kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Ðề tài: Ma sưu tầm

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Ma sưu tầm

    Đi lượm về cho bà con xem đở buồn:




    Quỷ nhập tràng là một hình thức của xác chết biết đi, mượn xác người chết mà đội mồ sống lại. Hình như ở châu lục nào cũng có những loài tương tự như quỷ nhập tràng. Phương Tây có ma cà rồng, Ấn Độ có Vêtala, Trung Quốc có cương thi, thi biến… còn ở VN thì gọi là quỷ nhập tràng.
    Điểm đồng nhất với nhau về các loại trên là tìm đến những người vừa mới chết, mượn thể xác họ sống dậy để làm những việc mà bình thường khả năng nó không làm được (vì không có thân tứ đại).
    Xuất xứ của ma cà rồng phải chăng từ Rumani , gắn liền với tên tuổi của Bá tước Dracula- nhân vật có thực trong lịch sử quốc gia Rumani thời xưa, một nhân vật có thực mà sự độc ác vô song đã trở thành huyền thoại? Vùng đất của ma cà rồng mở rộng đến Bungari- xứ sở hoa hồng, Hung gary, Balan, Mônđavi…
    Tại sao những người chết lại có thể trở thành ma cà rồng? điều này vẫn đang chờ câu giải đáp của các vị nghiên cứu huyền thuật, ma quỷ phương Tây. Tuy nhiên, một điều không thể phủ nhận là linh khí đất đai ở những nơi đó tạo ra chủng loại này. Ở những nghĩa địa lâu năm trong các làng ven núi các vùng Rumani, Balan, người ta nghe có những tiếng động ở dưới đất. Khi mở những ngôi mộ ra, họ thấy những xác chết- cả đàn ông và đàn bà đều hãy còn tươi tắn như đang sống, máu hồng làm thắm những đôi môi của họ, phải chăng họ đã dùng máu để nuôi sống thể xác? Để có thể tự cứu vãn linh hồn và cuộc sống của mình, dân làng đã đóng cọc vào tim các xác chết, sau đó bỏ làng dọn đến cư ngụ ở những làng khác, vì những làng xung quanh cũng có nghĩa địa, nhưng không hề có hiện tượng này.
    Trong quyển tiểu thuyết “Dracula” của nhà văn Bram Stoker, ta thấy bá tước ma cà rồng Dracula khi đi sang đất nước khác đã cho chở theo những chiếc thùng chứa đấy đất ở lâu đài mà hắn ở. Có thể những thùng đất ấy là nguồn sống của chủng loại này.
    Những vùng giáp Vân Nam – Trung Quốc và Tây Bắc nước ta, có một số làng bản có người chết, họ không chôn xuống đất mà khoét vách núi đặt quan tài vào hoặc đưa quan tài vào những động đá sâu thẳm trên dải Hòang Liên Sơn rộng lớn. Chắc chắn những vị đạo sĩ hay thầy mo ở đó đã nhận ra điều gì bất bình thường từ trong đất.
    Cách chống ma cà rồng thường là nước Thánh, các vật đã được làm phép thánh, thánh giá, tỏi… biện pháp trừ tận gốc ma cà rồng là đóng cọc vào tim, cắt đứt đầu, nhét tỏi vào miệng xác chết và cuối cùng là thiêu hủy.
    Vêtala ở Ấn Độ cũng là một loại quỷ nhập tràng.
    Ngày xưa, Ấn Độ có phong tục quấn vải vào xác chết, đem thây vào rừng, treo lên cành cây hoặc để dưới gốc cây cho đến khi rữa nát. Nơi để xác chết được gọi là Thi Lâm Một loài quỷ sống ở đó đã mượn những xác còn mới để sống dậy trở thành Vêtala, ăn thịt những xác thối xung quanh.
    Chuyện kể rằng, có một tay nhà buôn gần sạt nghiệp, được vị đạo sĩ huyền thuật tặng cho câu chú luyện Vêtala hy vọng đổi đời. Anh ta phải ra nghĩa địa, ngồi lên bụng xác chết mà trì tụng bảy đêm, cho đến khi nào xác chết cử động được và chịu hàng phục thì anh ta sẽ toại nguyện. Trì đến đêm thứ bảy, xác chết bổng mở mắt nói cười, anh nhà buôn hỏang hốt vọt mình bỏ chạy. Nhưng dù anh có đi đến đâu, cái xác vẫn chạy theo tìm bén gót. Cho đến một ngày, anh quẫn trí nhảy lầu tự vẫn…
    Ở Trung Quốc, phép luyện cương thi đã có từ lâu, nhưng phổ biến nhất là vào giai đọan cuối TK XIX, đầu TKXX khi Trung Quốc chuyển dần từ thời phong kiến sang thời kì Trung Hoa Dân quốc.
    Mục đích luyện cương thi của các đạo sĩ ban đầu là chính đáng. Có những người đi làm ăn buôn bán, làm quan kinh lý xa nhà, bạo bệnh mà chết dọc đường. Nếu mang xác chết về đến quê nhà e rằng đã trở thành đống xương mục nát. Vả lại, đường xa, xác chết bốc mùi làm sao chịu thấu. Các thầy đạo sĩ đã dùng phép luyện cương thi, trục thỉnh một số chủng loại nơi này nhập vào xác chết, giúp cho xác chết đông cứng, di chuyển được theo chuông ngủ cổ của thầy. Do cương thi sợ ánh sáng mặt trời nên các thầy chỉ di chuyển vào đêm, vừa tránh dương quang vừa dễ di chuyển mà không phiền phức. Khi đưa về đến quê nhà, thường thì đạo sĩ sẽ tẩn liệm đàng hòang rồi mới làm phép giải thi, giải thể các chủng loại trong xác chết. Việc giúp người chết hồi quy cố hương của các đạo sĩ tạo điều kiện cho các chủng loại vô hình tạo lập công đức hầu siêu sinh, tiến hóa.
    Nhưng, càng về sau những đạo sĩ bất chính đã lợi dụng phép luyện cương thi để làm vật hại người, làm điều mờ ám như buôn bán thuốc phiện, chuyên chở thuốc súng… Hàng được dấu trong mình cương thi, thậm chí họ còn giả cương thi để mang hàng. Mà mấy ai ngày xưa dám ngăn chặn đạo sĩ để khám xác chết bao giờ? Mãi về sau sự việc vỡ lỡ, nhà nước cấm hẳn việc di chuyển xác chết bằng phép luyện cương thi.
    Quỷ nhập tràng xuất hiện trong các câu chuyện dân gian, xuất hiện cả trong các tác phẩm văn học lớn.
    Sách “Liêu trai chí dị” của Bồ Tùng linh có câu chuyện “Thi biến”. Câu chuyện như sau:
    “Huyện Tín Dương – Trung Quốc có một người làm nghề buôn bán hàng quán, cho khách trọ đêm, cách thành đô năm sáu dặm. Một hôm trời tối, có bốn người khách buôn gõ cửa xin trọ, nhưng quán của ông đã không còn phòng. Bốn người khách không biết đi đâu nên mới van xin. Sau một lúc cân nhắc, ông chủ quyết định để các vị khách của mình vào nghỉ ở phòng trong. Nơi quàng xác đứa con dâu mới chết. Lúc ấy, con trai ông đi mua quan tài chưa về. Trong nhà trong còn đủ giường chiếu, xác chết được phủ chăn giấy nằm ở phía sau tấm trướng. Mấy người khách buôn mệt mỏi đặt mình xuống là ngủ ngay, chỉ có một người còn mơ màng. Chợt anh ta nghe phía linh sàng có tiếng động, mở mắt ra nhìn, anh thấy xác người phụ nữ lật chăn bò dậy, bước xuống đất tiến về phía giường ngủ bốn người. Anh ta sợ quá kéo chăn trùm kín đầu, nín thở lắng nghe. Xác chết lần lượt đến thổi vào từng người, sau đó quay trở lại linh sàng. Người khách buôn vội lay các bạn dậy nhưng họ đã lạnh cứng. Hỏang hốt, anh bò dậy tháo chạy ra ngoài, thây ma đang nằm liền vùng dậy đuổi theo. Anh chạy đến đâu, xác chết đuổi theo đến đó, chạy đến một ngôi chùa, phía trước có một cây bạch dương to đầy một ôm tay. Anh lái buôn liền chạy vòng quanh cây với xác chết như chơi trò cút bắt. Đuổi nhau mãi như thế đến khi anh ta mệt nhoài đứng thở hồng hộc, chợt thây ma bổng nhảy xổ lên vươn hai tay chộp qua cây, khách kinh hãi ngã vật ra bất tỉnh. Trong chùa nghe tiếng la hét vội đốt đèn chạy ra, nhìn thấy người khách nằm cứng đờ vội đưa vào trong cứu chữa. Đến trời tờ mờ sáng, khách tỉnh dậy kể đầu đuôi sự việc, mọ người ra ngoài xem, quả nhiên thấy xác người đàn bà đang đứng ôm vòng thân cây. Hai tay quắp chặt vào cây như móc câu, ngập cả móng. Đến khi kéo ra được, thân cây lủng sâu như khoét lỗ…”
    Ở Việt Nam, quỷ nhập tràng thường xuất hiện ở những vùng quê hẻo lánh, vùng đồi núi Trung du vắng vẻ bóng người. Trước đây, khi dân cư còn thưa thớt, thỉnh thỏang người ta vẫn kể cho nhau nghe những câu chuyện nửa hư nửa thực về loài quỷ này.

    Học giả Toan Ánh cũng có một câu chuyện thật về quỷ nhập tràng ở vùng quê miền Bắc….
    Cách nay hơn bảy mươi năm, ở làng Dũng Quyết, huyện Quế Dương xứ Kinh Bắc có người đàn ông tên Tòng bị bệnh chết. Trong khi đang chờ khâm liệm, ông chợt sống lại, không nói không cười, thân thể cứng đơ, đôi mắt trừng trừng như mất hồn không hề nhắm. Từ khi ông sống lại, gà vịt trong nhà mất tích một cách khó hiểu, cho đến khi con cháu trong nhà phát hiện ông đang xé xác con chó để ăn sống bộ đồ lòng. Gia đình rước ông Tự Xung ở huyện Vô Giang về chữa trị, nhưng ngay cả Tự Xung cũng bị ông Tòng cắn đứt miếng thịt vai. Bùa phép không hiệu quả, ông Tòng cứ sống như một thây ma… Cho đến một ngày, sư bà trụ trì chùa Nguyệt Giáng xuất hiện. Bà không chữa trị, chỉ lấy Phật Ấn dán ở hai đầu chái nhà, trên nóc nhà, sau đó lặng lẽ tụng kinh trì chú. Sau ba ngày đêm trì tụng, thây ma ngã gục xuống, thối rữa nhanh chóng, lúc nhúc dòi bọ…
    Năm 1957, ở huyện Bù Đăng Bù Đốp- tỉnh Sông Bé có đứa bé gái con dân tộc thiểu số. Khi sinh ra nó không có xương sống, không đi được, không nói được,chỉ trườn bò mà thôi. Nuôi đến 3 tuổi thì nó chết. Người ta đem xác nó để ngài rừng 1 ngày thì nó sống lại, bò về nhà. Ở nhà thấy kì lạ lại tiếp tục nuôi nấng. Từ đó, mỗi tối khi mọi người ngủ, nó lại bò đi bắt gà và gia súc để ăn bộ đồ lòng. Về sau cả làng rình phát hiện đòi giết ,ông Cai Tổng vùng đó theo Tây học nên không đồng ý. Cả nhà liền đóng chiếc cũi lớn, bỏ nó vào khiêng sâu lên núi bỏ cho mất tích. Từ đó về sau làng không xảy ra chuyện gì lạ nữa.


    :oh_go_on::oh_go_on::oh_go_on:


    Phòng 310
    Câu chuyện này do chính bạn của tôi tên Marsha Bennett kể và tôi ghi lại.
    Vào cuối thu, Marsha sang miền Bắc để viếng thăm bạn bè ở tiểu bang Washington (Mỹ).
    Giờ đây một mình lái xe về California. Trên đường đi, Marsha đã đi ngang qua dãy Cascade trải dài từ Washington cho tới California. Hôm đó trời đã gần khuya, tuyết bắt đầu rơi lả tả trước khi đến được thị trấn nhỏ Oregon nơi bạn ấy dự định ngủ lại để sáng ngày mai sẽ lên đường tiếp.
    Khi đến được Oregon, Marsha đã mệt đừ, ăn vội vã một tô canh súp nóng, rồi đi tìm nơi để trọ. Marsha dừng ngay khách sạn đầu tiên mà bạn ấy thấy, đó là một khách sạn cũ kỹ nằm cạnh con đường chính. Khi bước vào hành lang của khách sạn, bạn có thể ngửi được mùi ẩm mốc, nhưng vì muốn tiết kiệm tiền bạc nên bạn ấy đã đến bàn làm việc gặp một người thư ký xin mướn một phòng để ngủ qua đêm. Sau khi làm thủ tục xong, người thư ký đưa Marsha chiếc chìa khóa trên đó có số 310 và đó cũng là số phòng của bạn ấy. Căn phòng này nó nằm trên tầng lầu thứ ba. Marsha được một nhân viên tại đây giúp mang hành lý lên phòng.
    Khi bước ra khỏi thang máy, là một hành lang trải thảm màu đỏ sẫm đã cũ lắm rồi. Marsha nhìn trên từng cánh cửa để tìm số phòng của mình.
    - A! Ðây rồi, phòng 310.
    Marsha mở khóa rồi lấy tay đẩy cánh cửa vào. Cửa vừa mới mở thì một luồng hơi nóng tạt ngay vào mặt, không những hơi nóng bay ra mà còn có gì đó rờn rợn kéo theo sau. Cái gì đó không thể xác định được rất là nặng nề và phiền muộn làm cho bạn ấy sờ sợ. Marsha nghĩ thầm căn phòng này chắc chắn có gì không ổn.
    Rồi bỗng dưng bạn ấy choáng váng như muốn xỉu. Bạn ấy nói là “Nó thật... thật là nóng.” Nhân viên mang hành lý lúc đó cũng đã lên tới, ông ta mở tung những cánh cửa sổ để không khí mát lạnh bên ngoài lùa vào, sau đó ông ta bỏ đi.
    Căn phòng trở nên mát mẽ được một chút nhưng cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi càng ngày càng mạnh mẽ hơn, trọng điểm là cái cửa sổ vuông mở lớn. Bỗng từ đâu, một tiếng nói vô thanh từ trong đầu vang lên:
    - Ði đến cửa sổ, rồi nhảy xuống. Nhảy xuống!
    Hoảng hồn, Marsha nhào lên giường nơi cách xa cửa sổ nhất và nói với cái tiếng trong đầu:
    - Không. Không. Không. Tôi không nhảy đâu!
    Nhưng cái tiếng đó cứ khăng khăng.
    - Ngươi không thể chống cự. Ðồ con nhỏ yếu đuối. Trước sau gì mày cũng phải nhảy!
    Cuối cùng bạn ấy chịu không nổi đành ngồi bật dậy.
    Nhát gan hay không, bạn ấy giải thích, cũng phải rời nơi đó ngay lập tức, nếu không, sáng mai tao sẽ chết. Marsha nói với tôi như vậy.
    Bạn ấy sẵn sàng bỏ số tiền mướn phòng để đi đến một nơi khác. Nhưng khi bạn ấy ôm đồ đạc xuống thì bà thư ký không hỏi tiếng nào mà hoàn lại tất cả số tiền bạn ấy đã trả.
    Sau đó bạn ấy lái xe đến một khách sạn khác sang trọng hơn và ngủ lại một đêm dự định sáng mai sẽ lái xe về sớm.
    Nhưng sáng hôm sau, bạn ấy đã thay đổi ý định quyết ở lại thêm một ngày nữa để tìm ra tiểu sử của khách sạn cũ đó, biết đâu sẽ tìm ra nguyên do sự việc kinh hoàng đã xảy đến cho bạn ấy vào đêm hôm qua.
    Bạn ấy lần mò đến thư viện trong vùng điều tra và gặp một bà lão làm việc tại đây đã lâu, bạn ấy hỏi:
    - Chào bà. Cho con hỏi có phải chuyện gì đó đã xảy ra trong khách sạn cũ kỹ nằm trên con đường này không?
    Bà lão nhìn bạn ấy với ánh mắt lạ lùng.
    - Làm thế nào mà cô biết được có chuyện xảy ra tại đó? Bà ta hỏi. Cô có biết khách sạn này bỏ ra một khoảng thời gian khá lâu để đè nén câu chuyện lại không.
    Bà ngưng một lúc trầm ngâm rồi lại tiếp:
    - Vào năm 1948 một đôi vợ chồng đến trọ qua đêm trong khách sạn lấy tên là ông bà Oscar Smith. Sáng sớm hôm sau nhân viên làm việc thấy xác của một người đàn bà trẻ trên vỉa hè bên ngoài khách sạn ngay bên dưới cửa sổ phòng 310. Lúc đó người đàn ông ghi danh là chồng cô ta bỗng dưng mất tích. Lúc đầu người ta nghĩ rằng đó chỉ là một vụ tự tử, bà lão cam kết, nhưng khi họ mở bàn tay của cô ta ra thì thấy trong tay của cô ta có một mớ tóc quăn... vì vậy cảnh sát ra lệnh truy lùng kẻ giết người nhưng không bao giờ tìm thấy... À, bà lão bỗng thay đổi nét mặt nhướn hai con mắt lên nhìn thẳng bạn tôi rồi nói tiếp:
    - Có phải là ngẫu nhiên không. Cái vụ này đã xảy ra ngày 5 tháng 11, tính raaa... vào ngày hôm qua vừa đúng 40 năm.
    * Trích từ “Mystifying” do nhà xuất bản Sterling Publishing Co., Inc. ấn hành. Tamlinh dịch thuật.

    :not_listening::not_listening::not_listening:
    Last edited by vo minh cau dao; 23-12-2011 at 12:26 PM.
    Thiên đường hửu lộ vô nhân vấn
    Địa ngục vô môn, hửu khách tầm

    :thinking: :prayingpraying:2

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Ma - Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
    By satyaa in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 05-05-2011, 09:48 PM
  2. Ý nghĩa và Quan niệm về MA trong Phật Giáo
    By scorpio_89 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 8
    Bài mới gởi: 13-04-2011, 10:13 PM
  3. Ý nghĩa và Quan niệm về Ma trong Phật giáo
    By Bin571 in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 03-04-2011, 11:04 AM
  4. Sưu tầm: Phương pháp phòng tránh ma hù!
    By dknight in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 24
    Bài mới gởi: 06-03-2011, 03:18 AM
  5. Truyện ma sưu tầm !
    By Jenny in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 25
    Bài mới gởi: 08-02-2011, 08:54 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •