Trích dẫn Nguyên văn bởi atoanmt Xem Bài Gởi


VÕ-LONG SƯ-HUYNH 8 - ÁO TRẮNG NỮ SINH


Sau khi kể lại chuyện mình gặp 2 cô Ma hiện ra ở nghĩa-địa, và nghe Thủy-Tiên nói rằng: "Ngoài Ma, còn có "Địa-Tiên" có thể hiện ra như người nữa, khiến Tôi vừa ngạc-nhiên và vừa ... không tin ! Nên tôi hỏi:
-"Cô Hai à, Cô có thể nói cho tôi hiểu là tại sao khi 2 Con Ma đó, lúc đứng lên lại phải ẹo-ẹo đâu lưng với nhau như vậy ? Sao không đứng thẳng lên ngay 1 cách bình thường như chúng ta ? Hay là Ma phải đứng lên kiểu ...hỗng giống Ai đó để nhát Tôi ?"


Thủy-Tiên cười mỉm đáp:
-"Thực ra, hai con Ma đó lúc sống là chị em với nhau, vì bị tai nạn xe lật nên chết cùng 1 lúc, cái chết của họ bất ngờ nên họ còn lưu-luyến trần-thế và cái Tâm khao-khát đó khiến họ thuộc về giới Ma Dục-Vọng mà trong Kinh Phật Sutrayana gọi là Klesamara (chữ Mâra tiếng Phạn có nghĩa là Ma). Vì chết không lâu, nên hồn phách của họ còn yếu-ớt khi hiện hình người, do đó họ không thể vụt đứng lên bình-thường như chúng ta được !"


Ngạc-nhiên trước câu trả lời lưu-loát của Thủy-Tiên về "thế-giới bí-ẩn của Ma" nên tôi hỏi tiếp:
-"A, "Cô Hai" giỏi quá, làm sao mà biết đến Kinh Phật Sutrayana và Klesamara vậy?"


Thủy-Tiên lại cười lên khúc-khích đáp:
-"Đó là Tui học được với "Bà" trong những lần được Bà đưa lên cảnh Tiên trên cây Phướn đó ! Bà đã dạy cho Tui nhiều điều mà thế-gian này ít người biết đến, tại "Thiên Cơ bất khả lậu" cho nên có nhiều thứ Tui không thể kể hết ra cho mọi người nghe.
Đức Phật dạy về Nghiệp và Duyên là 2 yếu-tố chính đưa ra nhiều hoàn-cảnh riêng biệt cho mỗi người chúng ta ! Ai gây Nghiệp nào, thì có Duyên đó liền theo! Như Anh, cũng do Duyên kiếp trước nên kiếp này bẩm-sinh có 2 điều bất-thường vậy ! "


Nói đến đây, Thủy-Tiên bầy đặt che miệng cười điệu nữa, khiến các Cô trong phòng đều cười òa theo chọc quê Tôi !!! Và các Cô nhao-nhao lên cùng lúc hỏi tùm-lum:
-"Bí mật của Anh Toàn là cái lỗ trên Đầu mà Thủy-Tiên đã nói rồi, vậy còn cái bí mật thứ hai là cái gì dzậy nè ?"
-"Ừa hén, bí-mật thứ hai này là gì dzậy Anh Toàn ?"
-"Cô Hai nói ra luôn cho mọi người biết đi"
-"Vụ này hấp-dẫn à nha...Anh Toàn dám khai ra hông?"


Tôi càng lúng-túng khi nghĩ không ra cái "bí-mật thứ hai" của mình là ... cái con Khỉ gì ? nên cất tiếng để chận bớt loạt nổ liên-thanh của các Cô:
-" Cô Hai à, Tôi không hiểu Cô nói cái "điều bất-thường" của Tôi là cái gì ? Tôi đã suy-nghĩ rồi mà chẳng phát-hiện ra !"


Thủy-Tiên nghiêm mặt, nhìn tôi bằng đôi mắt lóng-lánh nhưng đầy vẻ nghiêm-nghị, đáp:
-"Nếu người nào bẩm-sinh mà có đôi Mắt Âm-Dương, 1 lớn 1 nhỏ, mà cái lớn nhỏ đó 1 chín, 1 mười, nhìn kỹ mới phát-hiện được, thì đa-số sẽ làm Thầy trên phương-diện Tâm-Linh, và đa-số có thể nhìn thấy được Ma ! Anh là người có đôi mắt đó !"


Câu trả lời của Thủy-Tiên khiến tất cả mọi người trong phòng đều quay Mặt lại chăm-chú nhìn vào Tôi ! Mà bình-thường, tánh Tôi ít khi nhìn chằm-chằm vào mặt người khác, nhất là các Cô đẹp gái vì sợ bị cho rằng "Mê Gái", mà bây giờ, ngược lại, bị cả đám con Gái nhìn mình cùng 1 lúc càng khiến Tôi như bị điểm vào tử huyệt, cứng cả người và bỗng thấy mắc-cở vô-cùng, chỉ muốn độn-thổ cho êm !!!

Tuy trong bụng thì đang loạn cào-cào, nhưng Tôi cố làm mặt tỉnh ! giữ vẻ thản-nhiên như không, mắt chỉ nhìn thẳng vào Thủy-Tiên và buông ra câu hỏi tiếp để mọi người lãng sang chuyện khác ! Tôi hỏi:
-"Cô-Hai mới nói "Tâm khao-khát đó khiến họ thuộc về giới Ma Dục-Vọng " là sao, Tôi không hiểu ! cũng như chuyện "Ai gây Nghiệp nào, thì có Duyên đó liền theo", Cô-Hai có thể nói rõ hơn không ?"


Thủy-Tiên ngước mắt nhìn lên trần nhà, trầm-ngâm 1 chút, khiến mọi người đều nín lặng nhìn theo, còn Tôi thì bấm bụng cười thầm vì các Cô đã tắt Đài y như ý định của mình ...
Rồi Thủy-Tiên thở dài nói:
-"Tui đang cố nhớ lại câu Bà dạy về Lời Đức Phật... để nói làm sao cho mọi người dễ hiểu... Ví dụ như 2 Cô Ma ở nghĩa-địa, 1 Cô thích Trái Soài và Đậu Đũa, 1 Cô thích Trái Mít và Đậu Phộng, nên đem các Hột đó gieo trồng dưới đất ! tạm coi như 4 thứ đó là 4 cái Nghiệp mà 2 cô đã gieo !

Dĩ-nhiên sau 1 thời-gian ngắn thì Đậu-Đũa và Đậu Phộng sẽ mọc lên, nhưng dù không thấy Cây Soài hay Cây Mít mọc ra ! Ta biết rằng chúng vẫn ở đó dưới lớp đất phủ ! Tại chưa đầy đủ cơ-duyên nên chưa mọc lên mà thôi !
Nói rõ hơn là gieo Nghiệp, nghiệp tồn-tại tùy theo Duyên lớn nhỏ trước sau mà lần lượt lộ ra !


Hai Cô đó chết khi còn đang đi học, "Tâm" còn quyến-luyến cõi Người, thêm cái "Tâm" yêu trường lớp, khiến Cô ta hiện ra và mặc 2 cái Áo Dài Trắng Nữ-Sinh !
Phật dạy có nhiều thứ Ma, Ma nào hiện ra bằng Tâm luyến-ái, thì gọi là "Ma-Dục-Vọng" !"


Thủy-Tiên dứt lời, mà cả căn phòng vẫn còn im phăng-phắc, có lẽ tất cả đều đang ngẫm-nghĩ về điều mình vừa được nghe nói. Còn tôi tuy thích về đoạn nói ví-dụ "Nghiệp" gieo xuống đất, Đậu Phộng Đậu Đũa mọc trước, Mít Soài mọc sau thật là rõ nghĩa. Nhưng việc mình có đôi Mắt Âm-Dương có thể thường thấy được Ma lại làm Tôi khoái chí nhất ! Nên Tôi buột Miệng ... thốt ra một cách lãng nhách:
-"Dzậy là sau này Tôi sẽ phải đi Đêm nhiều hơn mới được !"


Nói xong tôi biết ngay mình đã lỡ-lời khi các Cô cùng lúc quay nhìn Tôi, và lại hỏi ào-ào:
-"Ủa ! Sao anh nói vậy ?"
-"Sao phải đi đêm nhiều mới được ?"
-"Anh nói đi đêm nhiều có dính líu gì với Nghiệp và Duyên không ?"


Tôi đành cười khổ và đáp:
-"Tại Cô-Hai nói Tôi có thể nhìn thấy Ma, mà người ta thường nói "Đi đêm có ngày gặp Ma" nên nếu muốn vậy thì Tôi định mình sẽ phải đi đêm nhiều hơn nữa để được gặp Ma !"


Các Cô lại nhao-nhao tiếp:
-"Ý ẹ ! gặp Ma ghê thấy mồ mà muốn gặp làm chi ?"
-"Anh nói vậy thôi chứ sức mấy mà Anh dám đi đêm ?"
-" Hi hi hi Anh cứ làm bộ nói ta đây, chứ gặp Ma rồi lại chạy tuột ...ơ...ơ...ơ... chạy mất Dép như bữa hổm !" hihihi


Cô này nói xong làm tất cả mọi người trong nhà đều cười lên wá xá khiến Tôi sượng ngắt luôn !
Kể cả Thủy-Tiên cũng che miệng cười khúc-khích nữa
Nhưng may mà sau đó Thủy-Tiên nghiêm lại và cất tiếng nói khiến cái ồn-ào của đàn Vịt tắt Đài ngay:
-"Chà, hôm nay Tôi đã nói nhiều quá rồi, bây giờ phải thiếp đi 1 chút. Ngày mai, đúng 12 giờ trưa là Cô-Hai sẽ theo Bà đi luôn về cảnh giới khác, ai muốn gặp Tôi lần cuối thì đến trước giờ đó nghen ! Bây giờ Tôi đi đây !"


Thủy-Tiên vừa dứt lời và mọi người ai ai cũng giật mình bàng-hoàng, chưa kịp hỏi câu gì thì Thủy-Tiên đã chùi người nằm xuống mắt nhắm nghiền và ngay đơ thẳng Cẳng luôn !

Tội-nghiệp bà Mẹ của Thủy-Tiên, khóc không thành tiếng, chỉ lặng-lẽ vừa kéo cái khăn vắt vai lên lau nước mắt, vừa đưa tay thả cái Mùng xuống che cho Thủy-Tiên nằm. Không-gian lúc đó bất chợt như chùng xuống nặng-nề, ai ai cũng im phăng-phắc, Tôi và Anh Long vội đứng dậy, và tất cả đều quay lưng lặng-lẽ bước ra khỏi phòng, nỗi buồn nào đó đè nặng làm không một ai thốt nên lời, sự tĩnh-mịch đó khiến Tôi nghe tiếng Guốc của các Cô tuy bước rón-rén nhẹ-nhàng nhưng lại vang lên những tiếng kêu lạch-cạch, lốp-cốp khô-khan kỳ lạ !

Khi tất cả đã ra đến ngoài Sân nhà, thì cùng quây-quần lại và xầm-xì bàn-tán quanh gốc cây Vú-Sữa, lúc họ thấy Tôi và Anh Long bước ra, lập tức Cô Lan tóc dài hỏi:
-"Chời ơi, ghê quá, hổi nãy Thủy-Tiên nó nói nghiêm lắm, chắc là ngày mai nó sẽ theo Bà đi luôn rồi ! Biết làm sao đây hả mấy Anh ?"


Tôi cũng không biết trả lời sao, quay nhìn Anh Long, trên gương mặt trắng trẻo đẹp Trai của Anh đang nổi bật lên đôi mắt đỏ hoe, Anh chỉ biết lắc-lắc đầu, thở dài thôi và đôi Môi mím chặt ! Có Cô nói tiếp:
-"Chời ơi, hồi nào tới giờ, mình lâu lâu nghe người lớn nói: "Coi chừng Bà bắt !" cứ tưởng là nói vậy để nhát con nít ! Ai dè bây giờ có thiệt ! Dzậy là ngày mai Bà bắt Thủy-Tiên luôn rồi ... hic...hic...hic..."


Thường-thường Tôi thấy "Cái Ngáp" và "cái Khóc" như là "bịnh truyền-nhiễm" hay lây ! Nên khi Cô đó nói xong kèm theo tiếng thút-thít, thì ngay lập tức làm cả đám con gái đồng loạt sụt-sùi, lấy khăn tay ra lau nước Mắt ... nước Mũi tùm-lum !

Trong khi Tôi từ nhỏ đã luôn "dị-ứng" với cái khóc ! Phải nói là Tôi sợ Nước Mắt thì đúng hơn ! Vì hễ Tôi thấy bất cứ Ai khóc, kể cả con Nít, Trẻ Em cho đến Người Lớn khóc, là tay chân Tôi bủn-rủn hết luôn !
Có lẽ khi người khóc khó chịu 1 thì Tôi nhìn thấy lại khó chịu đến gấp 10 !!! ( Đặc-biệt là đối với mấy Cô trẻ đẹp nào nếu khóc trước mặt Tôi, mà lại đòi Tôi bất cứ cái gì, thì lúc đó Tôi chịu thua ngay, phải vội-vàng đồng-ý gấp cho Cô ta nín khóc !!!)

Chính vì sợ Nước Mắt đến vậy, nên từ nhỏ, Tôi biết tự mình kìm chế, không khóc ! Vì sợ cái Khóc của mình biết đâu sẽ làm người khác đau lòng ? Tôi đã dạy con Trai mình như sau:
-"Đàn Ông, con Trai không khóc ! gặp bất cứ chuyện gì cũng phải tự-chủ, khóc là yếu đuối như con Gái ! Hơn nữa khóc biểu-lộ cái đau-khổ của mình sẽ khiến người thấy đau-khổ hơn ! Chẳng ích-lợi gì !"

(Tuy vậy, đôi khi cả Tôi và thằng con, nếu chứng-kiến cảnh khổ, chuyện bi-thương của người khác thỉnh-thoảng vẫn bị vài giọt nước mắt đoanh tròng !)

Nên hôm đó khi đồng-loạt các Cô Nữ-Sinh bầy đặt "khóc tập-thể" cùng 1 lúc khiến Tôi choáng-váng muốn xỉu luôn, may mà tay vịn được vào cái ghi-đông xe nên không ngã, tôi vội cố trấn-tĩnh lại ...che Miệng ... ngáp vài cái lấy hơi rồi nói:
-"Mấy Chị Em nín hết đi, đừng có bù-lu bù-loa nữa, khóc không giải-quyết được vấn-đề mà càng làm cho Má của Thủy-Tiên thêm buồn khổ ! Tôi không tin vụ "Bà Bắt" này đâu ! Một người con Gái đang sống sờ-sờ như Thủy-Tiên, hỗng lẽ nói bị "Bà bắt" thì phải lăn đùng ra chết hay sao ? mạng sống của con người đâu có dễ mất như vậy ? Thôi chúng ta nên về hết đi, cho Bác nhà đây nghỉ ngơi, rồi ngày mai ta đến sớm coi sao nghen !"


Nói xong Tôi lôi Anh Long lên xe dzọt lẹ ! Hai đứa chạy vào một quán cà-phê để ... uống sinh-tố...cho đỡ sầu ! Anh Long mặt buồn xo, khẽ hỏi:
-"Ngày mai Thủy-Tiên sẽ bị Bà bắt luôn rồi, làm sao đây Bác ?"


Chính Tôi cũng đã giật mình khi nghe Thủy-Tiên nói, nên Tôi hiểu được nỗi âu sầu buồn-bã của bạn mình lúc đó và Tôi cố suy-nghĩ tìm cách an-ủi Anh nên đáp:
-"Chuyện Thủy-Tiên tự dưng mang bịnh "Lạ" rồi xảy ra bao nhiêu chuyện lạ khó tin, khiến mình phải công-nhận rằng có một thế-giới khác ngoài cuộc đời này ... Tuy vậy, Bác yên-tâm đi, Tớ tin là ngày mai Thủy-Tiên sẽ không sao đâu !"


Anh Long vội hỏi tiếp:
-"Tớ thấy Thủy-Tiên nói một cách chắc-chắn là sẽ phải đi theo Bà luôn, Bác dựa vào điều gì mà không tin ?"


Tôi đáp:
-"Theo như từ đầu, thì Thủy-Tiên khi đến Dinh-Ông nhìn cảnh vẽ trên cây Phướn thấy đẹp nên ước-ao được lên Tiên cảnh chơi, và sau đó, "Bà" đã đưa Thủy-Tiên xuất hồn đến cảnh giới ấy mỗi ngày, vậy coi như xong. Làm sao Bà lại muốn "bắt" Thủy-Tiên đi luôn được ? Trong khi Cha Mẹ Thủy-Tiên nuôi con khôn lớn, con chưa đền đáp công-ơn dưỡng-dục gì mà "Bà" lại bắt đi ngang xương như vậy thì rõ ràng là không hợp-tình hợp-lý chút nào !"


Anh Long thở dài nói:
-"Bác nói là theo cái lý thường-tình, nhưng Tớ nhớ Thủy-Tiên có nói là sau này "Bà" thấy Thủy-Tiên có Duyên với Bà, nên mới thu-nhận làm Đệ-Tử và sẽ bắt đi luôn !"


Tôi cố cãi:
-"Chuyện Duyên giữa Thủy-Tiên và "Bà", không ai thẩm-định được, nhưng bắt con người ta đi mà chẳng có sự đồng-ý của Cha Mẹ, Tớ thấy không danh-chính ngôn-thuận chút nào, ngược lại còn có vẻ như ức-hiếp người vậy ! Không lẽ Thần-Tiên lại ngang-ngược như thế sao ?
Tớ nghĩ chắc "Bà" thấy Ba của Thủy-Tiên là người cứng Đầu cứng Cổ, không tin Trời Phật Quỷ Thần, nên "Bà" chỉ hù cho sợ mà thôi, Bác yên-trí đi, ngày mai Thủy-Tiên sẽ không bị gì đâu !"


Nghe tôi nói vậy, có lẽ Anh Long đã thấy yên lòng đôi chút nên Anh mỉm cười nói:
-"Ừ, Tớ cũng có nghĩ như Bác rồi, nhưng mà Bác nhớ là buổi tối hôm đó, chính cái Bà "Nhị-Bạch Bà-Bà" ở đâu xuất-hiện đã đứng ngoài cửa nhà Thủy-Tiên nói rằng: "Nghe nói có Đệ-Tử của Bà ở đây, nên đến xin gặp mặt..." không ? Bả nói vậy thì đúng Thủy-Tiên là Đệ-Tử của "Bà" rồi !"


Tôi lại lý-luận thêm:
-"Người xưa đã nói "Nhất tự vi Sư, bán tự vi Sư" nghĩa là "Một Chùa cũng của Sư, bán Chùa cũng do Sư" ... ủa lộn ...nghĩa là "Học một Chữ cũng là Thầy, học nửa Chữ cũng là Thầy" !
Trong khi Thủy-Tiên, từ 1 cô gái hồn-nhiên, mà nhờ thiếp đi theo học với "Bà" nên mở miệng ra là đã biết nói trích-dẫn lời Phật dạy một cách lưu-loát, thì đương-nhiên Thủy-Tiên phải được xem là "Đệ-Tử của Bà" rồi ! Mà "Bà" đây là "Bà Chúa Xứ" ở Núi Bà-Đen được dân chúng thờ phượng từ lâu, coi như thuộc cấp đẳng “Thần”, Thần đâu có “bắt” người làm gì ? Người ta thường nói là “Quỷ tha Ma bắt” ! “Bà” đâu phải là Ma Quỷ đâu mà bắt người đúng hông Bác ?”


Anh Long tiếp:
-“Nhưng rõ-ràng là Thủy-Tiên nói mấy lần là mai sẽ theo Bà đi luôn mà !”


Nghe Anh Long nói vậy, Tôi cố nhớ lại những lời nói cũng như thái-độ của Thủy-Tiên hầu có thể khám-phá ra đưọc điều gì không, và rồi Tôi mừng rỡ cười khà-khà nói với Anh Long:
-“Bác à, có điểm đáng mừng đây nè ! Bác có nhớ mới hồi nãy, câu cuối cùng Thủy-Tiên đã nói gì không ?”


Thấy Tôi có vẻ mừng rỡ như vậy, Anh Long cũng kích-động đáp:
-“ Thì Thủy-Tiên nói là: -“Ngày mai, đúng 12 giờ trưa là Cô-Hai sẽ theo Bà đi luôn về cảnh giới khác, ai muốn gặp Tôi lần cuối thì đến trước giờ đó nghen ! Bây giờ Tôi đi đây !" chứ có gì khác đâu ? Bộ Bác thấy gì à ?”


Tôi cười với Anh:
-“Bác không thấy làm lạ sao ? Giả-tỷ Bác sắp phải đi xa thật xa, không biết bao giờ mới có thể quay về, thì hẳn Bác phải bịn-rịn đau buồn trước khi chia-ly với người thân bè bạn phải không ? Nhưng sao Thủy-Tiên nói như vậy 1 cách hời-hợt quá, không biểu-lộ ra chút tình-cảm gì cả, nói gọn 1 câu rồi lăn ra ngủ ! Suy ra chắc-chắn ngày mai Thủy-Tiên sẽ không bị “Bà bắt” đâu Bác, mình có thể yên-tâm về nhà ngủ ngon rồi !”


Mắt Anh Long tuy có lóe lên 1 tia hy-vọng, nhưng rồi Anh lại thở dài nói:
-“Bác chắc cố an-ủi Tớ chứ gì, và Tớ cũng mong là Bác nói đúng, tuy-nhiên, nếu Thủy-Tiên đi theo Bà bấy lâu nay, đã hiểu là không thể làm gì khác hơn một khi Bà muốn bắt Thủy-Tiên đi theo làm Đệ-Tử vĩnh-viễn thì sao ? Chuyện này chỉ còn biết vái Trời giúp mà thôi !”


Chúng tôi chia tay ra về với bao nỗi băn-khoăn trong trí, Tôi tuy biết mình đã cố dùng mọi lý-lẽ để an-ủi bạn, và cũng thầm mong rằng những suy-đoán của mình sẽ đúng, tuy-nhiên chính mình lại không thể biết chắc-chắn đưọc “ngày mai sẽ ra sao”, bất chợt tôi nhẩm hát bài “Quê ! xê ra ! xê ra !“
(Que Sere, Sera – Whatever Will Be, Will Be) Bản nhạc ngoại-quốc thịnh-hành ở Sài Gòn thời đó mà ở nhà Cậu Tôi thường hát :
“Ngày mai sẽ ra sao ???”

***

Tin đồn Thủy-Tiên sẽ bị “Bà bắt” luôn đã nhanh chóng truyền khắp cả Trường Trung-Học, nên hôm sau, đến gần trưa, Trường cho tan học sớm ! khi chúng tôi đến nhà của Thủy-Tiên thì chẳng những trước cửa nhà Thủy-Tiên đã đầy hết các bạn bè cùng lớp, mà cả 3 cái sân của nhà bên cạnh và cái Quán Nước đối diện cũng chật kín các tà áo dài nữ-sinh trắng xóa ! Hầu như các lớp Đệ Tứ, Đệ Tam và Đệ Nhị ( lớp 9, 10 & 11) đều đến cả !
Đa-số là con Gái, và các Cô Giáo của Trường, chỉ có vài Nam-Sinh có lẽ vì hiếu-kỳ mà đến coi thôi !

Khi Tôi và Anh Long vừa ghé xe đến lề đường, thì các Cô bạn của Thủy-Tiên, vốn đã biết Anh Long là “bồ” của Thủy-Tiên, nên có 1 Cô tự-động nói”
-“A hai Anh tới rồi hả ? Thôi dzô nhà luôn đi, gần tới giờ rồi đó”


Có lẽ Mẹ của Thủy-Tiên đã kể cho họ-hàng quyến-thuộc biết Anh Long là “bạn Trai thân nhất” của Thủy-Tiên, nên khi vừa bước vào nhà, có 1 Ông Già râu bạc cùng với Mẹ của Thủy-Tiên bước vội đến, Bà nắm tay Anh Long và nói:
-“Cháu à, chút nữa, khi cháu dzô phòng nó, Cháu năn-nỉ nó đừng đi theo Bà luôn nghen !”

Ông Già Râu bạc cũng nói thêm:
-“Goa đây (tiếng miền Nam “Goa – Qua” nghĩa là “Ta,Tôi”) là Bác của nó, suốt từ đêm hôm tới giờ, cả nhà bà con ai ai cũng tới thắp nhang vài Bà xin cho nó. Goa nghe nói cháu là bạn nó, dzậy cháu cũng ráng khuyên nó ở lại dzới cháu nghen !"


Hai người vừa nói vừa đẩy Anh Long đi vào phòng trong của Thủy-Tiên, tuy Tôi không phải là “nhân-vật chánh” như Anh Long, nhưng cũng ké theo và đưọc mọi người nhường lối cho đi.
Bên trong phòng của Thủy-Tiên đã sắp sẵn một dãy ghế Đẩu sát vách cho các Cô Giáo ngồi, chứ không như những lần trước chỉ có 2 cái Ghế sát giường cho Anh Long và tôi ngồi nữa ! Ngoài ra còn nhiều người khác hình như bà con của Thủy-Tiên cũng ở đó nên căn phòng chật cứng !
Thấy vậy cả hai đứa vội khoanh tay cúi đầu chào các Cô Giáo rồi đứng lui ra khỏi cửa phòng ! Nhưng Mẹ của Thủy-Tiên đã lôi Anh Long đến sát giường, lấy tay đè Vai cho Anh ngồi xuống cạnh giường và nói:
-“Cô Hai à, có Anh Long tới thăm nè !”


Thủy-Tiên đang ngồi xếp bằng ở giữa giường nói chuyện với các Cô Giáo đang ngồi trên dãy ghế sát vách đối-diện, bây giờ thì Mẹ của Thủy-Tiên và Anh Long với Tôi chen vào giữa chắn ngang, có lẽ Anh Long nghĩ rằng mọi người sau lưng mình sẽ không thấy đưọc, hoặc vì xúc-động, nên Anh Long đã không ngần-ngại mà đưa cả hai tay ra nắm lấy bàn tay của Thủy-Tiên, tiếng Anh nói nhỏ quá khiến Tôi phải ráng …dảnh cả hai Tai lên để nghe:
-“Thủy-Tiên à, Em có nhớ Em đã hứa với Anh những gì không? Mà hứa rồi thì phải giữ lời nghen, chứ không thể bỏ qua được Em à !”


Thủy-Tiên đáp:
-“Hứa cái gì hồi nào ? Tui quên mất tiêu rồi !”


Đây là lần đầu tiên Thủy-Tiên không bắt lỗi khi Anh Long gọi thẳng tên cô mà không gọi là “Cô Hai” ! Nên Tôi liền…”thừa thắng xông lên” chen vào nói tiếp:
-“Thủy-Tiên nói vậy chứ Tôi nghĩ làm sao mà quên đưọc ! thấy hông, bà con họ-hàng kéo đến đầy nhà, Thầy Cô và các bạn cùng Trường cũng đến biết bao nhiêu người ai ai cũng vì thương Thủy-Tiên nên đều không muốn Thủy-Tiên ra đi như vậy, Thủy-Tiên sao không nói với Bà là hãy để sau này mới dắt Thủy-Tiên theo ?”


Dù tôi nói không lớn tiếng, và cả phòng tuy nghẹt người, nhưng ai ai cũng im phăng-phắc, nên tôi nói xong thì mọi người đều nghe rõ cả. Thủy-Tiên chưa kịp trả lời, đã có tiếng Cô Sơn-Trà vang lên ngay sau lưng tôi, khiến Tôi giật mình nép qua 1 bên để Cô Giáo có thể nhìn trực-tiếp với Thủy-Tiên, Cô nói với giọng ở Thành Nội Huế du-dương ngọt lịm:
-“Em Toàn nọi đúng rồi, bi chừ mà Em đi mô khi ai ai cũng đều thương Em hết hỉ ? Bổn-phận của Em đối vợi Cha, vợi Mẹ đạ làm xong chưa nì ? Em cọ đi gặp Bà thì Em hỏi Bà cho Em đện già mợi đi theo đưọc hông hỉ ?”


Thủy-Tiên vẫn ngồi xếp bằng giữa giường, mắt nhìn xuống chứ không long-lanh nhìn mọi người như lúc trước, cô cúi đầu đáp nhỏ nhẹ:
-“Dạ thưa Cô, hôm nay thấy các bạn ai ai cũng mặc Áo Dài tan trường đến thẳng đây thăm Em, khiến Em cũng nhớ Lớp nhớ Trường lắm, Em thực lòng cũng chưa muốn đi theo Bà lúc này, nhưng không biết làm sao, Bà đã nói đúng 12 giờ nay là sẽ đến đưa Em đi…Em sẽ theo lời Cô dạy mà xin Bà cho phép vậy…"


Thủy-Tiên vừa dứt lời thì tiếng xầm-xì to nhỏ râm-ran lên khắp phòng, có lẽ chỉ Mẹ của Thủy-Tiên là người đã tính từng phút từng giây nên Bà nói với giọng nghẹn-ngào:
-“Còn có 5 phút nữa là tới 12 giờ rồi !"


Nghe vậy Thủy-Tiên nói với Mẹ:
-“Bác ơi lấy cho Cô Hai cái Áo Dài đi học đi, bữa nay thấy bạn bè tan trường tới thẳng đây, ai ai cũng bận Áo Dài nên Cô Hai cũng muốn bận theo cho dzui !”


Mẹ của Thủy-Tiên liền cầm cái Áo Dài Trắng vào phòng đưa cho Thủy-Tiên, đỡ lấy Áo, Thủy-Tiên nằm xuống giường trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ bộ, Thủy-Tiên chỉ lấy cái Áo Dài đắp lên trên và nói:
-“Tới giờ Bà đến rước Cô-Hai rồi, Bác kéo hai Tay Áo đắp xuôi theo 2 cánh tay của Cô Hai đi, nhớ vuốt vuốt vạt Áo cho thẳng luôn dùm !"


Mẹ của Thủy-Tiên không nói gì, chỉ lo đắp cái Áo Dài lên trên người của Thủy-Tiên rồi kéo cái khăn vắt vai của Bà mà chậm nước mắt ! Thấy vậy, Cô Sơn-Trà cất giọng Huế ngọt-ngào nói”
-“Em cọ nhớ Cô nọi gì không ? Khi đi gặp Bà ở cõi trên, Em cứ nọi như Cô đã chỉ Em chứ hỉ …"


Thủy-Tiên chỉ gật đầu dạ dạ xong nhắm mắt thiếp đi như những lần trước ! Anh Long, Tôi và những người thường đến thăm Thủy-Tiên đã quen những lần thiếp đi như thế của Thủy-Tiên là đúng 1 giờ đồng-hồ, nên tất cả đếu bước ra ngoài.
Người nhà của Thủy-Tiên gần như là đã chuẩn-bị “hậu-sự” vậy, họ dựng sào, giăng bạt che nắng kín cả sân nhà trước, kéo luôn qua nhà bên cạnh, và hàng xóm cũng tự-động đem bàn ghế sắp trên sân cho mọi người ngồi, có cả những sô nước Đá lạnh và ly sắp bên cạnh để giải-khát nữa.

Thầy Cô ngồi một bàn riêng và học-trò chia nhau thành từng nhóm nhỏ túm-tụm lại bàn-tán chuyện trò. Thuở đó, Anh Long và một số các Nam Sinh lớn tuổi khác đã biết hút Thuốc lá, nhưng chỉ hút lén-lút khi đã vào ngồi trong các quán Cà-Phê chứ không bao giờ dám hút Thuốc công-khai trên đường phố ! Vì mặc đồng-phục học-sinh mà đi ngoài đường hút Thuốc thì ai ai cũng nhìn mình bằng cặp mắt khinh bỉ, cho rằng đó là “Học-Trò hư” ! Còn nếu xui-xẻo giữa đường mà gặp Thầy Giáo, thì Thầy sẽ tát cho 1 cái văng điếu Thuốc, rồi hôm sau Cha Mẹ sẽ phải đến Trường nghe Thầy báo-cáo !!! đồng-thời còn bị phạt "cấm-túc" ("cấm-túc" có thể là phạt giờ ra chơi không đưọc nghỉ, mà phải ở lại trong lớp lau bảng, lau Bàn của Thầy, hoặc có-thể Chủ-Nhật phải đến Trường v.v...)

Vì vậy, Anh Long và các Anh khác rủ nhau đi bộ ra xa xa 1 chút để chui vào 1 cái Quán Cà-Phê ngồi hút Thuốc giải sầu ! Tôi lúc đó chưa biết hút Thuốc, nhưng cũng đi chung. Tốp Nam Sinh như vậy mà cũng ngồi chiếm hết cả 3 bàn trong quán! Khi các Anh khác hỏi về Thủy-Tiên, thì Anh Long bình-thường đã là người ít nói, hôm nay càng lười hơn ! Nên Anh không ngần-ngại chỉ tay vào tôi và nói:
-“Muốn gì, mấy bạn cứ hỏi Bác Toàn đi, Bác biết rõ chuyện từ đầu đó !"


Thế là Tôi phải kể ra lần-lượt các diễn-biến của “Người Đẹp Thủy-Tiên” cho các Anh nghe ! Từ chuyện “Uống Nước thay Cơm” đến chuyện “thấy đưọc quá-khứ, tương-lai” của Thủy-Tiên làm anh nào anh nấy đều ngẩn-ngơ kinh-ngạc ! Khi kể đến chuyện “Nhị Bạch Bà-Bà”, tôi hỏi các Anh có ai từng gặp 1 bà Già với dáng người kỳ lạ như vậy chưa ? Thì ai ai cũng lắc đầu ! sau cùng họ đều phải công-nhận là “Có 1 thế-giới thần-bí” ở quanh ta mà ta khó có thể hiểu hết đưọc !”

Trong lúc kể chuyện, thỉnh-thoảng Tôi cũng liếc nhìn Anh Long, thấy anh trầm-tư hút thuốc và luôn liếc mắt nhìn cái đồng-hồ treo tường của Quán. Có lẽ chưa bao giờ chúng tôi lại thấy thời-gian đi chậm đến vậy, Tôi đã kể hết chuyện của Thủy-Tiên và vài Anh khác cũng kể các chuyện Ma nghe lại từ đâu đó, mà cũng chỉ mới 12:15 ! Còn đến 45 phút nữa !
Cái quán nhỏ nên Chị Chủ Quán đã “vô-tình” dảnh hai Tai lên nghe hết chuyện của chúng tôi, Chị nhoẻn miệng cười cầu tài rồi nói:
-“Cả tháng nay Tui cũng có nghe đồn đâu ở xóm trên có người bị Ma nhập, ai dè là chuyện hỗng phải dzậy ! Bữa nay nghe mấy em nói tui mới biết ! Thiệt tình, sao người ta cứ ưa đồn tầm-bậy-tầm-bạ không hè ! Họ dám nói là con nhỏ đó bị “mắc-đằng-dưới” tối ngày ngồi nói chuyện một mình dzới Ma ! Thiệt là tầm bậy quá xá chời !”


Tôi cũng cười, nói với Chị:
-“Tiếng bình-dân miền Nam thường nói
“Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”
“Thưa thốt” có nghĩa là nói ít, biết mà còn phải nói ít, còn không biết thì chỉ nên nghe chứ đừng nói gì thêm ! Dzậy mà ít có người hiểu đưọc như dzậy đâu Chị ! Người ta ưa đặt điều nói thêm thừa để chứng-tỏ rằng mình hiểu biết ! Bởi dzậy mới có chuyện !!!”


Chị Chủ Quán gật đầu tiếp lời:
-“Ừa Em nói đúng đó, Tui bán quán này, ngày ngày có đủ loại người dzô ngồi uống nước rồi kể đủ thứ chuyện trên Trời dưới Đất, Tui nghe rồi riết thành thói quen, khách dzô, Tui chỉ nghe một hai câu là có thể đoán biết người đó ra sao rồi ! Thiệt-thà hay giả-dối lộ ra liền, Tui thấy các em còn là Học-Sinh, ai ai cũng lễ-phép hiền-lành, các em ráng học cho thành Tài sau này ra giúp Nước cho tốt hơn thì hay lắm !”


Nghe Chị Chủ Quán nói vậy, tất cả các Anh Em học-sinh đang ngồi trong quán đều đồng-loạt cám-ơn Chị !
Ôi thời đó, tuổi Học-Trò sao mà hiền-lành và lễ-độ làm sao !

Bỗng Anh Long cất tiếng nói:
-“Tụi mình lo trả tiền nước đi, rồi còn quay lại nhà coi Thủy-Tiên ra sao rồi chứ ?”


Chúng tôi ngước nhìn đồng-hồ, tuy còn gần đến 20 phút nữa mới là 1 giờ, nhưng cả bọn ai ai cũng nóng ruột, nên lục-tục trả tiền nước rồi vội bước trở về nhà của Thủy-Tiên.

Vừa đến trước cửa nhà, cả bọn đều giựt mình khi nghe có tiếng khóc thút-thít từ trong phòng của Thủy-Tiên vang ra, Anh Long nóng ruột vột chen vào ngay, trong khi Tôi còn kịp hỏi một người đứng gần cửa:
-“Thủy-Tiên tỉnh chưa dzậy Chị?”

-“Nó mới tỉnh, nhưng cứ nằm khóc không mà hỗng nói cái gì !”

Tôi bước đến thì thấy Anh Long hãy còn đứng bên ngoài cửa phòng nhìn vào, bên trong thì Mẹ và Cô Sơn-Trà đang ngồi trên mép giường cạnh Thủy-Tiên, và chung quanh thì đầy người đứng nghẹt luôn ! Nhưng không 1 ai nói gì cả, chỉ có tiếng khóc thút-thít của Thủy-Tiên đang nằm, tay thì kéo cái khăn tay nhỏ che miệng !

Tôi thở phào nhẹ-nhõm, Thủy-Tiên khóc, tức là hãy còn sống chứ chưa bị “Bà bắt” ! Nhưng cái vụ “Khóc” này là sao đây ? Thật là khó hiểu ! Nhất là đàn bà con gái ưa khóc … tào-lao: Vui, khóc, Buồn, khóc, có Cô thấy con Chuột, con Gián cũng khóc, Mặt nổi 1 cái Mụn cũng khóc, được cho Quà tốt đẹp cũng khóc !!! Thật là “Con Gái Khóc không biết đâu mà mò” !!!

Tôi nhìn kỹ vào trong phòng 1 lần nữa thì thấy người trong đó toàn là Phụ Nữ, và Bạn Gái của Thủy-Tiên, nên Tôi vụt nghĩ, nếu mình đẩy Anh Long dzô, có thể Thủy-Tiên sẽ tắt Đài ! Vì con gái mà nước Mắt nước Mũi tèm lem xấu-xí chắc sẽ không muốn cho người yêu mình thấy !
Nghĩ vậy nên Tôi vừa đẩy lưng Anh Long vừa nói:
-“Dạ dạ, xin lỗi, xin mấy Chị cho Anh Long dzô hỏi thăm Thủy-Tiên 1 chút…”


Đúng như tôi đoán, nghe vậy, lập-tức Thủy-Tiên nín khóc liền và nạt lớn:
-“Anh Long à, ở ngoài đi, đừng có dzô đây nghen !”


Anh Long liền đứng khựng lại, nhưng cũng hỏi vọng vô:
-“Thủy-Tiên ơi, Em không sao hả ?”


Thủy-Tiên đáp:
-“Ừa, Em hỗng sao, mấy Anh ra ngoài ngồi chơi đi, trong phòng ngộp lắm !”


Đây là lần đầu tiên Thủy-Tiên xưng “Em” với Anh Long kể từ khi bị bịnh “lạ” đến nay ! Nên Anh Long với nỗi mừng vui sáng bừng trên khuôn mặt, vừa nhìn Tôi nháy mắt vừa nói:
-“Dzậy tốt ! Tụi Anh ra ngoài ngồi chơi 1 lát cho mát vậy !”


Sau cùng, Cô Sơn-Trà và Mẹ của Thủy-Tiên cũng từ trong nhà bước ra ngoài sân đến chỗ Tôi và Anh Long ngồi kể cho chúng Tôi biết đại khái như sau:
Thủy-Tiên thường-thường là thiếp đi 1 giờ sau là tỉnh lại, nhưng lần này nói là đi luôn với Bà, nên cả nhà đều lo là Thủy-Tiên sẽ chết luôn trong cơn thiếp đó mà không bao giờ sống lại đưọc !!!

Nên Mẹ và Cô Dì đều túc-trực quanh giường để theo dõi, không ngờ sau khi thiếp đi chỉ khoảng có hơn nửa giờ sau là Thủy-Tiên tỉnh lại và ôm mặt khóc !
Rồi Thủy-Tiên kể lại là lúc Bà đến đón, gặp Thủy-Tiên Bà hỏi:
-“Sao hôn nay đi với Ta mà con lại mặc Áo Trắng Nữ-Sinh vậy” ?


Thủy-Tiên đáp là tại Bạn Bè cùng Trường tan học đến thăm, ai ai cũng mặc Áo Dài nên Thủy-Tiên thấy tiếc nhớ những ngày cặp sách đến Trường ! Nên mới mặc lại cái Áo Dài Trắng này lần cuối !

Nghe vậy Bà không nói gì, chỉ dắt Thủy-Tiên bay đến vài nơi có Mây có Hoa trắng xóa, sau cùng Bà mới nói:
-“Bữa nay Ta thấy nhà con cứ làm như có đám Ma vậy, lại đầy Thầy Cô và học-trò bè bạn của con tới, rồi chính con cũng mặc Áo Trắng Nữ-Sinh nữa, như vậy Ta thấy con Tâm hãy còn quyến-luyến cái Thế-Gian trần-tục này lắm, cho nên Ta sẽ không bắt con đi theo Ta tu học đâu !
Nghiệp-chướng !, nghiệp-chướng của con chưa hết, con còn phải trả vậy !
Nên Duyên giữa Ta và con đến bữa nay là hết ! Thôi Ta cho con về nhà đó ! Sau này nếu cơ duyên khác có đến thì Ta gặp lại !”


Nói xong Bà lấy tay đẩy Vai Thủy-Tiên 1 cái khiến cô ngã ra và giựt mình tỉnh dậy ! Khi thức giấc Thủy-Tiên chợt thấy thèm khóc và khóc sướt-mướt mà không hiểu khóc vì buồn khi Bà không nhận làm đệ-tử nữa, hay khóc vì vui-mừng là còn được ở lại với Cha Mẹ bạn-bè ?

ATOANMT 14-4-2017
Cảm ơn bài viết của anh ATOANMT,
Thường các vị này lạ địa tiên hay thần nên nhiều khi cư xử không theo tinh thần Phật pháp và không đúng phép tắc lễ nghĩa đạo lý:
1) Cô thủy tiên đó trong thời gian hành căn và tu tập chuyển xác nhưng là bắt mẹ mình và mọi người xưng là Cô Hai. Điều này vô lễ và bất hiếu không đúng tinh thần Phật pháp và đạo lý luân thường ở đời, thường chỉ xưng như vậy khi có phần độ điển về, nếu khi không điển về nữa thì vẫn xưng con với cha mẹ với mọi người thì vẫn xưng hô bình thường đúng đạo lý chứ không có chuyện tréo ngoe như vậy được.
Nói như thế này để mọi người tỉnh táo khi gặp thầy bà đồng cốt khi họ chưa nhận điền mà xưng hô với người lớn tuổi là mầy tao thằng này thằng kia thì đó chỉ là hạng vong nhập hay hạng quỷ thần thôi.
2) Không có chuyện bắt người khác đi như vậy, như anh phân tích đó khi hiếu đạo chưa tròn, vị địa tiên kia không có khả năng và quyền lực làm được việc này mà như anh phân tích đây là màn kịch để giáo hóa chúng sanh nhất là những người cứng đầu biết có thần linh có thế giới vô hình, biết sợ mà cầu xin, biết sợ mà quay đầu về nẻo thiện. Vì sinh mạng của một chúng sanh là do duyên nghiệp nhân quả của chúng sanh ấy quyết định. Trời Phật cũng không thể xen vào nghiệp lực của chúng sanh xen vào nhân quả chúng sanh huông chí là vị địa tiên kia. Khi người nữ kia có căn tu mà đầu thai xuống thì phải tu tập tiếp và cứu độ chúng sanh đằng này chưa làm gì suốt ngày tỉnh mê rồi sau đó chết đi thì đầu thai kiếp này để làm gì? Khi có thân tứ đại nay là một cơ hội tu rất tốt tu nhanh chong thành tựa khi chỉ là một thần thức, nếu vị địa tiên đó muốn dạy cho người nữ này thì điển về day cho cô Thủy Tiên này chứ làm gì có chuyện bắt cô ta chết để đi theo mình. Đôi dòng chia sẻ mong anh hoan hỷ. A di đà Phật!