NHẬN DIỆN LINH HỒN

CHÚNG TA NHÌN THẤY LINH HỒN NHƯ THẾ NÀO

Có rất nhiều câu chuyện con người gặp ma, gặp vong, gặp linh hồn, nhưng có một câu chuyện điển hình giúp chúng ta nhận diện rõ ràng về linh hồn. Dưới đây là chuyện kể về linh hồn cô Châu trong chuyện Một Cõi Âm Dương của huynh Tamandieungo:

... Nhà bác Tư Xê cách chợ Mộc Hoá khoảng 9 cây số đường sông. Châu là con gái bác Tư Xê, năm nay vừa tròn 19 tuổi, cái tuổi xuân thì vừa đủ độ chín mùi để làm gục ngã bao chàng trai trong vùng.
Vậy mà, đùng một cái cô Châu có bầu. Trước đây, mọi người ca ngợi Châu bao nhiêu thì bây giờ cái tiếng thị phi cũng tương xứng bấy nhiêu. Vợ chồng bác Tư thì khỏi nói. Bác gái lúc nào cũng rền rĩ than trời trách đất, rồi trách bản thân vô phước có một đứa con gái hư thân mất nết như Châu. Bác Tư Xê thì ngày nào cũng tra hỏi cật vấn rồi mắng chửi đánh đập. Có hôm ra đồng, mặt mày Châu sưng tím, tay chân lằn ngang lằn dọc vì trận đòn dữ tợn của bác Tư.
Bất ngờ lúc giữa trưa, làng xóm nghe tiếng gào khóc của bác Tư gái. Mọi người ùa sang thì thấy cô Châu cả người tím tái, mắt trợn dọc, bọt mép sùi ra hai bên ướt cả chiếc áo bà ba màu tím hoa cà, ướt cả chiếc chiếu cô nằm. Cô chết nhưng đôi mắt vẫn mở to, nhìn vào hư không như oán trách điều gì. Dưới chân giường vẫn còn chai thuốc xịt rầy đã vơi hơn phân nửa.
Ba ngày sau, chuyện lạ bắt đầu xảy ra…
Ông Tám thợ rèn đi ăn đám giỗ bên kia sông nên về muộn hơn thường ngày. Cái “bầu tâm sự” của ông cần có chỗ để trút. Ngó quanh quất không thấy ai, ông vén quần tè luôn trên bờ ruộng. Chợt ông nghe tiếng nói văng vẳng :
- Ông Tám đi đâu về tối quá vậy?
- Ừ, tao đi đám giỗ về mà đứa nào hỏi đó bây?
Nhưng, khi quay người lại, ông chẳng thấy bóng dáng người nào. Tưởng uống rượu nhiều quá nên mơ hồ, ông Tám lắc lắc cái đầu như xua tan cơn say, tiếp tục giải quyết chuyện của mình. Vừa mới kéo ống quần lên, ông nghe tiếng kêu thật lớn:
- Ông Tám…
Lần này không thể lầm lẫn được, ông Tám quay phắt lại nhìn. Trong không gian nhá nhem tối, ông chợt phát hiện mình đang đứng gần nấm mộ của cô Châu. Mồ hôi lạnh toát ra ướt áo, ông Tám tỉnh hẳn rượu vội co giò chạy một mạch về nhà, mặt mày tái mét, nói chẳng ra lời. Hôm sau ông ngã bệnh.
Trường hợp ông Tám không phải là duy nhất. Thím Năm Hoài, rồi cô Hai Lành, thằng Rạch con ông Ba Thớm đầu xóm cũng thấy cô Châu hiển linh. Thằng Rạch kể, chiều hôm đó nó lùa trâu về nhà, lúc ấy trời chưa tối hẳn, đi ngang mộ của Châu, nó thấy cô đứng sẵn tự lúc nào. Lúc đầu nó còn tưởng cô nào ở trong vùng đang hẹn hò với bồ, không
dè đến gần nó thấy cô Châu đang cười nhìn nó. Vẫn là chiếc áo bà ba bông tím hoa cà mà ở nhà mặc lúc liệm xác cô, vẫn nụ cười duyên quen thuộc với bà con lối xóm. Cô lấy tay ngoắc. Hồn vía lên mây, thằng Rạch cắm đầu chạy, vừa chạy nó vừa la bài hãi: “ Trời
ơi!...Ma…ma…a…”Về đến nhà nó ngã vật ra sùi bọt mép, lên cơn co giật. Báo hại cả xóm gần cả đêm không ngủ với nó. Người lớn vừa kiếm thầy cắt lễ cho thằng Rạch vừa cử mấy tay thanh niên chạy ra ruộng tìm trâu.
Trong khi cả xóm còn đang kinh hoàng thì sau lễ cúng cửu đầu tiên, nhà cô Châu bắt
đầu có chuyện. Buổi tối, cả nhà nghe tiếng lục đục trong buồng ngủ của cô. Đến tối hôm sau thì tiếng động càng lớn hơn như ai đó đang lục lọi đồ đạc trong buồng. Đêm tiếp theo nữa, cả nhà không ai ngủ được vì tiếng khóc rấm rức từ trong buồng văng vẳng vang ra. Nghe kỹ thì đó là tiếng khóc quen thuộc của cô Châu mỗi khi bị bác Tư đánh mắng.
Nhưng rồi những đêm sau mọi thứ vẫn tiếp diễn như cũ. Lần này càng lộng hơn, người nhà thấy cô Châu hiện hồn rành rành. Từ trong buồng, cô bước ra quanh quẩn gần tủ thờ rồi khóc lóc. Có khi đang ngủ, vợ chồng bác Tư giật mình thức giấc nghe tiếng của Châu kêu gọi thảm thương:
- Má …ơi! … Tía … ơi…ơi…!
Mở mắt ra nhìn, hai ông bà thấy cô xoã tóc đứng ngay cạnh giường ngủ của mình. Ở dưới quê lúc bấy giờ chưa có đèn điện, nhà nào sang lắm mới xài điện bình. Bình gần cạn phải đi ghe ra ngoài chợ để sạc lại. Nhà bác Tư cũng chỉ xài đèn dầu, trong ánh đèn dầu tù mù leo lét, bóng cô Châu lúc ẩn lúc hiện với mái tóc xoã dài với tiếng khóc nức nở làm mọi người sợ đến mất vía.

Tham khảo:
http://www.thegioivohinh.net/showthread.php?t=565

Trong câu chuyện nói trên, nhiều người nhìn thấy linh hồn cô Châu như: ông Tám thợ rèn, thím Năm Hoài, cô Hai Lành, thằng Rạch con ông Ba Thớm, vợ chồng bác Tư Xê, anh Ba Niễng v.v…

Hình ảnh linh hồn cô Châu được nhìn thấy với mái tóc xoã dài, vẫn là chiếc áo bà ba bông tím hoa cà mà ở nhà mặc lúc liệm xác cô Châu, vẫn nụ cười duyên quen thuộc, vẫn tiếng khóc rấm rức mỗi khi bị bác Tư đánh mắng, cô Châu đứng sẵn tự lúc nào bên cạnh mộ, lấy tay ngoắc ngoắc người quen, cô cất tiếng gọi ông Tám thợ rèn v.v…

Như vậy có thể nói rằng Linh Hồn xuất hiện không có gì khác biệt so với một con người bình thường, và tất cả mọi người bình thường đều có thể nhìn thấy hình ảnh linh hồn.

NHÀ NGOẠI CẢM NHÌN THẤY LINH HỒN NHƯ THẾ NÀO

Khác với người bình thường chúng ta, những người có khả năng ngoại cảm gặp linh hồn nhiều lần, nói chuyện trao đổi với linh hồn, và thậm chí phát tâm giúp đỡ cho linh hồn một số việc được toại nguyện.

1. Chuyện Một cõi Âm Dương, huynh Tamandieungo khai đàn gọi hồn cô Châu, cô Hai đứng ngoài hộ đàn.
… Không khí lúc này yên tĩnh lạ thường, không một tiếng động, dù là tiếng gió. Tôi đốt phù và đọc chú gọi hồn. Ngọn đèn cầy bên phải bàn thờ bỗng chao đảo liên hồi như có gió thổi, không khí bỗng dưng lạnh một cách kỳ lạ. Hai lỗ tai tôi lùng bùng vang lên những tiếng vo vo như có hàng vạn con ve đang cất tiếng kêu. Biết là hồn cô Châu đang hiện về, theo thói quen tôi kết thủ ấn làm thành bị giáp kim cương hộ thân. Và rồi… trong khoảng tranh tối tranh sáng giữa cửa buồng của cô Châu với bàn thờ vong, tôi thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo. Thoáng nghe tiếng cô Hai Xa Cảng “ư” lên một rồi tắt lịm, dường như cô đang lấy tay bịt miệng mình lại. Bóng hình rõ dần, rõ dần… đúng là hình ảnh tôi từng thấy trong mơ, cũng chiếc áo bà ba bông màu tím hoa cà trong ánh sáng huyền ảo của ngọn đèn cầy, đã trở màu đen sẫm. Cũng dáng vẻ thanh nhã với cái bụng to hơn bình thường một chút, cũng khuôn mặt khả ái và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Sau một thoáng xúc động, tôi vừa giữ ấn vừa hỏi:
- Cô có phải là cô Châu không?
Thoáng thấy chiếc bóng gật đầu.
Vẫn là tiếng nức nở. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cô Châu không thể nói với tôi một lời nào. Rồi cô đưa tay chỉ về phía bàn thờ Thiên nhãn và Cửu huyền như muốn nói gì đó. Tôi biết cô không dám đến gần bàn thờ Thiên nhãn.
- Cô muốn tôi làm gì ở đó?
Vong linh của cô Châu vẫn chỉ về phía bàn thờ. Nhìn theo tay chỉ của cô, hình như là trong tủ thờ có cái gì đó. Muốn đến tủ thờ phải đi ngang qua chỗ hồn ma cô Châu đang đứng, chỉ nghĩ đến thôi đã ớn lạnh rồi. Vẫn nắm thủ ấn trong tay áo, tôi tiến đến tủ thờ. Tôi bước đến mở tủ ra, bên trong tối om. Không thấy gì, tôi lại quay ra nhìn hồn ma của cô Châu. Cô vẫn đứng xa xa chỉ về phía tủ thờ tôi đang mở, khuôn mặt mờ ảo của cô có vẻ khẩn thiết hơn. Tôi lại phải quay vào soi đèn tìm tiếp. Lần này, tôi đưa tay giở từng chồng chén đĩa lên để tìm. Bất chợt, tôi phát hiện một túi ni-lông được gói cẩn thận nhét ở dưới đống dĩa. Cầm túi ni-lông ra, tôi xoay lại định hỏi cô Châu thì … cô biến mất tự lúc nào.
Quay trở lại đàn, tôi ngồi xếp bằng xuống và mở túi ni-lông ra. Cái túi được gói cẩn thận mấy lớp. Gỡ đến lớp trong cùng, một xấp thư và hai tấm ảnh rơi ra. Trong ảnh là cô Châu đang tươi cười bên cạnh một thanh niên khá đẹp trai. Cả hai đang đứng bên một hòn giả sơn khá lớn. Tôi chợt hiểu… Tôi bắt đầu tác pháp, hồi hướng cho vong hồn mẹ con cô Châu được thoát khỏi ma chướng oán nghiệp, giải toả oan kết thế gian. Cuối cùng, tôi đốt linh phù bổn môn, những vật thực cúng dường, phù ấn, vàng bạc … và cả những bức thư, tấm ảnh của cô Châu đều được đốt cẩn thận. Những gì của quá khứ xin trả về cho cát bụi, chết đi rồi có mang theo được gì đâu. Còn chút ân tình cũng nên trả lại thế gian, cầu chúc cô về núi tu hành tinh tấn… Pháp sự hoàn mãn cũng là lúc chuông đồng hồ thong thả điểm ba tiếng.
http://www.thegioivohinh.net/showthread.php?t=565

2. Chuyện Tôi Theo Pháp Sư Thầy Đi Bắt Ma, huynh KhaiPhamKhac kể về nhà ngoại cảm B-H (Bích Hằng) nói chuyện với các linh hồn trẻ con:
... Đến gần cuối bãi đột nhiên B-H đứng sững, mắt nhìn trân trân xuống lùm cỏ tranh cao chừng một mét và hỏi: cháu có biết nhà ông H ở đâu không chỉ giúp cho các cháu ông với, các cháu ông H đang đi tìm ông đây này ? B -H quay qua tôi nói : có 2 đứa tré hôm trước đến nhà đấy, 1 đứa con trai,cao lưng hơi gù và 1 đứa con gái nhỏ mặt nhếch nhác , ăn mặc rách rưới, chạy nhảy, nô đùa, tay cầm cái roi tre, quật vào lá cây vun vút.
http://www.thegioivohinh.net/showthr...linear&p=15360

3. Chuyện nhà ngoại cảm Dương Mạnh Hùng
gặp linh hồn chiến sĩ Cộng Hòa:
…Khoảng năm 1980, tôi vào Sài Gòn thăm một người bạn. Tự nhiên tôi nhìn thấy hình ảnh một người lính mặc đồ rằn ri hiện lên. Anh ta nói: Tôi là Nguyễn Hoài Nhơn, nhờ anh đưa về nhà tôi ở phố Cộng Hòa.
Tôi hỏi anh Nhơn:
- Thế người nhà anh tên gì ? Số nhà bao nhiêu ?
- Chị tôi là Nguyễn Thị Cúc, số nhà 256/2.
Rồi anh đi mất.
Sáng hôm sau tôi đi tìm theo chỉ dẫn của anh Nhơn. Nhưng phố Cộng Hòa bây giờ đã đổi tên, tôi hỏi thăm mãi mới tới. Đúng là có nhà chị Cúc. Chị dè dặt hỏi tôi đến có việc gì ?
Tôi hỏi lại : Chị có em tên là Nhơn phải không ?
- Có nhưng đã chết rồi
- Tôi muốn báo tin cho chị về anh Nhơn
Lúc này chị Cúc mới mời tôi vào nhà. Tôi bắt mạch Thái Tố cho chị Cúc, thì anh Nhơn xuất hiện. Tôi hỏi anh là có phải chị Cúc đây không ? Anh Nhơn xác nhận đúng là chị Cúc, anh đặt tay lên vai chị. Rồi anh kể mình bị chết trận ở Chu Lai , trong vườn dừa nhà Út Tám như thế nào. Tôi nói lại cho chị Cúc nghe, chị khóc và nhờ tôi tìm mộ em mình. Lại theo chỉ dẫn của chính anh Nhơn , tôi tìm thấy hài cốt của anh dưới gốc dừa, phủ tăng, còn nguyên đôi giầy lính.
http://www.thegioivohinh.net/showthread.php?t=163

4. Chuyện nhà ngoại cảm Nguyễn Thị Minh Nguyệt, trong một buổi giao tiếp vong linh tháng 05/2007, gặp linh hồn một người thanh niên, chết oan hơn 10 năm. Cô Nguyệt đã mô tả hình ảnh linh hồn xuất hiện mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây thường ngày anh vẫn mặc đi làm, nhưng vẻ mặt rất buồn, khuôn mặt ốm, bơ phờ, buồn đến mức không muốn nói điều gì. Trước khi đọc chú thỉnh linh hồn trở về, cô Nguyệt hoàn toàn không được biết gì về nhân thân của linh hồn, nên cô thắc mắc tại sao linh hồn buồn như thế, chẳng muốn nói chuyện.
http://www.thegioivohinh.net/showthread.php?t=754

5. Nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng được nhiều người cả nước biết đến với khả năng giao tiếp với các linh hồn, Bích Hằng đã chia sẻ kinh nghiệm nhìn thấy hình ảnh linh hồn như sau:
…Linh hồn có thể giao tiếp được. Thông tin đó là suy nghĩ, suy nghĩ của linh hồn bật ra và nhà ngoại cảm có thể bắt được, phân biệt được giọng Bắc, Trung, Nam, thậm chí những người nói nhíu, nói ngọng, ngắn lưỡi nghe đựơc hết. Nghe theo kiểu gì, người ta có mấp máy miệng không? Có, người ta có mấp máy miệng. Âm thanh phát ra có phải âm thanh bình thường như mình nói không? Thật ra cháu nghe không đựơc rành rọt như chúng ta nói với nhau đâu, mà nghe nó chỉ lờ mờ thôi, nghe trong một cái mớ hỗn tạp âm thanh, như tiếng gió, như tiếng côn trùng, rồi là thậm chí nhiễu, nhưng mà vẫn nghe thấy, vẫn lọc ra được ra điều gì mình cần và mình muốn. Còn nhìn thì cũng chẳng thấy rõ như mình nhìn thấy nhau như thế này đâu, nhìn thấy mờ mờ thôi, hư hư ảo ảo. Có lúc vừa nhìn thấy thì người ta lại tan đi mất. Nhiều người cứ thắc mắc là mỗi lần cháu nghe, cháu xem hay cháu nói chuyện, cứ lấy tay hay lấy giấy cháu đỡ, cháu đón lại. Bởi vì lúc đó hình ảnh cứ tan ra, buộc phải đón lại, nếu không thì hình ảnh tan mất đi.

Trích băng ghi âm Hội nghị UIA 2006
http://www.4shared.com/file/32256928...7-Van-Dap.html

Qua các bằng chứng xác nhận của những nhà ngoại cảm nói trên, chúng ta nhận thấy Linh Hồn có đầy đủ khả năng giao tiếp như một người bình thường, linh hồn có thể nói chuyện, có thể nghe chuyện chúng ta nói, và linh hồn biết trao đổi câu chuyện bình thường với các nhà ngoại cảm.

Những bằng chứng nói trên, xác nhận rằng: Linh Hồn là một thực thể Sống, đúng như Từ điển Oxford đã định nghĩa về Linh Hồn.

CHỤP ẢNH LINH HỒN

1. Quả cầu ma:

Từ lâu người ta vẫn tin rằng những quả cầu ánh sáng là bằng chứng của linh hồn người chết. Từ khi ra đời máy ảnh kỹ thuật số, có rất nhiều bằng chứng xác thực về những quả cầu ánh sáng chính là hình ảnh của linh hồn.

Hình ảnh chụp linh hồn đầu tiên vào những năm 1990 tại nghĩa trang, thực hiện bởi những nhà săn ảnh ma người Mỹ. Quả cầu ma không phải hiện tượng ma trơi do chất lân tinh cháy trong khí quyển. Những bức ảnh do những người săn tìm ma chụp được tại các nghĩa trang, và chụp tại những nơi tin rằng có hiện tượng dị thường.

Hình ảnh linh hồn thường có hình dạng những quả cầu ánh sáng màu xanh hoặc trắng, di chuyển một cách có chủ ý, và lúc ẩn lúc hiện.



Tham khảo
http://thegioivohinh.net/diendan/showthread.php?t=752

2. Trong bài Tôi Theo Pháp Sư Thầy Đi Bắt Ma, huynh KhaiPhamKhac có cho chúng ta xem những hình ảnh ma, giống như hình ảnh hai con rồng.
http://www.thegioivohinh.net/showthr...linear&p=15360

Thực ra, những người chụp ảnh chuyên nghiệp nhận ra ngay đó là hình ảnh bị lỗi kỹ thuật, do bị rung hình và nhoè hình khi chụp, do chụp ban đêm, khi đi trên xe. Thực ra hình ảnh gốc là hai quả cầu ánh sáng, hình ảnh của hai linh hồn, một già một trẻ, vì người ta nói Chết Trẻ Khoẻ Ma.

Hình ảnh chụp bị lỗi


Hình ảnh thật


3. Một bằng chứng xác thực về hình ảnh Linh Hồn
mà người viết được tận mắt chứng kiến. Trong buổi Lễ Kỷ niệm 5 năm hoạt động Câu Lạc Bộ Tiềm năng Con người Phía Nam tổ chức ngày 16/09/2007 tại Hội trường Tổng cục Hậu cần, số 18E đường Cộng Hòa, Quận Tân Bình, rất nhiều hình ảnh các quả cầu ánh sáng linh hồn xuất hiện trong những chiếc máy ảnh kỹ thuật số.

Các quả cầu ánh sáng Linh Hồn màu xanh nhạt




Một chi tiết rất thú vị, trên lễ đài hôm ấy, Ban tổ chức có dành riêng một chiếc bàn cho các vị khách vô hình tham dự, trên bàn có những chai nước suối và những chiếc ghế trống. Các nhà ngoại cảm nhìn thấy một vị đại biểu vô hình ngồi ở ghế giữa, liền bảo nhau lên mở chai nước mời khách, đồng thời đưa vội máy điện thoại di động lên chụp hình vị khách vô hình. Kỳ lạ thay chỉ có một nhà ngoại cảm may mắn ghi được hình ảnh vào máy, nhưng không phải là hình ảnh đầy đủ như khi nhìn thấy bằng mắt, mà hình ảnh trong điện thoại là một quả cầu ánh sáng màu trắng đỏ. Hình ảnh này được nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải tham dự hôm ấy chứng kiến và lưu tư liệu.