kết quả từ 1 tới 20 trên 27

Ðề tài: Nơi tận cùng cuộc sống (phần 2)

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    09



    Bên dòng sông Ngân có một cái quán nhỏ gọi là Sông Trăng, Thường Như thích ngồi ở đây ngắm nhìn hoàng hôn. Nàng thích chìm vào gió, mây, sông, nước, và những tiếng hò vang vọng…
    Khi mặt trời từ từ lặn, cả dòng sông nhuốm một màu đỏ thẫm thì nàng thấy một con thuyền khổng lồ từ xa tiến lại, con thuyền có những cánh buồm đen thẫm.
    Con thuyền đen dừng trước quán, một đoàn người áo đen tiến vào… trong chốc lát cái quán ồn ào trở nên trống vắng, chỉ còn nghe tiếng gió và Thường Như cũng cảm thấy mình dường như tan biến.
    Một người tiến đến bên bàn đối diện, cả người y như chìm vào bóng hoàng hôn, chỉ có cặp mắt là sáng quắc.
    Thường Như tỏ ra bình tĩnh, gương mặt nàng vẫn lạnh như băng, ánh mắt của nàng vẫn như tuyết giá.
    Thời gian chậm chạp trôi qua, người đối diện mới lên tiếng :
    - Người xưa nay đã mất, kỷ niệm xưa đã hết…
    Thường Như im lặng.
    Người đó nói tiếp : ta là môn chủ của Vạn Độc Môn.
    Vạn Độc Môn tiếng tăm lừng lẫy.
    Người đó nói : danh tiếng ta vang bốn bể, vì thế ta mới thêu tên ta lên lá cờ… để mọi người chiêm bái và… ngưỡng mộ…
    Thường Như nhìn ra con thuyền đen khổng lồ, lúc này nàng mới thấy có một lá cờ cũng màu đen, trên đó quả là có thêu hai chữ màu trắng thật to.
    - Ta là Độc Tôn… môn chủ của Vạn Độc Môn, người vĩ đại nhất trong những người vĩ đại…
    Lá cờ đen có thêu hai chữ “Độc Tôn” thật là hoành tráng, Thường Như cười thầm trong bụng, nhưng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
    Người đó lại nói : cô là Thường Như Nhất Kiếm, kiếm tuy nhanh thật nhưng một đường kiếm dù uy lực như thế nào thì cũng chỉ giết được một người, còn ta chỉ cần một giọt thuốc độc ra tay đúng lúc, đúng chỗ là có thể giết cả ngàn người.
    Mặt trời đã chìm hẳn cuối nẻo chân trời, không gian chuyển dần sang màu tím, phía xa xa có một vì sao xuất hiện.
    Thường Như nhận thấy câu này có vẻ không sai lắm…
    Vạn Độc Môn Chủ lại nói tiếp : tuy nhiên nếu người nào tận tường Phong Thủy Địa Lý, Kỳ Môn Độn Giáp, Thần Cơ Diệu Toán, Trận Pháp… thì trong một thời khắc nhất định có thể làm xoay chuyển không thời gian, làm sống hoặc chết cả vạn người.
    Thường Như cố gắng nhìn y cho rõ nhưng nàng chỉ thấy một màu đen trước mặt.
    Vạn Độc Môn Chủ : từ đó ta hiểu rằng cuộc sống là phù du…
    Ngôi sao phía xa trở nên lấp lánh, gió ngoài sông ngày càng thổi mạnh.
    Vạn Độc Môn Chủ : Ta muốn cô giúp ta một việc, đổi lại ta sẽ tặng cô một câu…
    Thường Như : ngài tài giỏi như thế thì cần gì ta giúp nữa.
    Vạn Độc Môn Chủ : bất cứ ai trên đời cũng không thể sống một mình được, đều phải cần có sự trợ giúp của đồng loại.
    Ông ta lấy ra một tấm thẻ hình tam giác màu đen có một cạnh bị mẻ đưa cho Thường Như : khi đến Kinh Thành, nếu cô thấy người nào có một tấm thẻ khớp với tấm này thì khi trở về đây hãy cho ta biết.
    Thường Như : sao ngài không tự đến nơi đó.
    Vạn Độc Môn Chủ : ta thích trời cao biển rộng… không thích nơi tận cùng cuộc sống…
    Thảo nguyên đã trở nên sẫm lại, không còn phân biệt được chân trời đâu nữa, dòng sông Ngân dường như xao động, dưới sông vọng lên một tiếng hò :
    Chờ gió lên…
    đưa thuyền về ... ớ xuôi
    Đôi bờ sông… lá hoa khoe màu
    Hò ớ hơi…
    Quê nhà mến yêu
    Nắng chiều lưu luyến
    Vương bóng cầu làng quê thân yêu
    Ơ hơ hơ…

    Độc Môn Chủ và đám tùy tùng áo đen dường như tan biến, con thuyền khổng lồ từ từ rời bến, quán lại trở nên đông đúc và ồn ào.
    Thường Như cảm thấy mình như người mơ ngủ.
    Nhưng tấm thẻ bài vẫn còn nằm trên bàn, nàng bất giác la lên : còn câu nói ngài tặng ta là gì?
    Cánh buồm đen đã đi rất xa, nhưng Thường Như vẫn nghe câu nói của Vạn Độc Môn Chủ sát tận bên tai : mất một thì được một…
    Làn gió trở nên mơ màng như vuốt ve mái tóc, ngôi sao xa xa trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Thường Như nhìn ngôi sao xa xôi bâng khuâng tự hỏi “mất một thì được một, câu nói đó ám chỉ điều gì?”.
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  2. #2
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    10



    Mãn Đình Viện là một nơi êm đềm, thanh tịnh giữa thảo nguyên bao la đầy biến động, vì thế mà Thường Như hay ghé lại nơi đây.
    Nàng nói với Mãn Ngọc : đôi khi ta cũng muốn được sống như muội.
    Mãn Ngọc nói : vậy thì tỷ đến đây ở luôn đi, Mãn Đình Viện luôn sẵn lòng chờ đón tỷ bất cứ lúc nào.
    Thường Như cười : ta nói là đôi khi chứ đâu có nói là luôn luôn…
    Bây giờ là cuối mùa xuân, những cây Mãn Đình Hồng vươn lên cao tít, trăm hoa đang nở rộ, đua nhau khoe sắc. Ngọn gió thảo nguyên thổi về làm những cánh hoa rung rinh nhè nhẹ, Thường Như nâng cao chung trà, nàng dịu dàng nói tiếp: ta sắp đi xa nên ghé thăm muội lần cuối.
    Mãn Ngọc hỏi : vậy tỷ tỷ đi đâu?
    Thường Như : ta đến Kinh Thành.
    Cũng như Thường Như, Mãn Ngọc chưa bao giờ đến Kinh Thành, có thể nói nàng ít khi đi đâu, cuộc đời nàng hầu như gắn bó với Mãn Đình Viện. Đôi lúc nàng cũng muốn đi khắp đó đây nhưng không thể… Trước khi mất, sư phụ đã giao cho nàng phải chăm sóc nơi này.
    Thường Như nói tiếp : phòng ngừa trường hợp ta không về nữa…
    Nàng là một kiếm thủ, mỗi cuộc đấu là một cuộc tử chiến, vì thế tương lai không có gì báo trước là sống hay chết. Nàng cũng ít khi biểu lộ cảm xúc, Mãn Ngọc là người duy nhất mà Thường Như cảm thấy không cần phải che giấu những tình cảm yếu đuối.
    Mãn Ngọc thì trái lại, chỉ mới nghe Thường Như nói thế mà đôi mắt đã rưng rưng, nàng không hiểu vì sao Thường Như lại đeo đuổi một cuộc sống đầy phong ba như thế.
    Ở đời ai không muốn sống yên lành?
    Mãn Ngọc có một cuộc sống thật đơn giản, thật bình dị… nàng thừa hưởng đức tính đó từ sư phụ, một người đàn ông quắc thước và trầm mặc.
    Khi sư phụ dạy nàng luyện kiếm, ông nói : luyện kiếm cũng như luyện nhân, càng đơn giản thì càng dễ theo.
    Khi học một chiêu kiếm phức tạp, nàng mang điều đó ra nói, sư phụ mỉm cười bảo : đơn giản không có nghĩa là giản đơn, hời hợt, sơ sài… càng đơn giản thì càng phải tinh vi… như vậy mới gọi là khổ luyện công phu.
    Nàng từng múa kiếm cho Thường Như xem, Thường Như khen ngợi và nói : nếu muội ra ngoài giang hồ nhất định sẽ thành danh.
    Thường Như múa thử một đường kiếm, Mãn Ngọc rùng mình và nói : đường kiếm của tỷ kinh khủng quá, nó chứa đầy sát khí.
    Thường Như gật đầu : đó chính là cái mà muội thiếu, muội chỉ có thể có được nó khi trải qua hàng trăm trận chiến đấu, khi tận mắt nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy, và khi chính mình phải chịu những đau đớn tột cùng của sự mất mát…
    Thường Như uống cạn chung trà, nàng muốn nói với Mãn Ngọc một lời gì đó thật thân thương nhưng không hiểu sao lại im lặng.
    Từ đây nhìn ra thảo nguyên xa xa là một con đường bé nhỏ, quạnh hiu, Thường Như từ nơi đó đến đây và cũng từ đây đi về nơi đó… nàng cảm thấy ngập tràn cảm giác tự do khi một mình đi giữa thảo nguyên mênh mông này, đi giữa những ngọn cỏ lau cao vút và những tiếng reo bất tận của gió, của mây trời…
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  3. #3
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    11



    Chỉ còn vài trăm thước là đến được cổng Kinh Thành, đã thoáng nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người thì bỗng nghe ầm một tiếng chấn động, Thường Như cả người lẫn ngựa sa luôn xuống hố. Tuy nhiên nàng phản ứng thật nhanh, ngựa chưa tới đáy thì Thường Như đã phóng vọt lên, vừa ra khỏi miệng hố sâu thì một tấm lưới sắt đã bay đến chụp xuống như chụp chim sẻ, Thường Như không nao núng, vung Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm rạch luôn một đường lên tấm lưới sắt rồi nương theo đó vọt ra ngoài.
    Liệt Hỏa Phường.
    Họ đã đeo đuổi đến tận đây.
    Sức mạnh của Liệt Hỏa Phường là sức mạnh của tập thể, họ không có những cao thủ nổi bật nhưng lại có sự đồng đều, sự gan lì đeo bám, sự kiên nhẫn đến tột cùng của bầy sói. Đó là một lực lượng khó bị tiêu diệt nhất trên thảo nguyên, họ đã quyết chí theo rồi thì sẽ không bao giờ từ bỏ con mồi.
    Dẫn đầu là một thanh niên, gã để ngực trần với nước da đỏ au, mái tóc bay theo làn gió, gã vung Liệt Hỏa Đao quát lớn :
    - Liệt Hỏa Trường Hận đã đến đây.
    Gã là kẻ lên thay Liệt Hỏa Trường Xương, so về dũng mãnh thì còn có vẻ hơn.
    Liệt Hỏa Phường bao vây tứ phía, Thường Như tả xung hữu đột nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng vây. Kiếm của nàng chạm vào đao của Liệt Hỏa Trường Hận chan chát, Thường Như phát hiện ra gã trai trẻ này võ công rất cao cường, không dễ hạ được ngay.
    Trước cổng thành có một cây cầu lớn, Thường Như đánh một kiếm thật mạnh đẩy bật Trường Hận sang một bên, tung người phóng vọt lên trên cầu.
    Quả nhiên bọn Liệt Hỏa Phường không dám theo nữa, họ tuy liều mạng nhưng vẫn tuân thủ qui luật, trên thảo nguyên thì là của họ, nhưng Kinh Thành có chủ nhân khác.
    Thường Như đã đứng trước cổng Kinh Thành.
    Kinh thành rộng lớn này có tên Ngũ Phúc Thành, ngoài cổng chính có phù điêu năm con dơi đang ngậm năm đồng tiền vàng chói.
    Năm con dơi nhìn nàng như chào đón, như mời gọi.
    Trải qua bao cuộc chiến nàng mới đến được nơi này, tà áo trắng của nàng bây giờ nhuộm đẫm máu đỏ như áo của Kim Cương Tôn Giả.
    Kinh Thành thật lộng lẫy, nguy nga… sừng sững giữa đất trời…
    Thường Như nhìn một cách say sưa, nàng chưa hiểu vì sao một nơi sầm uất như thế mà Trịnh My Châu lại có thể gọi đó là “nơi tận cùng cuộc sống”?.
    Một đoàn người từ trong thành tiến ra, dẫn đầu là một lão già mặc áo gấm với nụ cười luôn nở trên môi.
    Lão nói : không hổ là Thường Như Nhất Kiếm danh tiếng lẫy lừng trên thảo nguyên, cả đoàn quân sói cũng không làm gì được.
    Lão chính là Phúc Vương.
    Lão hẳn đã chờ đợi giây phút này.
    Có tiếng vó ngựa vang lên chầm chậm, một con ngựa từ trong thành đi ra, một con ngựa trắng. Thường Như chưa bao giờ thấy một con ngựa đẹp như thế.
    Con ngựa có cái phong thái, thần sắc thật uy dũng, màu lông trắng với cái bờm trắng càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt vời.
    Phúc Vương nói tiếp : con ngựa sa xuống hố chắc đã chết, con “Bạch Mã Thiên Kim” này là dành riêng cho cô, mất một thì được một… cái được về sau có khi còn lớn hơn nhiều cái đã mất trước đó…
    Thường Như nhìn thẳng vào lão… Phúc Vương nở nụ cười tươi trước cái nhìn đó, gương mặt lão thật là hân hoan.
    Đúng là lão đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
    Thường Như lại nhìn con ngựa… dù cho nó có là con Bạch Mã Thiên Kim đi nữa thì nó vẫn chỉ là một con ngựa, đột nhiên nàng hiểu câu nói của Phúc Vương không phải là để dành cho nàng - câu nói đó là để dành cho chính lão.
    Triệu Trọng Thủy là thượng khách của lão, khi ra đi lại dẫn theo Trịnh My Châu, nỗi nhục đó khó mà rửa được. Giả sử lão có mang được Trịnh My Châu về thì cũng vẫn không tránh khỏi bị thiên hạ chê cười… nhưng nếu có được Thường Như thì xem như lấy lại được những gì đã mất.
    Mất một thì được một… cái được về sau có khi còn lớn hơn nhiều cái đã mất trước đó…
    Vạn Độc Môn Chủ đã đoán trước điều này, ông ta hẳn hiểu rõ Phúc Vương như lòng bàn tay.
    Ngay giờ phút này đây, hàng ngàn cặp mắt đang nhìn về phía Thường Như và Phúc Vương, đâu phải ngẫu nhiên mà lão ra tận đây để đón nàng? Mấy ai có được cái vinh dự đó? Lão muốn cho cả đoàn quân Liệt Hỏa Phường nhìn thấy, muốn cho cả thảo nguyên nhìn thấy - ngay giờ phút này Thường Như Nhất Kiếm đã về với Phúc Vương, chủ nhân của Ngũ Phúc Thành.
    Khi đỉnh núi kia chẳng còn những góc cạnh…
    Khi nước sông thôi ngừng chảy…
    Khi thời gian dừng lại… chẳng còn ranh giới giữa ngày và đêm...
    Khi đất trời vạn vật trở thành hư vô…
    Thì khi đó…

    Thường Như nhớ đến con ngựa sa xuống hố… khi có con ngựa mới thì con ngựa cũ phải chết. Đột nhiên nàng hiểu điều gì sẽ xảy ra với Trịnh My Châu, với Phi Hổ Bang.
    Thường Như lướt đến phóng lên con Bạch Mã Thiên Kim, con ngựa như là để cho nàng từ lâu, nàng cứ thế phi thẳng ra thảo nguyên, bỏ lại Phúc Vương và đám tùy tùng lâu la, vượt qua sự vây phủ của Liệt Hỏa Phường. Địa phận của Phi Hổ Bang còn xa lắm, vó ngựa thần kỳ của Bạch Mã Thiên Kim cũng không thể đến ngay được.
    Trong lúc đó thì Cửu Trùng Thiên cũng vừa từ Luyện Ngục chui lên, đích đến của lão cũng là Phi Hổ Bang.
    Lão đến còn nhanh hơn gió…
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  4. #4
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    2


    12


    Phi Hổ Bang quân số không đông, tính thêm cả Trịnh My Châu thì họ chỉ vừa vặn mười lăm người. Họ tồn tại được trên thảo nguyên là nhờ danh tiếng của Tuyết Hoa Phi Hổ - con cọp cái có cánh – trong “Nhất Hùng, Nhị Hổ, Tam Báo”.
    Từ khi về với Phi Hổ Bang Trịnh My Châu mới thấu hiểu thế nào là cái giá của hai chữ “Tự Do”. Đã quen với cuộc sống no đủ, êm ấm nơi Kinh Thành, bây giờ nỗi cực khổ nhất với nàng là những cuộc rong ruổi dường như bất tận. Phi Hổ Bang không ở một nơi nhất định mà luôn dịch chuyển không ngừng, có khi hàng mấy ngày liền không nghỉ, băng qua những đồng cỏ mênh mông, cháy bỏng và khô khốc, nước không có để uống chứ đừng nói đến tắm rửa…
    Tuyết Hoa Phi Hổ nói : lá cờ của Phi Hổ Bang phải luôn tung bay trên thảo nguyên.
    Cửu Trùng Thiên cao sừng sững như một cái cây khô, từ xa bọn Tuyết Hoa Phi Hổ đã nhìn thấy.
    Lão trọc đầu bởi vì từ lâu tóc đã không mọc nữa, trên người khoác một tấm vải vàng vàng và cặp mắt của lão cũng vàng như nghệ.
    Phi Hổ Bang từ từ tiến lại, Tuyết Hoa Phi Hổ thường ngày hung hãn là thế, nhưng khi thấy Cửu Trùng Thiên thì tỏ ra nhũn lại. Bà ta nói khẽ : sư huynh… không ngờ còn có ngày được gặp…
    Bà ta không khóc bởi vì đã từ lâu không còn nước mắt.
    Bóng của Cửu Trùng Thiên đen sì dưới cái nắng chói chang của mặt trời, giọng của lão khàn khàn : ngươi còn nhớ tới ta sao…
    Tuyết Hoa Phi Hổ lặng im.
    Cửu Trùng Thiên nói tiếp : ngươi chắc đoán được vì sao ta lại trở về đây.
    Cặp mắt vàng vọt của lão nhìn qua Trịnh My Châu như cọp nhìn mồi – Trịnh My Châu rùng mình ớn lạnh trước cái nhìn ấy.
    Cửu Trùng Thiên : ngươi phải giao con bé đó cho ta.
    Nghe lão nói thế Tuyết Hoa Phi Hổ siết chặt hai bàn tay lại, hàm răng thép nghiến nghe ken két…
    Cửu Trùng Thiên : võ công của ngươi là do ta dạy… giờ đây ngươi dám đấu với ta hay sao?
    Tuyết Hoa Phi Hổ đã xuống ngựa đứng đối diện với Cửu Trùng Thiên, võ công của bà ta đúng là do ông ta dạy, nhưng đã lâu lắm rồi, bây giờ chưa chắc là ai hơn ai.
    Cửu Trùng Thiên đột nhiên buông rơi tấm vải, trên người ông ta chỉ còn độc một cái khố. Trên cái thân thể gày gò cao sừng sững ấy là dấu vết của hàng trăm đòn roi, của sắt nung đỏ, của kìm kẹp, của xiềng xích… nó chằng chịt những vết sẹo, nhiều đến mức không còn thấy làn da đâu nữa. Tuyết Hoa Phi Hổ bất giác nới lỏng bàn tay, răng bà ta không còn nghiến lại, giọng bà ta nghe nghèn nghẹn : sao sư huynh không chống lại…
    Cửu Trùng Thiên cười gằn gặn : chống lại… chống lại ai? ngươi có bao giờ phải sống dưới Luyện Ngục đâu mà bảo ta phải chống lại ai?
    Lão đã ở dưới Luyện Ngục hơn hai mươi năm, bây giờ nhìn lão không còn là con người nữa.
    Cửu Trùng Thiên khoác tấm vải trở lại, gằn giọng : ngươi đã thấy chống lại Minh Chủ thì hậu quả là như thế nào, hãy giao con bé đó cho ta rồi đi đi…
    Luyện Ngục có thể bẻ gãy những con người hùng mạnh nhất, những tinh thần sắt thép nhất…
    Cặp mắt của Tuyết Hoa Phi Hổ vùng long lên dữ dội, hồi lâu sau bà ta mới nói :
    - Người xưa nay đã khác, kỷ niệm xưa đã hết…

    Đúng lúc đó Thường Như vừa kịp đến, nàng tiến lại đứng sát bên Tuyết Hoa Phi Hổ, kiếm của nàng cũng rực lên trong nắng.
    Gió trên thảo nguyên không còn thổi nữa, hơi nóng làm cả đồng cỏ trở nên lung linh… Thời khắc trôi qua thật lâu… thật lâu, đủ để làm những trái tim nồng cháy nhất phải rệu rã, đủ để làm những tinh thần cứng rắn nhất phải mệt mỏi và Thường Như cảm thấy hai chân bắt đầu trơ cứng như đá, thanh kiếm trở nên nặng chĩu.
    Chưa bao giờ nàng phải trải qua một cuộc đấu về ý chí ghê gớm như thế…
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  5. #5
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    13



    Mặt trời đã chìm khuất nẻo chân trời, thảo nguyên trở nên sẫm tối, tròng mắt vàng của Cửu Trùng Thiên trở nên sáng rực.
    Hổ thường săn mồi về đêm.
    Bỗng lão ra tay nhanh như chớp, hổ trảo đánh trúng ngay Tuyết Hoa Phi Hổ khiến bà ta bay tuốt ra xa.
    Tuyết Hoa Phi Hổ rõ ràng là không có ý đón đỡ, Thường Như bị bất ngờ trước phản ứng kỳ lạ của bà ta, phóng Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm tới thì Cửu Trùng Thiên giơ hổ trảo ra chụp luôn, thanh kiếm như bị cái kìm sắt khóa chặt, nàng chưa kịp phản ứng thì cũng bị trúng luôn một hổ trảo ngã nhào xuống cỏ.
    Những người còn lại trong Phi Hổ Bang xông lên tiếp chiến nhưng võ công của họ chỉ thuộc vào loại trung bình nên trong thoáng chốc đều bị Cửu Trùng Thiên đánh ngã. Lão chụp lấy Trịnh My Châu như con hổ bắt con thỏ, sau đó phóng sâu vào màn đen của thảo nguyên.
    Lão cứ đi như thế đến nửa đêm thì tới bờ sông, Trịnh My Châu qua nhiều ngày sóng gió đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nàng vẫn giữ được bình tĩnh.
    Nàng nói : sao ông không giết tôi mà mang đi đâu?
    Cửu Trùng Thiên : Minh Chủ không muốn giết ngươi mà đày ngươi xuống Luyện Ngục.
    Lão buông Trịnh My Châu ra, ngồi xuống bên bờ sông như con hổ già : lát nữa sẽ có thuyền của quỷ đến đưa ngươi đi.
    Trịnh My Châu vẫn đứng sát cạnh lão, tay nàng sờ đến thắt lưng, ở đó có giắt một thanh trủy thủ do chính Tuyết Hoa Phi Hổ giao cho nàng. Bà ta dặn khi nào hữu sự hãy dùng đến nó, tuy nhiên nàng vẫn còn thấy run rẩy… nàng chưa giết người bao giờ.
    Trịnh My Châu : những người đó họ chết hết hay sao?
    Cửu Trùng Thiên : ta chỉ đánh ngã, khi mặt trời lên họ sẽ tỉnh dậy.
    Trịnh My Châu : tôi thà chết trong tự do còn hơn sống trong xiềng xích.
    Cửu Trùng Thiên cười gằn : khi xuống Luyện Ngục từ từ ngươi sẽ nghĩ khác…
    Con người có bản năng quen dần với cuộc sống, dù cho đó là một cuộc sống gian khổ như thế nào, đặc biệt là với phụ nữ, họ có bản năng cam chịu số phận.
    Trịnh My Châu : tại sao ông không trốn đi mà quay lại đó làm gì?
    Những năm tháng sống trong Luyện Ngục đã làm đầu óc của Cửu Trùng Thiên ngu muội đi, lão không còn suy nghĩ sáng suốt nữa.
    Lão nói : khó mà có thể chống lại được Minh Chủ.
    Trịnh My Châu đưa tay vén mái tóc, gương mặt nàng sáng lên trong đêm đen, nàng nói tiếp : tôi cũng đã từng nghĩ như ông… khi tôi còn ở Kinh Thành, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu một điều là nếu có can đảm ta có thể vượt qua mọi sự áp bức dù cho nó tàn bạo như thế nào… nếu chúng ta có được Tình Yêu và Tự Do…
    Nàng rụt rè cầm lấy bàn tay của Cửu Trùng Thiên, cảm thấy bàn tay đó chai sạn và khô cứng… có lẽ đã hằng bao nhiêu năm rồi lão không còn biết đến tình cảm yêu thương của con người.
    Nàng nói : thực ra hai điều đó chính là một, nếu không có tự do thì cũng không thể có tình yêu…
    Đến tận lúc này Cửu Trùng Thiên mới đưa mắt nhìn qua Trịnh My Châu, đã hơn hai mươi năm sống dưới Luyện Ngục, hai tiếng Tự Do đối với lão chỉ còn trong giấc mơ… và đã lâu rồi lão cũng không còn mơ nữa.
    Dòng sông Ngân sáng lên dưới ánh trăng mờ ảo, đâu đó như vang vọng một lời ca :
    Em như dòng sông khát…
    Em là dòng sông Ngân…

    Gió từ ngoài sông thổi về rào rạt, Cửu Trùng Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trịnh My Châu, cảm thấy nó ấm áp và run rẩy… đã bao năm qua lão sống trong sợ hãi đến mức làm tê liệt ý chí và ngu muội đi… bây giờ kẻ dám truyền cho lão lòng can đảm vượt lên số phận, cảm nhận được cái sức mạnh của Tình Yêu và Tự Do lại là một người đàn bà bé nhỏ, một người đàn bà thậm chí đã từng không đủ sức mạnh để tự bảo vệ chính mình.
    Cửu Trùng Thiên đứng dậy, vóc dáng cao lớn của lão sừng sững như một cây cổ thụ, lão nói với Trịnh My Châu : cô đi đi…
    Lão biết tha cho Trịnh My Châu sẽ phải trả giá bằng cái chết…
    Trịnh My Châu ngước mắt nhìn lên và nói : tôi sẽ không đi nếu không có ông cùng đi.
    Cửu Trùng Thiên : cô có hiểu Luyện Ngục là gì không ?
    Trịnh My Châu : còn ông có hiểu Thảo Nguyên là gì không ?
    Thảo nguyên vẫn còn đây, ngay bên cạnh đây, mênh mông và bao la, ở nơi đó loài chim được tự do tung cánh.
    Nhắn giúp cho ta chim ơi
    Nhắn giúp cho ta mây ơi
    Thảo nguyên bát ngát đem giấu em ta nơi nào
    Lần theo dấu vết em đi
    Tìm đâu cho thấy em yêu
    Tình yêu đốt cháy, trong tim phút giây nào nguôi
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

  6. #6
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    1,474

    Mặc định

    14



    Khi mặt trời chiếu cái ánh sáng đầu tiên trên thảo nguyên thì Thường Như cũng tỉnh dậy, nàng than : chưa bao giờ gặp phải một cao thủ ra tay nhanh như vậy.
    Tuyết Hoa Phi Hổ đã tỉnh dậy từ lâu, đang ngồi xếp bằng ngay bên cạnh, cất giọng khàn khàn : phụ nữ chúng ta có nhiều thứ vũ khí chứ không hẳn là chỉ dùng kiếm…
    Thường Như nhớ lại bà ta đã không hề chống đỡ trước hổ trảo của Cửu Trùng Thiên, nàng nói : tôi chỉ bị bất ngờ trước phản ứng của bà… sau này gặp lại lão chưa chắc tôi bị đánh ngã dễ dàng như thế.
    Tuyết Hoa Phi Hổ : đến một lúc nào đó cô sẽ hiểu không chống đỡ cũng là một cách chống đỡ… sự mềm dẻo, yếu đuối có thể chiến thắng cái cứng rắn, mạnh mẽ. Kiếm chỉ là thứ cuối cùng, phụ nữ chúng ta còn có nhiều vũ khí hữu dụng hơn nhiều.
    Thường Như cầm lấy thanh Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm đeo vào thắt lưng, có vẻ nàng chưa tin điều đó.
    Tuyết Hoa Phi Hổ cười một cách bí mật : khi nào cô biết yêu… ha ha ha … cô sẽ hiểu…
    Thường Như lặng im không nói gì, đúng là hơn một năm nay bôn tẩu trên thảo nguyên, nàng trải qua biết bao cuộc đấu, kẻ thù thì nhiều chứ tình yêu… quả là một món hàng xa xỉ không với tới.
    Tuyết Hoa Phi Hổ : cô còn trẻ không việc gì phải vội vã.
    Phi Hổ Bang đã ổn định lại quân số, họ chuẩn bị lên đường, dường như việc ra đi của Trịnh My Châu đã nằm trong sự tính toán của họ.
    Tuyết Hoa Phi Hổ vẫn giữ vẻ phong độ như ngày nào, mái tóc rễ tre vẫn lòa xòa, lá cờ với con hổ có cánh vẫn tung bay trong gió.
    Bà ta nói với Thường Như : cô có muốn đi với ta? Tổ con bà nó… ta sẽ phong cô làm phó bang chủ.
    Thường Như : tôi sẽ quay lại Kinh Thành.
    Tuyết Hoa Phi Hổ cười khà : ở đó có tất cả những gì mà cô mong muốn, hy vọng cô sẽ giữ được mình…
    Khi bà ta dứt lời thì vó ngựa của Phi Hổ Bang đã khuất cuối nẻo trời xa, gió thảo nguyên bắt đầu trở nên ào ạt như báo hiệu phong ba sẽ tới…
    Thường Như vẫn một mình đi trên thảo nguyên bao la, nàng có tất cả, lòng can đảm, ý chí, sự quyết tâm… và một điều thiêng liêng mà những người khác không bao giờ có hoặc là có mà đã đánh mất nó… đó là một trái tim trong sáng…
    Khi đến Kinh Thành, dưới những tòa lâu đài nguy nga, những con đường tráng lệ, những phố thị sầm uất… Thường Như thấy ở đó là cả một sự nghèo đói và khốn khổ, bên cạnh một số ít những kẻ giàu có và no đủ là cả một số đông những con người đói rách, những trẻ em lang thang, ăn mày, những cô gái phải bán thân nuôi miệng… có những con người phải làm việc quần quật trong nhiều ngày, nhiều tháng mà đồng tiền kiếm được không đủ để mua một bộ đồ lành lặn hay nuôi đàn con thơ dại. Ở nơi đó đồng tiền luôn cười ngạo nghễ và những người đàn bà trở nên nhơ nhuốc và sa đọa, họ đánh mất nhân phẩm và dễ dàng ngã vào tay những kẻ lắm tiền nhiều của. Nơi đó không có niềm tin và tự do, không có cơ hội cho những con người chân chính, không có cơ hội cho luơng tâm hay sự phấn đấu thực sự… đó là mảnh đất màu mỡ cho những thủ đoạn hèn hạ, những mưu toan lừa lọc và sự cướp đoạt tất cả của bọn thống trị độc tài với người dân khốn khổ bị bưng bít trong cái gọi là “Tam Không” – không nghe, không thấy, không nói nếu muốn được sinh tồn.
    Thường Như đứng giữa quảng trường, tà áo trắng hòa lẫn vào con ngựa trắng, bông hoa màu trắng trên tóc nàng rực lên trong nắng… Gió trên quảng trường như gào thét những tiếng kêu bi thương của vạn con người đã nằm xuống, thanh kiếm trong tay nàng như rung lên bởi vì phía trước kia kẻ thù đã bắt đầu xuất hiện…
    GIA ĐÌNH VÔ HÌNH

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Bí ẩn cuộc sống sau khi chết!!! (Tổng hợp)
    By dc_bac in forum Chuyện Ma, Quỉ
    Trả lời: 22
    Bài mới gởi: 17-12-2012, 11:36 AM
  2. Thượng đế là ai ?
    By kiennguyen in forum Đạo Cao Đài
    Trả lời: 371
    Bài mới gởi: 09-01-2012, 09:31 PM
  3. Tôi muốn làm Linh mục
    By hoi tho in forum Đạo Thiên Chúa
    Trả lời: 96
    Bài mới gởi: 25-06-2011, 11:26 PM
  4. Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 07-05-2011, 12:33 PM
  5. Cẩm nang cho cuộc sống
    By phúc minh in forum Mật Tông
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 06-04-2011, 06:33 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •