Huấn Từ của KIM THÂN CHA khi tiếp Bạn Đạo Cần Thơ và Trà Vinh (1978)

Cha ban ơn cho tất cả các con đã không ngại đường xá xa xôi đến đây đảnh lễ Cha.
Hôm nay, Cha đã có ý bế cửa và đó là nỗi đau xót thật sự của Cha. Vì được con cái quây quần kề cận đông đúc tới lui thật là niềm vui sướng lớn lao cho Cha. Nhưng con ơi! Chưa phải lúc, chưa tiện buổi để gặp con, nên thôi, Cha phải đành gạt lệ mà bế cửa. Các con ơi! Cha đến với trần gian rồi đây! Cha đến bằng phân thân điển quang, mượn xác tứ đại để đến với chúng con hầu chúng con có thể hình dung ra Thượng Đế. Vì Thượng Đế là một cái gì quá lớn lao vĩ đại mà trí phàm các con không sao hình dung nổi. Đã không hình dung nổi thì phải thấy quá xa xôi, thấy khó thương, khó nhớ!
Thế nên Cha mượn thân tứ đại để xuống đây nhắc nhở các con, để gợi thương gợi nhớ nơi chúng con hình ảnh sầu thương héo hắt của ông Cha thật đang vò võ tháng ngày trông đợi buổi hồi nguyên đoàn tụ của các con. Con ơi! Ông cha dưới trần của các con chỉ là ông cha giả tạm của một kiếp sống phù du đó thôi! Ông Cha này chỉ chăm lo cho các con nhiều lắm là vài chục niên của đời người, cũng không thể quá trăm năm.
Thế mà, một đứa con có tâm hồn nào cũng phải thấy ân cao nghĩa dày như núi Thái Sơn, như bể bao la, làm chĩu nặng tâm tư kẻ làm con đối với bậc sinh thành dưỡng dục, huống chi là đối với Thượng Đế! Vì Thượng Đế mới là Ông Cha thật các con đó! Con ơi! Nào con có biết, Ông Cha thật của con nhọc nhằn khổ cực dường bao để săn sóc chúng con từng đứa một, từ lúc con tách Đại Hồn xuống thế học hỏi, trải qua kiếp này sang kiếp khác, cho đến ngày con phản bổn quy nguyên.
Khi con còn ở cõi hữu vi, thì chăm sóc con theo cõi hữu vi, lúc bỏ xác thân sang cõi vô hình thì lại chăm lo cho con ở cõi vô hình, và cứ miệt mài khổ cực như vậy đối với chúng con, cho tới khi các con hoàn tất cuộc hành hương về chốn cũ mới thôi!
Nhọc nhằn, khổ cực, vất vả dường bao để trưởng dưỡng chúng con mà nào con có rõ? Tình nghĩa của Cha mẹ Trời đối với chúng con thật vô lượng vô biên nhưng rồi được mấy đứa nhớ tới đó con?
Có giọt lệ nào tuôn chảy qua mi vì nỗi niềm cảm xúc nhớ thương Nguồn Cội không con?
Than ôi! Những rung động tinh khiết hướng thượng này Cha thấy chẳng bao nhiêu, Cha chỉ thấy toàn là nước mắt khóc than từ những đau khổ của kiếp người, từ sự không vừa ý của cuộc sống ngụp lặn nặng nề ở cõi trần ai. Những giọt lệ phát xuất từ sự thiếu toại chí dục vọng phàm ngã... thì ôi thôi ngập tràn lênh láng, chôn lấp cả mảnh linh hồn các con đắm đuối trong ngu muội vô minh!
Con ơi! Con có rõ, Đại Hồn Cha cô đơn lạnh lẽo, khao khát biết bao nhiêu những rung động tưởng nhớ của tiểu hồn con! Khao khát mong đợi bao nhiêu sự thức tỉnh để kịp quay về của linh hồn chúng con! Giờ đây, ngươn này là ngươn chót, màn này là màn ba, kiếp này là mạt kiếp, ngày giờ đã cấp bách lắm rồi, vậy mà những tiểu hồn của Cha mãi còn vui say trong giấc cô miên, mãi lo, đấu tranh ngụp lặn trong bể trần ai, mãi còn gieo bao nghiệp lực và để nghiệp lực cuốn trôi đi biền biệt, càng lúc càng xa nguồn cội, mà chẳng chịu giựt mình chợt tỉnh lo cho số phận linh hồn con để quay về kịp lúc.
Con ơi! Cha kêu gọi ngày đêm, bằng khuyên nhủ, bằng quở rầy, bằng răn phạt, bằng tha thiết van lơn con mau kịp xuống đò về quê xưa chốn cũ. Âm thinh thổn thức cùng những giọt lệ thảm sầu nức nở của Đại Hồn vẫn chẳng làm rung động tim con...
Thôi thì hết cách rồi nghe con! Trống Long Hoa giục giã chuông Bạch Ngọc đã khua vang.
Thuyền Bát Nhã rước linh căn đang từ từ tách bến. Con nào cứ để mình cuốn trôi vào đường trần vạn nẻo, mãi cứ thờ ơ với con đường quy thống mà chẳng chịu xuống đò vượt Bĩ Ngạn hồi nguyên thì chớ khá trách Cha nghe con, linh hồn con rồi bị cô đọng, vùi lấp đắm chìm qua bảy ức niên thăm thẳm, mất hết linh tánh thì thôi, Đại Hồn Cha cũng đành gạt lệ tống biệt linh hồn con vào một cuộc chia ly vĩnh cửu nghe con!
Thôi thì nhắc nhở linh hồn chúng con chút tưởng nhớ tới Cha, các con về rán lo tu tiến. Cha vừa khơi dậy trong chúng con ánh lửa thiêng mà mỗi con đều có sẵn. Cha đã khơi cho sáng lên thì chúng con phải giữ cho nó sáng mãi đừng để nó lụn tàn theo năm tháng nghe con!

Cha giã từ các con và ban ơn cho tất cả.
***************

Huấn Từ của KIM THÂN CHA dịp Bạn Đạo Cần Thơ và Trà Vinh Chào Từ Biệt (1978)

Trước khi các con lên đường, Cha thấy cần có vài lời nhắn nhủ với các con trong cơ cấp bách này.
Các con ơi! Trần gian đang trải qua cơn đại khổ do khối trược sát phạt nhơn loại. Trược khí ngất trời đang bủa vây các con và cõi hồng trần đang ngập tràn trong bóng tối hỗn loạn. Vì định luật vận hành của vũ trụ, đến lúc mà Cha không thể ban rải nhiều ánh sáng để cho bóng đêm có cơ hội tràn lan. Do đó mà các con phải tự lo thắp đèn tâm cho sáng và lo tu gấp rút để tự rọi đường cho mình vượt qua những chặng đầy gian khổ thử thách do bóng tối hoành hành. Lo làm mình sáng rồi còn phải lo cho người sáng.
Độ ta rồi độ tha. Đây là lúc mỗi con phải ý thức vai trò làm “chiến sĩ” cho Thượng Đế để cứu khổ chúng sanh. Các con đều là những sĩ tử đang mang ý nguyện tu học để thoát vòng tứ khổ thì, hỡi các con, đang khi cảnh khổ diễn bày, kẻ gọi rằng người tu phải mở rộng lòng từ, dẹp đi vị kỷ, phát tâm cứu độ chúng sanh trong cơn điêu linh thống khổ để gieo nhơn lành, lập công bồi đức, vừa trả bớt nợ trần, giải bớt gai gốc nghiệp chướng trên đường hành hương của mình, vừa vun bồi thêm đức độ để làm hành trang tiến bước. Dân rồi đây sẽ phải chết chóc nhiều vì chịu ảnh hưởng nghiệp sát. Rồi những cảnh đói không cơm ăn, đau không thuốc uống, cảnh binh đao chết chóc hỗn loạn đảo điên sẽ diễn bày để khảo đảo trần gian trong cơn cộng nghiệp. Trong cơn khổ nạn này, các con phải làm gì? Đây là cẩm nang cấp cứu mà các con phải rán thực hành bằng mọi giá để vượt qua cơn thử thách sắp đến:

􀂓 THỨ I: Phải cấp bách ăn chay trường để giải bớt nghiệp sát vì cơ chết chóc sẽ rất lớn.
Con ơi! Đừng sát sinh hại vật thêm nữa, lo mà lập hạnh phóng sanh bằng cách ăn chay để tạo chút phước đức sanh tồn. Vả chăng, màn này trược khí dẫy đầy, các con đều vốn dĩ bị nhiễm trược vì những loạn cảnh bên ngoài thì rồi phải lo tống bớt trược đi chớ đừng rước trược vào thêm bằng cách đem trược điển của thú vật vào bản thể.
Cha cho rõ, màn nầy độc khí trong cá thịt, trong các thức ăn động vật rất nhiều, nếu các con đem chúng vào bản thể thì rồi có lúc các con sẽ bị khảo đảo rất dữ vì trược khí, vì độc khí, vì nghiệp sát. Vậy các con nào chưa ăn chay thì phải gấp rút lo ăn, con nào ăn rồi thì phải rán giữ hạnh trường chay. Cha cũng hiểu có những con chưa quen cách ăn thanh đạm nên thấy khó ăn, nhưng con ơi, đây không còn là lúc mà các con giữ tinh thần chấp nê ngon dở. Cảnh đại khổ đang và sắp diễn bày. Đây thực không phải lúc để ăn cho thích khẩu, mà các con phải lo ăn để sống qua ngày. Hãy tập cơ thể quen với những nhu cầu đạm bạc, đơn giản để nó đỡ khảo đảo và đòi hỏi chúng con trong cơn đói khổ. Giảm bớt nhu cầu cũng là một cách làm cho mình bớt khổ đó thôi.

􀂓 THỨ II: Phải nhớ trụ điển lại tức là trụ tâm, trụ ý hay là trụ tư tưởng của con cũng vậy. Thường thì tư tưởng các con rất dễ bị phân tán vì những loạn động ngoại cảnh. Bên ngoài hỗn loạn đảo điên khiến chúng con rất dễ bị xao xuyến, hoang mang, buồn rầu, lo âu, phiền não, cho nên Cha khuyên các con một cách để trụ tư tưởng lại hầu nó đỡ tán loạn. Đó là cách trì mật niệm danh hiệu Cha, tức: “Nam Mô Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn”, chưa quen niệm danh Cha thì niệm “Nam Mô A Di Đà Phật”, hoặc “Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát” cũng được. Các con phải nhớ suốt ngày đêm trì niệm trong tâm, tưởng trên đầu để tư tưởng nhờ trụ vào câu niệm mà đỡ tán loạn vì những động cảnh bên ngoài. Màn này con nào ổn định được nội tâm trụ được tư tưởng thì sẽ giữ được điển, nhờ giữ được điển mà đỡ bị nhiễm trược, do đó tự hóa giải bớt nhiều khổ nạn do khối trược kéo tới khảo đảo.

􀂓 THỨ III: Ngoài ra con nào biết thiền định thì phải siêng thiền hơn. Có thì giờ rảnh nhớ hành Pháp Luân Thường Chuyển (Pháp thở bụng) càng nhiều càng tốt trong ngày để giải bớt trược điển ô nhiễm. Màn này trược khí rất dày nên các con thiền gặp khó khăn hơn trước. Vậy nên không thể giữ đà như trước mà phải cố gắng bội phần mới giữ được điển và giải bớt trược cho bản thể các con.
Cha vừa khuyên các con nhiều điều cần thiết và cấp bách để cấp cứu các con trong cơn khổ nạn này. Những điều nêu trên để chúng con thực hành không ngoài mục đích giúp chúng con bớt trược. Ăn chay trường cũng để bớt trược, trì mật niệm để trụ điển, nhờ đó mà các con cũng đỡ nhiễm trược, siêng hành thiền để các con trụ tâm, do vậy cũng để đỡ nhiễm trược đó thôi. Con có đỡ trược thì con mới đỡ khổ, vì con nào trược nhiều chừng nào phải khổ nhiều chừng ấy!
Trần gian sở dĩ đang điêu linh thống khổ vì quá nhiều trược khí do những sái quấy của con người tạo ra, và khối trược ngất trời này đang hoành hành để sát phạt lại theo đúng nghiệp lực của nhơn loại. Cho nên biết giữ cho mình ít trược tức là tự giữ cho mình ít khổ đó thôi. Nếu chúng con thực hành được rốt ráo những gì Cha khuyên nhủ trên đây (ít nhứt điều I và điều thứ II) ắt chúng con mới hy vọng vượt qua cơn thử thách lớn này.

Thôi Cha ban ơn cho tất cả các con, nhớ ghi trong lòng những gì Cha nhắn nhủ.
Cha giã từ tất cả các con.
Ngọc Hoàng Thượng Đế Vô Cực Đại Thiên Tôn
******************

Huấn Từ của KIM THÂN CHA
tại Tư Thất Bà T. T. N. (1978)


Cha giả ơn tất cả các con.
Cha phải lâm trần chịu trăm cay ngàn đắng để thức giác chúng sanh quay về Nguồn Cội.
Nó từ đâu tới? Từ Nguồn Cội nó ra đi, rồi phải có ngày trở lại. Nhưng nó mê trần, nhiễm trần, trải qua biết bao nhiêu niên kỷ, biết bao kiếp sống trong chu trình tiến hóa của nó, rồi ô nhiễm, quên Nguồn Cội, rồi tạo nghiệp lực, để nghiệp lực lôi cuốn trong bể trầm luân. Cha kêu gọi biết bao nhiêu. Âm ba của Đại Hồn réo gọi các Tiểu Hồn quy nguyên, nhưng các con của Cha mải miết theo tiếng gọi trần gian, không nghe tiếng gọi của Cha, mải mê, không chịu xuống đò sang Bến Giác. Cha xót xa nên không đành ngồi yên tọa vị, phải lâm phàm để kêu gọi các con. Vì âm thanh thiên điển nó vẫn chưa chịu nghe, nên Cha đành phải mượn thân tứ đại để kêu gọi các con. Vì nó thấy Cha quá xa xôi với nó, ý niệm về Cha quá vô cùng tận, quá vĩ đại, nên nó không hình dung ra Cha nó, để nhớ Cha nó. Siêu điển vô vi vẫn chưa đủ để nhắc nhở nó, Cha đành mượn hữu vi để kêu gọi nó về. Cha đã dùng biết bao nhiêu phương tiện để dẫn dắt nó.
Đến ngày nay, Ngươn Mạt Kiếp mà đứa mê còn quá nhiều, đứa tỉnh quá ít. Lần này không về kịp thì phải chờ bảy ức niên sau mới có cơ hội tiến hóa, cho nên, Cha phải lâm phàm để vớt nó, kêu gọi con trở về với Cha thật của nó.
Trần gian dâu bể đổi thay, nhưng nhìn những dâu bể đổi thay này, nó vẫn chưa thức giác. Khi làm ông tướng, khi làm thằng tù, khi làm ông tỉ phú, lúc làm thằng khốn khổ, tay không. Trần gian đó! Giả tạm đó! Mà con của Cha vẫn chưa thức giác. Cái hạnh phúc trần gian mà các con tha thiết bám víu, đó chỉ là mầm mống của đau khổ, là giả tạm thôi con! Cái vinh bao nhiêu là nhục bấy nhiêu! Vinh của ông tướng là nhục của thằng tù. Vinh của ông tỉ phú là nhục của thằng khổ, thằng tay không, hôm nay. Tất cả những thứ đó để dạy cho nó thức giác, để thấy trần gian là giả tạm, để tu để trở về.
Nhưng có mấy đứa thức giác?
Nó vẫn còn sợ vàng nó mất, nhà nó mất, của nó mất mà không lo tu. Cha bảo lo tu, bòn phước đức, đừng bòn vàng, bòn cái gì người ta không lấy được, nó không nghe chỉ lo bòn những thứ mà người ta lấy được, thì có lúc vẫn phải phủi tay.
Tất cả hạnh phúc trần gian đều là mầm mống đau khổ!
Phải tìm về hạnh phúc thật, tức là siêu nhiên, để vượt thoát cái bể trầm luân mà chúng sanh đang ngụp lặn.
Trước đây, các con mải mê cầu danh, cầu lợi. Kêu xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo, mấy đứa nghe? Nó không đủ hùng tâm để làm việc đó, nên màn này Cha xả dùm nó. Nó nói mắc bận làm ăn, bận lo việc nọ việc kia, không có giờ tu, nên màn này, Cha cho mọi việc đều bế tắc.
Muốn cầu danh cũng không được, cầu lợi cũng không được, để nó lo cầu đạo.
Màn này đứa nào nhìn thấy cảnh cồn dâu hóa bể mà thức giác lo tu, là linh tánh nó còn.
Đứa nào nhìn cảnh này mà ủ rũ rầu buồn, chỉ biết ngồi sợ mất của, chỉ biết lo tiếc của, còn oán trách Trời Đất mà chưa chịu thức giác lo tu, để giải bớt nghiệp chướng, giải bớt khổ nạn là linh tánh đứa đó đã mờ!
Rồi đây, của cải hao hớt, dân nghèo đi, là dịp để dân thức giác lo tu tiến. Nó đã có dịp thấy ôm vàng khổ với vàng, ôm nhà khổ với nhà, ôm tiền khổ với tiền, vậy mà vẫn chưa bừng tỉnh. Nếu nó còn mê, lo mất của, thì sẽ có lúc thấy chính sinh mạng của nó cũng không giữ được, chứ đừng nói của cải của nó!
Thật vậy, rồi đây cơ chết chóc sẽ rất lớn, để các con thấy thân mạng của chính mình còn giữ chưa được, đừng nói của cải thế gian!
Giờ đây, biết bao nhiêu người đang đói khổ lầm than, đang chịu cảnh lụt lội, đói khổ, không nơi nương tựa vì thiên tai địa ách, vì loạn lạc, chiến tranh. Điều này, Cha đã nói trước một, hai niên nay, Cha đã kêu gọi các con chớ bám víu, chớ thiết tha của cải vật chất thế gian, phải gấp rút lo tu để giải bớt khổ nạn.
Thử hỏi trong cơn nước lửa, lúc đối diện với nguy cơ sống chết, các con chắc gì giữ được nhà cửa, của cải nữa không? Tới lúc nào đó, thân mình còn chưa cứu được, đừng nói của cải của mình!
Cha đã bảo hãy lo tu, ăn chay trường, giải bớt nghiệp sát để bớt khổ! Cơ chết chóc nhiều là vì nghiệp sát sẽ khảo đảo rất lớn. Vậy các con rán ăn chay trường để giải bớt nạn. Màn này các con chỉ trốn trong phước đức mà thôi. Trốn đâu không khỏi đối đầu thiên cơ! Cả thế giới rồi đây cũng sẽ bị nhồi nghiệp. Tìm ghe, tìm tàu trốn đi nơi khác, làm gì con? Vì nghiệp bao nhiêu phải trả bấy nhiêu. Nghiệp chết đói vẫn chết đói, nghiệp chết vì bịnh vẫn chết vì bịnh!
Nếu đi mà khỏi, thì đâu có những thằng chết vì bịnh, vì đói trên tàu! Đi đâu cũng vậy thôi! Ở đây mà biết tu, thì vẫn sống được, mặc dù chịu khảo đảo vì nghiệp của nó, Trời không bỏ những đứa nào biết tu. Phải tẩy rửa để nghiệp nhẹ bớt. Vì tẩy rửa, nên đương nhiên phải có khổ. Rồi đây không riêng Việt Nam, mà thế giới phải trải qua cơ chịu khảo đảo, chịu nhồi quả, sẽ khổ ghê gớm, chết chóc rất nhiều! Việt Nam rồi đến thế giới! Việt Nam là đất Phật, là Thánh Địa khai hội Long Hoa, là vùng đất tối linh của hoàn cầu. Cha tiếc cho những con nào bỏ Việt Nam ra đi tìm đất mới. Đại phúc đức mới là dân Việt Nam. Nếu biết là Phúc, không biết là Nghiệp. Ở đây, có cơ hội để giải bớt nghiệp chướng.
Con nên biết màn này là cơ hội để các con tẩy rửa cho được thanh sạch hơn. Cơ khảo đảo này để quét cho sạch rác rưới. Rồi bất cứ ở đâu trên thế giới cũng sẽ chịu tẩy rửa theo đúng thiên cơ để sang một chu kỳ mới!
Phải lo gấp rút tu tiến! Giải đãi, bê trễ, ù lì, không kịp nữa đâu! Thay vì lo tu, ngồi đó rầu buồn không giải quyết gì đâu. Mỗi lần bị khối trược sát phạt, phải dùng điển thanh để hóa giải, điển thanh của các con vì vậy phải được giữ gìn và vun bồi nhờ sự phấn đấu lo tu tiến, giữ trai giới, giữ sự thanh tịnh nội tâm trong cơn loạn động. Đấy mới giúp các con giải quyết một cách sáng suốt mọi bài toán khó trong cơ khổ hiện tại. Rầu buồn hoặc tìm cách lánh khổ, sợ khổ, kiếm ghe tàu trốn đi, không giải quyết được gì! Cha e rằng đi dễ, nhưng tới lúc về không tiện được nữa rồi! Đứa nào thức giác, không cần trốn đi đâu, chỉ cần trốn trong phước đức của mình thôi!
Rồi đây chết chóc khắp nơi, không phải chỉ chết ngoài sa trường mà hậu phương cũng chết, ở đâu cũng chết. Cơ này phải nhờ phước đức!
Con nào rán vun trồng phước đức thì qua cơn! Rồi thế giới cũng phải vậy, mà còn khổ hơn Việt Nam nữa! Việt Nam chịu nhồi quả trước, rồi tới thế giới. Không chỗ nào khỏi! Đừng tưởng qua đó rồi hưởng! Nghiệp nặng thì ở đâu cũng khổ!
Phải thức giác lo tu, ăn chay trường, niệm Phật ngày đêm, tạo thanh điển và giữ thanh điển! Việc này hữu ích, cần thiết và cấp cứu đó!
Càng khổ càng niệm Phật! Các con rán nhớ lời Cha dạy và lo tu.

Cha ban ơn cho tất cả các con...
************************