Kính ĐH @Itdepx:

Theo SMC nghĩ, nội dung bài kinh là: lửa cháy trước mặt ta, ta biết nó đang cháy. Lửa tắt trước mặt ta, ta biết lửa đã tắt.

_Lửa cháy trước mặt ta, ta biết nó đang cháy. Nó vì nhân duyên củi, cỏ mà cháy.

_Lửa tắt trước mặt ta, ta biết nó đã tắt. Vì nhân duyên củi, cỏ... đã không còn.

=> Có biết là có, không có biết là không có. Chứ làm gì có cái chuyện như ĐH đã kết luận rằng:

Trích dẫn Nguyên văn bởi Itdepx Xem Bài Gởi
Là như vậy, phương tiện nói có sắc để chúng sanh nhận biết Như Lai, tạm nói là có, nhưng thật không có.
>>>>>>>> Thế giới này phần lớn y chỉ vào hai cực đoan này: có và không có.

- Ai với chánh trí tuệ thấy như chơn Khổ tập khởi, vị ấy không chấp nhận Khổ là không có. Ai với chánh trí tuệ thấy như chơn Khổ đoạn diệt, vị ấy không chấp nhận Khổ là có.

- Chấp thủ phương tiện và bị thiên kiến trói buộc, phần lớn điều nhìn nhận là vậy. Và ai với tâm không trú trước, không chấp thủ phương tiện ấy, không chấp thủ thiên chấp tùy miên ấy, không có chấp trước, không trú trước, vị ấy không có nghĩ: "Ðây là tự ngã của tôi". Khi khổ sanh thời xem là sanh, khi khổ diệt thời xem là diệt; vị ấy không có nghi ngờ, không có phân vân, không duyên vào ai khác, trí ở đây là của vị ấy. Cho đến như vậy là chánh tri kiến.

__"Khổ là có", là một cực đoan. "Khổ là không có" là cực đoan thứ hai. Xa lìa hai cực đoan ấy, người đệ tử Phật nhìn nhận theo trung đạo: Vô minh duyên hành; hành duyên thức; thức duyên danh sắc; danh sắc duyên lục nhập; lục nhập duyên xúc; xúc duyên thọ; thọ duyên ái; ái duyên thủ; thủ duyên hữu; hữu duyên sanh, sanh duyên lão tử <-- như vậy do duyên sanh mà Khổ có mặt.

Nhưng do ly tham, đoạn diệt vô minh một cách hoàn toàn, nên các hành diệt. Do các hành diệt nên thức diệt... (như trên)... <-- Như vậy do duyên minh sanh mà Khổ vắng mặt.

Chúc an lạc. Mong hoan hỷ.