(TÔI MÙ ? )-( tiếp theo )
Lúc bắt kiến là lúc thầy trò tôi đang đi trên đường từ khách sạn tới chùa Côn Sơn.Tôi đi một mình.Chú Bạo và chú Anh thấy chưa rỏ lắm, đi cùng nhau.Thầy tôi lúc đi trước lúc đi sau,khi bên phải,khi bên trái, tách khỏi nhóm.Thầy bước rất nhẹ,Chúng tôi không thể dựa vào tiếng động để định hướng.
Tới gần chùa, tôi đã thấy bức tường bao.Tường quét vôi sang màu.Mưa gío để lại những vệt rêu xanh loang lổ.Cổng chính của chùa có ba mái cong.Mái lớn ở giữa.Thầy bảo chúng tôi đi vào lối cổng chính.Chú Bạo,chú Anh đi trước.Tôi theo sau.Thỉnh thõang tôi nhắc đường cho các chú.
Chúng tôi vào sân chùa.Có rất nhiều người đi lại. Hầu hết những người bán quán biết thầy trò chúng tôi từ lâu. Họ ngạc nhiên thấy ba chú cháu đi lại khá tự nhiên, không có người dắt như mọi lần. Qua tam quan có nhiều bậc lên xuống, chúng tôi ra sân giữa ngồi nghỉ.
Thầy hỏi tôi:
-Tú xem có mấy người, đàn ông hay đàn bà, đang đi về phía chúng ta ?
-Dạ em thấy có bốn người, hai nam, hai nữ. Trong đó có một người khá béo.
Chú Bạo tiếp lời:
-Người béo là đàn ông. Bốn người đều còn trẻ.
Thầy cười:
-Cả hai chú cháu đều đúng.

Chúng tôi ra về, qua một cửa ngách nhỏ, tự tìm lối cũ, ra cổng chính.Thầy bảo ba chú cháu tìm đến quán ăn có tên Xuân Hồng ( quán này mấy năm trước ở rẻo đất trước cổng chùa, nay đã chuyển ra chổ khác).
Thấy khách quen, bà chủ quán tươi cười chạy ra đón. Bà định dắt chúng tôi. Thầy tôi ngăn lại, bảo: Cô để mọi người tự vào. Bà chủ ngơ ngác, càng kinh ngạc hơn khi thấy chúng tôi tự tin bước qua bậc thềm, đến thẳng chổ ngồi. Khi bia được rót ra, thầy bảo chúng tôi cầm đúng cốc của mình, chỉ đúng ngấn bọt, ngấn bia rồi mới được uống….
Hồi mới gặp thầy , tôi chưa biết uống bia.Tôi nhớ rất rỏ buổi đầu thầy trò tôi gặp nhau ở hội người mù Việt Nam. Hôm đó có Thầy, mẹ con tôi, vợ chồng bác Nhuận, phó chủ tịch Hội. Hai mẹ con đều rất tò mò. Thầy cho biết: Có một phương pháp tập luyện giúp người mù nhìn lại được. Những người có mặt ở đây sẽ là nhóm tình nguyện đầu tiên làm công việc này. Sauk hi trao đổi với chúng tôi,Thầy hẹn sẽ sớm có buổi tập đầu tiên.
Về nhà tôi nói với mẹ:
-Con không tin. Hay đây là chuyện lừa bịp ?
Một tuần sau, ngày 28 tháng 10 năm 1994, bác nhuận nhắc tôi đến học ở nhà bác. Tôi sợ.Tôi nhờ mẹ đến xem họ làm gì?
Có máy móc, thuốc men không. Nếu cần, mẹ sẽ cố gắng giúp hai bác, không để họ làm hại.
Ở nhà bác Nhuận về mẹ tôi bảo:
-Con cứ yên tâm. Họ không có máy móc gì cả. Chỉ tập khí công thôi. Từ đó tôi tham gia chương trình.
Trong mười ngày ở Côn Sơn, chúng tôi vừa chơi vừa tập. Mấy chú cháu hay bày trò đố nhau. Đang ngồi uống nước, tôi hỏi chú Anh:
Đố chú cháu đang làm gì ?
-Cậu đang dung tay phải bốc kẹo, đưa lên miệng rất nhanh.Chú Anh vừa cười vừa nói.Tôi cũng cười :
-Cháu có gói kẹo muốn ăn vụng cũng không được.
Chú Anh là phó giáo sư,tiến sĩ hóa học, chú bị mù năm 1985 nhưng vẫn tiếp tục giảng dạy ở Đại học quốc gia Hà Nội.
-Còn bây giờ, đố chú cháu đang làm gì ?
Vừa nói tôi vừa trợn mắt, nhe răng, giơ hai tay ra phía trước, làm điệu bộ của con ngáo ộp dọa nạt chú.
-Sao cậu lại trợn mắt lên dọa tôi thế ?
Cả bốn thầy trò đều cười vang.

Còn một người nữa tôi nhắc đến chưa nhiều. Đó là chú Bạo. Kết quả tập luyện của chú khá tốt. Bị mù năm 1979, hiện nay gia đình chú sống ở khu điều dưỡng thương binh hỏng mắt. Chú tập sau tôi một năm, và cũng không còn hòan tòan là người mù. Chú thấy không gian sinh họat thường xuyên lúc đúng, lúc sai. Tới bất kỳ đâu, chú cũng nhìn được ít nhiều cảnh vật ở nơi đó. Mấy thầy trò đang đi dạo, thầy hỏi :
-Bạo xem bụi hoa ở bên phải là hoa gì, màu gì ?
-Em thấy đó là hoa leo, màu đỏ tím. Tôi xen vào hỏi :
-Trên gương mặt thầy, chú thấy có gì đặc biệt ?
-Có phải trên tráng thầy có một cái u nhỏ không ?
-Vâng , cháu cũng thấy thế. Những sự việc vừa kể xãy ra hằng ngày.

Con gái chú Bạo, bé Bảo ngọc thích chơi đùa với bố.Từ khi chú nhìn được thấp thóang, bé nhất định không cho bố nhắm mắt khi chơi trốn tìm. Vì bé thấy mỗi lần nhắm mắt tập, bố lại nhìn được thứ gì đó trong nhà….
Đã đến ngày thầy trò ra về.
Sáng hôm đó, vợ và bạn chú Bạo lên đón chúng tôi. Thầy chở tôi bằng xe máy. Tôi luôn thấy cảnh vật hai bên đường. Chúng tôi ăn trưa ở thị trấn Sao đỏ. Quán ăn có nhiều dãy bàn. Thầy hỏi tôi :
-Tú xem sau lưng ta có mấy người khách ?
Tôi lắc đầu :
-Em không thấy ai cả.
Thầy thử :
-Tú xem lại đi
Tôi khẳng định :
-Không có người nào cả, thầy ạ.
-Thế còn các dãy bàn trước mặt ?
Cả tôi và chú Bạo cùng trả lời :
-Có hai người, là đàn ông.
Tôi them :
-Họ đang quay mặt về phía ta. Tôi đưa tay chỉ người đứng gần hai vị khách :
-Ông đang nói đã đứng tuổi có , ria mép

Nghe kể về mục đích tập luyện và kết quả của chú Bạo, bạn chú nửa tin nửa ngờ. Sauk hi chứng kiến sự việc ở quán ăn, chú tin là chúng tôi nhìn được thật

( còn tiếp )

THTL