Nguyên văn bởi
delightdhamma
Câu ''Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc''. Câu này chỉ thực chứng được khi chúng ta thực hành theo ''Bồ tát quán tự tại hành thâm bát nhã ba la mật đa''' thôi. Hầu hết mọi người sài lại cái kết quả mà khi ngài Bồ tát Quán Tự Tại sau khi hành thâm bát nhã nói ra chứ chẳng tự mình có hay sống như thật với nó được. Và sau đo thế nào là ''hành thâm bát nhã ba la mật đa'' thì ngài Bồ tát Quán Tự Tại lại không nói. Nên người đời sau khi phân tích, lý giải, đưa ra các khái niệm như người mù rờ voi, đầu lại thêm đầu.
Trở lại con đường Trung Đạo mà Đức Phật nói trong 5 bộ kinh Pali. Ngài nói ngũ uẩn (sắc, thọ, tương, hành, thức) là chúng sinh, chúng sinh là ngũ uẩn. Chỉ có thực hành Thiền Định và Thiền Tuệ mới là pháp Trung Đạo xa lìa hai khái niệm đối đãi như tốt - xấu, yêu - ghét. Pháp học gọi là Ái và Phi Hữu Ái. Yêu hay tốt thuộc về Tham. Xấu hay ghét thuộc về Sân.
Ví dụ khi ta khát nước thộc về Tham (vơ vào cái ta). Uống nước xong rồi, vài tiếng sau buồn tiều, chỉ mong đẩy nước ra khỏi người gọi là Sân. Trong 4 oai nghi, đi, đứng, năm, ngồi ta luôn bị Tham, Sân chi phối. Khi ta đờ đẫn không tập trung vào việc gì thì gọi là Si (hôn trầm, thụy miên) hay vội vàng là việc gì cũng thuộc vì Si (trạo cứ, hối quá). Tham, Sân, Trảo Cử-Hối Quá, Hôn Trầm-Thụy Miên, và Nghi Ngờ gọi là 5 triền cái, tức là các chướng ngại của Tâm Thanh Tịnh hay nói cách khác chính là Tham, Sân, Si hay còn gọi là Phiền Não hay Nhiệt Não
Quả của thiền Định (Sơ Thiền đến Tứ Thiền) cho phép đè nén 5 triền cái, gọi là mát lạnh hay Đức Phật nói là ''hiện tại lạc trú''.
Quả của Thiền Tuệ ( từ Dự Lưu đến A la hán) cho phép nhổ sạch 5 triền cái chấm dứt sự nhiệt não (5 triền cái) quay trở lại.
Dùng lý luận học Phật pháp dù có 3 bằng tiến sĩ Phật học cũng rơi vào Thức để đi tái sinh. Có Sắc nên có Thọ, có Thọ nên có Tưởng, có Tưởng nên có Hành, có Hành nên có Thức. Ví dụ khi nói về từ Phật thì hình ảnh (Sắc) ông Phật trong mỗi người mỗi khác do nghiệp mỗi người chi phối. Cùng 1 câu kinh nghe thấy hay đọc được (thuốc về Sắc) thì khởi lên Tưởng khác nhau do nghiệp mỗi người khác nhau, thầy có nghiệp thầy, trò có nghiệp trò. Cứ như vậy Nhân và Duyên trung diệp tích tụ các Thọ, Tưởng, Hành rồi ra Nghiệp Thức đi tái sinh tương ưng.
Chỉ có thực hành Tứ Niệm Xứ (thiền Định, thiền Tuệ) mới là con đường Trung Đạo mà Đức Phật gọi đã nói : '' Đây là con đường duy nhất đạt tới Chánh Trí, chứng ngộ Niết Bàn.''. Ngoài ra là sa vào Tưởng, Hành, Thức bị chi phối bởi Thọ và Ái (Ái và Phi Hữu Ái).
Kinh Tứ Niệm Xứ cho thấy không có thần linh, không có ai ngoài mỗi người phải tự mình nỗ lực thực hành các pháp Thiền Quán trên Thân, trên Thọ, trên Tâm, trên Pháp để tự mình chứng ngộ Chánh Trí, Niết bàn. Đây là lời tuyên bố Phật giáo không phải là tôn giáo, không phải là thần giáo, không có giáo chủ vì ai cũng có thể đạt tới chỗ vị đạo sư đã chỉ dạy bằng nỗ lực Thiền Định, Thiền Tuệ của bản thân.
Bookmarks