kết quả từ 1 tới 17 trên 17

Ðề tài: Vài dòng về Tam Tịnh Nhục, hay Ngũ Tịnh Nhục, hay cho rằng "Phật ăn thịt"

  1. #1

    Mặc định Vài dòng về Tam Tịnh Nhục, hay Ngũ Tịnh Nhục, hay cho rằng "Phật ăn thịt"

    Vài dòng về Tam Tịnh Nhục, hay Ngũ Tịnh Nhục, hay cho rằng "Phật ăn thịt"

    1. Phật vì muốn thoát khỏi khổ đau của sanh tử luân hồi mà từ bỏ ngai vị, vợ đẹp, côn xinh, cuộc sống sung sướng, chấp nhận tu khổ hạnh hòng mong cầu chân lý giải thoát.

    2. Bài thuyết pháp đầu tiên của Phật là Tứ Diệu Đế. Trong đó, Khổ Đế là đầu tiên. Điều này có nghĩa Đức Phật nhận thức sâu sắc và triệt để về khổ đau của sanh tử.

    3. Trước khi Đức Phật đến thế gian, Ngài là một vị Bồ Tát ở cung trời Đâu Suất. Nếu không vì muốn cứu khổ, thì Đức Phật đâu cần gian nan hóa kiếp ở cõi ta bà.

    4. Phật thương chúng sanh như con, sẵn sàng vì cứu bồ câu mà cắt thịt cho ưng ăn. Phật vì chúng sanh mà hết mình bày ra các món pháp. Vậy, ai có thể ăn thịt người mình yêu quý? Có người nói Phật ăn thịt, dựa trên tam tịnh nhục hay ngũ tịnh nhục, vậy khác nào phỉ bán lòng tư bi của Phật, trí tuệ của Phật, nguyện lực của Phật. Người vì đại nguyện mà tái kiếp nơi Ta Bà, vì muốn thoát khổ mà tuyên vượt gian nan tìm đạo giải thoát, vì biết rõ khổ mà tuyên thuyết Tứ Đế, vì biết rõ nhân quả mà tuyên thuyết nhân quả. Kẻ nói Phật ăn thịt, thì đúng như câu nói: “Tin ta mà không hiểu ta tức là phỉ bán ta”.

    5. Tam tịnh nhục hay ngũ tịnh nhục
    Trong kinh Lăng nghiêm, có đoạn Đức Phật nói rằng:

    - A Nan! Lại chúng sanh lục đạo trong thế giới, nếu tâm chẳng sát hại thì chẳng theo dòng sanh tử tương tục.

    - Người tu chánh định, cốt để ra khỏi trần lao, nếu tâm sát hại chẳng trừ, thì chẳng thể ra khỏi, dẫu có nhiều trí thiền định hiện tiền, mà chẳng dứt sát hại, ắt phải lạc vào đạo quỷ thần. Hạng trên thành đại lực quỷ, hạng giữa thành phi hành dạ xoa và các loại quỷ soái, hạng dưới thành địa hành la sát. Các loài quỷ thần kia cũng có đồ chúng, mỗi mỗi tự xưng đã thành đạo vô thượng, sau khi ta diệt độ, trong đời mạt pháp, loại quỷ thần này sôi nổi trên thế gian, tự nói ăn thịt cũng được đạo Bồ Đề.

    - A Nan! Sở dĩ ta tạm cho hàng Tỳ Kheo ăn Ngũ Tịnh Nhục, việc này đều do thần lực của ta hóa thành, vốn chẳng có sinh mạng. Vì xứ Bà La Môn đất đai phần nhiều ẩm ướt, lại thêm cát đá, rau cỏ chẳng sanh, nên ta dùng sức đại bi tạm thời hóa ra, giả danh là thịt, cho các ngươi được ăn. Nhưng tiếc thay, sau khi Như Lai diệt độ, người mang tên Phật tử lại ăn thịt chúng sanh!

    - Các ngươi nên biết, những người ăn thịt, dù được khai ngộ tựa như Tam Ma Địa, nhưng đều là giống La Sát, khi hết phước báu, ắt phải chìm đắm trong biển khổ, chẳng phải đệ tử Phật. Những người như thế, giết nhau nuốt nhau, ăn nhau không thôi, làm sao được ra khỏi luân hồi!

    - Ngươi dạy người đời tu Tam Ma Địa, phải dứt trừ sát sanh, ấy là lời dạy rõ ràng trong sạch, gọi là nghĩa quyết định thứ hai của chư Phật!

    - A Nan! Nếu chẳng dứt sát hại mà tu thiền định, cũng như có người tự bịt lỗ tai, lớn tiếng kêu to mà mong người khác chẳng nghe, bọn này gọi là muốn giấu mà càng lộ. Hàng Tỳ Kheo trong sạch và chư Bồ Tát, đi trong đường tẻ còn chẳng dẫm trên cỏ, huống là nhổ cỏ. Làm sao người có lòng đại bi lại ăn thịt chúng sanh?

    - Nếu Tỳ Kheo chẳng mặc tơ lụa, chẳng mang giày dép da cừu, chẳng ăn những tô lạc đề hồ... thuộc bộ phận thân thể của chúng sanh, thì Tỳ Kheo này nơi thế gian gọi là chơn giải thoát, khi nợ xưa trả sạch thì chẳng sanh vào tam giới. Tại sao? Vì dùng những bộ phận thân thể của chúng sanh để ăn mặc, thì phải trả nợ chúng sanh. Như người ăn lúa thóc từ đất mọc thì chân chẳng lìa đất. Cũng vậy, người mà đối với thân thể của chúng sanh đều chẳng ăn chẳng mặc, ta nói người này là chơn giải thoát.


    (Kinh lăng nghiêm – Quyển 6 http://www.niemphat.com/kinhdien/kin...ngnghiem6.html)


    Thật vậy, thế gian vốn không có loại thịt này. Thịt này vốn do thần lực Phật mà hóa ra.

    Dẫu cho có thịt mà:
    1. Mắt chẳng ngó thấy người ta giết
    2. Tai chẳng ngó thấy người ta giết
    3. Chẳng nghi là giết vì mình.

    Như vậy chẳng phải thịt ngoài chợ cũng là tam tịnh nhục sao? Người mua đâu có thấy, nghe. Người giết cũng đâu biết ai đến mua, hay biết chắc được danh tánh người sẽ đến mua. Nhưng thật sự có cộng nghiệp. Người giết sẽ tạo nghiệp sát, người bán mua thịt ở lò sát sanh sẽ chịu cộng nghiệp với người giết, người mua cũng vậy. Vì sao, vì luật nhân quả cũng là cho – nhận. Người ta mua, thực chất là cho đi tiền và nhận về nghiệp chướng. Cũng như những người cúng dường cho Phật, cho đi thứ gì đó và nhận về phước báu tu hành của Phật. Vua A-Dục là một ví dụ, một đứa trẻ ném một nắm đất vào chén Đức Phật, rồi được tiên tri thành một vị vua vĩ đại. Tương tự như vậy, mối quan hệ nhân quả giữa người giết thịt, người bán thịt, người chế biến thịt và người ăn thịt là có thật. Không chỉ họ gieo mối oán thù đối với thú vật, mà chính họ cũng gieo oán thù với nhau. Vì có kẻ bán thì có người mua, ngược lại vì có kẻ mua mà có kẻ bán, vì có nhu cầu nên người ta mới giết thịt. Đó là một vòng lẫn quẩn oan oan tương báu và không có hồi kết.

    Chỉ có trai tịnh là không như vậy. Người trồng (rau sạch, hữu cơ) và người bán thì thực hành chánh mạng, người mua thì giữ gìn nghiệp nơi thân. Cả hai đều đồng hưởng phước báu thiện lành. Mạng chung thì đồng sanh cõi lành.

    6. Nếu bạn nói: Phật giáo tiểu thừa, phật giáo tại nước A, chổ B, chùa C không thực hành trai tịnh thì sao đây?. Thực sự thì tôi không muốn bàn về đều này, chỉ e là phạm khẩu nghiệp. Bạn chỉ cần hỏi mình một câu, bạn tu là vì mình hay vì người khác. Vì người khác đi con đường A, bạn cũng muốn đi theo. Vậy sao người ta khuyên bạn ăn chay, bạn không làm theo. Chẳng qua là bạn không muốn thực hành trai tịnh nên biện ra muôn ngàn lý do.

    7. Nếu bạn nói: Có tổ ăn thịt, thánh ăn thịt, vậy là nghĩa lý gì? Bạn tin vào đức Phật, sao bạn không tin vào sự toàn vẹn, công bình của nhân quả. Họ phải trả báo nếu nó có liên quan đến việc tước đoạt sanh mạng kẻ khác. Nhưng trong kinh Duy Ma Cật có đoạn:

    Bấy giờ Ngài văn Thù Sư Lợi hỏi ông Duy Ma Cật rằng :
    - Bồ Tát thế nào là thông đạt Phật đạo ?
    - Bồ Tát thật hành phi đạo(2) (trái đạo) là thông đạt Phật đạo.
    - Lại hỏi : Thế nào là Bồ Tát thật hành Phi đạo ?
    - Nếu Bồ Tát gây năm tội vô gián(3) mà không buồn giận, đến ở trong địa ngục mà không có tội cấu; đến trong loài súc sanh mà không có những lỗi vô minh kiêu mạn; đến trong ngạ quỉ mà vẫn đầy đủ công đức; đến cảnh Sắc và Vô Sắc giới mà không cho là thù thắng; hiện làm tham dục mà không nhiễm đắm; hiện làm giận dữ mà đối với chúng sanh không có ngại gì; hiện cách ngu si mà dùng trí tuệ điều phục tâm mình; hiện làm hạnh tham lam bỏn sẻn mà bỏ tất cả của cải, không tiếc thân mạng; hiện phá giới cấm mà ở trong tịnh giới, đến như tội bé nhỏ cũng hết lòng sợ sệt; hiện làm giận dũi mà thường từ bi, nhẫn nhục; hiện làm lười biếng mà siêng tu các công đức; hiện làm loạn ý mà thường niệm định; hiện làm ngu si mà thông đạt trí tuệ thế gian và xuất thế gian; hiện làm dua dối mà phương tiện thuận theo nghĩa các kinh; hiện làm kiêu mạn mà đối với chúng sanh mình cũng như cầu, đò(4); hiện làm tất cả phiền não mà lòng thường thanh tịnh; hiện vào trong chúng ma mà thuận theo trí tuệ của Phật, không theo đạo giáo khác; hiện làm hàng Thanh Văn mà nói các pháp chưa từng nghe cho chúng sanh; hiện vào hàng Bích Chi Phật mà thành tựu lòng đại bi, giáo hóa chúng sanh; hiện vào hạng nghèo nàn mà có tay đầy đủ của công đức; hiện vào hạng tàn tật mà đủ tướng tốt để trang nghiêm thân mình; hiện vào hạng hèn hạ mà sanh trong giòng giống Phật, đầy đủ các công đức; hiện vào hạng người ốm yếu xấu xa mà được thân Na-la-diên (kim cang), tất cả chúng sanh đều muốn xem; hiện vào hạng già bịnh mà đoạn hẳn gốc bịnh, không còn sợ chết; hiện làm hạng giàu có mà xem là vô thường, không có tham đắm; hiện có thê thiếp, thế nữ mà tránh xa bùn lầy ngũ dục; hiện nơi hạng đần độn mà thành tựu biện tài, vẫn giữ tổng trì; hiện vào tà tế(5) mà dùng chánh tế độ chúng sanh; hiện vào khắp các đạo, để đoạn dứt nhơn duyên; hiện vào Niết bàn mà không bỏ sanh tử. Thưa Ngài Văn Thù Sư Lợi ? Nếu Bồ Tát làm được những việc trái đạo như thế, đấy là thông suốt Phật đạo.


    (Kinh Duy Ma Cật – Phẩm Phật Đạo http://thuvienhoasen.org/p16a2021/8-pham-phat-dao)


    Nghe qua thì vô lý. Nhưng cũng có câu, cảnh giới Bồ Tát thì A-lan-hán không thể hiểu được. Huống hồ người tu ở thế giới này, thường chỉ đến cõi thiên nhân là rơi vào thế bí. Do đó, đâu thể nào lấy lý lẽ của thiên nhân mà luận bàn hạnh của Bồ Tát. Nếu bạn nói rằng luật nhân quả có phân biệt, bồ tát không phải chịu nghiệp, thì bạn đã phỉ bán trí tuệ của Phật không sáng suốt, không thể hiểu tường nhân quả. Nói ra thì khó, chỉ nên hiểu là bất khả tư nghì. Nếu bạn muốn được như họ, vừa tu vừa phá giới, vậy sao không ráng tu thành bồ tát. Nhưng bạn biết đó, nếu bạn không có lòng từ bi, đừng mong chờ quả vị bồ tát.

    8. Bạn cho rằng: Tu một số pháp môn (nào đó) không cần ăn chay, giữ giới sát. Nếu bạn nghĩ lực lượng của chư Phật là bất khả tư nghì, nhưng bạn nên nhớ Phật có tam bất năng. Nếu Địa Tạng Vương Bồ Tát có thể độ hết chúng sanh nơi địa ngục thì sao Ngài không làm điều đó từ đầu. Nếu Đức Phật có thể độ hết chúng sanh cõi Ta Bà khỏi đau khổ, vậy sao giờ vẫn còn chúng sanh trầm luân. Nếu bạn nhờ gia trì của Phật để giải thoát, bạn nên nhớ gia trì của Phật là thanh nhẹ, trong khi ác nghiệp nơi Thân – Khẩu – Ý là ô trược. Do vậy, nếu bạn không giữ giới luật, bạn khó có thể tiếp nhận được gia trì của Phật.

    Tóm lại, không sát sanh nói riêng và giới luật nói chung là cần thiết cho quá trình tu tập của hành giả.

    Vài dòng giải đáp nghi tình về tam (ngũ) tịnh nhục, xưa Phật thuyết kinh Pháp Hoa, những người không tin đều bước ra về, Phật cũng không cản họ.

    Nếu bạn quan tâm về ăn chay, có thể xem thêm bài viết Ăn chay ở mục Cao Đài: http://thegioivohinh.com/diendan/showthread.php?t=33374
    Last edited by Itdepx; 21-01-2017 at 07:55 PM.
    Cư trần lạc đạo

  2. #2
    Đai Nâu Avatar của bebong
    Gia nhập
    Apr 2011
    Nơi cư ngụ
    Không rõ
    Bài gởi
    294

    Mặc định

    Hay...nên lên để cho người ta đọc!

  3. #3

    Mặc định

    Kinh Lăng Già có đoạn nói về việc cho rằng "Như Lai cho phép ăn thịt":

    Bấy giờ Đại huệ Bồ tát đại hữu tình lại bạch Phật rằng:

    Bạch Thế tôn! Xin vì con nói các công đức và lỗi lầm của việc ăn thịt, không ăn thịt. Con cùng các Bồ tát biết nghĩa ấy rồi sẽ diễn nói cho chúng sinh ăn thịt ở hiện tại, vị lai bị các tập khí huân tập, và khiến họ bỏ vị thịt mà cầu vị pháp, đối với hết thảy mọi loài sinh lòng đại bi, thương như thương con một, ở địa vị Bồ tát, được vô thượng chính đẳng chính giác, hoặc tạm dừng ở nhị thừa rồi cuối cùng cũng thành vô thượng chính đẳng chính giác. Bạch Thế tôn! Những bọn Thế luận khởi kiến hữu vô, chấp trước đoạn, thường mà còn cấm không cho ăn thịt, huống hồ đức Như lai Ứng chính đẳng giác, đầy lòng đại bi, thế gian đều nương cậy, mà lại tự cho phép mình và kẻ khác ăn thịt hay sao. Hay thay! Đấng Thế tôn đầy đủ đại bi thương xót thế gian, thường xem chúng sinh như con một, nguyện xin Thế tôn giải nói cho con về những lỗi lầm và ác độc của sự ăn thịt và những công đức của sự kiêng thịt, khiến con cùng các Bồ tát nghe rồi phụng hành, rộng nói cho người.

    Khi ấy Phật dạy Bồ tát Đại huệ rằng:

    Đại huệ! Hãy nghe, và khéo suy nghĩ. Ta sẽ phân biệt rõ cho ông thấy. Đại huệ! Có vô số lý do khiến Bồ tát thương xót không ăn thịt, ta chỉ nói đôi phần. Đại huệ! Tất cả chúng sinh từ vô thỉ đến nay không ngừng qua lại trong sinh tử luân hồi, không khỏi có lần làm cha mẹ anh em con cái lẫn nhau, hoặc làm bà con, bè bạn, đầy tớ thân yêu... Sang đời khác họ sinh làm thân chim và thú, sao nỡ đem ăn thịt? Đại huệ! Bồ tát đại hữu tình xem chúng sinh như thân mình, nghĩ rằng thịt đều do có mạng sống mà ra, làm sao nỡ ăn? Đại huệ! Bọn quỷ la sát v.v.. nghe ta nói thế này còn bỏ ăn thịt, huống hồ những người thích pháp. Đại huệ! Bồ tát đại hữu tình ở đâu cũng xem chúng sinh là thân thuộc, cho đến nghĩ như con một của mình, nên không ăn tất cả thịt. Đại huệ! những người bán thịt ở góc đường chợ búa hoặc lấy thịt chó ngựa người trâu bò v.v.. đem bán để cầu lợi, uế tạp như thế làm sao ăn được.

    Đại huệ! Hết thảy các thứ thịt đều do máu huyết ô uế làm ra, người cầu trong sạch sao lại ăn dùng. Đại huệ! chúng sinh khi thấy những người ăn thịt thì sợ hãi, kẻ tu từ tâm sao lại ăn thịt. Đại huệ! Những thợ săn, Chiên đà la (Càndàla), những người bắt cá, lưới chim, chó thấy thì sủa, thú vật thấy thì bỏ chạy. Tất cả chúng sinh bay trên không chạy trên đất, sống dưới nước, trông thấy những người kia đều nghĩ : "Tên ấy trông như quỷ la sát, nay đến đây chắc để giết mình." Vì lo giữ mạng sống nên chúng đều chạy tránh. Người ăn thịt cũng vậy. Cho nên Bồ tát vì tu hạnh từ không nên ăn thịt. Đại huệ ! Người ăn thịt thì thân thể hôi hám dơ bẩn, tiếng ác truyền khắp, hiền thánh, người tốt không thân gần, do vậy Bồ tát không nên ăn thịt. Đại huệ! Máu thịt là thứ mà tiên thánh không dùng, nên Bồ tát không ăn thịt. Đại huệ! Lại vì muốn gìn giữ tín tâm của chúng sinh, không để họ chê bai nhạo báng Phật pháp, nên Bồ tát không ăn thịt. Đại huệ! Nếu đệ tử ta ăn thịt, thì người đời sẽ ôm lòng chê bai, nói: "Sa môn tịnh hạnh sao lại từ bỏ vị ăn của chư thiên mà cư xử như ác thú, ăn thịt đầy bụng đi khắp thế gian, khiến chúng sinh cầm thú hoảng sợ, phá hạnh thanh tịnh, lỗi đạo sa môn? Xem đấy đủ biết Phật pháp không có hạnh điều phục." Bồ tát thương chúng sinh, muốn giữ cho họ khỏi sinh tâm ấy, nên không ăn thịt. Đại huệ! Khi thịt người cháy thì hơi hôi xông lên, các thứ thịt nướng khác cũng vậy. Cũng cùng là thịt, sao lại có thứ ăn, có thứ không ăn. Cho nên những người vui đạo thanh tịnh không nên ăn thịt. Đại huệ! Các nam nữ thiện tín tu hành thanh tịnh ở dưới cây hay nơi vắng vẻ để an trú tâm từ, trì chú cầu giải thoát, hoặc cầu pháp Đại thừa, nhưng vì ăn thịt mà không đạt được các mục đích trên. Bởi thế Bồ tát muốn lợi mình lợi người không nên ăn thịt. Đại huệ! Người ăn thịt khi trông thấy thịt liền sinh lòng tham ăn ngon. Bồ tát thương nghĩ hết thảy chúng sinh như thân mình, làm sao thấy thịt mà nghĩ đến chuyện ăn được? Vì thế Bồ tát không nên ăn thịt. Đại huệ! Lại người ăn thịt thì chư thiên xa lánh, hơi miệng thường hôi, ngủ mộng bất an, tỉnh dậy lo sợ, bị ác quỷ dạ xoa hút mất tinh khí, lòng nhiều hoảng sợ, ăn không biết đủ, tăng trưởng bệnh, dễ sinh ghẻ lở, mụt nhọt, thường bị vi trùng đục khoét, không thể sinh tâm chán ghét muốn xa lìa thịt. Đại huệ! Ta thường nói : "Tỳ kheo ăn cái gì cũng nên nghĩ như ăn thịt con." Các thức ăn khác còn thế, thì sao ta lại cho phép đệ tử ăn thịt được? Đại huệ! Thịt không tốt đẹp, không sạch, làm sinh các tội ác, phá hoại các công đức, bị chư thiên, thánh nhân xa lìa, sao ta lại cho phép đệ tử ăn thịt? Kẻ nào nói ta thuận cho ăn thịt chính là phỉ báng ta vậy. Đại huệ! Thức ăn sạch là lúa gạo, đậu, đại mạch, tiểu mạch, dầu mè, ván sữa, đường. Những loại như thế đều được chư Phật quá khứ cho phép ăn. Những thứ nên ăn ta nói đây là để cho những thiện nam tín nữ trong dòng họ ta, những kẻ có đức tin thanh tịnh, đã trồng căn lành từ lâu đời, không tham trước thân mạng tài sản, xót thương hết thảy như chính thân mình. Ta nói những vật nên ăn cho những người như vậy, chứ không phải cho những kẻ có thói quen độc ác, tính như hổ lang, lòng nặng dục vọng.

    Đại huệ! Xưa có quốc vương tên Sư tử sinh (Simhasaydàsa), ưa mùi vị thịt, ăn đủ thứ thịt đến cả thịt người, thần dân không chịu nỗi nên làm phản. Cuối cùng vua phải mất nước, chịu khổ não lớn. Đại huệ! Thích đề hoàn nhân đã ở địa vị vua trời, do tập khí ăn thịt đời trước còn lại, nên biến làm chim ưng săn đuổi một con bồ câu. Ta lúc ấy làm vua tên Thi tỳ (Sivin), thương xót bồ câu nên tự cắt thịt mình để thế mạng cho nó.

    Đại huệ! Tập khí còn lại của Đế thích còn làm khổ chúng sinh, huống gì những kẻ ăn thịt thường xuyên không biết hổ thẹn. Ăn thịt đã tự hại còn hại người, vì thế Bồ tát không nên ăn thịt. Đại huệ! xưa có ông vua cỡi ngựa đi săn, ngựa sợ chạy vào núi hiểm, chốn không người ở, cũng không có lối ra. Vua gặp một sư tử cái cùng nó hành dâm sinh nhiều con. Trong số con có một trưởng giả rất giàu có tên Ban túc, về sau làm vua thống lĩnh 7 ức nhà, vì quen thói ăn thịt nên không phải thịt thì không ăn. Ban đầu ăn thú vật sau đến ăn người, sinh con trai con gái đều là quỷ la sát, chết tái sinh làm sư tử, sài lang, cọp beo, chim điêu, chim thứu v.v.. muốn cầu được thân người còn không được, nói gì đến cầu thoát sinh tử đạt Niết bàn. Đại huệ! Ăn thịt có vô lượng lỗi lầm tai hại như thế, nên chấm dứt ăn thịt sẽ được công đức lớn. Kẻ phàm ngu không biết những tổn hại của sự ăn thịt và lợi ích của không ăn. Bởi thế nay ta vì ngươi mà nói rõ. Bất cứ cái gì là thịt đều không nên ăn. Đại huệ ! Người ta sát sinh phần lớn là do có người ăn thịt, nếu không người ăn thì cũng không có việc giết; bởi thế ăn thịt cũng có tội như giết. Quái lạ cho người đời tham đắm vị thịt, thịt người còn ăn huống là thịt chim thú. Vì tham ăn ngon, chúng đặt ra đủ cách giăng lưới bày bẫy khắp nơi, loài dưới nước, loài ở trên đất, loài bay trên không đều bị giết hại, nếu không tự mình ăn thì cũng đem bán để lấy tiền.

    Đại huệ ! Thế gian có những kẻ không lòng thương xót, chuyên làm việc tàn bạo như quỷ la sát; khi thấy chúng sinh thân hình béo tốt là nghĩ đến thịt, và bảo "Con vật này ăn được đấy." Đại huệ ! Thế gian không có thứ thịt nào không do mình giết hay người giết, lòng mình không nghi là nó bị giết (để có thể ăn được.) Do nghĩa này mà ta cho phép thanh văn ăn thứ thịt như thế. Đại huệ ! Đời sau có những kẻ ngu si xuất gia trong pháp luật của ta, giảng quấy giới luật, làm loạn chính giáo, phỉ báng ta với lời nói ta cho phép ăn thịt và chính ta cũng đã từng ăn. Đại huệ ! Nếu ta cho phép thanh văn ăn thịt, tức ta không phải người an trú tâm từ, người tu quán hạnh, người hành đầu đà, người đi nơi đại thừa; làm sao có thể khuyên thiện nam tín nữ nên xem chúng sinh như con một, nên dứt ăn tất cả thịt? Đại huệ! Có chỗ ta nói cho ăn ba thứ tịnh nhục, đấy là để dần dần cấm hẳn, khiến dễ tu học. Nay trong kinh này, tất cả thịt của con vật tự chết hay bị giết, đều không được ăn. Đại huệ ! Ta chưa bao giờ cho phép đệ tử ăn thịt, cũng không đang cho phép, cũng không sẽ cho phép.

    Đại huệ ! Tất cả sự ăn thịt đối với người xuất gia đều là bất tịnh.

    Đại huệ ! Nếu có kẻ ngu si phỉ báng ta bằng cách nói Như lai cho phép ăn thịt và chính Như lai cũng đã có ăn, nên biết kẻ ấy bị ác nghiệp buộc ràng, sẽ bị đọa vào những chỗ không lợi lạc. Đại huệ ! Các thánh đệ tử còn không ăn những thứ đoàn thực của phàm phu, huống gì thịt vốn là thức ăn dơ uế. Đại huệ ! Thanh văn duyên giác bồ tát còn chỉ ăn pháp thực (dharmàhàra) huống gì Như lai. Đại huệ ! Pháp thân Như lai không phải là thân ô tạp. Như lai đã dứt trừ hết phiền não, tẩy sạch hết tập khí, khéo thanh lọc tâm tuệ, đại bi bình đẳng quán khắp chúng sinh như con một; há lại cho phép đệ tử thanh văn ăn thịt con ta sao? Huống nữa là tự ta ăn. Nói như vậy là chuyện không có.

    Kinh Lăng Già - Quyển Sáu
    Cư trần lạc đạo

  4. #4

    Mặc định

    Phật ở trong tâm chúng ta. Nếu ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi làm một điều tốt theo con đường đức Phật thì ta sẽ không còn băn khoăn tranh luận vô ích.
    Với bản thân tôi, ăn chay để giảm sát sanh và tập cho Tâm mình không để bị ham muốn phân biệt trong việc ăn uống. Tôi cảm thấy hạnh phúc về điều đó và chắc chắn rằng vị Phật trong Tâm mình cũng hoan hỉ.
    Vậy là đủ cho quyết định của mình.
    Không có không gian còn lo chi lớn, nhỏ.
    Chẳng có thời gian nên khỏi ngại trước, sau.

  5. #5

    Mặc định

    Ai cũng suy nghĩ như vậy thì tốt quá rồi.

    Kinh Chánh tri kiến (Trung Bộ Kinh)

    (Thiện và bất thiện)

    Chư Hiền, khi Thánh đệ tử tuệ tri được bất thiện và tuệ tri được căn bổn bất thiện, tuệ tri được thiện và tuệ tri được căn bổn thiện, chư Hiền, khi ấy Thánh đệ tử có chánh tri kiến, có tri kiến chánh trực, có lòng tin Pháp tuyệt đối và thành tựu diệu pháp này.

    Chư Hiền, thế nào là bất thiện, thế nào là căn bổn bất thiện, thế nào là thiện, thế nào là căn bổn thiện? Chư Hiền, sát sanh là bất thiện, lấy của không cho là bất thiện, tà hạnh trong các dục là bất thiện, nói láo là bất thiện, nói hai lưỡi là bất thiện, ác khẩu là bất thiện, nói phù phiếm là bất thiện, tham dục là bất thiện, sân là bất thiện, tà kiến là bất thiện. Chư Hiền, như vậy gọi là bất thiện.

    ...

    Và này chư Hiền, thế nào là thiện? Từ bỏ sát sanh là thiện, từ bỏ lấy của không cho là thiện, từ bỏ tà hạnh trong các dục là thiện, từ bỏ nói láo là thiện, từ bỏ nói hai lưỡi là thiện, từ bỏ ác khẩu là thiện, từ bỏ nói phù phiếm là thiện, không tham dục là thiện, không sân là thiện, chánh tri kiến là thiện. Chư Hiền, như vậy gọi là thiện.


    http://www.budsas.org/uni/u-kinh-trungbo/trung09.htm
    Cư trần lạc đạo

  6. #6
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,229

    Mặc định

    Lạm bàn về cái gọi là... TAM TỊNH NHỤC.

    Vì sao gọi là tam tịnh nhục (thịt trong sạch đối riêng với Sa Môn Tỷ Kheo sống đời phạm hạnh 3 y 1 bát vân du khất thực - người tại gia không áp dụng)

    __Không Thấy: Sau khi quán sát bằng trí tuệ vị ấy nhìn thấy thịt trong bát này không phải vì mình mà có sanh vật phải chết, thức ăn này là do vị tại gia chia sẽ khẩu phần ăn của họ một cách tình cờ không có chuẩn bị trước (nếu chuẩn bị trước thì thức ăn này là loại phạm 5 điều phi công đức - điều kiện để có thêm sanh vật phải bị giết hại), vị ấy không thọ nhận thức ăn có thịt đã chuẩn bị trước cho mình nếu có Nhìn Thấy như vậy bằng trí tuệ.

    __Không Nghe: Vị ấy thọ nhận thức ăn không hề nghe được rằng thịt này có được là do chuẩn bị trước cho mình (nguyên nhân dẫn đến pháp sát sanh tăng trưởng, có thêm sinh vật phải chết do chuẩn bị sẳn cho mình), vị ấy không thọ nhận thứ thịt đã chuẩn bị trước này với điều được nghe thấy như vậy bằng chánh trí tuệ.

    __Không Nghi: Vị ấy (phàm tăng) quán không nhìn thấy, chưa nge lại từ đâu, nhưng nghi ngờ thức ăn (thịt) chuẩn bị trước cho mình nên không thọ nhận (nhận nhưng không ăn và dạy cho người cúng về 5 điều cúng dường phi công đức và thánh đức hiếu sanh), vị ấy không thọ nhận thứ thịt đã bị tình nghi này với chánh trí tuệ như vậy.

    Nếu có ý định chuẩn bị trước là phạm 5 điều phi công đức. Còn tình cờ thấy người khất thực nên nhường phần thức ăn của mình cho họ thì đó là mình ăn ít lại nên không phạm 5 điều cúng dường phi công đức, nhưng bản thân người cúng phạm một tội khác là phạm tội đồng loả với ác pháp sát sanh (giúp người bán đắt hàng, làm cho nhu cầu giết hại sanh vật thêm tăng trưởng hưng thịnh).

    Cho nên tam tịnh nhục chỉ có thể có khi người đó là một Sa Môn Tỷ Kheo Sống Đời Phạm Hạnh 3 y ôm bát vân du khất thực (người tại gia không đủ điều kiện cấu thành tam tịnh nhục) và người cúng dường là tình cờ nhường cơm sẻ áo không có chuẩn bị trước. Nhưng hỡi ơi ăn phải tam tịnh nhục như ăn thịt con mình, có gì đâu mà khao khát thèm thuồng tham đắm. Tàm quý (biết xấu hổ ghê sợ lỗi lầm) trong đời sống thường nhật nó đáng trân quý biết bao hơn những người biện minh cho việc tham thực dục phải không các Bạn.

    Kính Tưởng Đức Thế Tôn Gotama Đã Đưa Thánh Đức Hiếu Sanh Đến Cho Nhân Loại Và Muôn Loài Thoát Khổ

    (Tham khảo thêm bản kinh: Kinh Jivaka - Trung Bộ Kinh)

  7. #7

    Mặc định

    http://www.budsas.org/uni/u-kinh-trungbo/trung54.htm

    54. Kinh Potaliya

    Gia chủ Potaliya vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn thuyết giảng như sau:

    -- Này Gia chủ, tám pháp này đưa đến sự đoạn tận các tục sự trong giới luật bậc Thánh. Thế nào là tám? Y cứ không sát sanh, sát sanh cần phải từ bỏ. Y cứ không lấy của không cho, lấy của không cho cần phải từ bỏ. Y cứ lời chân thật, nói láo cần phải từ bỏ. Y cứ không nói hai lưỡi, nói hai lưỡi cần phải từ bỏ. Y cứ không tham dục, tham dục cần phải từ bỏ. Y cứ không hủy báng sân hận, hủy báng sân hận cần phải từ bỏ. Y cứ không phẫn não, phẫn não cần phải từ bỏ. Y cứ không quá mạn, quá mạn cần phải từ bỏ. Này Gia chủ, tám pháp này được nói một cách vắn tắt, không được giải thích rộng rãi, đưa đến sự đoạn tận các tục sự trong giới luật bậc Thánh.

    Gia chủ Potaliya vâng đáp Thế Tôn. Thế Tôn thuyết giảng như sau:

    -- Khi được nói: "Y cứ không sát sanh, sát sanh cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy được nói lên? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: "Do nhơn những kiết sử nào ta có thể sát sanh, ta đoạn tận, thành tựu sự từ bỏ của các kiết sử ấy. Nếu ta sát sanh, không những ta tự trách mắng ta vì duyên sát sanh, các bậc có trí, sau khi tìm hiểu, cũng sẽ khiển trách ta vì duyên sát sanh; và sau khi thân hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta, vì duyên sát sanh. Thật là một kiết sử, thật là một triền cái, chính sự sát sanh này. Những lậu hoặc, phiền lao nhiệt não nào có thể khởi lên, do duyên sát sanh, đối với vị đã từ bỏ sát sanh, những lậu hoặc, phiền lao nhiệt não như vậy không còn nữa". "Y cứ không sát sanh, sát sanh cần phải từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.


    Kinh Jivaka - Trung Bộ Kinh, không thấy có đoạn giải thích về tam tịnh như đạo hữu trình bày.
    Cư trần lạc đạo

  8. #8
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,229

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Itdepx Xem Bài Gởi

    Kinh Jivaka - Trung Bộ Kinh, không thấy có đoạn giải thích về tam tịnh như đạo hữu trình bày.
    - Có lẽ ĐH có sự nhầm lẫn. SMC nói kinh Jivaka, bản kinh thứ 55 thuộc Trung Bộ Kinh, chứ không phải bản kinh thứ 54: Kinh Potaliya.

  9. #9

    Mặc định

    Tiểu kinh Nghiệp phân biệt - Trung Bộ Kinh

    http://www.budsas.org/uni/u-kinh-trungbo/trung135.htm

    -- Ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông, sát sanh, tàn nhẫn, tay lấm máu, tâm chuyên sát hại đả thương, tâm không từ bi đối với các loại chúng sanh. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, sau khi thân hoại mạng chung, bị sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Nếu sau khi thân hoại mạng chung, người ấy không sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục, nếu được đi đến loài Người, chỗ nào người ấy sanh ra, người ấy phải đoản mạng. Con đường ấy đưa đến đoản mạng, này Thanh niên, tức là sát sanh, tàn nhẫn, tay lấm máu, tâm chuyên sát hại đả thương, tâm không từ bi đối với các loài hữu tình.

    Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay đàn ông, từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm quý, có lòng từ, sống thương xót đến hạnh phúc tất cả chúng sanh và loài hữu tình. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy được sanh vào thiện thú, Thiên giới, ở đời. Nếu sau khi thân hoại mạng chung, người ấy không sanh vào thiện thú, Thiên giới, ở đời, nếu người ấy đi đến loài Người, chỗ nào người ấy sanh ra, người ấy được trường thọ. Con đường ấy đưa đến trường thọ, này Thanh niên, tức là từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm quý, có lòng từ, sống thương xót đến hạnh phúc tất cả chúng sanh và loài hữu tình.

    Ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông, tánh hay não hại các loài hữu tình, với tay, hay với cục đất, hay với cây gậy, hay với cây đao. Do nghiệp ấy, thành đạt như vậy, thành tựu như vậy, sau khi thân hoại mạng chung, người ấy sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Nếu sau khi thân hoại mạng chung, người ấy không sanh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục, nếu người ấy đi đến loài Người, chỗ nào người ấy sanh ra, người ấy phải bị nhiều bệnh hoạn. Con đường ấy đưa đến nhiều bệnh hoạn, này Thanh niên, tức là tánh hay não hại các loài hữu tình với tay, hay với cục đất, hay với cây gậy, hay với cây đao.

    Nhưng ở đây, này Thanh niên, có người đàn bà hay người đàn ông, tánh không hay não hại các loài hữu tình, với tay, hay với cục đất, hay với cây gậy, hay với cây đao. Do nghiệp ấy thành đạt như vậy.. thiện thú... người ấy được ít bệnh hoạn. Con đường ấy đưa đến ít bệnh hoạn... tánh không não hại... hay với cây đao.
    Cư trần lạc đạo

  10. #10

    Mặc định

    Kinh Nên hành trì, không nên hành trì - Trung Bộ Kinh

    http://www.budsas.org/uni/u-kinh-trungbo/trung114.htm

    Bạch Thế Tôn, thân hành gì khi hành trì thời bất thiện pháp tăng trưởng, thiện pháp thối giảm?
    Ở đây, bạch Thế Tôn, có người sát sanh, tàn nhẫn, tay lấm máu, tâm chuyên sát hại, đả thương, tâm không từ bi đối với các loại hữu tình. Người này lấy của không cho, bất cứ tài vật gì của người khác, hoặc tại thôn làng hoặc tại rừng núi, không cho người ấy, người ấy lấy trộm tài vật ấy. Người ấy sống tà hạnh trong các dục vọng, giao cấu các hạng nữ nhân có mẹ che chở, có cha che chở, có anh che chở, có chị che chở, có bà con che chở, đã có chồng, được hình phạt gậy gộc bảo vệ, cho đến những nữ nhân được trang sức bằng vòng hoa. Thân hành như vậy, bạch Thế Tôn, khi hành trì thời các bất thiện pháp tăng trưởng, các thiện pháp thối giảm.

    Bạch Thế Tôn, thân hành gì khi hành trì thời bất thiện pháp thối giảm, thiện pháp tăng trưởng?
    Ở đây, bạch Thế Tôn, có người từ bỏ sát sanh, tránh xa sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, biết tàm quý, có lòng từ, sống thương xót đến hạnh phúc tất cả chúng sanh và loài hữu tình. Người ấy từ bỏ lấy của không cho, tránh xa lấy của không cho; bất cứ tài vật gì của người khác, hoặc tại thôn làng, hoặc tại rừng núi, không cho người ấy, người ấy không lấy trộm tài vật ấy. Người ấy từ bỏ sống tà hạnh trong các dục vọng, không giao cấu với các hạng nữ nhân có mẹ che chở, có cha che chở, có anh che chở, có chị che chở, có bà con che chở, đã có chồng, được hình phạt gậy gộc bảo vệ, cho đến những nữ nhân được trang sức bằng vòng hoa. Thân hành như vậy, bạch Thế Tôn, khi hành trì thời các bất thiện pháp thối giảm, các thiện pháp tăng trưởng.
    Cư trần lạc đạo

  11. #11

    Mặc định

    Kinh Đại Bát Niết Bàn - Phẩm Tứ Tướng Thứ Bày

    http://thuvienhoasen.org/p16a165/07-...-tuong-thu-bay

    Ca Diếp Bồ Tát bạch Phật: "Bạch Thế Tôn! Tại sao đức Như Lai không cho phép ăn thịt?"

    Phật dạy: "Nầy Ca Diếp! Luận về người ăn thịt thời dứt mất giống đại từ".

    Ca Diếp Bồ Tát bạch Phật: "Duyên cớ gì ngày trước đức Như Lai cho phép hàng Tỳ Kheo ăn ba thứ tịnh nhục?" Phật dạy: "Nầy Ca Diếp! Ba thứ tịnh nhục ấy chỉ là theo việc mà tạm chế thôi".

    [...]

    Nầy Ca Diếp! Người mà ăn thịt, hoặc đi đứng nằm ngồi chúng sanh nào nghe đến hơi thịt thời kinh sợ. Ví như người ở gần sư tử, đi đến đâu, mọi người nghe mùi hôi của sư tử đều kinh sợ. Như người ăn tỏi, không ai dám gần người ấy vì tanh mùi tỏi. Kẻ ăn thịt cũng vậy, tất cả chúng sanh nghe hơi thịt, thảy đều kinh sợ, nghĩ đến sự chết, các loài cá trạnh, muôn thú cùng chim chóc, đều chạy tránh xa, đều có quan niệm rằng người ấy là kẻ hại ta. Vì thế nên Bồ Tát không ăn thịt, vì độ chúng sanh mà thị hiện ăn thịt. Dầu thị hiện ăn thịt mà thật ra thời không có ăn.

    [...]

    Ca Diếp Bồ Tát bạch Phật: "Bạch Thế Tôn! Các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo ni, Ưu bà tắc, Ưu bà di, nhơn người khác giúp mà sống. Lúc khất thực, nếu đặng món ăn lộn với thịt, phải làm cách nào để ăn đúng với pháp thanh tịnh?

    Phật dạy: "Nầy Ca Diếp! Nên lấy nước rửa sạch thịt rồi hãy ăn. Nếu đồ đựng bị thịt làm dơ, chỉ làm cho không có vị thịt thời cho phép được dùng không tội. Nếu thấy trong thức ăn có nhiều thịt thời không được nhận. Tất cả thứ thịt đều không được ăn. Người ăn thịt thời phải tội.

    Nay Như Lai xuống điều chế đoạn nhục như vậy, nếu giảng rộng thời không thể hết. Giờ niết bàn gần đến phải nói lược."
    Cư trần lạc đạo

  12. #12

    Mặc định

    lưu lại để dành đọc. Vấn đề này và vấn đề phóng sinh hiện nay rất nhiều tranh cãi, người nói được, người nói không được. Ngăn cản phóng sinh, trong khi Phật cho nói tất cả chúng sinh đều là Phật sẽ thành, tất cả chúng sinh đều từng là cha mẹ ta, vậy vì sao không được mua chim phóng sinh khi chúng bị đem ra bán tại các chùa ? Thật đa sự đa đoan.
    . Mạn phép xin nói qua về việc luận bàn ăn mặn hay không ăn mặn này, lúc nhỏ mình từng được nghe 1 vị Sư Thầy nói ăn "chay" có nhiều cấp độ, không hẳn "chay" có nghĩa là chay không mặn, bởi vì cây cỏ cũng có sinh mạng, chẳng phải ông bà ta ngày xưa có mẹo hù chặt cây để cây sợ mà ra hoa ra trái đó sao ?

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Mạn Mạn Xem Bài Gởi
    lưu lại để dành đọc. Vấn đề này và vấn đề phóng sinh hiện nay rất nhiều tranh cãi, người nói được, người nói không được. Ngăn cản phóng sinh, trong khi Phật cho nói tất cả chúng sinh đều là Phật sẽ thành, tất cả chúng sinh đều từng là cha mẹ ta, vậy vì sao không được mua chim phóng sinh khi chúng bị đem ra bán tại các chùa ? Thật đa sự đa đoan.
    . Mạn phép xin nói qua về việc luận bàn ăn mặn hay không ăn mặn này, lúc nhỏ mình từng được nghe 1 vị Sư Thầy nói ăn "chay" có nhiều cấp độ, không hẳn "chay" có nghĩa là chay không mặn, bởi vì cây cỏ cũng có sinh mạng, chẳng phải ông bà ta ngày xưa có mẹo hù chặt cây để cây sợ mà ra hoa ra trái đó sao ?
    Giải đáp về "cây cỏ có sinh mạng, sao lại ăn" hay "ăn cây cỏ cũng sát sinh":

    Chúng sanh có nghĩa là do nhiều nhân tô hợp lại (chúng) mà sanh ra, tạo nên (sanh) gồm tình và vô tình. Tình là hữu tình chúng sanh, tức là loài có tình thức. Vô tình là vô tình chúng sanh, tức là những sinh vật và các sự vật hiện tượng. Như vậy, chúng sanh bao hàm ý nghĩa không chỉ các loài hữu tình trong tam giới, lục đạo mà cả thiên nhiên, đất đá, cỏ cây …

    Xếp loại theo hình thức sinh thì chúng sanh (hữu tình) có 4 loài : Thai-sanh (loài sanh sản bằng bào thai) như người, trâu bò, chó, ngựa, heo ..; Noãn-sanh (loài đẻ trứng) như gà, vịt, chim muông ...; Thấp-sanh (loài sanh nới ẩm thấp) như trùng, dế, rắn rết ...; Hóa-sanh là các loài sanh bằng cách biến đổi hóa hiện thay hình đổi lốt - cao thì có các dạng quỷ thần người trời, thấp thì có các loại côn trùng, bướm, tằm, ngài (nhộng)...


    Cấm sát sinh, ở đây ám chỉ chúng sanh hữu tình, trong 4 đường sanh.

    Cây cỏ là sinh vật sống nhưng không xếp vào hàng chúng sanh hữu tình. Không thấy Kinh Phật nói đến sự tái sinh của chúng.

    Đức Phật không nói nhiều về chúng sanh vô tình vì phàm những thứ không cần thiết thì đức Phật sẽ không nói.

    ---


    Hữu tình lai hạ chủng,
    Nhơn địa quả hoàn sanh,
    Vô tình ký vô chủng,
    Vô tánh diệc vô sanh.

    Dịch:

    Hữu tình đến gieo giống,
    Nhơn đất quả lại sanh,
    Vô tình đã không giống,
    Không tánh cũng không sanh.

    Tổ Hoằng Nhẫn.
    Cư trần lạc đạo

  14. #14

    Smile

    Y PHÁP BẤT Y NHÂN
    Tôi có nghe nhiều người nói.Tu là do cái Tâm mình chứ đâu phải ăn chay là tu.Thế nên có người họ tu nhưng họ vẫn cứ ăn thịt chúng sanh thoải mái.Vây xin hỏi.Người đồ tể giết heo,làm gà để bán cho ai ăn,Ai có nhu cầu ăn thịt chúng sanh để đồ tể phải giết mới có thịt cung cấp.Nếu mọi người ăn chay hết thì ai là người đứng ra giết chúng sanh lấy thịt,và thịt đó cung cấp cho ai.Tại sao trên thế gian này loài người chúng ta,người không tu,thậm chí có người đang tu nhưng không thể ăn chay được.Họ luôn nghĩ nhớ và thèm ăn các loài thịt,cá mà họ thích.Xin thưa,vì vô thỉ kiếp những chúng sanh kia đã từng ăn thịt mình,nên kiếp này mình luôn nhớ thèm thịt loài chúng sanh đó
    Ví dụ một người nọ,mỗi ngày ăn không thể thiếu món thịt chó,ở Sài gòn mua dễ lắm,nếu ngày nào mà không có món thịt đó là không ăn gì được Là bỡi kiếp trước loài chó có mắc nợ xương máu với anh ta
    Chúng sanh cứ thế mà muôn kiếp luân hồi thường mạng,trả vay,vay trả cũng vì cái ăn.Người đệ tử Phật,giác ngộ ăn chay với lòng từ bi vì không muốn gián tiếp giết hại mạng sống của chúng sanh.Người đệ tử Phật,giác ngộ ăn chay với lòng từ bi muốn được giải thoát,và không muốn xuống,lên,ra,vào cõi Ta Bà này để đền nợ xương máu lẫn nhau nữa.Vì thế mà người Phật tử chúng tôi tin lời Phật dạy nên phải ăn chay

    Người ta đưa lửa tới đốt,nếu chúng ta không đáp ứng,không đưa thân đưa tâm ra lãnh đủ,thì họ chỉ đốt hư không mà thôi,chẳng nhằm nhò gì chúng ta cả.Chửi bới hồi lâu,không thấy ép phê,không thấy hiệu quả,không thấy động đậy gì về phía chúng ta,họ cũng chán nản,cảm thấy hao hơi tổn sức,rồi tự ngưng thôi.Còn nếu chúng ta phản ứng,lên tiếng cãi chánh,thanh minh,thanh nga,biện bạch,cũng giống như chúng ta thổi hơi vào lửa đỏ,cho bùng thêm lên,hà hơi tiếp sức,gây cảm hứng,tạo duyên cớ cho họ làm tới mà thôi.Lúc Ðức Phật còn tại thế,khi Ngài bị người ngoại đạo theo quấy rầy,Ngài vẫn thản nhiên cất bước,như không có chuyện gì xảy ra cả.Người đó thấy Ðức Phật cứ tiếp tục lặng thinh,bèn chặn lại hỏi.Này ông Cồ Ðàm,có chịu thua chưa.Lúc đó,Ðức Phật từ tốn nói bài kệ như sau.Người hơn thì thêm oán.Kẻ thua ngủ chẳng yên.Hơn thua đều xả hết.Giấc ngủ được an lành
    vô minh diệt vô minh tận
    vô lão tử diệt vô lão tử tận vô khổ tập diệt,vô đắc

  15. #15
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,229

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Mạn Mạn Xem Bài Gởi
    lưu lại để dành đọc. Vấn đề này và vấn đề phóng sinh hiện nay rất nhiều tranh cãi, người nói được, người nói không được. Ngăn cản phóng sinh, trong khi Phật cho nói tất cả chúng sinh đều là Phật sẽ thành, tất cả chúng sinh đều từng là cha mẹ ta, vậy vì sao không được mua chim phóng sinh khi chúng bị đem ra bán tại các chùa ? Thật đa sự đa đoan.
    . Mạn phép xin nói qua về việc luận bàn ăn mặn hay không ăn mặn này, lúc nhỏ mình từng được nghe 1 vị Sư Thầy nói ăn "chay" có nhiều cấp độ, không hẳn "chay" có nghĩa là chay không mặn, bởi vì cây cỏ cũng có sinh mạng, chẳng phải ông bà ta ngày xưa có mẹo hù chặt cây để cây sợ mà ra hoa ra trái đó sao ?
    - Vấn đề phóng sanh thì SMC có nói ở một vài bài viết, nếu bạn có theo dõi 4rum chắc là có đọc được. Bạn có thể đọc tham khảo lại, SMC lấy ví dụ Thầy Chân Quang phóng sanh 10 tấn cá mới đây trên sông Hồng.

    Theo học thuyết của đạo Phật, phóng sanh là một hành động thiện. Hành động thiện này được TOÀN THIỆN khi cả ba hành: thân-khẩu-ý đều hướng đến thiện. Do duyên hành thiện, nên phước báu thiện lành trổ sanh. Điều này sẽ rất phù hợp và hoàn toàn viên mãn trong những trường hợp chúng ta VÔ TÌNH gặp một hay nhiều cá thể loài chúng sanh hữu tình nào đó trên đường; ta đưa chúng ra khỏi những sự khổ não. Lúc này, thân hành thiện - miệng chúc lành khi giải cứu chúng - ý nghĩ không tư lợi cá nhân... thì phước báu việc phóng sanh vô cùng to lớn, được đức Phật ví như phước cúng đường mười muôn ức các đức Phật trong mười phương.

    Thế nhưng, ở đây, trường hợp Thầy Chân Quang phóng sanh đến hàng... tấn, hình như là khoảng chục tấn. Chúng ta cứ suy nghĩ đi: 10 tấn thì chúng ta phải đặt mua. Do chúng ta đặt mua, nên có người đi lùng bắt. Do có người đi lùng bắt, nên nhiều loài cá sẽ bị tổn hại. Rồi chúng ta mua chúng với mục đích cầu may, hết bệnh, tiêu trừ nghiệp chướng cho bản thân, hoặc mong cầu - tích góp phước báu cho mình... thì đâu đó ý hành chúng ta đã có tư hữu trong đó, tức là đã vì bản thân được cái gì đó mới làm thì phước báu không còn nữa.

    Nghĩa là: do nhu cầu mua tăng, nên kéo theo nhu cầu lùng bắt, tổn hại tăng theo. Do pháp bất thiện khởi sanh, nên khổ não sanh. Do thiện pháp giảm, nên an lạc đến các loài giảm.

    Ngày xưa, khi đức Phật Thích Ca sau khi đắc quả A La Hán Chánh Đẳng Giác, Ngài hoàn toàn có thể về nhà kêu vua cha mình là Tịnh Phạn Vương mua cá, mua chim phóng sanh. Nhưng bằng tuệ giác của mình, Ngài nhận thấy rõ rằng: nếu Ngài làm như vậy thì lợi ích cũng chỉ mấy mươi năm, sau khi Ngài tịch diệt, thì lợi ích ấy cũng chấm dứt. Thế nên Ngài mới đầu trần, chân đất suốt 49 năm đi khắp các trú xứ Ấn Độ để thuyết về thiện, về bất thiện, về phước báu hữu lậu - phước báu vô lậu... Chính những lời dạy về đức hiếu sanh truyền mãi đến hôm nay, cũng có nghĩa là Ngài đã phóng sanh xuyên suốt không ngừng nghỉ. Tức là: dạy cho con người ta về đức hiếu sanh, về nghiệp báo của việc sát sanh... sẽ tốt gấp nhiều lần là đi mua và phóng sanh.

    =====> Vì thế mà mỗi chúng ta, hãy siêng năng trì giới - trong đó có giới đức hiếu sanh. Mỗi người tự giữ gìn giới cho mình thì đã cứu được hàng vạn chúng sanh khác, đồng nghĩa với tự tích góp thiện pháp, phước báu cho chính bản thân mình.

    Đồng thời, trong cuộc sống, nếu vô tình gặp một chúng sinh nào đó đang cần giúp đỡ, mà khả năng ta làm được, thì chúng ta cứ làm... đừng suy tầm rằng giúp nó - nó giúp lại sau này... vì biết đâu kiếp trước ta có vay của nó thì sao, kiếp này ta trả lại chứ không phải là đang tích góp.

    Thế đấy... thế gian này là vậy, cá lớn ăn cá bé là lẽ thường ở đời. Người có trí không bắt cá bé - nuôi cá lớn; cũng chẳng giết cá lớn - cứu cá bé, không quấy nhiểu, tổn hại chúng. Cũng giống như ta không đứng lại - vì đứng lại sẽ bị nhấn chìm; ta cũng không bước tới - vì bước tới là sẽ bị cuốn xoáy theo... như thế, ta thoát khỏi những đắn đo, suy nghĩ, xấu tốt của thế gian thường tình. An lạc, Niết Bàn ở ngay đó...

    Hãy gieo nhân duyên về đức hiếu sanh,
    Để giảm thiểu sự giết hại thỏa mản tham thực dục,
    Động lòng thương khi tình cờ gặp được,
    Loài hữu tình có nhân quả với ta,
    Ta tùy duyên mà hãy giúp thoát ra,
    Nơi khổ cảnh hiện tiền ta gặp phải.

    Vốn cuộc đời này là một vòng oan trái,
    Chẳng thể nào vẹn cả thanh lương,
    Duyên sanh khổ vòng lẫn quẩn tai ương,
    Cắn đuôi nhau thành vòng tròn bất tận,

    Duy chỉ có loài người là nhất định,
    Có khả năng thoát được bể trầm luân,
    Cứu một người là cứu vạn sinh linh,
    Ấy là ta gieo nhân duyên VÔ LẬU.
    - Kế đến là việc chay mặn như SMC đã nói bên trên rồi. Chỉ nói thêm một chút ít thế này... TAM TỊNH NHỤC chỉ phù hợp cho người TU SĨ KHẤT THỰC, không dành cho cư sĩ tại gia. Vì sao? Vì người tu hành khất thực không có lựa chọn, ai cho gì ăn nấy. Nhưng người cư sĩ tại gia thì lại có sự lựa chọn, nên không thể áp dụng Tam Tịnh Nhục cho người tại gia.

    Thứ nữa, rất nhiều người ăn chay vì GIỚI CẤM THỦ nên ăn cho "gắt củ kiệu" hay ăn "cho sạch cái miệng", mà không hiểu ý nghĩa của việc ăn chay. Vả lại, người thực hành thiền định ăn chay sẽ tốt hơn, ngược lại, người ăn mặn rất khó thực hành thiền. Chúng ta ăn chay là tốt, nhưng cũng đừng bắt người khác phải khổ theo mình (sống không làm khổ mình, khổ người).

    Ví dụ: tới một cái đám cưới hay đám giỗ mà không có đồ chay thì một hai phải bắt gia chủ đi mua hoặc nhịn đói uống nước. Đó là làm khó người ta... Ta cứ gắp những gì KHÔNG PHẢI LÀ THỊT mà ăn. Thế cho nên, nếu không có món chay, cứ gắp củ cải, đậu hay rau mà ăn, có bao nhiêu lỗi, SMC chịu cho! Nhưng sẽ là khác, nếu như có bàn chay mà không ăn, đi ăn mặn thì ráng chịu nha!

    Tóm lại, ăn chay là LỰA CHỌN CỦA MỖI NGƯỜI, chứ không bắt ép ai. Riêng TAM TỊNH NHỤC chỉ phù hợp với TU SĨ KHẤT THỰC (như thời đức Phật), không áp dụng cho cư sĩ tại gia!

  16. #16

    Mặc định

    Bốn điều y cứ:

    Y theo pháp, không y theo người
    Y theo nghĩa, không y theo lời
    Y theo trí, không y theo thức
    Y theo kinh liễu nghĩa, không y theo kinh chẳng liễu nghĩa.

    - Kinh Đại Bát Niết Bàn, Phẩm thứ 8

    ---

    Này các Kàlàmà, chớ có tin vì nghe báo cáo, chớ có tin vì nghe truyền thuyết; chớ có tin vì theo truyền thống; chớ có tin vì được kinh điển truyền tụng; chớ có tin vì lý luận suy diễn; chớ có tin vì diễn giải tương tự; chớ có tin vì đánh giá hời hợt những dữ kiện; chớ có tin vì phù hợp với định kiến; chớ có tin vì phát xuất từ nơi có uy quyền, chớ có tin vì vị Sa-môn là bậc đạo sư của mình.

    Nhưng này các Kàlàmà, khi nào tự mình biết rõ như sau: "Các pháp này là bất thiện; Các pháp này là đáng chê; Các pháp này bị các người có trí chỉ trích; Các pháp này nếu thực hiện và chấp nhận đưa đến bất hạnh khổ đau", thời này Kàlàmà, hãy từ bỏ chúng!

    - Tăng chi bộ, chương 3 - Ba Pháp, Phẩm lớn, 65 - Các Vị Ở Kesaputta
    Cư trần lạc đạo

  17. #17

    Mặc định

    Lại kể về mấy câu chuyện người thật, việc thật, những người ăn chay trường.

    Trước tiên thì kể về nhà tôi. Ông bà cụ cố của tôi ăn chay trường hồi 30 tuổi, ăn như thế cho đến khi qua đời. Cụ cố thọ 91 tuổi, bà cố thọ 99 tuổi.
    (Y như lời Đức Phật dạy, trì giới không sát sanh thì hưởng quả báo trường thọ. Nhiều người cho rằng ăn chay thiếu dinh dưỡng, nếu thật như vậy thì làm sao trường thọ, nếu quan niệm như vậy là phỉ bán Phật, phỉ bán luật nhân quả Phật dạy, rằng trì giới không sát sanh thì hưởng quá báo trường thọ.)
    Hai cụ cố, đến lúc về già được vợ chồng người con út chăm sóc. Hai người này là ông bà năm của tôi. Ông bà nhận thấy việc vừa nấu cả món chay và mặn rất là vất vả, nhưng chữ hiếu nào thể làm ngơ, cuối cùng ông bà năm quyết định ăn chay trường. Đến nay, dù ông bà cố đã qua đời lâu rồi, những ông bà vẫn ăn chay trường. Trong các con của ông bà cố còn có bà tư cũng ăn chay trường, dù đến lúc xế chiều, bệnh ung thư di căn, hoành hành, bà vẫn kiên cố ăn chay, niệm phật. Có lẽ tấm gương của ông bà cố đã ảnh hưởng nhiều đến bà tư, giúp bà có thêm nghị lực, niềm tin trên con đường đạo. Ngoài ra, sau khi bà nội tôi mất, ông nội tôi cũng ăn chay trường, cũng được khoản 17 năm rồi.

    Kể về người khác.

    Có một người, từ lúc mẹ của người này thọ thai thì bà mẹ không thể ăn bất cứ thứ thịt cá, đồ mặn nào hết. (Nhiều người cho rằng mang thai phải tẩm bồ thịt thà thì thai mới phát triển tốt, trong câu chuyện này thì không phải vậy). Đến lúc lớn hơn xíu, hễ ăn mặn là người này đau bệnh. Đến lúc ăn chay thì hết đau bệnh. Và từ đó, ăn chay đến giờ. Người này thích đi du lịch, đám tiệt. Đám cưới có mời, nếu không có đồ chay, người này ăn bún với nước tương.

    **Nhiều người ăn chay kén món, kén vị, đồ chay đơn già là cơm, nước tương, và thật ra, ở đâu trên đất nước VN cũng có đồ chay để ăn. Tôi, đi đâu xa không có quán chay thì thường ăn bánh mỳ không, xem như qua bửa.

    Tôi có một thằng bạn, ba nó ăn chay trường. Mẹ nó trước khi lấy ba nó thì ăn mặn. Cưới nhau rồi, vừa nấu chay, vừa nấu mặn, mệt quá, bà ăn chay luôn. Còn thằng bạn tui, lên đại học, không biết sao nó cũng ăn chay. Mẹ nó lo làm ăn hà, không quan tâm nó lắm. Nên nó phải vừa học vừa làm vừa ăn chay. Đến lúc ra trường, tự xin việc, sáng làm chổ này, tối làm chổ nọ, mà lại vừa ăn chay. Nhiều người nói "ăn chay không có sức khỏe" là sai lầm.

    Người xưa có câu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy kiển chùa. Nay ta cảm hóa một người từ bỏ việc sát sanh, thử hỏi phước báu vô lượng đến dường nào. Cho nên, chớ vì dễ dãi, chớ vì tiện nghi, chớ vì quan hệ, chớ tình thân mà từ bỏ việc tu tập của mình. Mình biết họ sai thì phải kiên cố, nhẫn nại (kinh viết là Tinh Tấn và Nhẫn Nhục) độ hóa họ, chuyển hóa họ. Như vậy mới là yêu thương thật sự, quan tâm thật sự, tình thân thật sự, như những gì Đức Phật đã làm, đã dạy chúng ta.
    Cư trần lạc đạo

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 14
    Bài mới gởi: 10-12-2015, 10:51 AM
  2. Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 18-02-2013, 08:23 PM
  3. "sự cố" trong lễ hội "linh tinh tình phộc" năm canh dần
    By Bin571 in forum Các bài NC của XUANDIEN70
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 26-07-2011, 08:52 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •