ko biết hết tháng chị trang có hết bệnh ko nhỉ . chắc sẽ đỡ tởn hơn nhưng tự kỉ thì chắc ko.
bệnh này may ra chỉ có hc mới giúp chị ấy đc
Úm Lam, Úm xỉ Lâm. Úm mani pad me hum, Nam mô tát đa nẫm , tam miệu tam bồ đề, câu chi nẫm, đát điệt tha.Úm chiết lệ .Chủ lệ .Chuẩn đề .Ta bà ha.Bộ lâm
thèm đủ thứ
thèm đi ăn hàng. mình là chúa ăn vặt và lê la hàng quán
thèm bánh mỳ cay, bít tết, hủ tiếu, bánh xèo, miến lươn, bún cá, thèm ốc, thèm hải sản
thôi. liệt kê tạm. hết thèm
sự thôi thúc của cái j chả biết. dốt lý thuyết, chả diễn dạt đc
chỉ biết là k cần p ăn những cái kia thì cũng k chết đc. thế thoai
vẫn còn đi còn đi
Úm Lam, Úm xỉ Lâm. Úm mani pad me hum, Nam mô tát đa nẫm , tam miệu tam bồ đề, câu chi nẫm, đát điệt tha.Úm chiết lệ .Chủ lệ .Chuẩn đề .Ta bà ha.Bộ lâm
Vậy là hết tháng 7 rồi....cái topic này cũng phải đóng lại thôi....là lá la.....
Hoàng Đế Spam
Chủ Tịch Hội Đồng KHOA HỌC HUYỀN BÍ - TÂM LINH - HUYỀN THUẬT.
lười. lại hiểu thêm 1 ít về việc sao ng ta khuyến khích ghi nhật ký. k chỉ là để "xả stress" mà còn vì khi viết mình lại phải 1 lần nữa ghi nhớ lại v đối diện với vấn đề. tính mình thì lãng đãng. từ bé đã vậy. k hiểu sao rất ít thứ lọt vào đầu cho được.
dạo này cư dân mạng rần rần cái vụ "phượng hoàng về ổ gà" mà mình xem chả thấy j cả. bỏ xừ. vô cảm rồi. cũng như vô khối những lần khác. mình chả có tí mảy may rung rinh hay là cảm động j cả. hồi trc nhiều ng bạn, dính nhau như đ với c, ngày nào cũng bám dính lấy nhau từ trong lớp đến đi ăn đi chơi. có lần, uất ức vì cãi nhau với đứa bạn. kể lại. bảo tao ức quá đi đường mà nc mắt chảy. bọn nó trố mắt lên và bảo "tao tưởng mày chẳng bao giờ biết khóc" :D
Ngày bà mất, ông mất, mình rặn mãi mới ra vài giọt nc mắt. ngày Thím B, cậu V cháu H....mất, mình cố mà k thể nào rơi ra đc nửa giọt nc nào. thế mà mình nhớ mình khóc như mưa hôm đưa ma mẹ K. đến mức mẹ p hỏi, sao con khóc nhiều thế. Mình khóc k nín đc khi có tai nạn trc cửa nhà. Trong khi chính mình ngồi trên chiếc xe đâm chết người thìlaijc chẳng hề thấy sợ hãi.... toàn đi khóc mướn ở đâu ấy.
từ ngày bước chân vào tgtlinh, khóc vì sợ, vì stress. rồi thì chẳng còn đứa nào tên là sợ nữa. đến mức quên sạch sẽ, đọc lại mà cứ nghĩ là ai đấy, đã trải qua khoảng thời gian đó, chứ k p mình. rồi thì thời gian sau này, nh khi rớt nc mắt vì ân hận, vì "nhớ"
ng ta quan tâm đến chuyện huyền bí, mấy thứ kỳ ảo thật. k hiểu sao cho tới tận khi bước chân vào tg này rồi mình vẫn k hề mảy may thích thú. thấy nó chẳng có ý nghĩa j cả. trc vào forum, hay đọc bài bên box ĐP và Chuyện của tôi. giờ thì cũng chả ngó. chỉ thỉnh thoảng vào, xả toẹt 1 bãi rác. rồi đi ra. là chuyển biến của tâm. ghi lại để nhớ. chứ chẳng để làm j. nếu là viết cho ng khác đọc thì đã viết khác. đã kể chuyện khác. suy cho cùng thì mình cũng trải qua nhiều chuyện còn hơn phim ấy chứ nhỉ. cơ mà chắc những chuyện ấy thì k bao giờ kể. vì kể ra sẽ khiến ng khác hiểu lầm. k p ai cũng hiểu đc. đã thử và 100% là hiểu sai. bênh mình, nhưng mình k thik. vì chỉ cần hiểu k đúng thôi, cũng là nghiệp rồi.cái j mình trải qua, mình hiểu đc thì nh khi cũng chỉ nên giữ lại cho mình mình thôi. cái thấy và cái biết là khác, chưa nói đến hiểu. giống như S nói, anh có thể biết, nhưng cho tới khi anh thật sự ngồi vào một chiếc xe và điều khiển nó. anh mới hiểu thế nào là lái xe.
mình dạo này hay viết và k đọc lại. những từ, câu lộn xộn. ý nó chồng ý kia. đang viết dở lại bỏ đấy, nhảy sang ý khác. cũng như tâm ấy, nhảy nhót hết từ việc này qua việc nọ. mình k cố ý hay chủ định sẽ viết về chuyện này chuyện kia. chỉ để tay lên bàn phím và mặc cho những ý nghĩ trong đầu lúc ấy tuôn ra thôi
tối qua mình lại gặp T. lạ thật. mong mãi, cố mãi. cuối cùng đến đầu tháng 8 thì lại k ngờ mà gặp. trong khi mình đang có nh chuyện p lo p tính, và quên hẳn bạn. mình lười lắm. xong lời nguyện là thôi luôn. chẳng cố, như mình đã đinh, trong cái tháng 7. dù j thì mình thích chơi hơn mà. nh lần muốn sửa mà k nổi. chiều qua, ghé chùa, kìm chế lắm mới k phi ngay vào mấy hàng quần áo. chẹp. phù phiếm. hê hê. dù cho cách đó mấy phút có đứa vừa len lén chùi nc mắt trong nhà tổ. thế mà đã lại điên loạn lên vì mấy thứ vớ vẩn ngay đc. mà lạ thật. k p là chánh điện, mà mình luôn bị như thế ở nhà tổ. cũng k nhiều nơi khiến mình cảm nhận thấy việc đó. sau khi nhà tổ xây lại, sau 1 quãng thời gian dài, bỏ bê, mình k thấy nữa. gần đây mới thấy lại. lạ thật. có j đâu. mà sao vào đấy là nc mắt ngắn nc mắt dài. cho con đc gặp minh sư, đừng để con thối tâm....
mình nguyện là từ giờ sẽ cố gắng đọc kinh, dù ít, mỗi ngày, để tạo thành thói quen tốt. thay vì cắm mắt vào những thứ vô bổ khác. hay nằm khểnh râu nghĩ ngợi lung tung. thế mà hôm qua vẫn ngồi chơi đến muộn. lúc nằm nghĩ linh tinh thì tự dưng lại thấy mình đến nhà T. quái lạ. có nghĩ j đâu. thôi kệ. thả lỏng xem nó thế nào. mình cũng đã muốn đi lên gác. nhưng lại thôi. thả lỏng. thả lỏng. k tác ý. rồi nghĩ chuyện khác. ngủ
ngày cuối tháng 7, mơ đi cùng mẹ. vào chợ. 2 mẹ con đi qua nhiều hàng, rồi đi mua khóa. k hiểu sao ng bán lại đưa ra những thanh nhựa trong và bảo cái này có thể dùng làm khóa đc. (mãi hơn 1 ngày sau, tự dưng link đến chuyện "chùm chìa khóa", nhưng là chuyện khác, vẫn còn chưa nói đc j cả). thấy thương mẹ lắm. mẹ quá khổ vì mình rồi. hy sinh nhiều cho cả nhà. nghĩ, chắc là mình thấy hối lỗi nên mơ
nhưng hôm qua lại mơ tiếp. đi cùng mẹ. tới nhà T. con tự vào, nhưng vì có mẹ chờ ở ngoài nên con mới dám bước vào nơi con cảm thấy rất sợ ấy. nhiều lần rồi. bạn muốn con vào, mà con hèn nhát bỏ cuộc. con chưa hiểu nhiều. và sẽ cần thời gian để hiểu. nhưng thật nhẹ nhõm. vì có mẹ. đi cùng con lúc ấy. năm kia, sau khi đọc kinh ĐT, sau khi con nhốt bạn lại và p xin rất nhiều để cho bạn đc ra. thì cũng chính mẹ, đi với con, tới nơi bạn đang bị giữ lại. lúc ấy tỉnh dậy con vẫn còn nghĩ rất nh. tại sao lai là mẹ nhỉ.
con k tình cảm nh, k quấn mẹ, k hợp v giống mẹ nhiều. mẹ hợp với e hơn. nh lúc con nghĩ. hay là vì mẹ cũng có duyên với tlinh chăng. hay là vì như kinh ĐT, toàn nhắc đến hình tượng ng mẹ.
dạo này con cũng nghĩ nhiều đến việc của họ ngoại. giỗ chạp con k hề nhớ, hương khói cũng không. mộ ông bà tổ tiên ngay gần nhưng tết lễ cũng k đến. tóm lại chẳng có vẻ j con là ng nghĩ đến chuyện ấy cả. theo bố mẹ thì e là ng có tâm hơn. chả p là đứa chỉ giỏi ăn với chơi như con. ngày ông bà mất con cố rặn cũng chẳng khóc đc miếng nào.
từ ngày con bước chân vào tgtl, ngoài việc đc báo trước, mà con đã cười khẩy và cho là bị dở người mới thế. cũng nh ng nói với con là, chắc chắn họ hàng có ng liên quan đến tlinh. con nghĩ, từ bé đến lớn, con chưa từng đc bố mẹ hay ông bà kể 1 câu chuyện ma. cũng k lễ lạt cúng bái j. làm j có chuyện đó. nhà ngoại hồi trc thờ rất lớn. nhưng mẹ nói, con là hưởng lộc bên nhà nội, chứ k p nhà ngoại. con thì vốn chẳng quan tâm mấy chuyện này. chỉ k hiểu sao k chỉ lụn bại mà còn mất phúc. rồi nảy ra cái ý nghĩ. có khi nào hồi trc cụ ngoại thờ lớn mà sau này bị nhà nước dẹp, lấy lại đất đai nhà xưởng. rồi phá, và xung vào chùa. nên giờ họ hàng mới vậy không. con k biết p tìm hiểu từ đâu. vì có nh chuyện cũ, chẳng ai muốn nhắc lại, mà so với hiện tại làm j cho buồn. những mối liên hệ cũng mất hết. con thì lại còn là con gái nữa. k chỉ vì con k quan tâm, mà sẽ chẳng có ai rỗi hơi nói mấy chuyện này cả. nhưng có lẽ cứ take note ở đấy. đến khi cần p biết. thế nào cũng biết thôi
đâu p chuyện ngày 1 ngày 2
vẫn còn đi còn đi
chị ngố thân mến , sang t8 rồi mừ .......zìa trại đi mừ ......
Úm Lam, Úm xỉ Lâm. Úm mani pad me hum, Nam mô tát đa nẫm , tam miệu tam bồ đề, câu chi nẫm, đát điệt tha.Úm chiết lệ .Chủ lệ .Chuẩn đề .Ta bà ha.Bộ lâm
có tí stress. suy cho cùng vẫn là những vđ cũ thôi. nhân nào thì quả nấy. trc hay sau thôi. đấy. bài học nhãn tiền. với đứa lúc nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo như mình thì đập cho vài phát vào mặt còn chả tỉnh đc ấy chứ. chuyện j cũng có nguyên nhân của nó
haizzz. ngây thơ thật khi nghĩ cố gắng nỗ lực 1 thời gian là xong (dù cho cũng chả tinh tấn j cho cam). càng về sau càng chỉ có khó khăn v thử thách hơn thôi. có điều là mỗi lúc khả năng "chịu đựng" của mình cũng khác. hay nói đúng hơn là nhân sinh quan thay đổi. bớt nhảy cồ cồ lên khi có những việc k như ý. k còn tự dưng lăn đùng ra ốm mỗi khi xảy ra chuyện. k phát điên phát ngộ nên nữa :D
ây dà
mà sao mình đc quan tâm dữ vậy ta. 1 cái thùng rác k hơn. thế mà cũng tấp nập người vào ra. khổ. rác thì sao mà thơm đc
vẫn còn đi còn đi
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks