Kỳ 1: hồm ma xe lửa


Đêm hôm đó vì công việc phải đi vào ban khuya. Khoảng hai giờ rưỡi,anh Tư Ngựa (Tư Ngọ) cỡi “con ngựa sắt già 78” cho chạy theo con lộ từ cầu móng TC đi Phú Quý. Trời mưa lất phất,con đường tối đen như mực không một bóng người.Ngoài ánh đèn pha mờ mờ chiếu xa chừng hơn mười thước được phát ra từ “con ngựa già mệt mỏi”chỉ đủ để cho anh có thể tránh những ổ gà ổ voi,còn phía trước thì tối tăm mù mịt như trong một đường hầm hun hút.

Dưới ánh sáng tù mù hắt ra từ chiếc xe,những bụi cây lúp xúp hai bên vệ đường trông như những sinh vật có hình thù kỳ quái đang đứng ,đang ngồi,hoặc như đang chòm ra giơ những cánh tay xương xẩu chực chờ vồ lấy người nào đi ngang qua chúng. Một mình trong đêm vắng,trời mưa,với lại hay nghe nói trên đoạn đường này có nhiều ma lắm nhất là ma Chàm,tuy không phải là một người nhát gan,không hay tin những chuyện ma quái,song anh cũng thấy có cái cảm giác lành lạnh,rờn rợn xâm chiếm tâm hồn.

Cho xe chạy cà rịch-cà tang,lòng suy nghĩ vẩn vơ.Bỗng lúc đó anh chợt thấy ở phía cuối ngoài tầm ánh đèn xe xuất hiện mấy cái bóng người mặc đồ trắng đang di chuyển nhanh về phía trước.Tự nhiên có một luồng khí lạnh từ bụng dưới lan toả khắp châu thân làm anh phải rùng mình, nổi da gà.Sau một giây định thần,anh cho xe chạy chậm lại rồi quan sát kỹ.Anh thấy bốn người đang ghé vai vào bốn góc một chiếc cán trắng phía bên trên có mui che phủ màu trắng,nằm dọc theo chiếc cán là một khúc trắng lợp tựa như một xác người quấn vải,theo sau nữa là mấy bóng người.Dường như tất cả đều vội vã đi về phía trước.Theo kinh nghiệm,anh biết đó là một đám ma của người Chàm đang đưa xác chết đi chôn (Vì anh thường gặp đám chết người Chàm).Nhưng có đám chết nào mà chôn vào giờ này?Lại không có đèn lửa gì hết?Hay là ma Chàm?Vừa nghĩ tới đó anh thấy lạnh cứng cả châu thân,không dám chạy tiếp nữa,mà cũng chẳng dám quay đầu trở lại. Đánh liều,anh dừng xe lại rồi rồ ga thật to,mong tiếng xe nổ lớn để phá tan cái cảnh tượng ma quái trước mặt anh và cũng là để trấn an tinh thần.Tiếng xe gầm rú làm kinh động đêm trường tĩnh mịch, ánh đèn chiếu sáng thêm xua bóng đêm ra xa hơn.Tuy thế mà mấy cái bóng trắng kia không biến mất hay đi xa hơn cứ vẫn chờn vờn phía trước.Trong lúc quýnh quáng không biết xoay trở ra sao,thì một cơn gió lốc lạnh buốt không biết từ đâu tới nghe cái “ào…”Khi cơn gió đi qua rồi thì mấy cái bóng trắng kia cũng không còn thấy đâu nữa.Có lẽ gió đã cuốn đi rồi!Chưa kịp hoàn hồn thì một cảnh tượng còn rùng rợn hơn: ở phía trước toàn đá cuội đường kính cũng cở cái chén ăn cơm hay to hơn đang kéo nhau lăn lụp cụp về phía anh.Trời ơi,lúc này hồn vía như lên mây lên mưa,anh không còn biết gì nữa ngoài việc nhắm mắt lại mà rồ ga như để kêu cứu còn mặc sự thể ra sao thì ra!Mặc dầu vây,song anh cũng còn ý thức được:có những hòn đá va chạm vào xe,còn các hòn khác trúng vào chân đau điếng.

Cũng vừa lúc ấy, một hồi còi dài vang lên rồi tiếp là tiếng xình xịch mỗi lúc càng gần.Biết là có tàu đi qua,mừng quá như thể là được cứu tinh xuất hiện đúng lúc vây.Anh mở mắt ra thì thấy từ nơi anh đứng cho tới cả trăm mét về phía trước ánh đèn tàu chiếu sáng rực rỡ.Song trong ánh đèn anh chẳng thấy hòn đá cuội nào cả! Không biết chúng lăn đi đâu mất rồi.Chắc chắn đó là ma Chàm nhát anh rồi,anh nghĩ thế!May mà có đoàn tàu đi qua đúng lúc;còn không thì cũng chẳng biết làm sao!Thôi bây giờ còn không biết “tẩu vi thượng sách” nữa hay sao mà còn đứng đây!-Anh tự nói với mình như thế.Rồi rồ ga chạy cùng với đoàn tàu.Nhưng xe anh thì làm sao chạy nhanh bằng tàu!Chạy được một quãng thì đầu tàu cũng vượt qua rồi dần dần đổi hướng (vì đường sắt lúc này không còn song song với đường bộ nữa mà rẽ về hướng khác.).Và đoàn tàu đã trả lại cái không gian tối mịt phía trước cho anh.Vừa tiếp tục cho xe chạy vừa nhìn đoàn tàu một cách luyến tiếc.Trông những toa tàu đang vùn vụt lướt qua,hành khách trong toa ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng có vài người còn thức nhìn ra cửa sổ ngắm bầu trời đêm.Vừa lúc đó qua ánh sáng hắt ra từ cửa sổ một toa tàu kế tiếp, anh chợt thấy bóng một người đàn bà tóc xoã mặc bộ đồ trắng lợp (loại đồ giống như đồ người ta thường mặc cho xác chết trước khi liệm)hai tay đang chống lên thành cửa sổ toa tàu,một nửa thân trên đã chòm vào bên trong,nửa kia thẳng đuổng còn ló ngang bên ngoài.Không biết anh chàng đang ngồi bên khung cửa sổ đó có thấy người đàn bà kia hay không?!Vừa mới qua một cơn kinh hoàng như ác mộng chưa kịp hòan hồn,rồi tiếp cái cảnh tượng ghê hồn này nữa anh sắp vãi ra quần luôn! Cũng may là cái bóng người kỳ quái đó theo đoàn tàu nhanh chóng bỏ anh lại phía sau nên anh chỉ rùng rùng mình mấy cái mà thôi.Anh nói giả như lúc ấy người đàn bà bất ngờ không bám theo tàu nữa mà bay về phía anh với cái mặt trắng bệch trét sáp không có mắt mũi miệng gì hết thì có lẽ anh đã tắt thở rồi!

Còn lại một mình trên con đường tưởng như vạn lý,giờ này anh mới thấm thía cái nỗi sợ hãi khi cô đơn một mình ở nơi ma quái!Rồi anh cũng chợt nhớ ra trên đoạn đường anh thấy người đàn bà ban nãy,cũng là chỗ vợ thầy ba Xoài đã bị xe lửa tung chết. “Hay đó là hồn ma bà ấy?”-Anh mơ hồ nghĩ vẫn vơ.

Chạy được một quãng chừng hơn cây số,anh thấy một lũ trẻ nhỏ độ chừng mươi đứa đang đùa giỡn với nhau giữa đường ngay trước đầu xe của anh dường như chúng chẳng quan tâm gì sự có mặt của anh cả.Chúng chẳng những không tránh đường cho anh mà cứ xô đẩy nhau về phía anh.Qua ánh đèn,anh thấy lũ trẻ trông đứa nào, đứa náy đen đúa,lem luốc lắm, mặc độc chiếc quần tà lỏn,mình trần trùng trục.Có một đứa ngước lên nhìn anh,rồi kéo một đứa khác lại nói gì đó anh không nghe rõ.Thấy đứa kia gật đầu tỏ vẻ đắc ý lắm. “Quái lạ,con nít nào lại chơi giỡn vào canh khuya thế này?!Thôi chết,gặp rồi!”.Vừa nghĩ tới đó da gà bắt đầu nổi lên,anh thấy run,tay chân dường như muốn cứng lại.Song anh cũng đánh liều lách qua đám con nít,chớ hết đường rồi!Khi xe mới vừa lọt qua được,anh chưa kịp rồ ga lấy đà… vọt thẳng thì anh nghe có tiếng: “Tụi mày ơi, quá giang xe về nhà đi!”.Anh thấy chiếc xe chao đảo mạnh,anh phải giữ chặt tay lái lắm chiếc xe mới không bị ngã.Anh nghĩ chắc tụi nó leo lên xe hết rồi,vì cảm thấy chiếc xe như đang chở nặng lắm, chạy không muốn nổi,nhưng anh cũng không dám nhìn ra đằng sau.Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là rang gồ hết ga mà chạy thôi!Trông cho mau tới chỗ,vái trời cho “con ngựa già” đừng trở chứng!Rồi Xe cũng từ từ bắt được trớn chạy nhanh dần,nhanh dần.Rồi anh thấy mình cứ chạy mãi,chạy mãi!!!
*
* *
Anh nghe văng vẳng bên tai: “Ông này uống rượu say rồi chạy lủi vô đây nằm ngủ.Gan thiệt! Đúng là điếc chẳng sợ súng!”. “Hay ổng bị té chấn thương sọ não chết rồi?”Lúc đó anh giật mình tỉnh lại,ngơ ngác nhìn quanh quất mới biết là anh đang nằm kề chiếc xe của mình trên một láng đất rộng,chớ đâu có đang lái xe!Anh muốn trả lời cho mấy người đang nhìn anh,nhưng anh không tài nào nói được,chỉ ớ ớ được vài tiếng.Thấy anh tỉnh dậy,mọi người mới dám lại gần đỡ anh,dựng xe dậy.Có người giúp anh lấy từ trong họng ra nào là giẻ rách,cứt dê,cứt bò đủ thứ.Rồi cố gắng lắm anh mới nói được bình thường trở lại.Anh kể lại toàn bộ sự việc xảy ra với anh hồi đêm.Người ta nói là anh đã gặp ma Chàm và chúng đã dẫn anh vào nghĩa địa của đàn chúng để làm mồi cho cặp rắn thần giữ mộ.May mà phước phận của anh còn lớn lắm nên mới không bị cặp rắn đen to bằng bắp vế nơi đây làm hại.Người ta còn cho biết thêm: ở nghĩa địa này đã có nhiều người bị cặp rắn này cắn chết,xác họ bầm đen.Nghe nói thế,lúc đó một lần nữa,anh lại gần vãi ra quần!Anh lấm lét đảo mắt nhìn quanh và nhận ra đây chính là khu nghĩa địa của người Chàm-những nấm đất lúp lúp, hai đầu mỗi nấm có hai viên đá cuội tròn tròn,thứ đá mà anh thấy lăn hồi hôm. Ôi kinh quá!

Không biết có phải vì sợ quá hay sao mà khi về nhà,anh Tư ngựa ốm liệt giường hơn cả tháng,thuốc thang đủ thứ mà vẫn không khỏi,bệnh tình mỗi lúc càng nặng thêm.Hàng đêm anh ngủ thường mơ thấy anh lạc tới một nơi nào đó âm u,hoang vắng lắm.Bỗng nhiên một cặp rắn có mồng trên đầu,toàn thân đen xì to và dài lao tới trước mặt anh ngóc đầu lên thật cao lắc lư qua lại dường như muốn nhào tới cắn anh.Khi đó anh sợ quá hét to lên rồi giật mình tỉnh giấc.

Có người nói anh đã bị vướng ở nghĩa địa Chàm.Cho nên hàng đêm anh mơ thấy cặp rắn,có nghĩa là hồn anh đã trở lại khu nghĩa địa.Thấy hồn anh tới cặp rắn giữ nghĩa địa mới ra để doạ anh.Cặp rắn này chẳng phải là rắn thường.Mà cặp rắn này là rắn thần do các thầy Chàm cao tay ấn luyện phép mà thành.Do đó bệnh anh chỉ còn cách mời thầy Chàm làm phép hoá giải may ra mới khỏi được.
Một đêm nọ,bà con lối xóm dọc theo hai bên đường xe lửa bị đánh thức bởi ba hồi còi tàu dài lanh lảnh trong đêm.Theo kinh nghiệm khi nghe ba hồi còi dài như thế ở cùng một địa điểm, đó là tiếng còi báo hiệu tàu có sự cố.Chẳng hạn như máy hư,xì ống hơi thắng…hay tung phải người,súc vật…Nhưng trên đoạn đường này thì khả năng tàu đã tung người hay trâu bò thường xảy ra hơn cả.

Sau ba hồi còi dài,rồi cứ vài phút lại một hồi dài vang lên.Biết có chuyện chẳng lành,những người hiếu kỳ mới chạy về chỗ xe lửa dừng để tìm hiểu sự thể ra sao.

Sáng hôm sau tin chuyến xe lửa hồi đêm bị dừng đột ngột và toàn thể nhân viên cùng khách trên tàu phải chứng kiến một cảnh tượng ghê rợn chưa từng thấy từ trước tới nay nhanh chóng loang ra khắp nơi. Đi tới đâu cùng thấy người ta tụ năm tập ba xôn xao bàn tán,nhìn bộ ai nấy cũng đều tỏ ra nghiêm trọng lắm.Nguồn thông tin được xem là đáng tin cậy hơn hết là của nhóm nhân viên xe lửa.

Qua tìm hiểu thì được biết câu chuyện như sau:

Đêm hôm đó chuyến tàu khách Bắc –Nam đang chuyển bánh trên đoạn đường vừa tới gần cầu Sông Quao.Người điều khiển tàu kéo một hồi còi thật dài để báo hiệu có tàu sắp qua cầu; đồng thời dưới ánh đèn pha sáng rực của tàu,anh ta quan sát chẳng thấy bất kỳ chướng ngại nào ở phía trước.Yên tâm cho tàu qua cầu bình thường như mọi lần.Khi đoàn tàu vừa qua hết cầu thì anh bỗng thấy xuất hiện một bóng người đàn bà đang ngồi cúi gục giữa lòng đường,lưng quay về phía đoàn tàu và chỉ cách đoàn tàu chừng vài mươi mét.Quá bất ngờ,anh chỉ kịp hành động theo phản xạ:kéo còi và đạp hơi thắng, rồi nhắm mắt lại để đừng trong thấy những gì ghê gớm sắp xảy ra phía trước.Cho đến lúc nghe một tiếng “rầm” cụt ngủn ở đằng trước, anh mới kinh hoảng la lên : Ááááá,trời ơi,tung chết người rồi!Tiếng la thất thanh của anh đã đánh thức các nhân viên khác. Đoàn tàu cũng chạy được một quãng nữa rồi dừng lại.

Khi tàu dừng hẳn,mấy người mới cầm đèn chạy xuống.Trời ơi, dưới ánh đèn, đập vào mắt họ là một cảnh vô cùng rùng rợn mà ai cũng không khỏi kinh hãi:Một cái xác bị đứt làm hai khúc,khúc đầu nằm mé ngoài đường ray;khúc kia là một một đống nhày nhụa,máu me đỏ lòm nằm bên trong lòng đường ray,dưới lòng tàu, cách khúc kia hai ba thước.Chỗ hai đầu bị bánh xe nghiến đứt ra:những sợi thịt bị dập lầy nhày,cùng với ruột,gan,phèo,phổi lòi ra cả đùm.Nhìn cái đầu lại càng rùng rợn hơn:cái miệng há to toác hoác,cái lưởi thè dài ngã qua một bên,máu đang trào qua khoé miệng.Còn hai con mắt trợn to đang nhìn trừng trừng.

Ôi,kinh khiếp quá!Tội nghiệp quá!Ai nấy khi mới nhác trông thấy,tay chân cũng muốn rụng rời!Nhưng nỗi kinh hãi ấy cũng nhanh tan biến đi,và liền thay vào đó là nỗi vui mừng của những tay bợm nhậu vì đã gặp một món mồi béo bở!

Họ nhanh chóng vực hai khúc xác kia lên tàu.Ai nấy đều hí hững vì sắp được thưởng thức món cừu nướng thơm lựng với mấy lon Tiger;thật ngon bổ biết chừng nào!

Lên tàu,bọn họ còn chế giễu anh chàng kia trông gà hoá quốc!Tức lắm,nhưng anh không thể nào chống chế được.Vì bằng chứng rõ ràng trước mắt anh là xác một con cừu bị cán đứt làm hai khúc chớ đâu phải xác người, nên đành nín lặng mà không nói một lời nào,nhưng trong lòng anh cảm thấy như có một điều gì đó không được bình thường cho lắm.Vì anh thấy một bóng người đàn bà rõ ràng kia mà!

Sửa soạn cho tàu chạy lại,nhưng kỳ lạ,đã mở máy thật lớn mà đoàn tàu chẳng nhích được chút nào.Xem lại mới biết hệ thống thắng không hoạt động được nữa.Vài người cầm đèn xuống tàu kiểm tra hệ thống ống thắng. Thì cũng vừa lúc đó toàn bộ ánh sáng trên tàu bỗng nhiên tắt phụt làm hành khách nhốn nháo cả lên (bởi họ chưa quen với bóng tối).Song cũng nhờ hôm ấy trời có trăng,ánh trăng hạ huyền mờ mờ soi qua mấy cửa sổ tàu cũng tạm làm cho không gian bên trong các toa cũng không đến nổi tối đen như mực.

Cũng bất ngờ như hành khách nên mấy người còn lại đang kiểm tra trên đầu máy vẫn đứng đó nhắm và mở mắt liên tục để quen dần với bóng tối.Có một anh chàng vừa mở mắt ra thì chợt thấy, ối trời ơi khủng khiếp quá, ở đằng trước một khúc thân người gồm một cái đầu tóc tai bù xù xoã xuống che khuôn mặt nửa kín,nửa hở,song cũng đủ để trông thấy rõ rang cái gương mặt trắng bệch,hai hóc mắt đen ngòm,cái miệng toàng hoạc,phía là một phần ngực đeo thêm một đùm gì đó lòng thòng. Ôi, cái khúc thân ấy đang bay thật nhanh về phía anh,về phía đầu tàu. Đang lúc hoảng hốt ,hồn vía như lên mây lên mưa,miệng mồm cứng ngắt không nói được lời nào thì, ào một cái,cái khúc thân người kinh dị kia đã dán sát vào tấm kính.Theo phản xạ, anh hét lên cái “Á!!!”,hai tay giơ lên chới với,chân bước lùi ra sau.Vừa mới lùi được chừng hai bước,chân anh bị cản lại bởi một khối gì đó mềm mềm làm anh té phịch nằm chết lặng trên đó.Khi đó hai anh kia cũng hoảng hồn la bài hãi vì họ thấy khúc thân người kia đang dán sát vào kính mở mắt trừng trừng nhìn hai đứa ảnh!

Còn anh chàng kia vừa ngã xuống chưa kịp hoàn hồn thì lại tiếp nghe các bạn của mình la bài hãi như thế, nên nhắm mắt lại luôn để không phải chứng kiến cái cảnh gì nữa tiếp theo sau đó.Nếu lỡ mà cái khúc người ấy có đập kính chui vô được thì cũng tưởng là anh đã chết rồi, không thèm lôi anh dậy để liếm láp vào mặt nữa!Xui rủi mà cái khúc người đó lôi anh dậy liếm cái mặt anh một cái,chắc anh sẽ không còn cơ hội nào ngồi nhắm miếng thịt…cừu béo bỡ nữa rồi!Thôi giả chết cho chắc ăn!

Nhưng rồi sau đó, anh không còn nghe tiếng la nữa,tưởng cái khúc người đó đã chui vô hớp hồn hay ăn thịt hai tên kia rồi.Anh mới len lén hé mắt nhìn vì sợ tới lượt mình. Ôi,may quá,anh không còn thấy cái khúc người kia đâu nữa cả,nó đã biến đâu mất rồi,chỉ còn hai tên kia đang ngồi ôm nhau run cầm cập, mà bản thân anh cũng chẳng khác gì chúng nó.Thấy sự thể không còn nguy hiểm nữa,anh vừa run vừa chống tay lòm còm ngồi dậy.Song, cũng vừa lúc ấy anh chợt phát hiện ra cái đống mềm mềm mà anh đã ngã đè lên là không phải xác con cừu chính anh đã vực lên hồi nãy mà là một xác người đàn bà bị đứt làm hai khúc.Thật vậy,anh đã nằm trên một xác người đàn bà bị đứt làm hai khúc,cái mặt y chang như cái mặt của khúc thân người hồi nãy! “ Á!!!!!!!!” một tiếng dài rồi anh ngã quật ra nằm chết giấc bên cái xác.

Thấy điện vừa bị tắt rồi tiếp đó là tiếng la hét thất thanh,không biết đã xảy ra chuyện gì,một số hành khách hiếu kỳ ở mấy toa gần đó mới quờ quạng mò lên xem sao.Cũng lúc đó mấy người kiểm tra hệ thống ống thắng ban nãy cũng vừa kịp chạy về bước lên đầu máy.Trời ơi, dưới ánh ánh đèn Pin, đập vào mắt mọi người là một cảnh tượng khủng khiếp quá:rõ ràng cái xác người bị đứt làm hai khúc đang mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ.Tên cầm đèn hoảng quá tung mấy tên kia ngã lăn nghiêng lăn ngửa tìm đường nhảy lại xuống tàu vừa chạy thục mạng vừa la hét thất thanh như điên như dại.Mấy hành khách chạy lên trước cũng thấy cảnh tượng hãi hùng như thế nên thất kinh hồn vía la hét om xòm chạy ngược trở lại xô đẩy mấy người lên sau té ngã rầm rầm làm ai nấy trên mấy toa gần đó cũng phách tán hồn siêu.Như một luồng điện lan truyền,hành khách ở các toa khác cũng hoảng loạn khóc kể ,la lối om xòm.Sau đó hỏi ra mới biết họ đã thấy một người đàn bà bị đứt làm hai khúc,ruột gan lòi ra lòng thòng di chuyển ngờ ngờ như quỷ nhập tràng theo lối đi giữa hai hàng ghế từ đầu tới cuối toa.May mà nó chỉ di chuyển thôi chớ không tới ôm ai.Chắc nó chưa thấy ai hợp với nó?!

Khi sự hoảng loạn của mọi người loang tới toa khách cuối cùng thì đèn đuốc cũng vừa bật sáng,tất cả đều hoạt động bình thường trở lại, chẳng cần có một sự sửa chữa nào.Lúc này mọi người cũng vừa phát hiện ra là cái xác người bị đứt làm hai hay cái xác con cừu đã biến đi đâu mất tiêu rồi.Hay thừa lúc hoảng loạn có ai đó đã phỏng tay trên vác cái xác người đàn bà ấy về làm mồi nhậu“?!”Toàn bộ sự việc vừa xảy ra đối với mọi người như là một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp!Rồi dần dần mọi người cũng lấy lại được bình tỉnh.Duy chỉ còn anh chàng chết giấc hồi nãy,vẫn còn bất tỉnh nhân sự,chờ chuyển đi cấp cứu.

Sau đó đoàn tàu được lệnh chạy ngược lại về ga để kiểm tra lại.Nghe nói toàn bộ hành khách chỉ bị nỗi sợ hãi ám ảnh mà thôi chớ không ai bị thương bị bọng gì cả!
Người ta bàn tán,cái hồn ma làm náo loạn đoàn tàu tối hôm đó chắc không ai khác ngoài hồn ma vợ thầy ba Xoài đã bị xe lửa cán chết cách đó chừng hơn một năm.
Nghe nói vợ thầy ba Xoài bị chết thảm lắm.Hôm ấy vợ thầy ba đang đi xe đạp trên đường,tự nhiên tới đó bà để chiếc xe đạp ngã nhào vào bụi lức bên lề đường rồi rảo bước lên đường xe lửa.Lúc bà mới bước lên đường ray,có một vài người đi đường trông thấy.Nghĩ bà tìm chỗ đi tiêu, đi tiểu gì đó cho nên họ không quan tâm lắm.Cho đến khi xe lửa tới gần kéo còi inh ỏi mà bà chẳng hề hay biết,cứ như người mộng du lầm lủi bước đi mãi giữa lòng đường ray.Mặc dù tàu có hãm thắng,song không còn kịp nữa.Đoàn tàu còn ngon đà hung hản lao tới như con mãnh thú hất bà ngã nhào xuống nằm vắt ngang qua đường ray rồi nghiến thân bà đứt thành hai khúc.Bà chết mà hai mắt cứ mở trừng trừng!

Có người nói,bà chết là do âm hồn xe lửa xúi dục. Đó là những oan hồn của những người đã chết trên khúc đường này trước đây.Do họ chết oan ức hay chết bất đắc kỳ nên vong hồn của họ không siêu thoát được mà cứ lẫn quất chỗ họ đã chết để hù nhát những người còn sống,hay tìm người hạp với họ mà xúi dục người ta phải chết như cách họ đã chết.

Lại cũng có người cho rằng vợ thầy ba Xoài chết là do sự giải quyết ân oán giữa hồn ma hai mẹ con người đàn bà nọ cũng bị xe lửa cán chết với thầy ba Xoài.

Đó là những lời người ta bàn tán.Còn sự thật thì vợ thầy ba Xoài chết là do nguyên nhân nào thì tôi không biết.Song theo tôi biết trước vụ vợ thầy ba Xoài chết thì đã có nhiều vụ tai nạn chết người xãy ra trên đoạn đường này lắm.

Trước vụ tai nạn vợ thầy ba Xoài chừng vài năm,có một đôi tra gái yêu nhau mà cha mẹ không đồng thuận.Họ hẹn thề với nhau,nếu ở kiếp sống này họ không được là vợ chồng với nhau thì họ cũng sẽ mãi là chồng vợ ở cõi u huyền cho trọn lời nguyện ước. Và rồi cuối cùng họ đã chọn cái chết để được đến với nhau.Tối hôm ấy hai người dắt nhau ra đường xe lửa,ngồi ôm nhau bên vệ đường khóc than thảm thiết lắm.Cũng vừa lúc ấy họ thấy từ đằng xa,một vùng sáng đang di chuyển tới gần.Rồi càng lúc cái vùng sáng chói loà ấy càng đến gần hơn.Họ biết giây phút quyết định cuộc đời họ đã đến.Người con gái nắm tay chàng thanh niên kéo về phía đường ray,rồi cả hai nằm vắt ngang qua đó,nhắm mắt lại.Khi nghe tiếng động rầm rầm bên tai mỗi lúc càng gần hơn,lúc ấy cái bản năng hiếu sinh chợt trở lại dữ dội làm tan biến đi cái ý nghĩ quyên sinh,anh chàng không còn can đảm nằm chờ chết nữa.Anh mở mắt ra.Trời ơi, tàu đến quá gần rồi.Anh vung tay vọt dậy mà quên kéo theo người bạn chung tình.Tránh ra ngoài tầm sát thương của xe lửa,anh đứng đó như trời trồng lặng nhìn người yêu của anh vẫn yên lặng nhắm mắt để cho đoàn tàu ầm ầm chuyển động đi qua! Xác cô gái chung tình bị đoàn tàu cán đứt làm ba.Thấy sự việc xảy ra nhanh quá và khủng khiếp quá mức tưởng tượng, anh chàng kia như điên như dại khóc khóc,cười cười nói năng lảm nhảm.Mọi người đến xem,ai nấy cũng không tránh khỏi ngậm ngùi xót thương cho cô con gái còn trẻ người,non dạ!

Rồi hàng đêm sau đó,những người đi đường thường nghe có tiếng con gái khóc than thảm thiết.Có người dạn dĩ lần lên xem thử thì lại chẳng thấy ai,mà cũng không còn nghe tiếng khóc than nữa.Nhưng vừa quay trở xuống thì lại nghe càng rõ hơn.Nhất là những buổi chiều có mưa lớn,tối lại, khúc đường chỗ ấy-trời tối đen như mực, ếch ,nhái, ễnh ương hoà lên một bản nhạc thê lương não nùng buồn bã cùng với tiếng người con gái khóc than kể lể nữa khiến ai đi qua đều phải rợn tóc gáy!

Một buổi sáng nọ,cách ngày cô gái chết chừng một tháng,người ta phát hiện anh chàng người yêu cô gái cũng đã chết trên cùng chỗ ấy.Anh bị xe lửa cán đứt đầuhần mình nằm xoài bên ngoài đường ray, còn cái đầu nằm lăn lóc trong lòng đường.Trông thật tội nghiệp!

Nghe nói,sau hôm cô gái chết,cứ mỗi chiều chiều,người ta thường thấy anh chàng này hay thơ thẩn chỗ người yêu đã chết với dáng bộ sầu thảm.Ai thấy cũng cảm thương!

Buổi chiều hôm trước cái đêm anh ta chết,anh ta có rủ mấy tên bạn đi nhậu.Bữa hôm đó anh ta uống thật nhiều.Trong cuộc nhậu anh ta có nói với bạn bè là anh ta uống với bọn họ lần cuối.Nhưng trong cơn men ngà ngà chẳng ai quan tâm đến lời anh trăn trối cả.Tàn cuộc nhậu mọi người ai về nhà nấy.Bọn bạn cũng tưởng anh về nhà,chớ đâu biết rằng kể từ hôm đó anh đi mãi không về!

Chắc cũng từ lúc anh chàng nọ chết cho đến sau này, ở khúc đường ấy,người ta không còn nghe tiếng người con gái khóc than nữa,mà thỉnh thoảng lại hay thấy hai cái bóng mờ mờ hình như thân thể không được toàn vẹn đang nắm tay nhau bay ngờ ngờ trên đường ray.Nhất là trong giới nhân viên xe lửa,họ kể truyền cho nhau nghe,có những chuyến tàu đêm qua chỗ đoạn đường này,họ thường thấy ở phía trước tàu có đôi trai gái,hình như người con trai bị cụt đầu ,nắm tay nhau di chuyển như bay về phía trước,hoặc có lúc bay ngược về phía đoàn tàu.Khi đụng vào đầu tàu thì không còn thấy họ đâu nữa, như là họ đã tan biến vào không gian.

Cho đến một tối hôm nọ,cũng trên đoạn đường đó,một đoàn tàu bất ngờ dừng lại ,hú còi inh ỏi.Mọi người kéo lại xem thì thấy nạn nhân là một người đàn bà bị xe lửa tán lộn nhào vào bụi gai ven đường chết ngay tại chỗ.Có người nhận ra người đó là một người bị mất trí đêm ngày đi lang thang lượm những đồ bỏ dơ dáy bậy bạ.Chắc trong lúc đi lang thang vô định như vậy tàu đến mà không hay biết nên bị cán chết.Nhìn chị ta nằm chết,ai cũng thấy động lòng trắc ẩn.Nhưng rồi cũng tự an ủi,thôi chị ta chết cho khoẻ xác,chớ thấy sống mà như thế tội nghiệp quá! Chết để giải nghiệp!

Sau vụ tai nạn của người đàn bà mất trí chẳng bao lâu,thì xảy ra hai vụ nữa gần như liên tiếp.Có một chị bán cá đồng,nhà ở tận mải ngoài này,cách chỗ thường xảy ra tai nạn xe lửa nói trên xa lắm.Nhưng chẳng hiểu sao chiều tối hôm ấy sau khi bán cá xong,chị lại không về nhà như thường lệ mà cứ lầm lủi đạp chiếc xe đạp cà tàng đi miết vào tận trong đó (nơi xe lửa cán chết người). Đến nơi,chị ta để chiếc xe lại bên dưới rồi lên chỗ đường ray.Vừa bước tới mép đường thì xe lửa cũng vừa trờ tới hất chị ta ngã nhào chết ngay giống như chị khùng trước đó.Tai nạn,tai nạn cứ liên tiếp xảy ra gần như ở một chỗ làm bà con sống ở những xóm dọc theo đường xe lửa kinh hoàng và lo lắng lắm.Bởi họ cho rằng chị bán cá ở xa như vậy mà còn bị âm hồn giục nữa,chớ nói gì họ ở gần!Nỗi lo lắng chưa nguôi thì một buổi sáng nọ,họ lại nghe ba hồi còi dài inh tai,biết là đã xảy ra chuyện nữa rồi khiến ai nấy cũng rụng rời tay chân!Nạn nhân hôm ấy là một chị ở Quảng Sơn đi bán khoai mỳ cũng chết cùng chỗ chị bán cá hôm nọ!

Sau cái vụ tai nạn đó nữa,cánh nhân viên xe lửa lẫn bà con, ai nấy ai cũng khiếp sợ chỗ đoạn đường này lắm!Tàu lửa qua đây dù thấy có hay không người cũng đều kéo một hồi còi thật dài cho đến khi tàu qua hết khúc đường này mới thôi.Còn người ta gọi đoạn đường chỗ này là đoạn đường âm hồn.Mà đúng vậy.Bởi nhiều hiện tượng ma quái xuất hiện thịch thượng ở nơi đây ngay cả vào ban ngày.

Theo như những người ở mấy cái rẩy gần gần đó kể:có những buổi tròn bóng nhìn ra chỗ ấy,người ta thấy bóng một người đàn bà cứ lầm lủi đi trên đoạn đường ray,đi tới một đoạn xa rồi quay trở lại,rồi lại đi tới,cứ thế.Có những lúc tàu lửa chạy tới,người ta thấy tung vào người đó rõ ràng,làm ai nấy trông thấy cũng hoảng hồn,vì nghĩ một tai nạn nữa đã xảy ra.Nhưng kỳ lạ thay,khi xe lửa đi qua rồi,họ lại thấy người đó vẫn lầm lủi đi bình thường như không hề biết có đoàn mới đi qua.Có người hiếu kỳ lần mò tới gần xem sao thì chẳng thấy gì cả ngoài những luồng khí nóng tung tăng uốn lượn bốc lên. Đó là vào ban ngày,còn ban đêm thì khỏi cần phải nói cũng biết nó rùng rợn tới cỡ nào!

Bẵng đi một thời gian không thấy tai nạn xảy ra,ai nấy cũng mừng thầm.Họ nghĩ chắc là mấy âm hồn kia đã đi đầu thai hết rồi, không còn ở đó xui giục người ta nữa.Song niềm vui chưa trọn vẹn thì bỗng tan biến đi thay cho nỗi kinh hoàng vì cái chết của vợ thầy ba.

Vợ thầy ba chết được một tuần,thầy ba có thiết lập một lễ cầu hồn lớn lắm để cầu hồn vợ thầy và cầu cho những âm hồn còn lẫn quất nơi đó siêu thoát, đừng khiến xui người ta phải bị tai nạn hay chết chóc nữa.

Mấy ngày sau lễ cầu hồn,thầy ba Xoài lại suýt bị chết vì xe lửa cán như vợ thầy.Người ta nghe thầy nói lại là bữa đó đang ngồi uống trà một mình thì thầy bỗng nghe có tiếng ai nói như là tiếng của vợ thầy: “Ông ơi ông, ông lên đường rày chơi với tôi đi ông.Một mình tôi ở đó buồn lắm!”Thầy nói,lúc đó thầy như mơ,như tỉnh,không còn biết phán đoán hay suy luận gì nữa,rồi thầy đi lúc nào cũng không hề hay biết.Bỗng nghe tiếng ầm ầm bên tai,thầy sực giật mình nhìn lên thì thấy xe lửa chỉ còn cách thầy trong gang tất. Ối,trời ơi,không còn kịp phản ứng gì nữa,thầy nhắm mắt lại thì thấy bị nhất bổng lên rồi rơi xuống một cái ịch.Thầy tưởng là mình đã chết rồi.Thầy mở mắt ra đưa tay ngắt thử thấy còn biết đau, đưa tay lên mũi thấy còn hơi thở.Thầy mừng quá biết mình chưa chết.Lúc này thầy mới thấy toàn thân nhức nhối khó chịu, định thần mới biết là thầy đang nằm trụm lụm trên bụi gai bàn chải.

Tin thầy ba suýt bị xe lửa cán lan đi rất nhanh.Ai cũng nói, phước của thầy cũng còn nên mới có lực vô hình trợ giúp.

Có người biết rõ về thầy ba,người ta nói sở dĩ thầy ba bị giục lên đường rày, đó là do sự trả thù của hai hồn ma mà ngày trước đã bị thầy khống chế. Chuyện của thầy với hồn ma là thế này:

Hồi đó, vào khoảng những năm 80,một hôm nọ có một số chị em đi làm sớm.Lúc ấy còn khuya lắm, độ chừng hai-ba giờ sáng.Trong nhóm chừng năm người,họ vừa đi vừa nói chuyện.Tới khúc đường chỗ ấy,thì tự nhiên có một cô gái không nói chuyện với chị em nữa mà tách ra khỏi nhóm lầm lủi đi trước.Nghĩ là cô gái muốn sớm đến chỗ làm, nên mọi người cũng không nói gì chỉ chú ý đi nhanh hơn một chút thôi.Nhưng thấy đi hoài mà chưa đuổi kịp cô gái ấy.Có người định gọi cô ta đi chậm lại.Song chưa kịp gọi thì bỗng nhiên họ nghe có tiếng con nít khóc ở bụi cây lức phía trước.Tiếng khóc gọi mẹ,mà sao cái âm thanh phát ra nghe éo éo,mơ mơ hồ hồ lạ thường lắm! Thấy vậy mọi người liền sinh nghi.Họ thắc mắc, làm sao mà có chuyện con cái nhà ai lại bỏ khóc la ở chỗ vắng vẻ vào lúc còn khuya khoắc thế này!Hay là ma?Chắc có lẽ gặp rồi!Họ nghĩ vậy nên không dám gọi cô gái nữa.Họ sợ gặp ma mà nói là nó hớp hồn.Cho nên họ cố đi nhanh tới mà miệng câm như hến không ai nói với ai tiếng nào.Họ thấy thằng nhỏ vừa khóc vừa sấn lại gần cô gái kêu mẹeeee,meeee.Họ nghe cô gái trả lời với thằng nhỏ: “Chị không phải là mẹ của em đâu.Chớ mẹ em đi đâu mà bỏ em ở đây? Hình như chỉ chờ cho cô gái trả lời thì thằng nhỏ im bặt không còn khóc kể gì nữa.Thấy vậy họ mới khả nghi hơn,giả vờ đi bình thường như không hay không biết chuyện gì,nhưng thật ra họ chú ý quan sát rất kỹ.Coi con ma này giở trò như thế nào!Nói chung lúc ấy ai cũng cảm thấy sợ, nhưng vì có mấy người nên đở sợ hơn.Khi ấy họ thấy cô gái cứ lầm lủi bước theo thằng nhỏ như người mộng du.Cô ta theo thằng nhỏ bước vào lối mòn ở giữa các bụi cây lức rồi lần bước lên chỗ đường ray.Biết chắc là âm hồn giục cô gái rồi,ai cũng thấy rợn tóc gáy.Song thấy tình hình nguy quá,vì xe lửa đang đến gần cô gái rồi,mọi người quên hết sợ hãi chạy nhào lên nắm tay cô gái kéo ngược trở lại.Còn thằng nhỏ thì biến đâu mất biệt.Thình lình bị kéo giật lùi trở lại,suýt bị ngã ngửa,cô gái bỗng giật mình bừng tỉnh.Ngơ ngác nhìn quanh quất,không biết chuyện gì đã xãy đến với mình.Cũng vừa lúc ấy,mọi người đều nghe rõ mồn một tiếng cười sằng sặc ma quái lẫn trong âm thanh chuyển động ầm ầm của đoàn tàu chạy ngang qua.

Những ngày sau đó,cô gái không còn được bình thường như trước nữa:Hay có những cử chỉ,hành động kỳ cục,nói năng lảm nhảm,khóc cười vô cớ…Có lúc cô chạy lên đường ray nằm vắt ngang qua đó.May mà người nhà phát hiện dẫn cô về.

Biết cô bị mắc chuyện, gia đình đưa cô đến các vị pháp sư chạy chữa.Mặc dù đã đến nhiều vị pháp sư nghe đồn rất giỏi,nhưng rồi cũng chẳng ăn thua gì!

Cuối cùng đến lượt thầy ba Xoài.Không biết thầy dùng phép thuật sao đó mà gọi được hai cái vong về lần lượt nhập vào cô gái. Đó là vong của hai mẹ con.Qua xét hỏi thì vong người mẹ khai là hai mẹ con họ bị xe lửa cán chết.Khi trên chuyến tàu đi về Sài Gòn,vì không mua vé nên sợ kiểm soát viên đuổi xuống.Người mẹ ẳm đứa con trên tay không dám vào bên trong toa mà đứng ngoài đầu tâm bong (chỗ nối hai toa tàu với nhau).Khi tàu tới đoạn đường này thì bị hụt chân rớt xuống tàu rồi bị đoàn tàu cán chết cả hai mẹ con.Từ đó đến nay hai mẹ con sống vất vưởng chỗ khúc đường này.Bây giờ đứa con trai đã lớn nó đòi vợ nên bà ta đã chọn cô gái này cho nó làm vợ.Tới lượt đứa con nhập vào và cho biết nó yêu cô gái này,rất muốn lấy cô ta làm vợ.Tối hôm đó gặp trúng giờ linh lại thấy cô ta đang đi qua chỗ đó nên nó mới giả ra đước nhỏ để dụ cô gái lên đường rày cho xe lửa cán chết, rồi nó bắt phải ưng nó.Nhưng nó rất tiếc số cô gái còn có cứu tinh nên chưa chết được.Cho nên bây giờ nó cứ theo một bên để giữ cái xác của cô ta không cho cô ta lấy chồng.Chờ đến lúc thuận tiện nó sẽ dẫn cô cho xe lửa cán chết.Nó nói,theo luật cõi âm,nếu nó muốn ưng được cô ta thì phải tìm cách khiến cô ta phải chết giống nghiệp của nó.

Chờ họ nói xong, thầy ba mới khuyên hai mẹ con nên tha cho cô con gái tội nghiệp,nên buông xã tất cả để được siêu thoát.Nhưng mà họ chẳng chịu.Thằng con trai nói là nó thương cô gái lắm rồi,nhứt quyết nó không chịu bỏ cô gái ấy.Thấy không còn cách nào thuyết phục được nữa,nên thầy đành phải dùng tới phép thuật.Lúc đó nó mới chịu bỏ cô gái.Nhưng trước khi ra đi,nó còn nói với ông thầy là một ngày nào đó nó sẽ gặp lại ông.

Về sau này hình như hết lộc làm thầy, thầy ba Xoài làm phép không còn linh nghiệm nữa,nên thầy mới treo ấn,xả phép giải nghệ làm thầy.Phải chăng cái vong thằng con trai đó chờ dịp này trả thù thầy?!Khiến vợ thầy chết rồi tới thầy?!

Sau bữa thầy chết hụt,con cháu quan tâm để ý tới thầy nhiều lắm,sợ thầy bị dẫn đi lần nữa.Nhưng một bữa nọ,cách đó mấy hôm, không biết con cháu sơ ý thế nào mà thầy ba lại ra đi .May mà con cháu phát hiện kịp thời chặng lại khi thầy đang bước lên đường rày.Lại một phen hú hồn.Không dám để thầy ba ở đây nữa,nghe nói gia đình đã đưa thầy ba vào ở với đứa con gái đâu ở tận miền nam.

Phần 3
Cái thời cách đây chừng hơn hai mươi năm trở về trước,phương tiện đi lại còn khó khăn lắm.Chẳng hạn như từ Phan Rang muốn đi xe đò vào Sài Gòn,thì đợi cả tháng chưa chắc gì có được một vé xe.Vì xe lúc đó được phép chạy ít lắm,vé xe chỉ dành ưu tiên cho cán bộ đi công tác,nếu thừa thì tuồng ra ngoài bán chợ đen.Vé chợ đen cao hơn giá quy định gấp nhiều lần.Tuy rằng người dân cũng rán bấm bụng chịu cái giá cắt cổ như thế nhưng ai mà không giỏi giành giật, liên kết với mấy tay đầu gấu bến xe thì chưa chắc có vé để mua.

Đó là nói về xe đò,còn xe lửa cũng chẳng kém gì có khi còn tệ hơn nữa là cái chắc.Cũng khó khăn lắm,mất ăn mất ngủ,phải tốn tiền cho bọn đầu gấu mới được có được cái vé chợ đen để được đi tàu một cách đường đường chính chính!Mà cũng đừng tưởng là có được cái vé trên tay là được yên thân đi tới nơi về tới chốn!Không dễ dàng như thế đâu! Ở trên tàu còn phải gồng mình chịu trận một đống xà bần bát nháo-ăn cướp,ăn giật,móc túi,giành giật chỗ ngồi…ôi đủ thứ! Nhưng trong hoàn cảnh không còn có sự chọn lựa nào khác thì cũng đành nhắm mắt chấp nhận mà thôi!Tuy nhiên,phải sống trong cảnh muốn đi đâu đó mà không dễ dàng gì có được một chiếc vé xe hay tàu như vậy,người ta thấy ở tàu lửa có một lợi điểm hơn: Đi chui! Vâng, đúng vậy!Chỉ có đi chui thì mới có thể giải quyết được cho số người cần đi mà không thể mua được vé tàu!

Chỉ cần chờ tàu dừng ở ga thì leo lên kiếm chỗ ghế còn trống nào đó mà ngồi là xong!Khi tàu chạy gặp kiểm soát viên soát vé thì “chung”một số tiền bằng một phần ba hay một phần hai của giá vé là được;còn hôm nào gặp thanh tra thì lo kiếm đường mà trốn bằng cách giả vờ vô cầu tiêu rồi ngồi luôn trong đó, hay là lẻn ra núp ở ngoài đầu tambong,còn bọn thanh niên trai tráng thì trèo lên tuốt trên mui…Ngộ biến phải tùng quyền chớ biết làm sao!!!

Chính vì sự trốn chui,trốn lủi như vậy mới xảy ra những vụ tai nạn rất thương tâm.Việc đứng ngoài tambong ngủ gục rớt xuống lòng đường bị tàu cán qua,hay tai nạn do ngồi trên mui khi tàu qua những cây cầu móng bị các thanh dăng gạt rớt xuống tàu là những vụ tai nạn xảy ra hầu như thường ngày.
Ở những nơi khác thì tôi cũng không được rõ lắm;còn nơi tôi ở những vụ tai nạn kiểu này xảy ra không biết bao nhiêu mà kể.Nhiều,nhiều lắm!

Quê tôi có tuyến đường sắt đi qua hai cây cầu Móng.Một cây cầu dài năm nhịp,cây kia ngắn hơn chỉ có hai nhịp.Cây cầu được làm bằng sắt từ thời Pháp. Ở mỗi nhịp hai thành cầu hai bên được uốn cong lên thành hình vòng cung,trông như cái móng trời mưa nên người ta gọi là cầu Móng.Trên đỉnh hai móng của mỗi nhịp được nối với nhau bằng những thanh sắt có hình đường diềm để giữ hai móng cho chắc,người ta quen gọi là “ván nhện”.Khi xe lửa chạy qua cầu,mui toa tàu chỉ cách mấy thanh “ván nhện” này chừng bốn-năm mươi phân mà thôi.Nếu có người đang nằm trên mui chỉ cần ngóc đầu lên là bị thanh dăng ngang này tán một cái là lật nắp họp sọ và rớt xuống sông liền.

Hồi còn chiến tranh,cây cầu bị đặt bom làm sập xuống một nhịp giữa.Nhưng rồi sau đó liền được phục hồi theo nguyên trạng.Và cũng từ đó,có một điều khó hiểu là tất cả tai nạn xảy ra trên cầu đều ở tại cái nhịp giữa này.

Như: một hôm nọ có người đàn bà đang tới giữa cầu thì gặp xe của bọn kiêu binh Đại Hàn chạy tới.Thấy có xe lớn,người ấy đứng lại và nép sát vào dải phân cách chờ cho xe chúng chạy qua.(Hồi đó trên cầu có dựng một dải phân cách bằng sắt cao chừng một mét dài dọc theo cầu để phân ranh giữa đường xe lửa và xe hơi.) Ấy thế mà bọn kiêu binh gian ác cho xe chạy tới ép kẹt người đàn bà vào dải phân cách làm thân xác người đàn bà tội nghiệp bị bẹp dún,chết ngay tại chỗ.Thấy người đàn bà gục chết,cả bọn trên xe cười hố hố rồi chạy đi luôn. Đây là tai nạn đầu tiên xảy ra tại nhịp cầu này kể từ sau khi nó bị sập.Nghe nói sau cái vụ tai nạn đó đã xảy ra một trận hỗn chiến giữa lính người Việt với bọn Đại Hàn,người chết la liệt!

Sau giải phóng cũng vậy,cầu sử dụng lâu quá mà không được duy tu sửa chữa, đà cầu gãy làm đôi làm ba rớt xuống sông lỉnh nghỉnh;ai đi qua phải dò từ bước một,hễ sơ ý một tí là rớt xuống sông gãy tay gãy chân,thậm chí chết người do phải va đầu vào đá.Cũng ngay tại cái nhịp này nhiều vụ lọt cầu đã xảy ra.Cũng may là chỉ bị thương thôi chứ chưa chết ai.Rồi bao nhiêu vụ gạt cầu cũng xảy ra tại đây.

Tôi cũng đã chứng kiến nhiều vụ gạt cầu kinh hãi lắm!Có người rớt xuống cái bịch là chết ngay vì một nửa hộp sọ bị lật ngược ra sau,não lòi ra trắng hếu,máu me lênh láng.Còn người hơi nhẹ hơn một chút thì chưa chết liền còn nằm lăn qua trở lại rên ư ử một hồi rồi mới chết.Phần đông số người bị tai nạn gạt cầu này, qua giấy tờ tuỳ thân, được biết là người miền Bắc.

Một hôm nọ có thêm một vụ gạt cầu nữa xảy ra mà nạn nhân là một thanh niên còn rất trẻ.Khác với các vụ tai nạn trước là nạn nhân chỉ có một mình,vụ này,ngoài nạn nhân còn có mấy người bạn nữa.Qua tìm hiểu, được biết mấy anh chàng này mới vừa thi đỗ tốt nghiệp cấp 3 nên xin phép cha mẹ đi chơi.Do không có vé tàu nên mới lên mui để trốn kiểm soát viên.Khi tàu sắp qua cầu,bọn họ đều nằm xuống.Do úp mặt xuống nên không biết tàu qua khỏi cầu hay chưa. Đang lúc đó thì có tiếng gọi: “Tàu đã qua khỏi cầu rồi tụi mày ơi,ngồi dậy đi!” Chưa kịp ngồi dậy thì nghe “bực”, “Á”,rồi một cái “bịch” khiếp quá họ nằm yên luôn không dám nhúc nhích ,cục kịch gì hết!Cho đến lúc biết tàu dừng hẳn,họ mới leo xuống.

Phải chờ từ sáng hôm đó cho tới chiều hôm sau mới có cha mẹ đến nhận xác về.Bà con thấy thương tình cho cơm nước;củi đuốc thắp sáng cả đêm.
Hình như sau vụ tai nạn đó,nhiều hiện tượng kinh dị lạ lùng đã xảy ra làm bà con không khỏi hoang mang lo lắng.

Nhiều nhà ở sát theo hành lang an toàn của đường ray,họ xầm xì bàn tán với nhau là:hàng đêm khi thiu thiu ngủ,họ thường thấy có mấy người thanh niên đầu mặt băng bó,máu me bê bết tới nhà xin cơm ăn.Họ nói,họ là những người bị chết vì gạt cầu,hiện đang lang thang, vất vưởng ở dưới sông .Họ muốn về nhà lắm mà không được bởi không ai xin rước hồn họ về!Nay họ đói khát muốn xin cơm.Nếu gia chủ có lòng bố thí,thì mỗi bữa cơm chiều nhín lại một ít cho vào cái bát mang ra ngoài sân rồi nói : “Tôi để phần cơm này cho các vong linh bị tai nạn gạt cầu.”.

Tuy nhiên,những chuyện mộng mị thiếu cơ sở đó có người tin.Có người hảo tâm và hay tin những điều huyền bí, mỗi bữa cơm chiều nhín lại một ít mang để bên ngoài theo lời dặn thì không có chuyện gì xảy ra.Còn gia đình nào không làm như thế thì cả đêm xoong nồi chén bát như bị xáo trộn kêu loảng xoảng cùng với tiếng la hét ồn ào làm náo động cả nhà không thể nào ngủ được;sáng dậy,cơm trong nồi như có ai đó nhúng tay vào vọc phá,hôi ê ,đem đổ cho chó,chó cũng chẳng thèm ăn.

Chuyện không chỉ có thế mà người ta còn kể rằng nhiều đêm,từ xa xa họ còn thấy ở dưới gầm cầu có mấy người ngồi quanh đóm lửa lập loè chỗ anh học trò bị gạt cầu mấy hôm trước,nhưng khi đến gần thì chẳng thấy gì hết.

Thuở ấy các vụ tai nạn gạt cầu đối với chúng tôi dù cũng còn thấy rùng rợn,ghê gớm thật,song cũng không còn gì lạ lùng đến nỗi kinh hãi như lúc đầu!Là vì bọn chúng tôi đã từng chứng kiến không ít vụ-thấy rùng rợn lắm. Ấy thế mà có một đêm sau khi gặp phải một vụ nữa,bọn tôi phải bỏ bò lê bò càn khóc la ổm tỏi.

Chuyện là thế này:

Mặc dù nghe người lớn nói bến sông xóm tôi có nhiều ma lắm,nào là ma da,ma bật cành tre,ma đuốc, ma gạt cầu…đủ thứ ma hết.Nhưng vì bãi cát rộng rải,mát mẻ đã lôi cuốn chúng tôi,nhứt là vào những đêm hè nóng nực lại bị cúp điện.Lần đầu mới rủ nhau xuống chơi tuy cũng hơi sợ sợ, nhưng chẳng thấy có ma quỷ hay lửa củi gì hết nên dần dần không còn sợ nữa.Chơi riết thành quen,thành ghiền.Hễ đến tối sau khi xong bài vở là bọn tôi rủ nhau xuống sông chơi.Trên bãi cát sạch sẽ trải dài từ chân cầu về phía dưới vài trăm mét,chúng tôi tha hồ bày đủ trò chơi.Chơi xong chúng tôi nằm dài trên cát kể chuyện tào lao bá xàm,bá láp,biết gì kể nấy.Tôi thường hay kể cho chúng nó những chuyện ma mà tôi thường ngồi nghe lóm mấy bà già hàng xóm kể khi mỗi tối tối mấy bà tới chơi với má tôi.Thằng nào nghe cũng sợ cứ đòi chen vào giữa mà nằm.Kể hết chuyện rồi chúng tôi nằm ngắm sao trời.Thỉnh thoảng có ngọn gió mang hơi nước thổi tới mát rợi làm chúng tôi thiu thiu.Có nhiều lúc cả bọn nằm ngủ quên đến khuya lơ khuya lắc mới giật mình dậy kéo nhau về.

Bữa ấy như thường lệ,chúng tôi chơi xong rồi nằm xoài ra đó ,cách chân cầu chừng hơn hai mươi mét,kể chuyện vẩn vơ. Áng chừng,lúc đó, khoảng gần mười giờ khuya,trên cầu vắng tanh hầu như chẳng có ai qua lại.Chúng tôi nằm chừng một chập thì nghe có đoàn tàu ầm ỉ chạy qua cầu.Cái âm thanh chuyển động của đoàn tàu khi qua cầu trong đêm vắng nghe cũng dễ sợ lắm,cứ tưởng như là cầu sắp sập tới nơi!Khi đoàn tàu chưa kịp qua hết cầu thì trong âm thanh chuyển động ầm ầm của đoàn tàu,bọn tôi vẫn nghe rõ như có cái gì từ trên cầu rớt xuống cầu một cái “bịch”.Lúc đó một đứa trong bọn nói: “Hình như có cái gì trên tàu rớt xuống!” Mặc dù biết vậy,nhưng chúng tôi chưa dám chạy tới xem là cái gì, vì chúng tôi sợ đà cầu gãy rơi trúng.Chờ cho đoàn tàu qua hết cầu,chúng tôi mới dám lần tới.Khi tới hơi gần gần tôi nghe có tiếng rên ư ử.Tôi ra hiệu cho cả bọn đứng lại và nói: “Chết rồi tụi mày ơi,có gạt cầu”.Lúc này thằng nào trong bọn tôi cũng thấy điếng hồn.Dừng một lát chúng tôi lấy lại can đảm nắm lấy tay nhau bước lần tới.Có hai thằng nhát gan không dám đi theo nữa mà bỏ chạy về. Đúng như tôi đoán,trước mắt chúng tôi là cái xác người đàn ông đang rên ư ử, uốn mình trở qua trở lại.Dưới ánh sáng mờ mờ của hai bóng đèn 6 tấc hắt qua từ đầu cầu phía bên kia sông,tôi thấy cái mặt của anh ta từ trán cho đến dưới mũi bị bẹp dún vào bằng phẳng-không còn chỗ lồi lõm giữa trán hốc mắt và sống mũi như thể có ai đó dùng một tấm ván đè lên mặt rồi lấy một chiếc búa vỗ một cái thật mạnh xuống vậy,làm cho cái khuôn mặt của anh ta biến dạng trông giống như chiếc đĩa bàn,máu me lênh láng.

Tuy cũng thấy sợ thật, nhưng chúng tôi cố đứng đó nhìn anh ta oằn oại mà tội nghiệp chớ đâu biết làm gì hơn, cho đến khi anh ta rên thêm mấy tiếng ư ử rồi uốn éo thêm mấy cái nữa thì mới chịu nằm yên.(Lúc đó làm gì có chuyện gọi cấp cứu như bây giờ!).Nghĩ anh ta đã chết rồi,bọn tôi mới trở về báo cho người lớn biết.Mới vừa bước đi độ chừng chục bước,bọn tôi nghe ở đằng sau lưng có tiếng cười : “hả,hả,hả….”.Hoảng hồn bọn tôi quay nhìn lại….thì ,trời ơi,trước mắt bọn tôi là cái xác kia không biết nó bật dậy hồi nào mà nó đứng dựa vô cái hột xoài cầu chình ình một đống quay về phía bọn tôi.Nhưng mà, hồi nãy nó nằm thì tôi không thấy hai con mắt của nó vì máu me tràn trề ,còn bây giờ trên cái bản mặt dĩa bàn của nó chỗ hai con mắt là hai cái hốc đen thui thùi lùi như nó đang nhìn lũ tụi tôi rồi tiếp tục cười hô hố!!!Trời,lúc này hồn vía đứa nào đứa nấy đều lên mây lên mưa,tay chân run lẩy bẩy ,hình như những cập giò của bọn tôi bị chôn chặt dưới cát rút lên không nổi làm cả bọn phải bò lê bò càn, ôm nhau mà la mà khóc!.Có thằng cố gượng lên được sắp co giò chạy thì thằng khác níu lấy chân kêu: “chờ tao với”.Còn cái thằng xác chết đó chắc thấy lũ tôi sợ quá, như được nước nó làm tới, cười càng to hơn nữa,tiếng cười nghe tưởng ở ngay sau lưng làm cho bọn tôi cảm giác như nó đang nạp theo gần tới rồi.Cả bọn chúng tôi đứng lên lại khụy xuống,cố bước tới vài bước lại ngã xuống,cứ thế không biết bao nhiêu lần mà kể. Ấy vậy mà, cuối cùng thì bọn tôi cũng lần được tới bờ dốc -chỗ lên xuống bến sông.Vừa bò lên hết dốc,bọn tôi cũng vừa gặp hai thằng hồi nãy và mấy người lớn đang đi xuống.Bọn tôi nhào tới ôm chặc họ lại, thở hào hển.Họ hỏi gì chúng tôi cũng chỉ lắc đầu, rồi đưa tay chỉ về hướng cầu chớ nói chẳng ra hơi!Chắc tưởng bọn tôi thấy người bị cầu gạt máu me gớm ghiếc nên sợ quá bỏ chạy.Họ vừa gở tay chúng tôi ra,họ vừa nói : “Tụi mày nhát gan quá,có gì đâu mà sợ!Tụi mày, đứa nào cũng thấy “gạt cầu”hoài chờ không đâu!”.Bỏ tụi tôi lại đó,họ tiếp tục đi theo hai thằng kia.

Tới nơi họ chẳng thấy có xác chết nào cả,ngoài cái bãi đá lỏm chỏm.Có người nóng tánh nói hai thằng kia xí gạt họ.Làm hai thằng ú ớ chẳng biết giải thích ra sao!Song cũng có người cẩn thận hơn nhìn hai thằng nó với ánh mắt thông cảm và hình như họ cũng đã chợt hiểu ra điều gì!

Kể từ đêm đó cho đến hai ba năm về sau,chúng tôi không còn dám xuống sông chơi vào ban đêm nữa.
Rồi chuyện bọn tôi thấy ma cũng được đồn lan ra làm cho cả người lớn cũng sợ không dám xuống sông một mình,chỉ trừ có bác Tư Đờn.Mà thật vậy,cho dù ai có sợ gì thì sợ chớ còn đối với bác Tư Đờn thì vô tư chẳng sợ gì cả. Đều đặn mỗi tuần ba đêm,bác vác chài lội nát cả khúc sông cho đến hai ba giờ sáng mới về.

Sở dĩ bác có cái biệt danh Tư Đờn là vì bác có ngón đờn bầu hay lắm.Khuya khuya mấy bà “cô phụ” mà nghe bác đờn sáu câu vọng cổ “Sầu vương biên ải” là có nước… hết ngủ luôn!!! Có nhiều người “câu trầu” đến xin bác dạy ngón đờn,nhưng bác không nhận lời ai cả.Bác nói,không phải bác hiểm mà là bác không biết gì để dạy. Vì bác có được học ở một ông thầy nào đâu!Mà thầy của bác là ma!Bác chỉ cách cho mấy người muốn học đờn là:Phải kiếm cho được mấy miếng ván hòm bốc mộ làm một cây đờn.Rồi chuẩn bị một bàn hương án.Chờ đến đêm khuya,tắm rửa sạch sẽ,trang nghiêm thiết bàn hương án ở giữa sân, đặt cây đờn lên đó mà ngồi khảy-khảy sao cũng được. Đêm khuya thanh vắng nghe có tiếng đờn là có ma tới nghe.Dĩ nhiên trong số đó sẽ có những hồn ma lúc còn sống là những bậc thầy về đờn.Khi đến nghe,thấy ta đờn tầm bậy thì họ sẽ dạy cho ta.Ngày xưa bác Tư Đờn cũng đã học như thế.

Còn chuyện bác không sợ ma là vì nghe nói bác đã quá quen với chuyện thấy ma quỷ.Bác đã từng luyện võ với ma! Cho nên bây giờ hễ có con ma hay thằng ma nào xấc láo với bác,bác nện cho một cú “thôi sơn” là ú mắt hết thấy đường luôn,chớ đừng có ở đó mà nói tới chuyện lào cào!

Người ta nói,bác Tư có một thuật bí truyền là có thể kêu ma về dạy chiêu hay luyện võ với bác.Cho nên võ nghệ bác Tư giỏi lắm.Có người được xem bác Tư luyện võ với ma kể lại,hễ khi nào muốn luyện thì canh khuya bác ra ngoài nghĩa địa đọc chú gọi hồn ma lên luyện với bác.Lúc bác luyện mọi người muốn xem phải tìm lùm bụi nào đó mà núp vào,chỉ còn một mình bác bên ngoài thôi;còn không thì ma họ không lên.Người xem ở trong bụi nhìn ra thì chỉ thấy một mình bác múa may đánh hự hự vào không khí chớ chẳng thấy có đối phương nào hết. Đến lúc không muốn luyện nữa thì bác niệm chú “Xả” để các hồn ma trở về.Nhiều lúc sau khi bác luyện như thế,người ta thấy mặt mũi bác bầm tím,nhưng bác nói là không thấy đau.

Một hôm nọ,như thường lệ bác Tư đi quăng chài.Khi lội tới mé nước gần cái chỗ mà bọn tôi thấy hồn ma mặt bẹp trước kia,bác Tư thấy có mấy bóng người ngồi xung quanh một cục lửa lập loè như ánh đuốc ma trơi.Bác nghĩ,chắc đó là mấy tụi lưu manh, ăn cắp ăn trộm ngồi tụm lại bàn tính phi vụ “ăn hàng” nhà nào.Bác giả vờ không quan tâm,chỉ lo chăm chú quăng chài.Nhưng thực ra bác chú ý đến từng hành vi ,cử chỉ của bọn chúng đến chẳng bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.Khi bác tư lội nước nhẹ nhẹ đến hơi gần bọn nó (bọn nó ngồi trên bờ;bác tư quăng chài dưới nước) thì bác nghe một thằng đồng bọn nói: “Tụi mình ngồi chờ tàu qua,rồi nhảy lên kéo con nhỏ ngồi ở đầu tâm bông xuống đây chơi cho vui.” Giật mình khi nghe bọn nó bàn tính tới cái chuyện hung dữ ghê gớm như vậy,bác Tư thấy rợn cả gai óc.Song bác Tư cũng kịp lấy bình tỉnh trở lại.Bác nói thầm trong bụng: “Mẹ tụi mày,mấy thằng ma quỷ mà hồi nãy tôi tưởng là người!Tụi mày đã chết rồi mà chưa chịu yên thân còn bàn tính làm những chuyện hung ác.Coi ông nội mày cho tụi mày biết tay; đừng láu cá nghe con!”. Đoạn bác Tư lập tức ngưng tay vác chài đi trở lên.Tới bờ bác Tư nhè nhẹ bước tới gần về phía tụi nó.Hình như tụi nó không hay có bác tư đến nên vẫn ngồi đó. Độ đúng vị trí thích hợp để xuất chiêu,bác cung tay xoay người một cái thật điệu nghệ,chiếc chài trên vai bác bung ra như chiếc lồng bàn tổ bố chụp xuống đầu mấy thằng ma quỷ đó.Tưởng đâu cả bọn nằm trọn trong chiếc “lồng bàn” giãy dụa tùm lum chờ bác tư đến cho mỗi thằng một cú thôi sơn trời giáng cho biết mặt.Ai dè bác tư nhìn lại chiếc “lồng bàn’’ của mình thì chẳng thấy có thằng nào và lửa củi ở đâu hết,tất cả chỉ toàn là đá với đá!!!

Đánh hụt mất một mẻ lưới ngon,bác Tư tức anh ách!Nghĩ là bọn nó đã biến lên cầu chờ “con hàng”,vậy bác tư phải nhanh tay hơn bọn chúng mới được.Bác lập tức quàng các thứ lên vai ba chân bốn cẳng đi thẳng lên đầu cầu,rồi cứ theo đường xe lửa mà cắm đầu cắm cổ chạy miết.Ra tới ga,bác tư thấy đoàn tàu Bắc-Nam đang tạm dừng chờ đến giờ chuyển bánh.Bác Tư chạy ngược về phía đoàn tàu,vừa chạy vừa nhìn vào chỗ mấy đầu tambong, thì bác cũng vừa kịp thấy ở một đầu tambong nọ có một cô gái đang ngồi cúi đầu khoanh tay bó gối ngủ gục.Bác vội vã nhảy lên tàu,song cũng không quên mang theo tay chài và giỏ cá.Bác chen với hành khách đang lên xuống tàu làm cho mấy người khách khó tính phải kêu lên: “ Ông già này đi đâu mà chen lấn vậy trời.Bộ ở sông hết cá hay sao mà lên đây đánh cá,cá mắm gì ở trên đây vậy cha nội?!”Chẳng thèm quan tâm đến ai nói gì.Bác xăm xăm đến chỗ cô gái nắm tay lôi xềnh xệch vào bên trong. Đang ngủ mơ mơ màng màng,mà bị kéo bất thình như vậy làm cô gái giật mình không kịp phản ứng gì chỉ la oái,oái.Những hành khách thấy vậy cứ ngỡ là cô gái là con bác Tư bỏ nhà trốn đi rồi bị ông bắt lại.Nhưng sau khi nghe cô gái vừa la vừa nói: “Tôi ngồi đâu kệ tôi,mắc mớ gì ông lôi kéo tôi vậy lão già mắc dịch?”, lúc đó họ mới biết ông không phải là ba của cô gái.Thả tay cô gái ra,chờ mọi người yên lặn rồi bác Tư mới ôn tồn giải thích đầu đuôi sự việc.Nghe như vậy,cô gái mới xanh mặt,chấp tay lạy bác Tư như cần cối đạp.Bác Tư nghĩ cô gái này đã hạp với bọn chúng rồi thì không được bằng cách này,thì bằng cách khác bọn chúng cũng giục cô ta chết với chúng. Đoạn bác Tư dặn cô gái sau này đừng nên đi tàu lửa nữa,nói rồi bác gỡ miếng chì của tay chài đưa cho cô gái giữ làm vật hộ thân.Lúc này đoàn tàu cũng vừa tới chỗ gần cầu Móng.Cũng may tài xế cho tàu chạy chậm lại để người ta đưa thuốc lá lậu lên nên bác Tư mới có cơ hội nhảy xuống tàu mà về nhà;còn không chắc bác Tư cũng phải vô tới Sài Gòn luôn. Đến lúc đó thì chắc cũng khổ cho đời bác Tư “!”

Sáng hôm sau, tin bác Tư Đờn có lòng tốt cứu người được loang ra rất nhanh.Mọi người ai cũng thầm mến phục bác Tư.

Rồi sau đó vì tuổi già sức yếu,bác Tư không còn đi quăng chài nữa.Bác thường đến nhà chơi với ba tôi.Bác cũng mến tôi lắm.Lúc vui tôi cũng hỏi tới chuyện này và tôi đã được chính bác Tư kể lại chi tiết.

Nay bác Tư đã mất lâu rồi mà mỗi khi tôi nghe lại bản nhạc “Những đóm mắt hoả châu” là tôi nhớ tới bác Tư nhiều lắm.Bởi không biết ở đâu bác Tư có được một trái hoả châu còn mới tinh.Tết năm ấy bác mang cho tôi và hướng dẫn tôi cách bắn rất bài bản.Tối giao thừa tôi bắn trái hoả châu của bác Tư lên.Một cục lửa sáng loà treo lơ lững giữa không trung soi sáng “một vùng tâm tư”.Tôi thấy nó “đã” quá trời luôn!!!
PHẦN 4
Nghe anh tư Ngựa kể đến chỗ anh thấy hồn ma nữ bám theo đoàn tàu mà anh nghi là hồn ma vợ thầy ba Xoài.Chờ anh kể hết câu chuyện tôi có hỏi anh để biết anh có còn nhớ ở khu vực gần chỗ vợ thầy ba Xoài chết có chiếc khám không.Anh Tư xác nhận là có nhớ,nhưng chiếc khám ấy đã bị cháy lâu rồi.Nhưng rồi dường như anh tư đã đoán biết ý của tôi muốn nói gì. Đoạn anh hỏi lại: “Bộ ý chú muốn nói là bóng ma đu theo đoàn tàu là vong hồn người đàn bà đã được thờ trong cái khám đó sao?”. “Trước đây tôi có nghe một bà cụ cỡ tuổi bà nội tôi đã kể một câu chuyện mà trong đó có nói đến vong hồn người đàn bà trong cái khám ấy bay theo đoàn tàu để tìm cách xô một thầy pháp xuống tàu nhưng không được.Vì câu chuyện ấy mà tôi nghĩ hồn ma anh thấy hôm nọ chính là người vong người đàn bà ấy chứ chưa chắc là hồn vợ thầy ba Xoài đâu.Nếu anh muốn biết,tôi xin kể lại cho anh nghe.”-Tôi nói với anh Tư như thế. “Vậy chú hãy kể cho tôi nghe đi!”-Anh tư bảo tôi.

Theo lời bà cụ, ngày đó có thầy Hai Dừa cũng rất khá về môn huyền thuật.
Một hôm trên chuyến tàu từ Sài gòn về,tới ga Hoà Trinh thầy có cảm giác có một cái vong cứ bám theo thầy đang bay là là bên ngoài xe lửa.Với khả năng huyền thuật của mình ,thầy hai biết cái vong này có công lực chẳng vừa đâu;nó muốn theo “thử” thầy hay là muốn làm cái gì đó. Để coi thử nó muốn giở trò gì,thầy giả vờ vô tư như không hề hay biết có sự xuất hiện của nó.Tuy nhiên,trên suốt một chặng đường tương đối dài thầy thấy nó chỉ bay theo theo thôi chứ chưa thấy giở trò gì.Khi đoàn tàu qua khỏi Phú Quý gần tới chỗ cầu sông Quao,thầy hai thấy cái vong biến thành cục lửa xanh ẻo xẹt nhanh tới chỗ mà ngày trước có chiếc khám đã bị cháy, rồi bay vòng vòng xung quanh chỗ ấy.Thấy vậy là biết gốc tích của con ma này rồi,nó đang “làm mưa làm gió” ở nơi đây.Chắc khi nãy giờ nó muốn “thử” thầy mà không được;bây giờ thầy “thử” lại cho nó biết tay!Tranh thủ nó còn nằm trong vòng ảnh hưởng của tay ấn,thầy liền bắt ấn niệm chú buộc cái hồn phải tiếp tục bay theo đoàn tàu về tận ga Tháp Chàm.Khi xuống tàu thầy mới xả ấn thả con ma bay ngược về trở lại.

Đêm hôm đó thầy hai từ ga về nhà vẫn bình thường.Nhưng chẳng hiểu sao đến sáng hôm sau người ta thấy thầy hai không còn được bình thường nữa:Thầy ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn,nói năng lảm nhảm;không chịu ăn cơm,uống nước mà chỉ ăn toàn cọng chiếc manh và chỉ uống nước vo gạo.

Thầy bệnh bất ngờ làm cả gia đình phân vân.Với một chút ít hiểu biết về huyền thuật, vợ thầy ba biết thầy bị “phá”.Bà đã mời các pháp sư cao tay ấn đến xem bệnh cho thầy nhưng ai cũng lắc đầu bó tay.Trong hai tháng trời bà cũng đã đưa thầy đến nhiều chỗ:thuốc bắc,thuốc tây,thầy Hời,thầy Thượng đủ hết nhưng bệnh đâu vẫn hoàn đó.

Thấy thế có người nói chắc thầy theo nghiệp làm thầy đã gây thù chuốc oán nhiều với thế giới ma quỷ,bây giờ đã đến lúc nó trả thù thì khó bề mà chữa khỏi lắm.

Nghe nói thế,vợ thầy ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý phần nào,bởi nhà thầy làm nghề thầy pháp tính đến thầy đã ba đời:

Hồi đời ông nội của thầy,nghe nói, ông là một thầy pháp giỏi lắm của thời đó.Lúc đó bà chưa về làm dâu nên bà không biết,chỉ sau này nghe ba chồng kể lại là ông rất giỏi về pháp thuật.Ngày đó chưa có cầu qua sông như bây giờ,nhưng đối với ông,mỗi lần ông muốn từ Nỗng qua Phan Rang, ông chỉ cần lật chiếc nón lá lại bắt ấn niệm chú vào trong đó rồi nương theo nón bay qua sông.Không chỉ thế mà ông còn có khả năng sai âm binh làm vườn cho ông nữa.( Khu vườn hiện vợ chồng bà đang thừa hưởng.) Ông dùng cỏ may bện thành những con bù nhìn có hoạ bùa vào trong ruột rồi đem cắm trong vườn:những con ở chỗ song tát thì đảm nhận công việc tát nước;những con ở bờ ranh thì trông coi trộm đạo…

Hàng đêm người ta nghe có tiếng tát nước kêu phành phạch,phành phạch.Có người tò mò lại gần xem thử thì thấy nước đang chảy,chứ chẳng thấy ai đang tát cả;bỏ ra ngoài hơi xa xa thì lại nghe tiếng tát nước phành phạch cả đêm.

Vì tu luyện cao đạo nên ông đã biết trước ngày chết của mình.Một hôm ông gọi con cháu lại dặn dò chuyện gia đình, rồi ông vào phòng nhập thất. Trước khi vào ông có dặn với con cháu là tới ngày tháng đó thì mở của thất ra,hễ thấy ông còn sống thì thôi;còn thấy ông chết thì đem chôn.

Tới đúng ngày tháng ông dặn con cháu mở cửa thất ra,thì thật kỳ lạ, ông không còn trong thất nữa mà đã đi đâu từ hồi nào không biết.Thấy vậy,có người nghĩ chắc ông đã cỡi khăn ấn bay lên núi tiếp tục tu luyện rồi.Không biết ông còn sống hay đã chết, cho nên sau đó con cháu cứ lấy ngày ông nhập thất làm ngày kỵ cơm thường niên của ông.

Đến đời ba thầy Hai tuy không giỏi bằng cha của mình(ông nội thầy Hai) nhưng ông cũng nổi tiếng khắp nơi.

Bà cụ-người kể lại câu chuyện này, đã từng là thân chủ của ông ngày trước.Ngày rằm,mùng một điều có mặt bà và các thân chủ khác tại am thất của thầy.Bà đã từng chứng kiến tận mắt cảnh ông triển pháp thuật làm ai nấy cũng rợn tóc gáy:

Một buổi tối mùng một bà với mấy thân chủ khác nữa cùng ngồi chơi nói chuyện với thầy trước sân am thất.Trong lúc đang ngồi chơi thì chợt thầy chỉ một ánh sao băng trên trời và nói với mọi người đó là một vị thần đang đi họp về,thầy có thể mời họ giáng hạ xuống trứơc mặt để mọi người chiêm ngưỡng.Vừa dứt lời thầy liền bắt ấn niệm chú, chỉ ra phía trước,thì lập tức mọi người liền thấy một ngôi sao cứ lăng quăng xẹt qua xẹt lại ở trên đám ruộng phía trước.Khiến ai nấy cũng rợn tóc gáy,lật đật quỳ xuống mà lạy muốn dập trán luôn. Độ chừng mọi người được ba bốn lạy,thầy xả ấn,ngôi sao xẹt nhanh lên bầu trời mất hút.Khi xả ấn,thầy lập tức trở vào bàn tổ nổi chuông mõ lên tụng kinh Huỳnh Đình ngay.Thầy nói,phàm chư vị đang đi mà bị gọi như vậy thì họ giận lắm; đề phòng họ sẽ vật lại nên phải lập tức cầu tổ bảo vệ.

Sau cái vụ đó,mọi người càng nể phục thầy hơn.Một bữa nọ có người tới hỏi thầy về chuyện cúng có ma ăn,bởi họ nghe nói là thầy làm được việc ấy.Thầy đã đồng ý chứng tỏ cho mọi người thấy chuyện ma ăn là có thật.Thầy bảo về chuẩn bị một nồi chè cở chừng mười người ăn và một nồi xôi cũng chừng như thế.Chờ tới chiều đem dọn ra ngoài thổ mộ rồi thầy sẽ cho thấy thế nào là ma ăn.

Mọi người y lời,chiều hôm 14 các thứ được bày biện sẵn ở một láng trống ngoài thổ mộ.Thầy bảo mọi người tìm các bụi cách đó chừng chín mười cây sào mà nấp vào.(Dĩ nhiên phải chọn bụi nào mà có thể quan sát chỗ cúng rõ ràng.)

Chờ xong xuôi đâu vào đó,thầy bắt đầu gõ chuông gõ mõ cúng. Độ chừng chín nồi cơm,thầy đứng nói lớn là cúng đã xong mọi người ra dọn.

Lúc đó mọi người từ trong bụi ra,nhìn mâm cúng ai cũng ngạc nhiên trố mắt nhìn nhau,bởi mọi người đều thấy các chén bát khi nãy thì đầy ấp xôi chè;còn bây giờ lại sạch sành sanh.Thật là kỳ lạ.Không thể cho rằng thầy ăn hay đã đem đổ ở đâu được vì từ đầu chí cuối họ tuyệt nhiên chẳng thấy thầy có một hành động hay cử chỉ gì khác thường ngoài việc gõ chuông mõ tụng kinh.

Kể tới đây bà thấy tôi có vẻ hơi phân vân chưa thật sự tin tưởng vào cái chuyện khó tin nên bà lấy cái tuổi chín mươi mấy của bà ra để khẳng định những lời bà kể là sự thật.

Rồi khi ông qua đời,thầy Hai lại kế tục cái nghiệp của ông cha.

Đã ba đời làm thầy như vậy, đối với người sống tuy rằng là được tiếng làm phước cứu người,họ coi mình là ân nhân;song đối với thế giới ma quỷ,mình là kẻ thù của họ.Người ta nói hễ vương vào cái nghiệp làm thầy thì phải chấp nhận một trong ba điều mà con người không bao giờ muốn:Một là đoản mạng;hai là tuyệt tự hoặc có con mà cũng ngu đần hoặc sinh ra đồ phá gia chi tử;ba là nghèo khổ.

Mà nay nhà thầy Hai đã chịu cảnh nghèo rồi,thì không lẽ phải chịu đoản mạng nữa hay sao?-Vợ thầy Hai buồn rầu nhìn chồng đang ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn rồi nghĩ vẫn vơ như thế,trong khi lũ con vẫn đang cố tiếp tục tìm thầy chạy thuốc vì còn nước còn tát mà!


Nhưng rồi thực tế cũng không đến nỗi quá bi quan như vợ thầy Hai đã nghĩ.Vì vào một buổi sáng đúng vào cái ngày cuối cùng của tháng thư ba kể từ ngày thầy mắc bệnh,thầy hai bỗng nhiên khỏi bệnh và trở lại bình thường như ngày xưa trước sự ngạc nhiên lẫn vui mừng của mọi người.Còn đối với thầy những gì xảy ra trong 3 tháng rồi như là một giấc mơ dài,bây giờ tỉnh lại thầy không còn nhớ gì cả.Trong lúc mọi người đang vui vẻ nói nói cười cười thầy lại ngồi yên lặng hồi tưởng lại xem lý do nào đã khiến cho thầy phải như thế.

Hình như chợt nhớ ra điều gì,thầy vội vã đứng dậy tới bàn tổ thắp ba nén hương, gõ mấy tiếng chuông,rồi hoạ mấy chữ bùa gì đó vào mảnh giấy vàng và gấp lại làm tư. Đoạn thầy bỏ mảnh giấy vào cái ống ngoáy trầu của vợ thầy vừa ngoáy vừa đọc.Mọi người thấy thế cũng chẳng biết thầy làm gì chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau mà không dám hỏi.Thầy vừa ngoáy vừa đọc liên tục như thế độ chừng nhai chưa dập bã trầu thì bỗng nghe ngoài ngõ có tiếng hớt hơ hớt hãi.Mọi người đỗ dồn ra xem thì thấy một người đàn bà tay cấp rổ rau hình như vừa mới mua ở chợ chạy ba chân bốn cẳng vào sân nhà thầy;bà quẳng ngay chiếc rổ rồi quỳ xuống lạy thầy từ sân vào tận trong nhà,vừa lạy bà vừa luôn miệng nói: “Con trăm lạy thầy,con ngàn lạy thầy,xin thầy tha cho con một lần lỡ dại.Từ rày về sau con không dám vô lễ với thầy nữa.Mong thầy tha cho con.” Mặc dù người đàn bà van xin lạy lục như vậy,nhưng mọi người thấy thầy vẫn thản nhiên tiếp tục vừa ngoáy vừa đọc…. Đọc cho đến lúc thấy người đàn bà không còn nói được lời nào nữa mà nằm vật ra ôm bụng mà lăn lộn một hồi rồi thầy mới dừng lại.Cũng thật là lạ,khi thầy vừa ngừng đọc thì bà không còn ôm bụng kêu la nữa mà trở lại quỳ lạy thầy, luôn miệng xin tha.

Đoạn thầy hỏi bà ta từ đâu tới mà lạy lục như thế.(Chỗ này chẳng qua thầy hỏi vậy để cho mọi người biết mà thôi.Chứ thực ra thầy biết cả rồi.)Bà ta thưa lại là trước kia bà ở trong cái khám nơi phía trong cầu sông Quao một chút.Sau khi chiếc khám bị đốt cháy,không còn chỗ ở nửa bà mới lẫn quẫn ở khu vực gần gần đó.Hôm gặp thầy ở ga Hoà Trinh, bà đã bay theo thầy để tìm cách đẩy thầy xuống tàu nhưng không được,vì khi tới gần thầy là bị âm binh đánh bật ra.Thấy không thể làm hại thầy được,bà đành bỏ cuộc mà bay về “nhà”.Nhưng lại bị thầy làm phép buộc phải bay theo thầy để bị bọn âm binh đánh tơi bời.Nên khi được thầy thả ra bà tức lắm mới trở về cầu sư phụ học thêm để trả thù thầy.Vì ma quỷ thì bao giờ cũng thù hằn các thầy- bà lắm nên sư phụ bà đã dạy cách phá lại thầy.Thầy lại hỏi tại sao cứ lẫn quẫn ở ga xe lửa hay bay theo xe lửa để làm gì.Bà cho biết là bà bay theo tàu để tìm những người hạp mà xô xuống cho đủ số còn không thì bà bị hành phạt ghê gớm lắm;không những đủ số cho bà mà còn phải đủ số cho cả đứa con nữa. Đoạn thầy hỏi tiếp hai mẹ con bà tại sao mà chết và từ đâu mà lưu lạc tới đó để rồi làm những chuyện thất đức như thế.Bà trả lời là hai mẹ con bà đã đứng ngoài đầu toa tàu rồi bị hụt chân té xuống và bị tàu cán chết.Rồi từ đó mẹ con bà ở đó luôn.

Nghe bà kể tới đây tôi nghĩ chắc người đàn bà này với người đàn bà trong vụ chữa bệnh của thầy ba Xoài mà tôi đã được nghe trước kia là một.Bởi vì tai nạn chết người vì tàu lửa thì nhiều,nhưng kể từ sau giải phóng đoạn đường này được đưa vào hoạt động trở lại thì tôi chỉ nghe có một vụ chết cả hai mẹ con do đứng ở đầu tambong mà thôi.Còn chuyện bà kể này xảy ra trước hay sau vụ thầy ba Xoài chữa bệnh thì tôi không được rõ lắm.Tôi có hỏi bà về chuyện này,nhưng bà không biết chuyện thầy ba Xoài chữa bệnh trừ tà cho cô gái mà tôi đã kể ở phần trước.Bởi bà kể cho tôi nghe chuyện này là do hôm ấy có mấy người nữa đang nói về chuyện các thầy- bà cho nên bà mới góp thêm câu chuyện mà bà tận mắt chứng kiến ở vị thầy mà bà ngưỡng mộ,chứ bà không biết nhiều về chuyện âm hồn xe lửa.

Tôi có hỏi thêm bà về chiếc khám thờ.Bà kể:Sau cái vụ tai nạn hai mẹ con người đàn bà bị té xe lửa mà chết thì những người ở mấy cái chòi rẫy gần đó nói cứ đến chiều lúc chạng vạng tối đỏ đèn là họ thấy một người đàn bà tay bồng đứa con cả hai toàn là máu me thình lình đứng trước ngưởng cửa. Đang ngồi ăn cơm dưới ánh đèn dầu leo lét bất chợt nhìn lên,trời ơi,phách lạc hồn siêu chén bát rơi lổn cổn,cơm canh lộn nhào!!!Cảnh tượng đó hầu như chòi nào cũng xảy ra.Không những thế mà những người đi đường vào ban đêm cũng thường quăng xe đạp mà nhảy đến thừa sống thiếu chết luôn,vì khi đi ngang qua chỗ đó họ thấy người đàn bà bồng con máu me đứng bên đường chận xe, hay quá giang…

Càng ngày các hiện tượng rùng rợn trên càng quá.Có người nghĩ, cứ đến bữa ăn là thấy người đàn bà ấy,vậy thì chắc bà ta đói muốn xin cơm.Nếu thế thì đem cơm cúng cho bà ấy và vái với bà đừng hiện hồn làm bà con sợ nữa.Quả đúng như vậy từ khi mọi người đem cơm cúng và khấn vái với bà về sau này không ai còn thấy bà hiện hồn vào những bữa cơm tối nữa.Nhưng có điều cũng cảm thấy thật lạ,không biết có phải bà ta biết báo đáp lại tấm lòng hảo tâm của những người đã có lòng cúng cơm cho bà không;mà hầu như ai cũng đều thấy công việc làm ăn của họ đều diễn ra xuông sẻ từ ngày gieo trồng cho đến lúc cây dài trái chín hoặc là có những việc cầu được,ước thấy…

Do vậy,người ta mới tưởng tới bà mà lập nên cái khám đơn sơ ngay chỗ bà chết để hương khói cho bà.

Dần dần tin đồn về chuyện bà linh thiêng phù hộ cho những ai có lòng cúng kính bà lan ra rất mau.Người ta kéo nhau về cái khám chen nhau mà thắp hương khấn bái:người cầu trúng đề,người thì cầu đi buôn thuốc lá lậu đừng bị công an bắt…Có kẻ lợi dụng cơ hội đó bày trò đồng bóng lừa đảo. Ôi, đủ thứ đủ kiểu!Không biết các cầu nguyện này có đạt kết quả hay không,mà càng ngày số người tụ tập về càng đông.

Chuyện tụ tập đông đảo,bày trò mê tín dị đoan đó bị chính quyền nhiều lần ngăn cấm,nhưng kết quả cũng chẳng tới đâu.

Cho tới một đêm khuya nọ,người ta thấy chiếc khám bốc hoả ngùn ngụt.Sáng ra không còn ai thấy chiếc khám thờ đâu nữa,tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn lạnh ngắt!

Nghe tôi thuật lại câu chuyện tới đây,anh Tư tỏ vẻ hơi thắc mắc: “Như câu chuyện chú kể thì hồn ma người đàn bà này là ma hiền,chứ đâu phải ma hung!Thế tại sao bà ta còn bám theo xe lửa để tìm người hạp mà xô xuống nữa?”.Bất ngờ anh Tư Ngựa hỏi thế làm tôi hơi lúng túng,vì tôi nghe bà cụ kể tới chỗ chiếc khám bị cháy mà thôi.Song tôi cũng trả lời anh Tư bằng sự suy luận của mình: “Chắc có lẽ khi chiếc khám bị cháy,hồn bà không còn chỗ tựa nương nữa hoặc cũng rất có thể hận cái trò đời đen bạc vì có một chỗ để cho người sống còn tưởng nhớ tới người chết mà cũng bị đốt đi cho nên bà mới ngã theo một băng nhóm ác:một là có chỗ để ăn,hai là để trả thù đời.Khi đã vào rồi có hối cũng không kịp nữa vì bà đã bị chi phối bởi luật khắc khe của chúng.Chẳng hạn qua chỗ lời khai với thầy Hai,bà cho biết, nếu không xô đủ số thì bà bị phạt ghê gớm.Hoặc bà nói là bà về học thêm sư phụ để “phá”thầy.Thầy của bà ở đây chắc tên trưởng băng nhóm “xã hội đen” mà bà đã theo!” Anh Tư lại hỏi tiếp: “Thế sao sau khi bị Thầy Hai cho một đòn chí tử bà không chịu chừa mà còn tiếp tục cái chuyện:Ngựa quen đường cũ nữa?” “Cho dù bà có muốn “chừa” cũng đâu có được vì bà còn bị chi phối bởi băng nhóm “xã hội đen” nữa mà.Nó có đồng ý cho bà “chừa” hay không nữa chớ!”

Anh Tư Ngựa nghe tôi giải thích tới đây lấy làm đắc ý cười khà khà và gật đầu lia lịa.Hớp một ngụm trà rồi “khà” ra một tiếng như “khà” rượu,anh nói: “Nghe chú mày nói vậy,anh thấy cũng có lý. Ờ,người chết cũng như người sống vậy.Họ cũng cần người sống quan tâm tưởng nhớ họ lắm chớ.Vì ở cõi giới u huyền lúc nào họ cũng mang nặng mặc cảm cô đơn vì nghĩ người sống không còn quan tâm tới mình nữa.Chặng hạn nhiều lúc về nhà thấy con cháu,họ mừng lắm ôm chằm từng đứa mà tỏ lòng yêu thương nhung nhớ,nhưng thấy con cháu cứ vô tư không quan tâm gì đến sự có mặt của họ cho nên họ buồn lắm.Họ đâu có nghĩ rằng con cháu không thể thấy họ đâu!”. “Anh Tư nói hay lắm!Từ trước giờ em cứ nghĩ anh không tin vào chuyện ma quỷ nhảm nhí.” “Có chớ chú,nhưng tin phải đúng chỗ chớ không phải bạ đâu tin đó.Từ lâu tôi cũng có đọc vài cuốn sách về thế giới vô hình cho nên tôi cũng hơi hiểu chút đỉnh về nó.Như vậy thì hồn ma người đàn bà bám theo xe lửa mà tôi thấy hôm rồi có khả năng là người đàn bà này hơn là vợ thầy ba Xoài.” “Dạ,em cũng nghĩ như vậy.”

Câu chuyện hồn ma xe lửa tới đây là hết.