kết quả từ 1 tới 3 trên 3

Ðề tài: Tượng Phật bị hư hại thì mang đi đâu, xử lý thế nào?

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Tượng Phật bị hư hại thì mang đi đâu, xử lý thế nào?

    Ngày nay các cơ sở sản xuất tượng Phật theo kiểu hàng loạt mọc lên như nấm. Nhiều tượng làm bằng những chất liệu có chất lượng "muốn chìu" như thạch cao, xi-măn, nhựa... Những chất liệu này sẽ dễ bong tróc, gẫy hỏng theo thời gian.

    Vậy khi tượng gẫy hỏng không thể sửa chữa thì phải mang đi đâu! Có người nói là mang đến chùa, có người nó phải thiêu bỏ...

    - Nếu ai có tượng hỏng đều đem lên chùa có khác nào chùa (nơi thanh tịnh) bỗng chóc trở thành cái chỗ xử lý rác, chứa rác thải nguy hại cho môi trường.

    - Nếu thiêu tượng bằng nhựa thì cũng gây ô nhiễm, phí phạm tài nguyên. Còn nếu là tượng xi-măn, thạch cao thì đốt sao mà cháy được.

    - Nếu đem tượng hỏng đi tái chế (recycled) như phế liệu để bảo vệ môi trường và tiết kiệm tài nguyên thì lại thấy trong lòng khó chịu.

    Tui từng thấy 1 vài chùa nơi trời Âu, ở một góc chùa chất đủ thứ tượng hư hỏng bằng những chất liệu không thể sửa chữa. Mỗi ngày chúng mỗi một nhiều, tui đoán đến 1 lúc quá tải thì phải có cách gì đó để xử lý. Phía sau chùa còn có vài pho tượng xi-măn khá lớn đã bong tróc gẫy gọng như phế liệu không còn được thờ nữa, nghe đâu khi chùa mới lập còn "nghèo" phải mua tượng thạch cao và xi-măn, sau "khá lên" thì mua tượng đồng, tượng đá trắng và đào thải tượng cũ ra sau vườn.

    Tui thì oải đồ chất lượng kém, thà tui không có còn hơn có mà kém chất lượng. Nếu tui không đủ tiền để có 1 bức tượng phật chắc chắn, đẹp vừa lòng thì tui thà thờ tranh ảnh phật hoặc chọn một tảng đá vừa mắt để thờ thay tượng phật chứ không làm giàu cho bọn người buôn tượng.

    Ngày trước mỗi tượng phật là 1 tác phẩm nghệ thuật thiêng liêng độc đáo, không cái nào giống cái nào vì 1 nghệ nhân khi làm ra mỗi bức tượng là phải đặc hết tâm huyết của họ vào trong đó. 2 bức tượng của cùng một nghệ nhân cũng không giống nhau hoàn toàn vì nghệ nhân tạo tác phẩm là tuỳ hứng (tuỳ duyên). Thời nay tượng dập khuôn sản xuất hàng loạt, chẳng có tâm, lợi dụng tín ngưỡng để làm kinh tế. Phật cũng bán được sao?
    Last edited by 911311; 18-11-2020 at 01:17 AM.

  2. #2
    Đai Đen Avatar của changchancuu
    Gia nhập
    Nov 2011
    Nơi cư ngụ
    ĐẠI HỌC BÔNBA
    Bài gởi
    688

    Mặc định

    Tui thấy ở chùa Giác Lâm đường Lạc Long Quân quận Tân Bình có một ngọn giả sơn... người ta mang tượng Phật, thần tài, Thổ địa bị hư, lớn nhỏ đều có chất đầy ở đấy.
    Nói đến đây tôi lại nhớ đến câu chuyện : Chuyện cái chùa hoang ở huyện Đông Triều
    Đời nhà Trần, tục tin thần quỷ, thần từ, phật tử chẳng đâu là không có. Các chùa như chùa Hoàng Giang, chùa Đồng Cổ, chùa An Sinh, chùa An Tử, chùa Phổ Minh, quán Ngọc Thanh dựng lên nhan nhản khắp nơi; những người cắt tóc làm tăng làm ni, nhiều gần bằng nửa số dân thường. Nhất là vùng huyện Đông Triều(1), sự sùng thượng lại càng quá lắm. Chùa chiền dựng lên, làng lớn có đến hơn mười nơi, làng nhỏ cũng chừng năm, sáu. Bao ngoài bằng rào lũy, tô trong bằng vàng son, phàm người đau ốm, chỉ tin theo ở sự hư vô; gặp các tuần tiết thì đàn tràng cúng vái rất là rộn rịp. Thần, phật xem chừng cũng ứng giáng, nên cầu gì được nấy, linh ứng lạ thường.
    Bởi vậy người dân càng kính tin, không dám ngạo mạn. Song đến đời vua Giản Định nhà Trần(2), binh lửa liên miên, nhiều nơi bị đốt; số chùa chiền còn lại mười không được một mà cái số còn lại ấy, cũng mưa bay gió chuyển, đổ ngã xiêu nghiêng, tiêu điều đứng rũ ở giữa áng cỏ hoang bụi rậm. Sau khi quân Ngô(3) lui, dân trở về phục nghiệp, có viên quan là Văn Tư Lập đến trị huyện ấy, thấy những cảnh hoang tàn đổ nát bèn róng rả dân đinh các xã, đánh tranh ken nứa mà sửa chữa lại ít nhiều. Ngồi ở huyện ấy được một năm, thấy dân quanh huyện khổ về cái nạn trộm cắp, từ gà, lợn, ngỗng, ngan đến cá trong ao, quả trong vườn, phàm cái gì có thể ăn được đều bị mất hết. Tư Lập than rằng:
    - Ta ở vào địa vị một viên ấp tể, không có cái minh để xét ra kẻ gian, cái cứng để chế phục kẻ ác, vì nhân nhu mà hỏng việc, chính là cái lỗi tự ta.
    Song Tư Lập cho là những đám trộm cắp vặt ấy, cũng không đến nỗi đáng lo ngại lắm, nên chỉ sức các thôn dân, đêm đêm phải canh phòng cẩn mật. Trong khoảng một tuần, tuy canh phòng chẳng thấy gì cả, nhưng những việc trộm cắp vặt cũng vẫn như trước. Lâu dần càng không thấy chúng kiêng sợ gì, đến nỗi lại vào bếp để khoắng hũ rượu của người ta, vào buồng ghẹo vợ con người ta, khi mọi người đổ đến vây bắt, thì kẻ gian đã biến đi đằng nào mất, chẳng thấy gì cả. Tư Lập cười mà nói:
    - Té ra lâu nay vẫn ngờ oan cho lũ kẻ trộm, kỳ thực đó là loài ma quỷ, hưng yêu tác quái đó mà thôi. Những sự quấy rối bấy nay, đều tự vật này cả.
    Sau đấy đi mời khắp các thầy phù thủy cao tay, xin bùa yểm trấn, làm thuyền bè mã mà tống tiễn. Song càng bùa bèn trừ yểm, sự quấy nhiễu càng tệ hơn trước. Tư Lập cả sợ, họp người dân thôn lại bàn rằng:
    - Các người khi trước vẫn thờ Phật rất kính cẩn, lâu nay vì việc binh hỏa mà đèn hương lễ bái không chăm, cho nên yêu nghiệt hoành hành mà Phật không cứu giúp. Nay sao chẳng đến chùa kêu cầu với Phật, tưởng cũng là một cách quyền nghi may có thể giúp ích cho mình.
    Mọi người bèn đi đốt hương lễ bái ở chùa chiền khấn rằng:
    "Lũ chúng sinh này kính thờ Trời Phật, quy y đã lâu, hết lòng trông cậy ở Phật pháp. Nay ma quỷ nổi lên, quấy nhiễu dân chúng, họa hại cả đến loài lục súc, vậy mà Phật ngồi nhìn im lặng, chẳng cũng từ bi quá lắm ư? Cúi xin mở lượng thương xót, ra uy trừng phạt, khiến thần, người chẳng lẫn, dân vật đều yên, hết thảy chúng sinh, đều được đội ơn nhiều lắm. Song loạn lạc vừa yên, sinh kế chưa khôi phục được, tấc gỗ mảnh ngói khó lòng xoay xở vào đâu. Đợi khi làm ăn giàu có sẽ lại xin sửa lại chùa chiền đền công đức ấy".
    Đêm hôm ấy, trộm cắp hoành hành lại dữ hơn trước. Tư Lập chẳng biết làm sao được; nghe Vương tiên sinh ở huyện Kim Thành(4) là người giỏi bói dịch, bèn đến bói một quẻ xem sao. Vương tiên sinh bói rồi nói rằng:
    Cưỡi trên ngựa tốt,
    Mặc áo vải săn.
    Túi da tên thiếc,
    Đích thị người thần.
    Lại dặn rằng:
    - Ông muốn trừ được nạn ấy, sáng mai nên theo phía tả cửa huyện đi về phương Nam, hễ thấy người nào vận mặc như thế, mang xách như vậy, quyết là người ấy có thể trừ hại được, nên cố thỉnh mời, dù từ chối cũng đừng nghe.
    Hôm sau, Tư Lập cùng các phụ lão đúng theo lời của Vương tiên sinh để trông ngóng xem, những kẻ đi, người lại đầy đường, chẳng thấy ai giống như thế cả. Trời đã xế chiều ai nấy chán nản sắp muốn về, chợt có một người từ trong núi bước ra, mình mặc áo vải, đeo cung cưỡi ngựa. Mọi người cùng chạy ra phục lạy ở phía trước mặt. Người ấy ngạc nhiên hỏi, mọi người cũng kể rõ bản ý của mình. Người ấy cười mà nói rằng:
    - Các ông sao mà quá tin bói toán thế. Tôi từ nhỏ làm nghề săn bắn, mình không rời yên ngựa, tay không rời cung tên. Hôm qua nghe nói ở núi An Phụ(5) có nhiều giống nai, báo, thỏ tốt nên nay định đến để săn, nào có biết lập đàn thầy pháp, bắt ma vô hình là công việc thế nào.
    Tư Lập nghĩ bụng người này tất là một vị pháp đàn cao tay vì không muốn nổi tiếng về thuật bùa bèn, vì sợ mang lụy vào thân, nên mới nhởn nhơ trong chốn khe núi, giấu mình ở thú chơi cung mã, bèn nhất định cố mời kỳ được. Người kia xem chừng không thể từ chối, phải gượng nghe lời. Tư Lập mời người ấy về huyện để ở trong nhà quán xá, giường chiếu màn đệm rất sang trọng, săn sóc kính cẩn như một vị thần minh. Người ấy nghĩ riêng rằng:
    - Họ tiếp đãi kính cẩn với ta như thế này, chỉ vì cho ta là có tài trừ quỷ. Nhưng thực thì ta chẳng có tài gì về việc đó, thế mà đi hưởng sự cung cấp của người, sao cho đành tâm. Nếu không sớm liệu trốn đi thì có ngày xấu hổ.
    Hôm ấy ước chừng nửa đêm, thừa lúc mọi người đã ngủ say, người ấy bèn rón rén ra khỏi huyện lỵ. Khi đến phía Tây cái cầu ván bấy giờ trời tối lờ mờ, trăng khuya chưa mọc, thấy có người hình thể to lớn, hớn hở từ dưới đồng đi lên, người ấy bèn lẻn vào chỗ khuất, ngồi rình để xem họ làm trò gì. Một lát, thấy họ thò tay khoắng xuống một cái ao rồi bất cứ vớ được cá lớn cá nhỏ, đều bỏ vào mồm nhai nuốt hết, lại nhìn nhau mà cười mà nói:
    - Những con cá con ăn ngon lắm nên ăn dè dặt mới thấy thú, há chẳng hơn những thức hương hoa nhạt nhẽo họ thường dâng cúng chúng mình ư? Đáng tiếc là đến bây giờ, chúng mình mới được biết những vị ngon ấy.
    Một người cười mà nói:
    - Chúng mình thật to đầu mà dại, bấy nay bị người đời chúng nó lừa dối; ai lại đem cái oản, một vài lẻ gạo để lấp cái bụng nặng nghìn cây mà đi giữ của cho chúng nó bao giờ. Nếu không có những buổi như buổi hôm nay mà cứ trường chay mãi như trước thì thật là một đời sống uổng.
    Một người nói:
    - Tôi xưa nay vẫn ăn đồ mặn không phải ăn chay tịnh như các ông. Nhưng hiện giờ dân tình nghèo kiết, chúng nó chẳng có gì để cúng vái mình. Bụng đói miệng thèm, không biết mùi thịt là cái gì đã trải qua một thời gian lâu lắm, chẳng khác chi đức Khổng Tử ở nước Tề ba tháng không được đụng đến miếng thịt. Song đêm nay, trời rét, nước lạnh, khó lòng ở lâu chỗ này được, chi bằng lên quách vườn mía mà bắt chước Hổ đầu tướng quân(6) ngày xưa.
    Đoạn rồi họ dắt nhau đi lên, vào vườn mía, nhổ trộm mà tước mà hít. Người kia đang ngồi núp một chỗ, liền dương cung lắp tên, thình lình bắn ra, tin luôn ngay được hai người. Bọn gian kêu ấm ớ mấy tiếng rồi ồ chạy cả, chừng độ mấy chục bước đều mờ khuất hết. Song lúc đó còn thấy có tiếng mắng nhau:
    - Đã bảo ngày giờ không tốt thì đừng nên đi, không nghe lời ta, bây giờ mới biết.
    Người kia kêu réo ầm ĩ lên, dân làng quanh đấy giật mình tỉnh dậy, cùng đốt đèn thắp đuốc chia nhau mỗi người đi đuổi một ngả. Họ soi thấy dấu máu vấy trên mặt đất, bèn theo dấu máu ấy đi về phía Tây. Chừng hơn nửa dặm đến một cái chùa hoang, vào thấy hai pho tượng Hộ pháp xiêu vẹo trong chùa, trên lưng mỗi tượng đều có một phát tên cắm vào sâu lắm (7). Mọi người đều lắc đầu lè lưỡi, cho là một sự lạ xưa nay chưa có bao giờ. Họ liền hẩy đổ hai pho tượng. Trong lúc ấy còn nghe có tiếng nói rằng:
    - Vẫn tưởng kiếm cho no bụng, ai ngờ phải đến nát thân. Nhưng bầy ra mưu mẹo là tự lão thủy thần kia. Hắn là chủ mưu mà được thoát nạn còn chúng ta theo hắn mà phải chịu vạ, thật cũng đáng phàn nàn lắm.
    Đó rồi họ sai người đến miếu Thủy thần, thấy pho tượng thần đắp bằng đất, bỗng biến sắc, mặt tái đi như chàm đổ, mấy cái vẩy cá còn dính lèm nhèm trên mép, lại phá hủy luôn cả pho tượng ấy.
    Quan huyện Văn Tư Lập dốc hết hòm rương để trả ơn, người kia chở nặng mà về. Từ đấy yêu tà tuyệt tịch không còn thấy bóng tăm đâu nữa.
    Ta đây vốn thật người TRỜI
    Đứt dây rơi xuống làm người TRẦN GIAN

  3. #3
    Nhị Đẳng Avatar của smc
    Gia nhập
    May 2012
    Nơi cư ngụ
    Tân Phú - Tp.Hồ Chí Minh
    Bài gởi
    2,223

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi 911311 Xem Bài Gởi
    Tui thì oải đồ chất lượng kém, thà tui không có còn hơn có mà kém chất lượng. Nếu tui không đủ tiền để có 1 bức tượng phật chắc chắn, đẹp vừa lòng thì tui thà thờ tranh ảnh phật hoặc chọn một tảng đá vừa mắt để thờ thay tượng phật chứ không làm giàu cho bọn người buôn tượng.

    Ngày trước mỗi tượng phật là 1 tác phẩm nghệ thuật thiêng liêng độc đáo, không cái nào giống cái nào vì 1 nghệ nhân khi làm ra mỗi bức tượng là phải đặc hết tâm huyết của họ vào trong đó. 2 bức tượng của cùng một nghệ nhân cũng không giống nhau hoàn toàn vì nghệ nhân tạo tác phẩm là tuỳ hứng (tuỳ duyên). Thời nay tượng dập khuôn sản xuất hàng loạt, chẳng có tâm, lợi dụng tín ngưỡng để làm kinh tế. Phật cũng bán được sao?
    - Bạn có thể chọn "một tảng đá vừa mắt về thờ" thì tại sao người khác không được quyền chọn "một mớ cát, đá, xi-măng có hình dạng họ thích" (ở đây là hình dáng biểu trưng cho đấng giác ngộ), vừa mắt của họ, đem về thờ?

    Đó là quyền tự do tín ngưỡng của mỗi người, sở thích mỗi người, chưa kể đến việc tâm-sinh lý trong việc chọn giữa "cục đá không hình dạng" và "cục đá có hình dạng" nữa đấy bạn.

    Còn việc khi tượng hư, cũ, cần thay thế... phải xử trí thế nào, nên làm cái gì... chỉ khó phân xử với những ai dùng chúng SAI MỤC ĐÍCH ban đầu mà thôi. Còn người thực sự hiểu rõ công dụng của những vật ấy, không hề có sự phân vân nào, tôi dám chắc điều đấy.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. 38 phương pháp mang lại hạnh phúc
    By smc in forum Đạo Phật
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 06-05-2017, 09:43 AM
  2. Sỉ nhục giếng thần cả làng mang họa
    By Thánh Linh Đất Việt in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 11-07-2013, 09:10 AM
  3. Coi chừng mang bệnh vì uống thủy sâm!!!
    By hangnhinguyenthi in forum Văn hóa Ẩm Thực
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 24-07-2012, 12:01 PM
  4. Trả lời: 21
    Bài mới gởi: 02-07-2012, 12:03 PM
  5. Cô gái mang người vô hình ?
    By Love_Tamlinh in forum Sưu Tập Khác...
    Trả lời: 6
    Bài mới gởi: 04-07-2010, 08:09 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •