89- Kinh truyện 89: Ngiêm-Zũng và Ngọc-Tiên
Một thời Đức Phật ở tại khu lâm viên Tịnh-Đồng thuộc nước Kiền-Khôn-Đà-Việt-Vô-Vi, với năm trăm vị Duyên Giác A Ra Hạt, một ngìn vị Bồ-tát-siêu-việt cùng an tọa.
Đệ tử thứ nhất là A-Nan, đến trước Đức Phật cúi đầu quỳ gối, bạch:
-Con thường nhớ như in trong đầu những lời phật truyền dạy, phật chỉ thuyết chuyển pháp luân bát chính đạo, vậy cửu trùng để giành cho ai, làm thế nào để đến được đó, vì nếu chẳng đến được cửu trùng thì chưa đắc Chí-chi sự vật, vì vậy không hiểu được thấu triệt sự vật. Vậy xin đức phật cởi bỏ ngi hoặc đó cho con! Đức phật nói:
-Suy ngĩ chín chắn thay! Này A-Nan nơi cửu trùng đó khó đến, khó qua, như người say ziệu chỉ thấy cửu nạn chứ không thấy thiên đường, thấy rồi cũng không giữ được, muốn giữ được phải chính Thiện-Ác, zùng thiện trừng trị cái ác, bắt cái ác phục thiện, đó là công ngiệp của vô lượng siêu việt bồ tát đại kết đại cộng mới làm được. Con sẽ được hiểu thấu triệt ngay đây. Hãy tĩnh tâm nge ta truyền ziệu pháp!
Thuở xưa, Bồ-tát sinh ở nước Nam-Thiên-Môn-Khôn-Đà-Việt có phật đạo hưng vượng, làm Phạm chí tên là Ngiêm-Zũng, tự tìm thầy học hỏi, ngửa xem thiên văn, các sách về mưu lược, sấm ký, hễ nghe thấy là liền hiểu, giữ chân, chuộng hiếu. Phạm chí trong nước đều khen ngợi. Một hôm, thầy hỏi:
-Ngươi nay đạo đầy, ngề đủ, sao không zốc chí ra đi giáo hóa kẻ mới học?
Phạm chí thưa:
-Con vốn ngèo thiếu, không có của cải gì để báo đền ân thầy, nên không zám đi. Vả lại mẹ bệnh rất nặng không thuốc thang chữa trị, xin đi làm thuê để lo thuốc thang cho mẹ.Thầy nói:
-Tốt lắm.
Phạm chí bèn cúi đầu lễ thầy ra đi, zạo khắp nước gần đó, thấy năm trăm vị Phạm chí tụ hội nơi giảng đường, bày biện một tòa ngồi cao, đặt một người con gái đoan chính, đẹp như tiên sa tên là Ngọc-Tiên và năm trăm đồng bạc nói:
-Ai lên ngồi trên tòa cao để các Học-Giả cùng vấn đáp, nếu thấy trí rộng, đạo sâu thì sẽ zâng cô gái và số tiền ấy.
Bồ-tát đến xem, thấy họ trí cạn, bị gạn hỏi tất hết lời, bèn bảo các Học-Giả:
-Tôi cũng con Phạm chí, có thể zự bàn được không?
Mọi người đều đáp:
-Được.
Bồ-tát liền lên ngồi tòa cao, các Học-Giả hỏi đạo cạn thì đáp đạo sâu, hỏi nghĩa hẹp thì giải nghĩa rộng. Các Học Giả nói:
-Người này đạo cao trí rộng, có thể làm thầy.
Rồi họ đều cúi đầu chịu phục. Bồ-tát xin cáo lui. Các Học-Giả nói:
-Người này tuy trí tuệ cao minh, nhưng là người nước khác, cưới con gái nước ta làm vợ không hợp, hãy lấy thêm tiền để tặng thưởng.Bồ-tát đáp:
-Người đạo cao thì đức sâu, ta muốn đạo vô dục, điều muốn ấy mới quý giá. Đem đạo truyền cho thần, đem đức trao cho Thánh, Thần thánh truyền nhau thì nền giáo hóa lớn lao mới không hư, đáng gọi là kẻ nối zòng tốt. Các ông muốn mất đạo, chặt gốc rễ của phước đức, có thể gọi là
kẻ vô hậu.
Nói rồi liền lui. Các Học-Giả bẽn lẽn, xấu hổ. Người con gái nói:
-Bậc Đại-Sĩ kia đúng là chồng ta.
Rồi nàng vén áo bước ra đường, lần theo zấu vết, trải qua khắp các nước, Đến được nước Nam-Thiên-Môn-Khôn-Đà-Việt thì chân đau sức mệt, ngất xỉu bên vệ đường. Trời đế thích hóa làm con khỉ chúa đến truyền thuốc thần zược khiến nàng tỉnh lại, đúng lúc đó quốc vương nước ấy hiệu là Chế-Thắng-Minh, đang tuần hành biên giới đi qua, thấy người con gái mệt xỉu, liền hỏi:
-Cô là ai mà nằm bên vệ đường vậy?
Người con gái thuật đầy đủ về nguyên do. Vua khen chí của cô và rất thương xót. Nhà vua ra lệnh cho cô gái:
-Hãy theo ta về cung, ta sẽ nhận con làm con gái.
Cô gái tâu:
-Thức ăn của họ khác, có thể ngồi không mà ăn sao? Xin cho giữ một chức gì thì sẽ theo đại vương.
Vua nói:
-Cô hái các loại hoa quý zâng cho ta trang sức.
Cô gái xin vâng lời, theo vua về cung, ngày ngày hái hoa đẹp để dâng lên cho vua dùng.
Ngiêm-Zũng trở về nước, thấy trên đường người ta xúm nhau san gò lấp hố, quét zọn sạch sẽ, bèn hỏi người đi đường:
-Zân chúng hớn hở, chắc có gì vui vẻ?
Họ đáp:
-Đức Phật Định-Quang Như Lai Vô Sở Trước Chánh Chân Đạo Tối Chánh Giác Đạo Pháp Ngư Thiên Nhân Sư sắp đến đây giáo hóa, nên dân chúng hớn hở.
Chu-Zũng lòng vui, lặng lẽ nhập định, tâm thanh tịnh không nhơ,thấy Đức Phật sắp đến. Trên đường gặp cô gái khi trước tay cầm chín bông hoa sen để zâng cúng đức phật, bèn đi theo hỏi mua. Cô gái nói:
-Hoa này không bán, zùng để zâng kính đức phật. Xin tặng người quân tử năm bông để tỏ lòng mến mộ.
Khi đó, Vua, Vương hậu, thứ dân đều tự mình sửa sang đường, Bồ-tát nài xin một đoạn nhỏ để tự mình lo sửa.
Zân nói:
-Còn có một khe nhỏ, nước chảy xiết, đất đá không đứng yên được.
Bồ-tát nói:
-Ta sẽ zùng sức uy trấn thần thông khiến nước ngừng chảy, khe tự kín liền như chưa hề có, được chăng?
Lại nghĩ: “Nghi thức cúng zường là phải zùng bốn lực lớn, khổ mình mới tốt. Liền kéo đá, đem sức mình lấp khe đó. Sức hiền lực trụ rồi, còn chút rãnh bùn thì Đức Phật đã đến, Bồ- tát bèn cởi áo za nai đang mặc phủ lên chỗ đất bùn, rồi đem năm bông hoa sen tung lên cúng Phật, hoa sen trùm lên không trung hóa thành năm đài sen rực rỡ như sao sáng trên trời. Cô gái mừng rỡ đưa bốn bông hoa sen còn lại nhờ chu zũng tung hộ, hoa bay lên hư không kết zính với năm đài sen trước thành cửu đài liên hoa sen, sáng rực cả bầu trời. Zân chúng, vua chúa, quan quân, trời thần quỷ rồng đều hân hoan tán thán vì sự trinh khiết màu nhiệm.
Đức Phật thấy lòng thành của bồ tát đã hiển linh, bèn gọi Bồ-tát nói:
-Sau tám mươi mốt ức kiếp, hiền giả sẽ thành Phật hiệu là Chính Biến Tri Như Lai Vô Sở Trước Chính Chân Giác Đạo Tối Chánh Giác Đạo Pháp Ngự Thiên Nhân Sư. Đời ấy điên đảo, vợ chồng hận nhau, cha con thù nhau, sự cai trị của vua tổn hại đến dân, khác nào trời mưa đao kiếm, zân tuy cố tránh nhưng khó thoát nạn. Ngươi sẽ ở nơi cõi đời ấy cứu vớt chúng sinh, số người được độ không thể tính kể. Rồi đức phật bảo cô gái:
-Còn con sẽ là người nâng khăn sửa túi phụ giúp cho Ngiêm-Zũng vĩnh kiếp, phước họa cùng chịu, xướng khổ cùng chia, vậy con có bằng lòng không?
Ngọc-Tiên e thẹn gật đầu, còn Ngiêm-Zũng mừng vui, nhảy lên hư không cách mặt đất bảy trượng, rồi từ trên không đáp xuống, lấy tóc trải đất cho Phật bước qua. Đức Thế Tôn đi qua rồi, bảo các Tỳ-kheo:
-Đừng đạp lên đất ấy. Sở dĩ như vậy là vì đó là nơi thọ ký, tôn kính vô thượng. Kẻ sĩ có trí dựng ngôi chùa nơi đây thì cùng được đồng thọ ký.
Chư Thiên đều đồng thanh nói:
-Chúng tôi sẽ tạo chùa ở đây.
Bây giờ, người con lớn của ông trưởng giả Phi-La-Zư tên là Hiền-Càn lấy một ít củi nhỏ xếp lên chỗ đất ấy, nói:
-Chùa ta đã zựng rồi!
Chư Thiên ngoái nhìn nói với nhau:
-Đứa bé phàm phu mà có trí tuệ của bậc Thượng thánh ư?
Hiền-Càn bèn chở các báu đến, zựng chùa trên đó, rồi cúi đầu thưa:
-Xin nguyện cho con được thành Phật, giáo hóa như nay. Hiện đã zựng chùa rồi thì phước ấy ra sao?
Đức Thế Tôn nói:
-Khi Ngiêm-Zũng thành Phật, con sẽ được thọ ký.
Hiền-Càn liền cung kính đảnh lễ nơi chân Phật. Đức Phật thọ ký cho sau này sẽ thành Phật hiệu là Khoái-Kiên-Như-Lai-Vô-Sở-Trước-Bảo Pháp-Ngự-Thiên-Nhân-Sư, chuyên dùng trí tuệ để bảo vệ công lý cho kẻ yếu và lẽ phải.
Đức Phật bảo Tôn giả Thu Lội Tử:
-Ngiêm-Zũng ấy là thân Ta, nàng Ngọc Tiên nay là Câu-zi-kỳ-ziệu, Ông Phi la zư nay là đức hộ pháp, Hiền-Càn nay là Đức-Bảo-Pháp.
Đức Phật thuyết giảng kinh xong, bốn chúng đệ tử trời, người, rồng, quỷ không ai là không hoan hỷ, làm lễ và lui.
Trí tuệ độ vô cực rộng khắp của Bồ-tát luôn thể hiện sự sáng suốt như vậy.
Kinh này thay cho kinh nho đồng. chẳng có nho nhọ nào đâu mà bắt học sinh lớp 3 học chữ hán cho đớn hèn dân tộc này