Theo NN thấy thì nếu vì thỉnh những chiếc nhẫn này, nếu nói theo nhân gian thì đã được “làm phép”, và để giúp cho chùa có tiền để làm Phật sự thì NN sẽ thỉnh. Chuyện này nó cũng giống như ở bên Thailand, các vị thầy trong chùa thường hay làm phép vào những món đồ như thế này, hay những hình tượng để đeo, để thờ thì NN cũng sẽ thỉnh để giúp chùa vì bên Thailand hơn 90% theo Phật Giáo Nguyên Thủy, cho nên họ không làm những chuyện như bên những chùa của Phật Giáo Phát Triển như tổ chức làm cơm chay để có thể có tài bảo để trang trãi Phật sự. Các thầy ở bên Thailand chỉ biết dùng những lực trong cõi giới vô hình như Đức Thế Tôn đã dạy, để chú nguyện (làm phép) cho những món đồ được linh ứng để Phật tử có thể thỉnh về.
Cho nên, nhưng đồ vật như thế này thì NN cũng thường hay thỉnh, nhưng không bao giờ đeo trên người mà chỉ để trên những chổ sạch sẻ, tinh khiết như bàn thờ mà thôi. NN thấy không cần phải dùng đến những món đồ này. Nếu mình tu tập miên mật thì long thần, hộ pháp, các chư Phật 10 phương, các vị theo để giúp đở hành giả rất là nhiểu. Không cần phải đeo những món đồ như thế này. Thêm nửa, đeo mà không giữ cho sạch sẽ, tinh khiết thì cũng bị mang tội, và bị phạt.
NN thấy ở đây nói bị phạt là bị phạt thiệt đó. Nếu muốn thì thử thỉnh những vật nhưng vòng, nhẫn, hay đồ đeo trên cổ xem. Sau đó thử làm ô uế nó thì sẽ biết liền à. Thứ nhất là họ sẽ phạt mình, tiếp đến là họ sẽ bỏ, không hộ nửa, và chiếc nhẫn, bức tượng đeo trên cổ, v.v… sẽ hết linh nghiệm.
Thân
NN
To You With Love
Bkav nghĩ có thể đây là một hiện tượng tâm lý. Khi một người bị ám thị thì những kết quả xảy ra xung quanh dường như đúng như những gì người đó tin tưởng. Giống như đi xem bói, ông thầy bói chỉ nói đúng khoảng 20% nhưng chúng ta có cảm tưởng ông ấy nói rất đúng, lý do vì chúng ta quá ấn tượng với 20% đúng mà quên đi mất 80% phần còn lại ông ấy nói không đúng.
Bạn cứ đưa nhẫn như một chiếc nhẫn bình thường cho một người (không tôn giáo) xem người đó có cảm thấy bi phạt không!
Phật thấy chúng sanh đều là Phật, chúng sanh thấy Phật đều là chúng sanh. Phật thấy chúng sanh đều là Phật nên tùy thuận cơ nghi vì chúng sanh thuyết pháp ngõ hầu chúng sanh tiêu trừ vọng nghiệp, tự chứng cái mình sẵn có. Dẫu cho hết thảy chúng sanh đều chứng được Niết Bàn rốt ráo, Phật trọn chẳng thấy ta là người hóa độ, chúng sanh là kẻ được hóa độ; bởi lẽ họ chính là Phật. Chúng sanh thấy Phật đều là chúng sanh nên chín mươi lăm thứ ngoại đạo ở Tây Thiên (Ấn Độ) và những nho sĩ câu nệ, hủ bại không ai chẳng tận tâm tận lực hủy báng nhiều cách ngõ hầu Phật pháp loạn diệt, trọn chẳng còn tiếng tăm, dấu tích gì nữa, tâm họ mới vui sướng! Mặt nhật rạng ngời giữa hư không toan dùng một tay bưng bít càng khiến quang minh Phật pháp sáng tỏ, càng phơi bày sự thiển cận, hèn kém của chính mình mà thôi! Kẻ có túc căn do nhân duyên báng Phật, chê Phật, bèn lại quy y Phật pháp, làm đệ tử Phật, thay Phật hoằng dương, giáo hóa. Kẻ không túc căn sẽ do nghiệp lực vĩnh viễn đọa trong A Tỳ địa ngục. Đến khi nghiệp báo hết, thiện căn “nghe được danh hiệu Phật trong kiếp xưa” bèn phát hiện; do vậy mới nhập Phật pháp, rồi sẽ gieo thiện căn dần dần đến khi nghiệp tận, tình không mới hoàn lại cái mình sẵn có mà thôi. Thật là ơn Phật rộng lớn, sâu xa, không thể nào hình dung được!
Một câu nhiễm vào thần thức, vĩnh viễn trở thành hạt giống đạo. Ví như nghe tiếng cái trống đã bôi thuốc độc, dù xa hay gần đều chết. Ăn chút Kim Cang, quyết định chẳng tiêu. Sanh được lòng tin như thế thì gọi là Chánh Tín, ông hãy gắng lên. Thêm nữa, kẻ khéo được lợi ích, không gì chẳng phải là lợi ích. Kẻ cam chịu tổn hại thì không gì là chẳng tổn hại. Người đời nay hay cậy vào Thế Trí Biện Thông nghiên cứu Phật học, vừa biết chút nghĩa lý liền bảo mình đã đích thân chứng đắc. Từ đó, tự đặt mình lên cao, miệt thị cổ kim: Đừng nói là người thời nay chẳng thèm để vào mắt, dẫu bậc cao tăng mấy ngàn, mấy trăm năm trước đa phần là cổ Phật tái lai hoặc là Pháp Thân Bồ Tát thị hiện, đều bị kẻ ấy coi là tầm thường, chẳng đáng học hỏi. Chưa đắc nói là đắc, chưa chứng khoe đã chứng, nghe lời họ nói cao vượt chín tầng trời, xét cái tâm họ hèn tệ tụt dưới chín tầng đất. Tập nhiễm như thế phải nên trừ gấp; nếu không, sẽ như đựng Đề Hồ trong đồ chứa có chất độc, sẽ giết được người.
Nếu có thể niệm niệm quay trở lại soi xét tự tâm thì chẳng những được lợi ích nơi những pháp đức Như Lai đã nói, mà với tảng đá, gạch, ngói, đèn, lồng, trụ trống và tất cả mọi hình sắc, âm thanh khắp cõi đại địa không gì chẳng phải là diệu lý Thật Tướng Đệ Nhất Nghĩa Đế. Nói “cổ kim không có ai” há từng mộng thấy, mong hãy tin chắc, gắng sức hành.
Ấn Quang Đại Sư (Tổ Sư Đời Thứ 13 Của Tịnh Độ Tông Và Cũng Là Hóa Thân Của Đại Thế Chí Bồ Tát)
Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm dạy: "NẾU QUÊN MẤT TÂM BỒ ĐỀ MÀ TU CÁC PHÁP LÀNH, ĐÓ LÀ NGHIỆP MA."
HT Tuyên Hóa dạy "Nơi nào có Kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật."
- Cái này cũng giống như để hình nền điện thoại là hình Phật được không? Có người bảo: để hình nền là Phật rồi mình đút điện thoại vô túi là bất kính! Khổ thân... Lẽ ra không cần phải "mệt" như vậy, tự nhiên đeo chiếc nhẫn vào cái là giống như đeo thêm phiền não!
Vậy, SMC đặt câu hỏi: vô chùa, lễ Phật là lễ Phật trong tâm hay lễ vị Phật bằng xi-măng cốt thép giữa chánh điện?
Đeo nhẫn cũng thế. Cái uy lực của nó nằm trong sự tỉnh giác của mình; giúp cho mình đang tán tâm tự dưng nhìn thấy nó thì mình quay trở lại giữ chánh niệm. Giống như đi đường gặp va quẹt, chuẩn bị chó mèo... thì nhìn thấy chiếc nhẫn với chữ khắc trên đó, tạo cho ta một niềm tin mãnh liệt nhắc ta là đang tu, phải nhẫn nhịn. Nhớ lại Kim Cang là "vô tướng, phàm sở hữu tướng - giai thị hư vọng", "không có ta", "ta là ai?"... không có ta thì sân si để làm gì...v...v.... Rồi mọi chuyện qua đi như một cơn gió!
Chứ còn nói chuyện đeo lên, rồi làm việc này việc kia sẽ bị phạt, bị "quở" thì chỉ là "nói cho vui" vậy thôi!
Hi hi hội này giờ ra sao ??? Còn hay mất bao nhiêu bỏ trì LN hay thêm bao nhiêu người trì LN hi hi riêng tui vẫn vậy , cứ 4h sáng là làm 1 cữ LN hi hi
There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)
Bookmarks