Này các Đại đức, bên ngoài phát ra âm thanh ngôn ngữ, bên trong thì biểu hiện các tâm tư làm phát sinh ý niệm, tất cả đều chỉ là những loại áo. Nếu các vị cứ nhận cái áo mặc kia làm kiến giải chân thật và cứ tiếp tục như thế thì tu hành có trải qua muôn vàn kiếp nhiều như vi trần cũng chỉ là hết bận áo này đến bận áo khác, chưa hề thoát được luân hồi sanh tử, chẳng bằng chi làm người vô sự. Gặp nhau mà không biết nhau, nói chuyện với nhau mà không biết tên nhau.

Người học đạo ngày nay, sở dĩ không thành công là vì cứ nhận lầm danh tự làm kiến giải. Họ ghi chép lại những câu nói, những lời lẽ của những ông già đã chết vào trong một cuốn sách lớn, trịnh trọng cất dấu trong bốn năm lớp túi vải, không cho ai thấy, và cho đó là truyền chỉ, cần bảo trọng. Thật là lầm lớn! Này những kẻ đui mù kia, trong những mảnh xương khô, làm sao tìm cho ra nước?

Có một số người không biết được thế nào là tốt, xấu. Từ trong giáo lý rút ra những huyền đàm hý luận, chế tác thành văn cú nghĩa lý. Khác nào đi bỏ vào trong miệng những cục phân mà ngậm, rồi lại nhả ra mớm cho người khác. Chẳng khác gì thế gian chơi trò truyền miệng cho nhau. Oan uổng cho một đời luống qua! Thế mà cũng bảo rằng, ta là người xuất gia. Đến khi bị người ta chất vấn về Phật pháp, thì ngậm miệng chẳng nói được lời nào. Đôi mắt trợn trừng, miệng thì xệ xuống méo xẹo. Những hạng người như vậy, dù có gặp Đức Phật Di Lặc ra đời chăng nữa, thì cũng bị đày đi thế giới khác, hoặc cho xuống địa ngục để nhận quả báo khổ đau.