Trang 1 trong 2 12 Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 61

Ðề tài: Những Vần Thơ Ngoại Cảm

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Những Vần Thơ Ngoại Cảm

    NHỮNG VẦN THƠ NGOẠI CẢM

    Nguời viết là một nông dân, học vấn biết đọc biết viết. Từ năm 1990 có khả năng xuất thần, ứng khẩu đọc thơ có vần có điệu, nội dung là các bài thơ Tiên, các câu chuyện thơ dã sử... mà chúng tôi gọi là những vần thơ Ngoại Cảm.

    Những bài thơ này được ghi chép, sưu tầm bởi Câu Lạc Bộ Tiềm Năng Con Người phía Nam, do ông Nguyễn Tuấn Thanh, Thư ký Thường trực, hiệu đính và cung cấp cho TGVH.

    Phần chú thích do chúng tôi soạn dựa theo Lịch sử Việt Nam để người đọc dễ theo dõi.

    HOAN NGHÊNH MỌI Ý KIẾN NHẬN XÉT CỦA NGƯỜI XEM

    Mọi sự trích dẫn xin ghi rõ nguồn từ TGVH.
    Bản quyền thuộc ông Nguyễn Tuấn Thanh.
    Last edited by Love_Tamlinh; 20-04-2009 at 09:32 PM.

  2. #2

    Mặc định

    CHUYỆN TÌNH TRỊNH KIỂM - TIỂU THƠ NGUYỄN NGỌC BẢO

    1. Non sông một dải sơn hà
    Nguyễn Kim (1) ngồi kể chuyện nhà thuở xưa.
    Màn trời sương sớm nắng trưa
    Kiếp người mây rước trăng đưa mơ màng
    Từ đường một đấng nhà quan
    Mấy đời gầy dựng giang san cõi bờ.
    Phu nhân vào gọi tiểu thơ (2)
    Đến nghe lệnh dạy kịp giờ với anh (2).
    Cha lành con cháu cũng lành
    10. Giống nòi rường cột trâm anh ngọc vàng
    Nguyễn Uông, Ngọc Bảo, Nguyễn Hoàng
    Ngồi chờ nghe lệnh nghiêm đàng chỉ phân.
    Kim rằng người sống cõi trần
    Sao cho ích nước lợi dân mới là,
    Ông con (3) hồi thuở xưa xa
    Phò Lê gầy dựng nghiệp nhà cho Lê,
    Giang san xã tắc thâu về
    Giống nòi rường cột nhà Lê vẫn còn,
    Nay mà mất hết nước non
    20. Vì Lê Uy Mục (4) tánh còn say mê
    Đến Lê Tương Dực (5) ê hề
    Trò chơi nhiều kiểu đáng chê con à.
    Nghĩ công nghiệp cũ xưa xa
    Nghĩ Lê Thái Tổ nhớ nhà Thánh Tông
    Nghĩ người xưa lắm dày công
    Nghĩ ơn đất nước cha ông dựng gầy
    Truyền noi cho đến hội này
    Để cho con lũ cháu bầy nhuốc nhơ.
    Đăng Dung họ Mạc phỉnh phờ
    30. Gạt Vua chém tướng đoạt cờ Nam ta (6)
    Làm tôi soán đoạt Bửu tòa
    Giết Vua Lê chết với bà Thượng Khanh.
    Hai con là đấng hùng anh
    Hãy noi gương thiện làm lành nghe con,
    Ngọc Bảo phận gái phấn son
    Cũng nên giúp sức nước non con à.
    Xưa nay nhiều gái quần thoa
    Đứng lên gầy dựng sơn hà thiếu chi,
    Nay mà xã tắc lâm nguy
    40. Khắp nơi nổi loạn biên thùy lâm le (7),
    Con ngồi cha kể con nghe
    Con dù phận gái cũng dè việc quan.
    Nguyễn Uông lại với Nguyễn Hoàng
    Chức làm Thái úy phải toan việc trào (8)
    Mở mang đức độ anh hào
    Hầu cho trong nước đồng bào mến danh.
    Tiểu thơ quỳ xuống thưa rằng
    Thưa cha con muốn rõ danh chúa nhà,
    Như Lê Chiêu Tông (9) chúa ta
    50. Con hay là cháu của nhà Thánh Tông.
    Hiện nay thành nội Thăng Long
    Mạc Đăng Doanh (10) ngự ngai rồng lâu nay.
    Bốn phương sĩ tử tranh tài
    Thi đình mở hội chọn rày trạng nguyên,
    Con nghe lòng luống ưu phiền
    Thủ khoa Đình Ái (11) giải nguyên hai người.
    Nguyễn Kim nghe nói liền cười
    Ý con muốn nhắc đến người Bỉnh Khiêm.
    Cho hay từ cổ chí kim
    60. Con người ba tuổi chớ tìm văn nhân (12),
    Nếu con vì nước vì dân
    Phải nghe cha dạy ân cần làm y.
    Có người dõng tướng nam nhi
    Ở thôn Vĩnh Lộc tu mi kiệt hào (13),
    Cha người xưa vốn quan cao
    Làm quan gián nghị trong trào Uy Vương,
    Tại vua Uy Mục bất lương
    Từ quan hưu trí về nương quê nhà,
    Người này giòng dõi Trịnh gia
    70. Vốn tên Trịnh Kiểm (14) là nhà võ quan,
    Nay ba mươi tuổi xuân sang
    Chưa nơi kết tóc còn đang xuân thì.
    Cha nghe họ Trịnh oai nghi
    Chiêu binh mãi mã phòng khi đoạt thành (15),
    Nếu như họ Trịnh tài lành
    Dùng mỹ nhân kế dỗ dành Trịnh gia
    Con đây là gái màn hoa
    Gả cho Trịnh Kiểm một nhà cũng xuê,
    Hội này binh loạn tứ bề
    80. Cha cần võ tướng phò Lê con à.
    Thăng Long họ Mạc khai khoa (16)
    Dù trăm quan trạng cha mà chẳng lo,
    Cha hay lưu ý thăm dò
    Mạc Đăng Doanh vốn nhà nho thiên tài
    Từ ngày túc vị đến nay
    Vẫn còn quý trọng nhân tài nhà Lê,
    Các quan thần phục một bề
    Tìm tòi con cháu vua Lê phong thần,
    Các bà quận chúa cung tần
    90. Của Lê để lại Mạc cần thăm nuôi (17).
    Cha nghe cũng tạm làm vui
    Em Lê Chiêu Tông (18) khóc mùi như ngây
    Thăng Long cha đến đêm chầy
    Gặp Lê Công Chúa ngất ngây kêu trời.
    Cha liền khẽ nhỏ đôi lời:
    Công nương là gái tuyệt vời như tranh
    Dù không làm vợ Đăng Doanh
    Cũng là vợ của công khanh đại thần.
    Xưa nay hễ đấng anh quân
    100. Không hề chém giết nữ nhân bao giờ,
    Giết người chiến lược binh thơ
    Gái nào chém tướng đoạt cờ cầm binh
    Thì là mới sợ bỏ mình
    Công nương là gái giữ gìn phòng hoa,
    Tối ngày son điểm phấn thoa
    Tội chi mà sợ Mạc gia chém đầu.
    Công nương nghe rõ từng câu
    Kề tai mới thuật đuôi đầu cha hay.
    Bảo là quan Trạng có tài
    110. Võ văn đều đủ cả hai con à
    Tên Khiêm họ Nguyễn tài ba (19)
    Mạc Đăng Doanh rất trọng nhà Trạng nguyên,
    Nên đưa Công chúa kết duyên
    Lê Oanh Vàng chẳng xứng nguyền phu thê
    Cho nên mới khóc dầm dề
    Định tìm phương trốn theo về với cha,
    Đặng cho huynh muội một nhà
    Cha liền kể hết cho hà nguyên nhân:
    Công nương mến nước thương dân
    120. Phải cần chước lượng nương thân tại trào
    Ưng ông võ trạng tài cao
    Vâng lời họ Mạc Mạc nào biết chi
    Chỉ qua cái đạo xướng tùy
    Kề tai nói nhỏ những khi đồng sàng (20),
    Kể cho Quan Trạng hoàn toàn
    Giang san này của họ hàng nhà Lê
    Ngày nay họ Mạc thâu về
    Nghĩ công Thái Tổ (21) nặng nề xưa xa,
    Đã là Quan Trạng tài ba
    130. Những điều loạn nghịch lòng mà nào ưa
    Đó là một kế ngăn ngừa
    Dù cho Quan Trạng mưu thừa ra chi
    Để cho Chiêu Tông lánh nguy
    Công nương y kế mới thì được cho,
    Phận tôi xã tắc nương phò
    Ngày lo binh mã đêm lo quân hình.
    Phúc đâu Quan Trạng lại nhìn
    Công nương hoảng sợ cha hình như cây (22),
    Hồi lâu cha mới nói vầy:
    140. Trạng Khiêm đã rõ tôi đây lão thần
    Tôi người mến nước thương dân
    Nửa đêm lén đến thăm phần công nương
    Vì là giọt máu Lê Vương
    Hãy còn xót lại cung chương một nàng
    Chánh tên Công Chúa Oanh Vàng
    Đăng Doanh bắt gả tân quan đây này,
    Nàng đang than khóc như ngây
    Tôi vừa đến viếng ngài đây đã kề,
    Nếu thương cho lão ra về
    150. Nếu ngài ghét lão bắt về khảo tra
    Lão vì cơ nghiệp Lê gia
    Thăng Long lão mới vào ra đêm dày
    Nếu Vua nhà Mạc mà hay
    Thì đầu của lão sẽ bay tức thì.
    Trạng rằng lão tướng chớ nghi
    Người trong một nước cớ chi ngại lòng,
    Lão thần là kẻ chí công
    Lúc nào cũng nghĩ giống giòng nhà Lê,
    Vậy thì lão cứ ra về
    160. Cha nghe Trạng nói cười hề bước ra.
    Từ nay con hãy nghe cha
    Cha mời Trịnh Kiểm sang qua dinh tiền
    Gả con cho Trịnh kết duyên
    Cha cùng họ Trịnh trị yên Mạc trào.
    Công nương là gái má đào
    Sẽ ưng Quan Trạng chuyện nào cũng an.
    Nói rồi tỏa bức thư sang
    Cho người mời Trịnh luận bàn chuyện riêng,
    Trịnh nghe vội vã đến liền
    170. Uông Hoàng hai gã ngạc nhiên không chào,
    Trịnh Kiểm cứ việc đi vào
    Nguyễn Kim đứng dậy đón chào hỏi han
    Tiểu thơ lui lại hậu đàng
    Trịnh Kiểm nhỏ nhẹ hỏi han nọ này:
    Thưa ngài tôi đã đến đây
    Chuyện chi cứ nói đủ đầy tôi nghe.
    Nguyễn Kim mới nói nè nè
    Danh ngài tôi cũng đã nghe đủ đầy,
    Nay mời ngài đến nơi đây
    180. Ý tôi muốn cột sợi dây xích thằng (23),
    Ngài thì thông đạt võ văn
    Chẳng hay tử phược thê thằng ra sao?
    Trịng Kiểm rằng tuổi đã cao
    Ba mươi chín tuổi lược thao gồm tài (24)
    Vẫn lo binh pháp dồi mài
    Ban đêm dạy võ ban ngày dợt binh,
    Rảnh đâu lo việc gia đình
    Nơi nơi muốn khởi đao binh kia cà
    Nếu lo con vợ cửa nhà
    190. Ai lo Non Nước Sơn Hà Chúa Vua,
    Nên tôi như kẻ quê mùa
    Không con không vợ chọn Vua mà thờ
    Hiện còn nhuần gội binh thơ
    Nên chưa kết nghĩa tóc tơ nơi nào.
    Nguyễn Kim liền mới nói mau
    Tôi sanh một gái má đào phương phi
    Nếu ngài chẳng nệ điều chi
    Xin cho tiện nữ kết nghì trúc mai,
    Phỉ duyên gái sắc trai tài
    200. Phò Lê diệt Mạc tôi ngài gắng công.
    Trịnh Kiểm nghe nói vui lòng
    Xin cho coi mắt má hồng đặng chăng
    Trăm năm một mối xích thằng
    Nên duyên túc trái cũng căn Trời dành.
    Nguyễn Kim nghe cũng lòng đành
    Truyền cho Ngọc Bảo gái lành bước ra
    Trịnh Kiểm liếc mắt xem qua
    Rõ ràng trong ngọc trắng ngà như Tiên,
    Hãy còn thơ bé thiếu niên
    210. Như vầy âu cũng xứng duyên vợ chồng.
    Kiểm xem đẹp dạ vui lòng
    Vội vàng dâng lễ tơ hồng giao bôi,
    Đem binh hiệp lại một ngôi
    Cha con vui dạ, chúa tôi một nhà (25).

  3. #3

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Nguyễn Kim (1468-1545), tướng giỏi nhà Hậu Lê, giúp vua Lê chống lại nhà Mạc nên được phong chức Thái Sư Hưng Quốc Công. Nguyễn Kim là thủy tổ của chín đời Chúa Nguyễn, về sau nhà Nguyễn truy tôn ông là Triệu tổ Tĩnh hoàng đế.

    2. Nguyễn Kim có ba người con. Người con gái lớn nhất Ngọc Bảo, lấy chúa Trịnh Kiểm; hai người con trai là tướng giỏi được phong Quận công, người con trai lớn Nguyễn Uông bị Trịnh Kiểm giết; người con trai thứ là Chúa Nguyễn Hoàng (1525–1613), cai trị Đàng Trong từ Thuận Hóa trở vào.

    3. Nguyễn Kim thuộc dòng dõi công thần nhà Hậu Lê. Cha Nguyễn Kim là Nguyễn Văn Lưu, công thần nhà Hậu Lê. Chị họ của Nguyễn Văn Lưu chính là Hoàng hậu Trường Lạc của vua Lê Thánh Tông.

    4. Thời kỳ suy tàn của nhà Lê. Lê Uy Mục (1488–1509) ăn chơi vô độ, ham rượu chè, gái đẹp, tàn bạo giết hại nhiều người vô tội. Uy Mục mới lên làm vua đã giết tổ mẫu là bà Thái hoàng Thái hậu (tức Trường Lạc hoàng hậu của vua Lê Thánh Tông trước đây), giết quan Lễ bộ Thượng thư Đàm Văn Lễ và quan Đô ngự sử Nguyễn Quang Bật, vì trước đây bà Thái hậu và hai vị quan này không chịu lập Uy Mục nối ngôi. Lê Uy Mục được gọi là Quỷ Vương.

    5. Lê Tương Dực (1495–1516) đưa quân về chiếm Đông Kinh, bắt vua Lê Uy Mục và bức tử, lên ngôi vua. Lê Tương Dực chơi bời xa xỉ truỵ lạc, bỏ bê việc nước. Ông cho xây điện 100 nóc, xây Cửu Trùng Đài nhiều năm trời không xong, hao tổn tiền của, giết hại nhiều người. Lê Tương Dực cho đóng thuyền bắt gái đẹp khỏa thân chèo chơi ở hồ Tây, gian dâm với cung nhân của các triều vua trước. Vì hoang dâm nên Lê Tương Dực được gọi là Vua Heo.

    6. Năm 1518, Mạc Đăng Dung được vua Lê Chiêu Tông tin cậy giao cầm quân dẹp loạn binh biến ở kinh thành. Lập được công lớn, lại nắm quyền bính trong tay, về sau Mạc Đăng Dung phản bội, phế truất vua Chiêu Tông, đưa em của vua là Lê Cung Hoàng lên ngôi.
    Vua Chiêu Tông được các tướng đưa vào Thanh Hoá, đến năm 1526, Mạc Đăng Dung bắt được vua Chiêu Tông mang về Thăng Long giết chết.
    Tháng 6 năm 1527, Mạc Đăng Dung phế truất luôn vua Lê Cung Hoàng, lên ngôi vua lập ra nhà Mạc, niên hiệu Minh Đức. Nhà Mạc trị vì cho đến năm 1592.

    7. Các võ tướng nhà Lê không phục nhà Mạc, ngầm tập hợp lực lượng cát cứ ở các địa phương.

    8. Trào: triều đình.

    9. Lê Chiêu Tông (1506-1526) lên ngôi từ 1516 đến 1522. Theo Đại việt Sử ký Toàn thư, vua Lê Chiêu Tông là con Cẩm Giang vương Lê Sùng, cháu nội Kiến vương Lê Tân và là chắt của vua Lê Thánh Tông.

    10. Mạc Đăng Doanh (1503-1540), nối ngôi Mạc Đăng Dung, trị vì từ năm 1530 đến 1540.

    11. Năm 1535, nhà Mạc mở khoa thi Hội, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Bùi Khắc Đốc, Nguyễn Thừa Hưu đỗ tiến sĩ.

    12. Văn nhân: ý nói các quan văn.

    13. Tu mi: ý nói rậm râu, nhiều tóc, nam tính.

    14. Trịnh Kiểm (1503–1570), người đầu tiên lập nên các dòng Chúa Trịnh, thời kỳ Vua Lê - Chúa Trịnh.

    15. Nguyễn Kim mong muốn chiêu tập binh tướng khởi nghĩa chống nhà Mạc tái lập lại nhà Lê. Trịnh Kiểm là người có tài, được Nguyễn Kim gả con gái là tiểu thơ Ngọc Bảo cho và giao cho Trịnh Kiểm nhiều trọng trách về sau.

    16. Sử sách ghi nhận nhà Mạc rất chú trọng tới nhân tài từ tuyển chọn qua đường thi cử. Tuy chiến tranh, nhưng nhà Mạc cũng chú ý đào tạo và xây dựng hệ thống quan lại thông qua 22 kỳ khoa cử với chu kỳ ba năm một lần.

    17. Nhà Mạc mạnh dạn sử dụng quan lại cũ của nhà Lê, điển hình là 4 trạng nguyên thời Lê sơ như: Nguyễn Giản Thanh, Hoàng Văn Tán, Ngô Miên Thiệu, Trần Văn Tất, ngoài ra cũng thu phục nhiều tướng giỏi của nhà Lê như Nguyễn Kính, Nguyễn Áng, Vũ Hộ, Phạm Gia Mô... Các cung phi nhà Lê vẫn được đãi ngộ như trước.

    18. Công chúa Lê Oanh Vàng: em vua Lê Chiêu Tông. Ban đầu các quan đại thần định gả cho Mạc Đăng Doanh, nhưng về sau Mạc Đăng Doanh cưới con gái tướng quân Trần Chân.

    19. Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491–1585), đỗ tiến sĩ năm 1535, đời nhà Mạc, được phong làm Tả thị lang Đông các Học sĩ. Vì ông đỗ trạng nguyên và được phong tước Trình Tuyền hầu nên dân gian gọi ông là Trạng Trình.

    20. Nguyễn Kim một lòng phục hưng nhà Lê, khuyên công chúa nên ở lại trong cung, se duyên cùng tướng tài chờ thời cơ.

    21. Lê Lợi (1385-1433), khởi nghĩa Lam Sơn chiến thắng quân Minh, lên ngôi hoàng đế năm 1428, tức là vua Lê Thái tổ, chính thức dựng lên vương triều Lê.

    22. Hình như cây: đứng lặng như cây gỗ.

    23. Dây xích thằng: mối quan hệ thân thuộc.

    24. Trịnh Kiểm sinh năm 1503, từ năm 36 tuổi được phong Đại tướng quân, tước Dực Quận công do có công cầm binh mã sang Ai Lao đón vua Lê Trang Tông.

    25. Vào năm 1533, Nguyễn Kim bí mật lập hậu duệ của nhà Lê là vua Lê Trang Tông lên ngôi, xây dựng căn cứ tại Ai Lao (nước Lào ngày nay). Nguyễn Kim được vua phong làm Thượng phụ Thái sư Hưng quốc công chưởng nội ngoại sự, chức quan cao nhất.

  4. #4

    Mặc định

    ĐÁM CƯỚI NGUYỄN BỈNH KHIÊM - CÔNG CHÚA LÊ OANH VÀNG

    Đoạn này nói chuyện Mạc tòa
    Đăng Doanh đến buổi liền ra thiết triều,
    Trạng Khiêm trong dạ buồn hiu
    Cũng vào bái yết giữa triều tung hô
    Chúa Mạc xem thấy liền hô
    220. Truyền quân mau thỉnh Hoàng cô (1) đến Trào
    Oanh Vàng được lệnh đi vào
    Tung hô vạn tuế giữa trào nên xinh,
    Muôn tâu lệnh Mạc Hoàng huynh (2)
    Điều chi triệu thiếp trào đình đến đây
    Chúa Mạc mới trả lời vầy:
    Nhớ ơn tiên đế tạo gầy giang san
    Trong triều còn lại Oanh Vành
    Vốn là Hoàng tộc thiệt hàng Đế vương,
    Trẫm đây lại với muội nương
    230. Tuy là khác họ tình thương đậm đà
    Trẫm xem như thể ruột rà
    Như em cùng mẹ cùng cha khác nào,
    Muội nương là gái má đào
    Quyền huynh thế phụ chuyện nào phải toan,
    Trẫm nay phán giữa triều đàng
    Đặng cho võ bá văn ban lãm tường
    Trạng Nguyên phải cưới muội nương
    Kẻ tài người sắc văn chương ai bì,
    Võ văn lớn nhỏ triều nghi
    240. Sửa sang đại yến phải y lịnh truyền
    Nay ngày Hoàng đạo ân Thiên
    Chánh ngày Quý Mão kết duyên đến già.
    Chúa Mạc vừa phán lệnh ra
    Võ văn lo cuộc đuốc hoa chúc mừng
    Đàn ca nhạc trỗi tưng bừng
    Trong Trào lớn nhỏ điều vâng y lời
    Truyền cho quân sĩ ăn chơi
    Vì là lễ cưới của thời Hoàng cô
    Trước thì văn võ tung hô
    250. Sau thì Quan trạng Hoàng cô vào chầu
    Chúa Mạc ông mới phán âu
    Vợ chồng quan trạng thuận câu bố kình
    Trẫm vui như được báo linh
    Trẫm ban chức trạng là Trình Quốc Công,
    Trạng nên gánh vác non sông
    Trạng nên vì Trẫm hết lòng thảo ngay.
    Oanh Vàng đặt gối tâu bày
    Hoàng huynh lệnh dạy dám ai cãi lời
    Con Vua cháu Chúa tuyệt vời
    260. Giòng Vua vốn thiệt con Trời cao xa,
    Hoàng huynh sao gả em nhà
    Trạng Khiêm trong trướng bốn bà hiền thê (3)
    Hoàng huynh gả thiếp theo về
    Thứ ngôi nhỏ bé nặng nề hổ ngươi
    Làm cho thiên hạ chê cười
    Em Vua làm bé vợ người chánh thê,
    Hoàng huynh muốn giết họ Lê
    Giết bằng một cách thảm thê thế này.
    Chúa Mạc mới phán như vầy:
    270. Trạng Nguyên nhiều vợ Trẫm đây nào toàn (4),
    Trạng không tâu rõ các đàng
    Để cho Trẫm gả Oanh Vàng cho khanh,
    Trẫm là phận sự làm anh
    Tại khanh ham vợ dấu quanh việc nhà.
    Trạng Khiêm quỳ gối tâu qua
    Muôn tâu bệ hạ thứ tha tội này
    Lòng tôi chẳng có riêng tây
    Nghĩ Vua phán lệnh thần đây vâng lời,
    Làm trai sống giữa Đất Trời
    280. Nên danh có vợ nhiều nơi hệ gì,
    Sanh con giòng giống tu mi
    Phò Vua giúp Nước có chi ngại lòng.
    Vợ thần văn võ lão thông
    Bốn nàng bốn hướng thiếu phòng trung ương,
    Nay thần phụng mạng Quân vương
    Cưới Oanh Vàng để trung ương có người.
    Chúa Mạc nghe nói liền cười
    Vậy thì em Trẫm làm người trung ương,
    Bốn cô vợ Trạng má hường
    290. Quân mau đòi đến Triều đường Trẫm ban.
    Bốn bà vào giữa Trào đàng
    Tung hô vạn tuế Thánh Hoàng muôn năm,
    Chúa Mạc xem thấy cười thầm
    Bốn nàng này quá tối tăm ngu đần,
    Rõ là con gái nhà dân
    Nhân sao mà Trạng kết thân quá nhiều.
    Trẫm vời vội vã đến triều
    Chẳng cầu phong phán nửa điều chi chi
    Chồng làm quan Trạng triều nghi
    300. Vợ làm mệnh phụ chức thì phu nhân
    Nếu mà không có chức quyền
    Ngang nhiên cũng đến bệ đơn như người (5).
    Nghĩ mà Trẫm cũng nực cười
    Giữa trào mà lại có người thứ dân.
    Oanh Vàng vội vã ân cần
    Nắm tay bốn ả đến gần long ngai,
    Muôn tâu Thánh Thượng đặt bày
    Phong thê ấm tử cho ngài Trạng Nguyên,
    Thiếp là Công Chúa đương quyền
    310. Bốn nàng vợ của Trạng Nguyên đến trào
    Hoàng huynh chín bệ ngôi cao
    Phải mang áo mão cẩm bào phu nhân,
    Chồng thì lớn chức cao quờn (6)
    Vợ là phận gái tróng trơn dân tình,
    Thiếp là em của hoàng huynh
    Bốn nàng này xét nhân tình khá thương.
    Chúa Mạc phán giữa trào đường
    Bốn nàng phú lục văn chương thế nào,
    Phương nhan kém vẻ má đào
    320. Nhân tài chưa rõ là bao khá trình.
    Trạng Khiêm tâu giữa trào đình:
    Thuở tôi còn học sân trình sư ông (7)
    Bốn nàng này cũng lão thông
    Nhưng chưa gặp vận gánh gồng giang san,
    Tôi nay mà đậu chức quan
    Cũng nhờ công khó bốn nàng lâu nay.
    Vua truyền bốn ả thi tài
    Nữ công nữ hạnh coi ai vẹn toàn,
    Truyền cho Công Chúa Oanh Vàng
    330. Thi văn bát cú năm nàng xem sao
    Cầm kỳ thi họa đổi trao
    Đặng cho văn võ trong trào xem qua,
    Vua làm chánh khảo trước tòa
    Có Hoàng Đình Ái (8) làm mà khán quan.
    Đình Ái trong dạ lo toan
    Chỉ e Công Chúa Oanh Vàng phải thua
    Xưa nay giòng dõi nhà Vua
    Quyền hành thì có mà thua nhân tài,
    Bốn nàng mà chẳng kiêng oai
    340. Oanh Vàng e nỗi kém tài văn thơ.
    Lòng còn lưỡng lự ngẩn ngơ
    Vua truyền mấy ả làm thơ năm vần,
    Đình Ái riêng dạ ngán ngần
    Vua truyền thế ấy nhiều phần khó khăn
    Vội vàng quỳ xuống tâu rằng:
    Muôn tâu bệ hạ cho văn đầu đề
    Vua liền y tấu chỉ phê
    Cho Hoàng Đình Ái ra đề văn thi,
    Làm xong dâng trước đơn trì
    350. Oanh Vàng hạng nhất văn thi tuyệt vời.
    Vua truyền thi họa tức thời
    Năm nàng họa bức cảnh trời hoàng hôn,
    Trạng Khiêm ngơ ngẩn tâm hồn
    Đình Ái thì lại bôn chôn trong lòng
    Phải chi bức họa rạng đông
    Thì là dễ họa vầng hồng lên cao,
    Còn đang lo lắng ngán ngao
    Năm nàng dâng đủ năm màu Dậu Thân
    Vua khen tuyệt đẹp giai nhân
    360. Truyền đem treo giữa trào thần giải khuây,
    Trời chiều có ngũ sắc mây
    Có chim én liệng có bầy nhạn bay
    Nông dân mở ách trâu cày
    Ông câu thổi sáo ông chài xẻ khô,
    Bức tranh này của hoàng cô
    Đình thần ngắm thử ghi vô hạng nào.
    Võ văn đồng thảy tâu vào
    Oanh Vàng hạng nhất tài cao tuyệt vời.
    Vua đòi Hoàng Hậu đến nơi
    370. Thiết triều đại hội xem chơi để lòng,
    Truyền cho năm ả ra công
    Phải thêu năm chiếc áo rồng cho ta.
    Oanh Vàng đầu cúi thưa qua
    Hoàng huynh lệnh dạy em mà phải toan
    Giữa trào có mặt bá quan
    Rồng thì nhiều thứ biết toan thứ nào,
    Rồng bay rồng lộn khác nhau
    Thần rồng nhả ngọc rồng nhào phun châu,
    Rồng nằm rồng ẩn vực sâu
    380. Hoàng huynh phải lựa kết châu rồng nào
    Để khi Vua mặc lâm trào
    Hay là tiếp sứ quan Tàu nữa đa.
    Mạc chúa rằng thật hay a
    Thêu rồng nhả ngọc cho ta thưởng tài
    Năm nàng âu cũng lẹ tay
    Nội trong một khắc xong ngay áo rồng,
    Đình Ái xem thấy vui lòng
    Chúa Mạc mặc áo thưởng công tức thì.
    Oanh Vàng giỏi họa văn thi
    390. Nữ công hoàng muội kém thì quá xa.
    Cầm kỳ thi họa tài ba
    Đứng đầu bực nhất trào ca Mạc triều
    Vá may nấu nướng tiểu thêu
    Bốn nàng hoàng mỹ Mạc triều đậu cao.
    Muốn xem nữ hạnh dường bao
    Chọn quan trẻ tuổi Mạc trào đẹp trai
    Từ quan tam phẩm cân đai
    Với quan nhất phẩm khôi hài trò vui,
    Đình Ái lòng luống ngậm ngùi
    400. Riêng buồn nhưng phải gượng vui cười dài
    Vì mình chức cả đẹp trai
    Phải trò đùa cuộc khôi hài Vua ban,
    Võ văn lớn nhỏ trào đàng
    Vâng lời chúa Mạc nhịp nhàng yến viên.
    Vua xem hạnh gái chính chuyên
    Năm bà vợ Trạng vẻ duyên mỹ miều,
    Oanh Vàng thì lại buồn hiu
    Bốn bà thì đến giữa triều là hay
    Thấy nhiều quan trẻ đẹp trai
    410. Nhìn qua quan Trạng râu dài oai nghiêm,
    Ngỡ là một gã Bỉnh Khiêm
    Văn hay võ giỏi nên tìm mà theo
    Tại mình lòng dạ ngặt nghèo
    Phải chưa lấy Trạng ta theo gã này
    Ngó Hoàng Đình Ái như ngây
    Oanh Vàng cười gượng nói này quý nương
    Đây là giữa chốn trào đường
    Hãy nhìn chín bệ quân vương đang ngồi.
    Chúa Mạc khảo sát vừa rồi
    420. Khá khen hoàng muội đáng ngôi nữ tài
    Hạnh người tốt vẻ lắm thay
    Bốn nàng này vốn có tài nấu ăn
    Vá may thêu tiểu thẳng băng
    Cầm kỳ thi họa võ văn không tường
    Khó mà bì lại công nương
    Nhưng mà vợ trạng Trẫm thương cũng là,
    Trẫm phong Công Chúa Mạc tòa
    Oanh Vàng em Trẫm giữ nhà trung ương,
    Bốn nàng thì ở bốn phương
    430. Đông Tây Nam Bắc công nương chức đồng,
    Trạng Khiêm phong chức Quốc Công
    Năm bà Công Chúa một chồng thờ chung.

  5. #5

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Hoàng cô: Công chúa Oanh Vàng

    2. Mạc Hoàng huynh: vua Mạc Đăng Doanh

    3. Sách ghi rằng gia đình Nguyễn Bỉnh Khiêm có 3 thê thiếp:
    Bà Chánh thất Dương Minh Nguyệt, hiệu Từ Ý, quê ở Hải Dương, là ái nữ của quan Hình Bộ Tả Thị Lang Dương Đắc Nhan.
    Vợ thứ hai họ Nguyễn, hiệu là Nhu Tĩnh.
    Vợ thứ ba họ Nguyễn, hiệu Vi Tĩnh.
    Nguyễn Bỉnh Khiêm có 12 người con, 7 trai 5 gái. Tất cả mấy người con đều được phong quận công.

    Như vậy câu chuyện về công chúa Oanh Vàng trở thành vợ thứ năm của Nguyễn Bỉnh Khiêm là điều lý thú, lần đầu tiên chúng ta được biết. Câu chuyện này có thể diễn ra vào những năm 1538-1540, thời nhà Mạc.

    4. Toàn: ý nói biết hoàn toàn.

    5. Bệ đơn như người: ý vua cho phép được tự do vào tâu vua khi có việc cần.

    6. Cao quờn: cao quyền, biến âm để đạt vần.

    7. Sân trình sư ông: lớp học của cụ Bảng nhãn Lương Đắc Bằng, thầy dạy học Nguyễn Bỉnh Khiêm. Cụ Lương Đắc Bằng là người nổi tiếng văn chương quán thế, từng được đi sứ sang nhà Minh, và cụ đã học được sách Thái Ất Thần Kinh của Trung Hoa, và truyền dạy lại cho Nguyễn Bỉnh Khiêm. Cụ Lương Đắc Bằng là cha của Lương Hữu Khánh.

    8. Hoàng Đình Ái (1527-1607): Quan Thái Úy, ông có học thức rộng, thông binh pháp, cầm quân nghiêm chỉnh, trong thì tham mưu cho vua, ngoài thì đánh dẹp binh biến, tự mình trải vài trăm trận, đánh đâu được đấy, làm cả tướng võ, tướng văn, không phân biệt thứ bậc, uy quyền, ưu đãi sĩ phu, giữ gìn pháp độ. Mọi người đều phục.

  6. #6

    Mặc định

    MỐI TÌNH HOÀNG ĐÌNH ÁI - CÔNG CHÚA OANH VÀNG

    Bãi trào Vua ngự về cung
    Ai về dinh nấy thung dung nói cười,
    Đình Ái thảm chín sầu mười (1)
    Lòng riêng cứ mãi nhớ người thâm khuê
    Nên ngồi mình một ủ ê
    Đem đàn ra giữa vườn huê giải sầu,
    Đang ngồi dạo chẳng rồi câu
    440. Oanh Vàng nhẹ gót từ đâu đến kề
    Phận tôi là gái thâm khuê
    Ban đêm vô phép vào kề nơi đây
    Không điều quyến gió rũ mây
    Vì non nước Việt thân này mới sang.
    Đình Ái rằng hỡi Oanh Vàng
    Bỉnh Khiêm hay được thì nàng mạng vong,
    Nay nàng là gái có chồng
    Tôi trai chưa vợ khác lòng én anh
    Thương nàng tôi luống buồn tanh
    450. Trước tôi ngỏ ý ba sanh với nàng
    Nàng còn tang đức Mẫu hoàng
    Nên tôi phải đợi mãn tang đến kỳ,
    Trăm năm lòng muốn kết nghì
    Thì Vua nhà Mạc chưa chi gả nàng
    Làm tôi đã mất Oanh Vàng
    Trong lòng còn hỡi ngỡ ngàng hổ ngươi,
    Nay nàng làm vợ của người
    Lòng tôi thaœm chín sầu mười khôn khuây,
    Chỉ e mai nọ mốt này
    460. Chồng nhiều thê thiếp khó khuây việc nhà.
    Oanh Vàng nước mắt nhỏ sa
    Cám ơn Thái Úy (2) lòng mà thương bi,
    Nhưng mà không có hệ chi
    Trạng Khiêm là kẻ tu mi đường hoàng,
    Rằng tôi còn có Mẫu tang
    Trạng vui trăng gió bốn nàng cũng xong.
    Có chồng chẳng biết tính chồng
    Tôi còn lo việc non sông nước nhà,
    Đến đây vì việc quốc gia
    470. Xin quan Thái Úy hải hà giúp tôi.
    Số là chúa Mạc cướp ngôi
    Của ông cố tổ (3) của tôi dựng gầy
    Giòng Lê tan rã từ đây
    Quan trung tử tiết bỏ thây rất nhiều,
    Có quan Lễ bộ trong triều
    Tên là Bảo Ngọc (4) hiểu nhiều chuyện xa
    Ông thì tuổi hạc đã già
    Tên Phạm Bảo Ngọc tuổi đà sáu mươi,
    Cháu ông văn võ vẹn mười
    480. Chầu Vua Hồng Đức vốn người hiền lương,
    Vốn tôi lương đống cột rường
    Của Vua Lê đấy trung lương ngài à,
    Đăng Dung chiếm đoạt sơn hà
    Bảo Ngọc dẫn cháu chạy ra khỏi thành
    Hiện còn ẩn sĩ mai danh
    Ngài nên đi lén ra thành Nghệ An
    Đến nơi thăm hỏi dân làng
    Thì biết Bảo Ngọc là quan Lê trào,
    Cháu người hai gái má đào
    490. Cầm kỳ thi họa lược thao đủ đầy
    Hồi Lê Tương Dực vui say
    Tôi cùng hai ả học nay một thầy,
    Khi nên binh biến dầy dầy
    Loạn quân tôi lạc tại đây đến giờ
    Còn hai nhị vị tiểu thơ
    Con quan Binh bộ (5) hiện giờ thoát ra
    Nghệ An đến đó quê nhà
    Tôi thường thơ tín vào ra với nàng.
    Tôi thương Thái Úy trung cang
    500. Cùng tôi muốn kết đá vàng chi giao
    Chẳng qua không nợ nần nhau
    Nên duyên cầm sắc tôi trao cho người,
    Trong lòng luống mãi hổ ngươi
    Xin Hoàng Thái Úy chọn người thế hôn,
    Phận tôi là gái khuê môn
    Muốn về Thanh Hóa cầu hôn một nàng.
    Đình Ái rằng hỡi Oanh Vàng
    Đem ai mà thế việc nàng với tôi.
    Oanh Vàng kể rõ khúc nôi
    510. Con quan Binh bộ mồ côi song đàng,
    Hiện giờ còn ở Nghệ An
    Nương cùng bá phụ gia đàng bấy lâu.
    Một nàng là Phạm Bảo Châu
    Một nàng Thế Thượng báu mầu lắm đa,
    Thái Úy mà được giao hòa
    Trong hai nàng ấy được mà một cô,
    Thì là xã tắc cơ đồ
    Nhà Lê tông miếu mả mồ vẹn nguyên,
    Nếu không tôi sợ chẳng yên
    520. Dần dần họ Mạc tiếm quyền hết trơn
    Họ Lê còn nước ngậm hờn
    Thiếp nhờ Thái Úy ra ơn dùm nào,
    Có quan Tiết Chế quyền cao
    Phò Lê Chiêu Tông thẳng vào Nghệ An
    Nguyễn Kim tên tộc rõ ràng
    Ít lâu lại đến vấn an tôi hoài,
    Nên tôi mới rõ việc ngoài
    Nhờ quan Thái Úy tiếp tay với nào
    Trước là giúp sức Lê trào
    530. Sau tầm Châu Thượng chi giao kết tình.
    Đình Ái rằng chẳng ai kình
    Với Lê Công Chúa tài tình hết đa!
    Nói năng nhỏ nhẹ hiền hòa
    Cẩn ngôn mỹ hạnh con nhà Đế vương
    Đủ tài thi họa văn chương
    Khuôn thiên nguyệt thẹn hoa nhường nên xinh,
    Từ bên Trung Quốc đế kinh (6)
    Vào đây làm khách si tình là tôi.
    Oanh vàng rằng Thái Úy ôi
    540. Bảo Châu tài sắc như tôi ngài à
    Thượng thì võ nghệ giỏi đa
    Binh thơ đồ trận tài ba rất nhiều
    Vốn không có vẻ mỹ miều
    Bởi vì nữ tướng có nhiều oai phong.
    Hai người đang nói viễn vông
    Phúc đâu hai gái má hồng hiện ra,
    Thưa rằng Công Chúa hoàng gia
    Thân vàng chày bấy (7) có ngày yên chăng
    Đường xa ngàn dặm phăng phăng
    550. Vâng lời bá phụ về Thăng Long thành,
    Trước là coi Mạc Đăng Doanh
    Làm Vua có vẻ hiền lành hay hung
    Sau là vào tận hậu cung
    Thăm Lê Công Chúa trào trung thế nào,
    Mười hôm tôi ở lại trào
    Ban ngày ẩn núp đêm vào nơi đây
    Lục cùng nội cỏ chòm cây
    Các cung các viện đông tây đều nhìn,
    Công nương sao chẳng thấy hình
    560. Không ngờ đêm vắng tâm tình chốn mô
    Gã này Trung Quốc mới vô
    Tên Hoàng Đình Ái kinh đô Minh trào,
    Công nương trò chuyện quân Tàu
    Để tôi thử một đường đao coi là.
    Nói rồi liền tuốt kiếm ra
    Oanh Vàng cản lại phôi pha đuôi đầu:
    Đình gươm hỡi Phạm Bảo Châu!
    Tay ôm Đình Ái tay thâu gươm liền.
    Tiểu thơ hãy khá ngồi yên
    570. Để tôi kể nỗi sự duyên việc nhà.
    Cám ơn Lễ Bộ tuổi già
    Vì tôi sai cháu sang qua thăm chừng
    Đây không phải chốn ba quân
    Phạm thơ chớ có lẫy lừng làm oai,
    Nếu Châu mà chẳng nương tay
    Thì xin chém hết cả hai với nào,
    Tôi là Công Chúa phẩm cao
    Đình Ái là kẻ nước Tàu Trung Nguyên
    Nếu nghi tôi có tình riêng
    580. Với Hoàng Đình Ái chẳng kiêng phép nhà
    Thì nhờ Châu cứ xuyên qua
    Hai tôi xin chết làm ma Lê trào.
    Thượng rằng Châu thiệt tầm phào
    Hãy quỳ chịu tội hỗn hào cho xong,
    Em là phận gái má hồng
    Đến thăm Công Chúa thì lòng hiền lương,
    Có đâu hớn hở đao thương
    Người đang đứng trước công nương anh hào
    Dù cho chiến tướng hay Tàu
    590. Cũng là thượng khách quý cao nhành vàng,
    Chẳng bàn chuyện nước chuyện quan
    Cũng là tính chuyện giang san cột rường.
    Châu liền quỳ lạy công nương
    Tánh tôi thấy chuyện phi thường ra tay,
    Công nương là gái trang đài
    Vốn không như thể gái ngoài thứ dân,
    Gã này là kẻ nam nhân
    Vườn hoa dạo gót dạo sân cũng kỳ
    E là những thói nam nhi
    600. Của Tào Mạnh Đức (8) gạt thì Nam ta.
    Đình Ái liền đứng lui ra
    Khỏi tay Công Chúa mới là nói ngay:
    Công nương vừa nhắc gái tài
    Bảo Châu có phải cô này hay không?
    Oanh Vàng rằng thật má hồng
    Tôi vừa nhắc đến con giòng trâm anh
    Ấy duyên túc trái trời dành
    Cho quan Thái Úy gái lành tốt tươi.
    Đình Ái nghe nói liền cười
    610. Tôi không võ nghệ sợ người chẳng tha.
    Oanh Vàng rằng thói đàn bà
    Một gươm ra mắt gọi là cố nhân
    Nếu mà hai họ kết thân
    Má hồng sánh với văn nhân cũng mầu,
    Cô em là Phạm Bảo Châu
    Cô chị Thế Thượng tài thâu đủ dùng
    Con quan ngự sử Phạm Dung
    Vợ chồng sớm đã quy chung (9) lâu ngày,
    Nhà sanh hai gái một trai
    620. Trai làm phó sứ Vua sai qua Tàu
    Kế sanh nội loạn binh đao
    Phó sứ chưa biết ngày nào hồi bang,
    Nam ta còn lại hai nàng
    Nương cùng bá phụ Nghệ An quê nhà.
    Tôi thường muốn bước chân ra
    Nghệ An đến đó tầm nhà Bảo Châu
    Lòng riêng nhã ý mưu cầu
    Chiêu binh đánh Mạc mà thâu sơn hà,
    Nước non này của Lê gia
    630. Mạc dành ngôi vị lòng mà sao yên
    Muốn thâu cho được mối giềng
    Của Vua Lê Lợi tổ tiên dựng gầy,
    Võ thì hai chị em này
    Tham mưu thì có tôi đây lãnh phần
    Tôi mà ra mắt muôn dân
    Định mưu đánh Mạc mười phần vạn an.
    Đình Ái rằng hỡi Oanh Vàng
    Hãy về trướng phụng màn loan cho rồi
    Muôn điều tạm gửi cho tôi
    640. Sẽ hy sinh mạng đắp bồi non Nam.
    Canh khuya thức trắng luận đàm
    Quốc Công (10) hay được chẳng kham đâu là
    Công nương còn bận chồng nhà
    Chồng làm Tiết Chế Mạc gia đương triều
    Nếu hay Công Chúa luận điều
    Làm gì thì cũng ít nhiều quở răn (11)
    Nếu người tưởng nghĩa xích thằng
    Thì người nhỏ nhẹ nói năng la rầy,
    Như người mà có đến đây
    650. Gặp tôi ắt phải nọ này ghen tuông,
    Nếu người hành hạ công nương
    Mặt nào tôi ngó quân vương Minh trào (12).
    Xin nàng trở lại phòng đào
    Cùng quan Tiết Chế ngọt ngào nhỏ to
    Rỉ tai kể hết vai trò
    Hãy nhìn tận mặt thăm dò tâm trong
    Nếu quan Tiết Chế có lòng
    Phò Lê diệt Mạc thì không hệ gì.
    Lấy theo hiện pháp mà suy
    660. Bỉnh Khiêm đỗ trạng đơn trì Mạc gia
    Tức quan của Mạc nàng a
    Phải trung với Mạc lẽ là tự nhiên.
    Còn tôi là khách Trung Nguyên (12)
    Mưu thần định đoạt giang sơn cõi bờ
    Tôi không chém tướng đoạt cờ
    Định mưu làm tướng mà chờ nội công
    Vào đây vừa hội mây rồng (13)
    Nên vào ứng cử thử công sách đèn,
    Chẳng ngờ vào cửa kẹt then
    670. Làm quan với Mạc phận hèn ngẩn ngơ
    Minh trào làm chức thượng thơ
    Làm quan Hình Bộ làm ngơ chẳng làm,
    Để chân vào tận nước Nam
    Chức quan Thái Úy nên làm mà chơi
    Lúc nào tôi cũng thảnh thơi
    Nay vui nên mới hết lời nói ra.
    Trước ngày tôi định ứng khoa
    Ngọ môn công quán xem qua đồ hình
    Của Vua nhà Mạc truy binh
    680. Có treo mấy bức đồ hình công nương
    Mắt trong tuyệt sắc má hường
    Nên tôi mắc bịnh Tề vương (14) nặng nề.
    Đồ hình nhà Mạc có phê
    Đây là Công Chúa nhà Lê Oanh Vàng
    Nếu ai mà thấy được nàng
    Thì Vua nhà Mạc phong quan Hộ hầu (15),
    Tôi nhìn bức tượng giây lâu
    Về mang phải bịnh lo rầu ngẩn ngơ
    Anh hùng không lẽ ngó lơ
    690. Phải vào ứng cử thời cơ cho tường (16).
    Khi tôi vừa đến hội trường
    Có người bắt dẫn công nương đến trào
    Chúa Mạc đứng dậy hỏi chào
    Xem như thủ túc đồng bào đệ huynh
    Lòng riêng tôi lại giật mình
    Oanh Vàng đẹp tựa như hình trong tranh,
    Lại e cho Mạc Đăng Doanh
    Thấy nàng sắc đẹp nên đành tấn cung,
    Không ngờ có cụ Đăng Dung
    700. Bảo cho Doanh phải phục tùng họ Lê
    Quan xưa người cũ mới về
    Việc trào hành sự theo Lê chỉ truyền
    Giòng Lê lớn nhỏ để yên
    Không hề chém giết phong quyền chức cao.
    Nên khi Công Chúa trở vào
    Đăng Doanh nhỏ nhẹ ngọt ngào mến thương,
    Lại phong làm ngự muội nương
    Ra vào thong thả cung chương các bà
    Vui lòng tôi mới ứng khoa
    710. Mong ngày hội kiến vườn hoa Oanh Vàng,
    Không ngờ giữa lúc Mẫu tang
    Trăm năm một nghĩa đá vàng không phai,
    Không dè ông tạo thày lay
    Chúa Mạc lại gả nàng rày cho Khiêm,
    Làm cho tôi phải đứng yên
    Tài tôi mà sánh với Khiêm kém nào
    Thua Khiêm vì giống người Tàu
    Chớ văn với võ tôi nào kém chi,
    May mà hội ngộ tương tri
    720. Kể cho rõ sự kẻo nghi bên lòng
    Vì không lá thắm chỉ hồng
    Tôi nguyền hết dạ gánh gồng giang san
    Đem nền xã tắc vững an
    Thu hồi non nước Oanh Vàng trị yên,
    Đã là không nợ tiền khiên (17)
    Xin quỳ dưới gối nghe truyền muôn năm
    Dù cho một lỡ hai lầm
    Một lời đã hứa ngàn năm vẫn còn
    Trong khe nước chảy đá mòn
    730. Nhưng lời tôi hứa vẫn còn không phai.
    Rạng đông chúa Mạc ngồi ngai
    Tôi xin từ chức lui hài phương xa
    Đi tìm được cựu Lê gia
    Phò Lê diệt Mạc mới là trượng phu,
    Ra tài rõ mặt sĩ nhu
    Kẻo lòng trắc ẩn thiên thu ngậm hờn,
    Chẳng ham lớn chức cao quờn
    Lúc nào cũng nghĩ oán ơn cho tròn
    Làm người sống với nước non
    740. Phải làm sao để danh còn núi sông.
    Thế Thượng rằng quá viễn vông
    Ba tôi (18) xin phép chào ông lui về.

  7. #7

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Hoàng Đình Ái thương thầm nhớ trộm công chúa Lê Oanh Vàng.

    2. Thái Úy: chức của Hoàng Đình Ái lúc bấy giờ.

    3. Công chúa Lê Oanh Vàng là cháu đời thứ 5 của vua Lê Lợi.

    4. Phạm Bảo Ngọc: quan Lễ bộ nhà Lê.

    5. quan Binh bộ nhà Lê.

    6. Hoàng Đình Ái xuất thân là người Trung Hoa, được nhà Minh cử sang nước Nam và làm quan dưới triều Lê-Mạc.

    7. Chày bấy: từ ấy đến giờ.

    8. Tào Mạnh Đức: Tào Tháo.

    9. Quy chung: đã mất.

    10. Quốc Công: Trình Quốc Công Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    11. Quở răn: trách mắng.

    12. Minh trào: triều đình nhà Minh.

    13. Hội mây rồng: Khoa thi do nhà Mạc tổ chức 3 năm một lần.

    14. Bịnh Tề vương: ý nói bệnh tương tư.

    15. Sau khi nhà Mạc truất phế vua Lê Chiêu Tông, vua và em gái là công chúa Lê Oanh Vàng chạy lánh về phương Nam. Mạc Đăng Dung treo thông cáo truy nã và treo thưởng cho người bắt được nhà vua và công chúa. Đến năm 1525 Mạc Đăng Dung truy đuổi vào Thanh Hóa, bắt được Lê Chiêu Tông và Lê Oanh Vàng dẫn về Thăng Long.

    16. Hoàng Đình Ái vì yêu thương công chúa Oanh Vàng, nên có ý định đăng quan và tìm cách gặp được công chúa.

    17. Nợ tiền khiên: duyên nợ tiền kiếp.

    18. Ba tôi: 3 người đang có mặt gồm Oanh Vàng, Thế Thượng và Bảo Châu.

  8. #8

    Mặc định

    CÂU CHUYỆN VỀ NGUYỄN BỈNH KHIÊM
    KẾ HOẠCH BÍ MẬT NUÔI DƯỠNG HOÀNG TỬ LÊ DUY BANG


    Oanh Vàng trở lại phòng huê
    Hai nàng nối gót theo kề hỏi han,
    Đã nghe người nói rõ ràng
    Bỉnh Khiêm đã cưới Oanh Vàng lâu nay
    Nhân sao vắng vẻ trong ngoài
    Hai tôi chẳng thấy mặt mày tân lang,
    Hay là đã bị phũ phàng
    750. Cứ điều nói thiệt tôi toàn sự duyên
    Nếu mà chúa Mạc ỷ quyền
    Gả cho Tiết Chế ép duyên sắc cầm
    Nên quan Tiết Chế chê thầm
    Chẳng vui duyên mới để tâm riêng cười
    Tánh tôi chẳng mến những người
    Kiêu sa nết hạnh dễ ngươi muôn nhà.
    Oanh Vàng liền mới phân qua
    Quốc Công vốn thiệt hiền hòa tu mi
    Nói năng nhỏ nhẹ nhu mì
    760. Chuyện chi tôi muốn cũng tùy ý tôi,
    Còn điều hiệp cẩn giao bôi
    Tôi xin thong thả cho tôi năm này
    Lắm khi cười gió giỡn mây
    Những điều hoa nguyệt đêm chầy thì không (1).
    Ba người đang nói viễn vông
    Bỉnh Khiêm liền khoát cửa phòng bước vô,
    Mắt nhìn tường tận ba cô
    Hai cô này lạ lại vô làm gì?
    Ông rằng cả bọn nô tỳ
    770. Nếu phu nhân có chuyện gì xảy ra
    Các ngươi chắc phải ra ma
    Có người lạ mặt cho ta hay liền,
    Có đâu cả bọn ngủ yên
    Để cho Công Chúa sầu riêng canh chầy.
    Oanh Vàng mới nói như vầy
    Phu quân đêm vắng đến đây chuyện gì.
    Quốc Công rằng hỏi lạ kỳ
    Nhà tôi tôi ở hỏi chi vậy à
    Vợ tôi tôi đến lân la
    780. Để nghe thức ngủ giấc hoa thể nào,
    Nhà tôi tôi cứ ra vào
    Muốn đi ai cấm muốn vào ai ngăn.
    Oanh Vàng liền mới nói rằng
    Phu quân giận thiếp nói năng nặng lời
    Lâm phòng chàng hãy nằm ngơi
    Thiếp kêu cung nữ quạt hơi cho chàng,
    Nói rồi Công Chúa lẹ làng
    Đỡ chàng nằm xuống ngọa sàn vừa xong
    Gượng cười nhỏ giọt mắt hồng
    790. Bỉnh Khiêm xem thấy gạn lòng hỏi han,
    Công nương nước mắt hai hàng
    Buồn chi nên nỗi Oanh Vàng hiền thê
    Đêm nay tôi đến hầu kề
    Để thăm sức khỏe hiền thê thế nào,
    Không lòng ấp mận ôm đào
    Điều chi mà khóc nói mau coi là
    Đêm về đã hết canh ba
    Sao còn thức trắng chẳng mà nghỉ ngơi,
    Hai nàng nào lạ đến chơi
    800. Nói cho tôi biết đừng lời giấu quanh
    Từ ngày kết nghĩa ba sanh
    Luôn nhìn hiền phụ long lanh lệ nhòa,
    Nàng cùng chúa Mạc một cha
    Hay em chú bác nói mà tôi hay
    Từ ngày kết nghĩa trúc mai
    Nàng rằng nàng bận còn ngày mẫu tang,
    Tôi đành riêng nể tình nàng
    Bậc quân vương trọng việc tang nàng à
    Dù em khác mẹ một cha
    810. Mẹ nàng như thể mẹ mà Đăng Doanh,
    Nhân sao chúa Mạc lòng đành
    Bắt nàng xuất giá tiến hành hôn phu
    Luôn nghi nên dạ rối bù
    Một ngày kết nghĩa thiên thu vẫn còn
    Lòng tôi luôn mải héo von
    Tôi nghi hiền phụ tình còn dấu quanh,
    Lúc nào tôi cũng dòm hành
    Giả làm lính gác đứng canh cửa ngoài
    Ban ngày áo mão cân đai
    820. Ban đêm làm lính gác ngoài công viên (2).
    Đêm nào hiền phụ ngủ yên
    Tôi về thảo sách một thiên ba nghìn
    Đêm nào hiền phụ lộ trình (3)
    Tôi theo dõi gót mà rình luôn luôn
    Nhưng chưa rõ nổi ngọn nguồn
    Nên đành hỏi lại tấn tuồng mấy thiên.
    Oanh Vàng nghe nói ngạc nhiên
    Cái tên lính gác chồng hiền của ta!
    Ban đêm ta cứ vào ra
    830. Luôn luôn chàng cứ bẩm bà xin vâng,
    Ngỡ là tướng sĩ ba quân
    Nào hay là đức lang quân trá hình,
    Đêm về chàng gác cửa dinh
    Ngỡ chàng hớn hở vui tình trăng hoa
    Bên chàng đã có bốn bà
    Nào hay chàng gác cửa nhà công nương,
    Mỗi khi ta bước ra đường
    Ắt chàng theo dõi tận tường chẳng sai
    Thôi thì cứ thiệt nói ngay
    840. Tùy chàng thương ghét giấu hoài thất công.
    Nghĩ rồi ngồi ghé gần chồng
    Thiếp đây vốn thiệt con giòng Vua Lê
    Mấy anh của thiếp vụng về
    Đăng Dung soán nghiệp giống Lê tiêu tàn,
    Anh thiếp lẩn trốn Hà Phan
    Mẹ thiếp chúa Mạc chém ngang rơi đầu,
    Cung nhân nhiều ả thảm sầu
    Ai trung Mạc chém đứt đầu còn chi.
    Thiếp là phận gái nữ nhi
    850. Vì là sợ chết chạy đi thí càn
    Không hay bờ vực lối đàng
    Đi hoài chẳng khỏi đền vàng cung vi,
    Mười hôm đói khát lội đi
    Một mình đi mãi chẳng thì nghỉ ngơi
    Phúc đâu có kẻ ngỏ lời
    Hỏi rằng có phải nàng thời công nương
    Phải thì người sẽ chỉ đường
    Thiếp mừng nên mới tỏ tường nguyên do,
    Nào hay mưu trước khó dò
    860. Người liền dẫn thiếp nạp cho Mạc triều
    Chúa Mạc từ tốn ngọt ngào
    Vỗ về kính mến rỉ rao ban truyền,
    Nay người định đoạt nợ duyên
    Thiếp cùng Tiết Chế ước nguyền ba sanh.
    Mừng riêng đã được duyên lành
    Ngặt non nướcViệt quẩn quanh trong lòng
    Thiếp chưa biết được ý chồng
    Làm sao dám kể đục trong nỗi nhà,
    Thường đêm để bước chân ra
    870. Cấm cung còn có một bà chị dâu
    Bà này vẻ lịch rất mầu
    Đăng Doanh dùng để làm hầu đêm xuân,
    Thiếp luôn lưu ý thăm chừng
    Cháu thiếp còn hỡi tuổi xuân chàng à
    Cháu trai tuổi đã nên ba
    Giòng Lê còn chút ruột rà bấy nhiêu
    Giữ gìn dấu nhẹm tưng tiêu
    Vì trai nên sợ Mạc triều giết đi (4).
    Bỉnh Khiêm ông mới nói thì
    880. Ta nàng là đạo xướng tùy phu thê
    Sao không đón cháu nàng về
    Đặng ta đây dạy có nghề văn chương,
    Tệ chi lắm vậy công nương
    Bấy lâu nàng chẳng phân tường chuyện chi
    Lòng ta đây vẫn ngại nghi
    Nay đà rõ việc ta thì mới hay,
    Hai nàng này lạ con ai
    Nói cho ta biết chẳng rày sao đâu.
    Oanh Vàng rằng Phạm Bảo Châu
    890. Con quan nhất phẩm công hầu nhà Lê
    Anh người đi sứ chưa về
    Mẹ cha sớm đã đến kề cửu nguyên (5),
    Tiểu thơ nhị vị lương hiền
    Chào người bằng một đường quyền nội công,
    Vâng lời bá phụ thẳng xông
    Hai người trở lại Thăng Long Mạc trào
    Dọ thăm tin thiếp thế nào
    Về cho bá phụ âm hao lãm tường,
    Nay nàng vào tận phủ đường
    900. Mới hay tiện thiếp tào khương đã thành
    Nên còn chờ mãn giờ canh
    Hai nàng liền mới ra thành hồi quy.
    Bỉnh Khiêm nghe hết văn vi
    Bèn đưa hai ả khỏi thì trào ca
    Nhắn cùng lão bá quê nhà
    Tôi chồng Công Chúa tên là Bỉnh Khiêm
    Hôm nào bá phụ có tìm
    Đến trào cứ hỏi Bỉnh Khiêm mà vào,
    Tuy tôi làm tướng Mạc trào
    910. Vợ giòng vương tước lẽ nào tôi quên
    Bốn phương hào kiệt đứng lên
    Tôi đây cũng muốn đáp đền non sông,
    Hai cô chớ có ngại lòng
    Về thưa với Phạm tôn ông lãm tường.
    Thượng Châu từ giã lên đường
    Bỉnh Khiêm trở lại công nương đón chào
    Nay đà đã rõ lòng nhau
    Thiếp xin quân tử chuyện nào khoan dung,
    Nếu chàng đã sẵn lòng trung
    920. Đừng điều nghi hoặc ngại ngùng chi chi
    Khiêm rằng trống lệnh đến kỳ
    Thiết triều chúa Mạc đợi thì bá quan
    Ta xin tạm biệt với nàng
    Đi chầu kẻo trễ muộn màng người nghi.
    Nói rồi liền bước ra đi
    Đến trào Tiết Chế bái quỳ tung hô
    Chúa Mạc xem thấy liền hô:
    Võ văn trào sĩ ra vô vui vầy
    Đình Ái sao chẳng vào đây
    930. Hay là thọ bệnh ốm gầy chi chăng?
    Ngự lâm quân hãy đi phăng
    Tới dinh Thái Úy rõ căn thế nào.
    Đến nơi ngõ trước ngõ sau
    Ngõ nào cửa cũng đóng rào kỹ cang
    Ngự lâm rằng lệnh Thánh Hoàng
    Triệu quan Thái Úy bệ vàng đến nơi.
    Quân canh (6) rằng thật như lời
    Quan tôi ngọa bệnh đúng thời ba hôm
    Chẳng tin mở cửa lại dòm
    940. Quan nhà thọ bệnh ba hôm nằm liều,
    Từ mai cho đến xế chiều
    Chiều cho đến sáng nằm liều chẳng đi
    Không ăn không uống thứ chi
    Chúng tôi nào có dám thì hỏi han.
    Ngự quân trở lại vội vàng
    Tâu cho chúa Mạc hoàn tòan sự duyên,
    Chúa Mạc ban thửa lệnh truyền
    Ngự y mau đến chữa chuyên coi là,
    Ban cho bốn ả cung nga
    950. Đến hầu Thái Úy bánh trà thuốc thang
    Cung nga được lệnh Vua ban
    Tranh nhau hầu hạ họ Hoàng ốm đau,
    Ngự y mang thuốc đem vào
    Đình Ái uống hết thứ nào chẳng chê,
    Uống rồi cứ việc nằm mê
    Chúa Mạc ngự đến vỗ về hỏi han
    Mạc trào nhiều việc đa đang
    Khi không Thái Úy lại mang bệnh tình
    Trẫm mong non nước thanh bình
    960. Lại nghe xứ xứ đao binh khởi loàn.
    Đình Ái phủ phục vội vàng
    Muôn tâu cùng lệnh Thánh Hoàng chớ nghi
    Hạ thần bệnh chẳng hề chi
    Nhọc công Bệ hạ ngự y cho vào,
    Làm người trong cảnh trần lao
    Khó mà tránh được ốm đau dãi dầu
    Xin Chúa đừng có lo âu
    Hạ thần cảm đức ơn sâu biển trời.
    Vua rằng Trẫm muốn dạo chơi
    970. Cùng khanh để bước khắp nơi dinh tiền
    Khanh người gốc ở Trung nguyên
    Trẫm là Vua mới nắm quyền giang san
    Nên chưa hiểu ý các quan
    Sợ người còn mến họ hàng nhà Lê
    Nên Trẫm lo ngại đủ bề
    Cùng khanh Trẫm muốn ngự về các dinh
    Để xem cho rõ nhân tình
    Biết ai loạn nghịch đặng mình phòng thân,
    Các dinh nhất phẩm đại thần
    980. Trẫm đây ý muốn để chân đến nhà
    Chẳng hay có được chăng là
    Làm Vua có luật đến nhà quan chăng? (7)
    Đình Ái quỳ xuống tâu rằng
    Chúa tôi xum hiệp chi bằng nghĩa ơn
    Vua mà ý muốn dời chân
    Phải cho biết trước ngôi trời giá lâm
    Phòng khi nhiều kẻ lỗi lầm
    Chẳng hay bệ hạ giá lâm đến nhà.
    Cúi xin bệ hạ thứ tha
    990. Cho quân phi báo đến nhà Quốc Công.
    Từ ngày tử ấm thê phong
    Hạ thần chưa rõ Quốc Công thế nào.
    Chúa Mạc truyền lệnh mau mau
    Nay Hoàng Thái Uý hết đau mạnh lành
    Truyền cho nam Quốc Công khanh
    Tiếp nghinh thánh giá bôn hành đến dinh.
    Bỉnh Khiêm nghe lệnh giật mình
    Hôm nay chúa Mạc vào dinh chuyện gì
    Truyền cho Công Chúa năm vì
    1000. Phải ra trước ngõ mà quỳ tiếp nghinh,
    Nay Chúa di giá đến dinh
    Năm bà nghe lệnh cung nghinh Thánh Hoàng.
    Chúa Mạc vào giữa công đàng
    Đình Ái hộ giá Thánh Hoàng oai nghi
    Vai mang bảo kiếm tru di
    Mình mang áo giáp chân đi chiến hài (8),
    Bỉnh Khiêm xem thấy lạ thay
    Vua nay di giá đến ngay dinh mình.
    Vua thì ra vẻ thật tình
    1010. Quan hầu đường thể ra binh trận đồ,
    Chúa Mạc cất tiếng liền phô
    Trẫm đi thăm viếng Hoàng Cô thế nào
    Từ ngày nghĩa kết duyên trao
    Đến nay hạnh phúc thế nào cho hay,
    Trẫm mong Tiết Chế sanh trai
    Cha lành con cũng giỏi hay bực hiền.
    Bỉnh Khiêm quỳ xuống tâu liền
    Từ ngày bệ hạ định duyên châu trần
    Đã nhờ bệ hạ ban ân
    1020. Oanh Vàng nay đã được phần cấn thai
    Hằng mong Công Chúa sanh trai
    Đặng phò cửu phụ long ngai vững bền
    Ngàn năm xã tắc vững nền
    Biên thùy yên lặng bốn bên phục tùng
    Cha trung con cũng chí trung
    Nguyện phò bệ hạ thủy chung vẹn bề.
    Chúa Mạc nghe tấu cười hề
    Mừng khanh hạnh phúc đã kề bên nhau
    Chẳng hay Công Chúa thai bào
    1030. Đến nay đây đã được bao trăng rồi?
    Bỉnh Khiêm tâu rõ khúc nôi
    Sáu trăng đã đủ vợ tôi tính tròn
    Ngày nào tôi được nhiều con
    Đến trình bệ hạ cung son lãm tường.
    Chúa Mạc liền gọi công nương
    Nay đà ngự muội tào khương (9) đượm nồng,
    Trẫm ban đôi xuyến lưỡng long
    Khi nào ngự muội sổ lòng một trai
    Xuyến này đeo cả hai tay
    1040. Để cho cháu Trẫm tới ngày lớn khôn
    Ra vào quanh quẩn ngọ môn
    Quan quân rõ mặt đích tôn bệ rồng.
    Ngự y Trẫm sẽ sắc phong
    Bảo thai đem đến để phòng thai nhi.
    Bỉnh Khiêm chồng vợ đều quỳ
    Cám ơn Thiên Tử đoái hoài bề tôi,
    Xuyến vàng lãnh cất xong rồi
    Oang Vàng nghe nói mồ hôi ướt đằm
    Thật là Tiết Chế (10) ác tâm
    1050. Báo tin với lệnh muôn năm thế này
    Về sau tháng lụng ngày chầy
    Làm sao sanh được cháu này cho Vua.
    Đình Ái lòng chát dạ chua
    Em Vua sắp có cháu Vua ra đời
    Muốn về Trung Quốc mà thôi
    Thượng Thơ Hình Bộ chức tôi vẫn còn.
    Bỗng nghe Vua Mạc cười giòn
    Trẫm lui về nghỉ cung son tức thì,
    Vua cùng Đình Ái ra đi
    1060. Oanh Vàng mới hỏi văn vi với chồng
    Phu quân tâu với bệ rồng
    Thiếp mang thai dựng thiệt không có rồi,
    Vốn chưa hiệp cẩn giao bôi
    Lại tâu thai dựng làm tôi ngại lòng.
    Khiêm rằng hiền phụ chưa thông
    Ta nàng kết nghĩa vợ chồng đến nay
    Vốn chưa có đủ trăm ngày
    Tâu thai sáu tháng Vua rày hân hoan
    Phòng khi ta đỡ cho nàng
    1070. Về sau đón cháu dinh đàng mà nuôi (11)
    Thì khai con đẻ của tôi
    Nào ai lưu ý nàng ôi có tường
    Ta nghe nàng nói chán chường
    Con Vua Chiêu Tông còn nương trong trào
    Mai kia có chuyện thế nào
    Thì đem Hoàng Tử để vào dinh ta,
    Nếu mà tôi mở miệng ra
    Là điều ích nước lợi nhà chẳng sai
    Lòng tôi một mực thẳng ngay
    1080. Nàng đừng Ái ngại chuyện thai trong lòng,
    Muốn ra cứu giống cứu giòng
    Có chồng có chửa mà lòng hổ ngươi
    Thế gian ai dám chê cười
    Cớ sao hiền phụ hổ ngươi chuyện này.
    Oanh Vàng rằng chẳng riêng tây
    Chàng không tâu bốn cô này có mang
    Lại tâu có một Oanh Vàng
    Làm sao thiếp khỏi ngỡ ngàng ngại nghi.
    Khiêm rằng hiền phụ thiếu suy
    1090. Vua cần hạnh phúc của thì hai ta
    Mấy nàng này kẻ lạ xa
    Vua dù phong chức cũng thà như không,
    Có nàng Vua mới lo phòng
    Tôi tâu như thế cho lòng Vua an.
    Nay tôi xin tính với nàng
    Hãy đem Hoàng tử Duy Bang về nhà
    Bảo rằng nàng đã sanh ra
    Một trai tuấn tú thiệt là khôi ngô.
    Bốn nàng liền cũng nói vô
    1100. Phu quân định bước kế mô rất tài
    Chúng tôi buồn bã ngày ngày
    Ước chi có cháu chuyền tay ẵm bồng.
    Phúc đâu tỳ nữ vào trong
    Thưa bà ngoài cửa có ông ăn mày
    Vai mang một cái bị dài
    Bảo tôi vào gọi bà rày ra mau,
    Bỉnh Khiêm nghe nói ngạt ngào
    Hối công nương phải ra mau dinh ngoài
    Đặng coi cái lão ăn mày
    1110. Nói chi cho biết coi ai trá hình.
    Oanh Vàng ra tận cổng dinh
    Mới hay nhũ mẫu trá hình đến đây
    Nàng rằng bổn bộ dinh này
    Hậu dinh còn thiếu vườn cây chưa trồng
    Nếu mà liệu sức lão ông
    Liệu bề vào ở tưới trồng được chăng.
    Nhũ mẫu bà mới nói rằng
    Tôi còn sức mạnh mần ăn phi thường
    Muốn xin vào ở lập vườn
    1120. Chẳng hay Tiết Chế có thương phận già
    Oanh Vàng rằng lão gia gia
    Vẫn còn kính trọng cụ già trẻ thơ
    Xin ông đừng có nghi ngờ
    Phu quân của thiếp đang chờ dinh trung
    Mời ông nối gót theo cùng
    Vào dinh Tiết Chế trọng dùng lắm đa
    Chồng tôi dù bực quan nha
    Vẫn lòng đại đức hải hà thinh thinh.
    Nói rồi dẫn đến hậu dinh
    1130. Nhũ bà mở đãy ra trình hoàng nhi,
    Đây là con của thứ phi
    Đây là ấn tín của thì quân vương
    Tôi vâng lệnh của nương nương
    Đem giao Hoàng Tử công nương nuôi dùm.
    Chúa Mạc cử chỉ lạ lùng
    Dẫn Hoàng Đình Ái vào cung chuyện trò
    Thứ phi bà vẫn âu lo
    Thấy Vua như thế nghi cho chuyện gì,
    Vừa rồi mới chém cung phi
    1140. Vì nàng trăng gió nên đi ra ngoài
    Đình Ái giám sát chém ngay
    Mới vào nội các của rày Thứ phi
    Chúa tôi bàn luận vân vi
    Nương nương thấy vậy ngại nghi trong lòng,
    Sai tôi đem mão cửu long
    Với đem ấn tín Thái Tông di truyền
    Giao cho Công Chúa Trạng nguyên
    Với giao Hoàng tử lưu truyền làm tin (12).
    Bỉnh Khiêm vội vã nghiêng mình
    1150. Tay nâng ấn tín tay nghinh tử hoàng
    Bốn bà hết sức ngỡ ngàng
    Nhìn mặt tử hoàng giọt lệ nhỏ sa
    Nhân sao lại ngộ chả cha
    Tử hoàng mặt giống quan nhà chẳng sai.
    Bỉnh Khiêm chúm chím cười dài
    Rõ ràng hiền phụ đến ngày khai hoa
    Tuy là Hoàng Tử nên ba
    Mai tôi vào tậu vợ nhà mới sanh
    Các quan văn võ trong thành
    1160. Nào ai tìm hiểu ngọn ngành mà chi
    Sắm màn nhung đỏ tức thì
    Để cho Hoàng Tử phòng khi Vua đòi
    Sẽ bưng ra trước Vua coi
    Không ngàn thước lụa cũng thoi vàng ròng.
    Oanh Vàng rằng chẳng có xong
    Nếu Vua nhìn kỹ đầu ông phải lìa
    Khi quân tội lớn danh bia
    Hại lây việc cả bên kia đang chờ.
    Khiêm rằng hiền phụ ngẩn ngơ
    1170. Mạc không lưu ý ngày giờ chi đâu
    Người đang bận việc lo âu
    Mới ngồi long án hơi đâu nghi ngờ,
    Tử hoàng nhà lạ ngẩn ngơ
    Không cười không khóc còn khờ chẳng sao
    Mai tôi tâu giữa Mạc trào
    Rằng công nương đã thai bào khai hoa
    Vua liền sắc chỉ ban ra
    Đến mừng song hỷ cho nhà ta đây,
    Võ văn tựu đến dinh này
    1180. Tôi bưng mâm đỏ ai rầy ai thông
    Nhà sanh một trẻ đầu lòng
    Tự tay tôi ẵm tôi bồng ai hay
    Nếu không tâu việc sanh thai
    Sau này Vua Mạc biết hay nghi ngờ
    Tốt hơn tâu trước bây giờ
    Phòng sau khỏi sự nghi ngờ nàng ôi
    Nói rồi đội mão kim khôi
    Vào trào tâu rõ khúc nôi Vua tường.
    Oanh Vàng phận thủ trung ương
    1190. Nhờ ơn bệ hạ xót thương ban truyền
    Đêm hôm giờ tý đinh niên (13)
    Ngày dần tháng mẹo nàng liền khai hoa
    Một trai gương mặt sáng lòa
    Muôn tâu bệ hạ do hà tường tri
    Chúa mạc mừng rỡ xiết chi
    Muội nương của Trẫm sanh mà cháu trai
    Ngự trù mau khá tiệc bày
    Trẫm cùng văn võ vui say ăn mừng.
    Last edited by Love_Tamlinh; 01-11-2007 at 03:57 PM.

  9. #9

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Đây là kế sách của công chúa Lê Oanh Vàng, ngoài mặt thì đồng ý là vợ Nguyễn Bỉnh Khiêm theo lệnh của Mạc Đăng Doanh, nhưng tìm cách kéo dài thời gian chờ đợi thời cơ, tập hợp lực lượng phục hưng nhà Lê.

    2. Lời tâm sự của Nguyễn Bỉnh Khiêm rất phù hợp với nhiều chi tiết khác trong bài thơ này, Nguyễn Bỉnh Khiêm luôn xuất hiện bất ngờ chỗ công chúa.

    3. Lộ trình: ý nói đi đây đi đó.

    4. Công chúa Oanh Vàng lui tới chăm sóc cháu trai 3 tuổi, dòng máu nhà Lê.

    5. Cửu nguyên: nơi chín suối.

    6. Quân canh: lính canh

    7. Chi tiết vua Mạc Đăng Doanh hỏi ý kiến Hoàng Đình Ái là rất đúng với lịch sử, vì Hoàng Đình Ái là vị tướng tài có nhiều công trạng, và kiến thức rất mực uyên bác, rất giỏi tham mưu.

    8. Mình mang áo giáp, chân đi chiến hài: Thời kỳ chiến tranh liên miên của các phe phái, vua luôn chuẩn bị áo giáp bào sẵn sàng đối phó.

    9. Tào Khương: nghĩa Tào Khang, ý nói nghĩa vợ chồng.

    10. Tiết Chế: Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    11. Một kế hoạch hoàn hảo của Nguyễn Bỉnh Khiêm, đưa con trai của vua Lê Chiêu Tông về nhận là con mình, để dễ bề chăm sóc.

    12. Bà lão ăn mày xuất hiện và giao Hoàng tử Lê Duy Bang cho thấy khả năng tiên tri của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    13. Tháng Mẹo, Đinh niên: nhằm tháng 2 năm Đinh Dậu 1537.
    Last edited by Love_Tamlinh; 01-11-2007 at 03:56 PM.

  10. #10

    Mặc định

    CHIÊU BINH MÃI MÃ

    Đình Ái trong dạ nghi nan
    1220. Lộc Vua ban thưởng các quan ân trời
    Bãi trào văn võ nghỉ ngơi
    Đình Ái áo mão để thời trong dinh
    Giả làm một gã thư sinh
    Đêm hôm vắng vẻ một mình ra đi
    Đi vào tận xứ Sầm Nghi (1)
    Nguyễn Kim, Trịnh Kiểm mời thì hỏi han:
    Chẳng hay người ở Hà Phan (2)
    Đến đây ắt có luận bàn việc chi?
    Đình Ái liền tỏ văn vi
    1230. Nhân ngày rảnh rỗi tôi đi du nhàn
    Đến đây nhìn thấy công đàng
    Chiêu hiền đãi sĩ mười phan anh hào
    Nên tôi mới để chân vào
    Tùy cơ tôi liệu bề nào giúp công
    Võ thì tôi chẳng có thông
    Văn thì tôi cũng nằm lòng lai rai.
    Nguyễn Kim rằng cũng giỏi hay
    Tôi đang chiêu mộ chẳng nài võ văn
    Nếu người có chí hiệp lần
    1240. Phò Vua giúp nước võ văn cũng dùng
    Võ thì chấp chưởng binh nhung
    Văn thì nội các cần dùng tham mưu,
    Miễn là tráng sĩ lo ưu
    Phò Lê diệt Mạc báo cừu đứa gian
    Vậy thời tráng sĩ tạm an
    Đợi ngày tuyển chọn văn ban thi tài.
    Đình Ái ở được mười ngày
    Xin cùng Trịnh Kiểm ra ngoài Nghệ An (3)
    Ít hôm trở lại công đàng
    1250. Trịnh Kiểm rằng chớ vội vàng ra đi
    Ta luôn lưu ý ngại nghi
    Tráng sĩ chắc có chức chi Mạc trào
    Thiên đình rộng rãi lại cao
    Nói năng chải chuốt ngọt ngào phép khuôn,
    Sách binh thơ dạy ngọn nguồn
    Những người khách lạ có tuồng nhiễu nhương
    Đề phòng chớ khá xem thường
    Chẳng hay tráng sĩ lo phương thế nào
    Nếu không quan của Mạc trào
    1260. Cũng tay dọ thám giặc Tàu a man
    Thưa cùng nhạc phụ hoàn toàn
    Bắt ra chém phứt cho an sau này.
    Đình Ái mới nói như vầy:
    Chém thì chịu chém tôi đây ngại gì
    Làm tướng thì phải ngại nghi
    Nhưng tôi chẳng có ý gì hết đa,
    Tôi người không mẹ không cha
    Ở bên Trung Quốc vào mà nơi đây
    Định tâm lập nghiệp xứ này
    1270. Nếu dùng tôi ở tại đây giúp tài,
    Tôi xin ra tận cõi ngoài
    Để tầm lương tướng giúp rày nhà Lê
    Mười ngày tôi sẽ quay về
    Một lời đã hứa chẳng hề sai ngoa.
    Nguyễn Kim vừa mới nói ra
    Tướng sĩ đi để tầm nhà của ai?
    Ái rằng từ thuở xưa nay
    Nhà Lê tan rã nhiều ngày lao đao
    Quan trung nhiều kẻ tẩu đào
    1280. Kẻ lo ẩn sĩ người vào diêm la,
    Có quan Lại Bộ trốn ra
    Tên Phạm Bảo Ngọc vốn nhà trung Lê
    Muốn tầm cụ ấy mời về
    Một lòng diệt Mạc phò Lê mới là.
    Kim rằng tráng sĩ đi ra
    Hãy mau trở lại ta mà đợi trông.
    Đình Ái cứ việc thẳng xông
    Đến nhà Bảo Ngọc gặp ông dạo vườn
    Ngồi kề nhị vị cô nương
    1290. Hai nàng hôm nọ tại vườn hoa viên,
    Đình Ái còn hơi ngạc nhiên
    Vào đây chưa biết dữ hiền ra sao.
    Ái liền bước đến cúi chào
    Bảo Ngọc xem thấy ngọt ngào hỏi han:
    Tráng sĩ người ở Hà Phan
    Chuyện chi mà đến gia đàng của ta.
    Đình Ái rằng bạch cụ già
    Cháu đây quê vốn tại tòa Thăng Long
    Rỗi nhàn nên mới thẳng xông
    1300. Đến thăm bá phụ thong dong chuỗi ngày,
    Cháu tên Đình Ái xưa nay
    Làm quan Thái Úy long ngai Mạc trào,
    Riêng buồn cởi áo cẩm bào
    Từ quan treo ấn đã bao trăng tròn,
    Đường đi cách nước xa non
    Chẳng ngờ hồng phúc cháu còn duyên may
    Đến đây gặp cụ kịp ngày
    Bảo Ngọc nghe nói dẫn ngay vào nhà.
    Long thành cháu mới sang qua
    1310. Chẳng hay Công Chúa thân ra thế nào
    Từ ngày nội loạn lao xao
    Lão e Công Chúa khổ lao thân vàng,
    Đình Ái thuật lại rõ ràng
    Công nương mới được nghìn vàng thưởng công,
    Chúa Mạc hết sức chiều lòng
    Vậy thì cụ chớ lo phòng điều chi.
    Bảo Ngọc liền mới nói thì
    Nhà bác hiện có hai vì tiểu thơ
    Tài dư chém tướng đoạt cờ
    1320. Bác đang lo liệu cậy nhờ mai sau,
    Đàng xa cháu mới đi vào
    Ở đây với bác cháo rau đỡ lòng
    Cháu đà rời bỏ Thăng Long
    Bác đây luống những hằng mong cháu à.
    Đình Ái liền mới phân qua
    Nguyễn Kim phò chúa chạy ra khỏi thành
    Hiện nay nương xứ Sầm Bành
    Chiêu binh mãi mã xây thành lập đô
    Cháu đây muốn cụ lộ đồ
    1330. Đến nơi hiệp lực giúp vô Lê trào,
    Hai cô là gái má đào
    Chiêu binh cháu sợ anh hào dễ khi
    Chi bằng theo thuở theo thì
    Đến phò Chiêu Tông chờ kỳ lập công.
    Bảo Ngọc nghe nói vui lòng
    Hiệp cùng hai cháu thẳng xông lên đàng.
    Về đi về lại luận bàn
    Bảo Ngọc mới hỏi họ Hoàng sạ duyên
    Cháu đây tuổi đã quá niên
    1340. Chẳng hay túc trái nợ duyên thế nào?
    Đình Ái mới trả lời mau
    Cháu mười tám tuổi chưa trao duyên tình
    Chừng nào cháu lập gia đình
    Sẽ mời bá phụ chén huỳnh vui say.
    Bảo Ngọc ông mới tỏ bày
    Bác có hai cháu nhi hài tuổi thơ
    Chưa nơi kết nghĩa tóc tơ
    Cháu xem vừa ý bác giờ gả cho,
    Từ nay tùy cháu thăm dò
    1350. Cưới em hay chị tùy cho chọn tài.
    Đình Ái nghe nói vui thay
    Cám ơn bá phụ đoái hoài xót thương
    Cháu xin được cưới Châu nương (4)
    Vì Châu giỏi cách múa thương (5) bác à.
    Bảo Ngọc nghe nói cười xòa
    Có chi kỷ niệm cho già làm tin
    Gọi là xính lễ cưới xin
    Có hay chẳng có cứ trình thẳng ra.
    Đình Ái mới tỏ do hà
    1360. Đây là vòng ngọc của nhà Trung nguyên
    Vật này là vật gia truyền
    Xin dâng bá phụ câu duyên sắc cầm,
    Bảo Ngọc xem thấy mừng thầm
    Như vầy là nợ trăm năm đá vàng.
    Châu rằng tôi chẳng thuận thoàn
    Vì người là kẻ tha bang nước ngoài,
    Cháu không ưng thứ ngoại lai
    Cháu xin bá phụ trả ngay cho người.
    Bảo Ngọc nghe nói liền cười
    1370. Cháu nào có biết tánh người cháu a
    Người này tánh mạng thiệt thà
    Cháu đừng nê cố thành ra mất lòng,
    Từ đời Bàn cổ cha ông
    Người nam tục gọi cha rồng mẹ tiên
    Sách xưa Huỳnh Đế Hiên Viên (6)
    Loài người do Đức Hoàng Thiên tạo gầy
    Đừng phân chủng nọ tộc này
    Ai nhiều đức tính xum vầy là nên.
    Thượng rằng tiểu muội chớ quên
    1380. Nước nam Đại Việt tuổi tên sáng lòa
    Bá phụ tuổi lớn tác già
    Định sao hay vậy cãi mà làm chi.
    Về nói mà lại về đi
    Phúc đâu đã đến biên thùy Sầm Châu (1),
    Nguyễn Kim, Trịnh Kiểm gật đầu
    Khá khen Đình Ái giữ câu quy kỳ,
    Chào quan Lễ Bộ Phạm Duy (7)
    Tiểu thơ nhị vị phương phi má hồng
    Đưa vào dọn quét thơ phòng
    1390. Cho hai nàng ở dinh trong hậu đàng.
    Bảo Ngọc liền mới hỏi han
    Kể từ loạn nghịch trào đàng đến nay
    Lão về điền lý cuốc cày
    Nay nghe Đình Ái nói ngài chiêu binh
    Cho nên lão mới lộ trình
    Đến đây hiệp lực chống kình Mạc gia
    Chẳng hay Bệ hạ thoát ra (8)
    Ngài phò Lê chúa lão mà nào thông.
    Lão xin bái yết mình rồng
    1400. Nguyễn Kim mới bước vào trong hậu đàng:
    “Phạm Duy người mới cải trang
    Xưng là Bảo Ngọc tầm đàng đến đây
    Tôi trung bệ hạ bấy chầy
    Xin vào ra mắt Vua đây thế nào”.
    Chiêu Tông truyền lệnh cho vào
    Bảo Ngọc quỳ xuống mắt trào lệ rưng,
    Thần vì trong cuộc loạn quân
    Phải đành xa chúa mắt gừng nhỏ sa.
    Chiêu Tông liền mới phán ra
    1410. Nay quan Lễ Bộ tuổi già cao niên
    Đàng đi xa thẳm sơn xuyên
    Vẫn tìm đến Trẫm thảm phiền khá thương.
    Nguyễn Kim tâu lệnh Quân vương
    Tiểu thơ nhị vị đưa đường đến đây,
    Vua cho ra mắt đủ đầy
    Vua nhìn hai gái thơ ngây tủi lòng,
    Ước chi còn ở Thăng Long
    Đưa hai nàng đến tiêu phòng mới ưng
    Nay còn trong cuộc loạn quân
    1420. Nhờ hai nàng đến đỡ nâng vận thời.
    Đình Ái lưu ý ngôi Trời
    Hồi lâu Đình Ái ngỏ lời tâu qua:
    Muôn tâu bệ hạ thứ tha
    Tôi cùng Lễ Bộ một nhà quan văn
    Xin cho thong thả ngày hằng
    Đặng xem địa lý thiên văn ngày ngày,
    Chiêu Tông rằng thật là hay
    Cho hai người đến ngự đài thiên văn.

  11. #11

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Xứ Sầm Nghi: ý nói vùng Sầm Châu của nước Lào, núi non hiểm trở, căn cứ địa của nghĩa quân kháng chiến của Nguyễn Kim, phò vua Lê Chiêu Tông đang ẩn náu nơi đây.

    2. Hà Phan: Thăng Long.

    3. Ý định của Hoàng Đình Ái ra Nghệ An thăm quan Bộ Lễ Phạm Bảo Ngọc và hỏi thăm tin tức gia đình tiểu thơ Phạm Bảo Châu.

    4. Châu nương: cô em Phạm Bảo Châu.

    5. Múa thương: múa kiếm, ý nói đao thương kiếm kích, võ nghệ.

    6. Huỳnh Đế Hiên Viên: Hiên Viên Hoàng Đế, vị Quốc Tổ của Trung Hoa.

    7. Phạm Duy: Phạm Bảo Ngọc cải trang thành Phạm Duy để dễ bề trong việc đi lại.

    8. Sự kiện vua Lê Chiêu Tông sợ thế lực nhà Mạc, trốn khỏi kinh thành chạy vào Thanh Hóa. Mạc Đăng Dung phế truất vua Chiêu Tông, đưa em của vua là Lê Cung Hoàng lên ngôi.

    9. Đài thiên văn: để tính ngày tháng, ghi chép sự kiện.

  12. #12

    Mặc định

    Chúng ta chỉ chết phần xác, còn phần hồn vẫn y nguyên. Phần hồn này vẫn còn trí tuệ đầy đủ. Nếu nó nhập vào xác ai đó thì người bị nhập có thể bị thần kinh phân liệt.
    Những bài thơ trên ghi lại từ đồng cốt, nó chẳng ích gì cho đời mà chỉ mang âm hưởng như ai oán khổ lụy trần gian.
    BX

  13. #13

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Ballx Xem Bài Gởi
    Chúng ta chỉ chết phần xác, còn phần hồn vẫn y nguyên. Phần hồn này vẫn còn trí tuệ đầy đủ...
    BX
    Cám ơn huynh Ballx đã có chung một ý nhận xét nói trên.

    Còn những ý kiến khác của huynh thì LTL đang còn nghiên cứu tiếp, và sẽ trao đổi với huynh khi có kết quả.

    Thân ái chào huynh.

  14. #14

    Mặc định

    TÌM HIỂU VỀ TÁC GIẢ NHỮNG VẦN THƠ NGOẠI CẢM

    Ngày 02/09/2007 vừa qua chúng tôi có chuyến đi tìm hiểu về tác giả của Những Vần Thơ Ngoại Cảm.

    Tiếp chúng tôi là một người phụ nữ 60 tuổi, rất khiêm cung nhã nhặn, giọng nói còn rất trong như thời con gái. Cô tên là Nguyễn Thị Lạc.

    Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô kể rằng bắt đầu xuất hiện khả năng viết thơ ngoại cảm từ năm 12 tuổi đến nay, và đã có trên 2000 tập thơ đã hoàn thành. Như vậy trung bình mỗi tuần cô viết được một tập thơ đều đặn trong 50 năm qua.

    Những Vần Thơ Ngoại Cảm chúng tôi đang giới thiệu trên TGVH là những câu chuyện lịch sử bằng thơ, giai đoạn Vua Lê, Chúa Trịnh, Chúa Nguyễn, thuộc thế kỷ 16, gắn với những nhân vật lịch sử nổi tiếng như Nguyễn Bỉnh Khiêm, Hoàng Đình Ái, Mạc Đăng Dung, Nguyễn Kim, Trịnh Kiểm, Nguyễn Hoàng v.v…

    Chúng tôi được biết rằng những tập thơ ngoại cảm khác của cô Nguyễn Thị Lạc, sẽ còn có những câu chuyện lịch sử về Trưng Trắc, Trưng Nhị (thế kỷ thứ Nhất), về Nhuỵ Kiều Tướng Quân (thế kỷ thứ Hai), Lý Thường Kiệt (thế kỷ 10), và đặc biệt là các câu chuyện về thời vua Hùng Vương cách đây 4000 năm. Những câu chuyện lịch sử này sẽ là nguồn tư liệu qúy giá, là những câu chuyện người thật, việc thật, bổ sung cho nguồn tư liệu lịch sử chính thống hiện nay của chúng ta còn rất ít. Chúng ta biết rằng trải qua các biến đổi thăng trầm của lịch sử Việt Nam, kho tư liệu lịch sử chính thống của nước ta đã từng bị đốt bỏ, bị mai một khá nhiều qua các thời kỳ bị đô hộ.



    Một điều khá thú vị chúng tôi ghi nhận được, có rất nhiều chi tiết trong cuộc đời cô Nguyễn Thị Lạc rất giống với công chúa Oanh Vàng. Cô cũng là người vợ thứ năm, và người chồng đã ra đi về cõi vĩnh hằng khi cô mới 19 tuổi. Hiện nay cô cũng ngày ngày dâng hương niệm Phật tại ngôi chùa ngay tại nhà.
    Last edited by Love_Tamlinh; 20-04-2009 at 09:35 PM.

  15. #15

    Mặc định

    VỤ ÁN QUAN THỪA TƯỚNG LÝ HÙNG

    Thong dong tôi chúa luận bàn
    6820. Đăng Doanh (1) kể chuyện Oanh Vàng (2) thủy chung:
    Muội nương dám giết Lý Hùng (3)
    Thượng Hoàng (4) nghiệm thử có dung tội này
    Còn cha còn có con đây
    Còn hàng văn võ đông đầy luận phân
    Dù sao Lý cũng Đại thần
    Đang tay hành hạ tướng quân Mạc trào.
    Thượng Hoàng thủng thỉnh rỉ rao (5):
    Gái mà như vậy anh hào còn thua
    Oanh Vàng mới thật em Vua
    6830. Đáng con gái lão (6) lo vùa giúp dân,
    Lý Hùng là đứa gian thần
    Không gian sao lại đến gần nữ nhân
    Lão đà nghĩ rõ nguồn cơn
    Làm quan phải biết thiệt hơn ở đời
    Nếu mà lòng dạ lưng vơi
    Làm điều trái phép người đời mỉa mai,
    Con lão mới thật đại tài
    Lý Hùng mới thật là tay bợm già,
    Truyền quân mau đến môn nha
    6840. Đem thây họ Lý trào ca khui hài
    Đặng cho văn võ biết hay
    Chồng người đi vắng vãng lai rơi đầu.
    Đình Ái (7) nghe phán liền tâu:
    Muôn tâu Hoàng Thượng xét âu tội này
    Dù cho họ Lý có gây
    Sai người đến tấu cung Tây <8> lãm tường
    Có đâu ỷ chức công nương
    Mà coi mạng tướng quá thường vậy đa!
    Lý Hùng dầu có dại tà
    6850. Phải tâu với lệnh Vua cho biết rành,
    Oanh Vàng tự ý sát sanh
    Thế là nàng vẫn tung hoành rồi đa!
    Thượng Hoàng ông mới phán ra:
    Oanh Vàng con lão thiệt là liệt oanh
    Nếu nàng chẳng có tài lành
    Thì là Thừa tướng tung hoành trong dinh
    Nhờ con của lão xảo tinh
    Nếu như gái khác tiết trinh đâu còn!
    Khanh đừng tâu cáo e tròn
    6860. Một lần lầm lỗi lão còn tha cho
    Từ rày đừng tấu nhỏ to
    Chuyện con gái lão lão cho lăng trì (9),
    Từ rày khắp cả trào nghi
    Nếu ai còn nói xầm xì con ta
    Xử liền trăm trượng (10) trào ca
    Có khi đao võ dẫn ra pháp tràng (11).
    Đăng Doanh tâu với Thượng Hoàng:
    Ấy là Thái uý (12) luận bàn chút thôi
    Con nhìn tường tận đã rồi
    6870. Lý Hùng cũng phải xử thôi pháp tràng,
    Đã là Thừa tướng đường đường
    Còn đi làm chuyện phi thường xấu xa
    Làm cho văn võ trào ca
    Nhơ danh nam tử xấu đà biết bao!
    Chúa tôi bàn tính rỉ rao
    Thứ phi đâu lại bước vào thở than
    Nghiêng mình làm lễ Thượng Hoàng
    Lại sang Chúa Mạc hai hàng lụy rơi:
    Muôn tâu với lệnh ngôi Trời
    6880. Chánh cung, Công chúa (13) truyền lời phán ra
    Ngự lâm khắp cả trào ca
    Bao quanh vây phủ môn nha Oanh Vàng,
    Thêm quân thiện xạ hai ngàn
    Buông tên như bão Oanh Vàng chắc tiêu!
    Ắt là sắp loạn Mạc triều
    Con hay chuyện ấy đánh liều tới đây
    Đặng mà tâu rõ chuyện này
    Thượng Hoàng bệ hạ đó đây lãm tường
    Bốn nàng lại với công nương
    6890. Phen này tiêu hết thịt xương chẳng còn.
    Thượng Hoàng nghe tấu cười dòn:
    Vương nhi dạy vợ dạy con thế à
    Chữ rằng tiên trị kỳ gia
    Hậu trị kỳ quốc lẽ đà xưa nay
    Con ngồi chễm chệ trên ngai
    Mà con với vợ làm tay côn đồ
    Khi không đàn áp Hoàng cô
    Chẳng tâu chẳng rổi chẳng phô nửa lời
    Ngự lâm ta đặt binh Trời
    6900. Còn quân thiện xạ tuyệt vời của ta
    Khi nào binh biến can qua
    Thì hai quân ấy đem ra mà dùng,
    Khi không giữa chốn trào trung
    Mà con dâu trẫm dám dùng ngự lâm,
    Trăm dâu thì đổ đầu tằm
    Con làm cha chịu tội thâm với Trời,
    Nhuyễn tiên ông lấy tức thời
    Chúa Mạc xem thấy rụng rời tay chân,
    Ra tay Hoàng Thượng trị trừng
    6910. Hai trăm roi đủ mới ngừng phán ra
    Đây là lão vị tạm tha
    Vì còn bận chuyện môn nha Oanh Vàng,
    Vương nhi, Đình Ái phải sang
    Phải đi với lão xem toan thế nào
    OanhVàng có mệnh hệ nào
    Thì là Vương tuất máu đào phải rơi,
    Vương nhi Ngọc Điệp nữa thời
    Ba người này nữa ra nơi pháp trường.
    Phán xong tôi Chúa vội vàng
    6920. Lên yên giục ngựa thẳng đàng môn nha,
    Đến nơi xem thấy hằng hà
    Nào quân thiện xạ nào là ngự lâm
    Hoàng Hậu gương mặt hằm hằm
    Ngọc Điệp thì lại tay cầm đoản đao,
    Xua quân cứ việc lướt vào
    Ba người phi ngựa thẳng vào trong dinh,
    Chánh cung Ngọc Điệp vô tình
    Ngỡ là ba gã cứu tinh Oanh Vàng
    Truyền quân xạ tiễn thí càng
    6930. Phúc đâu tên trúng Thượng Hoàng ngang vai,
    Đình Ái vốn thiệt lẹ tay
    Liền cõng Hoàng Thượng vào rày môn nha
    Chúa Mạc hoảng sợ liền la
    Ngự lâm đình thủ kẻo mà mạng vong
    Quân nhìn thấy mão Cửu Long
    Quăng gươm quăng giáo chạy dong về trào.
    Ngọc Điệp cứ xách đoản đao
    Oanh Vàng ngồi ngó có mà sợ ai
    Bốn nàng run rẩy khóc ngay
    6940. Chánh cung bước tới ra tay nắm đầu

    Hôm nay ắt phải rơi đầu hết năm,
    Oanh Vàng chúm chím cười thầm
    Ngọc Điệp bước đến mới đâm Oanh Vàng
    Bốn nàng ôm xiết Oanh Vàng,
    Oanh Vàng rất thiệt lẹ làng hai tay
    Bắt gươm Ngọc Điệp nói rày:
    Chiêu vương tẩu tẩu nương tay với nào
    Bốn nàng này gái má đào
    6950. Có tôi vốn thiệt hùng hào gan to
    Mong ơn Hoàng Hậu tha cho
    Bốn nàng này thật nhà nho hiền lành
    Có tôi mới thật hùng anh
    Đứng lên dựng lũy xây thành Thăng long,
    Liền đem bốn ả vào phòng
    Ngọc Điệp đâm thí vào hông Oanh Vàng,
    Oanh Vàng vừa mới đỡ ngang
    Ngọc Điệp té xuống máu tràng nằm co,
    Thượng Hoàng xem thấy nguyên do
    6960. Chúa Mạc lòng dạ đắn đo ưu sầu
    Hoàng hậu thì lại câu mâu (15)
    Oanh Vàng thong thả đứng hầu Hoàng huynh (16)
    Hoàng Thượng xem thấy thương tình
    Nhưng tên tẩm thuốc thấm mình quá đau
    Phúc đâu máu họng tuôn trào
    Thượng Hoàng chết xỉu hồi nào không hay,
    Đình ái liền mới nói rày:
    Thị oai tức bị thậm tai đã rồi!
    Oanh Vàng rằng: Tẩu Tẩu ơi!
    6970. Thượng Hoàng người đã chết rồi còn chi!
    Vừa nói nàng lại vừa đi
    Vào phòng lấy thuốc nàng thì đem ra
    Phần uống phần để dùng thoa
    Loại tên tẩm độc thật là đáng ghê,
    Rút tên máu chảy dầm dề
    Chúa Mạc xem thấy đứng kề một bên.
    Hoàng hậu hết biết tuổi tên
    Lại gần Ngọc Điệp đỡ lên coi là,
    Đụng đâu Ngọc Điệp cũng la
    6980. Oanh Vàng đỡ mạnh nàng đà gãy xương.
    Đình Ái xem thấy chán chường:
    Oanh Vàng hãy khá cứu thương dùm nào!
    Oanh Vàng lật đật bước vào
    Chúa Mạc cản lại thì thào phán ra:
    Muội nương cứu Thượng hoàng gia
    Ngọc Điệp để nó ra ma cho rồi!
    Thượng Hoàng uống thuốc một hồi
    Chống tay ngồi dậy khúc nôi phân tường:
    Vương nhi nhìn thử ra đường
    6990. Thây nằm la liệt khôn tường giặc chi?
    Phải chăng giặc của Vương nhi
    Trong dinh năm đứa a tỳ chết luôn
    Ai gây ra tích ra tuồng
    Vương nhi có phải cội nguồn hay chăng,
    Cưới vợ cưới thứ vô căn
    Không tường luân lý đạo hằng nghĩa nhân
    Phong cho lớn chức cao quyền
    Còn thua sinh vật dã nhân trong rừng!
    Nói rồi truyền ngự lâm quân
    7000. Trói Hoàng hậu lại mà trừng luật Vua.
    Chúa Mạc lòng dạ chát chua
    Làm thinh nào dám động khua Thượng Hoàng.
    Đình Ái quỳ xuống vội vàng:
    Muôn tâu Đại đức Thượng Hoàng xét ra
    Ngọc Điệp nàng mãi khóc la
    Muôn tâu Hoàng Thượng bước mà lại coi!
    Thượng Hoàng rằng thứ tiểu đòi
    Truyền đem Ngọc Điệp cho voi xé hình!
    Oanh Vàng quỳ xuống tâu xin:
    7010. Muôn tâu Hoàng Thượng niệm tình thứ tha
    Để con dùng thuốc ngoại khoa
    Trị cho Ngọc Điệp đặng mà liền xương.
    Thượng Hoàng hỏi lại cho tường
    Khi không nữ điệt hùng cường chuyện chi
    Thượng Hoàng ông mới phán thì
    Lão đây phán lệnh con đi trị lành.
    Oanh Vàng được lệnh chạy nhanh
    Hồi lâu đem đến một nhành ráng bay
    Một con chim chích nhỏ rày
    7020. Vây rùa với củ gạc nai chung vào,
    Lẹ tay quết thuốc mau mau
    Chút gừng chút muối dấm tàu đun sôi (17)
    Làm xong bó rịt một hồi
    Thì là Ngọc Điệp nàng ngồi tự nhiên.
    Đình Ái giấy viết chép biên
    Thượng Hoàng ông mới hỏi liền khẩu cung,
    Năm nàng, Hoàng hậu ngồi chung
    Lại thêm Ngọc Điệp khai cung rõ ràng
    Bốn nàng <18> tâu với Thượng Hoàng
    7030. Muôn tâu Hoàng Thượng hoàn toàn sạ duyên
    Hằng đêm con có chú nguyền
    Cuối Dần đầu Mẹo (19) thường xuyên tụng trì,
    Oanh Vàng đang niệm A Di (20)
    Trên lầu tịnh thất thường khi mỗi ngày,
    Bốn tôi vừa tỉnh giấc ngay
    Phải đi tắm rửa để rày niệm kinh
    Cửa phòng vừa mở giựt mình
    Thấy quan Thừa Tướng đến nhìn bốn tôi
    Nhỏ nhăn ve vãn một hồi
    7040. Bốn tôi cứ mãi ỷ ôi lời lành,
    Nhưng quan Thừa tướng vô danh
    Đã tà lại dại chẳng thành danh chi
    Nếu người có mạng đơn trì
    Có danh là tướng tu mi anh hùng
    Thì đâu làm chuyện lạ lùng,
    Oanh Vàng lắng dịu tiếng chuông tịnh phòng
    Vội vàng đi xuống lầu hồng
    Dùng lời ngon ngọt mời ông ra về,
    Lý Hùng người mới trổ nghề
    7050. Oanh Vàng đưa tiễn người về Diêm La
    Định đem tâu trước trào ca
    Tội ai nấy chịu chẳng mà từ nan,
    Bốn tôi lại với Oanh Vàng
    Vốn người có tội giết quan Mạc trào,
    Định chầu tâu hết trước sau
    Chưa chi Ngọc Điệp đã vào hung hăng
    Đến đây nói nói rằng rằng
    Oanh Vàng định đuổi đi phăng trở về
    Quân đâu vây phủ bốn bề
    7060. Đao thương chớm chở thấy ghê lạnh mình,
    Tên bay nườm nượp vào dinh
    Oanh Vàng vừa múa vừa nhìn vừa la
    Nữ tỳ cả bọn chạy ra
    Trúng tên nên mới ngã ra chết liền,
    Đầu đuôi Đình Ái cứ biên
    Năm tôi vốn có lời nguyền núi sông
    Sống thì thủ tiết thờ chồng
    Chết thì một lượt cho đồng hồn ma.
    Thượng Hoàng nghe tấu cười xòa:
    7070. Còn điều chi nữa nói mà ta nghe
    Nếu mà còn chút đậy che
    Truy ra thì tội răn đe gấp mười.
    Hoàng Hậu nghe nói liền cười:
    Muôn tâu Hoàng Thượng con người từ bi
    Thượng Hoàng bảo trói làm chi!
    Chúa Mạc liền phán: im đi nghe nàng
    Mẹ con thiệt tội dẫy tràng
    Nếu còn nói nữa nát tan bây giờ,
    Chính ta còn phải ngẩn ngơ
    7080. Hai tay rờ cổ hiện giờ đang run.
    Oanh Vàng tâu hết thủy chung:
    Con ngồi viết sớ văn trung giãi bày
    Đầu đuôi tự sự cung khai
    Chưa chi Ngọc Điệp đến ngay la rày,
    Nữ điệt (21) rằng tại con đây
    Vốn là cháu gái vua này Thánh Tông (22)
    Họ Mạc lên trị Thăng Long
    Nên con mới loạn giết hòng tướng quân,
    Nữ điệt quá đỗi lẫy lừng
    7090. Chém con rách áo rách quần hết trơn
    Thịt dai như đá Thái Sơn (23)
    Lưỡi gươm Ngọc Điệp đã khờn (24) đã cong,
    Chánh cung (25) binh phủ giáp vòng
    Con đây thưa thiệt con không ưu phiền
    Niệm xong đúng bảy chú quyền
    Tên bay mượp mượp dinh tiền rơi rơi,
    Thoạt trông thấy lính ngôi Trời
    Thượng Hoàng, Thái Uý đến nơi đã rồi,
    Định đem đôn ỷ (26) mời ngồi
    7100. Chánh cung, Ngọc Điệp kéo lôi con hoài
    Nên con mới có chậm tay
    Phụ Hoàng tên trúng vào vai thế này
    Tội con chậm bước ra đây
    Muôn tâu Hoàng Thượng tội này trị ngay!
    Thượng Hoàng ông mới phán rày:
    Thật con gái lão là tài thần y
    Lão truyền Đình Ái, Vương nhi (27)
    Khẩu cung đem lại đơn trì cho ta,
    Chánh cung, Ngọc Điệp vào tòa
    7110. Còn thây lính ngự kiểm mà mấy tên.
    Kiểm xong thì phải tâu lên
    Chúa Mạc ra kiểm từng tên lính trào
    Kiểm từ ngõ trước vườn sau
    Hai ngàn bảy đứa đứa nào cũng tiêu,
    Chúa Mạc rằng: chẳng có nhiều
    Ngự lâm chết có bao nhiêu thôi mà!
    Thượng Hoàng mới hỏi bốn bà:
    Lính này Hoàng Hậu đem mà tới đây
    Nhân sao mà chết như vầy
    7120. Mình không tì vết nằm đầy vậy đa!
    Bốn nàng run rẩy khóc òa:
    Chúng tôi đây chẳng biết mà nguyên nhân
    Oanh Vàng tâu lệnh Hoàng ân:
    Cái cây dùi mõ dạo sân dinh tiền

    Để con chỉ rõ đường quyền của con,
    Đây là một cái dấu tròn
    Ở ngay Giáp Cốt <28> do con điểm vào
    Ngự lâm nó quá hùng hào
    7130. Nên con điểm huyệt nó nhào hết luôn,
    Thằng nào nhát nhát ra tuồng
    Thì là thằng đó đi luôn ra ngoài
    Thằng nào tiến thẳng tới hoài
    Thì là thằng đó chết ngay bên đường,
    Con thương nữ điệt Chiêu vương
    Chị cùng với cháu con nhường đó thôi.
    Thượng Hoàng nghe rõ khúc nôi
    Đình Ái, Chúa Mạc mồ hôi ròng ròng
    Oanh Vàng tả đột hữu xông
    7140. Mạc trào năm tướng chắc không qua nàng.
    Thượng Hoàng ông lại cười khan:
    Thật con gái lão vừa ngoan vừa tài!
    Liền ra Ngự chốn bệ giai,
    Đình Ái, Chúa Mạc với nay Oanh Vàng,
    Bốn nàng ở lại dinh đàng,
    Trống hồi ba tiếng bá quan tựu về
    Hai hàng văn võ chỉnh tề
    Thượng Hoàng mới xuống lệnh phê như vầy:
    Võ văn tụ hội đủ đầy
    7150. Hãy xem cung trạng (29) chuyện này xử sao
    Bá quan đồng thảy xem vào
    Ngẩn ngơ ai có biết nào chi chi
    Kính Điển (30) tâu trước đơn trì:
    Tôi làm nguyên soái tài thì chưa qua
    Đáng khen những gái tài ba
    Phong Vũ, Nguyên Bá (31) mới là đáng cho
    Oanh Vàng xã tắc nương phò
    Giang san bình trị chẳng lo giặc Tàu,
    Ngọc Điệp thật quá hỗn hào
    7160. Tam ban triều điển (32) phải mau gia hình,
    Hoàng Hậu là kẻ bất minh
    Bắt vô cung giải muôn nghìn năm luôn.
    Võ văn cả thảy lòng buồn
    Không mưu bào chữa rõ nguồn tội kia
    Chúa Mạc nước mắt đầm đìa
    Thượng Hoàng mới nói: coi kìa Vương nhi
    Vương nhi nước mắt li bì
    Năm trăm trượng nữa phải thì đánh luôn,
    Làm Vua mà chẳng nên tuồng
    7170. Vợ nhà loạn pháp ngọn nguồn chưa hay!
    Bá quan quỳ xuống tâu rày:
    Muôn tâu Hoàng Thượng xét nay như hà
    Oanh Vàng vốn thiệt tài ba
    Đáng làm gương để đàn bà soi chung,
    Muôn tâu Hoàng Thượng nhiêu dung (33)
    Cứ đem Hoàng Hậu lãnh cung giam vào,
    Ngọc Điệp công chúa Mạc trào
    Tam ban triều điển xử mau mới là.
    Thượng Hoàng ông mới phán ra:
    7180. Truyền đem Ngọc Điệp dẫn ra pháp tràng
    Loạn thần nào xử tam ban
    Võ đao mau phải pháp tràng dẫn ra,
    Hoàng hậu cũng chẳng vị tha
    Võ đao (34) cắt cổ lột da tức thì
    To gan lớn mật thế ni
    Pháp tràng xử tội mới thì đúng cho,
    Thứ đồ lòng dạ dày vò
    Võ đao mài kiếm đang lo gia hình
    Mẹ con Hoàng hậu hãi kinh
    7190. Bá quan nào dám tâu xin nửa lời,
    Chúa Mạc thì đã rụng rời
    Thượng Hoàng truyền lệnh dám thời cãi đâu.
    Quân đem Hoàng hậu đi nhầu (35)
    Điểm ba trống lệnh thì đầu lìa thân.
    Oanh Vàng nhìn mãi trân trân
    Hồi lâu nàng mới nhanh chân chạy liền
    Trống hồi ba tiếng liên miên
    Pháp tràng đã đến nàng liền ra tay,
    Võ đao tất cả nói rằng:
    7200. Thượng Hoàng đã định không ai quấy rầy!
    Oanh Vàng rằng: có ta đây
    Võ đao mở trói người này cho ta!
    Vừa nói nàng lại vừa la
    Mở trói Ngọc Điệp với mà Chánh cung
    Võ đao xúm lại hành hung
    Thượng Hoàng đã định có dung được nào
    Cùng nhau lẻng kẻng gươm đao
    Oanh Vàng đương cự có nào sợ ai,
    Võ đao té ngửa nằm dài
    7210. Oanh Vàng mới dẫn cả hai về trào
    Hoàng hậu, Ngọc Điệp cùng nhau
    Theo chân Ngự muội thẳng vào bệ giai,
    Cùng nhau quỳ xuống lạy dài
    Oanh Vàng tâu rỗi luận bày phép khuôn:
    Muôn tâu Thượng phụ rõ nguồn
    Chánh cung tội đã dư muôn hằng hà
    Dù chết chẳng hết tội đa
    Muôn tâu Hoàng Thượng thứ tha lần này,
    Còn phần tội của con đây
    7220. Pháp tràng can tội như vầy cũng to
    Muôn tâu Hoàng Thượng xử cho
    Nghĩ thương Hoàng hậu mới lo dẫn về
    Võ đao binh phủ tứ bề
    Chị cùng với cháu đồng về với con,
    Biết rằng tội lớn bằng non
    Một lần vì lỡ nên còn nhiêu dung
    Con đà suy nghĩ thủy chung
    Luật Vua phép nước phải tùng phải răn
    Thương cho Hoàng hậu vô năng
    7230. Thương cho Ngọc Điệp ngày hằng nào thông,
    Lý Hùng (36) không xứng là chồng
    Thế mà Ngọc Điệp đem lòng mến thương
    Con vì giòng máu Lê vương
    Cho nên Ngọc Điệp có thương con nào
    Bênh chồng nên mới hỗn hào
    Chẳng tầm rõ lý tại sao thế à,
    Muôn tâu hoàng thượng thứ tha
    Cũng vì Ngọc Điệp tánh mà nhỏ nhen
    Chung tình gẫm cũng đáng khen
    7240. Thượng Hoàng tha thứ một phen lỗi lầm
    Từ đây cho đến ngàn năm
    Chẳng còn sái quấy lỗi lầm nữa đâu!
    Thượng Hoàng ông mới phán âu:
    Thật là cả bọn tội đâu có vừa
    Oanh Vàng tội đáng hay chưa
    Pháp tràng dám đến ngăn ngừa võ đao
    Bắt du cung giải giam vào
    Quân nhân nghe lệnh mau mau thi hành,
    Tội này giam giữ đã đành
    7250. Lãnh cung đến đó buồn tanh đêm ngày
    Oanh Vàng hiếu thảo lắm thay
    Nghiêng mình thọ tội vô rày lãnh cung,
    Thượng Hoàng phán trước trào trung:
    Ngọc Điệp lại với Chánh cung hai người
    Thật là quá đỗi dễ ngươi
    Tội nhà không trị trị người được đâu,
    Vương nhi xã tắc gồm thâu
    Mà con với vợ phạm âu quyền hành
    Nếu mà mở lượng phóng sanh
    7260. Thì là văn võ trong thành dễ khi
    Muôn dân trong nước tôn ti
    Nghiêm hình phải trị trước khi người nhà
    Sái ít thì quở thì la
    Sái nhiều thì phải đem ra hành hình
    Nếu con vị nghĩa vị tình
    Thì là cái luật công bình ở đâu
    Võ văn trào sĩ đồng chầu
    Chuyện quấy chuyện phải đứng đầu làm gương,
    Vương nhi đừng có nhung nhương
    7270. Vì con vì vợ không tường nghĩa nhân
    Con làm chúa tể muôn dân
    Kỳ gia trị trước phải cần con a
    Lỗi nhà đừng có thứ tha
    Lỗi nhà cứ trị đúng là luật Vua,
    Vương nhi đừng có quê mùa
    Vợ vua lại với con Vua ngang tàng
    Thẩm quyền cả nước quá gan
    Lão đây còn sống mà nàng chẳng kiên
    Đem quân thiện xạ tự chuyên
    7280. Buông tên loạn đả dinh tiền môn nha,
    Tội này khó nổi thứ tha
    Nếu lão chết sớm thành ra loạn trào
    Có ai biết phải đâu nào
    Vương nhi truyền lịnh mau mau coi là
    Xử xong tiên trị kỳ gia
    Hậu trị kỳ quốc nước nhà mới yên.
    Chúa mạc ông mới phán liền:
    Tam ban triều điển bệ tiền luận ra
    Mẹ con mi phạm pháp nhà
    7290. Phải cam chịu chết khó tha tội tình!
    Quân đem vải lụa ra trình
    Hai thanh bảo kiếm, hai bình rượu đây,
    Ngọc Điệp liền lãnh rượu này
    Hoàng hậu vải lụa liều thây giữa trào.
    Hai người tự vận chết mau
    Bá quan định cất thây vào hoàng lăng
    Chúa Mạc ông mới phán rằng:
    Bá quan đừng có làm nhăng giữa triều
    Chánh cung tội đã quá nhiều
    7300. Hai thây đem bỏ thủy triều cho ta
    Quân đem bỏ xuống dòng hà
    Thượng hoàng vui dạ cười xòa ngỏa nguê:
    Vương nhi mới thật vẹn bề
    Làm vua làm tướng nặng nề con a,
    Quấy phải hảy ráng nhìn ra
    Dùng binh đừng vị ruột rà chân tay
    Chuyện quấy chuyện phải nói ngay
    Đừng bào đừng chữa những ai lỗi nghì,
    Làm vua đừng có vị chi
    7310. Nếu con tư vị chẳng thì phải Vua
    Cũng đừng kiếm chuyện chát chua
    Cũng đừng dùng tiếng hơn thua xiểm dèm
    Tránh đừng nhiễm thói ố lem
    Chuyện nào cũng phải xét xem chánh tà
    Cứ điều mực thước soi ra
    Cho ngay cho thẳng mới là đế vương,
    Làm vua đừng có thiếu lường
    Trọng con trọng vợ coi thường bá quan
    Muốn cho xã tắc vững an
    7320. Trọng tôi lương đống (37), trọng quan trung thần <38>
    Ngăn ngừa những kẻ tranh ranh
    Miệng đường lưỡi mật dâng thành ngoại bang.
    Kính Điển tâu lệnh Thượng hoàng:
    Vì sao giam giữ Oanh Vàng lãnh cung
    Nàng người hiền đức nhiêu dung
    Văn hay võ giỏi nên dùng lắm đa
    Chẳng phong xuyên bá (39) trào ca
    Cũng nên phong chức sang qua xuyên hầu (40).
    Thượng hoàng ông mới phán âu:
    7330. Xuyên bá, xuyên hầu là chức của ta
    Thưở xưa rất thiệt xưa xa
    Xuyên bá Uy Mục (41) phong ta trước ngày,
    Sau khi Tương Dực (42) lên ngai
    Mới phong ta đến chức nay xuyên hầu,
    Bá quan nhớ kỹ xem âu
    Cái chức xuyên hầu là kế long ngai
    Nên ta chẳng có phong rày
    Phong thì chẳng mốt thì mai nguy nàn,
    Trong hàng văn võ bá quan
    7340. Công hầu bá tước (43) ngai vàng lăm le.
    Chúa Mạc nghe phán buồn hoe
    Quốc công Trạng Nguyễn (44) lập lòe cao sang
    Mà còn treo ấn từ quan
    Xuyên hầu con sợ Oanh Vàng chẳng ham
    Giết nàng thì cũng chẳng kham
    Lãnh cung dù có cầm giam lâu ngày
    Nếu dân bốn phía đều hay
    Biên thùy ba cõi đều rày nổi lên
    Anh hùng đột pháo xông tên
    7350. Thăng Long con sợ điện đền tiêu tan,
    Đuổi nàng ra khỏi trào đàng
    Nguyễn Kim (45), Trịnh Kiểm (46) binh sang tức thời,
    Cho nàng dinh nội thảnh thơi
    Thì là văn võ nhiều nơi thèm thuồng,
    Nỉ năn ve vãn đủ tuồng
    Lý Hùng tội trước dư muôn tội tình
    Một người làm chuyện bất minh
    Khiến hai ngàn kẻ lụy mình vô can,
    Muôn tâu Đại đức Thượng hoàng
    7360. Nghiệm suy coi chuyện Oanh Vàng ra sao?
    Bá quan đặt gối tâu vào:
    Muôn tâu Hoàng thượng chuyện nào phân minh
    Kẻo e dân chúng rõ tình
    Loạn lên thì cả triều đình nguy tai,
    Đuổi đi cũng chẳng được rày
    Đuổi đi chẳng khác thêm tay biên thùy
    Vì người võ nghệ cao kỳ
    Võ đao thì chẳng cự thì nổi đa,
    Còn quân thiện xạ của ta
    7370. Buông tên như bão môn nha Oanh Vàng
    Thế sao dinh nội năm nàng
    Thảy đều vô sự bình an như thường,
    Thượng hoàng còn phải bị thương
    Lính trào nằm chết đầy đường làn khang
    Đều do tay của Oanh Vàng
    Ấy là võ nghệ của nàng quá cao,
    Nhắm xem văn võ trong trào
    Ai làm giám sát thủ đao đâu là,
    Vậy nên cần phải suy ra
    7380. Mạc trào thua kém phải mà bó tay
    Nên đem áo mão cân đai
    Xuyên hầu chức ấy ban ngay cho nàng,
    Nàng vì quyền thế buộc ràng
    Sáng chầu tối chực bệ vàng long ngai,
    Võ trường thao luyện ngày ngày
    Đặng cho võ tướng học tài lượt thao
    Mới thêm chánh sách Mạc trào
    Buộc ràng mà chẳng ai nào biết ta.
    Thượng hoàng liền nói: hay a
    7390. Chức làm công chúa nay qua xuyên hầu
    Truyền quân hãy khá mau âu
    Lãnh cung đến đó thỉnh hầu công nương
    Kiệu nào lộng bạc phô trương
    Hai bên văn võ đều nhường Lê gia
    Lãnh cung vào đến thưa qua
    Thượng hoàng truyền lệnh thỉnh ra Bệ rồng (47)
    Đây là chiếu chỉ sắc phong
    Thượng hoàng đã dạy Bệ rồng phải vâng
    Oanh Vàng rằng: đấng minh quân
    7400. Những lời dạy phải tôi mừng biết bao
    Bất du <48> mới được đi vào
    Lại đòi trở lại nơi trào làm chi,
    Lịnh truyền tôi cũng ráng đi
    Nói rồi lên kiệu phi ngay về đền.
    Võ văn lớn nhỏ hai bên
    Nhạc mừng tấn tước trỗi lên rập rình
    Ngự trù (49) dâng yến linh đình
    Chúa tôi mừng rỡ thỏa tình hân hoan
    Liền đem đai ngọc mão vàng
    7410. Xuyên hầu ấn tín mới ban tức thì,
    Oanh Vàng quỳ trước đơn trì (50):
    Cám ơn Hoàng Thượng đoái vì đến con.
    Đưa nàng về ở lầu son
    Lại gần chánh điện oai còn ai qua.
    Chúa Mạc truyền lệnh quân gia
    Bốn nàng vợ Trạng đòi qua tức thì
    Liền phong bốn chức Vương phi (51)
    Vào gần chánh điện ở thì một nơi,
    Bốn nàng nghe lệnh vâng lời
    7420. Cùng nhau an hưởng thảnh thơi Mạc trào,
    Chúa tôi hoan hỷ cùng nhau
    Chén thù chén tạc cả trào vui say.

  16. #16

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Đăng Doanh: Mạc Đăng Doanh (1503-1540), nối ngôi Mạc Đăng Dung, trị vì từ năm 1530 đến 1540.

    2. Oanh Vàng: Công chúa Lê Oanh Vàng, em gái vua Lê Chiêu Tông, là vợ thứ năm của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    3. Lý Hùng: quan Đại thần.

    4. Thượng Hoàng: Mạc Đăng Dung lên ngôi vua lập ra nhà Mạc, niên hiệu Minh Đức, trị vì được 2 năm thì nhường ngôi cho con là Mạc Đăng Doanh vào năm 1530 để lui về làm Thái Thượng hoàng.

    5. Rỉ rao: nói chậm, vừa nói vừa suy nghĩ.

    6. Vua Mạc Đăng Doanh kết tình huynh đệ với công chúa Lê Oanh Vàng, nên được Thái Thượng hoàng yêu qúy như con gái.

    7. Đình Ái: Hoàng Đình Ái (1527-1607): Quan Thái Úy, ông có học thức rộng, thông binh pháp, cầm quân nghiêm chỉnh, trong thì tham mưu cho vua, ngoài thì đánh dẹp binh biến, tự mình trải vài trăm trận, đánh đâu được đấy, làm cả tướng võ, tướng văn, không phân biệt thứ bậc, uy quyền, ưu đãi sĩ phu, giữ gìn pháp độ. Mọi người đều phục.

    8. Cung Tây: Nơi hoàng cung dành cho hoàng hậu, các phi tần, mỹ nữ.

    9. Lăng trì: hình phạt tàn khốc thời phong kiến, giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt cho chết đau đớn dần dần.

    10. Trăm trượng: hình phạt dùng roi đánh.

    11. Pháp tràng: pháp trường, nơi xử chém.

    12. Thái uý: chức quan của Hoàng Đình Ái.

    13. Công chúa: công chúa Ngọc Điệp, con gái vua Mạc Đăng Doanh.

    14. Nhuyễn tiên: một loại binh khí.

    15. Câu mâu: nóng giận, lời qua tiếng lại.

    16. Hoàng huynh: vua Mạc Đăng Doanh, anh kết nghĩa của Oanh Vàng.

    17. Bài thuốc chữa gãy xương.

    18. Bốn nàng: bốn người vợ trước của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    19. Cuối Dần đầu Mẹo: Khoảng 4g đến 6g sáng. Giờ Dần (3g – 5g sáng), giờ Mẹo (5g – 7g sáng).

    20. Niệm A Di: đọc kinh Adiđà.

    21. Nữ điệt: người phụ nữ.

    22. Lê Oanh Vàng là cháu năm đời của vua Lê Thánh Tông.

    23. Thái Sơn: núi cao 1545m so với mặt biển và kéo dài 400m, ở đồng bằng sông Hoàng Hà, cái nôi của đất nước Trung Hoa. Các Hoàng đế, các nhà quý tộc, và những người sùng đạo đã dựng lên rất nhiều đền thờ, tượng Thánh và những nghi thức tế lễ trời đất đã được tổ chức tại nơi đây.

    24. Khờn: cũ, sứt mẻ.

    25. Chánh cung: Hoàng hậu. Ngôi vợ thứ nhất của Vua.

    26. Đôn ỷ: ghế nhỏ trong bộ ghế tràng kỷ.

    27. Vương nhi: tiếng xưng hộ Mạc Đăng Dung gọi Mạc Đăng Doanh.

    28. Giáp cốt: mai rùa dùng để bói.

    29. Cung trạng: bản hỏi cung.

    30. Kính Điển: Mạc Kính Điển (? - 1580): là con thứ ba của Mạc Đăng Doanh, cháu Mạc Đăng Dung, là đại công thần có công lớn trong việc gìn giữ cơ nghiệp nhà Mạc, được nhà Mạc phong tước Khiêm vương.

    31. Phong Vũ, Nguyên Bá: hai vị tướng tài giỏi, võ công thượng thừa của Trung Hoa.

    32. Tam ban triều điển: xử tội theo cách triều đình xưa, nếu người phạm tội là người hoàng tộc, hoặc có công lớn với triều đình, khi phạm tội chết, vua sẽ cho phạm nhân tự chọn một trong ba cách chết, trong đó có: 1 con dao (tự đâm), 1 dải lụa (tự thắt cổ), và 1 ly rượu độc (tự uống).

    33. Nhiêu dung: bao dung.

    34. Võ đao: người thừa hành án tử tại pháp trường ngày xưa.

    35. Đi nhầu: đi vội vã.

    36. Lý Hùng: quan Thừa tướng nhà Mạc.

    37. Tôi lương đống: quân lính nhiều công lao.

    38. Quan trung thần: quan trung thành.

    39. Xuyên bá: bá tước.

    40. Xuyên hầu: hầu tước.

    41. Uy Mục: vua Lê Uy Mục (1488–1509), lên ngôi vua 1505 – 1509.

    42. Tương Dực: vua Lê Tương Dực (1495–1516), lên ngôi vua 1509 – 1516.

    43. Công hầu bá tước: Tước vị do vua ban trong hàng quý tộc phong kiến Việt Nam, gồm các tước Thân vương, Tự thân vương (dành cho dòng họ nhà vua), tước Công, tước Hầu, tước Bá.

    44. Quốc công Trạng Nguyễn: Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    45. Nguyễn Kim (1468-1545), tướng giỏi nhà Hậu Lê. Năm 1533, Nguyễn Kim bí mật lập hậu duệ của nhà Lê là vua Lê Trang Tông lên ngôi, xây dựng căn cứ tại Ai Lao (nước Lào ngày nay), chuẩn bị chiêu quân mãi mã chờ thời cơ đánh nhà Mạc, phục hưng nhà Lê.

    46. Trịnh Kiểm (1503–1570) là người có tài, được Nguyễn Kim gả con gái là tiểu thơ Ngọc Bảo và giao cho Trịnh Kiểm nhiều trọng trách. Về sau, Trịnh Kiểm là người đầu tiên lập nên các dòng Chúa Trịnh, thời kỳ Vua Lê - Chúa Trịnh.

    47. Bệ rồng: vua.

    48. Bất du: làm việc xấu.

    49. Ngự trù: bộ phận phục vụ ăn uống trong triều.

    50. Đơn trì: ngai vua.

    51. Vương phi: tương đương như các cung phi của nhà vua.

  17. #17

    Mặc định

    CÔNG CHÚA OANH VÀNG TỰ VẪN HỒ SEN THÁI MIẾU

    Đoạn này nói chuyện cõi ngoài
    Nguyễn Kim, Trịnh Kiểm (1) hăng say binh tình
    Trịnh Cối (2) là kẻ xảo tinh
    Cho nên tướng sĩ đồng tình tuân theo
    Trịnh Tùng (2) là đứa ngặt nghèo
    Đủ bề rắc rối cong queo trong lòng,
    Một hôm chiến lược định công
    7430. Luyện binh lập trận nội công nhập thành
    Trịnh Cối quân sĩ tuân hành
    Trịnh Tùng xem thấy ghét ganh ngày ngày
    Dợt binh Châu (3) cũng ra tay
    Cối khen Châu thật gái tài đáng kinh
    Tùng ghen sanh sự bất bình
    Lập mưu giết Cối chẳng nhìn tay chân.
    Trịnh Kiểm nào tỏ xa gần
    Ngỡ là có lỗi việc quân phải trừ
    Nguyễn Hoàng (4) xem thấy ưu tư
    7440. Nguyễn Uông (5) lòng rất hiền từ thở than.
    Nguyễn Kim, Trang Tông (6) luận bàn
    Cho quân thám thính trào đàng Thăng Long
    Quân về tâu rõ đục trong
    Oanh Vàng (7) nay được chức phong Xuyên Hầu.
    Trang Tông nghe tấu buồn rầu
    Chức vũ Xuyên Hầu võ nghệ thật cao
    Quân nghe có rõ chăng nào
    Oanh Vàng là gái má đào nữ nhi
    Đăng Dung <8> phong chức làm chi
    7450. Lạ tai chẳng hiểu ý gì vậy đa?
    Chức này võ nghệ gồm ba
    Lại thêm dõng lực cao xa oai hùng.
    Nguyễn Kim rằng chẳng lạ lùng
    Lắm khi công chúa kiếm cung đủ tài
    Đăng Dung nó mới thương rày
    Nếu không có trí có tài tột cao
    Thì là nó có phong nào
    Tôi e công chúa Mạc trào đứng trên.
    Thám tử quỳ xuống tâu lên
    7460. Thăng Long công chúa tuổi tên lẫy lừng
    Một mình giết mấy ngàn quân
    Chém Lý thừa tướng (9) trị trừng tà dâm
    Ngọc Điệp Hoàng Hậu (10) ác tâm
    Tam ban triều điển thây nằm dòng sông
    Oanh Vàng nay tại Thăng Long
    Cha con họ Mạc thảy đều kính yêu.
    Trang Tông nghe tấu buồn hiu
    Oanh Vàng tài trí quá nhiều vậy đa
    Thế sao không chịu thoát ra
    7470. Về đây với trẫm một nhà bằng an
    Để theo họ Mạc làm quan
    Trẫm làm sao chẳng ngó ngàng vậy đa?
    Nguyễn Kim liền mới tâu qua:
    Công nương còn ở Mạc tòa mới yên
    Thần xin bệ hạ đừng phiền
    Chấp kinh ngộ biến tùng quyền là xong
    Khi nào binh đến Thăng Long
    Xuyên Hầu ắt chẳng phụ lòng hoàng huynh
    Những câu thủ túc chi tình
    7480. Càng cao thế lực càng gìn nết xưa
    Thần e mưu gái có thừa
    Bệ hạ an nghỉ sáng trưa khỏe lòng.

    Đoạn này kể chuyện Thăng Long
    Xuyên Hầu ngồi chốn lầu hồng thở than,
    Liền đòi tiểu tử bốn nàng
    Đến hầu nghe lịnh chỉ tràng hôm nay.
    Tiểu tử cúi đầu thưa rày:
    Từ ngày mẹ lãnh cân đai ấn vàng
    Không ai dạy sách cẩm nang
    7490. Thang danh tánh dược đầu thang bịnh tình,
    Nên con đọc sách sân trình
    Đã quên mạch lý mẫu sinh dạy truyền.
    Oanh Vàng rằng trẻ tự nhiên
    Hôm nay cô kể sự duyên con tường
    Con là con của Lê vương
    Hiệu Lê Chiêu Tông (11) trào đường Thăng Long
    Cô là cô ruột thật lòng
    Bởi vì họ Mạc Thăng Long chiếm quyền
    Cố con Mạc giết đã yên
    7500. Cha con đã chạy ra miền ải quan
    Con còn nhỏ dại chưa toàn
    Mẹ con đem gửi dinh đàng cho cô.
    Đây là bức xã tắc đồ
    Quốc vương ấn tín do cô giữ gìn
    Con nay khôn lớn nên hình
    Ráng cần học tập thông minh mới là
    Hầu sau đòi lại sơn hà
    Tên con trong chữ gọi là Duy Bang
    Dượng con nuôi ở dinh đàng
    7510. Đặt tên là Nguyễn Ngọc Hoan trai tài (12)
    Con nghe cô kể hậu lai
    Từ đây cho tới mốt mai giữ lòng
    Con nên lìa khỏi Thăng Long
    Để cô cậy tướng thật lòng hiền lương
    Đưa con ra tận Hải Dương
    Vừa tu vừa học văn chương dượng truyền
    Sau nhờ ân đức hoàng thiên
    Cha con đòi lại mối giềng nước non
    Chừng nào truyền lịnh tầm con
    7520. Con mang ấn tín rồi con về trào,
    Loạn quân bất cứ nơi nào
    Con nên xa lánh đừng vào lụy thân
    Lời cô dạy bảo ân cần
    Con nên nhớ kỹ đừng phần sai ngoa.
    Con cầm lịnh tiễn sang qua
    Đến dinh Đình Ái (14) rằng ta truyền đòi
    Đừng cho ai ngó ai coi
    Phải đi cho lẹ phải đòi cho mau
    Bất kỳ văn võ tướng trào
    7530. Đòi coi lịnh tiễn con gào la lên
    Nhớ lời cô dặn đừng quên
    Vũ Xuyên Hầu vốn người trên quan trào
    Tiểu tử vâng lệnh đi mau
    Đến dinh Đình Ái thẳng vào vô trong
    Quân canh nhìn mão lưỡng long
    Biết là cháu chúa thì lòng kinh mang
    Đình Ái chưa biết Ngọc Hoan
    Là con nuôi của Oanh Vàng công nương
    Nhưng nhìn thấy mão nhà vương
    7540. Hỏi rằng thế tử phủ đường sang chơi
    Chẳng hay thế tử thảnh thơi
    Tôi xin thế tử cạn lời phân qua
    Công hầu bá tước nhiều nhà
    Chẳng hay thế tử con mà của ai
    Tiểu tử cười khẽ nói rày
    Tôi đây vốn thiệt con nay Oanh Vàng
    Nay đem lịnh tiễn bước sang
    Mẹ tôi truyền gọi mời quan đến hầu.
    Đình Ái vội vã mau âu
    7550. Nay Vũ Xuyên Hầu lịnh dạy phải vâng
    Lòng ta rất đỗi là mừng
    Ngày nay hội kiến mạng quân tại trào
    Thật là vui biết là bao
    Nói rồi vội vã đi mau tới đền
    Tay cầm lịnh tiễn bước lên
    Ngự lâm đứng gác hai bên cúi đầu
    Ái vào liền xá Xuyên Hầu
    Oanh Vàng xem thấy lắc đầu nói ngay:
    Thái uý thật khéo mỉa mai!
    7560. Ái rằng tôi phải giữ rày chấp kinh
    Xuyên Hầu áo mão sang vinh
    Nên tôi bái mạng triều đình đấy thôi,
    Người đà phẩm tước cao ngôi
    Dĩ nhiên bái lạy phận tôi làm tròn.
    Oanh Vàng rằng việc nước non
    Nên toan phải tính cho tròn mới xong
    Ngài nên lìa khỏi Thăng Long
    Dẫn chàng tiểu tử thẳng xông lên đường
    Sắc đồ với ấn quốc vương
    7570. Vàng ròng trăm nén liệu phương bảo tồn
    Ngài dùm dẫn dắt Duy Bang
    Hải Dương đến đó giao chàng Bỉnh Khiêm
    Mai danh ẩn tích êm đềm
    Hầu sau phục nghiệp trọn niềm quân vương.
    Đình Ái liền mới phân tường
    Xuyên Hầu ở lại trào đường Thăng Long
    Ra đi tôi chẳng an lòng
    Sợ điều trắc ẩn ai hòng báo tin.
    Oanh Vàng rằng hỡi Ái huynh
    7580. Vừa rồi mọi chuyện một mình tôi toan
    Ái huynh mau khá lên đàng
    Đây là quần áo cải trang đây này,
    Nghe lời đừng có trễ chày
    Lãnh vàng trăm nén đủ đầy ra đi,
    Ái làm thượng khách tức thì
    Ngọc Hoan làm kẻ tuỳ tùng tay chân
    Nếu ai gạn hỏi thiệt hơn
    Bảo rằng tôi kẻ thương nhân buôn vàng.
    Đình Ái tiểu tử lên đàng
    7590. Mang theo ấn tín bạc vàng mênh mông
    Hai người thượng lộ thẳng xông
    Giả làm thượng khách thong dong ngày ngày.
    Đình Ái liền mới giãi bày
    Trá hình như thế nào ai biết mình
    Tôi luôn nghi ngại hãi kinh
    Xuyên Hầu ắt có ẩn tình chi đây
    Tôi quen một cái quán này
    Giả làm thượng khách đến đây đã thường
    Hiệu đề là quán Cao Lương
    7600. Tôi cùng thế tử vào nương ít ngày,
    Định rồi vào quán mướn ngay
    Một phòng thượng khách trong ngoài trang nghiêm
    Chủ quán biết khách huỳnh kim
    Cho nên hớn hở tỏ niềm kính yêu
    Ái rằng trong việc chi tiêu
    Tôi cần đạm bạc ít nhiều đỡ hao
    Phòng tôi riêng biệt trước sau
    Không cho ai đến ồn ào bên tai
    Thầy trò tôi nghỉ mười ngày
    7610. Chẳng hay tiền quán tính rày bao nhiêu?
    Quán rằng chẳng tính chi nhiều
    Vàng ròng hai lượng chi tiêu đủ dùng
    Thầy trò ông cứ thung dung
    Vào ra khóa cửa đi cùng dạo chơi.
    Tiểu tử giao bạc tức thời
    Chủ quán mừng rỡ tỏ lời cám ơn
    Vội vàng chủ quán tách chân
    Đình Ái mới kể thiệt hơn rõ ràng
    Thái tử hãy khá tâm an
    7620. Ngồi đây đọc sách mở mang trí tài
    Đừng quên lời dặn hôm nay
    Dùng cơm đạm bạc hằng ngày cho qua
    Chẳng nên uống rượu uống trà
    Rượu vào e nỗi lời ra bất kỳ
    Để tôi trở lại trào nghi
    Oanh Vàng chắc có kế chi sắp bày
    Nói rồi từ giã lui hài
    Tiểu tử ở lại ôn bài tâm kinh.
    Đình Ái thong thả về dinh
    7630. Oanh Vàng nào rõ sự tình là chi
    Bốn nàng bàn tính vân vi
    Cớ sao chúa Mạc trọng thì năm ta
    Oanh Vàng rằng thật kế a
    Đăng Dung nó sợ là ta bỏ trào,
    Lòng ta đã quyết từ nào
    Quyết tu dứt nghiệp trần lao cho rồi.
    Ngày qua tháng lại dập dồi
    Nay thêm áo mão cao ngôi thế này
    Nên ta tính gấp chẳng chày
    7640. Dần già e nỗi sau này nguy tai
    Bốn nàng liền mới hỏi rày
    Tính sau rằng gấp bày khai tôi tường
    Oanh Vàng rằng chốn miễu đường
    Đền thờ Thái tổ (15) mùi hương nặc nồng,
    Liên trì hồ rộng mênh mông
    Năm ta đến đó nhảy hồng xuống ngay!
    Bốn bà nghe nói hỏi rày
    Xuống hồ thì phải chết ngay nàng à,
    Khi không ta lại giết ta
    7650. Bỏ vàng bỏ bạc bỏ tòa cho ai
    Kiệu vàng lộng bạc cân đai
    Xuyên Hầu cao chức để ai thế nàng,
    Bốn tôi ý muốn tạm an
    Khi không mà chết thật oan thân hình.
    Oanh Vàng rằng nghiệp chúng sinh
    Danh danh lợi lợi khiến mình say mê
    Ý tôi đã quyết một bề
    Quyết tìm cõi Phật mà về Ma Ha
    Chúng ta là phận đàn bà
    7660. Băng rừng lội núi có mà nổi đâu
    Nhược bằng tu tại ngọc lầu
    Làm sao khỏi chuyện lo rầu vẩn vơ
    Lại thêm họ Mạc hiện giờ
    Đang trông đang cậy đang chờ tài tôi
    Vũ Xuyên Hầu chức cao ngôi
    Tức là bổn phận của tôi thi hành
    Bốn nàng nào có mà rành
    Ngày nào tôi cũng nhọc nhằn lắm đa
    Luận điều trị quốc gần xa
    7670. Dạy cho văn võ Mạc tòa vâng theo,
    Lòng tôi luôn mãi buồn teo
    Bốn nàng nếu muốn làm theo thi hành
    Bằng không cứ ở long thành
    Một tôi liều chết cho danh sáng lòa
    Sống mà phụ chúa quên cha
    Vì tôi nòi giống của nhà họ lê
    Nay theo cùng Mạc một bề
    Cửu huyền thất tổ họ Lê phiền hà
    Sống không trả oán mẹ cha
    7680. Làm cho chín suối ông bà oán than
    Nhược bằng trả oán cho an
    Thì kinh Bát Nhã niết bàn dạy ta
    Sát sanh tội nặng thế a
    Lại thêm họ Mạc trọng ta hơn vàng
    Ơn người ta vẫn còn mang
    Lẽ nào ta lại phụ phàng Mạc gia
    Nên ta dự liệu thân ta
    Ơn này hiếu nọ gồm ba tính tròn.
    Bốn nàng nghe nói khóc ngon
    7690. Có cần tâu với bệ son (16) không nào
    Người cho ta sẽ nhảy nhào
    Không cho ta biết liệu sao bây giờ!
    Oanh Vàng rằng: quá ngẩn ngơ
    Bốn nàng sao quá dại khờ chưa thông,
    Trước kia tâu lệnh bệ rồng
    Xin đi điền điệp tìm chồng phương xa
    Chúa Mạc còn chẳng cho a
    Nay xin tự tử ai mà lại cho
    Khéo ngơ ngẩn đấy bày trò
    7700. Ra tâu trào sĩ cười cho cả ngày
    Còn thêm nhiều chuyện không hay
    Thượng hoàng sai kẻ giữ rày bên ta
    Đứng đi lắm kẻ lân la
    Buộc ràng chăm sóc làm ta bực mình.
    Bốn nàng nghe quở làm thinh
    Oanh Vàng sửa soạn tiền đình dâng hương
    Bốn nàng y lịnh thẳng đường
    Cùng vào thái miếu dâng hương lạy dài
    Oanh Vàng đứng giữa vái ngay
    7710. Cửu huyền thất tổ chứng rày con đây
    Sống không báo hiếu đủ đầy
    Con liều một chết thân này mới yên
    Cầu trên thất tổ cửu huyền
    Chứng lòng con trẻ lương hiền thảo ngay
    Nếu con sống mãi ngày ngày
    Làm quan nhà Mạc lỗi rày nhà Lê,
    Ra đi cũng chẳng an bề
    Nẻo xa không biết, đường về không thông
    Nếu con ra sức má hồng
    7720. Tiêu trừ họ Mạc cũng không được nào
    Vì là họ Mạc ngọt ngào
    Nên ơn họ Mạc con nào dám quên
    Mong nhờ thất tổ bề trên
    Vớt hồn con trẻ được lên non bồng.
    Nắm tay năm ả một lòng
    Liên trì nhảy xuống mênh mông nước trào.
    Quan coi thái miếu ngạt ngào
    Tri hô vang dội ạt ào quân la
    Xuyên hầu cùng với bốn bà
    7730. Đã dầm mình xuống dòng hà còn chi,
    Tiếng quân la hét ầm ì
    Chúa Mạc kinh động chạy thì tới nơi,
    Thượng hoàng xem thấy rụng rời
    Chắc con gái lão chết nơi liên trì
    Võ văn nhảy xuống tức thì
    Tầm hoài không thấy thây thi năm người,
    Hoa liên tay đỏ nhị vàng
    Hương thơm ngào ngạt vua man mát sầu,
    Mạc trào vắng bóng Xuyên Hầu
    7740. Còn ai thưa thớt bẩm tâu việc trào
    Võ văn lớn nhỏ cùng nhau
    Thảy đều thương xót lệ trào rớt rơi.
    Đình Ái cũng chạy đến nơi
    Tay chưng thôi đã rụng rời còn chi
    Liền nhào xuống thủy kim trì
    Vớt lên đã được bốn vì phu nhân
    Ái đà mệt thở từng cơn
    Ngự y đổ thuốc phu nhân bốn bà,
    Thượng hoàng ông mới phán ra:
    7750. Thái uý nào giúp con ta với nào
    Đem lên cứu chữa mau mau
    Không thôi chết ngộp còn gì con ta!
    Ái liền nhảy xuống dòng hà
    Võ văn mò giúp con ta với nào
    Đình thần văn võ cùng nhau
    Quyết mò cho được công cao Mạc triều
    Mò hoài cũng vẫn đìu hiu
    Sớm mai cho đến buổi chiều chưa xong
    Vua truyền tát cạn ao hồng
    7760. Võ văn lớn nhỏ thảy đồng tâu qua
    Ao sâu lại rộng chả cha
    Dù cho tát cạn mất ba bốn ngày
    Xuyên hầu người cũng chết rày
    Bốn nàng vớt trước nằm ngay chết rồi!
    Thượng hoàng nghe tấu hỡi ôi
    Vậy là con lão chết rồi còn đâu
    Đền Cần Chánh, điện Xuyên Hầu
    Từ rày lão có thấy đâu Oanh Vàng
    Mất rồi con quý con ngoan
    7770. Chúa Mạc nước mắt hai hàng tuôn sa,
    Nhắm xem trong nước non nhà
    Tài này có một chẳng mà có hai,
    Võ văn ai cũng mến tài
    Thoạt xem Đình Ái nắm tay Oanh Vàng
    Đưa lên mặt nước rõ ràng
    Võ văn tiếp đón đưa nàng lên trên
    Giường chương mới để nằm lên
    Thay xiêm đổi áo hai bên quan hầu
    Thượng hoàng, chúa Mạc xúm âu
    7780. Vào đền tông miếu mà cầu Thánh tông
    Các cung thì nhóm lửa hồng
    Kẻ hơ giò cẳng người xông mặt mày
    Oanh Vàng liền tỉnh lại ngay
    Giã từ văn võ đền đài vua quan:
    Tôi đà hết nghiệp thế gian
    Hoàng huynh, thượng phụ lòng an đừng buồn!
    Nói rồi nhắm mắt đi luôn
    Võ văn thấy rõ ngọn nguồn kinh mang,
    Nhìn lên xoáy ngọ đầu nàng
    7790. Ba lằn chớp nhoáng ánh quang đỏ hồng
    Chúa Mạc xem thấy mủi lòng
    Thượng hoàng sắc ấn mới phong cho nàng
    Võ văn lớn nhỏ trào đàng
    Quỳ nghe sắc ấn phong nàng ngôi tiên.
    Sắc rằng Giáp Tý là niên (17)
    Ngày rằm tháng tám thượng huyền trung thu
    Giờ thìn, ngày mẹo sắc phù
    Lục niên mạc thị danh nhu long thành
    Nguơn niên hoàng đế Đăng Doanh
    7800. Ban cho năm ả sắc thành ngũ tiên
    Lập đền tông miếu thờ riêng
    Các quan cung phụng hằng niên bái quỳ,
    Còn phần năm cái thây thi
    Hoàng lăng an táng tôn ty nữ tài
    Võ văn trào sĩ hôm nay
    Ba năm tế lễ trăm ngày đại tang.
    Võ văn y lịnh Thượng hoàng
    Hoàng lăng an táng năm nàng vừa xong
    Lập đền thủ tự ngũ lòng
    7810. Đình Ái xong việc thẳng xông lên đường
    Vội vàng đến quán Cao Lương
    Thuật cho tiểu tử tỏ tường nguyên do
    Tiểu tử nghe kể buồn so
    Hai người cất bước lần dò bôn ba
    Bạch Vân Am <18> đã đến mà
    Bỉnh Khiêm hớn hở liền ra đón chào:
    Năm nàng về được động đào
    Tôi mang xác thịt biết bao nặng nề
    Nay ra đón thái tử về
    7820. Mai danh ẩn tích lo bề văn chương
    Thương cho Thái uý đoạn trường
    Ơn nhà nợ nước bước đường còn xa
    Vào đây ngơi nghỉ cùng ta
    Vài năm rồi sẽ ra đi ải ngoài.
    Đình Ái vui vẻ cười dài
    Đem vàng mua đất ruộng ngoài của dân
    Bổ sung am tự dần dần
    Sắm mua đủ các vật cần trong am
    Cùng nhau ngồi lại luận đàm
    7830. Chẳng cho các tiểu trong am nghe rày.
    Last edited by Love_Tamlinh; 01-11-2007 at 03:50 PM.

  18. #18

    Mặc định

    CHÚ THÍCH

    1. Nguyễn Kim mong muốn chiêu tập binh tướng khởi nghĩa chống nhà Mạc tái lập lại nhà Lê. Trịnh Kiểm là người có tài, được Nguyễn Kim gả con gái là tiểu thơ Ngọc Bảo cho và giao cho Trịnh Kiểm nhiều trọng trách về sau.

    2. Trịnh Cối là con cả của Trịnh Kiểm, anh cùng cha khác mẹ của Trịnh Tùng.

    3. Phạm Bảo Châu: vợ Trịnh Cối

    4. Nguyễn Hoàng (1525–1613): con trai thứ của Nguyễn Kim.

    5. Nguyễn Uông: con trai lớn của Nguyễn Kim.

    6. Trang Tông: vua Lê Trang Tông, con vua Lê Chiêu Tông. Năm 1533, Nguyễn Kim bí mật lập hậu duệ của nhà Lê là vua Lê Trang Tông lên ngôi, xây dựng căn cứ tại Ai Lao (nước Lào ngày nay), chuẩn bị chiêu quân mãi mã đánh nhà Mạc, phục hưng nhà Lê.

    7. Oanh Vàng: em gái vua Lê Chiêu Tông, sau trở thành vợ thứ năm của Nguyễn Bỉnh Khiêm.

    8. Đăng Dung: Mạc Đăng Dung lên ngôi vua lập ra nhà Mạc, niên hiệu Minh Đức, trị vì được 2 năm thì nhường ngôi cho con là Mạc Đăng Doanh vào năm 1530 để lui về làm Thái Thượng hoàng.

    9. Lý thừa tướng: quan Thừa tường Lý Hùng nhà Mạc. Vì hành động sàm sỡ tại dinh các bà vợ Nguyễn Bỉnh Khiêm, nên Lý Hùng bị Oanh Vàng chém rơi đầu.

    10. Ngọc Điệp Hoàng Hậu: hoàng hậu của vua Mạc Đăng Doanh.

    11. Lê Chiêu Tông (1506-1526) lên ngôi từ 1516 đến 1522. Về sau Mạc Đăng Dung phản bội, phế truất vua Chiêu Tông, đưa em của vua là Lê Cung Hoàng lên ngôi.
    Vua Chiêu Tông được các tướng đưa vào Thanh Hoá, đến năm 1526, Mạc Đăng Dung bắt được vua Chiêu Tông mang về Thăng Long giết chết.

    13. Thái tử Lê Duy Bang, con vua Lê Chiêu Tông, được công chúa Oanh Vàng và Nguyễn Bỉnh Khiêm bí mật đem về nuôi dưỡng chờ thời cơ phục hưng nhà Lê, tránh bị nhà Mạc giết hại, và được Nguyễn Bỉnh Khiêm đổi theo họ Nguyễn.

    14. Đình Ái: Hoàng Đình Ái (1527-1607), quan Thái Úy, ông có học thức rộng, thông binh pháp, cầm quân nghiêm chỉnh, trong thì tham mưu cho vua, ngoài thì đánh dẹp binh biến, tự mình trải vài trăm trận, đánh đâu được đấy, làm cả tướng võ, tướng văn, không phân biệt thứ bậc, uy quyền, ưu đãi sĩ phu, giữ gìn pháp độ. Mọi người đều phục.

    15. Thái tổ: tức là vua Lê Thái tổ, Lê Lợi (1385-1433), khởi nghĩa Lam Sơn chiến thắng quân Minh, lên ngôi hoàng đế năm 1428, chính thức dựng lên vương triều Lê.

    16. Bệ son: bệ hạ, vua.

    17. Năm Giáp Tý: theo lịch Vạn niên, ứng với năm 1564.

    18. Bạch Vân Am: Nguyễn Bỉnh Khiêm làm quan cho nhà Mạc được 7 năm, sau đó ông xin cáo quan năm 1542. Nguyễn Bỉnh Khiêm về quê nhà xã Trung Am, huyện Vĩnh Lại, tỉnh Hải Dương, nay là xã Lý Học, huyện Vĩnh Bảo, thành phố Hải Phòng, dựng Trung Tân Quán là nơi đàm đạo thơ văn và Bạch Vân Am để tụng kinh niệm Phật.
    Last edited by Love_Tamlinh; 01-11-2007 at 03:48 PM.

  19. #19

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Love_Tamlinh Xem Bài Gởi
    Cám ơn huynh Ballx đã có chung một ý nhận xét nói trên.

    Còn những ý kiến khác của huynh thì LTL đang còn nghiên cứu tiếp, và sẽ trao đổi với huynh khi có kết quả.

    Thân ái chào huynh.
    Tôi nghĩ bạn thử nghiên cứu Cao Đài là hay nhất vì Đạo này dùng kiểu "chắp bút" để viết Kinh Kệ của họ nghĩa là họ cho cốt nhập vào rồi bắt đầu "chắp bút" thơ ca.

    Như đạo của Tây tạng cũng vậy, mất ông Lạt-ma đầu thai chẳng qua là họ cầu nguyện để linh hồn ông Lạt-ma trước đã chết nhập vào người mới mà thôi.

    Trong nhưng lần đuổi quỉ của anh em chúng tôi, có người nhìn bình thường nhưng có tới 7-8 vong hồn trong đó.

    BX

  20. #20

    Mặc định

    HOÀNH SƠN NHẤT ĐÁI
    VẠN ĐẠI DUNG THÂN


    Đoạn này nhắc chuyện cõi ngoài
    Nguyễn Kim (1), Trang Tông (2) luận bày nước non,
    Trang Tông ngồi cứ khóc ngon
    Thám quân về báo hết còn cậy trông
    Vẳng nghe tin ở Thăng Long
    Oanh Vàng (3) đã chết hết mong sống còn,
    Bấy lâu Trẫm luống héo don
    Vì cô của Trẫm đang còn trào ca,
    Nay cô của Trẫm ra ma
    7840. Cứ đem binh bộ về mà Thăng Long
    Tướng binh ai cũng vui lòng
    Cùng nhau kéo đến Thăng Long tức thời.
    Chúa Mạc (4) nghe báo rụng rời
    Kính Điển (5) nguyên soái ra nơi trận tiền
    Mười ngày sáp chiến giao liên
    Nguyễn Kim tử trận chết liền trong quân
    Mạc trào đắc thắng ăn mừng
    Trang Tông, Trịnh Kiểm (6) thâu quân trở về.
    Trịnh Kiểm văn võ đủ bề
    7850. Trang Tông giao hết binh về Trịnh gia,
    Nguyễn Uông (7) là kẻ hiền hòa
    Cho nên chư tướng theo mà Nguyễn Uông
    Trịnh Kiểm xem thấy lòng buồn
    Lập mưu giết chết Nguyễn Uông tức thì.
    Nguyễn Hoàng (8) than khóc ai bi
    Anh ta là đấng tu mi hiền hòa
    Trịnh Kiểm nó giết chẳng tha
    Huống chi thân phận của ta thấp hèn
    Chẳng may gặp phải thời đen
    7860. Thân này sống chết bao phen nào tường
    Thượng (9) rằng: Chàng chớ tư lương
    Tôi nghe người nói Hải Dương có thầy
    Bạch Vân Cư Sĩ ông này
    Tên Khiêm họ Nguyễn (10) đủ đầy lục thông,
    Phu quân chớ có ngại lòng
    Đích thân đến đó hỏi ông thì tường.
    Nguyễn Hoàng rằng đến Hải Dương
    Từ đây đến đó thì đường chẳng xa,
    Nếu tôi mà bước đi ra
    7870. Thì là phải có quân gia theo hầu
    Trịnh Kiểm nó hỏi đi đâu
    Kiếm điều gây sự cũng âu khó lòng.
    Thượng rằng: tôi muốn thẳng xông
    Vì non vì nước vì chồng tôi đi,
    Trịnh Kiểm nào có biết chi
    Nói rồi mới giả nữ tỳ lịch xinh.
    Hoàng khen cải dạng tài tình
    Thượng cùng hai đứa trá hình ra đi,
    Hải Dương đến đó tức thì
    7880. Còn đang dạo khắp am ni bên ngoài
    Nhìn xem nắm đất nằm ngay
    Bảo Ngọc (11) thọ táng đắng cay trăm bề
    Thế Thượng nước mắt dầm dề
    Sụp ngồi xuống lạy bốn bề xung quanh
    Từ ta nên nghĩa yến anh
    Bác ta đi biệt chết đành mồ hoang
    Nghĩ công của bác muôn ngàn
    Nuôi ta khôn lớn gian nan đủ bề
    Nay người tiên cảnh hồn về
    7890. Nắm mồ trơ trọi ai hề vãng lai
    Thở than đầu cúi lạy dài
    Tùy tùng hai đứa cũng rày lại theo.
    Cành cao gió thổi thông reo
    Biển khơi sóng vỗ trên đèo chim ca,
    Thượng ngồi nước mặt chan hòa
    Ngọc Hoan (12) đâu bỗng chạy ra tươi cười:
    Dì ơi dì quỷ hay người
    Trông xem gương mặt tốt tươi như vàng
    Mẹ tôi tột phẩm thượng quan (13)
    7900. Chết đi đã mấy tháng tràng rồi đa,
    Trông dì giống mẹ tôi mà
    Hay là mẹ hiện hồn ma đi về.
    Ngọc Hoan han hỏi đủ bề
    Thế Thượng nước mắt dầm dề tuôn sa,
    Hỏi gì cũng chẳng nói ra
    Tùy tùng hai đứa cũng mà nín thinh.
    Ngọc Hoan xem thấy nghi tình
    Chắc là hồn mẹ hiện hình chẳng sai
    Từ chân đến chí mặt mày
    7910. Khác chi là mẹ trong ngày tụng kinh,
    Ngọc Hoan ôm Thượng vào mình:
    Nay sao mẹ lại chẳng nhìn con thơ!
    Thượng nghe gượng rạo ỡm ờ:
    Này này chú tiểu có mơ chăng là!
    Dì đây người ở xứ xa
    Đến tầm cư sĩ thông qua việc này
    Chắc dì giống mẹ con đây
    Mẹ con hồn gió hồn mây dật dờ,
    Dì người sang cả tiểu thơ
    7920. Đến đây dì có cậy nhờ Bạch Vân.
    Tiểu tử nghe nói nhìn trân:
    Trông dì có vẻ văn nhân thiên tài.
    Thượng xem vui vẻ nắm tay
    Ngọc Hoan mới dẫn vô rày am mây.
    Bỉnh Khiêm xem thấy nói dầy:
    Muôn tâu hoàng hậu đến đây việc gì?
    Lão bá từ đến am ni
    Ba năm soạn sách tiếp thì với tôi,
    Đêm thu mưa bão một hồi
    7930. Trông xem lão bá chết rồi đã lâu
    Sấm vang sét dậy bưng đầu
    Ngoài thì bão tố mưa ngâu ạt ào
    Tư bề vắng vẻ biết bao
    Lão bá bỏ xác tôi đau đớn lòng,
    Nên đàng tống táng cho xong
    Đàng xa diệu vợi khó lòng thông tin
    Phần thì hoàng hậu cầm binh
    Tới lui ngại nỗi quân tình nghi nan,
    Mong ơn Chúa thượng Nguyễn Hoàng
    7940. Thứ tha tội lỗi vẩy tràng am mây,
    Lão bá bỏ xác am này
    Mà tôi tự ý cất thây của người.
    Thế Thượng nghe nói liền cười:
    Tôi nghe bạch sĩ ông người thần thông
    Đùa chơi chi vậy hỡi ông!
    Bác tôi đến ở nhờ ông am thiền
    Mộ phần an táng đã yên
    Ơn thâm chưa trả oán riêng dám nào,
    Đàng xa viễn vọng biết bao
    7950. Tôi đâu biết bác tôi vào am ni
    Bác nay tiên cảnh hồi quy
    Mồ êm mả đẹp tôi thì cám ơn,
    Vợ chồng tôi luống phiền hờn
    Ngày ngày nghĩ ngợi từng cơn rối lòng
    Trận tiền sáp chiến Thăng Long
    Anh chồng cũng chết, cha chồng cũng tiêu
    Tướng binh tuy hỡi còn nhiều
    Nhưng lòng luống những buồn hiu ngại ngùng
    Vẩn lo Trịnh Kiểm, Trịnh Tùng (15)
    7960. Binh quyền nó đoạt hành hung ngày ngày
    Vợ chồng tôi luống đắng cay
    Sợ chưa ra trận có ngày đầu rơi,
    Như ông người biết cơ trời (16)
    Làm ơn chỉ thế chỉ thời cho tôi
    Sau ngày non nước quy khôi
    Sùng tu am tự đáo bồi lại cho.
    Khiêm rằng: nhân nguyện nhân lo
    Trời sanh đặt để là trò hóa công,
    Hoành Sơn (17) một dải mênh mông
    7970. Dung thân vạn đại tại lòng biết bao!
    Nói rồi đứng dậy đi mau
    Đi vào tịnh thất am sau thanh nhàn.
    Thượng ngồi lơ láo ngỡ ngàng
    Hai nữ bất mãn hối mau đi về.
    Ngọc Hoan xem thấy cười hề,
    Đình Ái (18) bước đến vỗ về khuyên lơn:
    Xin thưa với Nguyễn phu nhân
    Tôi là Đình Ái tạm chân am này
    Từ tôi đến ở am mây
    7980. Đã hay cư sĩ là thầy thiên văn,
    Nhưng vì ông ít nói năng
    Ra tay dội tiếng, tầm phân thì tường
    Chớ ông đâu nói chán chường
    Những lời ông nói nghiệm tường thì hay,
    “Hoành Sơn dãy núi thiệt dài
    Dung thân vạn đại ngày ngày ấm no”,
    Tôi xin bàn kỹ dùm cho
    Phu về về hãy toan lo với chồng,
    Làm sao kéo bộ binh rồng
    7990. Tách riêng họ Trịnh thì lòng mới yên,
    Bạch vân là kẻ thần tiên
    Nào đâu phải kẻ hạ niềm như ta,
    Nói thì người nói xa xa
    Bàn gần thì biết chúng ta thi hành.
    Thượng nghe tỉ mỉ đã rành
    Giã từ Đình Ái bôn hành lui chân,
    Về nhà kể rõ thiệt hơn
    Bạch vân chỉ dạy Hoành Sơn kia cà,
    Là nhà cơm áo của ta
    8000. Dung thân vạn đại chẳng mà chi hơn!
    Nguyễn Hoàng nghe rõ nguồn cơn
    Bàn cùng Ngọc Bảo (19) sạ dơn như vầy:
    Chị còn nghĩ đến em đây
    Xin giúp Trịnh Kiểm việc này đặng chăng?
    Cha con Tùng quá hung hăng
    Gây ra án mạng ăn năn muộn rồi,
    Binh này em muốn chia đôi
    Chị nửa em nửa lo bồi giúp vua,
    Em thời chẳng muốn hơn thua
    8010. Binh cha lại với binh vua cũng nhiều
    Tiền quân chồng chị làm kiêu
    Một ngày anh Kiểm một nhiều kiêu căng.
    Ngọc Bảo bà mới nói rằng:
    Biết vua Trang Tông ông bằng lòng không?
    Nguyễn Hoàng rằng: chị cuồng ngông
    Hành quân do lịnh của chồng chị đây,
    Nhà vua như cốt tượng cây
    Em xin chị nói như vầy giúp em:
    Tại nơi Thuận Hóa quân đem
    8020. Để riêng cho vợ chồng em giữ gìn
    Vợ em cũng biết cầm binh
    Trấn nơi Thuận Hóa nước mình chị ơi,
    Nếu nhiều lương thảo thảnh thơi
    Vợ chồng em sẽ dẹp nơi Chiêm Thành,
    Nếu như anh Kiểm lòng đành
    Lấy nước Chiêm Thành (20) em đoạt đầu công.
    Ngọc Bảo nghe nói vui lòng
    Truyền quân thưa lại với chồng sạ duyên,
    Kiểm nghe vui vẻ cho liền
    8030. Chia quân cậu nó về miền Nghệ An.
    Kiểm kêu: Thế Thượng, Nguyễn Hoàng
    Hai em vào trấn Nghệ An biên thùy
    Khai hoang lập hóa dân di
    Đồn lương tích thảo kính vì lão phu,
    Em làm cho rạng danh nhu
    Nhà ta danh tướng thiên thu em à!
    Nguyễn Hoàng dạ dạ lui ra
    Điểm quân chiến tướng kéo qua ải ngoài
    Thẳng đường trực chỉ mười ngày
    8040. Nguyễn Hoàng, Thế Thượng tới rày Nghệ An,
    Cho quân hạ trại sửa sang
    Chiêu hiền đãi sĩ tiếng vang khắp cùng.
    Trịnh Kiểm lại với Trịnh Tùng
    Quyền hành có sẵn hành hung khắp trời,
    Trang Tông nhỏ nhẹ luận lời:
    Trịnh khanh ngang dọc người đời chê bai
    Thăng Long đánh chẳng mấy ngày
    Mà Nguyễn nguyên soái (21) đầu bay trận tiền,
    Trịnh khanh nay đã thế quyền
    8050. Trẫm xem khanh chẳng lương hiền chút nao!
    E cho phật ý đồng bào
    Ra quân khó thắng Mạc trào lắm đa
    Khanh cần nhỏ nhẹ hiền hòa
    Sĩ quân mến đức bá gia mến tài
    Trịnh khanh lừng lẫy làm oai
    Kẻ gần ghét bỏ, người ngoài không thương
    Còn ai cống hiến quân lương
    Sẽ đưa tôi chúa lên đường hưng long?
    Trịnh khanh tua khá hiền lòng
    8060. Phải thương dân dại Lạc Hồng như con!
    Trịnh Kiểm nghe nói cười dòn:
    Ông vua này thật ông còn quá mê!
    Tướng binh mình đã thâu về
    Thì dân trong nước xuôi bề kính vâng
    Nếu người nào trái mạng quân
    Đầu lâu phải rớt xuống chân tức thì
    Hơi nào lo ngại tứ di
    Dân quan ngỗ nghịch chém thì chẳng tha
    Nếu lòng bác ái từ hòa
    8070. Trị binh tướng sĩ nó mà chẳng kiêng!
    Làm tướng ra vẻ lương hiền
    Từ bi bác ái như tiên nhà trời
    Làm sao sống nổi nước đời
    Nhất hô bá ứng tại nơi trận đồ,
    Hung hăng tay chém miệng hô
    Mà còn thất trận huống hồ từ bi.
    Trang Tông ông mới nói thì:
    Nguyễn khanh đảm lược cao kỳ võ văn
    Trịnh khanh còn kém tài năng
    8080. Cha con khanh quá hung hăng ngang tàng,
    Biết rằng khanh thật soái quan
    Nhưng dân là quý vô vàn khanh a!
    Lòng dân khắp hết gần xa
    Mến ta thì chắc là ta an toàn,
    Lòng dân ghét bỏ oán than
    Là đưa ta đến con đường tuyệt ly.
    Trịnh Kiểm nổi giận sân si
    Chém vua Trang Tông hồn quy thiên đàng,
    Làm vua mà quá nhát gan
    8090. Ta thâu xã tắc giang san Lạc Hồng
    Thu hồi bờ cõi Thăng Long
    Làm vua cai trị ngôi rồng an dân,
    Trang Tông chẳng có tinh thần
    Cứ lo lòn cúi quan dân ngày ngày
    Chết thì ta được rảnh tay
    Sống chi mà bận mỗi ngày dâng cơm!
    Tánh nên hèn nhát thấy nhờm
    Vua không đảm lược sớm hôm hạ hầu
    Mất công bận trí lo âu
    8100. Sĩ binh la việc, hạ hầu không ngơi.
    Truyền quân sắm sửa tức thời
    Thăng Long quyết chiến binh trời phục quy,
    Chúa Mạc trấn thủ biên thùy
    Cha con Trịnh Kiểm gia quy chiến trường
    Mạc thua mười trận đau thương
    Trận đồ sông máu núi xương chất chồng,
    Trịnh cùng với Mạc chiến công
    Con dân trong nước Lạc Hồng kinh man
    Chiến trường chết mấy trăm ngàn
    8110. Cha con họ Trịnh ngang tàng nên ghê
    Cứ điều diệt Mạc phò Lê
    Dân lâm chước quỷ lo bề nạp lương
    Anh hùng chẳng tiếc máu xương
    Nên cha con Trịnh lên đường thành công,
    Chúa Mạc đành bỏ Thăng Long
    Vua tôi họ Mạc thẳng xông Cao Bằng.
    Trịnh Tùng Trịnh Kiểm hung hăng
    Ỷ mình đắc thắng vào Thăng Long thành
    Cho nên cứ việc tung hoành
    8120. Say mê tửu sắc Long Thành giết dân
    Tướng binh lén trốn lần lần
    Sang đầu họ Mạc có phần hiền lương,
    Mạc thêm vi cánh hùng cường
    Hội binh kéo thẳng đến đường Thăng Long
    Mười ngày chiến sĩ tiến công
    Mạc dành lại được Thăng Long cả cười
    Trịnh thua nên phải hổ ngươi
    Chọn quan biện thuyết, chọn người văn cao
    Kiếp dưng hàng biểu sang Tàu
    8130. Vua tàu cho sứ được vào kim giai,
    Vua Tàu liền mới phán rày:
    Xem lời hàng biểu còn sai lẽ bằng
    Tuy là họ Mạc làm nhăn
    Nhưng mà Lê đã tuyệt căn nào còn,
    Mạc lên gìn giữ nước non
    An Nam thống sứ ta còn sắc ban
    Hôm nay họ Trịnh ngang tàng
    Bảo ta phong chức đế hoàng được đâu?
    Ngươi về bổn quốc mà tâu
    8140. Nước Nam như kẻ cầm đầu họ Lê,
    Cho ta xã tắc thâu về
    An nam ấn cũ ngự phê mới là
    Nếu không ấn tín đưa ra
    An Nam vương quốc ta mà chẳng phong,
    Chớ như họ Mạc Thăng Long
    Chức Đô Thống Sứ ta phong hẳn hòi,
    Các ngươi về nước mà coi
    Ta khuyên họ Trịnh đừng đòi sắc ban,
    Chừng nào tầm giống Lê hoàng
    8150. Thì đem ra Hội Tam Quan (22) với Tàu,
    Bằng không đừng có chào rào
    Các người rằng dễ gạt Tàu lắm đa
    Nên dùng biện thuyết nói ngoa
    Họ Trịnh chắc chắn khi ta là thường
    Muốn lên làm chức đế vương
    Người về bảo Trịnh rằng đường tuyệt ly.
    Sứ nghe vội vã hồi quy
    Về thưa Trịnh Kiểm vân vi lãm tường,
    Kiểm lui vào chốn hậu đường
    8160. Thở than hai giọt mắt hường chảy sa.
    Bảo Châu (23) rằng: bẩm gia gia
    Nhân sao cha lại chan hòa lệ tuôn?
    Trịnh Kiểm nghe hỏi lòng buồn
    Đầu đuôi kể hết ngọn nguồn nguyên nhân.
    Bảo Châu nghe rõ xa gần:
    Bẩm gia gia nghĩ xem phần nào hay
    Con nghe người nói lâu nay
    Hải Dương vốn có thầy hay cha à
    Nếu cha muốn biết do hà
    8170. Sai người đến hỏi gần xa thì tường.
    Trịnh Kiểm sửa soạn lên đường
    Đặng tìm đến chốn Hải Dương gặp thầy
    Bỗng nhiên lâm bịnh nặng thay
    Tinh sương ngọa bịnh, trưa ngày chi chung.
    Quyền binh giao lại Trịnh Tùng
    Tùng thêm thế lực hành hung quá nhiều
    Khiến sai Châu phải chuộng chìu
    Tùng rằng tôi muốn Minh triều phong vương
    Vua Tàu như nó lương khương
    8180. Đem quân xâm loạn biên cương sông Hồng
    Chiến thuyền đi ngõ Cửu Long
    Quảng Đông thì có con sông Hồng Hà
    Đất này xưa của nước ta
    Con sông hợp phố tỉnh mà Quảng Đông
    Nếu vua Tàu chẳng tùy lòng
    Thì ta chiếm tỉnh Quảng Đông tức thì!
    Châu rằng: chẳng có dễ chi
    Chàng còn chưa chiếm biên thùy Thăng Long
    Làm sao lấy tỉnh Quảng Đông
    8190. Đường năm ngàn dặm xa trông tít mù.
    Tùng rằng nàng hãy viễn du
    Hải Dương đến đó thỉnh phù Bỉnh Khiêm.
    Châu nghe vội vã đi tìm
    Bạch Vân Am đến Bỉnh khiêm nói vầy:
    Trong chùa các tiểu nghe đây
    Mùa màng thất bát đông tây đói dần,
    Chúng bây cố gắng lo mần
    Hãy tầm giống cũ ân cần trồng gieo,
    Lời ta bây hãy nghe theo
    8200. Giữ chùa ăn quả, đói nghèo được qua.
    Tiểu nghe dạ dạ lui ra
    Bạch sĩ nằm ngủ chẳng mà nói năng.
    Châu buồn vội vã đi phăng
    Về nhà thuật lại rõ căn với Tùng:
    Cái ông Khiêm quá lạ lùng
    Hỏi chi chẳng nói vô mùng ngủ yên.
    Tùng rằng: ông đã thành tiên
    Lợi danh đeo đẳng làm phiền được đâu
    Lắm khi ông thốt đôi câu
    8210. Nàng nghe chẳng hiểu mới âu giận hờn.
    Châu rằng tôi mới đặt chân
    Lại nghe ông kể nguồn cơn mùa màng,
    Bảo cho các tiểu sửa sang
    Tầm gieo giống cũ bằng an ruộng nhà
    Giữ chùa ăn oản thế à.
    Tùng cười nói thế ấy là câu thay
    Giống cũ Lê Lợi, Lê Lai
    Ta tầm con cháu của rày nhà Lê
    Thì là việc cả an bề
    8220. Tầm đâu cho có giống Lê bây giờ.
    Châu rằng: tôi chẳng nghi ngờ
    Cho người dạm hỏi cõi bờ khắp nơi
    Họ Lê đông lắm chàng ơi
    Hoàng thân quốc thích nhiều nơi nương mình
    Cách đây chừng bảy lộ trình
    Có Lê cao lão gia đình hàn vi
    Ông này đây cũng tông chi
    Của Lê Thái tổ trước khi đó chàng,
    Hồi tôi mới thọ thai mang
    8230. Dạo chơi trong xóm tìm tàng vật chua
    Lê lão mới kể chuyện vua
    Ông rằng ông kẻ quê mùa lâu nay
    Họ hàng vua chúa sang thay
    Nhưng ông cứ việc cuốc rày ruộng sâu.
    Tùng nghe vội vã tới âu
    Thỉnh Lê cao lão tỏ câu tôn thờ
    Bấy lâu tôi có nào ngờ
    Nay tôi tìm đến binh cơ trình bày,
    Quyết lòng thỉnh được ông rày
    8240. Tùy ông quyền thế định rày việc quân.
    Cao lão nghe nói lòng mừng:
    Lòng ông nhân đức ba quân bái quỳ
    Lúc nào ông cũng nhu mì
    Ba quân tướng sĩ tội gì cũng tha
    Trị quân được bảy tháng qua
    Trịnh Tùng chém bỏ lão già họ Lê.
    Ít lâu Tùng rước đi về
    Một chàng mười tuổi là Lê Duy Bình
    Con Lê Tương Dực hậu sanh
    8250. Mẹ làm thứ hậu tánh tình hiền lương
    Duy Bình về ở dinh đường
    Tùng tôn làm đức tân vương tức thời,
    Vua này nhỏ tuổi thảnh thơi
    Việc quân chẳng biết luận thời phui pha
    Làm vua ngồi chốn môn nha
    Tùng nuôi lấy cớ chẳng mà kính thương,
    Một hôm trông thấy tân vương
    Quỳ mà cúng lạy dâng hương cầu trời
    Cầu cho dân chúng nơi nơi
    8260. Khỏi lâm nước lửa khỏi thời đao binh
    Cầu dân thoát khỏi chiến chinh
    Trịnh Tùng đã lén đến rình một hơi
    Trẻ con mà chẳng ăn chơi
    Quỳ mà lạy Phật, lạy Trời làm chi?
    Nhỏ còn bác ái từ bi
    Lớn lên thì tánh nhu mì khó ưa,
    Mấy vua hồi xửa hồi xưa
    Vua nào nhu nhược tiễn vua về trời,
    Tùng liền đá hất tức thời
    8270. Tân vương hồn đã về nơi suối vàng.
    Bảo Châu xem thấy rõ ràng
    Trách Tùng sao quá ngang tàng khi quân.
    Tùng rằng vợ quý vợ cưng
    Cái thằng vua ấy chẳng từng lễ nghi
    Bậu còn kính trọng làm chi
    Mai này nàng hãy khá thì đi xa
    Đem quân kéo thẳng sang qua
    Truyền cho chị Thượng phải mà nạp lương
    Bảo rằng lịnh của tân vương
    8280. Truyền cho chị Thượng quân lương đủ đầy
    Lương hai ngàn hộc nạp đây
    Nếu không ta kéo binh này đem sang
    Địch binh ta với cậu Hoàng
    Thì là hai chị em nàng hết thân.
    Châu nghe Tùng nói sượng sần:
    Phu quân nói thế có phần kém suy
    Chị em nào có lạ gì
    Mà chàng bảo thiếp đi thì đòi lương!
    Tùng rằng: nàng thật thiếu lường
    8290. Nguyễn Hoàng riêng chốn biên cương nàng à
    Chia quân hơn một năm qua
    Hoàng vào Thuận Hóa thật là vững an
    Dân nhiều vườn ruộng giàu sang
    Từ Hoàng vào chốn Nghệ An đến giờ
    Lòng dân mãi mãi tôn thờ
    Không sai quân viếng không tờ thơ thăm,
    Nguyễn Hoàng, Thế Thượng mưu thầm
    Hoành Sơn phú hộ ngắm ngầm giang san
    Nên ta muốn trị Nguyễn Hoàng
    8300. Sai nàng gây sự sau toan quân tình,
    Nếu Hoàng còn yếu thế binh
    Thì lương nạp đủ lòng mình tạm vui.
    Châu nghe Tùng nói tạm lui
    Sắm đồ hành lý đi xuôi lên đường.
    Tùng truyền tướng sĩ hùng cường
    Theo Châu đặng có đem lương đi về
    Ba ngàn binh sĩ đề huề
    Châu đi đường bộ thẳng về Nghệ An.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Cảnh giác Tà ma ngoại đạo
    By laduykhanh in forum Mật Tông
    Trả lời: 99
    Bài mới gởi: 04-01-2009, 09:57 PM
  2. Mật Tông Nội - Mật Tông Ngoại
    By KHANHLE in forum Mật Tông
    Trả lời: 35
    Bài mới gởi: 08-04-2008, 11:20 AM
  3. Ngoài Thức Không Có Gì Cả
    By NHDV in forum Đạo Phật
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 03-04-2008, 10:08 AM
  4. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 29-02-2008, 09:06 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •