Chap 1.
Kì nghỉ hè năm nay, mình lên nhà bà cô trên Bảo Lộc chơi. Ở xứ ấy buổi sáng khá lạnh, sương mù giăng tỏa khắp nơi. Tuy lạnh nhưng do thói quen thường xuyên chạy bộ buổi sáng, mình vẫn lóp ngóp dậy chạy vài vòng. Mình chọn những con đường nhỏ, vắng vẻ, ít xe cộ qua lại, không khí trong lành. Gần nhà cô mình có một đường đi vào mỏ khai thác đá, ven đường có vài nhà dân thưa thớt. Mình thường chạy ở đường ấy. Một buổi sáng nọ, điện thoại báo thức vừa kêu, mình vội bật dậy theo quán tính, xỏ giầy, mở cửa lao ra ngoài khởi động vài động tác rồi chạy. Sáng đó gió thổi khá mạnh, các cành cây ven đường oằn mình trong làn gió cao nguyên. Sương mù trắng xóa, nhìn xuống thung lũng bên dưới cứ như một biển nước bồng bềnh. Mình chạy hết đoạn đường thẳng thì đến con dốc đá, giữa lưng chừng dốc có một ngôi nhà nhỏ, xung quanh được bao kín bởi tường gạch và hàng rào sắt. Nhà này không bật đèn trước cửa, vườn tược cây cối um tùm rậm rạp, nên đoạn đường đã vắng lại rất tối. Bữa đấy vừa chạy qua ngôi nhà đó khoảng hơn chục mét, mình bỗng nghe tiếng rầm một cái, giật mình ngoảnh lại, chỉ thấy cánh cổng sắt đang đung đưa. Có lẽ chủ nhà cài cổng không chắc, hoặc quên nên gió thổi mạnh đập cửa vào bức tường. Nghĩ vậy mình lại chạy tiếp.
Chạy hết con dốc, lên đoạn đường bằng phẳng hơn thì trời bắt đầu mưa lâm thâm, gió thổi mạnh hơn. Sợ mưa to về nhà không kịp, mình quay xuống dốc. Lo về nhà cho nhanh mình không để ý gì. Khi gần hết con dốc lại nghe rầm một tiếng rất to. Ngoảnh lại vẫn là cánh cổng ngôi nhà đó đập vào tường đang rung bần bật. Không quan tâm lắm, mình tiếp tục chạy về. Chợt nghe sau lưng có tiếng con gái cười khúc khích hòa vào tiếng gió lao xao. Có lẽ cô con gái trong nhà đấy cũng dậy sớm tập thể dục giống mình đây. Chẳng gì mấy bữa trước chạy qua chỗ này cứ nghe tiếng con gái thủ thỉ trò chuyện thoang thoảng trong gió sớm, lúc gần lúc xa.
Vừa về tới nhà cô thì mưa nặng hạt. Mình chạy vội vào phòng, lau người rồi lên giường nằm, bật điện thoại online. Quái lạ, nhìn điện thọai giờ mới ba rưỡi sáng. Mình kiểm tra lại xem sáng nay hẹn điện thoại báo thức mấy giờ. Trời, sao hôm qua mình lại hẹn ba giờ sáng nhỉ? Dụi mắt nhìn kĩ lần nữa, đúng là hẹn báo thức ba giờ. Có lẽ chiều qua lui cui thế nào báo thức nhầm, sáng nay thấy điện thoại kêu cứ tưởng hơn bốn giờ như mọi khi nên vùng dậy chạy. Ai ngờ mình dậy quá sớm mà không biết. Sực nhớ tới hai lần cánh cổng va đập rất mạnh, tiếng con gái cười trên dốc đá vừa nãy, mình lạnh toát sống lưng. Làm gì có ai đi thể dục lúc ba giờ sáng chứ, mà lại là con gái. Thôi rồi, có lẽ nào…Càng nghĩ mình càng cảm thấy rờn rợn, cứ mong trời mau sáng cho đỡ sợ. Cũng may, sáng đấy cô mình dậy khá sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mình lò dò ra bếp hỏi cô, nhưng phải hỏi vòng vo thế nào chứ nói sáng nay mình dậy chạy bộ lúc ba giờ thì cô la chết.
- Đường vào mỏ đá cũng đẹp mà sao ít nhà thế cô?
- Không, chỉ thưa dân chỗ dốc đá thôi, vào sâu nữa cũng đông đúc lắm – Cô vừa nhặt rau sống vừa trả lời.
- Dốc đá gần đường nhựa lớn thế sao họ không ở cô?
- Dân ở đây thì chả ai dám ở đấy. Cũng từ lúc con bé nhà ông Mẫn nó bị tai nạn mất ở cái dốc ấy. Tính đến nay đã hơn bốn năm rồi mà người ta vẫn còn sợ.
Nghe đến đây thì mặt mày mình tái nhợt, mặc dù khoác cái áo rất dày nhưng vẫn thấy sởn hết gai ốc. Vừa nhặt rau, nấu nướng cô vừa kể:
- Trưa bữa đó con bé sau khi đi học về, nó đưa cơm cho bố làm trong mỏ đá. Đi tới nửa dốc thì bất ngờ gặp chiếc xe ben chở đá xổ dốc. Dốc vừa cao, lại ở khúc cua nên khó quan sát. Xe húc vào con bé làm nó văng mấy mét, chết tại chỗ. Rõ tội nghiệp, nó trắng trẻo, xinh xắn, đang học lớp mười một.
- Vậy là người ta kiêng cái dốc xui xẻo ấy hả cô?
- Tai nạn ở đâu chả có, nếu chỉ có thế thì cũng không ai phải sợ. Sau đó nhiều chuyện người ta chứng kiến rồi kể lại mới làm mọi người hoảng hốt, sợ hãi.
Rồi cô kể tiếp. Có một tối, chú Thịnh ở xóm Bắc đi làm trong mỏ đá về, lúc đó cũng khoảng hơn mười một giờ. Dân làm ở mỏ đá toàn những người khỏe mạnh, cường tráng, gan góc nên việc đi sớm về khuya đối với họ là bình thường. Vừa ngang tới dốc đá, chú Thịnh nghe thấy tiếng khóc thút thít ven đường. Trông từ xa trong đêm tối thấy bóng một đứa bé gái trắng trắng, lờ mờ đang úp mặt lên đầu gối khóc. Chú nghĩ chắc con bé này bị ai hãm hại, kẻ xấu hại nó xong rồi bỏ mặc ở đây chăng. Chú dừng xe tiến lại gần. Gần tới nơi thì không nghe tiếng khóc nữa. Tới gần hơn nữa chỉ thấy bộ quần áo trắng nữ sinh rách nát nằm bên vệ đường. Chú Thịnh bủn rủn chân tay, leo vội lên xe. Quái lạ, đề xe mãi không nổ, đạp cần khởi động cũng không được. Cuống quá cứ thế đẩy xe mong sớm thoát khỏi chỗ này. Chú bảo lúc thấy cái áo mà không thấy người đã sợ rồi, mà lúc đẩy xe chạy xuống dốc còn sợ hơn khi cứ nghe văng vẳng bên tai tiếng cười khanh khách, ma quái. Cắm đầu cắm cổ đẩy xe, đến khi ngẩng lên chú Thịnh thấy mình đã ra tới đường lộ, đèn nhà dân hai bên sáng trưng. Khi ấy chú mới hoàn hồn dừng lại thở, kì lạ là lúc này đề xe máy lại nổ bình thường.
Từ đấy không ai dám đi qua dốc đá một mình khi trời tối. Vài bữa sau thì nhà bà Dưỡng giữa dốc đá treo biển bán nhà. Con bé khi bị xe tông, nó văng vào gần cánh cổng nhà bà, dân vùng này ai cũng biết nên không dám mua. Độ hai tháng sau thì có người dưới Long Khánh lên mua. Họ ở chỗ khác, chỉ thỉnh thoảng về đó dọn dẹp thôi. Bán xong nhà rồi, bà Dưỡng mừng hơn bắt được vàng, bà chuyển về xóm Bắc ở. Lúc đó bà mới dám kể những câu chuyện hãi hùng mà bà chứng kiến tận mắt, bà cho rằng nó ám ảnh mãi, không bao giờ quên được.
Chồng bà Dưỡng bị bệnh mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi hai đứa con con gái. Hai đứa đều bỏ học ở nhà làm vườn giúp mẹ. Bà kể, sau bữa con ông Mẫn mất khoảng một tuần. Một buổi chiều, ba mẹ con đang ngồi hóng mát dưới hiên nhà, chợt thấy có một con mèo trắng tinh nó đi từ ngõ vào. Lạ thay, con mèo này không hề sợ người lạ, nó cứ thủng thẳng tiến tới gần ba mẹ con.
.........................................
Còn nữa...

Nguồn: http://buiphan.net/threads/oan-hon-noi-doc-da.24331/