Source: http://diendan.daitangkinhvietnam.or...hp?f=39&t=1075

Con mèo quí Bobo của tôi, tôi mua nó vào năm 1990, lúc đó tôi chưa học Phât pháp. Trước khi mua Bobo, tôi chẳng thích gì mấy con thú vật, nhưng vì tôi rất thương Bobo nên coi nó chẳng khác gì đứa con gái của tôi. Năm 1993 do một nhân duyên hiếm có, tôi quy y Sư phụ thượng nhân, trở thành tín đồ Phật giáo, và dần dần tôi hiểu được giáo nghĩa của đạo Phật.

Tôi bắt đầu biết đến thế nào là “Lục Đạo Luân Hồi” và cũng biết được sự đau khổ của con đường súc sinh , nên tôi cố tìm mọi biện pháp để có thể giúp cho Bobo trong tương lai được thoát khỏi con đường súc sinh. Ngày quy y tôi có nhờ Pháp Sư thay tôi hỏi Sư phụ thượng nhân: “Mèo có thể quy y thượng nhân được không?” Thượng nhân trả lời: “Nghiệp chướng của mèo rất nặng, nếu quy y phải tốn một triệu.” Tôi thật sự không hiểu nên hỏi các Đạo hữu khác: “Không hiểu ý Sư phụ nói là tiền Đài Loan (tiền NT) hay tiền Mỹ ?” Nếu như thế, thì tôi không có đủ tiền để cho Bobo quy y Sư phụ thượng nhân, tôi phải nghĩ cách khác.

Trời đã không phụ lòng kẻ thành tâm, vào ngày 1 tháng 5 năm 1993, với sự cố gắng của tôi cuối cùng Bobo đã được quy y “Tam Bảo”, trở thành một Phật tử mèo Pháp danh “Lâm Từ Ba.” Mùa xuân năm 1994, tôi có dịp may cùng với hai Đạo hữu đến bái kiến thượng nhân tại Burlingame. Tôi có bạch cùng sư phụ rằng tôi là người xin cho mèo được quy y vào lúc tôi quy y trước đây . Lúc đó sư phụ nói với tôi rằng chỉ cần tôi cố gắng tu hành, tôi có thể độ nó, nó không cần quy y với ngài.


Sau khi Sư phụ thượng nhân nhập Niết Bàn, tôi có thỉnh rất nhiều băng khai thị và băng giảng kinh do thượng nhân thuyết giảng. Tôi bắt đầu cho Bobo cùng với tôi nghe kinh, và để Bobo trước bàn thờ Phật -- trước pháp tượng của thượng nhân-- cầu xin sám hối, đồng thời trong nhà thường xuyên mở máy niệm Phật, hy vọng Bobo có thể cố gắng theo máy niệm Phật mà niệm hồng danh Phật. Một hôm có môt Đạo hữu đến nhà thăm viếng thấy Bobo, họ cũng cất tiếng chào bằng câu “A Di Đà Phật!”. Bobo cũng ngẩng đầu lên hồi đáp bằng tiếng “mèo” “A Di Đà Phật!”

Sau khi Bobo được 10 tuổi, cứ khoảng 3 đến 4 tháng tôi lại đưa Bobo đi khám sức khỏe, vì 10 tuổi của mèo tương đương với 56 tuổi của người, sau đó mỗi năm của mèo bằng 4 năm tuổi của người. Khi tuổi Bobo dần dần già đi, tôi thường xuyên nhắc nhở nó cố gắng niệm Phật, lúc lâm chung mới có thể vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới.


Đầu năm 2005, bản báo cáo sức khỏe của Bobo cho biết nó mắc bệnh thận suy mãn tính, tôi luôn luôn cảnh tỉnh Bobo là nhất định phải cố gắng niệm Phật.


Bây giờ hồi tưởng lại, hình như Bobo đã biết trước nó gần đến lúc vãng sanh; vào những lúc nửa đêm khi tôi thức dậy, đều thấy nó nhìn tôi chăm chú, nhất là vài tháng trước khi nó vãng sanh. Trong năm nay (2006) vào buổi sáng ngày 6 tháng Giêng, Bác sĩ Thú y gọi điên thoại đến bảo tôi cấp tốc làm thủ tục đưa Bobo vào bệnh viện thú y, vì tình trạng bệnh thận của Bobo đã nặng hơn trước kia nhiều.


Trên đường đi đến bệnh viện thú y, tôi luôn luôn nhắc nhở Bobo, nếu như nó không muôn lưu lại thế giới Ta bà nầy, nó có thể an tâm mà ra đi, cũng đừng lưu luyến gì đến tôi, phải cố gắng niệm Phật cầu vãng sanh Tây phương Tịnh độ. Tôi cũng yêu cầu bệnh viện thú y để máy niệm Phật kế bên Bobo; như thế, bất cứ lúc nào Bobo cũng nghe được danh hiệu Phật. Bobo ở trong bệnh viện thú y được hai ngày rưỡi, vào buổi trưa ngày 8, Bác sĩ đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho tôi biết, thận của Bobo mất chức năng, không thể bài tiết nước tiểu, bệnh trạng rất nghiêm trọng. Bệnh thận của nó từ mãn tính trở thành cấp tính, khó cứu vãn, Bác sĩ thú y đề nghị cho nó “chết an lạc” giúp nó giảm bớt đau đớn; tôi không chút do dự liền từ chối ngay đề nghị của Bác sĩ, tôi lập tức đến bệnh viện, làm thủ tục cho Bobo xuất viện, đưa Bobo về nhà.

Tôi ở bên cạnh Bobo, luôn nhắc nhở nó phải nên buông xả tất cả, phải cố gắng niệm Phật, cầu sanh Tây phương Tịnh độ. Bobo về đến nhà khoảng 6 giờ chiều ngày 8, và mất vào lúc 1 giờ 42 phút sáng ngày 9, ra đi rất an lạc, hoàn toàn không có những tình trạng xảy ra như Bác sĩ thú y đã cảnh cáo trước đây. Nó rất may mắn, tôi luôn luôn ngồi bên cạnh để trợ niệm cho nó; suốt cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên,tận mắt thấy được sự sống chết vô thường từ đầu đến cuối, trong tâm tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị, không thể dùng những từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự tiếc nuối và đau xót trong tâm tôi. Trong đời tôi lúc này là lúc đau khổ nhất và vui mừng nhất: đau khổ nhất là “sanh ly tử biệt”, mừng nhất là thấy Bobo được an lạc vãng sanh. Bobo hỏa táng vào sáng ngày 19 tháng Giêng năm 2006. Ngạc nhiên nhất là sau khi hỏa táng có rất nhiều xá lợi lưu lại, điều này cũng cho ta thấy được sự từ bi của Phật Bồ Tát. Không riêng gì con người hay súc sanh, chỉ cần ta có lòng thành tâm niệm Phật, A Di Đà Phật nhất định sẽ đến nghinh tiếp ta.

Phật tử Mèo Lâm Từ Ba, kiếp nầy may mắn biết bao, tuy là súc sanh nhưng được Sư phụ, một vị cao tăng đại đức khai thị và giáo hóa, rốt cuộc làm cho nó phát đại bồ đề tâm và tinh tấn niệm Phật.

Do câu chuyện này mà tôi cũng đươc học hỏi thêm: chúng ta phải biết trân quý cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta, và lúc nào cũng đừng quên tinh tấn dụng công tu hành. Nguyện rằng câu chuyện này sẽ giúp cho tất cả mọi người cùng tinh tấn tu hành.






Lời Ban Biên Tập: Có một câu chuyện khác về mèo biết niệm Phật, nhưng làm sao để có bằng cớ là câu chuyện đó có thật hay không? Sau khi mèo mất, được chôn ở vườn sau của chùa, mặc dầu gần đó không ao nước gì cả, nhưng trên mộ nhỏ của mèo lại mọc lên một đóa hoa sen. Điều này cho thấy súc sanh cũng có Phật tánh. (Câu chuyện này được tường thuật đầy đủ trên Nguyệt San của chúng tôi - Vajra Bodhi Sea - số 159, tháng 8 năm 1983, trang 10.)Tập tin đính kèm