CHÚA CHA PHÁN DẠY CON CÁI CỦA NGƯỜI
MẸ EUGENIA ELISABETTA RAVASIO
Dòng Ðức Mẹ Các Tông Ðồ - 1989
THÔNG ĐIỆP CỦA CHÚA CHA - PHẦN 1
Ngày 1 tháng 7 năm 1932
Đại lễ kính Máu Thánh Chúa Giêsu
Sau cùng, đây là ngày hồng phúc muôn đời, ngày Chúa Cha trên trời đã phán hứa!
Hôm nay, những ngày dài chuẩn bị đã qua, tôi cảm thấy rất gần, sát gần cuộc ngự đến của Chúa tôi và Chúa của mọi người. Một vài phút cầu nguyện, và rồi những niềm vui thiêng liêng dạt dào. Tôi rạo rực vì khát khao được nhìn thấy Người và lắng nghe lời Người. Bừng cháy tình yêu, tâm hồn tôi mở toang, trong niềm tin tưởng lớn lao, đến độ tôi nhận ra, cho đến lúc ấy, tôi chưa tin tưởng vào ai như thế bao giờ.
Có thể nói, việc tưởng nghĩ về Chúa Cha đã làm tôi hạnh phúc đến ngây dại. Sau cùng, tôi cất tiếng hát. Các thiên thần đã đến loan báo cuộc ngự đến đầy hoan lạc. Những ca khúc của các ngài du dương đến nỗi tôi đã quyết định ghi lại càng sớm càng tốt. Bản hợp ca chấm dứt, và tiếp đến là đoàn cung nghinh của các phúc thần, các minh thần, và luyến thần, cùng với Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa, và Hiền Phụ của chúng ta. Phủ phục sát đất, dìm mình trong sự hư vô của mình, tôi đã cất lên bài Magnificat. Liền sau đó, Chúa Cha truyền cho tôi hãy ngồi sát bên Người và ghi chép những điều Người quyết định phán dạy cho nhân loại.
Toàn thể triều đình thiên quốc đồng hành với Chúa Cha đều biến đi. Chỉ còn một mình Chúa Cha ở lại với tôi, trước khi ngồi xuống, Người phán: "Ta đã nói rồi, và giờ đây, Ta lại nói với các con: "Ta không thể ban Người Con Dấu Yêu của Ta cho các con một lần nữa, để chứng tỏ tình yêu của Ta dành cho nhân loại! Giờ đây, Ta đến với họ, mặc lấy hình thể và sự nghèo nàn của họ,để yêu thương và làm cho họ nhận biết tình yêu thương này. Này, giờ đây, Ta còn bỏ triều thiên và tất cả vinh quang của Ta để mặc lấy hình thể của một con người bình thường."
Sau khi đã mặc hình dạng của một người bình thường, bằng cách đặt triều thiên và vinh quang của Người dưới chân, Chúa Cha cầm lấy quả địa cầu, dùng tay trái nâng lên và áp vào lòng Người. Sau đó Người ngồi sát bên tôi.
Tôi chỉ nói được vài lời về cuộc ngự đến và hình dạng Người đã đoái thương mặc lấy, cũng như về tình yêu của Người! Nhưng vì ngu dốt, tôi không có ngôn từ để diễn tả những điều Người đã mặc khải cho tôi.
Chúa phán, "Bình an và ơn cứu độ cho nhà này và cho toàn thể thế giới! Ước chi quyền năng, tình yêu và Thánh Thần của Ta đánh động những con tim nhân loại, để toàn thể nhân loại quay về với ơn cứu độ và Người Cha của họ!
Đại diện của Ta là Pius XI hãy hiểu biết đây là những ngày cứu độ và phúc lành. Ngài đừng bỏ lỡ cơ hội này để kêu gọi con cái lưu tâm đến Người Cha của họ, Đấng đến để cứu giúp họ trong cuộc sống này và chuẩn bị hạnh phúc muôn đời của họ.
Ta đã chọn ngày này để khởi sự công cuộc của Ta giữa nhân loại, bởi vì hôm nay là ngày lễ kính thờ Máu Thánh Con Ta là Chúa Giêsu. Ta muốn tưới tắm công cuộc của Ta đang khởi sự trong Máu Thánh này, để nó trổ sinh hoa trái, phong phú nơi toàn thể nhân loại.
Đây là mục đích thực sự của việc Ta đến:
1/ Ta đến để làm tiêu tan nỗi sợ hãi quá đáng nơi các thụ tạo đối với Ta, và tỏ cho họ biết niềm vui của Ta, là được con cái của Ta, tức là toàn thể nhân loại, hiện tại cũng như tương lai, nhận biết và yêu mến.
2/ Ta đến để đem lại hy vọng cho nhân loại và các quốc gia. Bao nhiêu kẻ đã đánh mất nó từ quá lâu rồi! Niềm hy vọng này sẽ cho họ sống trong bình an và yên vui, góp phần đem ơn cứu độđến cho họ.
3/ Ta đến để ban mình tỏ tường, ngõ hầu lòng tín thác cũng như tình yêu của nhân loại dành cho Ta là Người Cha của họ được gia tăng. Ta chỉ có một bận tâm duy nhất là chăm sóc cho toàn thể nhân loại và yêu thương họ như con cái của Ta.
Người họa sĩ thỏa lòng khi ngắm nhìn bức tranh mình đã thực hiện thế nào, thì niềm hoan lạc và vui sướng của Ta là đến với nhân loại, kiệt tác trong công trình sáng tạo của Ta, cũng như vậy.
Thời giờ cấp bách. Ta ước gì nhân loại hãy sớm ý thức Ta yêu thương họ và Ta cảm thấy hạnh phúc lớn lao nhất khi được ở cùng họ và chuyện vãn với họ, như một người cha với con cái của mình.
Ta là Đấng Hằng Hữu, và khi chỉ có một mình Ta, Ta đã nghĩ đến việc dùng toàn bộ quyền năng của Ta, để tác tạo những hữu thể theo hình ảnh Ta. Nhưng việc tạo dựng vật chất phải đến trước, để những hữu thể kia có thể tìm được phương thế sinh sống; thế rồi Ta đã tạo dựng thế giới, Ta đổ đầy cho nó tất cả những gì Ta biết sẽ cần thiết cho nhân loại: khí trời, nắng, mưa và nhiều thứ khác mà Ta biết cần thiết cho sự sống của họ.
Cuối cùng, nhân loại đã được tạo thành! Ta hài lòng với công trình tay mình thực hiện. Nhân loại phạm tội, nhưng chính lúc ấy, lòng quảng đại vô cùng của Ta càng tỏ hiện hơn.
Trong Cựu Ước, Ta đã tác tạo và tuyển chọn những ngôn sứ, để sống giữa nhân loại. Ta đã thổ lộ những ước muốn, những nỗi buồn, và niềm vui của Ta cho họ, để truyền đạt cho mọi người.
Sự dữ càng bành trướng, lòng nhân lành càng thôi thúc Ta phải liên lạc với những linh hồn công chính để họ truyền đạt các giới luật của Ta, cho những kẻ gây nên tình trạng hỗn độn. Như vậy, nhiều khi Ta buộc lòng phải xử thẳng nhặt, không phải để trừng phạt - vì như thế chỉ gây hại- nhưng là để nghiêm trách, cốt cho họ đoạn tuyệt thói xấu và đưa họ về với Hiền Phụ và Đấng Tạo Hóa của họ, Đấng họ đã lãng quên và hững hờ trong thói vô ơn. Về sau, sự dữ đã đầy ứa tâm hồn con người đến độ Ta buộc lòng phải giáng những tai ương xuống để thanh tẩy trần gian bằng đau khổ, phá tán tài sản, hoặc thậm chí bằng cái chết của họ. Những tai ương đó là trậnĐại Hồng Thủy, cuộc hủy diệt thành Sôđôma, và Gômôra, những cuộc chiến, con người chống lại con người, v.v.. Lúc nào Ta cũng mong ước được ở lại giữa nhân loại trên trần gian này. Vì thế trong trận Đại Hồng Thủy, Ta đã ở sát bên ông Nôe, người công chính duy nhất trong thời ấy. Trong những tai ương khác, Ta cũng luôn luôn tìm được một người công chính để Ta có thể ở với họ, và qua họ, Ta sống giữa nhân loại của thời đại ấy, và mãi mãi như vậy.
Thế gian thường xuyên được thanh luyện cho khỏi tình trạng hư đốn của nó, nhờ lòng nhân lành vô cùng của Ta dành cho nhân loại. Ta tiếp tục kén chọn một số linh hồn Ta hài lòng, bởi vì qua họ, Ta được hạnh phúc với các thụ tạo là nhân loại của Ta.
Ta đã hứa ban một Đấng Messia. Ta đã làm tất cả những gì có thể để chuẩn bị cho Người đến, bằng việc tỏ mình qua những nhân vật tiên trưng của Người, thậm chí hằng ngàn năm trước khi Người đến. Đấng Messia là ai? Người từ đâu mà đến? Người sẽ làm những gì trên trần gian? Người đại diện cho ai? Đấng Messia là Thiên Chúa.
Thiên Chúa là Đấng nào? Thiên Chúa là Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần.
Người từ đâu mà đến? Hoặc đúng hơn, ai đã truyền cho Người đến giữa nhân loại? Chính Ta là Cha của Người, là Thiên Chúa. Người đại diện cho ai trên trần gian? Cho Thiên Chúa, Cha của Người. Người thực hiện những gì trên trần gian? Người sẽ làm cho Thiên Chúa, Cha của Người, được nhận biết và yêu mến.
Phải chăng Người đã không phán rằng: "Cha mẹ không biết Con phải lo việc của Cha con sao?"
"Thầy đến cốt để thực thi thánh ý của Cha Thầy."
"Những gì các con nhân danh Thầy mà xin Cha, Người sẽ ban cho các con"
"Các con hãy cầu nguyện như thế này: "Lạy Cha chúng con ở trên trời.." và nơi khác, vì Ngườiđến để làm vinh danh Cha, và tỏ Cha cho nhân loại nhận biết, nên Người đã phán:
"Hễ ai nhìn thấy Thầy là thấy Cha."
"Thầy ở trong Cha, và Cha ở trong Thầy."
"Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy."
"Hễ ai ở với Thầy thì cũng ở với Cha Thầy."
Vậy hỡi nhân loại, các con hãy biết rằng, từ muôn thuở, Ta chỉ có một khát vọng là tỏ mình đểđược nhân loại nhận biết và yêu mến. Ta muốn mãi mãi sống với họ.
Các con có muốn bằng chứng xác thực về khát vọng của Ta vừa tỏ lộ không? Tại sao Ta đã truyền cho Moses phải lập lều tạm và hòm bia giao ước, nếu không phải là để đến cư ngụ, như một người Cha, một người anh, một người bạn tri kỷ, với các thụ tạo của Ta là nhân loại? Đó làước vọng tha thiết của Ta. Mặc dù vậy, họ đã lãng quên và xúc phạm đến Ta, bằng vô vàn tội lỗi. Bất chấp tất cả, Ta đã ban cho Moses những giới luật để nhắc nhở họ về Thiên Chúa, Người Cha của họ, và ước mong độc nhất của Người là cứu độ họ. Đúng ra họ đã phải tuân giữ các giới luật, và qua đó mà tưởng nghĩ đến Người Cha vô cùng nhân lành, lúc nào cũng muốn banơn cứu độ hiện tại và muôn đời cho họ.
Tât cả điều ấy đã bị lãng quên, và nhân loại đắm đuối trong lầm lạc, và sợ hãi, coi việc tuân giữ các giới luật Ta đã truyền cho họ qua Moses là quá khắc khe. Họ đã tạo ra những thứ luật khác, theo tính thất thường của họ, để giữ cho dễ dàng hơn. Dần dần, trong nỗi sợ hãi quáđáng đối với Ta, họ càng ngày càng lãng quên Ta, và chất chồng những cơn thịnh nộ trên Ta.
Tuy vậy, hỡi các con, tình yêu Ta dành cho những con người ấy không bao giờ hoàn toàn phôi phai. Khi nhận thấy các tổ phụ, cũng như các ngôn sứ, không thể làm cho Ta được nhận biết và yêu mến, thì Ta phải đích thân đến.
Nhưng đến với nhân loại bằng cách nào? Không bằng cách nào khác ngoài cách Ta đích thân đến qua Ngôi Hai trong thiên tính của Ta. Nhân loại có nhận ra Ta không? Họ có lắng nghe lời Ta không? Không có gì trong tương lai bị che khuất khỏi Ta; chính Ta đã trả lời hai câu hỏi này:
"Chúng sẽ lãng quên sự hiện diện của Ta, cho dù chúng ở gần bên Ta. Chúng sẽ đối xử bội bạc với Ta, nơi Người Con của Ta, bất chấp mọi điều tốt lành Người sẽ thực hiện cho chúng. Chúng sẽ lăng nhục Ta nơi Người Con của Ta, chúng sẽ đóng đinh Ta để gây nên cái chết cho Ta." Vìđó mà Ta sẽ ngưng lại chăng? Không, tình yêu Ta dành cho con cái nhân loại của Ta quá bao la.
Ta không ngưng lại ở đó. Các con hãy hiểu rằng Ta đã yêu thương các con, có thể nói, còn hơn chính Người Con dấu yêu của Ta, hay đúng hơn còn hơn chính bản thân Ta.
Những điều Ta đang phán với các con rất thật, đến độ nếu một thụ tạo của Ta, đủ sức đền bồi tội lỗi của những kẻ khác, bằng một kiếp sống và cái chết tương tự, như đời sống và cái chết của Con Ta, thì có lẽ Ta đã phải trù trừ. Tại sao thế? Bởi khi bắt một thụ tạo của Ta phải đau khổ, thay vì chính Ta phải chịu đau khổ, nơi Người Con của Ta, thì Ta đã tự phản bội tình yêu của mình. Ta không bao giờ muốn con cái của Ta phải chịu đau khổ.
Tóm lại, đó là câu chuyện về tình yêu của Ta, cho đến khi Ta đến giữa nhân loại qua Người Con của Ta.
Hầu như ai cũng biết tất cả về những biến cố ấy, nhưng họ không nắm bắt được điều thiết yếu: tình yêu đã là nguyên lý hướng dẫn tất cả! Phải, đó là tình yêu. Đó là điều ta muốn ghi khắc vào các con. Giờ đây tình yêu này đã bị lãng quên. Ta muốn nhắc nhở cho các con về điều ấy, để các con học biết Ta đích thực là ai, để các con sẽ không như các nô lệ, sợ hãi một Người Cha quá yêu thương các con.
Các con xem, chúng ta đang ở trong câu chuyện ngày đầu của thế kỷ thứ nhất, và Ta muốnđem nó đến thời hiện tại, thế kỷ hai mươi.
Thương ôi, tình yêu thương hiền phụ của Ta, đã bị loài người quên lãng! Tuy nhiên, Ta yêu thương các con thật tha thiết! Nơi Người Con của Ta, có thể nói, nơi Ngôi Vị Ngôi Con Làm Người của Ta, có gì mà Ta đã chưa làm? Thiên Tính bị che khuất trong nhân tính này, bị thúc ép, bị nghèo nàn, bị chịu nhục. Với Chúa Giêsu Con Ta, Ta đã trải qua một kiếp sống hy sinh và lao nhọc. Ta đã chấp nhận những lời cầu nguyện của Người, để nhân loại có được một conđường sáng tỏ, để luôn bước đi trong công chính, và đến được với Ta một cách an lành.
Dĩ nhiên, Ta vẫn hiểu những yếu đuối của con cái của Ta. Vì vậy, Ta đã yêu cầu Con Ta hãy ban những phương thế giúp họ, chỗi dậy sau khi sa ngã. Những phương thế này sẽ giúp họ tự thanh tẩy bản thân cho khỏi tội lỗi, để mãi mãi vẫn là con cái của tình yêu Ta. Chủ yếu đó là bảy nhiệm tích. Và phương thế cao qúy nhất, để bảo đảm ơn cứu độ cho các con, bất chấp những sa ngã của các con, chính là Thánh Giá. Máu Thánh Con Ta sẽ trào đổ từng giây phút cho các con, nếu các con muốn, trong bí tích Xá Giải và trong hy tế Thánh Lễ.
Hỡi các con yêu qúy của Ta, cùng với những hồng ân này, Ta còn ban lai láng những tặng ânđặc biệt cho các con, suốt hai mươi thế kỷ đã qua, những kết quả thật thảm hại!
Bao nhiêu thụ tạo của Ta, những kẻ nhờ Con Ta mà trở nên con cái của tình yêu Ta, đã lao mình xuống vực thẳm muôn đời! Quả thật, họ không biết gì về lòng nhân lành vô cùng của Ta; Ta yêu thương các con thắm thiết biết bao!
Có lẽ nào sau khi đã gọi Ta là Cha, và biểu lộ lòng mến yêu đối với Ta, các con lại thấy nơi Ta, một tấm lòng cứng cỏi, và vô cảm đến nỗi, cứ để mặc các con hư mất hay sao? Không, không, các con đừng nghĩ như thế! Ta là Người Cha tốt lành nhất trong các người cha. Ta biết những yếu đuối của các thụ tạo của Ta. Các con hãy đến với Ta, đến trong niềm tin tưởng và yêu mến. Ta sẽ tha thứ cho các con, sau khi các con đã thống hối. Cho dù tội lỗi các con có nhơ nhớp như bùn nhơ, lòng tin tưởng và yêu mến của các con, cũng sẽ làm Ta quên hết, thành ra các con sẽ không bị phán xét! Quả thật, Ta là Đấng công bình, nhưng tình yêu sẽ bù đắp được mọi sự.
Hãy lắng nghe, hỡi các con của Ta, chúng ta hãy làm một so sánh, để các con vững tin vào tình yêu của Ta. Đối với Ta, những tội lỗi của các con giống như sắt, và những hành vi yêu mến của các con, giống như vàng. Các con dâng cho Ta một ngàn cân sắt, cũng không bằng dâng cho Ta chỉ mười cân vàng! Nói khác đi, một tình yêu bé bỏng, cũng có thể đền bồi, những xấu xa khủng khiếp.
Đó là cách nhìn rất an tâm về sự phán xét của Ta, dành cho tất cả con cái nhân loại, không ngoại trừ ai. Các con phải đến với Ta. Ta rất gần gủi các con. Các con hãy yêu mến và tôn vinh Ta, để các con khỏi bị phán xét, hay nói đúng hơn, để được phán xét, bằng một tình yêu thương xót vô biên.
Các con đừng hoài nghi. Nếu tấm lòng của Ta không như thế, có lẽ Ta đã hủy diệt thế gian này, mỗi khi nó phạm tội. Nhưng, như các con đã thấy, sự bảo bọc của Ta biểu hiện từng giây phút qua những ơn thánh và phúc lộc. Từ đó, các con có thể suy ra, có một Người Cha vượt trên mọi người cha, Đấng yêu thương các con, và sẽ không bao giờ ngừng yêu thương các con, nếu như các con ước muốn như vậy.
Ta đến với các con bằng hai con đường: Thánh Giá và Thánh Thể! Thánh Giá là con đường Tađến với con cái của Ta, bởi vì qua đó, Ta sai Con Ta đến cứu chuộc các con. Còn đối với các con, Thánh Giá là con đường để các con đến với Con Ta, và từ Con Ta mà lên cùng Ta. Không có Thánh Giá, các con không bao giờ có thể đến với Ta, bởi vì sau khi phạm tội, nhân loại đã chuốc lấy hình phạt phải xa lìa Thiên Chúa. Trong Thánh Thể, Ta sống giữa các con như một Người Cha giữa gia đình của mình. Ta muốn Con Ta thiết lập bí tích Thánh Thể, để làm mọi nhà tạm trở nên bình đựng những ân huệ, những báu tàng và tình yêu của Ta, hầu trào đổ cho con cái nhân loại của Ta.
Ta vẫn để quyền năng và lòng thương xót vô bờ của Ta trào tuôn không ngừng qua hai phương thế ấy.
...Ta đã cho các con thấy Con Ta là Chúa Giêsu, thay mặt Ta ở giữa nhân loại, và qua Người, Ta luôn sống giữa nhân loại. Ta còn muốn cho các con thấy Ta đến giữa các con qua Thánh Thần của Ta nữa.
Công việc của Ba Ngôi trong thần tính của Ta, được thực hiện một cách lặng lẽ, và nhân loại thường không nhận ra điều ấy. Nhưng đối với Ta, đó là một cách sống rất phù hợp, không chỉ trong nhà tạm, mà còn trong tâm hồn, của tất cả những ai sống trong tình trạng ơn thánh, để thiết lập ngai tòa của Ta nơi họ, và sống ở đó luôn mãi, như một Người Cha đích thực vẫn sống, bảo bọc và giúp đáp cho con cái. Tuy vậy, không ai cảm thông cho khát vọng vô biên nơi Tấm Lòng Thiên Chúa đầy tình hiền phụ của Ta muốn được toàn thể nhân loại, người công chính cũng như kẻ tội lỗi, nhận biết, yêu mến và tôn vinh. Đó là ba món quà Ta muốn được trân trọngđón nhận từ nhân loại, để Ta luôn luôn có thể thi thố lòng thương xót và nhân ái, ngay cả với những tội nhân cứng lòng nhất.
Có gì mà Ta đã chưa làm cho dân Ta, từ Ađam cho đến Giuse, dưỡng phụ của Chúa Giêsu, và từ thời của Giuse, cho đến thời đại hiện nay, để nhân loại dâng cho Ta một vinh dự đặc biệt, xứng đáng với Ta là Hiền Phụ, Đấng Tạo Hóa và Đấng Cứu Độ của họ. Vậy mà Ta vẫn chưa nhận được niềm tôn vinh đặc biệt mà Ta rất hy vọng và hết lòng mong ước!
Trong sách Xuất Hành, các con đọc thấy Thiên Chúa phải được phụng thờ cách riêng. Giáo huấn này đặc biệt hàm chứa, trong các thánh vịnh Đavit. Trong những điều đích thân Ta truyền ban cho Moses, Ta đã nhấn mạnh: "Các người phải trọn niềm thờ phượng và yêu mến một Thiên Chúa duy nhất."
Vì thế, yêu mến và tôn vinh là hai việc đi liền với nhau. Vì Ta đã ban dư tràn những phúc lộc cho các con, nên Ta phải được các con tôn vinh một cách hết sức đặc biệt mới phải!
Khi ban sự sống cho các con, Ta đã muốn tạo dựng các con theo hình ảnh Ta. Do đó, tâm hồn các con cũng nhạy cảm như tâm hồn Ta, và tâm hồn Ta giống như tâm hồn các con!
Các con không làm gì khi một người láng giềng thực hiện, một đặc ân nhỏ bé làm hài lòng các con hay sao? Một kẻ dù chai đá nhất, có lẽ cũng ghi ơn một người như thế mãi mãi. Ai cũng gắng tìm một điều gì đó, đem lại niềm vui lớn lao, để đền đáp việc phục vụ người khác đã thực hiện cho mình. Phải, Ta sẽ càng chân thành biết ơn các con hơn nữa, bằng việc bảo đảm cho các con cuộc sống muôn đời, nếu các con thực hiện cho Ta việc tôn vinh nhỏ bé mà Ta đòi hỏi.
Ta công nhận các con đã tôn vinh Ta nơi con Ta, và có những người nhờ Con Ta mà hiến dâng tất cả cho Ta, nhưng con số những người ấy quả thật rất it ỏi! Dù vậy, các con đừng nghĩ rằng khi các con tôn vinh con Ta là các con không tôn vinh Ta! Chắc chắn các con đã tôn vinh Ta, bởi vì Ta sống trong Con Ta! Như vậy, mọi sự cho vinh danh Người, cũng là cho vinh danh Ta. Nhưng Ta muốn nhìn thấy nhân loại tôn vinh Hiền Phụ và Tạo Hóa của họ bằng một niềm sùng kính đặc biệt. Các con càng tôn vinh Ta, các con càng tôn vinh Con Ta, bởi vì theo thánh ý Ta, Người đã trở nên Ngôi Lời Nhập Thể và đến giữa các con, để tỏ cho các con về Đấng đã sai phái Người đến
Nếu các con nhận biết Ta, các con sẽ yêu mến Ta và Con Ta hơn hiện nay. Các con hãy xem bao nhiêu thụ tạo của Ta, những kẻ đã trở nên con cái của Ta, nhờ mầu nhiệm Cứu Độ, hiện giờ vẫn chưa sống trong cánh đồng mà qua Con Ta, Ta đã chuẩn bị cho toàn thể nhân loại. Và bao nhiêu người nữa, như các con biết, vẫn chưa biết gì về những cánh đồng ấy. Bao nhiêu thụ tạo của tay Ta, những kẻ chỉ có Ta biết, về sự hiện hữu của họ, còn các con không biết, chẳng biết gì về Bàn Tay đã tác thành nên chúng!
Ôi, Ta mong muốn biết bao nhiêu các con biết Ta, là một Người Cha như thế nào đối với các con, cũng như với các thụ tạo, qua các phúc lộc Ta ban! Ta muốn cuộc sống của họ được an vui hơn nữa, nhờ lề luật của Ta. Ta muốn các con hãy nhân danh Ta mà đến và nói về Ta cho họ. Phải các con hãy nói cho họ biết rằng họ có một Người Cha, sau khi đã dựng nên họ, còn muốn ban cho họ những báu tàng của Người. Trước tiên, các con hãy nói cho họ biết Ta tưởng nghĩ đến họ, Ta yêu thương và muốn ban cho họ hạnh phúc muôn đời. Ôi Ta hứa với các con, sự hoán cải của nhân loại sắp xảy đến rồi.
Các con hãy tin Ta, giả như ngay từ ngày Giáo Hội sơ khai, các con đã tôn vinh Ta với một lòng sùng kính đặc biệt, thì sau hai mươi thế kỷ, có lẽ chẳng còn mấy người sống trong nạn thờ ngẫu tượng, ngoại giáo, và nhiều giáo phái giả dối xấu xa, mà nhân loại hiện giờ đang mù quáng chạy theo để rồi nhào xuống hỏa hào muôn kiếp! Các con hãy xem, biết bao nhiêu việc đó phải làm!
Giờ của Ta đã đến! Ta phải được nhân loại nhận biết, yêu mến và tôn vinh, để sau khi tác thành nên họ, Ta có thể làm Cha họ, rồi Đấng Cứu Độ của họ, và sau cùng là đối tượng niềm hoan lạc muôn đời của họ. Cho đến lúc này, Ta toàn nói những điều các con đã biết. Ta muốn nhắc nhở các con về những điều ấy, để các con càng ngày càng xác tín hơn, Ta là một Hiền Phụ rất nhân lành, chứ không phải đáng sợ như các con nghĩ tưởng; và Ta là Hiền Phụ của mọi người đang sống, cũng như những người Ta sẽ tạo dựng cho đến tận thế.
Các con cũng hãy biết rằng Ta muốn được nhận biết, được yêu mến, và trên hết là được tôn vinh. Ước chi mọi người nhìn nhận lòng nhân lành của Ta dành cho toàn thể nhân loại, nhất là các tội nhân, các người hấp hối, và tất cả những ai đau khổ. Họ hãy biết rằng Ta chỉ ước muốn một điều duy nhất: đó là yêu thương họ hết thảy, ban cho họ ơn thánh, tha thứ khi họ sám hối, và không phán xét họ theo phép công thẳng, nhưng theo lòng lân tuất của Ta, để ai nấy đềuđược cứu độ và được vào số những người được tuyển chọn của Ta.
Để kết thúc những lời vắn vỏi này, Ta hứa với các con một lời sẽ có tác dụng muôn đời. Đó là các con hãy gọi Ta bằng Cha, với niềm tin tưởng yêu mến, và các con sẽ nhận được tất cả, trong tình yêu và lòng thương xót, từ Người Cha này.
Ta ước mong quý tử của Ta, là cha linh hướng của con, hãy cộng tác vào công cuộc vinh quang của Ta, và ghi lại, từng câu, từng câu, đừng thêm thắt gì vào những điều Ta đã phán với con, để nhân loại nhận thấy những lời này đáng yêu và dễ đọc, những điều ta muốn cho họ hiểu biết. Ngày lại ngày, Ta sẽ nói cho con về những ước muốn của Ta, đối với nhân loại, những niềm vui, những nỗi buồn của Ta, và trước hết, Ta sẽ tỏ cho nhân loại, thấy lòng nhân lành vô cùng, tình yêu thương dịu dàng và đầy cảm thông của Ta.
Ta cũng muốn các bề trên của con, hãy cho phép con dành thời giờ rãnh rỗi cho Ta, để mỗi ngày con có được nửa giờ mà an ủi và yêu mến Ta. Nhờ đó, con chắc chắn sẽ làm cho các tâm hồn nhân loại con cái của Ta, được sẵn sàng để cộng tác, vào việc truyền bá lòng sùng kính, mà Ta vừa tỏ cho con, để con có được một niềm tin tưởng lớn lao nơi Người Cha hết lòng mong mỏi được các con yêu mến này.
Để công cuộc này được khuyếch (phát) triển trên mọi quốc gia nhanh chóng hết sức có thể, vàđừng để những người được ủy thác công cuộc truyền bá, mắc phải một lỡ lầm thiếu khôn ngoan nhỏ mọn nào. Ta đòi con phải sống những ngày của con trong tinh thần tịnh hiệp. Con sẽđược hạnh phúc, nếu con đừng nói quá nhiều với các thụ tạo. Trong tâm hồn, kể cả khi đang sống giữa họ, con cũng hãy hàn huyên với Ta và lắng nghe Ta. Đây cũng là điều Ta muốn con thực hiện: thỉnh thoảng khi Ta phán dạy, con hãy ghi những lời tâm sự của Ta vào một quyển nhật ký nhỏ. Nhưng qua đó, Ta muốn nói với mọi người. Ta sống với họ thân thiết còn hơn một bà mẹ với đứa con nhỏ của bà.
Từ khi tạo thành nhân loại, chưa có một phút giây nào, mà Ta không sống kề cận bên họ. Là Tạo Hóa và Hiền Phụ của họ, Ta cảm thấy phải yêu thương họ. Không phải vì Ta cần nhân loại, nhưng vì tình yêu của Ta, đã làm cho Ta cảm thấy phải yêu thương họ, trong tư cách là Hiền Phụ và Tạo Hóa của họ. Như thế, Ta sống gần gũi với con người, Ta đeo bám họ mọi nơi, Ta giúp đỡ họ trong mọi sự, Ta chu cấp cho họ mọi thứ.
Ta có thể nhìn thấy những nhu cầu, những lao nhọc, và tất cả những ước vọng của họ. Niềm hạnh phúc lớn lao nhất của Ta là giúp đỡ họ và cứu độ họ. Nhân loại coi Ta là một Thiên Chúađáng sợ, Người sẽ xô toàn thể nhân loại xuống vực hỏa ngục. Thật là một ngạc nhiên kỳ thú, khi thời gian chấm dứt, họ nhìn thấy rất đông các linh hồn, tưởng rằng đã hư mất, nhưng lạiđược hoan hưởng hạnh phúc muôn đời giữa các phúc nhân!
Ta mong ước tất cả các thụ tạo của Ta, hãy thâm tín rằng họ có một Người Cha, Đấng chăm sóc họ, Đấng mong muốn cho họ được an vui ở đời này, như một tiền cảm của hạnh phúc muôn đời. Một người mẹ không bao giờ quên được thụ tạo nhỏ bé, bà đã sinh vào thế gian. Việc Ta nhớ đến mọi thụ tạo của Ta, lại không kỳ diệu hơn thế hay sao?
Vậy nếu một người mẹ, còn yêu thương hữu thể nhỏ bé Ta ban cho bà, thì Ta còn yêu thương nó nhiều hơn nữa, bởi lẽ chính Ta đã tạo dựng nên nó. Cho dù có một người mẹ, không thương yêu con vì một khuyết điểm nào đó, nhưng Ta thì ngược lại, sẽ càng yêu thương hơn nữa. Có thể sau đó bà ấy lãng quên hoặc ít khi tưởng nghĩ đến đứa con của mình, nhất là khi tuổi đời của nó, không còn trong sự chăm sóc của bà, nhưng Ta sẽ không bao giờ quên lãng. Ta sẽ luôn luôn yêu thương, và cho dù nó không còn nhớ gì đến Ta, Hiền Phụ và Tạo Hóa của nó, thì Ta vẫn nhớ (thương) và yêu thương nó.
Ta đã phán với các con rằng, Ta mong muốn cho các con được hoan hưởng hạnh phúc muônđời ngay tại đây, trên đời này, nhưng các con vẫn chưa hiểu được, ý nghĩ đích thực những điều Ta phán. Nó như thế này: Nếu các con yêu mến và gọi Ta bằng tiếng Cha ngọt ngào, các con sẽ bắt đầu sống, ngay tại đây và lúc này, trong tình yêu và niềm tín thác, là những điều làm cho các con được hạnh phúc trong cõi đời đời, và được mừng hát trên thiên đàng cùng đoàn phúc nhân. Đó không phải là một tiền cảm về hạnh phúc thiên đàng, thứ hạnh phúc kéo dài bất tận hay sao?
Vì thế, Ta ước mong nhân loại thường xuyên nhớ rằng Ta đang ở đây, tại nơi của họ, và họ không thể sống được, sống cho ra sống, nếu như Ta không ở với họ. Cho dù họ không tin, nhưng Ta vẫn luôn ở bên họ. Ôi, Ta ước mong biết bao được nhìn thấy chương trình này của Ta được thực hiện! Cho đến nay, nhân loại vẫn chưa nghĩ đến, việc dâng lên Thiên Chúa, Người Cha của họ niềm hoan lạc mà Ta sắp sửa nói đến: Ta muốn một niềm tín thác lớn lao được thiết lập giữa nhân loại với Người Cha trên trời của họ, một tinh thần thân thiết, và đồng thời, một sự tế nhị đích thực, chứ không phải để lạm dụng lòng nhân lành bao la của Ta.
Ta biết những nhu cầu, những khát vọng, và mọi sự trong tâm hồn các con. Nhưng Ta hạnh phúc biết bao nếu như nhìn thấy các con đến và thổ lộ với Ta những nhu cầu của các con, như một đứa trẻ trọn niềm tín thác vào cha của nó. Làm sao Ta có thể khước từ các con những điều nhỏ mọn nhất, hoặc những điều lớn lao nhất mà các con nài xin Ta? Cho dù không thấy Ta, nhưng chẳng lẽ các con cũng không cảm nhận được Ta rất gần bên, trong những điều xảy đến với các con, và chung quanh các con hay sao? Rồi một ngày kia, các con sẽ được ban thưởng vì đã tin nơi Ta!
Ngay lúc này, Ta đang ở đây, đích thân ở giữa các con, đang nói chuyện với các con, không ngừng lặp đi nhắc lại bằng mọi cách, rằng Ta yêu thương các con và Ta muốn được nhận biết, yêu mến, tôn vinh bằng một lòng sùng kính đặc biệt. Các con không thể nhìn ra Ta, ngoài người con mà Ta đang đọc cho viết bức thông điệp này! Chỉ một người trong toàn thể nhân loại! Tuy nhiên, Ta đang nói với các con và nơi con người mà Ta nhìn thấy và phán dạy đây, Ta nhìn thấy tất cả các con, và phán dạy cho từng người, cũng như toàn thể các con, và Ta yêu thương các con như thể các con nhìn thấy Ta vậy!
Ta muốn nhân loại nhận biết và cảm nhận Ta đang gần gũi từng người. Hỡi các con, các con hãy nhớ rằng Ta ước mong được trở nên niềm hy vọng của nhân loại. Hiện giờ Ta vẫn chưa như thế phải không? Nhân loại sẽ hư mất nếu như Ta không phải là hy vọng của họ. Ta nhất thiết phải được tôn nhận như thế, để hòa bình, tin tưởng và yêu thương có thể đến với tâm hồn nhân loại, và đưa họ đến gặp gỡ Người Cha của họ trên trời và ngay tại dương thế!
Các con đừng nghĩ Ta như một lão già đáng sợ, người ta vẽ trên các tranh ảnh và sách vở! Không, không, Ta không trẻ hơn hay cũng không già hơn Con của Ta và Thánh Thần của Ta. Vì thế, Ta muốn mọi người, từ người nhỏ nhất đến người lớn nhất, hãy gọi Ta là Cha và là Bạn thật thân thương. Vì luôn luôn ở với các con, Ta trở nên giống các con, để làm cho các con nên giống Ta. Niềm vui của Ta sẽ chất ngất, khi nhìn thấy các bậc cha mẹ dạy cho con cái thường xuyên gọi Ta bằng danh xưng Cha, vì quả Ta thật là như thế! Ta muốn nhìn thấy một niềm tín thác và một tình yêu thơ thảo, dành cho Ta, được thông trào nơi những tâm hồn bé bỏng này! Ta đã làm tất cả cho các con; các con lại không thực hiện điều ấy cho Ta hay sao? Ta muốn cư ngụ trong mọi gia đình, như trong lãnh địa của Ta, để mọi người có thể an tâm tuyệt đối khi nói rằng: "Chúng tôi có một Người Cha vô cùng nhân lành, vô cùng giàu có và đầy lòng thương xót. Người tưởng nghĩ đến chúng tôi, và gần gũi với chúng tôi. Người chăm sóc cho chúng tôi, nâng đỡ chúng tôi. Người sẽ ban cho chúng tôi mọi sự cần thiết, nếu như chúng tôi kêu xin Người." Ta cư ngụ ở đó để các con kêu xin những gì các con cần thiết. "Hãy xin thì các con sẽ được" Với tấm lòng hiền phụ, Ta sẽ ban cho các con mọi sự, miễn là ai nấy đều coi Ta, là Người Chađích thực đang sống giữa gia đình họ, vì quả thực Ta đúng như thế. Ta còn ước ao mọi gia đình, hãy trang trọng trưng bày bức hình, sau này Ta sẽ cho "ái nữ bé bỏng" của Ta. Ta muốn qua đó, mọi gia đình hãy đặt mình dưới sự che chở đặc biệt của Ta, để có thể tôn vinh Ta một cách dễ dàng. Ở đó, mỗi ngày gia đình sẽ chia sẻ với Ta, những nhu cầu những công việc, những lo buồn, những đau khổ, những ước muốn cũng như những niềm vui, bởi vì một Người Cha phải biết tất cả những gì liên quan đến con cái của mình. Dĩ nhiên Ta biết những điều ấy, bởi vì Ta hiện diện ở đó, nhưng Ta yêu quý tấm lòng đơn sơ. Ta biết thích ứng theo hoàn cảnh của các con. Ta trở nên bé nhỏ (với) những ai bé nhỏ, Ta là thanh niên với những người thanh niên, và Ta cũng trở nên giống như những người cao niên, để ai nấy đều có thể hiểu được, điều Ta muốn dạy về sự nên thánh của họ, cũng như vinh quang của Ta.
Các con chưa có bằng chứng về điều Ta đang phán dạy qua Con Ta, Đấng đã tự trở nên bé nhỏ và yếu đuối như các con, hay sao? Hiện giờ, các con vẫn chưa có bằng chứng ấy, khi thấy Tađang phán dạy các con ở đây hay sao? Ta đã chưa tuyển dụng một thụ tạo, cũng hèn mọn như các con, để đối thoại và làm cho các con hiểu biết điều Ta muốn phán dạy các con hay sao? Và lúc này, phải chăng không phải Ta đang trở nên giống như các con hay sao?
Này đây, Ta đặt triều thiên của Ta xuống dưới chân và nâng địa cầu lên lòng Ta. Ta đã để lại vinh quang của Ta trên thiên đàng, và rồi đến đây, trở nên mọi sự cho mọi người, nghèo khó với những ai nghèo khó, và giàu sang với những ai giàu sang. Như một Người Cha, Ta muốn bảo bọc những (người) con bé nhỏ. Trần gian đang ngập tràn sự dữ! Các linh hồn đáng thương và thiếu kinh nghiệm ấy, đang bị trôi dạt trước những quyến rũ của tội ác, và từng bước đi đến chỗ hoàn toàn bại hoại. Để có thể tránh sự dữ, các con đặc biệt cần có một người chăm sóc cho các con trong cuộc đời. Các con hãy đến với Ta. Ta là Người Cha yêu thương các con, hơn bất cứ một thụ tạo nào khác có thể làm được! Các con hãy nương náu sát kề, thật sát kề bên Ta, hãy bộc bạch những tâm tư và ước vọng của các con cho Ta. Ta sẽ yêu thương các con thật thắm thiết. Ta sẽ ban cho các con các ân sủng cho hiện tại, và chúc lành cho tương lai các con. Các con có thể vững tâm, sau khi đã dựng nên các con, mười lăm, hoặc hai mươi lăm hoặc ba mươi năm, Ta vẫn không quên các con. Hãy đến! Ta thấy các con rất cần một Người Cha từ ái, và vô cùng tốt lành như Ta. Chưa cần đi vào nhiều vấn đề liên quan, mà sau này Ta sẽ nói thêm, giờ Ta muốn tâm sự riêng với những linh hồn Ta đã kén chọn, những linh mục và những tu sĩ, với các con, hỡi những người con của tình yêu Ta. Ta có những chương trình rất lớn lao cho các con.