Tại hạ thấy đề tài này hay quá nên đem về đây cho các Kim Cang Hữu suy ngẫm .

thân ái
Hung A Om

[hr]

Thảo luận:Lịch sử Phật giáo
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
[hr]

“Lịch sử Phật giáo” là một bài viết chọn lọc; nó (hoặc phiên bản trước đây của nó) đã được cộng đồng Wikipedia tiếng Việt bình chọn là một trong những bài có chất lượng tốt và tiêu biểu của Wikipedia tiếng Việt, và đã được đưa lên Trang Chính từ ngày 6 tháng 11 đến ngày 12 tháng 11 năm 2006. Nếu bạn có thể cập nhật hoặc nâng cao hơn nữa chất lượng của bài viết, xin mời bạn.


Có người kể rằng trước khi Phật mất ngài có nói với tất cả các đệ tử một vài lời cuối. Một trong số đó là: " Trong suốt cuộc đời ta không có nói gì hết". Tôi không biết có tài liệu nào về câu nói trên của ngài không. Quý đọc giả nào có tài liệu nào thì xin đăng bài lên đây nhé. Thanks.

Tôi chưa đọc thấy câu đó ở đâu cả. Tuy nhiên câu đó phù hợp với tinh thần của đạo Phật là lấy sự trải nghiệm của bản thân trong quá trình tu tập làm chính, không câu nệ vào kinh sách giáo lý. Avia 07:47, 20 tháng 5 2005 (UTC)


Tôi đã tìm thấy trong Kinh Kim Cang câu phát biểu sau đây: Tu Bồ Đề! Nhữ vật vị Như Lai tác thị niệm; Ngã đương hữu sở thuyết pháp. Mạc tác thị niệm. Hà dĩ cố - Nhược nhân ngôn: Như Lai hữu sở thuyết pháp tức vi báng Phật, bất năng giải ngã sở thuyết cố. Tu bồ đề! Thuyết pháp giả vô pháp khả thuyết, thị danh thuyết pháp.

Tạm dịch: "Tu Bồ Đề! Ông chớ cho Như Lại nghĩ rằng 'Ta có thuyết pháp'. Ông chớ nghĩ như vậy. Bởi vì sao? Vì nếu người nào nói rằng: Như Lai có thuyết pháp tức là chê Phật, không hiểu được lời ta nói. Tu bồ đề! Thuyết pháp là không có pháp gì có thể thuyết, đó gọi là thuyết pháp".

Nhưng đây là vào lúc Thích Ca nói kinh Kim cang chứ không phải vào trước khi lâm chung. Võ Quang Nhân 16:57, 31 tháng 5 2005 (UTC)

Lại tìm ra nữa.

Kinh Văn Thù Phật có dạy: Ta trú ở thế gian để dạy chúng sanh 49 năm, chưa đặt ra một câu bằng văn tự để nói với ai bao giờ ! Vì theo chánh đạo, nếu ta lấy văn tự để làm bằng chứng để cầu đạo, ấy là nệ; lấy sự khổ hạnh để cầu Phật, ấy là mê; lìa tâm ra mà cầu Phật, ấy là ngoại đạo; mà cố chấp cái tâm ấy là Phật, củng lại là ma vậy.

Saigon42