Ngoại cảm và nhạy cảm

17:37 | 07/09/2013

(PetroTimes) - Trong những năm vừa qua, hai tiếng “ngoại cảm” được nhắc đến thường xuyên với thái độ công nhận mặc nhiên sự tồn tại của nó. Trong dư luận, người thì đặt lòng tin, người thì nghi hoặc. Để có cái nhìn tiệm cận, khách quan hơn nữa về khái niệm này, PetroTimes xin giới thiệu bài viết của TS Hoàng Thị Dung với cái nhìn logic biện chứng về lĩnh vực mang màu sắc tâm linh này.


Cần một cái tâm

Trong lĩnh vực tâm linh, người Việt Nam vốn quen với những cụm từ cúng bái, thờ phụng, bói toán. Vì vậy, vào thời kỳ khái niệm ngoại cảm mới xuất hiện, phần đông người ta không lưu tâm.
Cho đến khi các nhà ngoại cảm xuất hiện nhiều hơn, người ta bắt đầu để ý. Một bộ phận quan tâm; một bộ phận lưu vào trí nhớ thoáng qua; một bộ phận hoài nghi, thậm chí công kích.

Vậy nhà ngoại cảm - họ là ai? Hiển nhiên, chúng ta sẽ nói ngay: Họ là những người có khả năng đặc biệt. Nhưng tại sao họ lại có khả năng đặc biệt? Không ai trả lời được. Không có một ngành khoa học nào dạy về khả năng đặc biệt của con người. Chính đây là giao điểm giữa thực và hư, là ranh giới giữa thật và giả, là nút thắt giữa chính và tà. Sau hết, là phẩm cách, đạo đức của con người, những người được số phận ban cho khả năng đặc biệt!




Văn hóa tâm linh đã ăn sâu trong nếp nghĩ của người Việt từ nghìn đời nay
Cho nên, nếu nói rằng, chỉ vận dụng bản chất biện chứng để nghiên cứu ngoại cảm thì có lẽ chưa đi đến cùng bản chất của ngoại cảm. Bên cạnh khoa học biện chứng, nên chăng, các nhà nghiên cứu ngoại cảm cũng có thể soi sáng thêm bản chất của ngoại cảm bằng giáo lý của Phật học và Thần học.

Trở lại vấn đề hiện tượng ngoại cảm và nhà ngoại cảm.

Một thời gian sau khi Viện Nghiên cứu và Ứng dụng tiềm năng con người được thành lập, bỗng rộ lên trên nhiều mặt báo nói về nhiều người có khả năng đặc biệt. Trong số những người được nói đến tạm chia ra hai nhóm: một nhóm chẳng có khả năng đặc biệt gì và đương nhiên không phải nhà ngoại cảm. Một nhóm được coi là người có khả năng đặc biệt.

Những người mạo nhận để lừa gạt người dân với mục đích trục lợi thì cần phải bị cơ quan chức năng ngăn chặn và xử phạt. Điều đáng tiếc là, ngay một số nhà ngoại cảm có khả năng thực sự trong thời gian gần đây đã khiến báo chí lên tiếng chỉ trích. Trong chuyện này, trong số những nhà ngoại cảm này, dường như ai đó đã có chút vội vàng muốn thể hiện mình. Dường như ai đó đã trót quên rằng, khả năng đặc biệt của mình là bởi “trời cho” chứ chẳng phải do trường lớp nào đào tạo, nên với vốn liếng biện chứng mỏng manh mà lại hơi to tát quá lời nên đã gây phản cảm cho báo chí. Cũng như bất cứ ngành nào khác, cũng có ai đó cứ ham khẳng định mình phải hơn hẳn, phải nhất, phải hàng đầu, mà không chịu lập luận rằng, nếu coi khả năng đặc biệt là một thứ tài năng, thì dạng tài năng này đâu có dễ phân ra thứ bậc.

Âu thì là chuyện cũng đã xảy ra. Mà tìm hiểu ra thì cũng chẳng phải cố tình hay ngụy biện. Những sai sót ấy, nhầm lẫn ấy cũng bởi suy nghĩ chưa thấu đáo, cũng bởi kiến thức còn hạn hẹp.

Nhân đây, có đôi điều mạn phép đề đạt với các nhà ngoại cảm.
Một là, vì các hiện tượng ngoại cảm chỉ do cảm nhận của nhà ngoại cảm chứ không thể lượng hóa được, cho nên trước mỗi khẳng định một kết luận tâm linh, nên dè dặt, cân nhắc kỹ lưỡng, lập luận phải thiên về giả định, không nên dùng cách nói như đinh đóng cột.

Hai là, bất cứ một kết luận khoa học nào cũng có sai số ở mức cho phép. Ngoại cảm cũng thế, thậm chí nếu tiến hành một nghiên cứu ngang, thì có thể sai số của các phán quyết ngoại cảm là không nhỏ.

Ba là, sai số của mỗi phán quyết ngoại cảm là rất tổn hại. Không những tổn hại về tiền bạc mà còn tổn hại về tinh thần cho khổ chủ được phán quyết, thậm chí có những tổn hại gây ám ảnh lâu dài hoặc thất vọng khủng khiếp. Đó là thứ tổn hại đặc thù của ngành ngoại cảm.
Chính vì vậy, nhà ngoại cảm phải có cái “tâm” đầy đặn để dẫn dắt khả năng đặc biệt của mình.

Khảo nghiệm nho nhỏ

Từ trước tới nay, mỗi khi nói về ngoại cảm hầu như người ta nghĩ rằng ngoại cảm chỉ có hai lĩnh vực là tìm mộ và chữa bệnh. Người ta không nhớ ra rằng: Khoa học dự báo là một ngành đặc biệt trong khoa học ngoại cảm. Dự báo là đoán trước được những điều sẽ xảy ra.




Tìm hiểu, đánh giá về lĩnh vực ngoại cảm cần một cái nhìn thật khách quan
Thoạt đầu, khi tiếp xúc với những người có khả năng dự báo, tôi thật sự hoài nghi và với bản năng nghề nghiệp, tôi nghĩ họ có một sức khỏe tâm thần không tốt. Nhưng rồi, trước những dự báo kỳ lạ của họ mà tôi là người được trải nghiệm, tôi mong muốn tìm hiểu nhiều hơn về lĩnh vực này. Tôi chọn một người có những đặc điểm mà tôi cho là có nhiều tính ngẫu nhiên: thông minh, hiền lành, trung thực, sức khỏe không thật tốt, học vấn không cao, không biết dấu những ý kiến chưa cần nói ra, đặc biệt là chậm phản ứng, đồng thời khá ngang ngạnh và gàn. Tuy nhiên, xin mở ngoặc, đây là nhà ngoại cảm được ông Nguyễn Phúc Giác Hải đánh giá cao và đặt nhiều kỳ vọng. Xin phép được trình bày hai khảo nghiệm (trong hàng chục khảo nghiệm thành công):

Khảo nghiệm thứ nhất.

Mới đây, tôi mất một đôi gương ôtô, đi khắp các khu vực chợ trời Hà Nội không tìm được. Sau cả tháng trời, có một chủ cửa hàng hẹn đến nhưng lại chỉ có một gương. Lại nhiều ngày nữa, lại hẹn. Đến nơi đúng là có một đôi gương nhưng hai cái hai kiểu khác nhau.

Chỉ còn cách vào hãng đặt hàng và đương nhiên là đắt. Bí quá, tôi gọi cho nhà ngoại cảm này. Tôi đưa vấn đề của mình nhưng cảm thấy hài hước. Vậy mà anh ta khẳng định khoảng một tuần nữa sẽ mua được đôi gương còn mới, giá rẻ nhiều so với giá chợ trời. Đó là một cửa hàng bán rất nhiều loại gương ôtô, tên cửa hàng có vần... ương ở sau, còn hai chữ đầu là gì thì khó nhìn quá nên nhìn không thật rõ.

Theo phán đoán của nhà ngoại cảm, cửa hàng này không nằm trong khu vực chợ, gốc cây trước cửa dựng một cái gương hình bầu dục, có vết nứt. Tôi buồn cười vì nghĩ anh ta chả hiểu gì về Hà Nội. Bọn trộm cắp gương ôtô chả bán ở chợ Trời thì bán ở đâu. Vả lại, chúng tôi đã lùng khắp chợ trời hàng chục lần, không một cửa hàng nào bỏ sót, mà chẳng có hàng nào chỉ bán gương ôtô như anh ta nói.

Đúng một tuần sau, chúng tôi lại đi mấy vòng quanh chợ Trời, lần này đi chậm và tôi rủ thêm mấy người bạn cùng đi. Vẫn không có. Bỗng dưng, đáng lẽ chúng tôi rẽ qua tập thể Nguyễn Công Trứ, ra phố Lò Đúc để về phố Thanh Nhàn, thì chúng tôi lại rẽ ra hồ Hai Bà rồi đi thẳng ra phố Nguyễn Công Trứ đoạn ngã ba đối diện nhà máy rượu. Đây là nơi chúng tôi hay đến thăm một người quen và biết khá rõ một số nhà mặt phố buôn gì, bán gì. Kỳ lạ thay, như thể trên trời rơi xuống, một cửa hàng toàn gương là gương, đủ các loại gương ôtô và đúng là có một cái gương chiếu hậu hình bầu dục, loại gương của xe khách, dựng ở gốc cây trước cửa, mặt gương vỡ một đường chéo. Dễ dàng, chúng tôi tìm ngay được đôi gương giống hệt đôi gương đã bị mất cắp. Cửa hàng gương đó có biển hiệu viết nguệch ngoạc hai chữ Thanh Hương bằng thứ sơn đã bong, chữ Thanh và chữ H rất mờ vì là biển cũ. Vợ chồng chủ hàng người miền Nam, vừa mới thuê nhà được 3 ngày.

Khảo nghiệm thứ hai.

Do những hoàn cảnh lịch sử đặc biệt, bố tôi cấm chị em chúng tôi được về quê. Tôi chẳng hình dung mảnh đất ông cha mình thế nào. Nhiều lần đi ôtô ngang qua, biết chắc chỉ ngoặt tay lái là quê hương sẽ hiện ra. Nhưng nghĩ đến lời dặn của cha, tôi lại thở dài và không ngoái lại.

Tôi thường hình dung quê mình qua lời kể của bố tôi. Tôi rất thuộc gia phả dòng tộc mình mặc dù không ghi chép vào đâu hết. Nhưng sau một biến cố lịch sử năm 1944, ông bà nội tôi đã mang cả đàn con ly hương! Ruột thịt không một ai ở quê nữa. Họ hàng lớp chú, bác cũng qua đời hết rồi. Lớp tuổi tôi thì chắc chắn không thể biết. Nhưng chúng tôi vẫn lên đường. Tôi có một tâm trạng thiêng liêng khó tả pha lẫn thất vọng.

Chúng tôi về làng, tìm gặp tất cả những người già trên bảy mươi, không một ai nhớ gì về sự kiện lịch sử khiến cà dòng họ tôi phải tha hương. Trên bảy mươi không nhớ thì tìm trên tám mươi, cũng không ai nhớ. Vậy thì tìm những người già trên chín mươi tức cùng lớp tuổi cha tôi, chắc hẳn họ không quên. Dân làng bảo, cả xã chỉ còn một bà cụ già trên chín mươi. Tiếc thay, chưa kịp vui mừng thị bà cụ bảo đã rời quê đi làm ăn và cũng không nhớ gì về những người bạn thuở nhỏ nữa.

Trước tình cảnh ấy, nhà ngoại cảm chỉ tay đi về phía nhà thờ. Xin nói thêm, khi ôtô cách làng hơn mười cây số, nhà ngoại cảm đã yêu cầu dừng xe, vào một quán nước ven đường, xin cái vỏ bao thuốc lá ghi tường tận căn nhà như thế nào, bộ bàn ghế ra sao. Lại nói, theo hướng tay chỉ của nhà ngoại cảm, chúng tôi đi vào mấy ngõ xóm, gặp ai cũng chỉ hỏi đúng một câu: Quanh đây có cụ già nào trên chín mươi tuổi không. Sau nhiều cái lắc đầu, nhà ngoại cảm không hỏi nữa mà kiên quyết dẫn chúng tôi vào một khu xóm rộng rãi thoáng mát.

Chúng tôi lao đến một ngôi nhà có bà cụ già. Tôi đứng như trời trồng khi biết bà cụ đã 102 tuổi. lạ kỳ thay cụ vẫn minh mẫn như người trẻ, cười nói rang rang. Bà cụ chính là hàng xóm của cha tôi. Cụ mô tả chi tiết đất cát nhà cửa của ông bà nội tôi thế nào, chỉ cho tôi những mảnh đất nào đã có chủ mới, chỉ cho tôi nếp nhà cũ nơi cha tôi sinh ra và lớn lên vẫn còn kia. Tôi hỏi tên ông bà nội và các bác tôi, bà cụ đều nói đúng. Tôi hỏi tên các ông trẻ tôi và những người đứng đầu họ hàng nội ngoại của cha tôi, cụ đều nói đúng. Tôi gần như nín thở hỏi câu cuối cùng, tôi đợi chờ để nghe và để được khóc. Tôi hỏi cụ tên cha tôi hồi nhỏ, cái tên này bà nội tôi nói cho tôi biết khi tôi mới tám tuổi. Tôi giữ kín tên cúng cơm của bố tôi, mẹ tôi và các em ruột tôi cũng không được biết. Bà cụ đã nói đúng.

Thế là tôi đã có quê!
Sau khảo nghiệm tìm quê, tôi tiếp tục nhiều khảo nghiệm nữa và thu được nhiều thành công. Tôi luôn nhắc nhà ngoại cảm ấy là phải tu tâm thật tốt. Chỉ có tu tâm thật tốt thì khả năng ngoại cảm mới ở lại với mình.
Để có một cái kết nho nhỏ cho bài viết, tôi xin có hai thỉnh cầu:
Xin thỉnh cầu các nhà ngoại cảm, khi đã mang trong mình một sứ mệnh đặc biệt là bắc chiếc cầu nối giữa âm dương, thì nhất định phải thực tâm - thực tài.

Sau nữa là thỉnh cầu dư luận, khi phân tích, đánh giá các vấn đề ngoại cảm, xin rằng, bên cạnh sự tỉnh táo của các lý thuyết khoa học, thì cũng chừng mực nào đó đặt mình vào tâm thức không hoàn toàn đứng ngoài tâm linh, để tránh những khiên cưỡng và quy chụp. Bởi vì văn hóa tâm linh là một lĩnh vực cần được nghiên cứu. Bản thân nó có tính đặc thù cao, không dễ để chứng minh và quá khó để rạch ròi. Nếu dư luận cứ nhất định phải rạch ròi thì giữa “ngoại cảm” và “phán xét ngoại cảm” sẽ mãi không đi đến điểm chung. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng một lượng lợi ích xã hội.
Bên cạnh đó, khi nói về ngoại cảm không chỉ có ngoại cảm tìm mộ, ngoại cảm chữa bệnh mà còn có ngoại cảm dự báo và nhiều lĩnh vực ngoại cảm khác khác.

Dự báo đặc biệt sẽ thành tiên tri.

Ước gì Việt Nam ta sẽ xuất hiện một Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm lần nữa!
Ngoại cảm là một lĩnh vực nhạy cảm. Tìm hiểu về nó, nghiên cứu về nó, quả thực, chúng ta phải rất nhạy cảm!

TS Hoàng Thị Dung