Bố tôi không để lại cho tôi một chút tài sản nào. Thậm chí, những năm tháng tôi học đại học, bố tôi cung không cho tôi một đồng nào. Tuy vậy, tôi vẫn tâm niệm rằng: Mọi thứ tôi có hôm nay đều nhờ ở bố.
Tôi viết lại những câu chuyện này với cả niềm tri ân sâu săc. Mỗi câu chuyện là một nén tâm nhang tưởng nhớ công đức của Người.


ĐẼO ĐÁ THÀNH BI

Ngày ấy, đang thuở chín mười, nhìn bọn trẻ hàng xóm có những hòn bi đá tròn vo, đen nhánh, đẹp đến mê hồn. Tôi hỏi một đứa thì nó nói đã nhặt được trên đường. Thế là ngày ngày, tôi cứ đi lang thang tìm kiếm hết đường này, ngả nọ. Hy vọng tìm được hòn bi tròn trịa cho mình. Những viên đá méo mó thì nhiều vô kể, còn hòn bi tròn thì chẳng thấy bao giờ. Biết chuyện, bố tôi gọi lại và bảo:
- Con ạ, trên đời không có sẵn cái gì tròn trịa cả. Tất cả những hòn bi mà bọn bạn con có, ban đầu cũng chỉ là những viên đá méo mó, bình thường. Nhờ bàn tay con người gọt đẽo mà nên.
Nói rồi, bố tôi lấy một con dao cùn, rồi ra nhặt một viên đá ven đường. Ông bắt đầu ghè, đẽo. Quá trình đẽo đá thành bi quả là hết sức công phu. Kì cạch suốt buổi chiều mới biến được viên đá méo trở nên tròn trịa. Tiếp đó, ông dùng hai cái vỏ ốc nhồi, đục lỗ, đặt viên bi mới đẽo vào giữa hai lỗ. Hai tay cầm hai con ốc, ông xoay đi xoay lại. Bột đá rơi lả tả. Hai lỗ trên những con ốc to dần. Hòn bi ngày một nhẵn. Đến tối, khi nhận hòn bi từ tay bố, tôi thấy nó hệt như hòn bi của lũ bạn. Bố tôi đưa cả hai cái vỏ ốc cho tôi và bảo:
- Con đã có một hòn bi tròn, nhẵn, Nhưng rồi khi chơi cùng bạn, do va chạm, do bụi thời gian.. hòn bi sẽ sứt sẹo, biến dạng đi. Muốn nó mãi vẫn tròn nhắn như mới thì hàng ngày phải thường xuyên chăm sóc mài xoáy con ạ.