Tại sao làm lợi cho chúng sanh mà phiền não, vì không có sự ba la mật , không thấy cái cho, không thấy kẻ nhận, không nhận mình cho, phiền não ở đâu mà trú. Đây là bài viết chỉ biết viết mà không biết vận dụng pháp tu bồ tát là paramitta , tu vô ngã, thì phiền não làm sao mà đến.
Phật để lại pháp để cưu khổ cho chúng sinh nếu họ biết vận dụng và tu tập, chúng ta giỏi hơn Phật hay sao, mà cứu được họ, đương nhiên ta cũng phải vận dụng pháp và giúp họ tu , chính họ tự tu mới thực sự giải thoát mà thôi.
Phật chỉ duy trì một tưởng duy nhất làm lợi cho chúng sanh là mục tiêu tối thượng, nếu hỏi rồi sao nữa thì hãy trở lại làm lợi ích cho chúng sanh.
Khi đặt điều kiện nầy đã sai từ trong cơ bản rồi, không phải có định mới có huệ, mà định tới đâu thì huệ tới đó, sơ định thì sơ huệ trung định thì trung huệ đại định thì đại huệ.
Trích Bảo Đàn kinhNày các thiện tri thức, pháp môn này của tôi, lấy định tuệ làm căn bản. Dù bất cứ trong mọi hoàn cảnh nào thì, tuyệt đối không nên bao giờ được mê mờ nói rằng định và tuệ là khác biệt. Định tuệ là một thể chứ không phải là hai.
Định chính là thể của tuệ, tuệ chính là dụng của định. Lúc có tuệ thì định hiện hữu trong tuệ, lúc có định thì tuệ hiện hữu trong định.
Các thiện tri thức, như thế có nghĩa là định và tuệ bình đẳng. Các người học đạo cần phải lưu ý, đừng bao giờ nói rằng định có trước rồi mới phát sinh ra tuệ, hoặc tuệ có trước rồi mới phát sinh ra định, hoặc định tuệ khác nhau. Chấp thứ kiến giải này hàm ngụ pháp có hai tướng, miệng nói thiện, tâm không thiện, định tuệ sẽ không bình đẳng. Nếu tâm và khẩu đều thiện, nội ngoại là một, định và tuệ lập tức bình đẳng. Pháp tu tự ngộ không cốt ở chỗ tranh biện ngoài miệng. Nếu lo tranh biện rằng định tuệ cái nào trước cái nào sau, lập tức chư vị trở thành những kẻ mê mờ, rốt cuộc khó mà phán đoán thắng phụ, lại đâm ra chấp trước vào Pháp và Ngã, không giải thoát khỏi bốn tướng sanh, lão, bệnh, tử được.
Phật nói : ai cùng lúc định tuệ người ấy gần niết bàn.
Đứng trên cái Lý sai vì chưa chứng được Sự
Ngườii tu thiền chính thống là dựa vào vô sở cầu- vô sở đắc- vô sở sợ, làm gì có muốn để đạt cái nầy cái nọ, họ dùng thiền để giữ chánh niệm sau khi xả thiền chánh định vẫn còn duy trì để hành con đường bát chánh đạo, với mục đích xa rời vô minh xa rời nghiệp tạo tác thêm do vô minh .Càng định sâu thì khi xả thiền , trạng thái định càng giữ được dài trong vài giờ hay cả ngày , như vậy người ta mới có chánh kiến -chánh tư duy -chánh ngữ
Mục đích rõ ràng là tránh vô minh và tránh phiền não do nghiệp phát sinh.
Nhưng chìa khoá của thiền là gi? làm sao chọn được pháp tu thiền đúng đắn trong hàng chục pháp thiền, ai làm được sự chọn lựa nầy , biết phải nghe ai , đây mới là vấn đề của Tuệ Trí, để chọn cho mình pháp thích hợp.
Bookmarks