Một thuở nọ, Đức Phật đi ngang qua vùng đất kia để khất thực,như thường lệ trong làng có mấy đứa trẻ hay chơi đùa với nhau bằng những trò đóng giả nấu bếp nội trợ với những thức ăn thừa trong làng còn xót lại.Lũ trẻ gom hết tất cả những thứ đất cát mà chúng cho là thức ăn lên bát đĩa , thức ăn thì không cần nấu, chúng ngắt vụn lá và cứa nhỏ cho vào bát đĩa là xong. Nói bát đĩa cho oai chứ toàn là những miếng mảnh sành, nắp hộp. Còn đũa thì rất sẵn ở bờ dậu chúng tự bẻ lấy. Bữa tiệc chưa được bắt đầu bao lâu thì đã bị gián đoạn vì bởi những bước đi lặng lẽ,trang nghiêm của một ai đó khiến bọn trẻ ko sao rời mắt.Chúng chưa bao giờ thấy người nào ngay giữa cái nắng gay gắt như thế mà đầu đội trời chân đạp đất tay thì cầm bình bát đi khất thực vào giờ này.Thấy dáng vẻ ngài hiền từ, 1 đứa trẻ đó có tên Lệ Xa liền đã rời khỏi bàn ăn và chạy lại chắp tay vái chào. Ngoan lắm! Phật đáp: Thôi cho con trở vào chơi với bạn. Ngần ngừ không chịu lui bước, Lệ Xa tỏ vẻ buồn vì không có gì để cúng dường. Đoán biết em bé có điều gì đó muốn thưa nên Ngài chưa đi vội.
Bỗng Lệ Xa chạy nhanh về phía bạn, nhanh tay bưng ngay bát cơm trên bàn đem dâng cúng Phật với đôi tay tín thành kính cẩn. Lũ trẻ, bạn của Lệ Xa khi ấy cũng không hiểu Lệ Xa đang làm gì và rất lo ngại cho nó.
Đỡ lấy bát, Đức Phật từ tốn nói với giọng trong thanh, hiền dịu:
"Của tuy đất cát, lòng con kính thành, Như Lai nhận cho con".
Nói xong Đức Phật bước đi lặng lẽ trong cái nắng gay gắt,còn riêng về phần lũ trẻ ko hiểu sao chúng lại bật khóc như có 1 cái gì đó khó tả.