8. Cái gì

Xưa có một anh chàng ngu ngơ, vợ đi đâu cũng đi đấy để giữ “cái của vợ”, sợ rơi mất. Vợ nói thế nào cũng không nghe, cứ quyến luyến không bỏ một bước. Vợ tức quá. Một hôm nhặt một hòn đá để vào mình, rồi đi chợ. Anh chồng đi sau. Đến một cái ao, nó bảo chồng về, không về thì nó vứt cái ấy ra ao. Chồng không về, nó cầm hòn đá vứt ngay mà nói rằng: “Bảo mãi không nghe thì để làm gì, không vứt cho xong”, rồi giả cách đi chợ. Chồng tưởng thật, vội vàng xuống tát ao cạn, rồi cởi áo lội ao để tìm. Cá vô số không bắt, cứ tìm mãi “cái gì” mà không thấy. Có một chị đi đến đấy, thấy thế hỏi rằng: “Bác tìm gì vậy, sao cá nhiều thế mà không bắt?”. Anh ấy nói rằng: “Tôi tìm “cái này” chớ thiết gì cá”. Chị ta nói rằng: “Bác cho tôi bắt cá có được không”. Anh chàng nói rằng: “Được, nhưng mà có thấy “cái gì” thì phải giả tôi”. Chị ấy chả biết “cái gì” là gì, chỉ cốt bắt cá cho nên ừ liền. Rồi vén áo xuống ao bắt cá. Ai ngờ chị ta cúi chổng mông để hở “cái gì” ra. Anh kia xem thấy, vội vàng chạy lại nắm lấy “cái ấy” mà kêu lên rằng: “Ha ha ha, Đây rồi! Của tôi đây rồi! Mày để tao tìm mãi từ sớm đến giờ”. Nói rồi trách chị kia rằng: “Sao chị tệ thế, chị bắt được mà không giả tôi”. Chị kia kêu lên: “Bỏ ra, ô hay chửa”. Anh ta không bỏ, cứ giữ khư khư lấy. Chị bảo “của chị”, anh bảo “của anh”. Đang lôi thôi thì vợ về đến đấy, thấy thế vội vàng tốc quần lên bảo rằng: “Của nhà ta đây kia mà. Ô nhầm! Bỏ bác ấy ra chứ”. Anh nọ trông lên thấy “của mình” đâu vẫn đấy, mới bỏ chị kia mà nói rằng: “Ô hay, của bác ấy cũng như của ta nhỉ!”.

9. Phúc nội toàn vô (Trong bụng không có gì hết)

Một người học trò gần đến ngày thi, lo buồn lắm, vợ bảo rằng: “Xem chàng làm văn khó thế, chả khác gì đàn bà sinh sản”. Chồng rằng: “Đàn bà sinh sản dễ hơn”. Vợ rằng: “Sao biết”. Chồng rằng: “Đàn bà sinh sản còn có ở trong ruột, chứ ta thì trong ruột cũng không”.

10. Bốn hào

Một ông quan ba, cai tàu thủy, chủ nhật nào cũng thấy tên quân kia không đi chơi, mới hỏi rằng: “Làm sao mày không đi chơi”. Tên quân ấy bẩm rằng: “Anh em bạn tôi đi chơi, người thì vào cao lâu, người thì đi xem hát, lương tôi một tháng có mười đồng, còn phải nuôi bố mẹ vợ con, lấy gì mà đi chơi, đi chơi không chỉ buồn thêm!”. Ông quan nói rằng: “Tao cho mày bốn hào mà đi chơi”. Cậu quân thích lắm, đi được mấy phố vào nhà tiểu tiện. Đương tiểu có cái khăn mặt rơi, trần liền tầng trên. Một bà đầm nói rằng: “Cầm cho tôi”, rồi lại bảo đến chơi nhà. Tên quân y lời, đến thấy nhà cửa lịch sự lắm, chỉ có mình bà đầm ở nhà. Bà đầm vào, cởi quần áo, lên giường, làm thật thoả thích, xong rồi cho bốn hào, bảo chủ nhật sau lại đến. Chiều về quan ba hỏi rằng: “Hôm nay mày đi chơi đâu?”. Tên quân nói rằng: “Tôi vào cao lâu nhà hát, lại còn bốn hào”. Quan lấy làm lạ, hỏi rằng: “Tại làm sao mà thế”. Tên quân nói thật. Quan biết ngay là nhà mình, vợ mình rồi, tức lắm, bảo nó rằng: “Chủ nhật sau lại cho mày bốn hào đi chơi”. Tên quân không biết ý quan thế nào, tưởng yêu mà cho, mừng lắm. Chủ nhật sau, tên quân mới đi xong, quan theo liền tên quân. Vào nhà cởi quần áo xong thì nghe thấy tiếng gọi cửa. Bà đầm vội vàng ấn người trần trục ấy vào trong tượng đá ở phòng sau, rồi ra đón chồng. Chồng vào tìm hết cả nhà không thấy ai. Chồng lên giường với vợ vậy. Lúc ra rồi, vợ lại đem tên quân lên giường vui thú một hồi lâu nữa, rồi cho mấy hào đi chơi, bảo chủ nhật nào cũng đến. Chiều nó về, quan hỏi, nó cũng nói trước sau như thế. Quan hối rằng sao mình không khám tượng đá. Chủ nhật sau lại cho nó bốn hào đi chơi, rồi đi theo nó. Vào nhà vừa xong thì quan gọi cửa ngay. Bà đầm vội quá, ẩn nó vào đồng hồ ở trên giường. Quan vào khám ngay tượng đá, bà đầm giật mình, sợ chồng biết rồi, may không thấy ai. Chồng cứ tức đầy ruột mà không dám nói. Lúc ra đi rồi, bà đầm gọi tên quân ra chơi xong lại cho nó mấy hào, chiều về quan hỏi, nói lại nói sự thật. Quan tức điên tiết lên, nhưng không làm thế nào được. Đến chủ nhật, lại cho nó bốn hào đi chơi, rồi đem một đội quân theo sau, vây kín cả nhà, đi ngõ sau vào, không gọi cửa, sợ vợ biết. Vợ thấy chồng vào, lo lắm, không biết làm thế nào. Nhân thể có một cái hòm để gửi cho hai con gái làm bà “xơ” ở nước khác, bỏ ngay tên quân ấy vào trong hòm. Chồng tìm khắp cả nhà cũng không thấy gì. Bà đầm hỏi rằng: “Quân đi đâu thế?”. Quan ba rằng: “Đi tuần”. Bà đầm rằng: “Có cái hòm gửi cho con, bảo quân mang ra tàu”. Tên quân kia ở trong hòm sợ lắm, không biết người ta đem mình đi đâu. Đến nhà thờ, hai bà “xơ” mở hòm ra, thấy một người trần trùng trục, vội vàng kêu rầm lên. Chị rằng: “Ma”, em rằng: “Đi lấy lửa”. Tên quân rằng: “ấy chết, xin hai cô im ngay đi, đừng nói mà lộ chuyện thì nguy. Ông bà thấy hai cô tu ở đây khổ sở lắm cho nên sai tôi đến để hai cô giải phiền”. Hai cô ấy lấy ngay quần áo “xơ” cho nó mặc”. Được năm tháng, vô số bà “xơ” có thai. Bà “xơ” chính tức lắm, đi tìm khám thấy nó là đàn ông, bắt nó trói ở cửa nhà thờ, ra vào lại đánh mấy ba toong. Đến chiều tối có anh thợ sắt đi qua, hỏi rằng: “Sao bác bị trói”. Nó nói rằng: “Có gì đâu, mấy trăm bà “xơ” ép một mình tôi, tôi cố không thể được, cho nên các bà ấy trói tôi mà đánh”. Thợ sắt ta tưởng thật, nói rằng: “Tôi cởi bác ra, bác trói tôi vào có được không?”. Nó mừng lắm nói rằng: “Được”. Lúc bà ra trông không rõ, cứ đánh mấy ba toong. Thợ sắt nói rằng: “Thưa bà, bao nhiêu tôi cố cũng [có] thể được”. Càng nói, bà “xơ” càng đánh, đánh mãi đến chết. Cả các bà “xơ” đều phải tội. Còn tên quân kia ra gặp chủ, chủ viết giấy gọi về hầu quan cai tầu. Quan hỏi thì nó nói thật như thế. Quan tức quá, nói rằng: “Vợ ông mày “ấy”, con ông mày “ấy”, còn hậu môn ông mày “ấy” cả nữa, cho khắp cả nhà nhân thể”.

11. Cẩn tắc vô ưu (Cẩn thận thì không lo)

Một anh chàng rể ở nhà phú ông, làm việc gì bố vợ cũng bảo rằng: “Cẩn tắc vô ưu, con ạ!”. Chẳng rể không hiểu là gì. Một hôm hỏi người khác: “Cẩn tắc vô ưu, là gì?”. Người ta xỏ rằng: “Cẩn tắc là chửi bố anh, vô ưu là chửi mẹ anh”. Anh ta tức tắm, bố vợ lại nói rằng: “Cẩn tắc vô ưu, con ạ!”. Anh ta hầm hầm mặt, nói rằng: “Ông cẩn tắc tôi, thì tôi cẩn tắc ông, ông vô ưu tôi, thì tôi vô ưu ông”.

12. Tranh toạ (Tranh nhau chỗ ngồi)

Mắt bảo lông mày rằng: “Tao còn phải trông hòm nhiều việc, mày thật là vô dụng. Làm sao mày lại trên tao”. Lông mày bảo mắt rằng: “Dẫu vô dụng thật, nhưng mà không có tao ở trên mày, thì trông mày còn ra cái gì nữa”.

13. Thế có điên ông không?

Ông lão nghiện rượu, xưa nay ở tỉnh chỉ uống rượu ty, không mấy khi được rượu ngon mà uống, nghe nhà ông thân gia ở nhà quê vẫn có rượu lậu ngon lắm, rắp tâm về chơi, xin bữa chén. Chẳng may về thì ông thân gia đi vắng, bà thân gia thết cơm nhưng không dám đem rượu lậu ra. Ông lão nghiện rượu, đêm nghĩ trong lòng tính rằng: chắc ngày mai ông thông gia về được uống rượu ngon. Xưa nay nhà quê lấy đâu làm hào phóng. Ông này nằm gian nhà ngoài, giáp liền buồng bà chủ nhà nằm. Đêm bà chủ đi tiểu vào các nồi đình, nhân có khách nằm gần đấy mà tương tồ tồ ra thì e bất lịch sự, cho nên phải nhịn hơi đi ti tỉ mà thôi. Ông lão nằm nhà ngoài nghe thấy nước chảy tong tỏng, tưởng trong nhà đang cất rượu. Mới lẩm bẩm rằng: “ờ, có thế chứ, rượu còn đương cất, sáng ngày mai ta được nếm hẳn thôi”. Bà chủ nhà ở trong kia, nghe thấy bật cười, bật hơi mới hóa ra tồ tồ, tồ tồ một tràng dài. Ông này tưởng vò đổ. Than rằng: “Thôi, vò đổ rồi, thế có điên ông không”.

14. Sợ vợ

Một lũ mười người đều khổ phải vợ nghiệt ác, hội nhau lại uống máu ăn thề, bảo nhau rằng: “Từ giờ không ai được sợ vợ nữa”. Vợ các người ấy nó biết. Nó lại bảo nhau đến tận chốn hội ấy. Các anh đang uống rượu, trông thấy thất thần, bỏ chạy cả, chỉ còn một anh ngồi trơ ra đấy, chín anh kia chỉ bảo nhau rằng: “Anh ấy cả gan thật, chúng ta không bằng, phải tôn anh ấy làm đại huynh”. Một chốc các chị kia về cả rồi, mới chạy lại, hóa ra sợ quá, chết ngất đi.

15. Xin đừng thả ra mà hại chúng tôi

Một ông nhà cũng tầm thường, có một con gái yếu ớt, lấy một anh hàng cơm sức lực. Nhà anh này chỉ phòng cho người buôn gà thuê. Lấy nhau được ít lâu thì người vợ xanh gày lắm. Bố thấy con như vậy, biết chừng thương con yếu ớt, phải tay người phàm phu. Một hôm gọi người chàng rể lại nhà cho ăn cơm uống rượu, rồi bảo nhỏ rằng: “Này con, vợ con yếu ớt lắm, con nên bớt đi”. Anh rể lỗ mãng, không biết là gì. Hỏi lại rằng: “Thưa ông bớt gì?”. Ông rằng: “Đáng mười làm năm chứ”. "Thưa ông, mười gì, năm gì?”. Ông rằng: “Đáng cả, làm nửa chứ”. Anh ta bây giờ mới hiểu, xin nghe rồi về. Đêm vào ấy vợ, theo lời ông nhạc, chỉ cho vào có một nửa mà thôi. Vợ lấy làm khó chịu mới hỏi rằng: “Làm sao hôm nay lại nửa đời nửa đoạn thế”. Chồng rằng: “ấy, ông bảo chỉ làm nửa thôi”. Chị kia tức quá nói rằng: “Khéo, việc gì đến ông, cứ làm cả đi, mặc kệ ông”. Ông nọ khăng khăng rằng: “Ông bảo không nghe thế nào được, chỉ làm một nửa, còn một nửa giữ lại”. Chị ta điên ruột thét lên rằng: “Ông giữ để làm gì, ông giữ để ông ăn à”. Ông bố tối hôm ấy đến chơi thấy không có đèn, chắc là con với rể đi nằm rồi, toan đi về, nhưng lại nghe trong buồng nói lầm rầm, cho nên mới ở lại, nghe thấy con mình nói thế, tức quá, hét to lên rằng: “Thì mày cứ (thả) cả ra cho nó chết có được không?”. Các người buôn gà nghe thấy ông cụ nói thế, tưởng cụ thả cả gà của mình ra, vội vàng tay giữ lấy lồng nói: “Lạy cụ, cụ lấy con nào thì lấy, xin cụ đừng thả cả ra mà hại chúng tôi”.

16. Từ rày suốt sáng không ngủ nữa

Một anh tính sợ vợ, một hôm nằm chiêm bao, tự nhiên bật nực cười. Vợ nó lay dậy, hỏi rằng: “Chiêm bao thấy gì mà cười”. Chồng nói rằng: “Thấy lấy được vợ bé”. Vợ hận lắm, đánh mãi chồng, chồng nói rằng: “Chuyện chiêm bao có phải việc thật đâu mà làm thế”. Vợ bảo rằng: “Muốn chiêm bao gì thì chiêm bao, chiêm bao thế thì không được”. Chồng nói rằng: “Từ giờ tôi không dám chiêm bao thế nữa”. Vợ nói rằng: “Sao rồi cứ chiêm bao thế ai biết đâu”. Chồng rằng: “Thôi, từ rày, suốt sáng không ngủ nữa”.

17. Tại anh thầy địa lý

Một thầy địa lý, một thầy phủ thủy, một thầy bói ế hàng, bảo nhau đi phương khác kiếm ăn. Đi từ sáng đến gần tối, chả biết vào đâu, mà thầy nào cũng đói cả. Thầy địa lý sực nhớ, gần đến có nhà quen mới bảo hai thầy kia rằng: “Ngày xưa tôi có để một ngôi địa lý cho cái nhà ở trong làng này. Nhà nó bây giờ cũng phong lưu, anh em mình cố đến đấy, thế nào cũng được một bữa no say. Nhưng tôi bảo hai ông rằng: Giá đến đấy người ta có mời ăn thì ta phải làm cao mới được, đừng làm bộ đói mà họ khinh”. Ba thầy cố đi, một lúc đến nơi. Chủ nhà mừng lắm, ra đón vào, sai người nhà làm cơm thết đãi. Ba thầy nhất định từ, chủ nhà không nghe. Cố ý mời mãi. Ba thầy cứ một mực rằng: “Xin thôi, chúng tôi đã cơm rượu ở ngoài hàng cả rồi, chỉ đến phiền ông ngủ một tối, sáng mai anh em xin đi sớm”. Chủ nhà nghĩ thật, thôi không mời nữa, bảo người nhà sửa giường, trải chiếu để các thầy đi ngủ.
Ba thầy buồn quá, đành phải nhịn đói đi nằm. Nhưng mà thầy kia cứ trách rằng: “Chỉ tại anh thầy địa lý cả”. Rồi nói rằng: “Việc gì mà lại xui nhau làm khách, để hóa ra bây giờ đói không ngủ được”. Thầy địa lý thấy nói lôi thôi, sợ nhà người ta biết, mới bảo rằng: “Thôi các ông cứ nằm im đấy, chốc nhà nó ngủ yên, tôi xuống bếp lục xem may ra có cái gì ăn, thì tôi sẽ gọi”. Tính bác thầy bói háu đói mà lại tham ăn, nghe thấy nói thế, nghĩ bảo dạ rằng: Hắn đi có gì hắn ăn một mình thì làm sao, mới vội vàng lẳng lặng xuống bếp một mình, chẳng may phải cái cuốc ở tường, cán cuốc nó bổ vào đầu đau quá, hốt hoảng ngỡ người đánh, kêu tru lên rằng: “Tôi lạy ông, ông tha cho tôi, sự này tại anh thầy địa lý”.

Còn nữa