Tôi đi gọi hồn

Nằm ở một bên sông Mã, gần như liền kề với một đầu cầu Hàm Rồng (hướng về phía Hà Nội) và cách thành phố Thanh Hóa không xa, có một địa điểm chuyên gọi hồn mà người khởi xướng và chủ trì là cô Phương (nhiều người còn gọi là bà Phương). Cô Phương có khả năng đặc biệt và hiếm hoi này từ lâu lắm rồi. Hồi cô còn rất trẻ. Nay thì cô đã 46, 47 tuổi. Xưa thì người ta coi việc gọi hồn thuộc diện mê tín dị đoan. Nay thì khác, cô là người có cùng tần số với người âm, có khả năng "thông dịch" giữa người dương với người âm và rất đáng trở thành đối tượng của Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người có trụ sở tại Hà Nội, tồn tại hợp pháp ít năm nay.

Khoảng 8 giờ sáng một ngày đầu tháng trước, tôi đã có mặt ở nhà cô Phương. Trong một khuôn viên có diện tích hàng nghìn m2, lôi được mục đích hàng trăm con người đang bình tĩnh chờ đợi. Có người (khách vãng lai) vừa ăn sáng xong. Có người (khách ở trọ) vừa ngủ dậy, vội vã đi đánh răng, rửa mặt. Một người thấy tôi là "ma mới", bèn bảo: "Anh mới đến đây lần đầu à? Hôm nay, phải 10 giờ cô Phương mới bắt đầu và sẽ kết thúc vào 3 giờ chiều. Còn thủ tục thì cũng đơn giản thôi. Anh vào chỗ kia sắm lấy một cái lễ từ 20 đến 50 nghìn đồng. Sau đó đặt vào chỗ kia và thắp hương khấn. Anh cứ khấn, có thể khấn thầm hoặc nghĩ thầm trong đầu cũng được và nhớ gọi tên một vong hồn nào đó, rồi ngồi vào chỗ kia mà đợi. Xong việc, anh có thể tạ ơn... cô thế nào thì tùy tâm". "Nhưng đợi có lâu không?". "Không thể biết được, có thể rất nhanh hoặc rất lâu. Có thể đến lượt hoặc không bao giờ đến lượt. Tất cả đều phụ thuộc vào vong, anh hiểu chưa? Nếuvong nhà anh về ngay thì nhanh, về chậm thì lâu, không về thì chịu”. "Thế cứ ngồi đợi thôi à”? "Chỉ có ngồi đợi thôi và hy vọng. Ngoài ra, còn biết làm gì khác nữa. Bản thân tôi cũng đã phải ăn chờ nằm đợi ba hôm nay rồi. Tôi sẽ phải đợi cho đến bao giờ vong nhà tôi về thì thôi. Tôi có nhiều việc vô cùng cần thiết để hỏi người cõi âm. Còn anh"? "Tôi chỉ vì tò mò thôi mà. Gọi hồn để cho biết vậy thôi".

Rồi đến 10 giờ, cô Phương bắt đầu vào việc, Cô ngồi trong một phòng, còn mọi người ngồi trong mấy gian nhà xung quanh chờ đợi. Chốc chốc, lại có một giọng phụ nữ đã cứng tuổi, xướng: Vong ông M đã về! Vong bà H đã lên! Vong chị K đã xuất hiện.

Sau mỗi lần giọng phụ nữ kia xướng lên như thế, lại có một đám người chạy hớt ha hớt hải vào chỗ cô Phương như thể thời bao cấp xếp hàng ở một cửa hàng lương thực mà được gọi vào mua gạo vậy. Ngồi cạnh tôi có một người phụ nữ trạc 50 tuổi cứ hết vào lại ra đến hai, ba lần. Một cô gái trẻ ngồi đối diện với tôi, nói: "Từ hôm qua đến hôm nay, chị này vào ra có đến 3, 4 lần rồi nhưng vẫn không được việc. Không biết hôm nay có xong không”?

Vào được một chút thì người phụ nữ trạc 50 tuổi lại đi trở ra. Chị nói giọng buồn bã: "Vong nhà mình hiền quá! Lại bị các vong khác chen bật ra rồi! Thế là lại không gặp được! Lại đành phải chờ thôi! Chẳng biết phải chờ với đợi bao lâu nữa!".

Nghe lời than này, tôi chợt nhớ đến bà nội tôi. Sinh thời, bà thường bảo tôi: "Trần sao âm vậy, cháu ạ! Có lần vừa sáng bảnh mắt, bà đã bảo tôi: "Hôm qua tao nằm mơ, thấy cụ Hàn về (cụ Hàn là cụ tôi và là bố chồng của bà tôi). Cụ bảo: "Dưới âm hồi này cũng loạn lắm, khó sống lắm". Tôi nghe bà tôi nói thế mà gai cả người. Chả nhẽ những người đã về cõi vĩnh hằng rồi mà vẫn phải sống bon chen, vất vả thế sao?

Một người đàn ông nói giọng Nghệ, kể với tôi: "Em đi gọi hồn vợ em lần này là lần thứ hai. Lần trước, em đã được gặp vong vợ em. Em hỏi cô ấy thì cô ấy chỉ khóc không nói gì. Vợ em mất đã mấy năm nay. Em muốn hỏi vợ em xem cô ấy có đồng ý cho em đi bước nữa không?". Tôi nhìn người đàn ông nói giọng Nghệ này với ánh mắt trân trọng, bụng thầm nghĩ: phải công nhận tay này yêu vợ thật! Chắc chắn khi vợ còn sống, anh này là một người hạnh phúc.

Tôi tình cờ gặp một người quen tên là V Anh này có dạo làm việc ở Công ty T Còn tôi thì làm báo, có dạo được phân công việc mảng du lịch. Có lần vì đi viết bài về khách sạn L mà có quen biết V sơ sơ. Ngồi nghe V kể những chuyện quanh quanh việc gọi hồn mà tôi thấy lạnh cả gáy.

Rồi V kể: "Anh có biết tuần trước, có một bà mẹ đi gọi hồn không. Con bà mới chết trước khi bà đi gọi hồn không lâu. Vong hồn con trai bà nói: "Không phải con bị chết đuối đâu. Con bị chúng nó giết đấy. Lần sau, mẹ vào đây, con sẽ gọi tên những đứa giết con. Còn bản thân con, cũng phải tìm cách trả thù chúng". Cách đây cũng chỉ một tháng chứ mấy, có một gia đình vào đây gọi hồn. Vậy mà có một vong mới 3 tháng tuổi, nói giọng tức tưởi: "Con chưa có tên. Hồi mẹ nạo thai, con mới là một thai nhi ba tháng tuổi. Con oán bố mẹ lắm. Tại sao bố mẹ lại hại con như vậy? Hồi mẹ bỏ con, con đã phải sống nương tựa vào ông bà".

Ngừng một lát, V kể nhưng chuyển sang "gam” khác: "Đi gọi hồn này, có lúc cũng vui. Có người còn sợ không dám theo vợ vào đây một lần nữa... Em biết có một ông vừa gặp vong hồn ông nội, đã bị mắng như tát nước vào mặt: "Mày là thằng hư đốn. Mày dám có cả tình nhân cơ à. Tao biết mày sắp có ý định bỏ vợ. Từ nay phải sửa chữa khuyết điểm ngay nhé! Từ nay mà mày còn thế nữa thì đừng vác mặt vào gặp tao nữa. Chúng tao sẽ từ mày!".

Thế V có tin không?

Tin chứ! Mình chỉ khấn thầm mà vong lại về gặp cô Phương. Cũng có thể thắp hương khấn vong, xin gặp vong từ Hà Nội cũng được. Rồi vong về. Rồi vong cứ gọi vanh vách tên từng người. Hỏi chuyện gì ở cõi dương, vong cũng biết hết cả. Vong thông thạo mọi thứ như thế cơ mà, vậy sao lại không tin?

Nhưng gọi hồn thì có tác dựng gì không?

Có chứ. Người âm chỉ cho người dương những gì may rủi, những gì lành dữ đã xảy ra hoặc sắp xảy ra để lường trước mắt để biết mà phòng. Người âm yêu cầu người dương phải gửi gì xuống cõi âm, giúp người âm. Thế là âm dương kết hợp còn gì! âm dương mà kết hợp thì sẽ tốt thêm thôi! Anh bảo nếu không tin, làm sao ngày nào cũng có đông người đến đây? Anh bảo nếu không tin, tại sao cô Phương được hoạt động công khai? Anh bảo nếu không tin, tại sao cơ ngơi của cô Phương cứ ngày một phát triển như hiện nay?

Trong lúc trò chuyện với V, thỉnh thoảng tôi lại thấy mấy người vào chỗ cô Phương đi ra. Có người thì cười. Có người thì mắt ngân ngấn lệ.

V bảo: "Họ gặp được người cõi âm rồi đó! Họ cùng vui buồn với người cõi âm rồi đó”!

Tôi hỏi: "Sao tôi thấy có mấy người mới đến mà đã được cô Phương cho gọi vào ngay thế”?

V nói ra chiều rất thành thạo: “Có gì đâu, hôm qua, mấy người này gặp vong hồn mẹ. Họ nhờ vong hồn mẹ họ mời hộ mấy vong hồn nữa cùng về vào sáng nay. Thế là y hẹn, họ gặp được thôi".

Tôi ngồi đợi mãi đến trưa, bụng hơi đói, bèn nhờ V "Này, cậu còn ngồi ở đây chứ? Vậy cho tớ nhờ một việc. Tớ sẽ ra ngoài kia ăn tạm cơm trưa. Hễ thấy cô Phương cho vong hồn ông tớ tên là R thì nhớ gọi tớ ngay nhé”!

Tôi ngồi ăn một bữa cơm trưa dạng bình dân trong khuôn viên nhà cô Phương. Chỉ gọi có một bát canh cá, một đĩa dưa xào với giá chạy qua một ít thịt bò và một đĩa trứng rán khiêm tốn cùng hai chai bia Hà Nội mà hết tròn một trăm nghìn đồng. Vừa ăn trưa, tôi vừa nghe một bà già người Vĩnh Phúc nói nhỏ: Đồ lễ bán cũng đắt quá. Chỉ cớ mấy quả cà, quả quýt nho nhỏ mà cũng phải mua tới 20 nghìn đồng. Lộc của những người gửi cô Phương sau khi gặp vong xong, cũng khá nhiều, toàn là hoa quả. Không biết sau đó, người ta có bán "quay vòng" không nhỉ? Mỗi ngày mà ở đây cũng tốn kém ra phết, đấy là chưa tính tiền ngủ trọ".

Đến 13h cùng ngày thì tôi buộc phải về Hà Nội. Lý do hôm nay cô Phương mệt quá, không thể tiếp tục được.

Gặp tôi, V nói luôn: "Không thấy cô Phương gọi tên vong hồn ông nội anh. Hình như hôm nay, vong về hơi ít. Em được biết, có hôm, vong về nhiều quá đến nỗi cô Phương ngạt thở, phải mở tất cả các cửa ra, cho thoáng".

Cũng giống như mọi người, tôi quay ra chỗ bàn thờ đặt ngoài trời xin lộc từ cái đĩa hoa quả mà mình đã thắp hương từ sáng. Tôi thấy tờ 10 nghìn đồng của tôi đặt trong đĩa hoa quả đã không cánh mà bay từ khi nào. Tôi lẩm bẩm: "Chẳng biết cõi âm thế nào, chứ cõi dương thì vẫn còn nhiều người tham lam lắm. Đến mấy nghìn để lên bàn thờ để cúng cụ mà có người cũng cuỗm luôn. Thật là tệ”!

Theo Nguyệt san người Hà Nội