Bùa Yêu



Chương Một

Tiếng kèn xắc sô man dại quyện trong nhịp trống bập bùng làm cho khán giả điên lên thêm. Họ reo hò, đôi khi thét lên vì bị khích thích đến cùng cực.

Kim đá một chân lên cho mảnh vải sau cùng còn dính vào chiếc dây lưng to bản duy nhất, thắt chặt chung quanh bụng nàng bung ra, để mảnh vải đó lại rớt xuống, che lấp chỗ kín đáo nhất của người phụ nữ như trêu gan đám đàn ông khán giả hiếu sắc của nàng, đang reo hò dưới sân khấu Nàng biết đây là giây phút nóng bỏng nhất trong màn biểu diễn khoả thân đêm nay. Hai bàn tay bé nhỏ của nàng vẫn ôm lấy bộ ngực cãng tròn. Nhưng không thể nào che đi hết được những vùng da thịt đồi núi ngút ngàn của mình.

- Tháo cái thắt lưng đó ra đi cưng ơi!

- Xé miếng vải đó đi! Nó làm anh điên lên mất rồi!

- Buông tay ra, buông tay ra. Đừng để ở đó nữa!

Kim liếc mắt nhìn vô đám khán giả đang la ó. Nàng hát bụng lên, lết từ từ về phía họ. Một vài người nhào về phía trước, với tay lên sân khấu, nhưng bị hàng rào an toàn cản lại. Trong đám khán giả hỗn độn ấy, bỗng Kim để ý tới một khuôn mặt thật khác lạ. Người thanh niên này lại có thể trầm tĩnh tới như vậy trong giây phút này được hay sao?

Từ ngạc nhiên, tới tò mò. Kim nhìn thẳng vào mắt anh ta. Nàng dạng chân thực rộng, ưỡn bụng lên thực cao, rồi từ từ xoay tròn. Miếng vải đung đưa, lắc qua lắc lại mỗi khi nàng hất chân lên. Những động tác thực dâm dật của nàng hình như không làm anh ta có một chút cảm hứng nào!

Nàng nhoài mình tới trước, bộ ngực bây giờ phơi trần, đung đưa dưới ánh đèn mầu vừa chuyển sang đỏ rực. Kim nhắm mắt lại, nàng từtừlăn tròn, nàm ngửa trên sân khấu.

Hai tay chống ngược. Bất thần Kim hất ngược thân thể lên cong vòng. Da thịt nàng căng lên dưới ánh đèn từ từ dịu lại và tắt hẳn. Màn nhung buông xuống thực nhanh trong những tiếng la hét dữ dội của khán giả.

Kim nhỏm dậy trong bóng tối, chạy thực nhanh vào hậu trường sân khấu. Với chiếc khăn trên móc áo, lau mồ hôi vã ra khắp mình mẩy, nàng thở hào hển một hồi vì mệt muốn đứt hơi sau màn biểu diễn. Những diễn viên bận bịu chung quanh hình như chẳng ai để ý tới nàng, vì mọi người đều có công việc riêng của mình.

Ngồi nghỉ một hồi, Kim lặng lẽ mặc quần áo đi ra cửa sau về nhà. Quang cảnh ồn ào náo nhiệt trong rạp hát bao nhiêu, giờ đây trên con hẻm phía sau nàyvắng vẻ hiu quạnh bấy nhiêu. Vài chú chuột rúc vô lục lọi trong thùng rác thực tự nhiên. Hình như chúng coi đây là thế giới riêng biệt của mình. Tiếng giầy của Kim nện xuống mặt đường nghe lộp cộp cũng không làm chúng hoảng sợ.

Đêm San Francisco lành lạnh. Mặc dù là mùa hè, gió đêm vẫn làm cho người ta ra đường phải khoác thêm áo lạnh. Tối nào cũng vậy, Kim lặng lẽ đi trong con hẻm này rồi băng qua đường Browdway, ngược lên phố chính Chinatown tới chỗ đậu xe. Mấy tháng trước, thằng bạn trai nàng còn đưa đón. Bây giờ đã chia tay, nàng phải lủi thủi đi về một mình. Cuộc tình đuyên đầy sóng gió đó đã tạo cho nàng tánh lỳ lợm và chai đá hơn bao giờ hết.

Kim nghĩ tới người chồng đầu tiên và đứa con có lẽ bây giờ đã lớn rồi. Cuộc tình đuyên học trò này, nàng đã phải trả bằng cái giá trốn nhà đi bụi đời với người tình đầu đời, mà kết quả là đứa con gái sanh ra trong cuộc sống lam lũ.

Cuối cùng, Kim cũng như chồng nàng không chịu nổi cuộc sống đây đọa nên đã quyết định xa nhau. Và anh ta đem con nàng về ở với cha mẹ. Từ đó, Kim mới thực sự là kẻ đi hoang. Nay nàng cặp thằng này, mai nàng ôm đứa khác. Thân thể gái một con, dáng đấp Âu á của nàng đã làm biết bao nhiêu ngã đàn ông hảo ngọt khốn đốn.

Bỗng Kim giật mình hoảng hốtvì có một người bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt. Nàng lùi lại mấy bước, và chợt nhận ra y là ngã thanh niên lỳ lợm trong rạp hát không một chút mảy may xúc động trong màn biểu diễn thoát y

của nàng. Kim nhình nhanh ra đâu hẻm, khúc đường còn xa quá để kêu cứu nếu người thanh niên này tấn công nàng. Kinh nghiệm cho biết, chỉ còn cách chiếu theo những gì y muốn. Nàng cố lấy bình tĩnh hỏi:

- Anh muốn gì?

Người thanh niên nhìn nàng từ đầu tới chân trong im lặng và từ từ tiến tới.

- Tôi không bao giờ mang tiền mặt trong người.

Người thanh niên vẫn nhìn nàng một cánh thật lạ lùng và im lặng. Kim lùi lại vài bước, nàng lên tiếng:

- Vàng bạc và hột xoàn trên mình tôi đều là đồ giả, chẳng đáng bao nhiêu. Nếu anh thích tôi xin tặng anh hết.

Bỗng vai Kim chạm vô tường. Nàng biết là không còn thối lui được nữa. Người thanh niên vẫn im lặng, tiến tới. Hình như y cố tình lùa nàng vô chỗ kẹt này. Chiếc thùng rác của cửa tiệm để phía sau này lớn như một toa xe lửa, che khuất mặt hẻm. Bây giờ nàng lại bị dồn vô đây thì kể như nằm trong tay tên bất lương này rồi!

Kim nhớ tới mấy tháng trước. Nàng đã bị hai tên đè ra ở quãng đâu đây. Hôm ấy trời mưa lâm râm. Chúng kéo nàngvô một góc kct. Tính thay phiên nhau hãm hiếp. Kết quả thực tức cười, cả hai ôm quần chạy chối chết. Chúng đâu có ngờ, cô vũ nữ biểu diễn thoát y ngon lành này vừn có đai đen nhu đạo, vừa có đai đem thái cực đạo nữa. Nghề biểu diễn thoát y phải tập thể thao để giữ thân thể cân đối và gọn gàng. Không nhưnhững đồng nghiệp khác, tập thể thao thẩm mỹ. Kim đã đi học võ để giữ da thịt như nghề nghiệp đòi hỏi. Cũng vì vậy, nàng rất tự tin đi trên con hẻm vắng người này. Đìêu mà không có đồng nghiệp nào của nàng dám làm nhưnàng. Nhưng đêm nay, gặp người thanh niên lạ lùng này. Tự nhiên Kim thấy mất bình tĩnh. Nàng tọc tay vô trong bóp, nắm lấy ống hóa chất tự vệ. Thứvũ khí rất lợi hại hợp pháp này chính cảnh sát San Francisco đã đề nghị Kim màng theo bên mình.

Người thanh niên đã tới sát bên Kim. Nàng đưa ống hóa chất tựvệ lên sịt thẳng vào mặt y. Kim tin rằng y phải nhẩy dựng lên, té bật ngửa ra sau, bất tỉnh ít nhất vài tiếng đồng hồ. Nhưng sự việc không như nàng nghĩ. Ngã thanh niên đưa tay vuốt mặt, lầm lỳ hỏi:

- Cái gì tê tê vậy ?

Người Kim bắt đầu run lên. Không lý ống hoá chất của nàng đã hết hiệu lực rồi hay sao. Đĩeu đó vô lý, vì nàng nhớ thực rõ là ống hoá chất này mới mua chưa đầy hai tháng mà. Đâu có lý nào như vậy được. Kim không còn thì giờ suy nghĩ nhĩeu hơn nữa. Ngã thanh niên đã tới sát bên nàng. Kim vận hết nội lực, nắm tay thực chặt. Thét lên một tiếng, đấm thẳng vào mặt địch thủ. Hình như tay nàng vừa chạm vào một vật gì mền như cao su. Người thanh niên vẫn đứng yên sừng sững trước mặt nàng. Kim xoay luôn mình, đá tốc vào bộ hạ y. Cái đá của nàng có thể vớ năm bẩy viên gạch trồng lên nhau. Nếu địch thủ bị đá trúng vô mình thôi cũng đủ gẫy năm nẩy cái xương sường chứ nói gì trúng bộ hạ như trường hợp này. Chắc chắn không ai chịu nổi đòn sát thủ nàng vừa tung ra. Nhưng y vẫn đứng đó, bình thản nhìn nàng. Tệ hại hơn nữa, bàn chân nàng bây giờ lại mắc kẹt luôn giữa hai đùi hắn. Nàng đã cảm thấy bộ phận sinh dục của đàn ông ngay ống chân mình.

Mồ hôi Kim tháo ra như tắm. Nàng dựa hẳn lưng vào tường. Hai tay dang ra, bàn tay úp vô vách, cố giừ thăng bãng cho thân thể. Tâm thần Kim rối loạn. Nàng không thếnào tin được sựviệc đangxẩy ra. Dù cho tên bất lương này có là cao thủ trong làng đấm đá tới đâu thì cũng chịu được cú đấm của nàng là cùng. Chứ không thế nào y lại đưa cả bộ hạ ra hứng lấy cái đá ngàn cân của nàng như thế,mà không hề nhãn mặt lại hay sao?

Bỗng nàng để ý chiếc bóp còn đeo lủng lẳng bên hông đã mở ra,lúc nàng lấy ống hoá chất tự vệ. Trong bóp còn một con dao bấm,nàng lấy được của hai tên nhóc hôm chúng tính đè nàng ra. Với một cử động thực lẹ làng, Kim thọc tay vô bóp lấy con dao. Bật lưỡi thực nhanh và lấy hếtsức đâm thẳng vô bụng ngã thanh niên.

Một tiếng "rắc" khô khan vang lên, lưỡi dao gẫy làm hai. Cán dao còn nằm trong tay Kim, nửa kia dính cứng trong bụng ngã thanh niên nhưng y vẫn fâm lỳ đứng trước mặt nàng, trong khi tay Kim đau như chạm phải lửa? Và một lúc sau, y lấy tay rút lưỡi dao ra, ném mạnh ra phía sau. Tiếng thép rít lên trong đêm nghe rợn người. Lưỡi dao cắm sâu vào vách tường đối diện như chui vào một vách gỗ mục.

Thời gian như ngưng đọng. Không gian loãng ra. Kim cảm thấy đầu óc mình bầy nhầy và thân thể như nhão ra. Nàng từ từ đổ xuống như một xác chết. Nhưng người thanh niên đó đã đưa tay giữ nàng lại. Y từ từ cởi hàng nút áo phía trước ngực Kim ra. Cử chỉ của y thực chậm như một chú mèo đang vờn con chuộc nhỏ run rẩy trong tầm tay. Chẳng mấy chốc, bộ ngực trần trụi, núi lửa của nàng bật ra khỏi áo lót. Hắn im lặng đứng nhìn rồi bất chợt cặp mắt sáng lên long lanh. Miệng từ từ há lớn. Hai chiếc răng nanh dài như nanh heo rừng lồ lộ.

Kim thét lên rồi bất tỉnh. Những hình ảnh ma quái từ trước tới giờ trong trí tưởng hằn lên trong đầu óc Kim thực rõ. Bây giờ hình như có tiếng sóng vỗ rì rào đâu đây. Nàng nằm bất động, nhưng đâu óc bắt đầu làm việc. Có hơi thở lành lạnh bên má. Tiếng khò khè nhè nhẹ bên tai. Nàng vẫn nhắm chặt mắt. Bởi vì Kim biết chắc rãng; kẻ đang nằm bên cạnh nàng là ngã thanh niên nọ. Không, phải nói là con ma cà rồng tính hút máu nàng đang nằm đó thì đúng hơn.

- Em tỉnh lại rồi à?

Kim lạnh mình nghe tiếng con ma cà rồng hỏi. Nàng từ từ mở mắt, run run đáp:

- Tại sao anh biết em tỉnh rồi?

- Hơi thở em đã bình thường, đầu óc em bắt đâu làm việc

- Em chưa mở mắt và còn nằm bất động cơ mà.

- Con tim em đỏ ói. Thần kinh em đã căng lên.

- Anh nhìn thấy những thứ đó hay sao?

- Thấy.

- Anh là ai. Từ đâu tới?

- Có nói cũng không hiểu.

- Có gì thần bí à?

- Với anh; Không!

- Có phải anh định hút máu em không?

- Có

- Tại sao em còn sống?

- Chưa hút máu.

- Anh còn ý định hút máu em hay không?

- Chưa

- Chưa là sao?

- Chưa được.

Kim từ từ mở mắt, qua ánh sáng lờ lờ của ánh trăng, nàng nhìn thấy con ma cà rồng nàm sát bên mình như một tình nhân hìên lành. Kim để ý thấy mình đang nằm trên một bãi cát, sát bờ biển. Oùân áo nàng đã mặc gọn gàng. Hàng nút áo trước ngực cũng được cài lại cẩn thận. Nàng từ từ ngồi dậy trong khi con ma cà rồng vẫn nằm yên.

- Đã có cô gái nào gặp anh mà không bi hút máu như em chưa?

- Em là người thứ nhất.

Người thứ nhất không bi hút máu à?

- Không. Người thứ nhất gặp.

- Anh tới đây bao lâu rồi?

- Vừa tới.

Kim hỏi lại câu hỏi lúc nãy nàng vừa hỏi: .

- Anh tử đâu tới?

- Thật xa và thực gần.

- Nghĩa là làm sao em không hiểu?

- Không.

- Không là làm sao?

- Là không.

Kim im lặng, nàng nhìn ra biển. Một mầu đem chạy dài bất tận trong mù mịt. Sóng biển vẫn rì rào. Gió thực lạnh. Bất giác nàng rùng mình.

- Em lạnh quá.

Nghe Kim nói, con ma cà rồng từ từ ngồi dậy, vòng tay ôm lấy nàng, hỏi: .

- Làm sao?

Kim rụt dè nói: .

- Em muốn về nhà.

- Đi.

Nói xong, con ma cà rồng từ từ đứng dậy. Kim vịn tay y, đứng lên. Nàng co ro đi bên cạnh y như một cặp tình nhân thắm thiết bên nhau. Chính nàng cũng không hiểu tại sao lại có thể chấp nhận nghich cảnh một cách dễ dàng nhưvậy. Nhưng nghĩ cho cùng, bây giờ Kim có thể làm gì để thoát ra khỏi cánh tay con ma cà rồng này. Chạy trốn? Bằng cách nào đây? Tấn công y chăng? Đìêu này đã thử rồi. Từ võ nghệ của nàng, tới hoá chất tự vệ của cảnh sát và cả dao bấm nữa, đêu vô ích với con ma này!

Bây giờ hình như nàng không còn sự lựa chọn nào hơn là ngoan ngoãn cặp kè với y cho tới khi nào có dịp trốn đi mà thôi. Tuy nhiên, Kim vẫn thắc mắc; tại sao y chưa hút máu mình. Đi một lúc bên nhau thực lâu. Kim hỏi:

- Lúc nãy anh nói; chưa hút máu em được. Vậy bao giờ anh mới tính hút máu em?

Con ma cà rồng từ từ quay qua nhìn Kim, không trả lời câu hỏi của nàng. Y đưa một tay vòng qua vai Kim và bàn tay từ từ luồn qua cổ áo nàng. Kim hơi rùng mình, nhưug không dám có một phản ứng gì. Bàn tay y nhẹ nhàng mò mẫm trên ngực nàng. Hơi lạnh bàn tay y truyền qua thân thể Kim làm nàng rùng mình. Một lúc thực lâu, Kim mới để ý. Bốn ngón tay y bợ bên dưới ngực, còn ngón tay cái y cứ thoa thoa bên trên ở một chỗ duy nhất đó. Cả chục phút sau, con ma cà rồng mới lên tiếng:

- Cái này.

Kim chợt nhớ ra. Cái Bùa Yêu do một tên ma cô xâm trên ngực nàng bằng một chất gì đo đỏ như châu sa, hồi nàng vừa ly dị chồng đi hoang. Quả thực, lúc ấy nàng sống bạt mạng như một lãng tử bất cần đời.

Càng nghĩ, Kim càng cảm thấy hồi đó mình lìêu lĩnh một cách ngu dại. Tuổi mới lớn nào có biết gì trường đời ếây cạm bẫy. Lang bang từ Đà Nẵng, dám một thân một mình vô Sài gòn kiếm sống. Nàm trên toa xe lửa mấy ngày đêm với đầy mộng đẹp. Vừa bước xuống ga xe lửa Sàigòn là Kim đã rơi vào bẫy sập của đám lưu manh ở đó ngay.

Quả thực cũng sui cho nàng, xe lửa tới nhà ga vào đúng lúc sắp tới giờ giới nghiêm. Mọi người vội vã kiếm xe chạy về nhà ngay. Lúc đó tình hình chiến sự thật căng thẳng. Đêm đêm, hỏa châu rọi sáng khung trời thành phố. Tiếng

bom đạn ì ầm xa gần khắp lối.

Nàng còn đang ngơ ngác thì một tên lưu manh rà tới, giật chiếc va li với tất cả tìên bạc, quần áo trong đó. Y nhẩy lên xe Honda cùng đồng bọn chạy mất dạng. Cái nguy hại nhất là giấy tờ tuỳ thân của Kim đều để trong va li Đêm đó, trời mưa như thác đổ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Kim đã khóc ngất đi như một đứa trẻ mất mẹ. Sự sợ hãi cùng cực ập tới thực man dại. Hơn ai hết, Kim biết rằng; một kẻ thất thơ, thất thểu ngoài đường như thế này trong giờ giới nghiêm, rất dễ dàng bị bắn hạ bởi những toán nhân dân tự vệ, hoặc ít nhất thì cũng bị lính bắt đem về bóp đìêu tra như một đặc công Việt cộng xâm nhập đô thành để phá hoại. Đó là chưa kể tới cái đói và lạnh bắt đầu ào tới hành hạ cơ thể nàng.

Kim đi lần lũi trong mưn gió. Cuối cùng, nàng tìm được một cái kẹt hở ra ờ một góc chợ Bến Thành. Mừng rỡ, Kim chui vô trong chợ. ít nhất thì ở đây cũng tránh được cơn mưa. Nàng còn đang hí hửng thì một bàn tay nắm lấy đầu nàng la lên:

- Lần này thì tao núm được mày rồi. Có chạy lên trời mới thoát được.

Kim hoảng hốt, mếu máo:

- Trời ơi, buông tôi ra.

Một cái tát như trời giáng làm Kim thấy trời đất quay mòng mòng.

- Buông mày ra à, quân khốn nạn. Tao gác ở đây, rình mò cả tháng mới núm được mày mà lại bảo buông ra dễ dàng như vậy được hay sao?

- Trời ơi, tôi có làm gì đâu mà ông đánh tôi.

Người đàn ông nắm tóc Kim cười ha hả:

- Mày có làm gì đâu hả? Đứa nào lẻn vô đây ăn cắp bấy lâu nay, làm tao khổ sở như thế nào mày có biết không?

Kim cãi:

- Tôi mới ở mìên Trung tới tối nay, làm gì ăn trộm bay lâu nay được cơ chứ.

Ngã đàn ông cười ha hả:

- A, thì ra tao đổ oan cho mày hả. Vậy đưa giấy tờ tao coi mày ở đâu.

- Tôi vừa bị tụi lưu manh giật hết quần áo giấy tờ rồi.

Ngã đàn ông gác chợ càng cười lớn hơn.

- Mày khỏi phải nói tao cũng biết là không có giấy tờ gì rồi Cái thứ ăn trộm như mày làm gì có giấy tờ gì cơ chứ. Thôi, đừng nói nữa. Theo tao vô trạm gác để sáng

mai tao giao cho cảnh sát cho rồi.

Vừa nói, ngã vừa nắm luôn lấy áo Kim lôi đi. Nàng cố ghì lại. Hàng nút áo phía trước ngực bật tung ra thực dễ dàng. Chiếc áo lót mỏng manh không che hết được khuôn ngực lồ lộ. Ngã gác chợ bỗng ngẩn ngơ. Hình như từ lúc núm được nàng, ngã mừng rỡ nên không đểý tới đối tượng là ai. Tới lúc chiếc áo ngoài tuột ra. Da thịt Kim phơi trần, ngã mới nhìn nàng sững sờ. Mặc dù trong chợ chỉ có lác đác đây đó vài ngọn đèn, nhưng cũng đủ ánh sáng lờ mờ cho hắn thấy đang nắm trong tay một thiếu nữ trắng trẻo, có da có thịt. Chứ không phải những hạng trộm cắp lam lũ hàng ngày như ngã thường gặp.

Kim nhìn rõ nét ngạc nhiên trên khuôn mật khắc khổ của tên gác chợ. Nàng nói thực nhanh:

- Tôi đã nói với ông là tôi không phải chui vào đây ăn trộm mà.

Ngã gác chợ hơi run run hỏi:

- Vậy chứ mày chui vô đây làm gì?

- Tôi đã nói với ông là tôi từ mìên Trung mới tới tối nay.

Tự nhiên nết mặt sững sờ của tên gác chợ từ từ biến sang xám ngắt. Ngã run run hỏi:

- Không lẽ...không lẽ mày là đặc công Việt cộng tính chui vô đây đốt chợ sao?

Lời nói của ngã gác chợ tự nhiên làm Kim cũng run lên. Nàng lắp bắp nói:

- Ông... ông đừng có nói ẩu nghe. Buông tôi ra.....

Vậy thì chết tía tao rồi. Nếu hôm nay không bắt được mày, có lẽ tao dám thành con heo quay trong cái chợ này lắm. Mù nội tao cũng không dám buông mày ra đâu.

Nói xong, y vội vàng đè Kim xuống đất, móc ngay sợi đây thừng dắt sau lưng, lật đật trói nghiến hai tay Kim ra phía sau. Kim sợ hãi la lớn:

- Cứu tôi với.cứu tôi với

Nghe Kim la lớn, Ngã gác chợ hoảng hốt, nói thực nhanh:

- Chết mẹ, nó còn đồng bọn nữa.

Nóixong, y lột ngay chiếc áo lót của nàngtọngvô miệng Kim làm nàng không thế nào la lối được nữa. Có lẽ vật lộn với nàng trong tinh thần cãng thẳng tới tột độ, nên sau khi trói và bịt chặt được miệng Kim lại rồi, y ngồi sát ngay bên mình nàng thở ồ ồ. Chỉ một lát sau, y lại vội vàng nhổm dậy, như hốt hoảng, nhìn trước nhìn sau. Chạy ra khe hở chỗ Kim chui vô chợ lúc nãy, lăn cái thùng phi thực lớn che lấp khe hở đó lại. Thì ra đó chỉ là cái bẫy để nhử những tên chui vô chợ ăn trộm. Không may cho Kim, nàng lại đút đầu ngay vô chỗ này!

Tên gác chợ, sau khi bít khe hở đó lại rồi, y hăm hở lôi Kim đứng dậy, kéo nàng đi về phía trước. Không cách nào hơn là đi theo ngã. Y đưa Kim vào một căn phòng thật nhỏ, có đèn sáng. Nàng đoán có lẽ đây là văn phòng của tụi gác chợ. Kim còn đang nhìn quanh thì bỗng nghe tên gác chợ lẩm bẩm.

- Không được, để nó ở đây, đồng bọn nó tới giải vây thì chết một cửa tứ. Đem mày vô kho chứa đồ chắc ăn hơn.

Nói xong y lại kéo Kim đi. Lòng vòng một lúc, y dẫn nàng tới một căn phòng khác. Phải nói, chỗ này chỉ là một cái hẻm nàm giữa hai gian hàng nho nhỏ. Người ta quay lại để chổi cùn, rẻ rách mà thôi. Tuy nhiên, nơi đây thực kín đáo vì nó nằm khuất hẳn vào mé trong sát vách tường.

Bên trong không có đèn đuốc gì. Nhưng phía trên trống hốc, không có trần nhà, nên đèn ngoài chợ rọi vô cũng thấy mọi vật lờ mờ. Kim bị ấn ngồi xuống giữa đám chổi cùn rẻ rách ấy. Ngã gác chợ cũng ngồi xuống sát bên cạnh nàng. Nơi này chật chội, nên hai người ngồi bên nhau, nhưng kỳ thực gần như ép sát vào nhau mới đủ chỗ.

Ngã gác chợ ngồi bên nàng một lúc. Có lẽ lúc này hắn đã đỡ mệt nên quay qua hỏi nho nhỏ:

- Bộ mày là đặc công Việt cộng từ mìên Trung tới đây đốt chợ thực hả?

Kim không nói được nên lấc đâu nguầy nguậy. Y lại hỏi:

- Chứ không lẽ mày chui vô đây ăn trộm đồ hay sao?

Kim lại lắc đầu. Nàng bị y bịt chặt miệng nên không thế nào nói năng gì được. Bỗng Kim nẩy ra một ý nghĩ thực táo bạo. Nàng xoay ngang người. Bộ ngực trần trụi của Kim tì ngay vô bên hông tên gác chợ. Nàng ép sát phần da thịt nóng bỏng đó vô mình y. Tên gác chợ như chợt tự hiểu hành động của Kim. Y buột miệng:

- Mày là gái điếm từ mìên Trung mới vô đây hả? Kim vội vàng gật đâu lia lia. Ngã gác chợ bỗng cười phá lên, nói:

- Con cô hồn, mày làm tao hết vía, tưởng mày là đặc công vô đây đốt chợ chứ. Tại sao lúc nãy không nói hả bà chằng lửa.

Kim nheo mắt mừng rỡ vì ý nghĩ ngờ nghệch của y. Thấy nét mặt nàng hớn hở. Y ghé sát nhìn vô mặt nàng rồi buột miệng:

- Em là Mỹ lai hả ?

Kim lại gật đầu lia lịa và nàng càng ép sát ngựcvô mình ngã hơn nữa. Chỉ một lúc sau, thân thể hắn đã nóng lên rồi. Một tay y vòng qua mình nàng. Kim biết chắc có thể dụ được tên này rồi. Nàng trà sát nhe nhẹ bộ ngực núi lửa vô mình y. Trước khi vô Sàigòn, Kim cũng đã từng nằm trong tay cả chục thằng đàn ông sau khi ly dị chồng. Bởi vậy, bây giờ có phải ngủ với tên gác chợ này, để giải quyết những khó khãn ngày hôm nay cũng là việc bắt buộc phải làm thôi.

- Em tên gì?

Kim lắc đầu, ú ớ không nói được. Nàng dụi miệng vô vai tên gác chợ như nói với y tháo chiếc áo lót cột ngang miệng nàng ra. May mắn cho Kim, tên này cũng không đến nỗi ngu cho lắm, y hiểu ngay nàng muốn gì. Vừa đưa tay kéo chiếc áo lót cột ngang miệng Kim ra, y vừa nói:

- Đừng có la lối nghe bà nội.

Miệng Kim được tự do, nàng thở một hơi dài như bù đắp khi miệng bị bịt kín nên mũi cũng bi vạ lây, rồi mới nói nho nhỏ, như thì thầm:

- Em không có la lối gì đâu.

- Vậy thì tốt.

Em tên là Mỹ Kim. Còn anh tên là gì? .

- Anh tên Tư Hên.

- Bộ anh Tư là người giữ an ninh khu chợ này hả?

- An ninh cái khỉ mốc gì. Ban ngày thì quét chợ, ban đêm ngủ lại đây coi chừng mấy tên ăn trộm thôi. Bộ em mới từ mìên Trung tới đây đêm nay thực hả?

- Dạ, bộ anh Tư không tin em hay sao. Em vừa tới ga xe lửa Sàigòn cách đây mấy tiếng. Trời mưn to quá, đang lớ ngớ sợ tới giờ giới nghiêm, sách va li chưa biết về đâu thì bị hai tên chở nhau trên xe Honda, giựt mất hết mọi thứ.

- Thế tại sao em lại chui vô đây?

- Anh nghĩ xem, lúc em chui vô đây là giờ giới nghiêm rồi. Vừa muốn đục mưa, vừa sợ lính đi tuần tiễu hỏi giấy tờ thì lôi thôi to. Bởi vậy, thấy cái khe hớ có thể chui vô chợ mừng quá. Ai ngờ lại gặp anh nện cho một trận.

Tư Hên cười hì hì như để xí xóa sự lâm lẫn của mình.

- Em cũng làm anh hết hồn chứ bộ rởn chơi sao.

Kim cố mỉm cười thực tươi, rụi đâu vào vai Tư Hên.

- Em có làm gì đâu mà anh hết hồn chứ.

- Em còn phải nói hay sao. Lúc đâu nắm được em, anh cũng không đểý. Tưởng là như mọi lần túm được mấy đứa ăn trộm vặt thôi. Ai ngờ một lúc sau thì anh để ý, em ãn nói khác hẳn đám ãn trộm. Rồi khi nhìn thấy da thịt em, anh mới chắc nhẳm là em không phải là giới trộn vặt trong chợ này rồi. Lúc đó anh nghĩ ngay tới mấy anh an ninh thường bảo phải coi chừng tụi đặc công có thể đốt chợ. Anh mới tá hoả lên...

Kim cười khúc khích:

- Và anh trói em lại, lôi vô đây núp hả?

- Phải rồi, nếu em là đặc công Việt cộng tới đốt chợ thì đâu có đi một mình bao giờ. ít nhất cũng phải là ba bốn tên. Bởi vậy anh mới phải trói em lại chạy trốn đó

chứ.

- Bây giờ thì anh biết em không phải là cái thứ ác ôn đó rồi phải không?

Tư Hên lắc đâu nói:

- Cũng chưa chắc lắm. Nhưng có đĩeu anh thấy em lai Mỹ nên cũng yên bụng. Đặc công Việt cộng đâu có đứa nào lai Mỹ bao giơ.ø

Kim cố nói cho Tư Hên yên chí hơn:

- Anh nói đúng rồi. Tụi Việt cộng chúng nó thù lính Mỹ lắm, làm sao em có thể là Việt cộng được. Hơn nữa, em chui vô chợ có một thân một mình. Vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ hãi nữa...

Nói tới đây tự nhiên Kim dớm dớm nước mắt. Nàng nghẹn ngào một lúc mới nói tiếp được:

- Em thú thựcvới anh, không biết sáng mai ra sao nữa. Bâygiờ em chỉ còn lại độc nhất một bộ đồ mặc trên người.

Không quen biết ai tại đây. Không tìên không bạc. Ngay cả giấy tờ cũng mất hết mới khổ chứ...

Ngưng một lúc cho qua cơn xúc động. Mỹ Kim nói tiếp:

- Lúc nãy anh hỏi em có phải là gái điếm từ mìên Trung mới vô đây hay không. Em gật đâu đại để đánh tan cái ý nghĩ em là Việt cộng của anh thôi. Chứ thực ra em có làm điếm, làm đĩ bao giờ đâu.

Tư Hên đã thấy người nóng lên hừng hực rồi. Thân thể trần trụi của Kim cứ tì sátvô mình chàng như thế này chịu làm sao nổi nữa. Nhất là lúc Kim bắt đâu khóc lại càng làm cho chàng khích động nhìêu hơn nữa. Từ nhỏ tới lớn. Tư Hên mồ côi cha mẹ, sống lay lứt từ vỉa hè này sang ngõ hẻm khác, cho tới khi khôn lớn, kiếm được chân gác chợ tại đây là làm luôn cho tới bây giờ. Cái thú duy nhất của chàng là mấy sị rượu đế. Chưa bao giờ Tư Hên gặp một người con gái ngon lành nào như Mỹ Kim nằm trong vòng tay như đêm nay. Nghe Mỹ Kim thủ thỉ một lúc. Tư

Hên run run hỏi:

- Như vậy...như vậy, tại sao em tới đây làm gì?

Thấy Tư Hên thều thào run rẩy. Mỹ Kim bịa chuyện thực nhanh:

- Em chẳng may lấy phải thàng chồng khó khăn. Gia đình y lại cổ hủ. Cả nhà y hành hạ em như con đầy tớ. Chịu không nổi, em mới trốn vô đây tìm mấy đứa bạn. Ai ngờ vừa tới nơi đã gặp cảnh này.

- Vậy bạn bè em đâu?

- Bây giờ nào có biết chúng nó ở đâu. Giấy tờ, đia chỉ đều để trong va li đã bị cướp mất hết rồi.

- Như vậy làm sao em sống ở đây được cơ chứ?

- Em cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Tư Hên im lặng một lúc. Những ý nghĩ táo bạo thoáng qua trong đâu chàng thực nhanh. Bàn tay chàng đã choàng qua vai Mỹ Kim kéo nàng ngả vô mình hồi nào không hay.

Da thịt người con gái này sao thơm tho và mịn màng quá. Nàng lại thực ngoan ngoãn để chàng ôm ấp mà không có một cử chỉ chống đỡ nào. Tư Hên càng làm tới. Thân thể chàng tràn qua mình nàng. Mỹ Kim thì thào:

- Anh còn không cởi trói cho em hay sao?

Tư Hên không còn suy nghĩ gì được nữa, chàng nghe lời Mỹ Kim như một cái máy. Hai bàn tay lụp chụp, vụng về Cả chục phút sau chàng mới tháo được sợi giây cột tay cho Mỹ Kim. Nàng đã ôm lấy chàng, vặn vẹo trong từng hơi thở ngùn ngụt của chàng.....

Hình như trởi gần sáng. Tuy phờ phạc vì bị Tư Hên nhồi bóp. Nhưng khi anh chàng lãn kềnh ra ngủ say như chết lại là lúc Mỹ Kim tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nàng đã thấy cái bóp đẩy cộm của TưHên trong túi quần ném bên cạnh. ý nghĩ bất chính thoáng qua thực nhanh trong đầu nàng. Ngay lúc ấy, Mỹ Kim lại nhìn thấy sợi dây Tư Hên trói nàng tối qua. Nàng nhẹ nhàng nhổm dậy. Kéo hai tay

TưHên lại với nhau, cột chặt. Anh chàng vẫn ngủ say như chết. Mỹ Kim lại bò xuống phía dưới chân, cột luôn hai cẳng Tư Hên lại. Ngay lúc ấy Tư Hên tỉnh đậy, chàng tá hỏa la lên:

- Em làm cái gì vậy? .

Mỹ Kim cười hì hì nói:

- Cực chẳng đã em phải mượn anh ít tìên trong lúc khó khăn này thôi nhe anh Tư.

Tư Hên thấy Mỹ Kim trở mặt, tức tối la lớn:

- Bớ người ta cứu tôi.....cứu tôi với.

Mỹ Kim sợ hãi, vớ luôn chiếc áo TưHên ném cạnh đó, nhét vô miệng chàng thực nhanh. Tiếng la của Tư Hên mắc nghẹn trong cổ họng lìên. Mỹ Kim cột thực chặt chiếc áo quanh mặt Tư Hên rồi vội vàng mặc nhanh quần áo vào Nàng lúng túng mãi mới mặc xong quần áo và lúc đó mới phát giác ra chiếc áo nàng đang mặc là của Tư Hên, còn áo của nàng, Mỹ Kim đã lấy cột miệng Tư Hên lại rồi.

Mỹ Kim tần ngần một lúc. Nàng nghĩ không lẽ lại mặc cái áo đàn ông này mà chạy ra đường hay sao. Nếu không kéo bị người ta nghi, lòi ra vụ ăn trộm này mới lại phiền phức. Nghĩ vậy, Mỹ Kim vội vàng cởi chiếc áo đang mặc ra. Nàng tính lấy lại chiếc áo của mình.Trong trường hợp Tư Hên có la lên nữa thì nàng có cái áo của hắn cột nhanh miệng hắn lại là xong. Nhưng ai ngờ, khi Mỹ Kim kéo được chiếc áo trong họng Tư Hên ra thì thấy y vẫn im lặng. Nàng để ý nhìn kỹ lại, bỗng hoảng hốt vì thấy mắt y trợn ngược và đã tắc thở tự bao giờ. Có lẽ lúc nãy, nàng bịt miệng y lại, vô tình cột luôn cả lỗ mũi nên y ngộp thở mà chết cũng nên.

Không còn suy nghĩ gì nữa. Mỹ Kim chụp nhanh mớ qùân áo chạy bayra ngoài phòng. Nàngvừa chạy, vừa mặc vội chiếc áo vào. Cũng may nàng giữ chiếc bóp của Tư Hên nên có thể có tĩen trong đó sống qua cơn hiểm nghèo này. Vừa ra tới ngoài một quãng. Mỹ Kim đã thấy lác đác vài người tới dọn hàng. Chiếc cổng chợ đã có ai kéo qua một bên. Nàng vội vã băng qua cửa chợ, chạy ra ngoài đường.

Đi chưa đâyvài chục bước, nàng gặp ngay hai tên đứng chặn trước mặt hỏi:

- Mày ở khu vực nào, tới đây làm ăn mà không trình diện tụi tao?

Mỹ Kim bước né qua một bên, nói lớn:

- Ơ hay, mấy người nói cái gì lạ vậy. Ai làm ăn cái gì. Lui ra cho tôi đi, không tôi la lên cho lính bắt bây giờ.

Cả hai tên cùng cười ngặt nghẽo. Một đứa nói:

- Bất cứ đứa nào muốn đi khách ở khu vực này phải hỏi tụi tao. Mày ở đâu tới, ngang nhiên làm ăn ở đây mà còn lớn giọng nữa à?

- Mấy người đừng nói ẩu nghe. Ai đi khách hồi nào. Nàng vừa nói xong thì tên đứng cạnh Kim chụp ngay lấy tay nàng đang cầm cái bóp của Tư Hên. Y lại chỉ vô

ngực nàng nói:

- Mày nhìn coi, cái áo mày đang mặc là của gã khốn khổ nào đó. Chiếc bóp mày đang cần trong taykhông phải là của y hay sao? Tao nhìn qua cũng biết là mày ngủ khe, ngủ kẹt với thằng nào đó. Nhân lúc nó mệt lăn ra ngủ, mày ăn cắp đồ dọc đi. Lật đật mặc lộn luôn cả áo.

Tên đứng bên cạnh cũng cười hì hì, nói:

- Còn nữa, cô em vội vàng quá, cài lộn cả núc áo xéo xẹo Thôi, ngoan ngoãn theo tụi tao về nói chuyện phải quấy Nếu không tụi tao mới là người la lên cho lính bắt

mày, chứkhông phải là mày la lên cho lính bắt tụi tao đâu.

Kim nghĩ thực nhanh trong đầu, Thà rằng nhận đại là điếm, theo tụi này tới đâu thì tới. Nếu để chúng la lên, lòi ra vụ nàng giết Tư Hên còn khổ nữa. Kim run run nói:

- Hai anh thông cảm mà. Em mới từ miền Trung tới đây tối qua. Đâu có biết ất giáp gì đâu.

- Nếu em biết điều như vậy thì tết. Vê nhà anh tắm rửa rồi đi uống cà phê nhé.

Kim gật đầu yếu ớt. Một tên vẫy chiếc xe xích lô máy vừa chạy qua. Cả ba cùng leo lên. Chỉ vài phút sau, xe vô một con đường hẻm thực nhỏ đọc theo mé sông. Cả ba phải xuống xe đi bộ vô trong. Băng qua một con cầu gỗ chênh vênh, tới một cãn nhà sàn lụp sụp. Tên đi trước mở cửu chui vô. Y bật hộp quẹt, thắp ngọn đèn dầu lên, cười hì hì:

- Đây là đại bản doanh của tụi anh. Mấy đứa đi khách khu vực chợ Bến Thành đều phải tới đây thương lượng trước. Em mới tới nên khôngbiết, tụi anh cũng thông cảm. Em tên gì?

- Dạ Mỹ Kim.

- Ừ tên cũng đẹp và hợp với em lắm. Tối qua em đi khách ra sao hả?

Kim còn đang ngần ngừ thì y giật luôn cái bóp trong tay nàng. Phản ứng tự nhiên, nàng níu lại. Một cái tát như trời giáng ập xuống mặt Kim. Nàng ngã chúi vô vách.

- Khốn nạn, tụi tao tử tế mà mày còn không biết đìêu. Tính chống cự hả?

Kim sợ hãi, nhìn y mở chiếc bóp của Tư Hên ra coi.

Bỗng y cười lên sằng sặc, nói: .

- Tưởng mày ngủ với ai. Té ra là thằng Tư gác chợ. Nó làm gì có đồng teng nào mà mày mất công mất sức như vậy chứ.

Nóixong, y vứt chiếc bóp trước mặt nàng. Giấy tờ, hình ảnhvăng tung toé trên sàn nhà. Mỹ Kim run lập cập. Nàng không ngờ hai tên ma cô này lại biết Tư Hên. Như vậy sáng ra, thế nào y cũng biết cái chết của tên gác chợ này. Kim còn đang lúng túng, nàng lại nghe tên ấy nói:

- Ê Năm ẩu. Mày xét xem con nhỏ này có dấu tiền bạc trong người không.

Nghe Hai Roi nói. Năm ẩu kéo Kim đứng dậy, luồn tay vô khắp mình nàng mò mẫm. Bàn tay xương xẩu của y không bỏ sót một chỗ nào. Nó thọc cả tay vô những chỗ kín đáo nhất của nàng mà Kim vẫn phải đứng im không dám nhúc nhích.

- Có gì không Năm?

- Không có một teng nào hết.

- Sao kỳ cục vậy?

Vừa nói, Hai Roi vừa kéo Kim lại gần. Y cởi áo nàng ra. Bộ ngực trần trụi của Kim lại vươn trơ trụi trước mặt y Kim vừa co người lại thì Hai Roi đã ngồi xuống tuột nhanh quần nàng ra. Thân thể tổng ngung mà Kim vẫn không có một phản ứng nào. Đầu óc nàng đang xoay vần làm sao thuyết phục được hai tên ma cô này không tố cáo vụ nàng giết tên gác chợ. Bởi vì Kim biết chắc ràng; không trước thì sau, chúng phải biết vụ ẩn mạng này. Chỉ một hôm thôi là báo chí sẽ làm ồn cái vụ Tư Hên bi trói và giết chết trong chợ rồi.

Trong lúc đầu óc Kim rối mù thì Hai Roi vẫn mò mẫm, khámxét thân thể nàngtừng chút một. Yvạch mông, banh háng nàng ra, nhìn thực sát tìm kiếm. Một lúc sau, y đứng dậy lắc đầu nói: .

- Không lý mày cho nó chơi không thực sao?

Bỗng Kim chợt nghĩ ra một cách thật độc đia. Nàng mừng như bắt được của, mỉm cười, nói:

- Hai anh ngồi xuống đây đi, em nói cho mà nghe.

Thấy Kim tự dưng vui vẻ như vậy. Cả hai tên ma cô hơi ngạc nhiên, nhưng y cũng nghe lời nàng, ngồi xuống sàn nhà xem Kim nói gì.

- Lúc nãy em thấy hai anh hình như cũng quen với cái anh chạyxe xích lô máy phải không?

Năm ẩu lật đật nói:

- Mười Lôi ở đầu hẻm cạnh chợ chứ ai.

Hai Roi cẩn thận hơn, ngần ngừ hỏi:

- Em hỏi Mười Lôi làm chi vậy?

Mỹ Kim thích thú cười khúc khích nói:

- Em hỏi chơi vậy thôi. Vì biết đâu mai mốt còn phải nhờ tới anh ấy.

- Nhờ thàng đó cái gì chứ?

Kim ngồi sát vô mình Hai Roi, kéo y vô lòng nàng mỉm cười hỏi:

- Em hỏi thực anh Hai. Anh cần tiền lắm hả?

- Tìên mà ai không cần, còn phải hỏi nữa sao?

Kim ưỡn ngực, để khoảng da thịt trắng ngần, mượt mà đồi núi ấy, rung rinh trước mặt Hai Roi, nói:

- Anh có nghĩ đàn ông Sàigòn chết với em được không?

Năm ẩu lật đật nói:

- Lúc nãy thằng Hai Roi không hăm tao thì tao đã đè mày ra rồi. Bây giờ mày còn kiêu khích tụi tao nữa hay sao?

Hai Roi thấy Năm ẩu nói vậy cười hì hì.

- Mày chỉ được cái ẩu là không ai bằng. Bộ nó thăng thiên độn thổ được hay sao mà sợ chứ. Cái tao muốn bay giờ là tiền kìa.

Lúc nãy, khi Năm ẩu khám người Kim, nàng đã thấy hơi thở tên ma cô này nóng hừng hực rồi. Đàn ông trừ khi liệt dương, có ai gần gủi đàn bà thơm tho như nàng mà lại không bốc cơn thèm khát lên được cơ chứ. Kim biết thế nào nàng cũng phải ngủ với cả hai tên này rồi. Nhưng phải làm sao bịt miệng chúng lại mới yên thân được. Nghe Hai Roi nói vậy, Kim với tay, cầm lấy tay Năm Ẩu, để lên ngực nàng mỉm cười.

- Anh thử nghĩ xem, nếu có trự nào đông địa mà em cho phép như thế này, liệu nó có phải chi tiền ra không? Không để Hai Roi trả lời. Năm Ẩu được Kim kéo tay

để lên ngực nàng, lật đật bóp mạnh rồi nói ngay:

- Tao có bán nhà đi cũng chịu.

Kim cười khúc khích nói:

- Đó anh Hai thấy không. Nếu em ở đây đi khách kiếm tĩen cho các anh. Sợkhông kiếm ra tĩen hay sao?

Hai Roi gạt tay Năm ẩu ra.

- Em tưởng anh tin em chiu ở đây kiếm tìên cho tụi này ăn hút hay sao?

Kim vòng tay ôm lấy cổ Hai Roi.

- Thú thực với anh. Tối qua chân ướt chân ráo bước xuống xe lửa, đã bị hai tên bất lương giựt mất cái va ly. Tất cả giấy tờ, quần áo, tìên bạc đều tiêu hết. Vô tình chui vô chợ đục mưa, mà cũng là sợ lính hỏi giấy tờ nữa, nên mới gặp anh Tư Hên.

Năm ấu cười sằng sặc.

- Thằng đó hên thực.

Hai Roi tỏ ra thận trọng hơn, hỏi tới:

- Thế rồi em tưởng nó có tìên nên chớp cái bóp của nó chạy trốn phải không?

Năm ẩu vẫn cười sàng sặc, cướp lời Hai Roi:

- Rõ là kẻ cắp gặp bà già. Để chút nữa tụi mình đem cái bóp này tới bắt y chuộc.

- Khỏi y chết rồi?

Nghe Kim nói, Năm Ẩu ngưng cười. Hai Roi lắp bắp hỏi lại:

- Em nói cái gì. Thằng Tư Hên chết rồi à. Bộ em giết nó hả?

Mỹ Kin từ từ gật đầu.

- Em không cố ý giết y.

- Nhưng mà nó chết thực rồi hả?

- Dạ, y chết thực rồi.

Năm ẩu vụt đứng dậy, định chạy ra cửa. Kim hoảng hồn nói lớn:

- Anh Năm khoan hãy đi đã. Để em nói cái này trước khi các anh muốn làm gì thì làm.

Năm ẩu run run nói:

- Còn nói cái gì nữa. Mày giết thàng Tư Hên thì khổ rồi Thế nào lính nó cũng truy ra. Thà tao đi báo trước cho khỏi mang họa.

Hai Roi xô nhẹ Kim ra, nói:

- Khoan đã, chuyện đâu còn có đó. Mày đừng có làm ẩu nghe. Để tao hỏi nó cho ra lẽ đã.

Thấy Năm Ẩu trở vô, Kim cũng yên chí. Nàng biết là với dự tính trong đầu lúc nãy, Hai tên ma cô này sẽ khổ với nàng, chứđừngnói tới dám đi báo cảnh sát nữa. Nhưng phải ra tay lĩen, nếu không, chúng thiếu suy nghĩ, lụp chụp là nàng chết chắc. Bởi vậy Kim lật đật nói ngay:

- Tư Hên chết thực rồi. Nhưng chuyện này em cũng đâu có muốn như vậy. Chỉ tại y ép em thôi. Còn các anh đi báo cảnh sát bắt em. Nếu em khai ra là hai anh dàn

cảnh cho em giết hắn thì các anh có yên thân được hay không?

Nàng vừa dứt lời, cả Hai Roi và Năm ẩu cùng biến sắc mặt. Năm ẩu chu lên:

- Ê ê mày đừng có nói bậy nghe. Tụi tao dàn cảnh cho mày giết thằng Tư Hên hồi nào?

Kim bình tĩnh nói:

- Lúc Tư Hên chết, y bị trói cả chân lẫn tay. Bộ cảnh sát nghĩ em có thể làm chuyện đó một mình được hay sao?

Năm ẩu cãi:

- Nhưng mà tụi tao đâu có trói nó.

- Nếu em khai ra là một anh trói, một anh chặn họng nó chết. Còn em chỉ ngủ với y để dụ cho các anh giết y thôi thì cảnh sát tin ai?

- Nhưng mà tụi tao đâu có biết cái gì chứ?

Thấy Năm ẩu cãi nhau đôi co với Kim. Hai Roi bình tĩnh hơn. Y tỏ ra có kinh nghiệm giang hồ hơn thằng bạn nhỏ này nhìêu. Tuy nhiên cũng không khỏi lo sợ, nói:

- Thằng Năm im đi để tao nói đã. Nó mà ra cảnh sát khai như vậy thì bà hú cả đám đó. Cả tao lẫn mày đêu có tìên án. Nhất là mình lại nhìêu lần xích mích với thằng Tư Hên nữa. Bây giờ phải nghe rõ câu chuyện nó giết thằng TưHên ra sao đã, rồi mới tính được. Tao thấy chuyện này không đơn giản đâu.

Năm ẩu tiu nghỉu nói:

- Thì mày nói đi. Tưởng bắt được của bở, ai ngờ ôm cái vạ vào thân rồi.

Kim nói nho nhỏ, nhưng đủ để cả hai cùng nghe.

- Nếu các anh không báo cảnh sát thì ai biết chuyện này cơ chứ. Em ở đây làm tiền cho các anh không sướng hay sao?

Hai Roi hừ một tiếng nói:

- Mày tưởng tao tin mày được hay sao?

- Thì từ nãy tới giờ em có gì gian dối với các anh đâu?

- Được, như vậy mày nói đi. Thằng Tư Hên nó chết như thế nào?

Chết ngạt!

- Tại sao ngạt mà chết?

- Em lỡ bịt cả mồm lẫn mũi anh ấy.

- Bộ nó để yên cho mày bịt cả mồm lẫn mũi nó tới chết à?

- Lúc ấy em đã trói cả chân lẫn tay anh ấy lại rồi.

- Làm sao mày trói được cả chân lẫn tay nó cơ chí

- Anh ấy đè em ra cả đêm, ngủ quên đi tới sáng, nên bị trói lại rồi mới biết.

- Nhưng đã trói được y lại rồi. Tại sao mày còn giết y nữa?

- Anh không thấy sáng nay, em chạy bán mạng ra ngoài chợ đó hay sao. Chỉ vì lúc nhét rẻ vô miệng anh ta, em luýnh quýnh cột luôn mũi anh ấy lại, nên mới xẩy ra

nông nỗi này.

Bỗng Năm ẩu nói xía vô:

- Hai Roi à. Hay là mình giết mẹ con đĩ ngựa này đi cho êm chuyện.

Kim tái mặt. Nhưng nàng yên tâm ngay khi nghe Hai Roi nói:

- Bộ mày muốn chết hay sao mà giết nó cơ chứ.

- Tại sao?

- Mày có nhớ tụi mình về đây bàng cách nào không?

- Thì đi xe xích lô máy chứ gì.

- Ừ đi xe xích lô máy! Ai lái?

- Thằng Mười Lôi chứ ai.

- Vậy mày giết con nhỏ này rồi. Thằng Mười Lôi nó nhận ra tao và mày đi xe nó, chở con nhỏ này về nhà. Nó báo cho cảnh sát mày nghĩ sao? Như thế là hai tội giết người. Chết là cái chắc đó em. Đừng làm ẩu nghe.

Năm ẩu nhăn nhó hỏi:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hai Roi im lặng một lúc lâu. Nó đứng dậy bảo Năm ẩu:

- Bây giờ thế này. Mày ở nhà coi chừng con nhỏ. Tao ra ngoài chợ xem động tịnh thế nào mới tính được.

Nói xong, Hai Roi lật đật lấy cái nón cũ chụp lên đầu, vội vã bước ra cửa ngay. Chờ cho Hai Roi đi khỏi. Mỹ Kim mới nói:

- Anh,còn ý định kêu lính bắt em không?

Năm ẩu ngần ngừ trả lời:

- Nếu anh kêu lính bắt em, em có khai ra anh không?

Mỹ Kim trả lời nửa đùa nửa thật.

- Lúc đó em chẳng cần khai, cũng có người nói cho lính biết là các anh có đính líu vô vụ này.

- Ai vậy?

- Mười Lôi chứ còn ai nữa.

- Thằng Mười Lôi đâu có thù hần gì với tụi anh mà đi khai bậy như thế.

Nhưng khi bị lính hỏi sau khi giết người, em đi đâu thì em phải khai ra là Mười Lôi chở em tới đây.

- Em mà khai như vậy thì chấc chắn thằng Mười Lôi cũng bị lính tráng làm khó khăn rồi.

- Nhưng nó sẽ lại khai ra tụi anh để chạy tội.

- Nếu vậy chết anh rồi còn gì?

Mỹ Kim thấy tay anh chi này coi vậy mà nhát gan. Nàng nghĩ ngay tới cách ly dán y với Hai Roi.

- Nhưng nếu trường hợp em bị bắt. Em không khai ra anh thì anh đâu có sao.

Một thoáng mừng rở hiện lên mắt Năm ẩu, y nói thực nhanh:

- Em nói thực không?

Mỹ Kim kéo Năm Âu ngồi xuống sát bên nàng, thì thầm:

- Nếu chúng mình cùng một phe thì tại sao lại phải hại nhau cơ chứ. Từ lúc em theo các anh về đây tới giờ. Chỉ có anh Hai Roi đánh em, còn anh có làm gì em đâu.

Năm ẩu gật đầu nói:

- Ừ tánh anh từ nhỏ tới giờ không ưa đánh đàn bà.

Thằng Hai Roi nó táng em một bạt tai còn đớ. Em không để ý tên nó là Hai Roi hay sao?

- Không lý anh ấy hay đánh người ta bằng roi à?

- Ừ nếu đứa nào đi khách mà không nạp đủ tìên thì thế nào cũng ăn roi ngựa.

- Roi ngựa là cái gì vậy?

- À là cái roi của mấy ông lái xe ngựa, đánh con ngựa đó

Mỹ Kim rùng mình nói:

- Trời đất, đánh bằng roi ngựa, bộ muốn lấy mạng người ta hay sao?

- Ừ thằng Hai Roi nó nói. Mấy con đĩ ngựa không chịu nạp tìên thì phải đánh bằng roi ngựa.

- Thế mấy cô đó chịu để yên cho anh ấy đánh hay sao?

- Em tưởng chống cự được à?

- Nhỡ, mấy cô đó kiếm thằng khác bảo vệ thì sao?

Năm áu cười hì hì:

- Rừng nào cọp ấy mà em. Anh không thích đánh đàn bà, nhưng đàn ông thì hì hì.....

- Thì sao?

Thì dân giang hồ mới gọi anh là...Năm ẩu!

Mỹ Kim phì cười nói:

- Bộ anh hay làm ẩu lắm hay sao?

Năm ẩu cũng cười theo, nói:

- Không phải làm ẩu, mà là.... chém ẩu.

Mỹ Kim nhoài người ôm lấy Năm ẩu, đè y xuống sàn nhà, .cười khúc khích, để bộ ngực đong đưa trước mặt y.

Hai tay nàng bợ lấy khuôn mặt khờ khạo tới đờ đẫn của tên anh chi ma cô này. Nàng hỏi nho nhỏ:

- Anh chỉ biết chém ẩu, chứ có biết.....đâm ẩu không?

Vừa nói, nàng vừa xoay tròn bờ mông trên mình Năm ẩu Thân thể y đã nóng hừng hực. Mỹ Kim biết y thèm lắm rồi. Nhưng lúc nãy còn nể Hai Roi. Sau đó vụ Tư Hên làm y nguội lạnh. Bây giờ được nàng kích thích, y chồm dậy. Không còn nghĩ ngời gì nữa. Y rít lên:

- Đâm thì đâm chứ sợ gì.....

Tới giữa trưa thì Hai Roi trở về. Mặt mày phờ phạc. Y ném cái thể căn cước của Mỹ Kim lên bàn nói:

- Tụi thằng Bẩy Honda và Tám Chuột giựt va li của con Mỹ Kim. Tao hù chúng nó, lấy lại giấy tờ đây. Nhưng hàng họ thì mại hết rồi.

Năni ẩu hỏi:

- Còn vụ thằng Tư Hên thì sao?

Hai Roi thở đài:

- Chết ngắc chứ còn làm sao nữa. Tao sợ mã tà hỏi tới tụi mình bây giờ.

- Tại sao?

- Người ta tìm được cái áo của con Mỹ Kim nhét vô miệng thằng Tư Hên. Và, những chất bầy nhầy tùm lum.

Chứng tỏ nó ngủvới con bé này rồi bi trói lại và chặn họng cho tới chết.

- Như vậy thì mắc mớ gì tới tụi mình?

- Ai không biết gái điếm khu vực này là của tụi mình.

Bây giờ thằng Tư Hên ngủ với gái điếm mà bị giết thì tụi lính kín không tìm tới tao với mày thì còn kiếm ai nữa chứ!

- Nếu vậy chúng mình giao con Mỹ Kim ra.

- Để nó khai tao với mày chặn họng thằng Tư Hên à?

- Vậy bây giờ phải làm sao? .

- Chưa hết đâu.

- Cái gì nữa? '

- Tao còn gặp thằng Mười Lôi. Nó nói tụi mình làm cái gì thì làm, đừng có nói tới tên nó thì yên. Nó không muốn phải ra toà làm chứng làm cớ gì đâu.

- Tụi mình có làm cái gì đâu mà nó nói vậy, Tao chém thấy mồ tổ nó chứ đừng có hù!

- Mẹ mày, đừng có làm ẩu nhé. Nó mà la lên là chở tụi mình với con bé này từ chợ về sáng sớm nay là chết một cửa tử.

- Nhưng mà sự thực tụi mình có làm cái gì đâu.

- Có trời biết mà thôi. Tụi mã tà lại nghe lời mày hay sao?

- Vậy mày tính sao đây?

- Tao khó khăn lắm mới lấy lại được cái thẻ căn cước cho con nhỏ này. Bây giờ chỉ còn cách mua giấy xe đò cho nó trở về mìên Trung là yên. Để nó ở đây, lính bắt được, nó khai bậy, khai bạ là tiêu tùng.

- Mày tính như vậy cũng phải. Bây giờ đưn nó đi ngay đi Nếu không lính kím mò tới đây là thấy mẹ.

- Tao cũng tính là tối nay thế nào chúng nó cũng làm bộ xét sổ gia đmh. Nhưng ban ngày ban mặt thế này mà con bé này lòi ra là chết cả đám.

- Vậy phải làm sao?

- Chờ cho mờ mờ tối là đưa nó đi ngay. Tao cũng đoán trời sẽ mưa như mọi ngày, dễ dàng cho nó chuồn êm.

- Ừ, mày nói phải đó.

Từ nãy tới giờ, Mỹ Kim ngồi yên nghe hai tên ma cô bàn luận về mình. Nàng suy nghĩ miên man phải làm sao. Không lý phải làm theo sự xếp đặt của hai thằng này hay sao. Tới khi Hai Roi quay qua hỏi nàng, Kim mới giật mình hỏi lại.

- Anh Hai nói cái gì, em chưa nghe.

Hai Roi cố lấy bình Unh nói:

- Chuyện tới non nước này. Tao đành phải làm vậy thôi. Mày trờ về mìên Trung đi, nếu không chết cả đám đó Tao không nói chơi đâu.

Mỹ Kim ướm thử, nàng nói:

- Em thích sống ở Sàigòn hơn.

Hình như Hai Roi chiu hết nổi, la lên:

- Đù má....mày còn có sự lựa chọn hay sao?

Năm ẩu đứng cạnh đưa tay bit miệng Hai Roi lại, la nho nhỏ:

- Mày đừng có la làng lên chứ. .

Hai Roi biết mình sai, im ngay. Nó diu giọng lại:

- Thú thực với em, từ hồi ra đi chơi tới giờ. Chưa bao giờ thằng Hai Roi này xử đẹp với một đứa con gái làng chơi nào như em cả. Chắc kiếp trước anh mấc nợ em. Thôi thì cứ nghe lời tụi anh đi. Trở lại mìên Trung một thời gian, để chuyện thằng Tư Hên êm êm lại, em lại trở vô Sàigòn cũng được mà.

Thấy nàng im lặng. Năm ẩu ngồi sát xuống bên nàng dụ:

- Em nghe lời thàng Hai Roi đi. Từ giờ tới chợp tối, anh hứa sẽ xâm cho em một cái Bùa Yêu trên ngực. Ra tới mìên Trung tha hồ bắt mối, không bao giờ lo ế ẩm

đâu Với cái Bùa Yêu này trên da thịt em, sống tới già cũng không sợ chết đói. Anh ra đời được các cô gái làng chơi nể trọng, cũng nhờ cái Bùa Yêu này mà thôi.

Thế là chìêu hôm đó, Năm ẩu hì hục xâm bùa cho nàng ngay trên ngực để kịp tới tối, Mỹ Kim lên xe đò trở ra mìên Trung ngay. Bây giờ con ma cà rồng tay mân mê chữ bùa trên ngực nàng. Và, cũng chính vì chữ bùa này mà nàng chưa bị y hút máu.....