Đó là 1 câu chuyện về 1 anh thanh niên đã có tính can đảm từ bé,do bọn bạn thách thức nên anh đã thử 1 phen cho biết cảm giác "được" sợ...anh lẻn vào khu nhà mà người dân ở đây chẳng dám bén mảng tới...
Đêm thứ nhất...mọi thứ hoàn toàn bình thường,chỉ có 1 cảm giác lạnh buốt giá đến...kinh người,chăn mền ở đây bám đầy bụi bẩn,mạng nhên,còn lấm lem vài vết máu khô...
Đêm thứ hai...hình như nỗi sợ hãi đã len theo trong trí óc của anh,hình như trời đang có bão,tiếng gió lùa vào khe cửa,tiếng động mạnh đập vào khe cửa..đùng đùnngg,anh sững cả người,nép hết về 1 góc,cố gắng ko chộp mắt...có lẽ " chúng" đã đến rồi...có lẽ,mai mình sẽ về thôi...
Sáng ngày thứ 3,ánh sáng ko len lõi vào nổi khu nhà có vườn cây um tùm che đậy,mọi thứ đều huyền ảo,mai quái...anh đã chuẩn bị balo,định ra về ko hẹn ngày trở lại thì....suy nghĩ "bi giờ mà dìa thì...tụi bạn nó cười cho bể mũi ...mình ở đây đã 2 đêm rùi,có lẽ "họ" chỉ là những lời đồn đại được thêu dệt,ko,1 đêm nữa cũng ko sao ! " vậy là anh đã quyết chí 1 đêm nữa...
Đêm thứ 3 là đêm mà như dài vô tận,mọi thứ lạnh căm,im phăng phắc,không có 1 tiếng động nào,1 con vật nào dám gây ra tiếng động,đêm nay...anh sẽ ko ngủ...phải...thức vì mình đã lỡ rồi,ko quay lại được nữa...đồng hồ ngắc ngư 11 giờ,rồi 12 giờ kém 5,và...phút giây phá hỏng sự yên tĩnh đã tới...12 giờ....
cửa ra vào đập liên hồi,gió rít lên mạnh như chưa bao giờ được thổi,mọi thứ trong căn nhà dao động,nghiệng ngã,đổ bể...cầm con dao đã thủ sẵn trong tay,anh ko mún để nỗi sợ hãi khống chế,anh muốn mình phảỉ chủ động trong tình huống này trong tâm trí...anh ko sợ,ko hề sợ...tiến lại phía cửa,con dao lăm lăm trong tay,anh bật cửa ra...thét lớn trợ uy...Và...trời ơi..:matcuoi:
Một thằng nhóc mặt mày tím tái,hình như ko có 1 giọt máu nào chảy trong người nó...mắt nó thâm quầng,nó nhìn anh..và ....nó ré lên,tiếng nghe ghê rợn kinh người...CHÚ ƠI ! MUA MỲ GÕ HOK CHÚ !:)
(sưu tầm)