Trộm khí

Nói về trộm khí, có người biến sắc như nói đến cọp vậy, sợ quá không dám luyện công.
Nhiều vị vì giới tu luyện có người truyền nhiều thuyết như tẩu hoả nhập ma, trộm khí, v.v.
mà làm cho người ta không dám luyện công, không dám tiếp xúc với khí công. Nếu như
không có những thuyết ấy, có thể sẽ có nhiều người luyện công hơn nữa. Cũng có một số
khí công sư tâm tính bất hảo, chuyên môn dạy những thứ ấy, làm cho giới tu luyện ô yên
chướng khí; thực ra không đáng sợ như họ nói đâu. Chúng ta giảng khí chỉ là khí, dẫu cho
chư vị có nói thành ‘hỗn nguyên khí’, khí này khí nọ [đi nữa]. Hễ thân thể người ta có khí,
thì cá nhân ấy vẫn ở trong tầng chữa bệnh khoẻ người, cho nên chưa được tính là người
luyện công. Người ta chỉ cần có khí, thì minh chứng rằng cá nhân ấy chưa đạt được đến
thân thể tịnh hoá cao độ, đó chính là vẫn còn khí bệnh, điều này là khẳng định. Người trộm
khí cũng ở trong tầng khí ấy thôi; chúng ta là người luyện công nào có ai cần cái khí dơ bẩn
ấy? Người không luyện công khí của thân thể họ rất dơ, luyện công rồi có thể trong sáng ra.
Chỗ có bệnh có thể hiển lộ ra một cục vật chất màu đen có mật độ rất cao. Luyện tiếp dần
dần, đến khi thật sự đạt đến chữa bệnh khoẻ người, khí sẽ dần dần chuyển sang màu vàng.
Luyện tiếp sẽ thật sự chữa bệnh khoẻ người, cũng không còn khí nữa, tức là tiến nhập sang
trạng thái ‘nãi bạch thể’.
Như vậy cũng nói có khí là có bệnh. Chúng ta là người luyện công, luyện công ai còn
muốn khí làm gì? Bản thân tự mình cần tịnh hoá, cớ chi còn muốn khí dơ bẩn kia chứ!
Khẳng định là không cần. Người muốn khí cũng là ở trong tầng khí, ở tầng khí họ không
phân biệt được đâu là khí tốt, đâu là khí xấu, họ không có bản sự ấy. Còn khối chân khí ở
đan điền nơi thân thể chư vị thì họ không động đến được; chỗ nguyên khí ấy phải là người
có công phu cao mới có thể động đến được. [Còn] khí dơ bẩn kia trong thân thể, thì để họ
trộm lấy; có gì là quan trọng đâu. Khi tôi luyện công nếu muốn quán khí, chỉ cần nghĩ một
chút, một lúc bụng này sẽ đầy ngay.
Đạo gia giảng thiên tự trang, Phật gia giảng ôm khí quán đỉnh; trong vũ trụ có [toàn là]
khí, chư vị có thể suốt ngày quán vào trong. Huyệt lao cung khai mở, huyệt bách hội đả
khai, chư vị quán vào trong, ý đặt đan điền, tay [bưng] khí vào trong, một lúc sẽ đầy thôi.
Chư vị dẫu có quán đầy đến mấy cũng có tác dụng gì đâu? Có người khi luyện khí luyện rất
nhiều, cảm thấy ngón tay trướng lên, thân thể trướng lên. Người khác đến bên, cảm nhận
thấy chung quanh [vị ấy] có một trường. ‘Ái chà, bạn luyện công luyện tốt thật đấy’. Tôi nói
rằng chẳng là gì cả, hỏi công ở đâu? Vẫn là luyện khí thôi, khí nhiều đến mấy cũng không
thay thế được công. Mục đích luyện khí là lấy khí tốt bên ngoài giao hoán với khí bên trong
thân thể, là để tịnh hoá thân thể; hỏi giữ khí ấy để làm gì? Chư vị tại tầng ấy, [khi] chưa có
thay đổi về bản chất, [thì] nó cũng không phải là công. Chư vị trộm được bao nhiêu đi nữa,
chư vị bất quá chỉ là cái bao khí to; hỏi có tác dụng gì? Nó chưa chuyển hoá hướng đến vật
chất cao năng lượng. Do đó chư vị sợ gì, họ thật sự [muốn] trộm thì [để họ] trộm.
Mọi người thử nghĩ coi, thân thể chư vị có khí là có bệnh. Như thế khi trộm khí, chẳng
phải cũng trộm luôn cả khí bệnh của chư vị có phải không? Họ hoàn toàn không phân biệt
được điều ấy, bởi vì người muốn khí cũng ở tại tầng khí này [thôi], họ chưa có bản sự gì cả.
Người có công sẽ không muốn khí, điều ấy là khẳng định. Không tin thì chúng ta làm thí
nghiệm, [nếu họ] thật sự muốn trộm khí thì chư vị đứng ở kia cho họ trộm, một mặt chư vị
nghĩ rằng đang quán khí vũ trụ vào trong, còn họ ở đằng sau trộm khí. Chư vị sẽ thấy thật là
tốt, thay cho chư vị [làm] tăng nhanh tịnh hoá thân thể, chư vị đỡ khỏi phải xung quán xung
quán. Bởi vì tâm mà họ xuất phát là xấu, muốn trộm lấy những thứ của người khác, dẫu
rằng là [trộm lấy] thứ không tốt, họ cũng đã phạm phải việc tổn đức; do đó họ phải cấp đức
cho chư vị. Nó hình thành một thứ đối lưu, một phía lấy khí của chư vị, một phía cấp đức
cho chư vị. Cá nhân lấy trộm khí ấy không hiểu biết; nếu họ biết thế thì họ đã không dám
làm!
Phàm là người trộm khí, sắc mặt đều xanh, đều là như vậy. Đến công viên luyện công,
rất nhiều người đều là để [bài trừ khí] bệnh, bệnh nào cũng có. Người ta khi trị bệnh, là phải
bài xuất ra; nhưng người trộm khí ngay cả bài xuất ra cũng không, mà lại [rước vào] thân,
khí bệnh nào cũng có; ngay cả trong thân thể cũng tối đen như mực. Họ cứ tổn đức mãi, bên
ngoài của họ cũng đen, trường nghiệp lực thật to lớn, đức tổn mất nhiều rồi, thì bên trong
bên ngoài cũng đen. Người trộm khí nếu biết rằng bản thân mình đã thay đổi như thế, đang
cấp đức cho người ta, đang làm công việc thật dại khờ như thế, thì họ đã không làm như
vậy.
Có người nói rất huyền [bí] về khí: ‘Ông ở Mỹ, tôi phát khí ông có thể tiếp được; ông
đợi ở ngoài bức tường, tôi phát khí ông sẽ tiếp được’. Có người rất mẫn cảm, hễ phát khí
liền tiếp được ngay. Tuy nhiên khí ấy không truyền trong không gian này, nó dẫn ở không
gian khác; tại không gian khác kia ở đó không có bức tường. Vì sao có khí công sư ở chỗ
đất bằng phẳng phát khí, chư vị lại không cảm giác thấy gì? Ở không gian khác ấy có chỗ
gián cách; do vậy khí không có lực xuyên thấu to lớn như chúng ta giảng.
[Điều] thật sự có tác dụng cũng chỉ là công. Người luyện công khi có thể phát xuất
công, thì họ đã không còn khí nữa; phát xuất ra một loại vật chất cao năng lượng; dùng
thiên mục mà nhìn thì thấy là một loại ánh sáng. Phát đến thân của người khác, có một cảm
giác nóng bừng, trực tiếp có thể ước chế người thường. Tuy nhiên điều đó vẫn không đạt
đến mục đích trị bệnh hoàn toàn; chỉ phát huy tác dụng ức chế. Muốn thật sự trị bệnh thì
phải có công năng tồn tại; mỗi chủng bệnh có một chủng công năng tương ứng nhắm vào. Ở
mức cực vi quan, từng vi lạp của công, đều có hình tượng giống với cá nhân chư vị. Chúng
có khả năng nhận thức được người ta, đều có linh tính, là vật chất cao năng lượng; người
khác dẫu có trộm lấy đi, thì chúng liệu có thể ở lại đó hay không? Chúng sẽ không ở đó,
cũng không đặt lên được, [chúng] không phải là thứ của bản thân người ấy. Phàm là người
luyện công chân chính, thì ai sau khi đã xuất hiện công đều có sư phụ quản; sư phụ ở đó
thấy chư vị đang làm gì; lấy những thứ của người ta, thì sư phụ của họ cũng không chấp
nhận.

Thu khí

‘Trộm khí’ và ‘thu khí’ không phải là những vấn đề mà chúng tôi phải giải quyết cho
chư vị khi truyền công tại cao tầng. [Mà] là vì tôi còn có một mục đích như thế này: khôi
phục danh tiếng của tu luyện, làm một số điều tốt, mà giảng rõ ra một số hiện tượng bất
lương; trước đây không có ai giảng. Nếu mọi người chúng ta đều biết về nó, thì những
người kia không thể mãi làm điều xấu nữa; một số người hễ [nói] đến những chân tướng bất
minh trong khí công là biến sắc cứ như thể là nói về cọp dữ vậy.
Khí vũ trụ thật là [nhiều], có người giảng khí thiên dương, khí địa âm. Chư vị cũng là
các phần tử trong vũ trụ, chư vị cứ thu [khí vũ trụ] đi. Tuy nhiên có người không thu khí vũ
trụ, họ chuyên môn dạy người ta thu khí của cây; còn tổng kết ra kinh nghiệm: khí cây
dương màu trắng, khí cây tùng màu vàng, rồi thu như thế nào, thu vào thời gian nào. Cũng
có người nói: ‘Trước nhà tôi có cái cây, tôi đã thu khí của nó làm nó chết rồi’. Bản sự ấy
được tính là gì đây? Đó chẳng phải làm điều xấu là gì? Như mọi người đã biết, chúng ta tu
luyện chân chính, [chúng ta] chú trọng các tín tức có tính lương [thiện], chú trọng đến việc
đồng hoá với đặc tính vũ trụ; chư vị chẳng phải nói về vấn đề Thiện là gì? Đồng hoá với đặc
tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ, phải chú trọng Thiện. Chư vị cứ làm điều xấu liệu có thể
tăng công hay không? Có thể hết bệnh không? Chẳng phải hoàn toàn tương phản với người
tu luyện chúng ta là gì? Đó cũng là sát sinh làm điều xấu! Có lẽ cũng có người nói: ‘Thầy
càng giảng càng huyền [hoặc], giết động vật là sát sinh, mà giết thực vật cũng là sát sinh’.
Thực ra đúng như vậy đấy, trong Phật giáo giảng lục đạo luân hồi; trong lục đạo luân hồi
chư vị có thể biến thành thực vật; trong Phật giáo [giảng] như thế. Tại đây chúng tôi không
giảng như vậy. Nhưng chúng tôi nói với mọi người, cây cũng là sinh mệnh; không chỉ là
sinh mệnh, mà còn có hoạt động tư duy rất cao.
Ví dụ: có một vị ở Mỹ chuyên làm các nghiên cứu điện tử, dạy người ta dùng máy dò
nói dối. Một hôm vị này có hứng khởi bèn tức thời nối hai cực của máy dò nói dối lên một
cây ngưu thiệt lan hoa, rồi tưới nước vào chỗ gốc cây hoa, sau đó vị này phát hiện rằng bút
điện tử của máy dò nói dối lập tức vẽ một đường cong. Đường cong ấy chính là tương đồng
với loại đường cong mà đại não của người ta trong một thời gian ngắn hưng phấn, cao hứng
mà sinh ra. Lúc đó vị này sửng sốt, thực vật có cảm tình là sao! Vị ấy dường như muốn
chạy ra đường cái mà hô lớn: ‘thực vật cũng có cảm tình’. Khởi phát từ sự việc đó, vị ấy
mau chóng triển khai nghiên cứu theo phương diện này, đã làm rất nhiều thực nghiệm.
Có một lần, vị này đặt hai cái cây với nhau, rồi bảo học sinh của mình dẫm đạp một cái
cây trước mặt cái cây kia, dẫm đạp cho chết đi. Sau đó đưa cái cây kia vào phòng, nối vào
máy dò nói dối; rồi bảo năm em học sinh lần lượt đi từ ngoài vào. Bốn em học sinh đầu đi
vào, không có phản ứng gì cả. Đến khi học sinh thứ năm vốn đã dẫm đạp cây nọ bước vào,
thì [em này] còn chưa kịp tiến đến, bút điện tử đã lập tức vẽ nên một đường cong; khi người
ta sợ hãi mới có thể vẽ xuất ra đường cong như thế. Vị này kinh ngạc quá! Sự việc ấy đã
minh chứng một vấn đề rất lớn: chúng ta xưa nay vẫn nhìn nhận rằng con người là sinh
mệnh cao cấp, con người có khả năng cảm quan, có thể nhận thức phân biệt, có đại não, có
thể phân tích. Còn thực vật cớ chi [có thể] nhận thức phân biệt được, nó không có giác quan
kia mà? Trong quá khứ ai mà nói rằng thực vật có cảm quan, có tư duy, có cảm tình, có thể
nhận thức được con người, thì người ta bèn nói là mê tín. Mà không chỉ có vậy, về một số
phương diện [thực vật] dường như còn vượt trội hơn cả con người chúng ta hôm nay.
Có một hôm vị kia nối máy dò nói dối vào một cái cây, sau đó vị ấy nghĩ: ‘Làm thí
nghiệm nào đây nhỉ? Mình đốt thử cái lá của nó xem, xem xem có phản ứng nào nhé’. Vị ấy
vừa suy nghĩ như vậy, chưa có đốt, mà bút điện tử đã mau chóng vẽ ra một đường cong,
chính là khi con người kêu cứu mạng mới có thể vẽ ra đường cong như vậy. Công năng siêu
cảm loại này, quá khứ gọi là tha tâm thông, là một tiềm năng, bản năng của con người; tuy
nhiên nhân loại ngày nay đều đã thoái hoá, chư vị cần phải tu luyện từ đầu, phản bổn quy
chân, phản hồi về bản tính tiên thiên của chư vị, thì chư vị mới có thể có được nó. Vậy mà
[thực vật] đã có rồi, chư vị nghĩ gì nó liền biết, nghe vậy thật là huyền [hoặc], nhưng đó là
những thí nghiệm khoa học hết sức thực tại. Vị này đã làm các thí nghiệm, còn có công
năng dao khống từ cự ly xa. Luận văn của vị ấy sau khi công bố ra, toàn thế giới rất chấn
động.
Các nhà nghiên cứu thực vật tại các quốc gia đều đang triển khai nghiên cứu theo
phương diện này, ở nước ta cũng có làm; điều ấy đã không còn là thứ gì mê tín nữa. Hôm
rồi tôi đã giảng một câu, rằng những gì phát sinh, phát minh và phát hiện nơi nhân loại
chúng ta hôm nay đã đủ để cải biến sách giáo khoa hiện nay của chúng ta rồi. Nhưng do ảnh
hưởng của quan niệm truyền thống, người ta không muốn thừa nhận nó, và cũng chưa có ai
chỉnh lý một cách có hệ thống những điều ấy.
Ở một công viên ở [tỉnh] Đông Bắc, tôi thấy một đám cây tùng đã chết gục. Không biết
được một số người kia luyện là luyện thứ gì, lăn lộn khắp đất, lăn lộn xong rồi, chân thu
[khí] thế này, tay thu [khí] thế kia, và sau một thời gian không lâu đám cây tùng ấy vàng
[úa] rồi chết cả. Chư vị đang làm việc tốt hay xấu đây? Đứng tại góc độ người luyện công
chúng ta mà xét, ấy là sát sinh. Chư vị là người luyện công thì chư vị cần phải làm người
tốt, dần dần đồng hoá với đặc tính vũ trụ, bỏ những thứ không tốt của mình. Còn nếu đứng
tại góc độ người thường mà xét, [đó] cũng không phải làm việc tốt, mà là phá hoại của
công, phá hoại cây xanh, phá hoại cân bằng sinh thái; đứng tại góc độ nào mà giảng cũng
thấy không phải việc tốt. Khí trong vũ trụ thật là [nhiều], chư vị cứ thu thôi có sao đâu. Có
người có năng lượng rất lớn, sau khi luyện đến một tầng nhất định, thì thật sự huơ tay một
cái là khí của cả một vùng thực vật lớn lập tức thu được ngay. Nhưng bất quá chỉ là khí, thu
nhiều đến mấy thì đã sao? Có người đến công viên không làm điều gì khác, họ nói: ‘Tôi
không cần luyện công, tôi vừa đi vừa thu [khí] là được rồi, tôi luyện thế là xong rồi. Đắc khí
là được rồi.’ Họ tưởng rằng khí là công. Người ta đến gần vị này, cảm thấy thân thể vị ấy ơn
ớn lạnh. Khí thực vật ấy chẳng phải âm tính là gì? Người luyện công giảng âm dương cân
bằng; thân thể vị ấy toàn là mùi dầu cây tùng, mà vẫn tưởng rằng bản thân mình luyện tốt
ghê lắm.


Lý Hồng Chí