Một đóa hoàng Mai - Mai Thùy Hạnh

Không có gì mang đến cho tôi ý niệm Xuân trọn vẹn hơn khi nâng trên tay một đóa mai vàng. Đành rằng mỗi loài hoa có một vẻ đẹp, một màu sắc và ý nghĩa riêng, nhưng sao với tôi, giữa thế giới hoa xuân muôn hồng nghìn tía, tôi vẫn yêu hoa mai đến vậy. Có lẽ hình ảnh đóa mai vàng đã hằn sâu vào ký ức tôi, vượt ra ngoài khuôn khổ cách đánh giá về cái đẹp thường tình để nghiễm nhiên trở thành biểu tượng của những gì thanh cao, giản dị và xiết bao thân thiết.

Ngày tôi còn bé, trong vườn nhà đã có chục gốc mai. Mỗi độ Xuân về, mấy chị em tôi giúp bà lặt lá. Những nhành mai vừa được lặt lá trông khô gầy khẳng khiu là thế mà chỉ sau hơn một tuần đã phủ đầy những nụ xanh biêng biếc, lung lay trong làn gió cuối năm. Thế rồi một sớm mai thức dậy bước ra vườn trong làn sương se se lạnh, thoang thoảng mùi hương hoa nhẹ nhàng, lòng tôi bỗng rộn lên một niềm vui khôn tả khi cả khu vườn như bừng lên một màu vàng rực rỡ - cái khoảnh khắc về vẻ đẹp và hạnh phúc bất diệt dường như cùng lúc hiện hữu khiến lòng tôi thanh thản lạ lùng. Chiều ba mươi Tết, bà cháu cùng ra vườn chọn những cành mai đẹp, chồi và nụ xum xuê nhất cắm vào độc bình trang trí trên bàn thờ Phật. Trong ánh chiều cuối năm, những cánh mai vàng vẫn còn lung linh như những đốm nắng, vẫn như muốn thắp mãi một bình minh. Đêm giao thừa, cả nhà quây quần bên bàn thờ Phật. Bà trang nghiêm thắp nén nhang trầm, run run lời khấn nguyện đầu năm. Trong ánh nến và khói hương trầm mặc, cành mai vàng trên bàn thờ Phật như tỏa ra một sức sống thiêng liêng nhiệm màu.

Bao năm đã đi qua, mảnh vườn xưa và những gốc mai già không còn nữa. Tết năm nay bà đã già yếu lắm, chỉ nằm một chỗ không đi lại được và không còn ý niệm về thời gian Nhìn đôi mắt mờ đục của bà, tôi thấy lòng đau nhói. Mấy năm rồi chị em chúng tôi đã có gia đình, mỗi người đón xuân mỗi nơi, nhưng cứ đúng thời khắc giao thừa là hình ảnh nhánh mai vàng cùng những gương mặt gia đình thân thương lại hiện lên trong ký ức tôi, ngọt ngào êm đềm hơn bất cứ kỷ niệm nào. Tết này, ai sẽ cắm nhánh mai vàng trên bàn thờ Phật? Lòng chợt ngậm ngùi. Bà còn sống với chúng con được mấy mùa Xuân?
Có những người Việt Nam sống ở nước ngoài, mỗi lần nhận cánh thiệp Xuân in hình đóa mai vàng lại xúc động đến rưng rưng. Tự bao giờ, hình ảnh đóa mai vàng đã hóa thân thành hình bóng quê hương đối với người xa xứ. Lòng sao khỏi bồi hồi khi đang ngồi trên chuyến xe đò cuối năm bất chợt nhìn thấy ven đường một cây mai nở vàng cả góc sân quê như ngóng đợi người đi xa trở về.

Dòng đời bất tận, công việc bộn bề có lúc làm ta mệt nhoài. Rồi như một phép mầu, mùa Xuân tới. Chợt thảng thốt sợ mùa Xuân qua mau, sợ phải nhìn những hoa mai vàng lìa cành về với đất như định luật vô thường xưa nay vẫn vậy. Rồi chợt mỉm cười trách mình sao vội quên hai câu thơ của Thiền sư Mãn Giác:

“Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai”.

Thì ra, đóa mai vàng của mỗi người vẫn luôn hiện hữu ngay cả khi Xuân tàn. Tự dưng ta thấy lòng thanh thản. Vậy là không phải đợi đến mùa Xuân, ta vẫn luôn có trong tâm mình một đóa hoàng mai rực rỡ.

Mùa Xuân này, bạn hãy gạt hết những muộn phiền, những bộn bề của cuộc sống, thử lặng yên ngắm nhìn một đóa mai vàng trong nắng sớm - một khoảnh khắc tĩnh lặng, bình yên - chỉ là một khoảnh khắc thôi nhưng cũng đủ để bạn thấy mùa Xuân đang về bát ngát.

Nguồn: http://www.thuvienhoasen.org/lienhoa403-16.htm