kết quả từ 1 tới 10 trên 10

Ðề tài: BÙI GIÁNG - BÙI GIÁNG

  1. #1

    Mặc định BÙI GIÁNG - BÙI GIÁNG

    Một trong số rất ýt nhà thơ mà mình phải ngả mũ.......sát đất, giới thiệu đến quí vị bài này

    TRẪM MỘT MÌNH NHỚ NHUNG HOÀNG HẬU CỦA TRẪM


    Trẫm ở bên trời
    Trẫm nhớ em
    Trên trời trẫm nhớ
    Trẫm thương thêm
    Trẫm buồn như thể
    Trời buồn thảm
    Trẫm khóc vô ngần
    Trẫm nhớ em

    Trẫm nhớ đêm nay
    Trẫm một mình
    Trẫm sầu ủ rũ
    Trẫm nín thinh
    Trẫm không dám gọi
    Trẫm buồn ngủ
    Trẫm sẽ chiêm bao
    Trẫm một mình.

    Thiên tài ở ngay đây đó quí vị, tiếc thay không ......có tý .....thời nào
    SỰ THẬT GIẢI PHÓNG CON NGƯỜI
    eatdrink004

  2. #2

    Mặc định

    Đề tài thi sĩ Bùi Giáng đã được đưa lên trang web này từ tháng 5-6/2010, chưa có nội dung gì mới và đặc sắc cả.

  3. #3

    Mặc định

    Em ở bên trời

    Em ở bên trời
    Trẫm ở đây
    Trẫm sầu hôm sớm
    Tới hôm mai
    Làm thơ gởi tặng
    Cho em vậy
    Em đáp vài dòng
    Cho Trẫm hay
    Một sớm mai nào
    Rỗi rảnh hơn
    Trẫm đi kiếm khắp
    Mọi con đường
    Gặp em Mọi Nhỏ
    Xưa kia ấy
    Thoả mộng bình sinh
    Một thuở này
    Em ở đâu rồi
    Trẫm nhớ em
    Trẫm buồn chẳng biết
    Viết gì thêm
    Em có nhớ Trẫm
    Chăng em nhỉ
    Trẫm viết dòng nào cũng rối ren.

  4. #4

    Mặc định

    Trẫm ghé thăm

    Trẫm ghé thăm em
    Một bận này
    Mai sau Trẫm sẽ
    Nhớ hôm nay
    Một lần Trẫm ghé
    Thăm em thế
    Suốt một bình sinh
    Trẫm nhớ hoài
    Em mở hai hàng
    Cỏ mọc ra
    Trẫm nhìn thơ mộng
    Cỏ chan hòa
    Um tùm một cõi
    Hương lồng lộng
    Phơ phất tà xiêm
    Phe phẩy hoa.

  5. #5
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn Avatar của thienhung_wu
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    4,404

    Mặc định

    Thủ bút của Bùi Giáng


    Nhà thơ Bùi Giáng
    Thần Chú
    Namo Tassa Bhagavato Arahato
    Samma Sambud dhassa.

    (Nằm mơ thấy ác mộng, bị ma đè, sợ ma, đi đường bất an v.v. thì hãy niệm chú này, tâm sẽ được bình an)
    https://www.youtube.com/watch?v=vsaBKh1PRSs

  6. #6
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn Avatar của thienhung_wu
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    4,404

    Mặc định

    Anh Lùa Bò Vào Ðồi Sim Trái Chín

    Anh Lùa Bò Vào Ðồi Sim Trái Chín
    Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
    Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
    Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh

    Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
    Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
    Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
    Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

    Anh quên mất bò đương gặm cỏ
    Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào
    Có hay không ? bò đương gặm đó ?
    Hay là đây tiếng gió thì thào ?
    Hay là đây tiếng suối lao xao
    Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ?

    Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm
    Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng
    Mùi lên men phủ ngập mông lung
    Không biết nữa mà cần chi biết nữa

    Cây lá bốn bên song song từng lứa
    Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn
    Hạnh phúc trời với đất mang mang
    Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ
    Với người ngó ngất ngây đương nằm đó
    Không biết trời đất có ngó mình không

    Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950.
    Tác giả: Bùi Giáng

    ***
    Chuyện chiêm bao (1)

    Mông mông trời nước tán thành
    Mưa thu cây cối cúi nhìn hoàng hoa
    Hoàng hoa Khuê Nữ đậm đà
    Sơ khai đậu khấu mặn mà tái sinh

    Đi qua tuổi trẻ một mình
    Giữa mùa hoa cúc thình lình rét run
    Lá cồn khe khẽ nỗi buồn
    Trần gian tưởng niệm cỗi nguồn tương lai
    Ngồi bên bến, tựa gốc cây
    Ngó chuồn chuồn lượn đầu ngày đầu hôm
    Sầu Riêng, Măng Cụt hội đàm
    Lái Thiêu hương mật chảy tràn môi nhau
    Nhe răng thánh thót càu nhàu:
    Anh đừng bóc lột mận đào hớ hênh
    Cằn nhằn từ dưới tới trên
    Từ sau tới trước ghi tên tuổi vàng
    Tuổi vàng tên ngọc ngửa ngang
    Trầm phù hạnh phúc chứa chan lệ ngà
    Yêu đào từ mọc cành thoa
    Ngần sương Thúy Đạm vừa sa dấu bèo

    Chuyện chiêm bao (2)

    Đêm đêm anh ngủ màn trời
    Nằm trên chiếu đất dịch dời tủy xương
    Tủy xương dời dịch tuyết sương
    Trùng quan thu tóm về vườn giá băng
    Mồ hôi sa mạc hằng hằng
    Đổ ra thánh thót cản ngăn bốn mùa
    Nắng mưa dù thiệt dù thua
    Thiệt thua thù thắng thượng thừa thành thân
    Bấy nay kẻ Việt người Tần
    Bấy nay dưới nguyệt đếm gần đếm xa
    Đếm lui đếm tới đời ta
    Đếm từ mạt thế đổi ra thịnh triều
    Bất ngờ dừng sững đến điều
    Hồng hoang thái thậm hoang liêu dại khờ
    Đầy vai địa lý chép tờ
    Thơ về quá muộn tóc tơ điêu tàn
    Trời màn đất chiếu hỗn mang
    Sầu đi hỗn độn quá quan điệu chào

    Chuyện chiêm bao (3)

    Bất khả tâm giao bất khả nghì
    Hỡi ôi thần phách thất uy nghi
    Màn trời chiếu đất đêm ngày ngủ
    Đường đất thôn làng năm tháng đi
    Cố gắng trăm năm tìm kiếm mãi
    Mỏi mòn nghìn mối thể thân ly
    Đoạn trường từ đó thành số dzách
    Ngao ngán bất ngờ ngọt một cây

    Chuyện chiêm bao (4)

    Bấy nay dưới nguyệt tưởng gần xa
    Tượng thể chan hòa quỷ ghẹo ma
    Thao thức bây chầy thơ dội mãi
    Tuyệt vời từ đó mộng tuôn ra
    Thịnh triều cơ sở tầm vô mịch
    Chiến trận trường kỳ cứu thất tra
    Những tưởng tầm sưu sương sái diện
    Nào ngờ khai thác tuyết khuynh hoa
    Ôi thôi mộng mỵ thần ly thánh
    Bào háo vô năng tái lập tòa

    Chuyện chiêm bao (5)

    Tôi nằm khóc lóc bấy nhiêu bao
    Bao bấy mà ra chẳng giọt nào
    Lệ thắm u tồn sương tuế nguyệt
    Xuân hồng trường tại tuyết ly tao
    Mãn khai trực diện lan như huệ
    Trào trướng quai nhai vũ tợ mao
    Bước một mình đi riêng một bước
    Bóng người ở cuối cõi tiêu tao

    Chuyện chiêm bao (6)

    Chút đau đớn đứng chút đìu hiu
    Tùy thuận phồn hoa bước giấn liều
    Mộng ảo liên tồn vô mịch xứ
    Phù du liêu lạc khởi năng kiêu
    Tầm sưu túy điệu buồn khôn tả
    Trừ Khước Vu Sơn uổng quá nhiều
    Em tưởng ở đời chẳng thấy thú
    Tiền đường phó thác lạc linh phiêu

    Chuyện chiêm bao (7)

    Sương xuân về với nguyệt nguyên tiêu
    Trúc thạch u trầm tỏa hắt hiu
    Thảng sử thần ly kiêm phách lạc
    Cầm bằng sự đổ dữ tâm xiêu
    Chịu chơi gường gạo đỡ buồn chút
    Gay cấn trầm phù trướng tịnh liêu
    Số dzách đoạn trường là nhứt thể
    Một cây phức tạp ấy muôn điều
    Đười ươi giũ áo tình phong nhã
    Khỉ đột trút quần tưởng Việt siêu
    Thôi nhé từ đây tới đâu đó
    Thanh lâu phồn thịnh ngọc tiên tiêu

    Chuyện chiêm bao (8)

    Nhứt chi nhứt nhật há Bồng Doanh
    Thiên cổ phù trầm khởi phục sinh
    Ngọc định xuy lai tồn lưu khúc
    Kim đồng hóa tác tục phàm thanh
    Phiêu bồng tâm sự phồn hoa tán
    Lưu thủy phong sương thịnh tuyết thành
    Mộng tưởng thiên niên tầm để sự
    Hoa tàn thánh tức bất kham thinh
    Nhứt thời thanh quyết giang đông mãn
    Kỷ xứ phục hoài yến dự oanh

    Chuyện chiêm bao (9)

    Đêm nằm thao thức tới bình minh
    Nửa khóc nửa cười quỷ hóa tinh
    Ú ớ liên tồn vi diệu ngữ
    Ầm ừ tục tiếp quái quỷ thanh
    U căn ẩn đế vô tâm xứ
    Đảo phụng điên hoàng hữu xưng danh
    Tồn lý lao đao tiền diện khuếch
    Mãn sàng nhiệt huyết khả kham thinh

    Chuyện chiêm bao (10)

    Chết đi sống lại là như thế
    Bước lỡ đi lầm há chẳng nhe
    Vạn kiếp khôn nguôi sầu lữ thứ
    Nghìn thu khó hiểu chuyện tình quê
    Em nghèo em khổ trăm năm lụy
    Bữa đói bữa no vạn thuở què
    Tê cóng tứ chi tim phổi cháy
    Đổi thân thay thể ối ê chề

    Chuyện chiêm bao (11)
    Lá cây ngọn cỏ thật bơ vơ
    Mỗi lúc gió về mới sởn sơ
    Cúi rạp mình tung lên một lúc
    Ngửa ngang lá dí xuống lô xô
    Nhánh cành quấn quýt tình thắm thiết
    Giông gió giập đè nghĩa tục thô
    Tiếp tới cơn mưa tuôn xối xả
    Phỉ tình hoan lạc lặng như ru

    Chuyện chiêm bao (12)

    Tình yêu như mộng thương như tiếc
    Xúc cảm tợ tơ tóc tợ sầu
    Ân nghĩa thâm trường ngày theo tháng
    Buồn đau sâu thẳm nguyệt mờ sao
    Đêm ngày tưởng niệm tâm như vượn
    Nhảy múa hú vang sắc loạn màu
    Viết mãi một bài thơ chẳng dứt
    Dằng dai gọt dũa đẽo từng câu

    Chuyện chiêm bao (13)

    Rừng đêm lá rụng liên miên
    Bên bờ suối ngọc nàng tiên một mình
    Nàng về từ cuối chân mây
    Giữa đêm nàng tắm suối này suối kia
    Nàng có mặc áo mặc quần
    - Đây là rất mực giữa rừng
    Chẳng ma nào thấy, nàng ngần ngại chi
    Cởi phăng quần áo ra đi
    Suối rừng mát mẻ chờ nàng tắm cho
    Chẳng ma nào ngó thấy đâu!
    Ngại ngùng ngượng nghịu? Vì còn có tôi?
    Nhưng tôi đâu phải là ma?

    Chuyện chiêm bao (15)

    Bàn chân em bước du dương
    Vì em đi lúc gió đương bay về
    Đường quanh quẹo lối ven khe
    Xuống lên lớp lớp sơn khê dịu dàng
    Xuống rừng em bước vào thôn
    Viếng thăm thôn nữ thành thân láng giềng
    Thôn làng từ thuở đầu tiên
    Ước mơ thấy một nàng tiên về làng
    Tôi từ khởi bước lang thang
    Gặp bao tiên nữ muôn vàn tái lai
    Tái sinh rất mực đầu thai
    Hỏi tôi có biết một ai ấy là?
    Ấy ai rất mực rườm rà
    Ấy người ấy ngợm ấy là đười ươi?
    Quanh năm rất mực biếng lười
    Chờ tôi về tới là vui tưng bừng?
    Bảo tôi lập tức theo chân
    Dắt tôi đi khắp đường quanh xóm làng
    Đường quanh ngõ quẹo âm vang
    Chiêm bao mộng tưởng đá vàng đầu tiên
    Gặp người thôn nữ Duy Xuyên
    (Thôn nương Đại Lộc xe duyên Xuân Đài)
    Nàng vội hỏi: - "ấy là ai?
    Ồ anh Sáu Giáng! ấy ai nàng là?"

    Chuyện chiêm bao (16)

    Cát lầm ngọc trắng thiên thu
    Gió băng trời bụi thổi mù bay theo
    Bay từ phố thị giắc gieo
    Tới thôn ổ những quanh queo con đường
    Gặp người thôn nữ bờ mương
    Suối khe nàng tắm du dương một mình
    Lên bờ ngồi khóc lặng thinh
    Không than thở những mối tình dở dang
    Gió bay gió thổi dịu dàng
    Ru nàng vào giấc mơ màng ngủ yên

    Chuyện chiêm bao (17)

    Ngủ yên bên lá cỏ chiều
    Giữa trời thu mỏng gió dìu mây trôi
    Ngủ yên bên suối bên đồi
    Bên rừng thu tạnh bên người xót xa
    Cát lầm ngọc trắng ố hoa
    Bên đời thổn thức thiết tha bên người
    Ngủ yên cây cỏ ngậm ngùi
    Một giờ yên ngủ lấp vùi trăm năm
    Tỉnh ra tìm lại chỗ nằm
    Chốn xa xôi ấy đêm rằm trăng soi

    Chuyện chiêm bao (18)


    Nàng tiên ấy đã đi đâu
    Đi mùa động đậy đi màu hương phai
    Đi về ngày mốt ngày mai
    Đêm tăm tối mộng đi dài dặm băng
    Tôi nằm ngủ thấy dưới trăng
    Đi về rất mực rất quen một nàng
    Nàng đi trận gió thênh thang
    Dẫn nàng đi khắp lang thang lối về
    Lối về cố quận sơn khê
    Làng thôn bao xiết cần kề bao xa
    Gũi gần cũng thể mà ra
    Tình thương xa vắng thiết tha bao từng
    Chào nhau một bận nấu nung
    Niềm đau xưa đã luống từng đã quen
    Đầu xanh tư lự mấy phen
    Mấy miền mấy cõi nhớ quên mấy lần
    Thông đèo rừng núi suối ngân
    Mây trời vấn vít hồng vàng mây bay
    Tôi ngồi chắp mãi bàn tay
    Chắp tình cây bút chép hoài bài thơ

    Chuyện chiêm bao (19)

    Em đi tháng rộng ngày dài
    Em về tháng rộng nằm dài hơn năm
    Mỏi chân duỗi cẳng em nằm
    Ngủ yên sao mắt lệ đầm đìa tuôn
    Đau thương không có cỗi nguồn
    Hoặc là rất có vui buồn gọi nhau
    Em đi rất mực sang giàu
    Em về rất mực càng giàu sang hơn
    Em đi chồng chất oán hờn
    Tưởng như triều biển đang lồng lộng dâng
    Lồng lên lộn xuống muôn phần
    Dặm đường dằng dặc mỏi chân em về
    Chào nhau như suối chào khe
    Như rừng chào biển như khe chào rừng
    Đằm đìa mắt lệ rưng rưng
    Trầm phù xóa trước vui mừng một hôm
    (Một hôm tim máu rải hàm
    Quên đi quá khứ nhớ nàng tương lai
    Nàng về hiện thể thiên thai
    Bước trong hiện tại bước ngoài thời gian)

    Chuyện chiêm bao (20)

    Nước non mây trắng nắng vàng
    Gió đưa đẩy lá vạn ngàn rung rinh
    Người đi tiên nữ vô tình
    Tuyết băng ngọc diện bất bình chuyện chi
    Một hôm bất chợt người về
    Giòng khe theo gót người về thăm tôi
    Ro re suối ngọc núi đồi
    Suối tuôn róc rách khắp nơi chốn nào
    Nghìn phương một phút thao thao
    Một giờ bất tuyệt chốn nào là nơi
    Chốn em chốn chị bồi hồi
    Chốn em mười sáu chồn ngồi thở ra
    Môi cười răng nở ngọc ngà
    Miệng cười môi nở ngàn hoa thắm hường
    Hôn em một phút phi thường
    Anh nằm chết ngất mùi hương muôn đời
    Hôn em một phút pha phôi
    Anh nằm chết giữa bầu trời dửng dưng
    Tỉnh ra nửa sợ nửa mừng
    Tận cùng gió núi trăng rừng tái sinh

    Chuyện chiêm bao (21)

    Tiếc vì em vẫn quá xinh
    Mà tôi lẩy bẩy rung rinh tuổi già
    Chiêm bao toàn thể ngọc ngà
    Tôn lưu mặt đất tiên nga lập thành
    Đi về bước chậm bước nhanh
    Nghe mùa động đậy nhịp chân lưu tồn
    Giật mình giật mẩy bôn chôn
    Nỗi niềm thổn thức làng thôn bấy chầy
    Tiếc gì tháng rộng ngày dài
    Vì em muôn thuở tháng ngày chào nhau
    Em cầm giỏ đi hái dâu
    Còn tôi xách dép theo hầu sau chân
    Một giờ cũng thể muôn năm
    Muôn năm cũng thể trăm năm một giờ
    Một giờ tặng một bài thơ
    Bình minh khuê nữ đợi chờ hoàng hoa
    Bài thơ thái thậm dao ca
    Bài thơ thượng thặng sơn hà hiến dâng
    Tặng em từng đã bao lần
    Mà không biết thật tử phần ở đâu
    Tận cùng gió gác trăng lầu
    Tái sinh rừng biển buồn rầu trăm năm

    Chuyện chiêm bao (22)

    Đi về phố thị tìm em
    Tìm em rừng biển chênh vênh thị thành
    Trang đời em giữ quá xanh
    Một chiều man dại nhìn anh đợi chờ
    Thấy em như thể hững hờ
    Thấy tôi như thể nửa chờ nửa không
    Thị thành sắp bước vào đông
    Thành thân băng tuyết phiều bồng xuân xanh

    Chuyện chiêm bao (23)

    Mặt trời mang chở đi đâu
    Một trời băng tuyết trên đầu mang đi
    Mặt trăng mỉm miệng thầm thì
    Trăng mùa thu mọc cũng vì tình em
    Mặt trời mang chở trăng đêm
    Vào sương băng tuyết tùy em não nùng
    Tình yêu có lẽ mông lung
    Chết từ muôn một song trùng tái sinh

    Chuyện chiêm bao (24)

    Bất ngờ em giết người anh
    Vô tình bất ý ai đành biết đâu
    Éo le có lẽ dài lâu
    Khéo vô duyên bấy là đầu hay đuôi
    Sự tình kể ngược kể xuôi
    Khẩn trương vô cớ sụt sùi vô căn
    Oái oăm rất mực thường hằng
    Toi đâm đấm đá ôi chèng đét ôi
    Ngẫm ra cho kỹ càng chơi
    Kỳ càng kỳ cục ba rơi cũ càng
    Đời xiêu đổ lộn đường đi đứng
    Nguồn xưa đâu anh lững thững tìm về
    Gặp em tưởng gặp tình quê
    Nào ngờ cố quận chán chê anh rồi
    Bờ khe anh trở lại ngồi
    Nhìn chuồn chuồn múa bốn trời ba con
    Một mai một cuốc lại còn
    Cần câu cũng một méo tròn hử em
    Tròn hay méo tùy em nhận định
    Méo hay tròn đủng đỉnh đong đưa
    Giờ trò ma quái thốt thưa
    Quỷ thần số dzách thượng thừa một cây

    Chuyện chiêm bao (25)

    Phi thường thánh nữ thở dài
    Thần tiên thái thậm thiên thai bực mình
    Đầy vơi đắm đuối tâm tình
    Em xinh hơn cả thiên hình đã xinh
    Dã man là cái giai nhân
    Thuyền quyên mọi rợ tưởng gần tưởng xa
    Em từ thiếu nữ bước ra
    Thành thân thục nữ tên là thuyền quyên
    Mang đêm mỹ nữ chênh vênh
    Em làm đắm đuối dưới trên bao người
    Mỹ nhân cách điệu tuyệt vời
    Giai nhân từ đó càng vời tuyệt hơn
    Phi thường thánh nữ thở than
    Tiên nương gào thét giậy tràn tiếng kêu
    Bực mình gió thổi qua đèo
    Hỡi ôi nhan sắc bọt bèo thiên thu
    Hỡi ôi mỹ nữ trầm phù
    Hồng nhan bạc mệnh tuyệt trù cổ kim
    Tôi về nghe vọng sơn xuyên
    Cô em mọi nhỏ tự tiền kiếp qua
    Mời em xơi một chén trà
    Tòng lai giai mính giang hà giai nhân
    Em đi bước với hai chân
    Miệng em đầy đủ thành phần hai môi
    Trăm năm dâu biển cõi đời
    Em nằm duỗi dọc dưới trời ngủ yên

    (Giữa đêm Noel 1996)
    Thần Chú
    Namo Tassa Bhagavato Arahato
    Samma Sambud dhassa.

    (Nằm mơ thấy ác mộng, bị ma đè, sợ ma, đi đường bất an v.v. thì hãy niệm chú này, tâm sẽ được bình an)
    https://www.youtube.com/watch?v=vsaBKh1PRSs

  7. #7

    Mặc định

    Bùi Giáng
    Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
    Bước tới: menu, tìm kiếm
    Bùi Giáng


    Công việc nhà thơ
    ________________________________________
    Chủ đề Văn học

    Bùi Giáng (17 tháng 12 năm 1926-7 tháng 10 năm 1998) là một nhà thơ, dịch giả và nghiên cứu văn học của Việt Nam, ông nổi tiếng từ thập niên 1960 với tập Mưa nguồn. ông còn có các bút danh khác: Bán Dùi, Bùi Giàng Dúi.
    Mục lục
    [ẩn]
    • 1 Tiểu sử
    • 2 Chuyện tình cảm
    • 3 Tác phẩm
    o 3.1 Thơ
    o 3.2 Dịch thuật
    o 3.3 Nghiên cứu
    • 4 Chú thích
    • 5 Liên kết ngoài

    [sửa] Tiểu sử
    Ông sinh tại làng Thanh Châu thuộc xã Vĩnh Trinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam.
    Bố của Bùi Giáng là ông Bùi Thuyên, thuộc đời thứ 16 của dòng họ Bùi ở Quảng Nam. Do người vợ cả qua đời sớm nên ông lấy người vợ kế là bà Huỳnh Thị Kiền. Bùi Giáng là con thứ hai của Bùi Thuyên với Huỳnh Thị Kiền nhưng là con thứ 5 nếu tính tất cả các anh em. Khi vào Sài Gòn, ông được gọi theo cách gọi miền Nam là Sáu Giáng.
    Sau khi học xong bậc tiểu học ở Trường Bảo An tại huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, Bùi Giáng được gia đình cho ra Huế tiếp tục học ở Trường Trung học Thuận Hóa, đang học thì thế chiến thứ hai nổ ra, Nhật hất cẳng Pháp, rồi Cách mạng Tháng Tám thành công. Nhưng sau đó ông cũng kịp đậu bằng Thành Chung.
    Bùi Giáng cưới vợ năm 18 tuổi (1944), vợ ông là bà Phạm Thị Ninh nổi tiếng xinh đẹp, nhưng chỉ vài năm sau, bà bị bệnh, sinh non và cả 2 mẹ con cùng chết. Nhiều người cho rằng đây là 1 trong những lý do khiến Bùi Giáng bị điên từ lúc trẻ.
    Rồi Bùi Giáng theo kháng chiến. Năm 1950, khi có kỳ thi tú tài đặc biệt do Liên khu V tổ chức, Bùi Giáng dự thi và đậu Tú tài 2 văn chương. Ông qua Liên khu IV, tới Hà Tĩnh, để tiếp tục vào học đại học bằng cách đi bộ theo đường mòn trên núi hơn một tháng rưỡi trời. Nhưng khi đến nơi, không hiểu sao ngay trong ngày khai giảng, Bùi Giáng đã quyết định bỏ học để quay ngược trở về Quảng Nam rồi theo chân đàn bò rong ruổi khắp các vùng đồi núi 2 năm.
    Tháng 5-1952, Bùi Giáng ra Huế thi lấy bằng tú tài để có thể vào Sài Gòn theo học ĐH. Nhưng một lần nữa ông lại bỏ học khi đọc danh sách các giáo sư giảng dạy ở ĐH Văn khoa. Sau sự cố này, Bùi Giáng không bao giờ đi học nữa.
    Rồi Bùi Giáng chuyên tâm vào việc nghiên cứu, viết sách và sáng tác thơ văn. Những người thân cận cho biết ông đã về quê bán tất cả ruộng vườn được thừa kế để lấy tiền in sách.Từ năm 1957, ông lần lượt cho ra đời một loạt sách giới thiệu về văn học Việt Nam như Truyện Kiều, Lục Vân Tiên, Chinh phụ ngâm...Ông nổi tiếng bởi tốc độ sáng tác nhanh: tập thơ Mười hai con mắt được ông sáng tác chỉ trong một đêm Noel năm 1992.
    Từ năm 1962, Bùi Giáng liên tục cho ra đời nhiều đầu sách. Mỗi năm đều đều vài ba cuốn. Ông là một tác giả có tác phẩm in ra đứng vào hàng kỷ lục ở miền Nam Việt Nam trước 1975. Sách của ông có thể chất thành chồng cao cả mét, thơ thì phải kể bằng đơn vị nghìn bài [1].
    Năm 1969, tất cả sách vở cùng với nhà cửa bị một cháy hết trong một cơn hỏa hoạn. Ông bị sốc nặng, từ đó trở đi ông là bệnh nhân quen thuộc của viện dưỡng trí Biên Hòa.
    Sau năm 1975, ông không bị đi học tập cải tạo như nhiều văn sĩ miền Nam khác vì ông bị mắc bệnh tâm thần.
    Từ 1975 trở đi ông vẫn tiếp tục sáng tác rất nhiều thơ, nhưng thời gian này ông có biểu hiện bệnh tâm thần nặng. Ông thường rong chơi nghịch ngợm ngoài đường với bộ đồ rách rưới, dơ dáy, nhiều lần bị công an bắt vì gây rối trật tự, cản trở giao thông.
    Tháng 10 năm 1998, trong một lần đi chơi ông bị té làm chấn thương sọ não. Sau khi hỏi ý kiến của nghệ sĩ Kim Cương, bệnh viện chợ Rẫy quyết định mổ cho ông, song ông đã qua đời vào ngày 7 tháng 10, 1998.
    [sửa] Chuyện tình cảm
    Bùi Giáng chỉ có 1 vợ là bà Phạm Thị Ninh, một thiếu phụ hồng nhan bạc mệnh đã để lại cho ông nhiều đau khổ. Đó là lý do để trong thơ của ông sau này thường xuyên nhắc đến sự mất mát, sự chia ly, một hình bóng cũ: "Có hàng cây đứng ngóng thu/ Em đi mất hút như mù sa bay; hay những dòng thơ trên bia mộ của Bùi Giáng:
    Đùa với gió, rỡn với vân
    Một mình nhớ mãi
    gái trần gian xa
    Sương buổi sớm, nắng chiều tà
    Trăm năm hồng lệ có là bao nhiêu
    Song ngoài người vợ đầu, Bùi Giáng cũng có những đối tượng khác để yêu, để làm thơ, ngoài mối tình đơn phương nổi tiếng giành cho nghệ sĩ Kim Cương, còn phải kể đến những mối tình vượt không gian với những mỹ nhân Tây Phương như Marilyn Monroe (mà ông gọi là Lyn-rô), Brigitte Bardot, ngoài ra trong thơ ông còn có những hình bóng của ca sĩ Hà Thanh, Thái Thanh, ni cô Trí Hải tức là Phùng Khánh (ông gọi là Mẫu thân Phùng Khánh), hay cả những nhân vật tiểu thuyết Marguerite, A Châu, A Tử.
    Riêng mối tình đối với Kim Cương được cho là sâu đậm nhất, và đã để lại khá nhiều giai thoại.
    [sửa] Tác phẩm
    [sửa] Thơ
    • Mưa nguồn (1962)
    • Lá hoa cồn (1963)
    • Màu hoa trên ngàn (1963)
    • Mười hai con mắt (1964)
    • Ngàn thu rớt hột(1967)
    • Rong rêu (1972)
    • Thơ vô tận vui (1987)
    • Mùa màng tháng tư (1987)
    • Mùi Hương Xuân Sắc (1987)
    • Đêm ngắm trăng (1997)
    [sửa] Dịch thuật
    • Trăng châu thổ
    • Hoàng Tử Bé
    • Khung cửa hẹp
    • Hòa âm điền dã
    • Ngộ nhận
    • Cõi người ta
    • Nhà sư vướng luỵ
    [sửa] Nghiên cứu
    • Tư tưởng hiện đại (1962)
    • Martin Heidgger và tư tưởng hiện đại (1963)
    • Đi vào cõi thơ
    • Thi ca tư tưởng
    • Một vài nhận xét về bà huyện Thanh Quan
    • Một vài nhận xét về Lục Vân Tiên, Chinh Phụ Ngâm, quan Âm Thị Kính
    • Vài nhận xét về truyện Kiều và truyện Phan Trần
    • Sa mạc phát tiết (1965)
    • Sa mạc trường ca (1965)
    • Bài ca quần đảo (1969)
    • Mùa thu trong thi ca
    • Ngày tháng ngao du

  8. #8

    Mặc định

    Trước khi mất, ông có tâm sự với Hoàng phủ ngọc Tường rằng , trong những bài thơ của ông , ông chỉ tâm đắc nhất 2 câu :


    Ngày mai Cá, Sóng phiêu bồng

    Nghỉn Trăng ngậm Bóng sương Đồng ra đi


    KK uống hết mấy lít Gụ mà bình không nổi,mấy già mua rượu uống bình thử:big_grin:
    Vì lêu lổng mười năm trời mờ mộng
    Ôm tình già quên bẳng tuổi hoàng hôn .

  9. #9

    Mặc định

    Cái nhìn của nhà Văn Phạm thị Hoài về Bùi Giáng,mặc dù Bà chưa hề thấm những giọt Sương Văn học của miền Nam thời đó,tưởng chừng như đã quen lắm vô cùng"Chết từ sơ ngộ/màu Hoa trên ngàn"
    Trích từ talawas.org
    10.10.2003
    Phạm Thị Hoài
    Một giải thưởng văn chương mang tên Bùi Giáng

    Ông sống số phận mình qua thơ, và chẳng lấy thơ làm mục đích tối hậu.

    Ông để lại hàng chục ngàn trang văn chương và tư tưởng, và chẳng lấy đó làm nghề để tận tụy, làm trường tranh đấu, làm tham vọng, ám ảnh, tuyệt thú, làm bản năng và định mệnh, làm khí quyển bọc hành tinh này.

    Ông cả đời không làm việc gì ngoài viết, mà có thể và đã tồn tại ngoài vòng chữ nghĩa, ở những cõi người ta khác.

    Chúng ta, phần lớn sống với văn chương như một thói quen đã được phê chuẩn và cài đặt ít nhiều chu đáo vào cuộc đời, tự nhủ rằng mình không biết gì về những cõi ấy. Thật thế ư? Chúng quá lạ lùng, cao xa, hay ngay từ đầu ta đã chọn con đường dễ nhất: Khoanh cho ta một địa phận nghệ thuật vừa sức, và nhấc ông ra ngoài? Ta không dọn cho ông một chỗ như từng dọn hay mong dọn cho riêng mình, với cái cớ rằng ông ngao du với chấu chuồn, thiết gì một chốn đậu. Không sửa sang cho ông, như thường miệt mài gọt rũa hay tưởng đang gọt rũa mình công phu lắm, với cái cớ rằng chữ nghĩa của ông từ ngàn khơi đổ về, chẳng ai biên tập một đại dương. Không thẩm định, không đòi hỏi, không đặt niềm tin, không thất vọng, ta nhẹ ban cho ông hai chữ "thiên tài". Thiên tài chơi cuộc khác, sống kiếp khác, chết bia mộ khác. Thiên tài văn chương là loại đồng nghiệp dễ chịu nhất. Thiên tài văn chương tự hủy như ông là loại tha nhân đáng yêu nhất, tai nạn nơi ông không chạm một sợi lông nào nơi ta. Từ khoảng cách an toàn ấy ta hào phóng ca tụng ông như đã làm thế với Nguyễn Du, chắc mẩm không một câu Kiều nào còn làm ta mất ngủ. Và lúc nào bối rối thì đã sẵn giai thoại nối tiếp giai thoại về ông, chúng biết cách phát biểu; đã sẵn một căn bệnh đáng giá nhất trong mọi căn bệnh ở kẻ phi thường để giải thích; đã sẵn một huyền thoại để nương theo.

    Mãi lần đầu vào Sài gòn năm 1989 tôi mới được dẫn vào huyền thoại ấy, để cực nhọc đãi từ mấy trăm trang của cuốn Bài ca quần đảo, tác phẩm Bùi Giáng đầu tiên tôi tìm được, vài chục câu thơ hay. Vàng lẫn trong cám vẫn trọn vẹn vàng, nhưng một câu thơ sáng không nhất thiết càng rực rỡ giữa rừng câu mù mịt. Nhưng sự thất vọng ấy chưa đáng kể bằng nỗi kinh ngạc khi nghe những người canh giữ huyền thoại khuyến cáo, rằng tôi là con đẻ của Miền Bắc đỏ, Miền Bắc cách mạng và chiến thắng, tôi đang trồi lên cùng dòng chủ lưu đổi mới, tôi không có cách gì hiểu Bùi Giáng; và khuyến cáo: hãy rời khỏi trường học của tri thức, hãy xếp vũ khí của lí trí phê phán, hãy rũ bỏ hành trang kinh nghiệm thâu nhặt ở đời, được như thế là đã đến gần Bùi Giáng. Mọi huyền thoại đều mong người ta đến gần mình bằng tay trắng, đầu trần, chân không và một lòng khuất lụy như vậy.

    Chúng ta không rộng quyền hành động tới mức có thể dễ dàng đè một huyền thoại này ra lột, ươm sẵn một huyền thoại khác cho tương lai, hay đơn giản là cai hẳn nhu cầu về huyền thoại. Song càng đọc Bùi Giáng tôi càng thấy bất chấp mọi kì tích, ông không siêu phàm, thần thoại, trên mọi hạng mục và ngoài mọi luật lệ. Chẳng hề là giải pháp, là phép mầu, ông chỉ sống đến cùng những mảnh đời mà chúng ta không dám sống, chỉ thâu tất cả những mâu thuẫn, bất hạnh, bất lực, mặc cảm, khát khao và thành tựu của không ai khác ngoài chính chúng ta vào một tụ điểm, những thứ không giới hạn ở một Miền Nam trước 75, chúng còn nguyên bây giờ, năm năm sau ngày ông mất.

    Không một số phận văn chương nào của cả thế kỉ vừa qua, từ vị thế bên lề mà thâu tóm những vấn đề điển hình của văn học và xã hội Việt nam hơn số phận Bùi Giáng. Không một sự nghiệp văn chương nào của cả thế kỉ ấy cần được thôi phận sự huyền thoại, để chỉ là chính nó, văn chương, hơn sự nghiệp của Bùi Giáng. Và khó tìm được một tên tuổi nào thanh thoát hơn để làm một biểu tượng chung cho văn học Việt nam đương đại.

    Trong ý nghĩa ấy, tôi đề nghị thành lập một giải thưởng văn chương Việt nam mang tên Bùi Giáng, hàng năm trao vào ngày giỗ ông, 7 tháng Mười, trùng mùa với nhiều giải thưởng văn chương quốc tế quan trọng, cho một tác phẩm sáng tác, biên khảo hay dịch thuật văn học thể hiện mạnh mẽ cái ước vọng mà Bùi Giáng tận mình đi theo, ước vọng tự do và sáng tạo.

    © 2003 talawas
    Lâu rồi đời mình cũng qua

  10. #10

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi davang Xem Bài Gởi
    những thứ không giới hạn ở một Miền Nam trước 75, chúng còn nguyên bây giờ, năm năm sau ngày ông mất.


    .................................................. .................................................. ..



    Và khó tìm được một tên tuổi nào thanh thoát hơn để làm một biểu tượng chung cho văn học Việt nam đương đại.


    :D:D:D
    Hahahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaa!!!
    Vì lêu lổng mười năm trời mờ mộng
    Ôm tình già quên bẳng tuổi hoàng hôn .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. MỘT SỐ SỚ KHẤN TẾT - dienbatn tặng các bạn .
    By dienbatn in forum Các bài của DIENBATN
    Trả lời: 27
    Bài mới gởi: 18-03-2013, 07:53 PM
  2. Việc hầu đồng đã dứt hay chưa?
    By Quang_tâm in forum Đạo Mẫu,Đạo Tứ phủ
    Trả lời: 33
    Bài mới gởi: 17-07-2011, 03:44 AM
  3. giơi thiêu
    By daithuynguu in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 14-08-2010, 08:06 PM
  4. Cuộc kiếm tìm kỳ lạ ở trường Bách khoa
    By Bin571 in forum Ngoại cảm - Khả năng đặc biệt
    Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 11-08-2010, 10:48 PM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •