"Cãi" thánh thần: Vào hang học cọp
Có nhiều điều để nói về các “thầy” này nhưng tựu chung, tôi nghĩ hiếm thầy nào đọc được cái quy ước, cái lời nguyền ba điểm dành cho giới làm thầy mà thầy tôi nói trên đây: Nhất bần, nhị tử, tam vô tự.
Thoải mái như tây!
Nhìn khái quát, dân tây ít duy tâm hơn dân ta. Có lẽ trong đời sống tinh thần của họ nếu theo Thiên chúa giáo chẳng hạn thì chỉ có Chúa là hình tượng gần như thượng tôn để họ sùng kính hay muốn được che chở.
Nhưng ngay trong hình tượng này, họ cũng chỉ nương nhờ một cách… đại thể, nhiều khi như một thói quen, một nét văn hóa. Tôi đã tiếp xúc và phỏng vấn nhiều trung niên Ý, Ba Lan là công dân của những nước gần như theo Cơ đốc giáo toàn tòng thì thấy, họ hiểu biết về tôn giáo của họ thực chất cũng không được bao lăm. Ngày chủ nhật, ngày lễ trọng có gần nhà thờ, có điều kiện thì đi, không thì thôi, vẫn đi du lịch, cặp bồ, câu lạc bộ vui vẻ, thoải mái mà không hề coi đó là “phạm thượng” là “tội lỗi” hay sự khiếm khuyết.
Ngay trong đội ngũ những người theo Chúa Giêsu cũng chia làm nhiều ngả. Nước Mỹ, Canada và vài nước khác theo phái Tin Lành, thì còn đơn giản hơn, hình tượng để họ thờ phượng duy nhất là cây thập giá. Họ không công nhận hình hài, đường nét của các họa sỹ tạo ra mà ai cũng đẹp, ai cũng cao sang như rất nhiều, rất nhiều hình thể về chúa cha chúa con, Đức mẹ, các Tông đồ bên châu Âu.
Ấy vậy nhưng nếu quan sát về mặt hiện tượng, xem như Chúa cũng dễ tính, Ngài không thấy cách thờ phượng đơn giản, cô đọng của người Mỹ, Canada là khiếm khuyết, là lỗi hay là thiếu tôn trọng, thiếu niềm tin với ngài, ngài vẫn tạo điều kiện cho các con chiên của ngài luôn có cuộc sống ổn định, tăng trưởng cao nhất nhì thế giới.
Trở lại Việt Nam, hai mươi năm đổi mới vừa qua, có lẽ sự tăng trưởng mạnh mẽ nhất, nằm trong 05 nhóm: Bưu điện và viễn thông. Dòng âm nhạc hỗn độn tạm gọi là “nhạc trẻ”. Y tế và giáo dục tư nhân. Hệ thống văn bản pháp quy kể cả Luật và dưới luật.
Cuối cùng là sự phát triển gần như mất kiểm soát của đền đài, chùa chiền. Các trường phái tôn sùng, hành đạo theo các trường phái đó. Lễ hội và các dịch vụ ăn theo.
Trong bài này thì tôi liệt kê “nó” ở dòng cuối nhưng để dễ nhấn mạnh nhưng trong đời sống, nó can dự, chi phối vào đủ mọi hang cùng ngõ hẻm của lãnh thổ, hang cùng ngõ hẻm của tâm hồn con người và chen vào cả việc tiêu tiền từ ngân sách quốc gia.
Vào hang học cọp hay có bao nhiêu “kiểu” cận duy tâm
Ngày xưa cả huyện hai vài huyện chỉ có một ông thầy bói. Ông này để chỉ dạy được thiên hạ là đã phải trải qua cuộc “sôi kinh nấu sử” hàng chục năm và phải có “duyên“ với nghề mới trụ được.
Gần đây, khi thực hiện loạt bài này, tôi tìm lại được một vị, tuổi 82 những còn tráng kiện ở trên núi Tam Đảo. Cụ này thuộc bậc cao lão khả kính ở ngoài đời và là một thầy tử vi mạnh vào thập niên sáu mươi-tám mươi. Với tôi, trước đây cụ là “thần tượng” của riêng mình vì tôi tận tai nghe cụ tiên đoán đúng vài vấn đề vĩ mô, trong đó có vụ cụ nói trước năm mất của một lãnh tụ.
Dù vẫn giữ nguyên tìm cảm kính mến của tình bạn vong niên trước đây nhưng lần này, tôi ngầm đặt cụ vào đối tượng để trắc nghiệm. Tôi hỏi cụ: Thưa cụ, cháu có đứa cháu sinh 7 giờ 02 phút ngày 15 tháng 2 dương lịch, giờ đó là giờ gì?. Cụ đáp rất nhanh: Giờ Thìn!.
Tôi lại vờ hỏi: Mẹ bạn cháu mất, định ngày kia (ngày 26 tháng 4 năm 2010) chôn cất, xin cụ tính giùm.
Cụ nhẩm tính rồi phán “Không được” Ngày này có “cô thần” giống như “quả tú” với người ở dương thế. Chôn cất xong, không ai đến thăm viếng gì nữa. Cùng với cái “cô thần” kia là vài nét khác, bất lợi cho con cháu.
Đến đây, tôi giở bài ngửa ra trong một trình bày thận trọng và nghiêm chỉnh. Tôi trưng ra hai quyển sách, giở sẵn ra các trang cấn chứng minh, bản dịch tốt của những trang này, bản coppy để cụ giữ lại đối chứng sau này, sách của Trung Quốc và một bản của Nhật. Tôi đọc rõ một nguyên tắc chọn giờ khởi trong thuật tử vi. Tại đây nếu theo quy định như một cái “chuẩn” thì cụ đúng. 7 giờ 02 phút là giờ “Thìn” bởi vì từ 7 giờ đúng đến 9 giờ đúng là giờ Thìn (hiện còn có học giả đề nghị xem xét lại “chuẩn này” và đặt ra nghi vấn: có thể giờ tý khởi từ đúng 12 giờ. Vấn đề này ta bàn sau).
Nhưng, ngay bậc thầy khả kính kia chưa thấu tới một quy định khác là cung giờ có xê dịch theo vận động của Thái dương hệ. Nghĩa là nó cũng sớm lên, muộn đi chút ít theo mùa. Vào thời đểm giả định tôi đặt ra để hỏi thầy, giờ tý khởi chậm mươi phút cho nên, 7 giờ 2 phút thực ra vẫn ở cung giờ “Mão”.
Đến chuyện xem ngày chôn cất. Thầy đã đúng tất cả. Ngày này là ngày “độc” hầu như không thể làm được bất cứ việc gì, nhưng dùng chôn cất rất tốt. Tôi trình thầy văn bản ghi rõ nội dung này.
Sau trao đổi này, tôi nghĩ thày sẽ buồn nhưng không, thầy vẫn điềm tĩnh,
“Cháu biết không, ngày xưa khi quen biết mấy lần cháu bày tỏ ý muốn theo tôi học nghề nhưng tôi gạt đi mặc dù tôi rất quý cháu, quý cái sở học của cháu. Nếu cháu muốn học thì chắc không khó khăn lắm.
Điều tôi chưa nói hết hồi đó là: Nghiệp làm thầy, phải chịu ba cái nghiệt là:
Nhất bần
Nhị tử
Tam vô tự.
Nếu không nghèo thì chết non, nếu không chết non, không nghèo thì không có con kế tự. Ác thế đấy.
Tại sao một nghề đem tri thức thượng thặng như vậy để làm vui cho đời, để tránh hậu họa cho người mà phải trả giá như vậy cháu biết không?
Hai nét cháu vừa đưa ra để “thử” tôi có thể đúng. Tôi có thể sai. Chuyện đó là bình thường.
Tiền nhân dạy “Thiên kinh vạn bản” để nói lên rằng, tri thức nhân loại được đúc kết theo vô vàn trào lưu, vô vàn phương pháp và được ghi ở vô vàn văn bản hay truyền khẩu khác nhau. Thày có thể tiếp thu được nhiều vấn đề nhưng không thể tiếp thu hết mọi vấn đề.
Nếu cái sai của thầy ở dạng như trường hợp bốc ngày cho người ta chôn cất trên đây chỉ tước đi một ngày tốt, một cơ may thì ở quẻ tử vi, nếu nay mai thực hiện các “nghiệp vụ” khác sẽ sai hết. Vợ chồng có thể li tán, các tín hiệu gia sự bị phỏng đoán sai hướng v.v…
Chính lúc này, thầy mắc tội rất lớn, tạo nên tình cảnh “Gà lành biến thành gà què” là chuyện thường. Chuyện nhầm lẫn này, nhiều khi là một mạng người.
Trong một cuộc đời làm thầy, không hiếm những nhầm lẫn như vậy.
Bởi thế, mươi năm nay tôi nghỉ xem bói, chuyển qua nghề chăm cây cảnh và đọc sách. Mười năm qua, tôi đọc cỡ 50 đầu sách lớn của nhân loại mà vẫn chưa “đọc” được điều cháu đề cập hôm nay!.
Tôi chia tay thầy, lòng trĩu nặng một nỗi âu lo không tên tuổi: Ngày nay, ở xứ ta, thày bà mọc lên như nấm sau mưa, nấm độc, nấm lành chen vai thích cánh….
Có nhiều điều để nói về các “thầy” này nhưng tựu chung, tôi nghĩ hiếm thầy nào đọc được cái quy ước, cái lời nguyền ba điểm dành cho giới làm thầy mà thầy tôi nói trên đây: nhất bần, nhị tử, tam vô tự.
Họ đang hành nghề theo yếu tố thứ tư “…. nhưng mau giàu, nhưng dễ được người đời “kính nể”.
Nguyễn Huy Cường
Bookmarks