kết quả từ 1 tới 5 trên 5

Ðề tài: Tôi Là Thầy Bùa Bất đắc Dĩ.

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Tôi Là Thầy Bùa Bất đắc Dĩ.

    TÔI LÀ THẦY BÙA BẤT ĐẮC DĨ.
    Câu chuyện này của huynh Thanh Sử đăng trên TGBN


    Tôi thấy ngồ ngộ ở cái thời buổi nầy lại nêu lên vấn đề mà đa số người cho là dị đoan, mê tín… Tôi không rõ mục đích là gì, nhưng thấy người tham gia diển đàn rất khiêm tốn, rồi đâm ra nghi ngờ ; thời nay ít người “đối mặt” với cái gọi là mê tín nầy hoặc biết mà “ngại” không nói ra.
    Riêng tôi, tôi phải cay đắng cũng như phấn kích về “Bùa chú” xin ghi lại đây để mọi người xem… chuyện ở một làng quê thuộc huyện Chợ Lách tỉnh Bến Tre.


    Hồi ấy tôi 14 tuổi, có người Anh Rể tên là Ba Lầu, một hôm có tên lính chế độ cũ tên là Tám Sự đến nhà gọi Má tôi ra nói : Cô bảo thằng Lầu không được hái <s> của tôi. Má tôi nói : Tám với thằng Lầu là bà con Cô, Cậu ruột, Tám nói với nó, tôi là Má vợ nó đâu có quyền hành với nó đâu. (lời qua tiếng lại) Tên lính Tám Sự kia xáp vô dùng bá súng đập vào người Má tôi té nằm xuống đất bỏ đi. Tôi đỡ Má tôi vào nhà mà lòng phừng phừng tức giận, trong đầu luôn luôn hai tiếng “trả thù, trả thù” nhưng làm sao bây giờ?, đánh lộn thì không lợi mình là con nít! Nó lại có súng!
    Sau khi chạy chữa nội thương cho Má tôi, tôi xin Người cho tôi thoát ly giải khuây.
    Tôi lang thang qua nhiều làng (đi bộ), vào Chùa xin cơm và tá túc, vào một ngày nọ tôi đến làng Vĩnh Thành (Cái Mơn), nghe trong nhà có tiếng kèn tây lập đi lập lại một đoạn của thánh ca quen, tôi đứng cửa nhìn vào, người thổi kèn ngoắt tôi vào trong, anh nầy hơn tôi vài ba tuổi…, tên tây “Jacque” trao đổi những câu thông thường… tôi biết ca lai rai, đàn guita Tây, Ta huợt hoẹt, cùng trang lứa, cùng máu văn nghệ dễ tiếp cận nên mau chóng mến nhau…, gia cảnh Anh thuộc giới trung lưu… Anh biểu tôi ở chơi với anh vài ngày…. (tôi sung sướng vô cùng).
    Tối hôm đó, Jac dẫn tôi đến làm quen một người bạn khác, người nầy khoảng trên 30 tuổi, tên Hậu, hành nghề hớt tóc tại nhà…, không đạo, biết đàn Mandoline…, thế là tôi có nơi ăn chốn ở ít ngày bên nhà này, vài ngày nhà bên kia…
    Ở đây có một Đồn Lính, gọi là đồn Vĩnh Chính 1, Trưởng Đồn và lính thường ghé nhà chúng tôi chơi, hớt tóc…nghe đàn.
    Anh Đồn Trưởng đã có vợ con nhưng tính lả lướt, bay bướm, Chị nào dễ nhìn y như là đối tượng trêu ghẹo của Anh. Một hôm Anh rủ chúng tôi, (tôi và anh Hậu) đi chơi với Anh. Nói là đi chơi, thực ra là đến nhà có tên gọi “Xác Cô Hóa, huyện Ba Vát”. (tỉnh Bến tre). Xin mở ngoặt ở đây về <X>. Tôi không rõû hư thực ra sao, chỉ nghe rằng; Mấy chục năm trước có một cô gái tự vận chết đi vì anh thanh niên người yêu của Cô bị Tây bắt đi lính và tử trận. Hồn Cô nhập vào một Bà chừng 40 tuổi, từ đó ai cần gì thì đến nhờ Bà nầy ngồi “Đồng” hồn Cô Hoá nhập vào giúp cho rất linh thiêng…
    Chúng tôi đến nơi, sau thủ tục anh Đồn Trưởng nhang đèn cúng vái, Bà ngồi “đồng” trùm khăn đỏ lên đầu che luôn mặt, ngáp dài dài… rồi hỏi chúng tôi cần “Hóa giúp gì”? Anh Đồn trưởng kể lễ : Mình có yêu một cô gái, xin Hóa tác thành cho…
    Hai bên nói qua lại khỏang 15 phút, tôi xin đúc kết mấy ý chánh : Oâng Đồn đã có vợ con, Hóa cũng là Nữ, Hóa không giúp việc nầy được, Hóa không thể gây cho những người Nữ phải khổ, Ông Đồn có bạn làm “SƯ” sao không nhờ Sư giúp cho?
    Chuyện nhờ Cô Hóa không thành, nhưng Đồn trưởng lại vui mừng vì nhờ Cô Hóa mà biết trong số bạn có người là Thầy Bùa.
    Trên đường về Anh nói : Nhứt định không phải thằng Năm là thầy bùa rồi, nó là con nít, (thằng Năm là tôi) rồi vỗ vai anh Hậu, vậy là anh làm Thầy mà giấu mọi người, tụi mình là bạn nhau, anh giúp tôi nghen…
    Tôi quen biết anh Hậu cũng hơn tháng rồi, tính tình hiền lành cởi mở, anh trầm ngâm suy nghĩ, còn anh Đồn trưởng thì cứ nài nỉ. Anh Hậu ghé vào tiệm chạp phô mua một tờ giấy màu vàng, ngang 0m8, dài 1m2 và cây viết nguyên tử màu đỏ. (bút bi). Đến nhà anh không vào, mà nói với Vợ : Anh vào Đồn chơi, sáng mai anh về. (Anh giải thích với tôi, cái Cô Hóa làm mình kẹt, mình được Sư Tổ dạy bùa 10 năm rồi, đâu có ai biết. Mình không giúp Oâng Đồn Trưởng thì làm sao yên?)
    Suốt buổi chiều, anh Hậu ngồi vẽ lằng ngoằn từ chi chít nhỏ nhặc đến to đầy cả tờ giấy vàng, tối đến anh kêu mọi người tắm rửa sạch sẽ và căn dặn : Các anh qua phòng khác, từ giờ không ai được cười giỡûn, không được lớn tiếng, tôi làm gì mặc kệ tôi không được vào can thiệp hoặc hỏi han. Đến 9 giờ tối, Hậu đốt một nắm nhang, vái lạy rồi ngồi xếp bằng trên đất, miệng lâm râm tiếng nước nào đó không ai hiểu, chúng tôi nghe như là cuộc đối thoại Hậu với ai đó; từ êm dịu đến to tiếng, mặt Hậu đỏ gay, đứng lên múa tay múa chân rồi đập đầu vào tường mấy cái ngã xuống, vắng lặng hoàn toàn, lát sau Hậu ngồi lên ghế, cầm 3 cây nhang đưa theo hình vẽ sẳn, hít vào thổi ra, đọc lâm râm (thần chú) nhiều lần, xếp tờ giấy lại nhỏ bằng hộp diêm quẹt cây, cầm trong tay bước ra khu nhà bếp, đặt miếng giấy đó dưới đít lò. (ở quê gọi là Oâng Bà Táo, đặt dưới đít Táo giữa). Hậu trở lại bình thường nói chuyện cùng chúng tôi và cho biết : “Tổ” không cho phép làm, mình trình bày đối nhân xử thế ở cõûi trần đầy phức tạp, mình đòi tự vẫn “Tổ” đồng ý và chỉ cho phép lần nầy thôi. (12 giờ khuya mới xong, tức 3 tiếng đồng hồ).
    Chúng tôi bàn nhau tự thưởng bồi dưỡng cho một đêm mệt nhọc, nghỉ ngơi chuyện vãûn 3 giờ sáng hôm sau chúng tôi rủ nhau ra Chợ. (thời đó hoàn toàn đi bộ hoặc xuồng ghe, không có xe cộ gì khác, đến chợ là sáng). Trên đường đi, chúng tôi gặp Cô gái mà anh Đồn Trưởng thích, anh dìu cô ấy ….
    Trưa hôm đó (xóm giềng kể lại) đi chợ về đến nhà, Cô ấy quăng giỏ trên bếp, lên giường trùm mền rên hừ hừ… miệng nói xàm… hãy gả tui cho Anh Đồn Trưởng, tui muốn làm vợ của ảnh… nếu không gả thì tôi chết… cứ nói câu nầy mãi.
    Ở quê mà, lại là thời còn lạc hậu nữa, gia đình hàng xóm cho là Cô nầy bị “ma, quỉ, chàng bố, yêu, tinh” bắt hồn, mời Thầy Pháp đến chữa. (dạng như Thầy Bùa nhưng ồn ào, gõ mõ, trống chiêng la hét).
    Chỉ có chúng tôi là người trong cuộc, công nhận đây là kết quả hành động của Sư Hậu.
    Oâng Thầy Pháp kia từ việc la hét đọc thần chú, cắn họng chó con hút máu phun vào thân thể Cô gái nọ cho ô quế tà ma xuất ra, lấy sắt nhọn sỏ vào môi trên xuyên qua môi dưới, sỏ xuyên từ má nầy sang má kia cho tà ma sợ, hai bàn chân đặt trên lưởi phản (con dao dài nông dân dùng phát cỏ, lát) đít ngồi trên 4 mủi dao trên cái kiệu, rồi 4 người khiêng đi cả cây số chung quanh Cô gái nhằm phô trương sức mạnh cho tà ma sợ kinh. 3 đêm qua đi, Cô gái không giảm la hét còn 3 ngày nữa chết, lại hăm dọa ông Thầy Pháp, ông cùng mấy đệ tử cuốn gói đồ đạt ra đi. Sau đó một tiệc nhỏ gọi là “đám cưới” diễn ra cô dâu chú rể là anh Đồn Trưởng với cô gái nọ.
    Linh quá! linh quá! tôi nghĩ vậy và nhớ đến mối thù tên lính Tám Sự đã đánh Má tôi, thời gian qua lòng tôi lắng dịu, hôm nay nổi lên phừng phừng, tôi quyết tâm trả thù, tôi phải học “bùa”, vì chỉ có phương cách nầy mới trả thù được, tôi lạc quan như vậy.

    “TÔI HỌC BÙA”

    Tôi ngại anh Hậu phát giác ý đồ xấu của tôi, tôi tâm sự cùng anh, tôi nói lung tung; học bùa có khó không? người như thế nào thì được nhận học bùa, biết rồi thì để làm gì?… Sao 10 năm qua anh không làm Thầy?.v.v…
    Tôi không có tiền, tôi phụ cái ăn trong gia đình như xuống sông lặn mò bắt cá tôm, lội ruộng bắt ốc, hái rau, câu cá, nấu nướng, rửa chén bát. Rảnh thì tôi học hớt tóc…
    Tôi mong chờ anh kể lại bối cảnh anh học “bùa” theo đó tôi sẽ xin anh dạy cho mình. Và anh kể lại tại sao anh học “bùa”… trong một đêm 2 chúng tôi không ngủ được.
    Câu chuyện rất dài, tôi chỉ nhớ được : Anh là Đệ Tử duy nhất không có sư huynh sư đệ. Sư phụ của anh là… người Lèo (Lào) thuộc phái Thiên Tiên… Anh vừa ngừng thì tôi hỏi : như em đây thì có học “bùa” được không? Anh Hậu : vẻ bề ngoài thì em có tiêu chuẩn làm Đệ tử Phái Thiên Tiên của anh, bên trong còn nhiều điều kiện khác như là phải được sự chấp nhận của “TỔ”, mà em thì theo đạo “Công giáo… “ khó mà liên kết được… Thời gian trôi qua, cứ vài ngày tôi lại nhắc xin làm Đệ tử, anh ậm ự mà không trả lời. (có lẽ anh suy nghĩ).

    KHỞI SỰ :

    Rồi một hôm vào buổi sáng anh Hậu nói : Tụi mình đi chơi, trên đường anh mua ốp nhang và 3 vắt cốùm chùi (bánh nếp rang vo tròn). Anh dẫn tôi vào khu vườn bỏ hoang không người qua lại, bẻ lá cây lót dưới đất, đặt nhang và 3 vắt cốùm. Anh nói : Năm, hôm nay anh xin “Tổ” cho anh nhận em làm Đệ tử, nếu “Tổ” đồng ý thì anh dạy em học “bùa”. (Tôi vừa mừng vừa hồi hộp).
    Anh đốt nhang cắm tại chổ 3 cây, những cây còn lại anh cấm rãi rác gần cạnh đó, Anh đứng chấp tay khấn vái bằng tiếng Lèo, rồi anh gieo quẻ (tay cầm 3 đồng xu thẩy lên không cho rớt xuống đất) anh nhìn 3 đồng xu rồi anh thẩy 2 lần nữa.
    Tôi không hiểu gì, chăm chú theo dõûi, thấy gương mặt anh hơi tái. Anh chấp tay và lâm râm một tràng dài chừng 1 phút, rồi anh tiếp tục gieo quẻ, cũng 3 lần như trước, nhưng lần nầy anh mỉm cười.
    Anh biểu tôi ngồi, anh cũng ngồi đối diện với tôi nói: Lúc nãy “Tổ” không đồng ý anh nhận em làm đệ tử vì em có đạo, anh trình bày “Tổ” việc đó thuộc về cách linh động của em, em chấp nhận làm đệ tử phái Thiên Tiên là được. Tổ giao quyền cho anh hành động. Bây giờ anh kể một ít về phái Thiên Tiên, một ít về kỷ luật của Phái, em nghe xong rồi em quyết định. Anh kể : Một số người thời sống ở trần gian lập nhiều công đức cưú nhân độ thế, chết đi hồn họ tùy công quả nhiều hay ít, Thượng đế tưởng thưởng cho họ trong 3 bậc, Tiên, Thánh, Thần. Phái chúng ta là Tiên, có rất nhiều Tiên, mỗi Tiên có thu nạp đệ tử, đã mấy ngàn năm rồi. Tiên có 2 thành phần : 1)-Thiên Tiên gốc bản thân là con người. 2)- Địa Tiên gốc bản thân là các loài vật tu thành, nhưng có cái chung là từ khi chưa thành Tiên đến nay không theo đạo nào, thần chú bậc 1 giống nhau, bậc 2 tự luyện cao thấp độc đáo khác nhau. Có không ít Địa Tiên gây ra chuyện xấu. Thiên Tiên chỉ dùng bông hoa và nếp nổ, mà không dùng mặn, đó là dấu chỉ của Phái ta. Đệ tử cữ ăn các loại thịt ; trâu, chó, mèo, không được chui ngang sào phơi quần áo, võng…
    “Thánh” chỉ có một thành phần, lúc còn sống cho đến khi thành Thánh có theo một đạo nào đó… có đạo được ăn mặn có đạo kiêng cử… các Thánh luôn hưởng ứng lời khẩn cầu của người trần thế cách thiêng liêng. Không dùng thần chú.
    “Thần” là những con người lúc còn sống có công trận lớn với tổ quốc, không phân biệt tôn giáo, chết được Vua phong làm Thần. Thần có nhiều bậc; Thần quốc gia, Thần vùng, Thần tỉnh, Thần làng, được thờ trong các Đình làng. Thần hoàng thành, Thần thổ địa, Thần Táo, có nhiệm vụ lo cho quốc thái dân an… Không dùng thần chú.
    “Lỗ Ban” là những người lúc sống làm các ngành lao động gọi chung là “thợ” có dùng thần chú. Đệ tử nhiều nhứt, nhưng trình độ ít có Thầy cao tay gồm; ca hát, may mặc, thợ mộc… có chung Tổ nầy, hằng năm cúng Tổ ngày 12 tháng 12 âm lịch.
    “Bà Chúa Xứ”, nguời chết bị phạt xuống âm ty và ma, quỉ, yêu, tinh, sẽ do Bà nầy cai quản, người phàm trần ai cúng vái xin điều tốt, xấu đều làm ráo, thiên về quấy phá…đệ tử trần gian là các Thầy Pháp. Cúng lễ long trọng ngày Rằm tháng 7 âm lịch hằng năm.
    Cao nhất là “Phật” có dùng thần chú, gọi là bùa Phật.

    …………………… Bùa chú, căn bản để cứu giúp con người, tự nó rất tốt, chỉ có những Thầy bùa mất lương tri lợi dụng sự hiểu biết của mình làm hại người khác, trường hợp nầy bùa chú ít kết quả có khi hại ngược lại. Bùa lúc nào cũng linh thiêng, chỉ khác nhau là lực lượng thi hành… đây là khái niệm sơ yếu…
    Tổ không cấm em hành đạo công giáo nhưng không được quên cúng Tổ những ngày rằm và 30 hằng tháng. Anh hỏi, thế nào em có chấp nhận không? tôi nói có. Anh biểu tôi quì xuống, anh đặt 2 tay lên đầu tôi, lâm râm tiếng Lèo, tôi không hiểu, anh bảo tôi ngước mắt lên trời xá 3 xá, tôi làm như vậy. Anh ngó quanh hái, ngắt, bốc vỏ bất cứ thứ gì, anh tự nói, đủ rồi (5 màu) ngũ sắc, anh cầm lấy cây nhang quơ quơ như vẽ bùa miệng đọc tiếng Lèo, dùng giấy gói nhỏ như ¼ cái bì thư rồi đưa cho tôi nói : kể từ giờ phút nầy em là đệ tử phái Thiên Tiên, anh là Sư phụ của em, cái gói nầy là Ngũ Sắc, cấp cho em giữ trong mình có 2 lý do ; để chống lại các thế lực cỏi âm khác quấy phá em, để em được lực lượng Thiên binh bảo vệ trong thời gian học, tập…
    Việc xưng hô, lúc em học với anh thì gọi anh là Sư phụ, xưng là Đệ tử, ngoài ra thì vẫn gọi nhau là anh em bình thường.

    HỌC BÙA :

    Anh trao cho tôi quyển sổ tay nhỏ (bỏ vào túi áo được) và cây viết đỏ, anh vẽ trước 5 chữ bùa bằng bút chì có ghi câu thần chú phía dưới. Anh giải thích; mổi chữ bùa đều khác nhau, đó là ký hiệu hình ảnh của Tiên nào đó và phụ trách vai trò nào đó, còn câu thần chú là tên của Tiên ấy. Chữ bùa thứ 1 là Tiên “Bảo Mẫu” chuyên trách nuôi dạy trẻø thơ. Chữ bùa thứ 2 là Tiên “Bác sĩ” chuyên trách lo sức khỏe trẻ thơ.v.v… Anh bảo tôi tập vẽ lại cho thật đúng, khi vẽ nín thở, vẽ xong đọc câu thần chú ghi sẳn. Tập mãi, tập mãi cho đến có trình độ tưởng tượng trong đầu mới gọi là thuộc, vì đôi khi ta không có phương tiện để vẽ, ta có thể vẽ bằng mắt, hoặc dùng ngón chân cái vẽ dưới đất. Anh nói khi nào Năm thuộc lào 5 chữ bùa nầy anh cho em học 5 chữ bùa khác. Tôi quyết tâm chuyên chú học nên chỉ một buổi sáng là quá thuộc, có thể so sánh như thuộc gương mặt Má tôi và tên Má tôi vậy. Anh cho tôi thêm 5 chữ bùa khác. 10 chữ bùa đầu tiên nầy dùng: bảo vệ trẻ thơ nói chung, chữa trị các bệnh con nít khóc “dạ đề” (đứa bé luôn khóc mỗi hoàng hôn cho đến 9-10 giờ tối) khóc không biết lý do, ngủ hay giựt mình, cầm máu đứt tay, chân.v.v…
    Tiếp ngày càng học nhiều chữ bùa khác như : học vấn, ngành nghề, bình an, thương yêu, chống tà ma quấy phá, chống những Thầy Pháp, Thầy Bùa hại người.v.v…
    Thắm thoát mà 6 tháng trôi qua tôi đã xa quê, tôi bồn chồn háo hức, tôi xin Anh trở về nhà, anh trầm ngâm rồi gật đầu nói ; tuần tới nghen, ở ít hôm nữa rồi về, tôi đành phải nghe lời anh.
    Một ngày gần cuối tuần, anh dặn tôi, tối nay lúc 8 giờ em đến nơi vườn hôm trước có anh chờ em ở đó, chúng ta cử hành lễ. Khi tôi đến thì thấy có thêm 1 người đàn ông và 1 người đàn bà, có một cái bàn, trên bàn có mâm bánh cốùm và nhang, đèn.
    Anh nói: Hôm nay Sư Phụ cử hành lễ cho Đệ Tử “Xuất Sư”, về trình độ đệ tử đã học các “chữ bùa bắt hồn” là cấp độ thượng thượng rồi đủ năng lực làm “Sư”, về sau nếu cần yểm trợ thì Sư phụ giúp tiếp, đệ tử quì xuống. Anh giới thiệu 2 người kia là để “ngồi đồng”, Nam là đại diện cho Tiên, Thánh, Thần. Nữ đại diện cho Bà Chúa Xứ. Anh đốt nhang, đèn, đứng chấp tay khấn vái, quay sang người đàn ông kia đã trùm khăn đỏ, nói tiếng Lèo… Người nam ngồi lắc lư, gục gật đầu trả lời bằng tiếng Lèo, một lát sau Anh quay sang người Nữ kia cũng trùm khăn đỏ dối thoại nhau bằng tiếng Lèo… Anh lớn tiếng thì nữ “ngồi đồng” kia cũng lớn tiếng… Anh trở lại bàn và gieo quẻ, tất cả 6 lần. Anh quay sang tôi lớn tiếng nói : Nhân danh Tổ phái Thiên Tiên, Ta Sư Phụ Hậu cho phép Đệ tử , “xuất Sư” như Ta, từ nay Đệ tử có danh xưng là “Thầy Năm Nhỏ”. Ta phong cho Thầy Năm Nhỏ 1 triệu thiên binh gồm có các tướng lãnh theo phụng sự dưới quyền điều động của Thầy kèm theo quyển sách “Bùa” và “Kinh kệ”ä tiếng Lèo.
    Anh trao cho tôi một sợi dây 5 màu, đánh như thắt bính to bằng ngón tay cái, dài 7 tấc. Anh nói đây là “Sắc lệnh” Tổ ban cho để hành sự, Thầy đeo vào cổ hoặc gói bỏ vào túi áo tinh khiết, luôn luôn giữ gìn cẩn thận. Tôi tự xá 3 cái như tỏ lòng cám ơn Tổ, rồi xá Sư Phụ Hậu tỏ lòng tri ân. Anh đỡ tôi đứng lên, dẫn tôi đến trước mặt 2 người “ngồi đồng” và nói : Tôi giới thiệu với các Tiên Thánh Thần và Bà Chúa Xứ, đây là Thầy Năm Nhỏ, xin quí Vị niệm tình Tổ chúng tôi mà ủng hộ cho, riêng Bà Chúa Xứ thì không được phá bỉnh như lúc nảy đã hứa. Tôi định xá mỗi người một cái, thì Sư phụ tôi nói chỉ cúi đầu chào thôi vì đã là “Sư” rồi. Anh đọc gì đó rồi gở 2 khăn đỏ ra, rồi đỡû 2 người ấy đứng lên. Anh mời tất cả về nhà dùng trà, bánh. Anh cám ơn 2 người và tặng mỗi người gói gì đó.
    Anh nói riêng với tôi; lúc cử hành lễ các Tiên Thánh Thần chấp nhận em làm “Thầy”, còn Bà Chúa Xứ thì không, Bà nói em có đạo không xứng đáng làm Thầy Bùa, anh và Bà ấy tranh luận dù anh nói thế nào Bà ấy vẫån từ chối. Sau cùng anh yêu cầu Bà không được “phá” em, thì Bà ấy nói “cũng được”, có nghĩa là Bà ấy không coi em là “Sư” nhưng im lặng làm ngơ hành vi của em. Em nhớ luôn luôn giữ kín tung tích làm Thầy Bùa của mình và khiêm nhượng, thì tránh được phiền toái đố kỵ của những Thầy Bùa khác, càng làm nhiều điều thiện thì càng tích lũy công đức.
    Tuyệt đối không được lấy bổng lộc của ai. Anh tặng thêm cho tôi một quyển vở học trò, bên trong chính anh viết những câu tiếng Lèo phiên âm tiếng Việt và giải nghĩa, anh nói lúc rảnh rang em học nói để trò chuyện cùng Tổ, cũng là trò chuyện với anh khi em khấn vái, hai anh em mình cùng đối thoại dù ở xa nhau. Kể từ ngày mai em muốn về lúc nào thì về. Tôi vô cùng xúc động ân tình của anh…

    TRẢ THÙ :

    Quê tôi, những con người bình dị chất phác lam lũ ruộng vườn. Vẫn các mái nhà cũû kỷ không ai màng sửõa sang vì chiến tranh. Vẫn cái Đồn lính kênh kiệu với những hàng rào bao thủ, khác hơn là Tám Sự không còn là lính, mà là Trưởng Đồn, ngày càng hách dịch quen thói hà hiếp dân…
    Má tôi ánh mắt rực sáng niềm vui con trở về, nhưng có gì đọng lại trong sâu thẳm khó nguôi. Người nói, lạ lắm, trước đây 3 ngày có ông Thầy Tư Đê (Thầy Pháp vùng tôi) lầm bầm đi quanh nhà mình 3 vòng rồi đi mất. Tôi không vội vàng chuyện trả thù, thăm hỏi tình hình và sức khỏe Người. Lòng tôi xung đột mâu thuẫn nhau, khi thì trả thù, “ếm” cho “nó phải khổ sở”û, lúc thì “không” để “tích đức như Sư Phụ dạy”.
    Qua sáng ngày hôm sau tôi đang ngồi luyện “bùa” thì cảm như bị trúng gió, tôi rùng mình đứng lên bắt gặp ông Năm Râu bước vào trước sân nhà tôi. Ông nầy ai cũng xì xèo là Thầy Bùa nhưng chưa thấy ông có hành vi nào. Ông đứng nhìn tôi khoảng 5 phút, không nói gì rồi bỏ đi.
    Tiếp theo 2 ngày nữa, tức là tôi trở về được 4 ngày, vào trưa, tên Tám Sự (Đồn Trưởng) đến nhà tôi nói chuyện với Má tôi, tôi nghe loáng thoáng :

    ……Tôi xin lỗi Cô… xin Cô tha thứ, và Cô cầm số tiền nầy gọi là đền bù tiền thuốc men chữa trị ngày trước… Má tôi :…… tui không giận hờn gì cả…, tui không mượn nợ thuốc thang…., tui không nhận tiền đâu….., chuyện đã qua rồi….
    Một lát sau tôi thấy tên Tám Sự quì lạy Má tôi và nói : Cô không tha tôi thì tôi chết mất….Má tôi : Trời ơi, Tám nói gì kỳ vậy, Tám là Đồn Trưởng có lính, có súng ống ai làm gì được Tám, thôi đi…. Tám Sự : Cô không tha, thì chú Năm giết tôi, câu nầy lập đi lập lại mãi.v.v…Má tôi : nó là thằng con nít biết gì… thôi đưọc Tám về đi, tui hỏi lại nó… tên Tám Sự lạy Má tôi mấy lạy gì đó mếu máo Cô nói chú Năm tha cho tôi nghen… ra về.
    Má tôi nói, con nghe thấy hết phải không, cái thằng Tám Sự nó khùng chăng? Tôi cười… tôi đã hiểu một phần nhờ Thiên Binh báo cho tôi cảnh giác, phần khác là tò mò xem xem…
    Tôi thường la cà với những gia đình có con trang lứa với tôi, tôi dùng “bùa” thí nghiệm chữa trị đau ốm bệnh tật mà không ai phát giác tôi là Thầy Bùa, vì mỗii lần dùng “bùa” tôi đứng trước bàn thờ của gia đình đó đọc kinh cầu xin Chúa. Những người té ngã trặc tay chân, đau đầu, đau bụng khỏi bệnh tức thời, kể cả những ca trặc tay, chân cũng cầm cầy, cầm cuốc lao động ngay, tôi công nhận quả thật là linh. Tôi hí hửng tìm người có bệnh chữa cho, dần dà thiên hạ đồn ầm lên “nhờ thằng Năm, cậu Năm, thầy Năm Nhỏ” cầu nguyện cho, tuyệt đối không ai tin tôi là Thầy Bùa cả vì tôi còn là con nít mà. Vậy mà vẫn có người biết đó các bạn đọc… : hai người, ông Thầy Pháp Tư Đê và ông Năm Râu.
    Biến cố không ngờ tới, vài tháng sau lúc 10 giờ sáng có một toán lính chừng 20 người, từ nơi khác nhởn nhơ vào xóm chúng tôi, trong Đồn bắn 3 phát súng, toán lính ngoài nầy cũng bắn 3 phát súng, (hiệu lệnh nhận nhau) rồi hô lên lính của Quận Sơn đây, (Quận Trưởng Chợ Lách) phát lương. Toán lính nầy vào đồn, vài tiếng súng nổ rồi đồn bị cháy, 6 tên lính trong đồn bị trói thúc ké trong đó có tên Tám Sự (trói 2 tay ra sau lưng). Đây là chiến thuật của phe đối nghịch giả danh phe nhà đánh úp.
    Toán lính dẫn 6 lính của Đồn ra khu đất trống, tập họp dân chúng xét xử 6 tên lính trong đồn, tôi có mặt trong đám đông nhưng xa xa bên ngoài, một người có vẻ như cầm đầu trong toán lính đọc bản án gọi 6 lính nầy là bọn ác ôn, nợ máu nhân dân, tử hình tại chổ tên Trưởng Đồn, 5 tên còn lại mang đi giáo huấn cải tạo. (thời gian trước năm 1975) Dân chúng giải tán mãn nguyện, phần tôi cho là nhân quả; gieo nào gặt nấy, nhờ sự cố nầy lòng tôi không còn xung đột nữa.

    Theo đây là chuyện kể của Thầy Tư Đê.

    Một tối, “tôi” (Thầy Tư Đê) nhìn lên trời thấy sao xẹt về hướng đồn lính, sáng hôm sau tôi gặp Tám Sự ngoài đường, mặt Tám Sự bị “ám” (dạng gặp điều dử) tôi nói : chú Đồn Trưởng ơi, tôi xem chú gần đây sẽ bị nạn, chú đề phòng hoặc đã gây ân oán thì người ta trả thù đấy…
    Chiều tối Tám Sự đến nhà tôi nói: năm rồi, nóng tánh có đánh cô Tám.v.v… nhờ tôi xem có phải vì chuyện nầy không. Tôi bấm “nham độn” (một loại bề ngoài như bùa bát quái, nhưng không phải Kinh dịch) “âm binh” báo cho tôi biết vài ngày nữa sẽ có một Thầy Bùa về đây báo thù cho người thân, tôi kết hợp sự việc Tám Sự đánh nguời và âm binh mách bảo thì quá rõ ràng, tôi trả lời Tám Sự : đúng như vậy. Tám Sự xin tôi bằng cách nào giúp cho đương sự qua khỏi tai nạn. Tôi đến nhà Cô Tám đem theo vô số âm binh bố trí quanh nhà Cô Tám, nhằm khi Thầy Bùa nào đó đến sẽ bị âm binh của tôi hãûm hại. Tôi không ngờ Thầy Bùa lại là thằng nhỏ, cao tay ấn (trình độ cao và có nhiều Thiên binh) âm binh của tôi không làm gì được. Tôi trả lời Tám Sự là nguy to rồi, tôi không ngăn cản được Thầy Bùa kia, Chú nên đến xin lỗi người ta và đền bù tiền thuốc, cần lạy người ta thì cũng phải làm. Mặt khác, chính Bà Chúa Xứ cấm tôi đụng đến thằng nhỏ đó. (Bà nầy không công nhận tôi là Thầy Bùa như đã nói ở trên).

    Lời kể của ông Năm Râu,
    Mình là dân đen, mong hai chữ “bình an” ngày cơm 2 bữa không đụng chạm ai, bà con tin tuởng nghề thuốc của mình thì hái thuốc sao chế cho bà con. Một hôm ông Đồn Trưởng đến cầu khẩn nhờ tôi giúp ngăn chận nhà Cô Tám báo thù. Tôi biết chút đỉnh bùa nhằm kết hợp với thuốc chữa trị bệnh, đâu có âm binh để chống tà ma, từ chối thì làm sao yên thân với lính tráng thơiø buổi nhiễu nhương nầy. Tôi hứa với Tám Sự, nhưng lo lắng cho Cô Tám người hiền lành, không mất lòng ai. Trước sân nhàø Cô, tôi nhìn thấy chú nhỏ ngồi trong nhà mà chung quanh có rất nhiều quân tướng thiên binh phò tá, tôi tự đánh giá không xong rồi và trả lời Tám Sự, Thầy Bùa là chú nhỏ đó, tuy chú ấy còn nhỏ nhưng được bậc cao minh truyền dạy nên rất cao tay ấn, tôi không làm gì được. Tám Sự cùng đường rồi, dùng súng thủ tiêu người thì ở tu,ø không dám…

    Thưa quí đọc giả, chuyện “TÔi LÀ THẦY BÙA BẤT ĐẮC DĨ” đến đây là hết, tôi xin được tâm sự một ít điều, chỉ thuần túy“TÂM SỰ” mà không có ý đề ra quan điểm nào mong quí đọc giả thông qua cho.
    - Một sự trùng họp thú vị hiện tại Đài Truyền Hình Tp.HCM kênh 7, vào mỗi chiều từ lúc hơn 17 giờ chiếu “Phim Bãng Phong Thần” (Trụ Vuơng mê Đắc kỷ, Tiên và yêu tinh) của Trung Quốc. Mọi người đều biết, đã là phim truyện thì không khòi hư cấu, tuy nhiên về phương diện văn hóa phải có điểm nào đó xây dựng và giáo dục.
    - Vừa qua vào buổi sáng ngày 12-7-2007, tại Tòa Soạn tập san Thánh Nhạc Ngày Nay, Linh Mục Minh Kông Giáo Phận Kontum, Ngài trả lời nhiều vấn đề thuộc mạn truyền giáo cho người Dân Tộc thiểu số ; “về bùa chú, thư, ếm hiện vẫn còn trong cộng đồng các dân tộc nầy, đặc biệt người chưa vào đạo bị hại và bị chết… ma quỉ có đủ năng lực hại người… Người có đạo thì không bị hại…”
    - Cá nhân tôi không coi Bùa Chú là cứu cánh mà là phương tiện, tôi sung sướng khi giúp được những anh thanh niên đến tuổi thi hành quân dịch được trả về với lý do : không đủ sức khỏe.
    Những người ốm đau chóng khỏi bệnh tật. Ngăn chận các hành vi xấu từ Thầy bùa cũng như ai tham lam, du đảng, trộm cướp…
    - V.v…

    BẾN TRE, ngày 12 tháng 7 năm 2007 (lúc 21 giờ 30)
    Thanh Sử
    Last edited by Bin571; 02-01-2008 at 08:10 PM.
    NAM QUỐC sơn hà NAM ĐẾ cư
    TIỆT NHIÊN định phận tại THIÊN THƯ

    Đây là link Fanpage của Diễn đàn TGVH anh em nha https://www.facebook.com/thegioivohinh.fanpage/
    Đ
    ây là Youtube của Diễn đàn hay đăng ký ủng hộ nhé : https://www.youtube.com/@thegioivohinh571
    Tiktok1 - @thegioivohinh.571 : https://www.tiktok.com/@thegioivohin...9Wjn42o3s&_r=1

    Tiktok2 - @thegioivohinh.com : https://www.tiktok.com/@thegioivohin...9WnFaFDRX&_r=1

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •