kết quả từ 1 tới 6 trên 6

Ðề tài: NGUYỄN BÍNH ( THI SĨ GIANG HỒ)

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định NGUYỄN BÍNH ( THI SĨ GIANG HỒ)

    Mình mê nhất bài này, xin chia sẻ với quý vị

    Hành phương Nam


    Đôi ta lưu lạc phương Nam này,
    Trải mấy mùa qua én nhạn bay.
    Xuân đến khắp trời hoa rượu nở;
    Riêng ta với ngươi buồn vậy thay.

    Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu,
    Mà không uống cạn mà không say ?
    Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã[1],
    Mà áo khinh cừu[2] không ai may.

    Người giam chí lớn vòng cơm áo,
    Ta trói chân vào nợ nước mây.
    Ai biết thương nhau từ buổi trước,
    Bây giờ gặp nhau trong phút giây.

    Nợ tình chưa trả tròn một món,
    Sòng đời thua đến trắng hai tay.
    Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
    Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay.

    Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc,
    Ly tán vì cơn gió bụi này.
    Ngươi đi buồn lắm mà không khóc,
    Mà vẫn cười qua chén rượu đầy.

    Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết,
    Ngày mai ra sao rồi hãy hay.
    Ngày mai sáng lạn màu non nước,
    Cốt nhất làm sao tự buổi nay.

    Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn,
    Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay.
    Hỡi ơi! Nhiếp Chính[3] mà băm mặt,
    Giữa chợ ai người khóc nhận thây.

    Kinh Kha[4] giữa chợ sầu nghiêng chén,
    Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay?
    Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự[5],
    Giày cỏ, gươm cùn ta đi đây.

    Ta đi nhưng biết về đâu chứ ?
    Đã dấy phong yên lộng bốn trời.
    Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
    Uống say mà gọi thế nhân ơi!

    Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ.
    Ta với nhà ngươi cả tiếng cười.
    Dằn chén hất cao đầu cỏ dại,
    Hát rằng phương Nam ta với ngươi.

    Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
    Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
    Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh,
    Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi.


    Chú thích

    Tư Mã Tương Như nhà Hán rời Thành Đô vào kinh đô Lạc Dương, khi đi qua cầu Thăng Tiên đã đề lên thành cầu rằng: “Bất thừa cao xa tứ mã, bất phục quá thử kiều” (Không cưỡi xe cao bốn ngựa, không qua lại cầu này). Cây cầu đó được người sau gọi là cầu Tư Mã. ^
    Khi Tương Như thành danh, được Lương vương trọng vọng, ban cho quan tước, còn tặng một chiếc áo cừu túc sương. Khi Lương vương mất, Tương Như về quê, gặp Trác Văn Quân là con gái một tay cự phú trong vùng, hai người cùng nhau trốn đi. Tương Như nghèo khó, bèn đem cầm chiếc áo cừu lấy rượu cùng Văn Quân đối ẩm. Sau hai người mở quán nấu rượu, vợ nhóm lò nấu rượu, chồng rửa chén bát. ^
    Một người anh hùng ẩn thân đời Chiến Quốc. Có người biết chàng, tìm đến xin chàng trả hộ mối thù với Hiệp Lũy, tướng quốc nước Hàn, phi anh hùng không ai làm nổi. Người đó cung phụng mẹ già của Nhiếp Chính rất tử tế như con cái trong nhà, đến lúc chết lại lo ma chay phận sự. Cảm cái ơn đó, lại không còn vướng bận, Nhiếp Chính đến nước Hàn, vào phủ tướng quốc giữa thiên binh vạn mã, đâm chết Hiệp Luỹ, chống cự với ba quân rồi rạch nát mặt, tự vẫn mà chết. Vua nước Hàn đem thây chàng ra giữa chợ trao giải cho ai tìm được tung tích. Chị gái Nhiếp Chính đã đi lấy chồng, nghe tin tìm đến ôm xác em mình khóc thảm thiết, rồi nói với những người xung quanh đại ý rằng: Em tôi là Nhiếp Chính, vì sợ liên luỵ đến tôi và người ơn của nó nên mới phải rạch mặt để không nhận ra mà chết thế này, nay tôi lại tiếc thân để người đời không ai biết đến nó thì còn mặt mũi nào nữa. Nói rồi cũng tự vẫn chết bên xác em. Nhờ đó, tên tuổi của Nhiếp Chính mới lưu danh sử sách như một anh hùng. Chị của Nhiếp Chính cũng là một nữ nhân anh liệt. ^
    Kiếm khách thời Chiến Quốc, được thái tử Đan của nước Yên thuê hành thích Tần Thủy Hoàng. Khi tiễn biệt nhau qua sông vào đất giặc, Kinh Kha ngậm ngùi ngâm lên:
    Gió đìu hiu chừ sông Dịch lạnh ghê
    Tráng sĩ một đi chừ không bao giờ về.
    Việc hành thích bất thành, Kinh Kha bị thủ hạ của Tần Thủy Hoàng giết chết. ^
    Phùng Hoan, môn khách của Mạnh Thường Quân lãnh nhiệm vụ đi đòi nợ, khi đến ấp Tiết gọi các con nợ lại và tuyên bố đốt hết văn tự nợ. Sau về nói với Mạnh Thường Quân là đã lấy tiền nợ ấy mua “Đức” hết rồi! Sau Mạnh Thường Quân bị vua Tề phế, khi đi ngang qua ấp Tiết thì toàn dân ra đón linh đình, nhờ thế được vua Tề thu dụng lại. ^
    SỰ THẬT GIẢI PHÓNG CON NGƯỜI
    eatdrink004

  2. #2
    Thành viên DANH DỰ - Đã đóng góp nhiều về Học thuật cho Diễn đàn Avatar của thienhung_wu
    Gia nhập
    Oct 2007
    Bài gởi
    4,404

    Mặc định

    Thêm vài bài của Nguyễn Bính

    Thời trước

    Sáng giăng chia nửa vườn chè
    Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
    Vì tằm tôi phải chạy dâu
    Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
    Chồng tôi thi đỗ khoa này
    Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi
    Kẻo không rồi chúng bạn cười
    Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
    Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
    "Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"
    Một quan là sáu trăm đồng
    Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
    Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui
    Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.
    Tôi ra đón tận gốc bàng
    Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.
    Đêm nay mới thật là đêm
    Ai đem giăng giãi lên trên vườn chè.

    1936
    =o=

    Giấc mơ anh lái đò

    Năm xưa chở chiếc thuyền này
    Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều
    Để tôi mơ mãi mơ nhiều
    "Tước đay xe võng nhuộm điều ta đi
    "Từng bừng vua mở khoa thi
    "Tôi đỗ quan trạng vinh qui về làng
    "Võng anh đi trước võng nàng
    "Cả hai chiếc võng cùng sang một đò".

    Đồn rằng đám cưới cô to
    Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu
    Nhà gái ăn chín nghìn cau
    Tiền cheo tiền cưới chừng đâu chín nghìn...

    Lang thang tôi dạm bán thuyền
    Có người giả chín quan tiền lại thôi!
    Buông sào cho nước sông trôi
    Bãi đay thấp thoáng, tôi ngồi tôi mơ.

    Có người con gái đang tơ
    Vẫy tay ý muốn sang nhờ bãi đay
    Sao cô không gọi sáng ngày?
    Giờ thuyền tôi đã chở đầy thuyền mơ
    Con sông nó có hai bờ
    Tôi chưa đỗ trạng, thôi cô lại nhà...
    =o=

    Cô hái mơ

    Thơ thẩn rừng chiều một khách thơ,
    Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,
    Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,
    Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

    Hỡi cô con gái hái mơ già !
    Cô chửa về ư ? Đường thì xa
    Mà ánh trời hôm dần một tắt
    Hay cô ở lại về cùng ta ?

    Nhà ta ở dưới gốc cây dương
    Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
    Có suối nước trong tuôn róc rách.
    Có hoa bên suối ngát đưa hương.

    Cô hái mơ ơi !
    Chẳng trả lời nhau lấy một lời.
    Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng.
    Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.
    =0=
    Lỡ bước sang ngang

    1
    - Em ơi! em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
    Mẹ già một nắng hai sương
    Chị đi một bước trăm đường xót xa
    Cậy em, em ở lại nhà
    Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

    Hôm nay xác pháo đầy đường
    Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
    Chuyến này chị bước sang ngang
    Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây
    Rượu hồng em uống cho say
    Vui cùng chị một vài giây cuối cùng
    Rồi đây sóng gió ngang sông
    Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ
    Miếu thiêng vụng kén người thờ
    Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em
    Đêm qua là trắng ba đêm
    Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn
    Một vai gánh lấy giang san...
    Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương
    Mắt quầng tóc rối tơ vương
    Em còn cho chị lược gương làm gì!
    Một lần này bước ra đi
    Là không hẹn một lần về nữa đâu
    Cách mấy mươi con sông sâu
    Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh
    Cũng là thôi cũng là đành
    Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao?
    Tuổi son nhạt thắm phai đào
    Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!
    Em đừng khóc nữa em ơi!
    Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!
    Một đi bảy nổi ba chìm
    Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
    Dù em thương chị mười phần
    Cũng không ngăn nổi một lần chị đi

    Chị tôi nước mắt đằm đìa
    Chào hai họ để đi về nhà ai
    Mẹ trông theo, mẹ thở dài
    Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
    Tôi ra đứng tận đầu làng
    Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa...

    2
    Trời mưa ướt áo làm gì?
    Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
    Người ta pháo đỏ rượu hồng
    Mà trên hồn chị một vòng hoa tang
    Lần đầu chị bước sang ngang
    Tuổi son sông nước đò giang chưa tường
    Ở nhà em nhớ mẹ thương
    Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ
    Mẹ ngồi bên cửi xe tơ
    Thời thường nhắc: "- Chị mày giờ ra sao?"

    Chị bây giờ... nói thế nào?
    Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
    Chị từ lỡ bước sang ngang
    Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền
    Xuôi dòng nước chảy liên miên
    Đưa thân thế chị tới miền đau thương
    Mười năm gối hận bên giường
    Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
    Mười năm đưa đám một mình
    Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
    Mười năm lòng lạnh như tiền
    Tim đi hết máu mà duyên không về

    Nhưng em ơi! một đêm hè
    Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn
    Dừng chân trên bến sông buồn
    Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
    Đoái thương thân chị lỡ làng
    Đoái thương phận chị dở dang những ngày
    Rồi... rồi chị nói sao đây?
    Em ơi! nói nhỏ câu này với em...
    Thế rồi máu trở về tim
    Duyên làm lành chị duyên tìm về môi
    Chị nay lòng ấm lại rồi
    Mối tình chết đã có người hồi sinh
    Chị từ dan díu với tình
    Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
    Tim ai khắc một chữ "nàng"
    Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo
    Nhưng yêu chỉ để mà yêu
    Chị còn dám ước một điều gì hơn
    Một lầm hai lỡ keo sơn
    Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung
    Rồi đêm kia lệ ròng ròng
    Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về
    Tháng ngày qua cửa buồng the
    Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

    3
    Úp mặt vào hai bàn tay
    Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm
    - Đã đành máu trở về tim
    Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ
    Người đi xây dựng cơ đồ
    Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân
    Người đi khoác áo phong trần
    Chị về may áo liệm dần nhớ thương
    Hồn trinh ôm chặt chân giường
    Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây
    Năm xưa đêm ấy giường này
    Nghiến răng nhắm mắt cau mày... cực chưa?
    Thế là tàn một giấc mơ
    Thế là cả một bài thơ não nùng
    Tuổi son má đỏ môi hồng
    Bước chân về đến nhà chồng là thôi
    Đêm qua mưa gió đầy giời
    Mà trong hồn chị có người đi qua
    Em về thương lấy mẹ già
    Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công
    Chị giờ sống cũng bằng không
    Coi như chị đã ngang sông đắm đò

    1939
    =o=
    Thôi nàng ở lại

    Hoa đào từng cánh rơi như tưới
    Xuống mặt sân rêu những giọt buồn
    Như những tim tình tan vỡ ấy
    Nhện già giăng mắc sợi tơ đơn

    Nàng đến thăm tôi một buổi chiều
    Những mong chắp nối lại thương yêu
    Nhưng tôi không dám, tôi không thể
    Chắp nối bao nhiêu khổ bấy nhiêu

    Nàng hỡi! Tôi không thể dối nàng
    Dối tôi mà lại nói yêu đương
    Tôi giờ như một người tang tóc
    Chả dám cùng ai dệt mộng vàng

    Nàng hãy vì tôi đoán một lời:
    Từ nay nàng đã hết yêu tôi
    Từ nay ta sẽ xa nhau mãi
    Và sẽ quên nhau đến trọn đời

    Nàng hãy đi xây lại cuộc đời
    Rồi đây ai nhắc đến tên tôi
    Và ai có hỏi: "Là ai nhỉ ?"
    Nàng lạnh lùng cho:" Chả biết ai!"

    Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên!
    Trọn đời làm một kẻ vô duyên
    Trọn đời làm một thân cô lữ
    Ở mọi đường xa ở mọi miền

    Ai đi chắp lại cánh hoa rơi ?
    Bắt bóng chim xa tận cuối trời
    Có lẽ ngày mai đò ngược sớm
    Thôi nàng ở lại để... quên tôi.
    Thần Chú
    Namo Tassa Bhagavato Arahato
    Samma Sambud dhassa.

    (Nằm mơ thấy ác mộng, bị ma đè, sợ ma, đi đường bất an v.v. thì hãy niệm chú này, tâm sẽ được bình an)
    https://www.youtube.com/watch?v=vsaBKh1PRSs

  3. #3

    Mặc định

    Hoa Với Rượu



    Thấy rét u tôi bọc lại mền,
    Cô hàng cất rượu ủ thêm men,
    Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,
    Say cả tư mùa cho khách quen .

    Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,
    Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi .
    Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,
    Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .

    Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,
    Người ta bắt chước chị người ta!
    Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,
    Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .

    Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,
    Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau .
    Hí hửng bảo nhau: "Thơm đấy chứ,
    Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!"

    Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,
    Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
    Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
    Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .

    Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,
    Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai .
    Chị Nhi cứ chế làm sao ấy,
    Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười .

    Chị Nhi thường nói với u tôi:
    "--Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!"
    U tôi cười đáp ngay như thật:
    --"Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!"

    Thưở ấy non sông thật thái bình,
    Trai hiền bạn với gái đồng trinh .
    Đời say men rượu thơm hoa rụng,
    Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình .

    Ấy thế mà rồi cách biệt nhau,
    Nhà Nhi không biết dọn đi đâu .
    Mình tôi trời bắt làm thi sĩ,
    Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu .

    Bỏ lại vườn cam, bỏ mái tranh,
    Tôi đi dan díu với kinh thành .
    Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới,
    Chuốc mãi men say rượu ái tình .

    Rượu ái tình kia thành thuốc độc,
    Vườn trần theo bướm phấn hương bay .
    Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc,
    Hoa hết thơm rồi rượu hết say .

    Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu,
    Ba bốn năm rồi năm sáu năm .
    Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại,
    Men nồng gạo nếp nước hoa cam .

    Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,
    Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!
    Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,
    Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi .

    Chắc ở nơi nào dưới mái tranh,
    Chị em Nhi vẫn sốn yên lành .
    Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán,
    Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh .

    Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp ,
    Huống nữa giờ Nhi đã đến thì .
    Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ,
    Cho người thiên hạ phải say Nhi .

    Xóm chị em Nhi ở mấy nhà ?
    Bến đò dông vắng ? Chợ gần xa ?
    Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ ?
    Vườn có trồng cam có nở hoa ?

    Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,
    Thực ra có phải thế này không .
    Chị Nhi đã lấy chồng năm trước,
    Nhi đến năm sau lại lấy chồng ?

    Ước gì trên bước đường lưu lạc,
    Một buổi chiều nào lộng gió mưa,
    Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ ,
    Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa .

    Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó,
    Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu .
    Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại ,
    Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau .

    Tôi kể: "U tôi đã mất rồi,
    Cửa nhà còn có một mình tôi ..."
    Nhi rằng: "Ngày trước u thường nói
    Hai đứa mình trông đến đẹp đôi ..."

    "Chị em mới lấy chồng năm trước,
    Chồng chị trồng cam ở mé sông .
    Em ở mình đây nhà trống trải,
    Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông ..."

    Như truyện Tương Như và Trác Thị
    Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng **
    Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng .
    Ta với em Nhi kết vợ chồng .

    Rượu cất kỳ ngon men ủ khéo,
    Say người thiên hạ lại say nhau .
    Chiều chiều hai đứa sang thăm chị ,
    Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu .

    Chao ôi! Là mộng hay là thực ?
    Là thực hay là mộng bấy lâu ?
    Hai đứa sống bằng hoa với rượu,
    Sống vào trời đất, sống cho nhau .

    Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi,
    Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi .
    Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng ,
    Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi .

    Huế 1941

  4. #4

    Mặc định

    Nhà Tôi



    Nhà tôi có một vườn dâu
    Có giàn đỗ ván, có ao cấy cần.
    Hoa đỗ ván nở mùa xuân
    Lứa dâu tháng tháng, lứa cần năm năm.
    Em tôi là gái mười lăm
    Quét sân, chạy chợ, chăn tằm sớm trưa .
    Thầy tôi dạy học chữ nho
    Dạy dăm ba đứa học trò loanh quanh.
    Có gì, tiếng cả nhà thanh (1)
    Cơm ăn đủ bữa, áo lành đủ thay .
    Còn tôi sống sót là may
    Mẹ hiền mất sớm, trời đầy làm thơ .
    Con tằm được mấy tiền tơ
    Chao ơi, mà ước mà mơ lấy nàng.
    Giàu sang kiếm chốn giàu sang
    Vẫn tin tưởng chứ là nàng yêu tôi .
    Mấy khoa thi chót thầy ơi
    Thầy không thi đỗ để rồi làm quan,
    Để rồi lắm bạc, nhiều vàng
    Để cho con lấy được nàng, thầy ơi!
    Nàng về làm dâu nhà tôi
    Vườn dâu có thẹn với đôi tay ngà .
    Ai thề như mới hôm qua
    Lấy nhau không được chẳng thà chết đi .
    Nhưng thôi nói nữa làm gì
    Thế gian chán vạn kẻ thề có sao ?

    Nhà tôi không bán vườn dâu
    Tháng hai giàn đỗ bắt đầu ra hoa .
    Sang năm tôi phải về nhà
    Đợi xem vườn đỗ ra hoa có nhầm?

  5. #5

    Mặc định

    Xuân Tha Hương



    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Ôi, chị một em, em một chị
    Trời làm xa cách mấy con sông
    Em đi trăng gió đời sương gió
    Chị ở vuông tròn phận lãnh cung
    Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm
    Trăm hờn nghìn giận một mùa đông

    Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống
    Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng...
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng

    Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
    Chị vẫn môi son vẫn má hồng?
    Áo rét ai đan mà ngóng đợi
    Còn vài hôm nữa hết mùa đông!

    Cột nhà hàng xóm lên câu đối
    Em đọc tương tư giữa giấy hồng
    Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
    Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông

    Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
    Một mình em vẫn cứ tay không
    Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
    Chị gửi cho em một cánh hồng

    Tha hương chẳng gặp người tri kỷ
    Một cánh hoa tươi đủ ấm lòng
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng...

    Chao ơi, Tết đến em không được
    Trông thấy quê hương thật não nùng
    Ai bảo mắc duyên vào bút mực
    Suốt đời mang lấy kiếp long đong

    Người ta đi kiếm giàu sang cả
    Mình chỉ mơ toàn chuyện viễn vông
    Em biết giàu sang đâu đến lượt
    Nợ đời nặng quá gỡ sao xong?

    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Tết này, ô thế mà vui chán
    Nhưng một mình em uống rượu nồng

    Rượu say nhớ chị hồi con gái
    Thương chị từ khi chị lấy chồng
    Cố nhân chẳng biết làm sao ấy
    Rặt những tin đồn chuyện bướm ong

    Thôi, em chẳng dám đa mang nữa
    Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng
    Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc
    Chấp nối nhau hoài cũng uổng công!

    (Một trăm con gái đời nay ấy
    Đừng nói ân tình với thủy chung!)
    Người ấy xuân già chê gối lẻ
    Nên càng nôn nả chuyện sang sông

    Đò ngang bến dọc tha hồ đấy
    Quý hoá gì đâu một chữ đồng!
    Vâng, em trẻ dại, em đâu dám
    Thôi, để người ta được kén chồng

    Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ
    Chịu làm sao được những đêm đông
    Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ
    Không yêu thì thực dễ như không!

    Chị ơi, Tết đến em mua rượu
    Em uống cho say đến não lòng
    Uống say cười vỡ ba gian gác
    Ném cái chung tình xuống đáy sông

    Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu"
    Tình đời "Diệp tống lãng lai phong"
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một chút lòng

    Sương muối gió may rầu rĩ lắm
    Còn vài hôm nữa hết mùa đông
    Xuân đến cho em thêm một tuổi
    Thế nào em cũng phải thành công

    Em không khóc nữa, không buồn nữa
    Đây một bài thơ hận cuối cùng
    Không than chắc hẳn hồn tươi lại
    Không khóc tha hồ đôi mắt trong

    Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé?
    Đốt pháo cho thơm với rượu hồng
    Xa nhà xa chị tuy buồn thật
    Cũng cố vui ngang gái được chồng

    Em sẽ uống say hơn mọi bận
    Cho hồn về tận xứ Hà Đông
    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng

    Với lá thư này là tất cả
    Những lời tâm sự một đêm đông
    Thôn gà eo óc ngoài xa vắng
    Trời đất tàn canh tối mịt mùng

    Đêm nay em thức thi cùng nến
    Ai biết tình em với núi sông
    Mấy sông mấy núi mà ngăn được
    Tình chị em ta vẫn một lòng

    Tết này chưa chắc em về được
    Em gửi về đây một tấm lòng
    Cầu mong cho chị vui như Tết
    Tóc chị bền xanh, má chị hồng

    Trong mùa nắng mới sầu không đến
    Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng
    Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
    - Xa nhà, rượu uống có say không ?

  6. #6

    Mặc định

    Thơ Nguyễn Bính hay bởi có hồn quê hương, dân tộc. Điều này bao cay bút đã bình rồi. Nguyet Sinh chỉ nhớ có lần đi xem mặt người yêu của bạn ở tỉnh xa. Đêm ấy, vớ được cuốn thơ Nguyễn Bính của miền Nam in, NS chép tay mải miết cả đêm mặc bạn đi tâm sự với người yêu. Nhiều bài hay khó tả, song NS chỉ thích hình ảnh:
    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
    Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
    Chỉ những ai đã từng ở vùng Hà Nam Ninh trong mùa xuân mưa phùn rơi nhẹ nhẹ, trong cái se se lạnh của đêm hội xuân mới thấm thía, cảm nhận đến tận cùng của câu thơ hay đến tận cùng của hồn Việt chân quê này

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. xin các vị nhận một lạy tạ tội của hậu nhân
    By longthien in forum Truyền thuyết - Giai thoại - Lịch sử VIỆT NAM
    Trả lời: 49
    Bài mới gởi: 21-08-2010, 08:03 AM
  2. GIANG HỒ DẬY SÓNG !!!!
    By minhbanking in forum Chuyện thời sự, xã hội
    Trả lời: 4
    Bài mới gởi: 14-08-2010, 11:31 AM
  3. Trả lời: 0
    Bài mới gởi: 08-08-2010, 05:13 PM
  4. Nguyễn An, nhà kiến trúc thiên tài VN
    By Bin571 in forum Phong Thủy, Địa lý
    Trả lời: 3
    Bài mới gởi: 04-08-2010, 01:00 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •