kết quả từ 1 tới 2 trên 2
  1. #1

    Mặc định Góc nhỏ đời người – Những suy nghĩ thành lời

    Tôi là người lẫn thẫn, từ nhỏ đã khoái suy nghĩ lung tung. Thường suy nghĩ như hai người đang nói chuyện với nhau.
    Tôi có thể suy nghĩ hàng giờ không biết chán, tự chơi đùa với những tư tưởng của chính mình. Riết rồi thành tật, cái tật kỳ lạ theo ngày tháng lớn dần, như tuổi đời của tôi mỗi ngày một chất nặng trên vai, làm xương sống cụp xuống, lưng còng đi.
    Cái tật quái lạ này gẫm cho cùng không hại gì ai. Nó giống như trò giải trí trong im lặng của riêng tôi. Ở đâu cũng thấy người ta hô hào ”im lặng là vàng”. Vậy đúng là tật tốt. Mà tật tốt thì phải gọi là tính tốt.
    Vậy là tôi cũng có một tính tốt, nếu như tính tốt đó không theo thời gian tự nâng cấp, khai triển thêm phần suy nghĩ thành lời. Suy nghĩ một hồi chợt nghe tiếng, mới biết mình đang nói nhãm. Gẫm cho cùng, không có gì tai hại, nếu chỉ có mình ênh. Kẹt là tôi bắt đầu nói nhãm nơi công cộng. Và kẹt nhất là tôi bắt đầu nói nhãm khi có mặt người đi bên cạnh đời mình.

    Nói là bắt đầu cũng không đúng lắm. Hồi còn trẻ, tranh đấu với cuộc sống, nhiều lo âu, tôi đã bắt đầu nói nhảm. Đến khi cuộc sống tạm ổn, tôi cố gắng một thời gian thì bỏ được tật nói nhãm, giử được tính tốt lặng lẽ suy nghĩ như trò giải trí và thỉnh thoảng mĩm cười một mình.
    Khi con người già đi, sức khỏe và tinh thần cũng suy yếu theo. Chắc đây là lý do tôi bắt đầu nói nhãm trở lại. Tai hại quá. Mấy lúc gần đây người nữ của tôi hay hỏi:

    -Anh mới nói gì?.
    -Ủa có nói hả? Ờ ờ… anh xin lỗi nhe, anh đang suy nghĩ, nói nhãm hồi nào hông hay.
    -Ủa vậy chớ anh có vợ chi, không nói chuyện với vợ mà đi nói nhãm một mình?
    -Ờ ờ… tại… bị… hồi đó.. thành tật… hết… giờ bị lại rồi.
    -Vậy nói chuyện với em đi, đừng nói một mình nữa.

    Khốn khổ thằng em. Tự nhiên kêu nói, nói gì bây giờ.
    Phải tìm cách điều chỉnh âm thanh lại thôi. Không sữa được tật này thành ra bất hiếu… với vợ.

    Chọn nơi đây một góc nhỏ, tập chuyển lời nói nhãm thành chữ viết, coi như điều chỉnh âm thanh. Dù sao âm thanh tiếng ngón tay gõ lên bàn phím vẫn đỡ hơn những tiếng ấm ứ ầm ừ, người nghe không hiểu, người nói cũng không biết mình đang nói gì.

    Ai nghé ngang đây, lỡ nhiễm cái tật suy nghĩ vớ vẫn, nói lảm nhãm, đừng đổ lỗi cho tôi nhé. Thân tôi lo chưa xong, đâu dám nhận thêm lỗi của người khác.
    Có đi sẽ...té. Có té sẽ..đau. Đau vẫn đi tiếp sẽ tới cửa. Có gõ cữa sẽ..đau tay. Đau vẫn gõ tiếp, cửa sẽ mỡ.. vì chủ nhà..bực mình muốn đánh cho một trận nên thân. **Thân Mến - TrungDao***

  2. #2

    Mặc định Trộm pháp – Tội trộm pháp

    Hồi mới mò ra mấy diễn đàn tâm linh, nghe loáng thoáng về Mật tông. Hấp dẫn quá. Quán tưởng bổn tôn. Quán tưởng phạn tự, phân bố trên người, trùng với các luân xa. Màu xanh, màu đỏ, hào quang. Bắt ấn, niệm chú. Hùm… Năng lực dữ lắm, trừ tà, trị bệnh, thần thông, thành Phật.

    À, coi bộ hay hơn bùa chú. Sách vỡ Mật tông ở nhà giới thiệu cái gì chung chung, chứ đâu có nói rõ vụ này. Muốn hiểu sách hình như phải hiểu văn hóa Tây Tạng trước đã. Ôi rối nùi.
    Lại thêm một từ mới ”quán đảnh”. Lò dò trên mạng chổ nào cũng phải có quán đảnh. Niệm chú hả? Có quán đảnh chưa? Chưa hả, tội trộm pháp đó.
    Ấn gì, bắt ra sao hả? Chưa nhận quán đảnh, miễn bàn.
    Đến đâu cũng đụng vào cánh cửa quán đảnh. Cái gì cũng bí mật. Tội trộm pháp, đọa địa ngục, ớn quá.

    Rồi bùa chú xuất hiện trên diễn đàn Tử Vi Lý Số. Có ULinhDaoNhan đưa lên một đạo thần phù. Ngồi xếp bằng, tay bắt ấn, quán tưởng thần phù. Đó là luyện phép, luyện bùa.
    Có người cắt cớ đặt câu hỏi với ULinhDaoNhan:

    -Bạn nhận quán đảnh với đạo sư nào? Chưa nhận quán đánh mà bắt ấn là trộm pháp đó!

    UlinhDaoNhan hỏi ngược lại:
    -Vậy bạn chấp tay niệm phật, có phải là bắt ấn không? Phải hả, vậy người chấp tay niệm phật có cần nhận quán đảnh của ai không? Không cần phải không? Đó, cái việc học mà không tiêu hóa được là vậy đó.

    Người kia tắt tiếng. À, thì ra Mật tông quá bí mật, nên cả người học cũng không hiểu rõ mình đang học gì, đi giảng đạo bị hố.

    Diễn Đàn Văn Hóa Phương Đông mỡ box Mật tông, box ẩn. Đầu tiên ai có tâm đạo cứ đăng ký, mod xét thấy được mỡ cửa box cho vào.
    Sau lùm xùm mấy dụ từ trong box ẩn đưa ra ngoài. Ai đăng ký phải ghi rõ quán đảnh với đạo sư nào, mới được vào cổng.
    Mật tông trên diễn đàn Văn Hóa Phương Đông cũng là bí mật. Om Ma Ni Pad Me Hùùùm…

    Hơn 5 năm vẫn chưa hiểu rõ sự quan hệ giửa Mật tông, bùa chú, võ thuật, luân xa, khí công, yoga. Nhưng rõ ràng, ấn quyết, phạn tự, luân xa, khí được dùng tỉnh bơ trong các môn. Hổng lẽ phải quán đảnh với đạo sư Mật tông Tây Tạng mới được học môn… võ của Ẩn giả Nhật Bổn? Thiệt là rối nùi.
    Tài liệu đã nhiều hơn trước. Ít gặp những câu hỏi cắt cớ ”quán đảnh chưa?”, nhưng nãn lắm rồi cái bí mật. Đời người có được bao nhiêu cái 5 năm để đứng gõ vào những cánh cửa bí mật.

    Còn lại việc trộm pháp – tội trộm pháp.
    Trước tiên phải định nghĩa từ ”trộm”.
    Kẻ trộm, đi ăn trôm, là người đi mượn đồ người khác mà không thông báo trước ngày đến mượn, cũng không hẹn ngày trả lại. Có nghĩa là một người lấy đồ của một người.
    Một người trước không có món đồ, giờ có món đồ đó. Một người trước có món đồ, giờ không có món đồ đó nữa. Vậy từ trộm dẫn ra thêm một từ nữa, đó là từ mất. Có người ăn trộm, thì phải có người bị mất trộm.
    Mà từ ”trộm” là hơi trí thức rồi, nghe đỡ nặng nề hơn từ ”ăn cắp”. cùng một nghĩa mà người bị gọi là ”kẻ trộm”, nghe đở mích lòng hơn ”thằng ăn cắp”.

    Vậy trộm pháp theo đúng nghĩa của từ ”trộm” là nói về người trước không có pháp, đi trộm của người khác, để có được pháp. Và người trước có pháp, giờ bị mất trộm rồi, nên không còn pháp.
    Nhưng trên thực tế thì khác hẳn. Người trộm được pháp tất nhiên có pháp, nhưng người bị trộm pháp vẫn còn nguyên pháp chứ có mất mát gì đâu!
    Vậy gọi là ”trộm pháp” không hợp với thời đại văn minh nữa rồi. Phải đổi lại gọi là cốp bi pháp hay cờ lon pháp mới đúng.
    Thì ra người tây Tạng đã tìm ra từ cốp bi từ cả ngàn năm trước rồi. Vì thời đó con người khoa học chưa chế ra được máy cốp bi, không có ai biết cái máy cốp bi ra sao, nên Phật giáo Tây Tạng dùng tạm một từ, dịch ra tiếng việt là trộm, chứ đúng nghĩa là cốp bi. Thiệt là siêu phàm, Phật giáo đi trước khoa học cả ngàn năm!
    Phải sửa lại cho đúng thôi, trộm pháp gọi là cốp bi pháp. Tội trôm pháp gọi là tội cốp bi pháp.
    Dù có đổi tên, hình phạt vẫn vậy, đọa địa ngục đó, ớn.
    Om Ma Ni Pad Me Hùùùm…
    Last edited by TrungDao; 06-08-2010 at 09:42 PM.
    Có đi sẽ...té. Có té sẽ..đau. Đau vẫn đi tiếp sẽ tới cửa. Có gõ cữa sẽ..đau tay. Đau vẫn gõ tiếp, cửa sẽ mỡ.. vì chủ nhà..bực mình muốn đánh cho một trận nên thân. **Thân Mến - TrungDao***

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Trả lời: 18
    Bài mới gởi: 26-02-2013, 11:02 PM
  2. Các phản hồi đến Đạo Thanh Hải
    By tuyenhoa1985 in forum Chuyện các Thầy, Bà…
    Trả lời: 405
    Bài mới gởi: 29-08-2010, 01:53 PM
  3. Tiền Kiếp Và Luân Hồi Có Thật Không?...
    By ht74 in forum Tâm linh – Tín ngưỡng – Siêu hình học – Ngoại cảm
    Trả lời: 10
    Bài mới gởi: 15-10-2007, 09:19 PM
  4. Tản Mạn Về Những Chú " độc Nhãn Long "
    By dienbatn in forum Các bài của DIENBATN
    Trả lời: 7
    Bài mới gởi: 12-10-2007, 02:45 AM

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •