Bao nhiêu người qua cuộc đời tôi, kẻ đến kẻ đi, chỉ một ng làm tim tôi hạnh phúc rồi đau đớn trong chốc lát!
Tôi luôn tự hỏi sau những cảm xúc ấy là gì?
a tới, nói với tôi những lời ngọt ngào mà tôi ngỡ nó chân thật lắm! mang cho tôi thiên đường mà tôi tin nó cũng chân thật lắm!

ôi sao cái nắm tay và nụ hôn đắm đuối làm tôi khuỵu xuống, thứ cảm giác tôi chưa từng có!
Một ngày tôi như sét đánh khi anh bảo chỉ vì ko muốn tôi tổn thương mới như vậy, câu nói qua đôi môi kì ảo ấy che giấu sự thương hại, mà tôi vẫn tin anh ...tin cả vào thứ tình yêu nhỏ nhoi kia tôi lỡ tay...đánh rơi tự bao giờ!
Tôi mỉm cười ...ko phải tôi đang đau đớn như con thú bị thương nơi trái tim nhỏ bé kia ư?
Đức Quan Âm Bồ Tát, Người tôi luôn gọi là Mẹ.... ko cho tôi hận thù!
Tôi nghe chú Đại bi của Người mà tim tôi tan vỡ bởi lòng tôi ko thể mang trong mình hận thù!
thậm chí tôi ko dám dùng từ "anh ta" trong bài dù từ ấy xứng đáng với anh đi chăng nữa vì sợ một ngày a đọc được sẽ bị tổn thương...!
tôi vẫn yêu anh vô điều kiện dù anh bên tôi làm tôi nhói lòng bao lần nữa!

Rồi anh luôn nói " chúng tôi là bạn!"
mỉm cười tôi gật đầu khẽ đặt anh nhẹ nhàng nơi ấy tận sâu đáy tim tôi..

Khi tôi cô đơn nhất, ko ai bên tôi! tôi như kẻ chết trôi giữa biển cả, vớ đc khúc củi nào cũng hi vọng đo là anh, " người vẫn muốn là bạn tôi" kia!
nhưng không, vẫn không ai bên tôi!...
một ngày anh lại đến rồi nói với tôi anh hối hận vì đã quen tôi!...chua xót sao!...
Tôi mỉm cười mà sao nước mắt tôi cứ rơi!
Lẽ nào tôi đang khổ đau?
...Mỉm cười một lần nữa...tôi buông tay!

Có một phím [ delete] tôi chưa từng dám nhấn..vậy mà...lần này tôi phải dùng!

Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn linh cảm ứng Quan Thế Âm bồ tát, hãy cho con một tâm hồn thiện lương giữa những trái tim nhân từ!