Hư ảo

Tác giả: Chính Minh

[Chanhkien.org] Có một câu chuyện xưa như sau:

Có một đôi vợ chồng nọ, cả hai đều là người tu luyện. Hai vợ chồng đều tu luyện Đại Đạo tại thế gian, tu luyện giữa người thường; thiên mục và các công năng khác của họ đều bị khóa lại. Họ liên tục đề cao tâm tính và tu luyện càng ngày càng tinh tấn hơn để thăng hoa về cảnh giới. Người thường ca ngợi họ là những người tu tốt chưa từng thấy.

Sau đó vài năm, họ sinh được một đứa con. Đứa bé rất mạnh khoẻ và không bao giờ bị bệnh tật. Một đứa bé thật dễ thương! Ai cũng thích đứa bé này. Mặc dù rất yêu thương con, họ không bao giờ quên tu luyện. Khi đứa bé lên 1 tuổi, họ tu đã gần viên mãn, nhưng họ không biết điều ấy.

Một ngày nọ, khi hai vợ chồng đang đả tọa luyện công và cảm thấy tâm của họ ngày càng trở nên thuần tịnh hơn, thì đứa bé đang đang ngủ bỗng tỉnh giấc gào khóc thảm thiết giống như đang trong cơn đau. Nghe đứa bé khóc nhiều quá, người vợ mở mắt ra. Cô thấy người chồng vẫn tiếp tục thiền định mà không động đậy gì cả. Nhưng cô nhớ là con mình không hề bị bệnh gì, đứa bé hoàn toàn khoẻ mạnh trước khi đi ngủ, vì thế cô nghĩ đây chỉ là can nhiễu. Cô tiếp tục tĩnh tâm đả tọa. Nhưng đứa bé khóc càng lớn hơn, giống như đang đau đớn ghê lắm. Rồi giọng của đứa bé khản lên. Cô lúc này hơi lo lắng, nhưng vẫn cố gắng tập trung thiền định. Đột nhiên, đứa bé ngưng khóc hẳn và nghẹt thở. Cô mở mắt ra và đứa bé đã chết. Cảm thấy như thể những mũi dao nhọn đang đâm vào tim của mình, cô đứng hẳn dậy, ôm con vào lòng, rồi khóc thảm thiết. Ngay lúc đó, người chồng khai ngộ. Anh nhìn thấy vợ và thuật lại cho cô nguyên nhân của sự việc một cách rất bình tĩnh và từ bi.

Anh nói: “Cách đây rất lâu, ở Trung Quốc, chúng ta là sư huynh sư muội với nhau và cũng là đồng tu với nhau trong một Đạo quán. Ở đó cũng còn nhiều Đạo sĩ khác đang tu luyện. Có một Đạo sĩ nảy lòng ái mộ cô và có thổ lộ với cô điều đó, nhưng cô đã từ chối anh ta. Anh ta biết rằng cô đang thương yêu tôi, và vì tâm ghen tỵ tật đố, anh ta thù ghét hai chúng ta. Anh ta nói cay đắng rằng: “Các ngươi muốn tu luyện hả! Ta sẽ không cho các ngươi tu thành đâu, cho dù ta phải mất mạng!” Người đàn ông đó chính là đứa con cô đang bồng trong tay. Mặc dù y không thể ngăn cản cô tu luyện, nhưng y đã thành công trong việc can nhiễu không cho cô đạt Viên mãn”. Nói xong, người chồng thi triển thần thông của mình để cho người vợ nhìn thấy nguyên thần của đứa bé trong một không gian khác. Đó chính là người bạn đồng tu cũ của họ, người đã thề là không cho họ đạt Viên mãn. Anh ta cười lớn, hài lòng với việc làm của mình. Người vợ lúc ấy cảm thấy hối hận vô cùng.

Tu luyện là việc nghiêm túc phi thường. Bất kỳ chấp trước nào cũng có thể ngăn cản người tu luyện đạt Viên mãn. Sư phụ giảng rằng:

“Cơ hội chỉ đến một lần. Một khi ảo ảnh không thể dứt bỏ kia tan đi, chư vị sẽ hiểu ra mình đã đánh mất những gì.” — (“Tu luyện sau khi về hưu”, Tinh tấn Yếu chỉ)
“Là một cá nhân, nếu thuận với đặc tính Chân Thiện Nhẫn này của vũ trụ, thì mới là một người tốt; còn người hành xử trái biệt với đặc tính này, thì đúng là một người xấu. Trong đơn vị [công tác], hoặc ngoài xã hội, có người có thể nói chư vị xấu, [nhưng] chư vị không nhất định đúng là xấu; có người nói chư vị tốt, chư vị lại cũng không nhất định đúng là tốt. Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” — (Chuyển Pháp Luân)
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” — (Chuyển Pháp Luân)
Kiếp nhân sinh chỉ như một giấc mộng hay một vở kịch. Khi tỉnh mộng hay khi vở diễn hạ màn thì chúng ta mới biết được tất cả chỉ là ảo ảnh. Chỉ có tu luyện trong Đại Pháp mới là chân thật chân chính. Chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn hơn trong Đại Pháp, và đừng để bị hãm vào sự ảo mộng của trần thế. Hãy loại bỏ đi các chấp trước cũng như những thứ bất thuần, vận dụng chính niệm, và chân chính đi trên con đường chứng thực Đại Pháp. Xin đừng phụ lòng trông đợi của Sư phụ và các chúng sinh!