CHÌA KHÓA VẠN NĂNG
“ĐẠO GỐC BỞI LÒNG THÀNH, TÍN, HIỆP”
Người tín hữu Cao Đài chúng ta dù có thuộc chi phái nào đi chăng nữa thì bao giờ cũng bắt đầu thời cúng bằng bài Niệm Hương với câu kinh khởi đầu:
“ĐẠO GỐC BỞI LÒNG THÀNH TÍN HIỆP”
Cho dầu là đạo hữu tín đồ chỉ mới biết giữ đạo-tu thân hoặc đã bước sang tập hành đạo hay là người đã xây nền đắp móng vững vàng nay bước lên đường Thiên Đạo cũng đều cần phải học hỏi để hiểu thấu đáo ý nghĩa câu kinh nầy hầu cố gắng áp dụng thực hành trên đường tu học hành đạo, lập công bồi đức.
Tại trường tịnh Thanh Liên Đàn, thuộc tỉnh Long An, Đức Tả Quân Lê Văn Duyệt Đại Tiên trong một lần giáng đàn có dạy:
"... Chư Thiên Mạng địa phương đọc bài Niệm Hương câu thứ nhứt, giải.
Địa phương bạch: “Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp. Đạo tuy rộng lớn nhưng phải cần lòng thành và tín hiệp lại mới được.”
Cười, cười! Lão cho phép chư Thiên Mạng tam ban tự phát và bổ túc cho Lão nghe.
Thiên Huyền Minh bạch:
“Đạo gốc bởi là nguyên do. Mà Đại Đạo Tam Kỳ do lòng thành của chúng sanh, tín đồ Cao Đài. Tín hiệp: đức tin nơi Thiêng liêng đạo pháp, thêm sự hòa hợp.
Muốn Đạo được hoằng khai, tín đồ phải có đức tin và lòng thành mới có kết quả tốt đẹp.”
Chư Thiên Mạng thuyết cho Lão nghe vì Lão rất vô phước không được nhập môn trong thời kỳ thứ ba khi Đức Chí Tôn mở Đạo".
Thêm một ứng dụng khác trên đường hành đạo phổ độ chúng sanh là việc cầu siêu, cũng được Ơn Trên chỉ dẫn theo chiều hướng nầy.
Với những ai quan tâm đến vấn đề trọng đại của Cao Đài giáo là việc “Thống Nhất Nhà Đạo”, nhất là các bậc chức sắc - chức việc, thì việc tìm hiểu để ứng dụng ý nghĩa của câu kinh đầu tiên nầy cũng đã được Ơn Trên dạy bảo rất chu đáo.
Sau đây chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu những lời dạy của các Đấng Thiêng Liêng về ý nghĩa của câu kinh nầy hầu áp dụng thực hành qua các lĩnh vực như: Tu Thân Hành Đạo, Đại Thừa Thiên Đạo, Thống Nhất Nhà Đạo, Phổ Thông Giáo Lý, v.v…
I. TU THÂN HÀNH ĐẠO:
Trong những ngày đầu lập Đạo, Đức Chí Tôn đã dạy:
Mừng thay gặp gỡ Đạo Cao Đài,
Bởi đức ngày xưa có bữa nay;
Rộng mở cửa răn năng cứu chuộc,
Gìn lòng tu tánh chớ đơn sai.
(Thầy)
Và Đức Mẹ cũng nhắc nhở:
Tâm đạo thủy chung ráng giữ gìn,
Quý là trọn vẹn tấm lòng tin;
Ở đâu cũng thế, tâm là quý,
Tâm ấy sáng soi chốn Ngọc Đình
.
(Đức Mẹ)
Nền tảng của bước đường tu học và hành đạo là tấm lòng hay là tâm của chúng ta:
- Trong ĐẠI HỌC của Nho Giáo, Đức Khổng Tử dạy phương pháp tu thân của người quân tử bắt đầu từ: “Cách vật, trí tri, thành ý rồi mới đến chánh tâm, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”. Đó là phần Hình Nhi Hạ nhưng là nền tảng của Thiên Đạo.
Sang đến TRUNG DUNG, thuộc về Hình Nhi Thượng Học của Nho Giáo, về phương pháp để đạt đến sự Phối Thiên (kếp hợp với Thượng Đế), nội dung chính tập trung vào một chữ thành.
- Chữ “thành” được hiểu với nghĩa đơn giản là trọn lòng, hết lòng. Trên phương diện Thế Đạo nó gắn liền với hai tiếng thành thật và trung thành. Còn trên mặt Thiên Đạo đó là tu chân thành, kỉnh thành và chí thành.
1. Về phần Nhơn Đạo:
Chúng ta hãy nghe lại chuyện của Thầy Tăng Tử:
* Một hôm vợ Thầy đi chợ, con khóc đòi đi theo. Mẹ bảo: con ở nhà, rồi mẹ về làm thịt con heo cho con ăn. Lúc vợ về, Thầy Tăng Tử bắt heo làm thịt.
Vợ nói: Tôi nói đùa với nó đấy mà.
Thầy bảo: Nói đùa là thế nào? Đừng khinh trẻ con không biết gì. Cha mẹ làm gì nó bắt chước. Nay mình nói dối với nó chẳng là mình dạy nó không thành thật ư?
Mẹ Thầy Mạnh Tử cũng thận trọng như vậy.
* Một hôm, Mạnh Tử thấy nhà hàng xóm làm heo, về hỏi mẹ: người ta làm heo chi vậy mẹ?
Mẹ nói đùa: Để cho con ăn đấy.
Nói xong bà ăn năn tự hối: Mình đã nói lở rồi. Con còn thơ ấu mà ta nói dối với nó thì nó sẻ trở nên giả dối, không thành thật. Rồi bà tất tả đi chợ mua thịt heo về nấu cho con ăn.”
Vậy Đạo làm người phải thành thật đối đãi với nhau có như thế mới tạo được lòng tin nơi người giao tiếp.
1.1. Thành Thật:
Giao tiếp trong cuộc sống dù môi trường đời hay tôn giáo, đối đãi thành thật với nhau không mưu mô gian trá vì lợi ích cá nhân là nét căn bản của con người đạo đức. Như Ơn Trên có dạy:
“Người tu phải thành thật (với) nhau là căn bản, vì Đạo là lẽ thật ... Người tu mà ý không thành thật, còn lừa dối, gian trá đủ điều thì rất uổng công tu.”
1.2. Trung Thành:
Đã nhập môn, lập thệ trở thành tín đồ. Chúng ta luôn ghi nhớ lời dạy của Thầy:
Đã để vào tòa một sắc hoa,
Từ đây đàn nội tỷ một nhà;
Trung thành một dạ thờ Cao Sắc,
Sống có Ta, thác cũng có Ta.
Và trên đường tu tiến nhất là với những ai đã nhận lãnh sứ mạng với nhân sanh thì lời dạy sau luôn phải ý thức:
Phải minh triết vững vàng ý chí,
Phải trung thành Đạo Lý khai minh;
Dù bao gian khổ gập ghình,
Chuyển hung thành kiết chí linh đợi chờ.
2. Về phần Thiên Đạo:
- Thiên Giáp Hạ trong Kinh Thi có viết: “Quỉ Thần không thường chứng giám cho ai, chỉ chứng giám cho kẻ có lòng thành. Vậy chỉ có kính và thành mới cảm ứng với Trời và Quỉ Thần được"
(Nho Giáo – Trần Trọng Kim)
2.1. Thành Kỉnh:
Người tín đồ đã trọng kỉnh Thiêng Liêng thì không gì quý hơn là phải học và hành theo gương của các đấng. Đó là chăm lo độ dẫn chúng sanh.
Sao cho thành kỉnh Phật Trời thương,
Đạo đức chăm lo vững mối đường;
Công nghiệp phải lo sanh chúng độ,
Đàng sau để dấu kẻ soi gương.
2.2. Tu Chân Thành:
Đã ý thức tu học hành đạo thì chúng ta phải chân thành với con đường đạo đức đã chọn, chân thành từ sâu thẳm của đáy lòng như lời Ơn Trên dạy dỗ.
▪ “Trong cơn hỗn độn mịt mù,
Mới tường ai hạng người tu chân thành;
Quyết tu chẳng chuộng công danh,
Ráng gieo hột giống tốt lành mai sau.
Cho mầm nhánh tược trổi cao,
Lập đời Thánh thiện phong trào thuần lương.”
▪ “Các em là thành phần giác ngộ, đã nhận biết cuộc đời là giả tạm nên chen chân vào cửa đạo để tìm cái chân, cái thật trong vĩnh cửu trường tồn an lạc.
Khi muốn tìm thấy được cái chân trong Lý Đạo, trước hết các em phải chân thành tự đáy lòng. Có chân thành từ bên trong mới cảm nhận cái chân trong Lý Đạo.”
2.3. Chí Thành:
Lòng Thành thể hiện cao nhứt là “Chí Thành Tâm Đạo”. Sự thành công hay chưa thành của sự nghiệp lớn là tùy thuộc Thiên Cơ. Nhưng với mỗi cá nhân, trên đường phụng sự Thiên Cơ, lòng chí thành mới là điều Ơn Trên trọng dụng:
a. “Người Thiên ân tín đồ của Thượng Đế phải hằng tỉnh tâm giác ngộ trên đường tu học. Đừng thấy khó mà sợ thì mới nhận được cái khôn, đừng thấy nhơn tình tráo trở, thế sự đảo điên mà rộn ràng tâm tánh rồi lãng quên công phu, công quả.
Đã dốc chí tu hành thì đừng câu nệ chỗ đức bạc tài sơ hay căn cơ còn non kém. Đạo gốc là ở lòng chí thành, chí kỉnh, chí chơn.”
b. “Chí Thành đây có nghĩa là tự bản thân của mỗi người phải xét lại lòng mình 3 điều có đầy đủ chí chơn không. Ấy là:
1. có thật sự hết lòng vì Thầy vì Đạo chưa?
2. có thật sự hết lòng vì Hội Thánh vì nhơn sanh chưa?
3. có thật sự hy sinh vong kỷ vị tha, vô công, vô kỷ, vô danh chưa?”
c. Vì thế Đức Mẹ mới dạy:
Thành Đạo do con trọn chí thành,
Ngăn ngừa tư dục ở tâm sanh;
Bụi trần chớ để mờ chân tánh,
Ngôi vị Tiên cung Mẹ sẳn dành.
- Chư Tiền Khai Đại Đạo có dạy:
Tôn Giáo ấy cửa vào tìm Đạo,
Đạo là đường hoài bảo nhơn sanh;
Người tu ý thức tri hành,
Hễ vào cửa đạo chí thành mà tu.
Lòng Thành qua câu truyện tiền kiếp của vua A Dục với Đức Thích Ca
“Đây Lão nhắc một việc thuở xưa, thời của Đức Thích Ca. Khi Đức Thích Ca cùng A Nan một hôm đến gần thành Xá Vệ, gặp một đám trẻ chơi với nhau cất nhà cất kho, lấy cát làm lúa gạo.
Đức Thích Ca vừa đến. Một trẻ em thấy, phát tâm tin tưởng Phật nên gọi cát là cơm, đem cúng dường dâng cho ngài một nhúm. Đức Thích Ca mở thần thông thấy trẻ em ấy trọn lòng tin tưởng với căn đức lành nên bảo A Nan rằng: đồ đệ cất nhúm cát nầy, về phòng ta tô lên vách. Rồi sau một trăm năm khi ta tịch diệt thì mỗi hột cát thành ngôi chùa tháp.
A Nan ngạc nhiên bạch hỏi thì Ngài trả lời rằng: sau nầy sẻ có vì vua ra đời tên A Dục với những quan đình thần trọn lòng tin tưởng ngôi Tam Bảo sẻ cất tám mươi bốn ngàn ngôi chùa thờ cúng tin tưởng xá lợi ta. Vua A Dục đó là kẻ cúng dường cát cho ta đó vậy. Còn trong các đình thần tức là những đứa trẻ chơi chung với em bé đó.
Chư đệ muội có thấy chăng? Một nhúm cát với thành tâm thật ý tin tưởng của đứa trẻ em mà sự kết quả còn như thế, huống chi đệ muội đã bao năm trên đường đạo, lo bồi nền công quả tài vật giúp vùa mỗi địa phương thì phước đức ấy sau nầy hạnh hưởng ân huệ vô cùng.”
Và lời Thầy dạy:
"Sự cúng tế linh đình với Thầy là sự hình thức.
Tâm của các con Thành kỉnh mới là đáng trọng."
Chúng ta hãy tham khảo đoạn Thánh Giáo của Đức Quan Âm:
“Thành Kỉnh là cái lễ ở lòng người trần thiết phẩm vật trai đàn cúng bái, đó là cái lễ giao tế trong xã hội nhân sanh. Tâm có ghi nhận những điểm liên quan trong cõi vô hình mới sắp bày nên cuộc lễ để gọi là kỷ niệm hoặc lễ vía, hoặc kỵ nhựt… ... Tâm và vật là hai trong một, vẫn không tách rời nhau. Đó là Đạo. Đạo không nhứt thiết phải hiện bày trong các cuộc lễ thuộc Tôn Giáo hoặc của người tu hành mà vẫn bàng bạc bao la trong nhứt tỉnh nhứt động của vạn sanh. Thế nên, ngày xưa các bậc Tiên Vương Thánh Nhân đem đạo trị đời, bày các cuộc lễ nghi cúng tế là để ghi ơn Trời Đất tiền nhân, để thành kỉnh noi theo cái lẽ thiên nhiên hóa sanh dưỡng dục của Trời Đất tiền nhân mà an dân định quốc.
Tuy là hình thức nhưng tâm vật bình hành, Nhơn Thiên cảm ứng mới tạo được ngày Nghiêu tháng Thuấn vỗ bụng ngậm cơm.
Ngày nay cũng như ngày xưa, cũng Trời Đất, núi non nhân loại, cũng tâm cũng vật mỗi khi lòng người thành kỉnh tưởng niệm đến thân nhân quá vãng, hoặc một thần tượng oai linh, một quyền năng hiển hích thì trước đó đều có liên hệ đến cuộc sống chung và riêng của xã hội nhơn loại.
Ví như cuộc lễ hôm nay, chư hiền sĩ đã nghĩ đến quá trình được ghi trong sử sách mà tưởng niệm đến Bần Sĩ. Dòng thiện cảm liên hệ bởi câu "Cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm", mà chư hiền sĩ hiền muội tỗ chức thành cuộc lễ trang nghiêm thành kỉnh và lòng thành kỉnh được đáp ứng theo lời xưng tụng...
Lòng thành kỉnh tạo nên bầu không khí hiền hòa, hiện lên bao khuôn mặt vui tươi thuần hậu. Lòng thành kỉnh cũng chan hòa vào vật ăn thức uống làm no ấm mát mẻ ở lòng người. Đại khái về kết quả của lòng thành kỉnh quan trọng như vậy...
Tuy vậy, cũng còn có những cuộc cúng tế không kết quả tốt đẹp như Bần Sĩ vừa kể là vì tâm vật mất quân bình, ví như bày ra cuộc lễ cúng tế để cầu tài lợi phước lộc cho gia đình, cho cá nhân, trong khi đó cá nhân gia đình thiếu đạo đức, gây nhiều nghiệp dữ, hoặc vì xã giao nhân sự, hoặc trá hình mưu cuộc lợi danh, hoặc thu của bá tánh thập phương mà không làm đúng đạo đức hoặc mượn cuộc cúng tế để trả nợ miệng, tửu nhục say sưa.
Các lý do xảy ra đều do tâm. Tâm tạo nên vật. Nếu tâm cảm mất lẽ thiên nhiên háo sanh của Trời Đất thì báo ứng phải theo Thiên luật không sai... Thử nghĩ, suốt một năm sinh hoạt của đời người, mỗi năm chỉ có hai ba lễ cúng tế để gọi là vì hiếu vì trung vì nghĩa vì tình. Ngoài ra tập thể tổ chức Tôn Giáo là khác. Những thời hạn rất ngắn đó mà lòng người không trọn vẹn thành kỉnh trước tâm và vật (hành động) thì suốt một đời người còn biết bao nhiêu điều giả dối sai lệch nữa. Đó là chưa nói đến lòng mê tín dối thế bịp đời.
Thế nên, thế giới nhơn loại sở dĩ có khỗ nạn điêu linh tàn sát là vì tâm vật mất quân bình, Thiên nhơn không hòa hợp đó thôi. Nay trước tấm lòng thành kỉnh của chư hiền sĩ hiền muội, Bần Sĩ nêu ra đó để thấy những điểm xứng đáng ở lòng thành kỉnh của chư hiền.”
- Một khía cạnh khác của chữ Thành được Đức Lý Giáo Tông nhắc như sau:
▪ “Đây là Bần Đạo nhắc lại trước khi Khai Đạo, Đức Chí Tôn đã dạy rằng:
Bạch Ngọc từ xưa đã ngự rồi,
Nào cầu hạ giới vọng cao ngôi;
Sang hèn trối mặc tâm là quí,
Tâm ấy tòa sen của Lão ngồi.
Theo lời dạy của Đức Chí Tôn là: Đức Chí Tôn chỉ ngự trị nơi cõi lòng của chư hiền, mà nếu chư hiền tạo thành một tòa nhà nguy nga đẹp đẽ mà lòng chư hiền thiếu hẳn lòng kính thành thì tòa nhà ấy có quí báu chi đâu. Nay thời kỳ thực hiện hình thể Tam Đài tại thế là để cho chư hiền tiếp tay để tinh thần vào đấy hầu giải tỏa não phiền trong cơn nguyện cầu trước điện tiền Từ Phụ. Ấy là lẽ cố nhiên nhưng Thiên mạng chư hiền nên tùy sức mình để lo lường cho khỏi mệt dấu ngựa phong trần. Đó là Bần Đạo khuyên chư hiền nên lưu tâm hầu phát huy cho khỏi chinh nghiêng sau giờ tái tạo."
▪ “Hãy nhìn xem vầng trăng kia, khi tròn lúc khuyết, khi tỏ lúc mờ. Vầng kim ô có lúc cũng bị vùng mây che ám. Nước sông khi lớn khi ròng, việc thế sự làm sao tránh khỏi thăng trầm bỉ thới. Những sự ấy không là quan trọng, mà quan trọng bởi ở tấm lòng mọi người có thật chân thành dang tay chèo chống thuyền đạo để cứu rỗi quần sanh hay chăng?”
Cũng với ý trên, Đức MẸ đã dạy:
“Diêu Trì Kim Mẫu Vô Cực Từ Tôn. Mẹ linh hồn mừng chung các con trần thế... Này các con, các con đã hết tâm tạo nên điện thờ Mẹ, nhưng dù cho các con có tạo bao nhiêu Thánh cảnh đi nữa nơi trần cũng không bằng Điện Mẹ nơi Cung Tiên. Mẹ chỉ ngự nơi lòng các con, nếu các con thành tâm cung kính, Mẹ không luận giàu sang phú bần. Nếu các con nghĩ đến Mẹ thời có Mẹ trong lòng các con. Từ bao nhiêu năm Mẹ hạ trần bủa lằn quang điển quyết độ tận các con trong kỳ ba đại ân xá, dùng mọi phương thức, miễn là thích ứng nơi lòng sở thích của các con. Mẹ không màng dù thiên lao vạn khỗ, con nào tường chăng? Giờ lành đôi lời nhắc nhở lòng con, hầu thức tâm lo lập công bồi đức, bởi cảnh hồng trần lắm điều gian khổ.”
B. LÒNG TIN
- Chúng ta hãy đọc đoạn Thánh giáo sau trong Thánh Huấn Hiệp Tuyển 2:
“Chư đệ muội trên mấy mươi năm học Đạo nhớ câu: Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp. Khá tìm hiểu cho rốt ráo chữ thành tín, để hành tròn bổn phận. Tín là tin, con người nếu chẳng có lòng tin, tức nhiên không làm nên một việc gì dù lớn hay nhỏ. Bởi câu: Nhơn vô tín bất lập.
Vậy hôm nay Bần Đạo để đôi lời triết luận khuyến khích chư đệ muội, rán mà tích cực tu hành, trọn dạ tưởng tin có Thầy Trời cứu thế, không nên lơ đãng tiêu cực nghĩa là tu cầm chừng lấy lệ thì nào được kết quả đầy đủ, hầu ảnh hưởng tròn vẹn trong cảnh đời Thượng Nguơn Thánh Đức.”
- Vậy phải luôn xem xét lại chính mình. Đức Tin hôm nay có dày hơn hôm qua hay đã mỏng dần theo thời gian thể hiện ở sự nhiệt tâm tu học hành đạo hay uể oải quả công như lời dạy của Đức Quán Thế Âm:
“Khởi đầu giờ cúng, miệng hằng đọc:“Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp”. Thử hỏi lại xem mình có được tron tin những đàn anh hướng đạo mình chưa? Mình có thực lòng tin yêu quý mến đồng đạo khác chi phái của mình chưa? Mình còn giữ trọn chữ tín với mình chưa? Hay là khi vui khi mến thì nghĩ vầy, nói vầy. Khi buồn, khi hết thương mến lại nghĩ khác.
Lòng ngưỡng mộ Đạo của mình ngày hôm nay có còn nồng nhiệt thiết tha như ngày mới nhập môn cầu đạo chăng?
Hay đã thỏn mỏn uể oải và dãi đãi từ lâu rồi. Nếu quả thật vậy, đó là không giữ được chữ Tín và Lòng Tin.”
C. HIỆP HÒA:
Chúng ta hãy tiếp tục suy nghiệm lời dạy của Đức Quán Thế Âm:
Đạo như nước biển rộng bao la,
Chảy khắp lạch sông khắp hải hà;
Chỗ sạch nơi dơ đều có nước,
Mà không mất chất của riêng ta.
THI BÀI
Ta đây không phải là ta,
Cái ta giả tạm trần la buộc ràng.-
Dễ chi gặp Đạo vàng đến độ,
Khó chi lìa tật đố nơi thân;
Trời kia cũng bởi thế nhân,
Mà đem quyền pháp độ lần giác mê.-
Người tu học muốn về tiêu chuẩn,
Phương tiện dùng cung phụng Đạo Cao;
Tìm phương HOÀ HIỆP với nhau,
Từ trong tâm thức sắc màu kể chi.....
Muốn có được Thiên thời Nghiêu Thuấn,
Thì NHƠN HÒA phải thuận trước đi;
Sầu bi đổi lấy từ bi,
Khiêm nhường thay thế khinh khi mạng đời.-
Đã tự nhủ con Trời tá thế,
Dụng phép mầu phổ tế quần linh;
Thì toan tu sửa thân mình,
Cho nên Thánh thiện nhục vinh chẳng màng.
Rạng danh một cõi Đạo Vàng.
Tu không phải "độc thiện kỳ thân" mà "tu hành phải có bạn" để dìu dắt cùng nhau tu học hành đạo. Bởi vì không ai có thể giải quyết tốt đạo sự một mình dù có tài đến đâu chăng nữa ! Vả lại trước sứ mạng to lớn đối với nhơn sanh sự kết đoàn hòa hiệp là một yêu cầu về đức hạnh. Bởi thế Đức Hiển Thế Đạo Nhơn có dạy:
Lớn anh chị, nhỏ tình em út,
Dại nương khôn chen chút lẫn nhau;
Sang hèn hay dở thấp cao,
Cũng đều con cái Thiên Tào điểm linh.
Mình suy kỹ phận mình trước hết,
Đối với người chớ dịch chớ xê;
Có tài giúp đỡ trọn bề,
Không tài giúp sức nào hề quản công.
Thiêng Liêng chứng tấm lòng vì đạo,
Vẫn thương đồng khuyên bảo cũng đồng;
Chẳng riêng nam bắc tây đông,
Phương chi một thất mà không hiệp hòa
.
SƠ KẾT:
Muốn thành Tiên Phật bởi thành lòng,
Vững chắc móng nền bởi lóng trong;
Xứng đáng trượng phu cùng thục nữ,
Dầu nơi cõi tục cũng non bồng.
Đức Đông Thắng Chơn Như - Chơn Sắc giáng cơ nói:
“Còn câu kinh thứ nhứt của Đạo Cao Đài, đó là: Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp”.
Đạo là danh từ, lòng thành tín hiệp là hành động, mỗi mỗi việc làm đều phải có lý của nó. Thí dụ như người bệnh cần thuốc. Bệnh là điểm tựa, là sự vật. Thuốc là cứu cánh. Nếu thuốc không trị được bệnh thì thuốc không có ý nghĩa gì nữa. Như đói lòng nhờ cơm. Nếu cơm thiu, cơm hẩm, không giúp được người đói thì cơm không còn ý nghĩa gì nữa. Hỏi vậy Đạo là gì? Đạo là bản thể vũ trụ, tối cao tối thượng, mà Đạo cũng là nguồn sống của vạn vật chí linh. Do đó những bậc Thánh triết Hiền Nhân Quân Tử mới dám xả thân cầu Đạo, đem sự tín ngưỡng, đem hành động nghĩa nhân đạo đức gây được uy tín trong nhân gian để đem họ hiệp về con đường đạo là nguồn sống.
Ngược lại, nếu không lòng thành, không hành đạo, làm sao có uy tín với nhân gian. Mà khi mất uy tín với nhân gian thì làm sao ai dám đến hiệp với mình. Mà khi không ai hiệp với mình, làm sao kêu họ về với Đạo để trở lại bổn nguyên. Do đó, hàng hướng đạo phải tâm niệm câu nhựt tụng đó để làm kim chỉ nam cho việc hành đạo, lãnh đạo nhơn sanh.”
Bởi thế từ tín đồ cho đến hàng hướng đạo, lãnh đạo trên đường hành đạo phải nhớ:
- LÒNG THÀNH:
▪ “Sự TU THÂN của mỗi con là tâm lý chân chánh.... Các con có chí thành, chí kỉnh, trung thành với việc làm nhỏ nhặt thì các con mới hành động được việc to tát. Nếu các con không có một lý tưởng cao siêu, một hành động sáng suốt thì các con làm sao vững đường lối của các con để tiến đến Thiên Cơ Thầy định.”
▪ “Chư đệ muội lưu ý, lần lượt sẻ trở về cùng Thượng Đế, tất nhiên phải hoàn thành một sứ mạng mà chính mình đã biết và đã lãnh.
Hoàn thành không phải căn cứ ở tiếng đời ca ngợi, miệng thế tặng khen, hay hoàn thành trước một đền đài nguy nga tráng lệ, hay hoàn thành trên một ngôi vị cao cả, mà hoàn thành ở chỗ cái tâm chí thành trước khi rũ áo ra đi. Chí thành mới là sứ mạng hoàn thành trước Thượng Đế, trước Tam Giáo Tòa đó chư đệ. ”
- LÒNG TÍN:
“Đã trải qua bao nhiêu ngày gian khổ, đã trải qua bao lúc long đong, mà chư đệ muội vẫn không sờn lòng, mãi chặt gìn lèo lái. Đó cũng đủ chứng minh rằng nếu có tâm thành thì dù bao khó khăn gian khổ cũng không ngăn cản được bước tiến đạo đức của con người. Nhất là tông đồ của Đại Đạo Kỳ Ba.”
- LÒNG HÒA HIỆP:
“Những đứa mới vào Đạo mà có tâm hòa hiệp cũng sẻ thành, con nào chức sắc cao học đạo lâu năm mà nói một câu nghịch lẫn cũng không thoát khỏi luật Thiên điều trừng trị.
Thầy luôn luôn ngự ở tâm hòa hiệp của các con.”
II. ĐẠI THỪA:
Nếu như đường Thế Đạo-Tu Thân Hành Đạo lấy Tâm làm gốc thì đường Thiên Đạo-Công Phu tu luyện, ý nghĩa của chữ Tâm, giá trị của câu kinh đầu tiên lại càng quan trọng hơn nhiều vì đây là cơ tuyển độ.
Thờ Thượng Đế Công Phu Tâm Tánh,
Học Tiên Gia Phải định chí thành;
Cúng TRỜI lạy dạ tịnh thanh,
Biến nên cam lộ Cao Xanh kính tường.
Người bước vào thọ tâm pháp, tuy ở bậc sơ cơ nhưng cần ý thức trong những khóa tịnh bốn mùa hay khóa tịnh tập trung (tùy nhu cầu của địa phương) cần giữ trai giới những ngày nhập tịnh hay trong những ngày tịnh theo cấp tu của mình. Đó là thể hiện sự thành tâm với Đạo Pháp.
Các Đấng Thiêng Liêng thường xuyên nhắc nhở:
A. CHÍ THÀNH:
▪ Dẫu nhiều công đức thế gian,
Sau này hưởng phước giàu sang với đời;
Dễ chi nhập đặng cửa Trời,
Dễ chi thoát khỏi luân hồi tử sanh.
Tại sao? Tại chẳng chí thành,
Kim thân chẳng có, cao thanh khó về.
▪ Người tu đến bực chí thành,
Làm cho Thiên Lý lưu hành bốn phương;
Nhân dục tịnh tận thuần dương,
Mâu ni then máy mở đường siêu sanh.
Công phu thượng thừa là bậc cao trên bước đường bồi công lập đức, kết quả công đức rất cao trọng, vì thế những yêu cầu về quyền pháp trật tự thiêng liêng cũng rất chặt chẻ nhưng trước hết hành giả phải luôn ý thức đến sự chí thành của mình một khi đã bước lên con đường Đại Thừa tâm pháp! Bởi thế Ơn trên nhắc nhở:
▪ “Thiếu tâm chí thành kiên trì thì nấc thang Đại Thừa khó bước lên, thiếu hạnh chơn tu thì dễ lạc vào bàng môn tả đạo. Tâm hạnh viên dung mới khỏi uổng công tu học.”
▪ “Đạo gốc bởi chí thành chí kỉnh,
Có song tu tánh mạng lưỡng toàn;
Mới mong thoát khỏi thế gian,
Về nơi Cực Lạc chứng hàng Kim Tiên.
Đạo pháp chẳng phải riêng ai cả,
Người gắng công chọn đá thử vàng;
Muốn làm sao hẳn ân ban,
Chí công mài sắt dễ dàng nên kim.”
B. TÍN:
“Hỡi các con trên đàng học đạo,
Thành công do biết tạo đường tu;
Trần gian lắm nẻo mịt mù,
Niềm tin không vững công phu khó tròn.”
- Người tín hữu Cao Đài phải hiểu để tin chắc rằng: đâu đâu thì cũng là Tân Pháp Cao Đài Đại Đạo. Sự khác biệt đôi điểm của Pháp môn Đại Thừa thuộc chi này hay chi khác chẳng qua là do căn cơ và cơ duyên của nhơn sanh mà thôi. Cho dù pháp môn tu luyện nào trong Cao Đài giáo cũng đều được tiếp nhận qua cơ bút Tiên gia, về phần bên trong cơ thể tất cả đều dụng Thần Khí để tu tánh luyện mạng, còn phần hổ trợ bên ngoài đều cũng nhờ vào Thần của Thiên nhãn.
Vì thế không nên đứng núi này trông núi nọ, trái lại một khi đã thọ nhận pháp môn nào thì phải trọn lòng tin để cố gắng siêng năng, kiên trì hành công cho đạt đến kết quả. Chứ không nên nhảy qua nhảy lại!
Đức Ngô và Đức Đông Phương đã hội ý để thống nhứt pháp môn…
- “Minh Chiêu Đại Tiên…
Tu Thượng Thừa là tu Tánh Mạng, không cần hành giả phải tìm kiếm cầu mua. Mà chỉ cần hành giả có tâm hoàn toàn giác ngộ, chí dõng mảnh. Biết được cái chơn thì phải giữ cái chơn ấy. Đừng biết được chơn mà ôm chầm cái giả, đó là mê vọng. Nay chư đệ đã được thọ chơn truyền chánh pháp, tâm chí đã có cái kiện lực kiên trì cầu tu giải thoát, phá mê phá chấp.
Chỉ còn một yếu điểm nữa là: Đức Tin.
Tin ai? tin Thầy, tin bạn cũng chưa đủ. Còn phải tin mình. Thầy thì dạy bảo, bạn nương cậy dắt dìu. Mình phải tin mình có nguồn cội, có điểm linh quang Thiên phú. Có như vậy mới đủ thần lực để soi vào phá bóng vô minh còn phảng phất áng che…”
THI
Đố ai đắc nhứt ở nơi nào,
Tìm ở nơi nào chứng quả mau;
Có phải trên trời hay dưới đất,
Dặn lòng tự tín thử ra sao?
Ra sao rồi mới biết làm sao?
Mặc mặc như như chớ đổi màu;
Tánh định tâm thành đừng hướng vọng,
Sẻ tường đạo pháp rất thâm sâu.”
C. HÒA HIỆP:
Âm dương hòa hiệp hóa sanh,
Dựng nền đạo đức lập thành Càn Khôn;
Bế tử lộ, khai sanh môn,
Điều hòa mới thể bảo tồn vạn linh.
Hòa là một món báu linh,
Là chìa khóa mở Ngọc Kinh bước vào;...
Hiệp hòa hình thể thiêng liêng,
Xác hồn hiệp nhất đạo huyền phát minh.
III. THỐNG NHỨT NHÀ ĐẠO:
Một điều hết sức quan trọng với những ai “Thương Thầy, Mến Đạo” là vấn đề “Thống Nhứt Nhà Đạo”. Sự thật, đã bao nhiêu lần các bậc đàn anh tiền bối của chúng ta đã bỏ bao tâm sức vận động nhưng kết quả chưa đến. Quả thật đáng buồn ! Nhưng vì đây là vấn đề hết sức to lớn cho nên khó khăn rất nhiều. Ơn Trên đã chỉ dạy, vấn đề còn lại là với sự phác thảo mô hình đã có, chúng ta có thể tạo được khuôn mẫu và đúc ra chiếc chìa khóa hay không?
“Chư hiền đệ, hiền muội. Việc Bần Đạo muốn nói hôm nay là vấn đề: Thống Nhứt Tư Tưởng, là Lý Tưởng trên đường thế Thiên hành Đạo. Thật ra, nói đến sự hiệp nhứt tư tưởng hiện nay quả là một vấn đề nan giải vô cùng. Bởi vì trăm người trăm bụng, thì thử hỏi "làm sao gom về một khối tư tưởng đồng nhứt được". Ấy vậy mà đứng trên phương diện hành đạo tu thân, mỗi người đạo cần phải thi hành kỳ được và đi ngược lại câu tục ngữ ấy ... ...
Câu rằng: Đạo gốc lòng thành,
Cùng là tín hiệp, làm lành làm nhơn;
Hiện đang trong buổi Hạ Nguơn,
Ngữa nghiêng Đạo cả phai sờn linh tâm.
Thiên ân gánh vác cơ thâm,
Tiếp giao quyền pháp không lầm mới hay;
Sáng danh một Đức Cao Đài,
Cũng nhờ đệ muội hằng ngày giồi trau.
Giồi trau tư tưởng thanh cao,
Hòa cùng vạn vật "trước,sau" cũng đồng.”
A. LÒNG THÀNH:
“Thành thật với mình trước để rồi thành thật với mọi người. Nó là một tiêu chuẩn để các con làm yếu lược đi đến cơ quy nguyên. Hiểu được vậy, các con phải biết đặt vấn đề trọng tâm chuyển hóa.”
Trên đây là những lời dạy chung cho đạo hữu tín đồ. Còn với hàng lãnh đạo của các Tịnh Thất và Hội Thánh, lời Thầy dạy như sau:
“Các con có duyên lành, nên mặc dầu trải qua bao cơn bão táp, mấy lúc khảo đảo, các con đã không thối chí ngã lòng, trái lại vẫn thiết tha vì tiền đồ cơ đạo nên khăng khăng đeo đuổi cho đến ngày giờ nầy... Các con chỉ muốn duy nhứt là đạo sớm thành, mà phải thành trên phương diện nào đó hỡi các con?
Đạo là chi? Rồi khi thành phải ra sao? Vậy thì Thầy giải đáp cho con hiểu: Thượng Đế vị nhơn sanh mà khai đạo pháp để con cái của Thầy học hỏi và hành theo đúng chánh pháp, đến ngày công quả viên mãn sẻ trở về hiệp nhứt cùng Thầy. Lúc bấy giờ các con là Thầy, là Phật, Tiên Thánh Thần... Đó là đường lối tuyệt đích của Đạo.
Còn trước cơ Đạo ngày nay, các con muốn thành, trước nhứt lòng con phải thành. Thành để hành cho đúng, không cải canh, không thêm bớt, không chia rẽ, dụng đức hy sinh để cảm hóa cho nhau. Các con đừng e ngại không người dắt lối đưa đường, chỉ ngại cho lòng con chưa thành. Khi lòng con đã thành, tri thuyết hành như nhứt thì các con sẻ thấy lý siêu việt đến với các con. Là ngày mà cây... đơm bông kết quả.”
B. LÒNG TIN:
Còn Chư vị Tiền Khai khuyến nhủ:
“Hằng ngày, mỗi khi cúng thời các em mở miệng đọc câu kinh: “Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp”. Các em chịu khó khai triển, học tập phân tích kỹ lưỡng về ý nghĩa của câu kinh ấy để rồi sửa đổi đường lối và phương pháp hành đạo lại như thế nào để cùng nhau thông cảm, đặt trọn niềm tin ở nhau cho trọn chữ tín, để:
Nghĩa nhân đành gởi thân trăm tuổi,
Dạy lẫn cho nhau một chữ hòa.
Có vậy mới đi đến chỗ hiệp tâm, hiệp chí, hiệp lực phổ truyền một giáo lý Cao Đài thuần nhứt... ... Có như vậy mới mong nối nhịp cầu thông cảm xây dựng nền tảng quy nguyên Đạo... ... Chúng Tiên Huynh xin lập lại là nơi lòng mỗi em phải tạo sắn cái móc hòa hiệp. Chúng Tiên Huynh cùng các Đấng Thiêng Liêng sẻ đem những cái móc đó nối chuyền nhau để thành một sợi dây thiêng liêng bền chặt kết gộp bè thân yêu hòa ái. Đừng bao giờ có quan niệm rằng ngồi chờ đợi một ngày nào đó Thiêng Liêng sẻ đến làm cho Đạo thành nếu trong lòng mỗi người chưa sẵn sàng thành.”
C. LÒNG HÒA HIỆP:
Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc có dạy khi giáng đàn ở Vĩnh Nguyên Tự vào ngày kỷ niệm lễ giỗ của Đức Đầu Sư Ngọc Lịch Nguyệt:
“Bần Đạo thấy các em đã có chí thành tâm đạo, nhưng chí thành tâm Đạo không cũng chưa đủ, mà phải biết kinh tùng kinh, quyền tùng quyền và biết phục thiện sửa sai những gì mà đại đa số cho là lỗi thời. Có như thế mới theo kịp đà tiến của nhân loại.
Vì hướng đạo là cấp tiền phong khai đàng dẫn lối, phải thấy trước cái mọi người chưa thấy, phải biết trước cái mọi người chưa biết, phải làm trước cái mọi người đang làm. Cởi voi phải ngồi trên lưng voi chớ đừng đi vuốt đuôi voi rồi bị phóng uế... ... Các bậc Tiền Khai Đại Đạo cũng đã có lắm người nhờ ý thức đó mà Đạo mới được thịnh hành vượt bực buổi sơ khai.”
Lời dạy của Đức Hộ Pháp ngầm gợi ý cho hàng ngủ lãnh đạo các Hội Thánh hãy “biết phục thiện sửa sai.” để lại sau lưng quá khứ buồn đau của lịch sử và mạnh dạn hợp tác liên hiệp cùng nhau trong tinh thần thuần chơn vô ngã.
Đức Quán Thế Âm dạy tiếp:
“Còn chữ Hiệp: thử hỏi lòng mình có thật sự muốn hiệp tác vô điều kiện trong giáo thuyết, giáo điều để thực thi Tôn Chỉ Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ và sẵn sàng liên hiệp trao đổi kinh nghiệm trên đường hành đạo với người khác chưa? Hay vẫn còn chủ quan và quan trọng hóa đường hướng của mình là tuyệt đối, ngồi một chỗ chờ người khác đến hiệp và chịu điều kiện tiên quyết của mình?Có được vậy mới làm xong câu kinh ấy. Nếu chưa được thì chỉ là lý thuyết suông.”
Một phần trách nhiệm nầy được đặt lên vai những người Tuổi Trẻ nhưng trước tiên đó là ý thức của bậc lãnh đạo và kế đó là hàng ngũ hướng đạo trong khi đào luyện thế hệ tiếp nối: bằng mọi giá phải gieo cho được “Ý Thức Thống Nhứt Đại Đạo… từ trong tầm sâu tâm não” như lời Đức Cao Triều Phát:
“Hãy tìm các phương tiện liên kết thanh niên trong một phương châm: Đồng Đạo Đồng Thầy Đồng Trách Nhiệm.
Để những người tiếp nối sau nầy thấy rằng bất cứ dưới danh hiệu nào chúng cũng có một nhiệm vụ duy nhứt là phá vỡ tàn tích phân hóa, xây dựng một tình hòa hiệp để thống nhất Đại Đạo mai sau đúng với tôn chỉ "Vạn Giáo Nhất Lý".
Hãy tổ chức những môi trường sống chung, học chung làm việc chung bất cứ ở danh nghĩa nào, ở phương trời nào. Hãy góp nhặt những cánh én để làm mùa xuân vĩnh cửu. Có thiệt hòa ở bản thân, có hiệp nhất ở bản thân thì thế giới nhân loài sẻ hòa hiệp.
Đại Đồng không còn xa, Long Hoa không còn ngại khó khăn bước tới”.
Trách nhiệm này trước tiên thuộc về hàng ngũ chức sắc hướng đạo. Cần phải làm gương tốt cho nhơn sanh tín đồ như lời Thầy dạy:
▪ “Hỡi các con chức sắc hướng đạo! Các con hãy ghi nhớ điều chót sau đây: Thầy không khi nào đến và chứng với sự chia rẽ do phàm tâm dấy động. Hôm nay Thầy đến đây là chứng với lòng thành kỉnh vì hai chữ hiệp hòa của các con, từ chức sắc hướng đạo lưỡng đài.
Và Thầy ban ơn lành cho toàn thể các con từ xa xôi hẻo lánh, đường xá hiểm trở, lui tới gay go. Các con không quản sự nguy hiểm cùng cực nhọc đó, quy về dưới máy Thánh đường để thể hiện lòng thương yêu hòa ái.”
▪ “Cơ Thống Nhứt nêu cao hai chữ,
Tiền, Hậu, Trung đồng giữ luật điều;
Trước làm Pháp Chánh mục phiêu,
Sau ban khắp chốn đồng đều từng nơi.
Chẳng chia rẻ hẹp hòi bản vị,
Không phân ranh chơn lý Đạo Trời;
Muốn cho đi đến tận nơi,
Trên hòa dưới thuận luật Trời khá noi.
Đem giáo lý chiếu soi sanh chúng,
Lấy chân thành cung phụng dân sanh;
Giúp đời hai chữ: tín thành,
Đói thì giúp đói, khát hành nước chia.”
▪ "Đạo cần phải hiệp vầy bè bạn,
Chớ phân chia rồi tản mác nhau;
Sanh lòng đố kỵ thấp cao,
Đây chi đó phái nhiều màu đỏ đen.
Nhìn thử lại ai khen con trẻ,
Ngó xem thì mới mẻ gì đâu;
Cũng thờ Thiên Nhãn làm đầu,
Mà tranh ta phải, người âu mù mờ.
Đọc kinh hỡi con thơ có nhớ,
Đạo gốc do là ở chữ Hòa;
Hiệp tâm rồi mới chung hòa,
Miệng rằng thống nhứt bụng mà còn chia.
Vậy hình thức sắc kia màu nọ,
Không cần bàn chỉ trỏ làm chi;
Tinh thần hòa hiệp vậy thì,
Nhìn nhau tợ thể như y một nhà.
Đừng phân biệt lượt là bô vải,
Nên tương thân hà hải bao dung;
Một thời gian sẻ trùng phùng,
Xem nhau cứ tưởng là chung con Thầy.
Hễ gặp việc ở đây anh đến,
Rồi chỗ kia có lệnh em qua;
Giúp nhau ý hợp tâm hòa,
Cứ như thế ấy thử mà ra sao.
Rồi sẻ hết lao chao nầy nọ,
Chừng đó thì mới có hiệp nhau;
Anh không ra vẻ anh cao,
Em không làm lẽ làm màu mà chi.
Đến lúc đó hồi quy thống nhứt,
Giờ đây con một mực liên giao;
Cửu Trùng vận động trước sau,
Hiệp Thiên cũng vậy truyền rao lần lần.
SƠ KẾT:
Việc Thống Nhất Nhà Đạo đã được Thầy dạy tóm tắt trong những đoạn của thi bài sau:
“Câu Đạo Gốc đừng quên tín hiệp,
Chữ lòng thành cần kíp rèn trau;
Anh em nghi kỵ cho nhau,
Chia lìa thủ túc, có đau đớn lòng?
Các con cũng người trong đất Việt,
Lấy Đại Đồng còn biết bao la;
Nhỏ nhen nội bộ bất hòa,
Nói chi ngoại quốc truyền ra xứ người.(…)
Mặc sức con đeo bồng nầy nọ,
Tùy ý con rắp ngõ ngăn đường;
Lòng Thầy chữ HIỆP và THƯƠNG,
Nghi nhau là bọn Quỉ Vương xúi bày.(…)
Con quên chữ Tam Kỳ độ tận?
Mấy mươi năm chưa nhận được sao?
Trong năm câu nguyện làu làu,
Nhì Nguyện phổ độ thế nào đó con?
Ba, câu sau chưa tròn sứ mạng,
Câu thứ tư sao đặng thái bình?
Lời Thầy nay đã phân minh,
Nhớ câu "Đạo gốc lòng thành tín"chi?(…)
Nếu cậy thế: khôn lanh chết trước,
Bằng dại khờ lần lượt cũng tiêu;
Biết lời Thầy dạy bấy nhiêu,
Biết thời lớn nhỏ hiệp nhau mới còn;
Việc Thống Nhứt mỗi con đều biết,
Chữ "Lòng thành tín hiệp" nghe con.
Chẳng nên chê méo khen tròn,
Vọng tâm bị quỷ tiêu lòn rẽ chia.”
Sang năm sau, Đức Chí Tôn nhắc nữa:
“Hãy phát triển trau tria giáo lý,
Xem xét rồi theo kỷ luật hành;
Chớ đừng thêm bớt cải canh,
Sanh ra nhiều phái phân ranh chia phần.
Các con khá ân cần hòa hiệp,
Lối Đại Đồng giao thiệp với nhau;
Chớ nên chia phái phân màu,
Cũng đồng chánh tín Phật nào khác Tiên.(…)
Ngày kỷ niệm Đạo Khai Thầy nhắc,
Các con tua dè dặt tu hành;
Dưới trên hòa thuận em anh,
Ấy là trọng lễ kỉnh thành hiến dâng.
Thầy dạy con khá tuân thửa lịnh.
Hiệp cùng nhau chấn chỉnh cơ quan;
Dù cho gặp phải cơ hàn,
Con tin Thầy trọn mọi đàng thành công.”
IV. KẾT LUẬN
Trong ngày phong Thánh lần đầu cho chư chức sắc hành đạo tại Trung kỳ, Đức Chí Tôn đã ân cần dặn dò:
“Các con Hướng Đạo tâm thành,
Hành vi cứu thế mới dành phúc duyên.
Đem giáo lý tuyên truyền khắp xứ,
Lấy đức tin gìn giữ Đạo ban;
Đệ huynh chung nắm cơ quan,
Hành y Thánh giáo ân ban luật đồng.”
Hình ảnh ý nghĩa của câu kinh “Đạo gốc bởi…” đã sớm ẩn hiện trong lời dạy năm (1938). Đúng mười năm sau (1948), Thầy lại nhắc lại bóng hình của câu kinh ấy ở Thánh thất Từ Quang:
Non nước chung vai gánh với đời,
Cho nên anh dũng đứng trên đời;
Đời kiên nể Đạo, là chi trẻ?
Chỉ sự tín, thành, sự tỉnh tươi.”
Qua phân tích và trích dẫn các Thánh Giáo, chúng ta thấy chỉ một câu kinh đầu tiên mà có thể được hiểu và ứng dụng vào nhiều khía cạnh khác nhau. Chúng ta đúc kết bằng các lời dạy:
1. Tổng quát chung:
Đức Mẹ dạy:
“Đây kết luận ngòi son Mẹ để,
Lòng chơn thành tại thế con ta;
Đạo là một gốc chia ba,
Lòng thành tín hiệp, con đà ghi tâm.”
2. Lòng thành:
Thầy dạy: “Phải chân thành, phải chân thật. Không cử động nào qua được mắt Thần minh. Dầu hành đạo, dầu xử thế, đều phải hoàn toàn trong nếp đạo đức.... Đứa nào phải lo bổn phận đứa ấy chớ nên dễ duôi.”
Đức Đông Phương nói:
▪ “Đức Thượng Đế ban đại ân xá kỳ ba, hễ nhứt tâm tu niệm, dầu đạt được đến sở đích của đạo hay chưa đạt đến mà đã chí thành, chí kỉnh, tu thân học đạo vẫn được ân ban thành đạo, tùy theo công đức mà đắc vị!”
▪ “Chư đệ muội lưu ý, lần lượt sẻ trở về cùng Thượng Đế, tất nhiên phải hoàn thành một sứ mạng mà chính mình đã biết và đã lãnh. Hoàn thành không phải căn cứ ở tiếng đời ca ngợi, miệng thế tặng khen, hay hoàn thành trước một đền đài nguy nga tráng lệ, hay hoàn thành trên một ngôi vị cao cả, mà hoàn thành ở chỗ cái tâm chí thành trước khi rũ áo ra đi.
Chí thành mới là sứ mạng hoàn thành trước Thượng Đế, trước Tam Giáo Tòa đó chư đệ.”
Đức Quan Thánh Đế Quân có dạy:
"Hỡi chư nhu, chư muội! Các đấng Thiêng Liêng chỉ đến với Tâm Thành của chúng sanh, chớ không đến với cảnh nguy nga đầy lễ vật.”
Đức Mẹ khẳng định: “Một chữ Thành cũng được hồi nguyên"
3. Lòng tin:
Đức Lê Đại Tiên dạy:
“Nên nhớ rằng Thiêng Liêng lúc nào cũng âm phò mặc trợ tùy theo lòng chí thành của chư hiền đệ muội. Trình độ nào cũng được dìu dẫn, chẳng lựa quý tiện phú bần, không đợi tài hay sức mạnh.
Lòng chí thành sẻ đem đến cho chư đệ muội toàn năng toàn giác. Nếu chư đệ muội sụt sè hay có những ý tưởng mơ hồ, nhẹ Đức Tin thì dầu việc nhỏ như việc hàng ngày cũng không làm nỗi, lựa là phổ độ nhơn sanh."
4. Lòng Hòa Hiệp:
Đức MẸ dạy tiếp:
“Thượng Đế chủ trương Hòa Hiệp, ma quỷ chủ trương chia rẽ. Đứa nào có ý chia rẽ là đứa đó đã bị ma dắt lối, quỷ đưa đường rồi đó.”
THI BÀI
“Con hỡi con! nhớ ghi lời Mẹ,
Đừng làm cho chia rẽ đệ huynh;
Hằng ngày tụng niệm kệ kinh,
Đạo là gốc hiệp cho in lời truyền.
Chớ mượn chung mà chuyên riêng việc,
Nữ phái gom để biệt lập chi;
Âm dương Tạo Hóa đã ghi,
Đạo đời đều cũng tương tùy y nhau.”
Đọan Thánh giáo sau của Đức Mẹ tóm gọn lại
“Mẹ nhìn lại nơi cõi trần nầy, các con lắm phần tin tưởng Mẹ, theo gót chân Thầy để trở lại cảnh thanh nhàn. Nhưng các con muốn trở về Diêu Điện nào khó đó các con! Mẹ phân tách đây những điều dễ làm cho các con hội ý:
1.- Là đức tin: các con phải vẹn toàn tin Trời khai Đạo, có Mẹ đến tận phàm trần.
2.- là các con dùng khả năng mình để tế quả trợ đơn tương tiếp lẫn nhau trong chương trình tiến Đạo.
3.- là điều chân thành, các con nên ấn mạnh vào tâm để giữ gìn tín nghĩa.
Đó là điều kiện mà các con sẻ trở lại Diêu Cung.”
Đây là hình ảnh của “Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp” như lời Thầy đã dạy:
“Câu Đạo gốc vun nền bác ái,
Chủ lòng thành, tín lại hiệp hòa;
Mùi hương bay khắp bao la,
Hiệp lòng Trời Phật Kỳ Ba hạ trần.
Thầy xuống thế chỉ cần độ thế,
Đem chơn truyền Thầy để cho con;
Kinh luân con ráng mót bòn,
Vun bồi lý chánh lo tròn quả công.”
Như vậy, câu kinh đầu tiên, mỗi người tín đồ thường đọc, là chìa khóa vàng giải mã cho đường tu tiến của mỗi tín hữu Cao Đài chúng ta. Và con đường Thiên Đạo Đại Thừa của mỗi hành giã cũng không ngoài Lý Đạo của câu kinh: Đạo gốc bởi Lòng Thành, Tín, Hiệp.
Kết quả công đức của mỗi người đã tích lủy được đủ số lượng sẻ có thể góp phần siêu độ được cho Cửu Huyền Thất Tổ. “Lòng thành, tín hiệp” trên đường tu với ý hướng siêu độ và siêu thăng cho ông bà cha mẹ và con cháu lại là một khía cạnh khác sẻ được trình bày chi tiết trong một chủ đề chuyên biệt về vấn đề siêu độ.
Cũng như mục đích của Đại Đạo có đạt thành hay không, tùy thuộc vào sự thống nhứt của Cao Đài Giáo mà ý nghĩa của câu kinh nhựt tụng nầy vẫn có giá trị bất biến theo thời gian.
Các Thánh Giáo đã nêu trên được trích dẫn từ Thánh Ngôn Hiệp Tuyển (Tây Ninh), Thánh Huấn Hiệp Tuyển (Tiên Thiên), Đạo Lý, Thánh Giáo Dạy Đạo (Giáo Hội Cao Đài Thống Nhứt), Đại Thừa Chơn Giáo (Chiếu Minh), Thánh Truyền Trung Hưng (Truyền Giáo) Thánh Giáo Sưu Tập (Cơ Quan PTGL)… cho chúng ta một cách nhìn tổng quát:
Thánh Giáo dầu có xuất xứ từ đâu đi nữa thì vẫn chú trọng việc giải thích ý nghĩa câu kinh đầu tiên mà mỗi tín đồ thuần thành phải đọc hàng ngày trước Thiên Bàn. Việc giải thích thể hiện ở nhiều khía cạnh khác nhau để rộng đường giáo hóa.
"Đọc kinh cầu lý", do đó tất cả tín đồ chúng ta phải luôn ôn nhuần nghĩa lý của câu kinh căn bản này và cố gắng thực hành cho đến nơi chốn.
Nếu được vậy thì lo gì kết quả đường tu của mỗi người không đạt và sự Thống Nhứt Nhà Đạo (ngày Đạo Thành) chẳng thành hiện thực.
(còn tiếp)
Bookmarks