Bảo bối - Sợ mất cái gì?




Vào lúc đệ tử học sắp thành tài, sư phụ cho anh ta xuống núi để vượt qua 81 thử thách cuối cùng. Trước khi lên đường, sư phụ cho anh ta một bảo bối.
Bảo bối đó quả là hiệu nghiệm, nhờ có nó, anh ta đã vượt qua được 80 cửa ải như sông lớn, vực sâu hoặc đi qua sa mạc không người, chịu được mùa hè nóng như đổ lửa, mùa đông lạnh như cắt da... Cửa ải thứ 81 là một ngọn núi hiểm trở.
Nhờ bảo bối, anh ta đã vượt qua được những chặng đường dốc cao vực thẳm, nhưng khi đến lưng chừng núi thì anh ta gặp một vách đá dựng đứng, cao hơn tay với của anh ta một chút, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức anh ta vẫn không sao bám được vào gờ vách trên. Ba ngày ba đêm liền anh ta cứ quanh quẩn tại đó, trong lòng đã có chút nghi ngờ tác dụng của bảo bối.
Đúng lúc đó, vị sư phụ xuất hiện. Đệ tử vội vã thưa:
“Bảo bối không linh nghiệm nữa."

Sư phụ cười nói:
“Xem ra con vẫn chưa nắm được những điều kỳ diệu đã học. Bảo bối có thể lúc thế này, lúc thế khác, nhưng trong trường hợp này sao con không dùng nó làm hòn đá kê chân mà cứ khư khư ôm nó trên người như một gánh nặng?"


Sợ nhất cái gì?
Chú tiểu hỏi hoà thượng:
- Thưa sư phụ, người ta sợ nhất cái gì?
- Thế con cho là cái gì? - Hoà thượng hỏi lại đồ đệ.
- Có phải là sự cô độc không ạ?
Hoà thượng lắc đầu:
- Không đúng!
- Thế thì là sự hiểu nhầm chăng?
- Cũng không đúng!
- Là sự tuyệt vọng?
- Không đúng!

...
Chú tiểu đưa ra liền mười mấy phương án, nhưng hoà thượng đều lắc đầu.


- Vậy thì sư phụ nói cho con xem, đó là cái gì? - Chú tiểu chưa chịu thôi.
- Là chính con? - Chú tiểu ngẩng đầu, mở to mắt dường như hiểu nhưng cũng dường như chưa hiểu, chú nhìn thẳng vào sư phụ như xin điểm hoá.



- Đúng vậy! - Hoà thượng cười nói - Thực ra những điều con vừa nói như sự cô độc, sự hiểu lầm, sự tuyệt vọng... đều là cái bóng của thế giới nội tâm của con, đều là cảm giác mà tự con gây ra cho con thôi. Nếu con tự nghĩ là những cái này thật đáng sợ thì đúng là con tự đánh bại con. Còn nếu con nghĩ là chẳng có gì đáng sợ cả, ta có thể chiến thắng thì chẳng cái gì có thể áp đảo con. Bởi vì một người mà ngay cả bản thân mình cũng không sợ thì còn sợ cái gì nữa. Cái làm cho ta sợ không phải là những suy nghĩ mà là chính bản thân ta.



Chú tiểu bỗng ngộ ra.



http://www.nguoiaolam.net/2012/04/ba...at-cai-gi.html