Thèm ngủ mà rồi chưa ngủ đc nên lại huyên thuyên. Tự kỷ mà :)
Nhiệt độ đã tăng lên 1 chút. Nhưng vì gío, vì mưa. Nên chui trong chăn chẳng mưa chẳng gío mà cũng thấy lạnh hơn bt. Con ng ta vốn dễ bị chi phối bởi 6 căn là thế. Mưa rào từng đợt giữa mùa xuân. Lạnh quá cũng thấy ì ạch mà nắng to thì lại than chẳng thấy vị tết, chằng có hương xuân. Nói chung là cái j thì mình cũng kêu đc. Nhưng có những chuyện lại chẳng biết nói thế nào hay diễn đạt cảm xúc ra sao.
Hồi mình còn là sv, cũng lâu lắm r. Có lần xích mích với bạn. K nhớ rõ là chuyện j. Hồi í mình đồng bóng và thích show off, nhưng cũng chỉ to mồm chứ vô tư và ngây thơ lắm. Bạn nói j đó và mình cảm thấy bị xúc phạm. Tổn thương lòng tự trọng. Vốn k bao h lôi kéo hay lấy lòng ai. Mình bỏ ra ngoài khóc tu tu. K 1 ai biết. Cứ vừa đi đường mà nc mắt giàn dụa. Hôm sau, khi gặp đứa bạn thân nhất thời đh. Kể lại, nó tròn mắt lên và nhìn mình. Mày cũng biết khóc á. Nói chung thì mình luôn được mặc định cho vai xấu ác thì phải. Dĩ nhiên, mình k khoe chuyện mình mau rơi nc mắt. Vì vốn dĩ k p thế. Mình chỉ muốn nhấn mạnh là. Hẳn p có chuyện j đó "ghê gớm" lắm nên đã khiến mình, vào thời điểm đó, lại hành động như vậy. Vấn đề là 6 7 năm sau. Đột nhiên mình nghe từ ng lớn. Rắng trong cuộc cãi nhau ấy. Mình đã tát bạn đó. Và khiến mẹ mình phải xấu hổ k biết giấu mặt vào đâu. Bạn í 1 lần nữa làm mình p chảy nc mắt. Kể cũng giỏi. Nhưng vđ là mình đã thật sự quên béng chuyện đó là chuyện j. Sau khi bỏ ra ngoài khóc chán chê. Mình về viết cho bạn í 1 lá thư, bạn í cũng viết xlỗi. 2 đứa làm hòa và sau đó còn trải qua rất nh chuyện cùng nhau. Mình đã quên chuyện đó từ lâu lắm. K càn p đợi đến nh năm sau. Cái j k vui. Mình hay chọn cách k lưu nó lại trong đầu. Không phải vì mình giỏi tha thứ. Cũng k biết có p vì mình giỏi trốn tránh vđ hay k. Mình chỉ thường nhớ đc là. À, vào một ngày như thế như thế. Tôi đã có những cảm giác khó quên như thế. Và cầu cho tôi k p lặp lại những cảm giác tương tự nữa.
Cũng như việc mình đã quên sạch nguồn cớ của 1 sự kiện trên. Nhiều chuyện mình cũng k bao giờ muốn lật lại. Mình k trách bạn. K có nhu cầu tìm hiểu tại sao sự thật lại bị bóp méo như thế. Chắc là hiểu nhầm j đó thôi. Chuyện bạn và mình, sau mấy chục năm chẳng gọi là thân nhưng cùng lớn lên, cùng lớp và cùng sống, giờ như 2 ng xa lạ là vì nh nguyên nhân khác. Tuyệt k p vì chuyện trên.
Từ ngày bước chân vào tgtl. Mình cũng có thêm nh lần có những trải nghiệm mà không bao giờ muốn lặp lại. Tuy nhiên, đời k như là mơ. Và mình thì vốn ngu ngơ và cứng đầu. Vì k biết sợ, k nhận thức đc nh chuyện. Nên có khi cứ bị lặp lại hoài. Mà lần nào là bê lê xết lần ấy. Cứ điểm yếu ở đâu thì càng dễ bị thử thách thôi. Đành vậy, nếu như chưa thể nào vượt qua đc sự chi phối của cảm giác. Thì cứ để mặc nó tự gặm nhấm nó. Xem đứa nào lỳ hơn. Giống như mình, đã quên hết nguyên nhân và đối tượng mà vẫn nằm lòng. Ngày hôm đó, buổi tối hôm đó. Mình cảm thấy bị tổn thương. Nhưng đó là vấn đề của riêng tôi, k p vì ai mà là vđ của cái tâm dễ xao động.
Bookmarks