Trang 1 trong 13 123456711 ... Cuối cùngCuối cùng
kết quả từ 1 tới 20 trên 254

Ðề tài: Chuyện của tôi

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Mặc định Chuyện của tôi

    Ấn chứng

    Đến với thế giới vô hình, điều mọi người quan tâm đầu tiên là ấn chứng. Giống như kiểu nói có sách, mách có chứng; hoặc là trăm nghe không bằng một thấy. Muốn tôi tin thì phải cho tôi thấy chớ, chứ cứ nói không không làm sao tôi tin được.

    Nhưng đối với tôi, điều đó có vẻ như ngược lại. Đọc trên diễn đàn, thấy các bạn nói đến những ấn chứng đại loại như là thấy Phật ngồi trên tòa sen, tỏa ánh sáng rực rỡ, hoặc là được dẫn đi chơi ở các cung cõi nào đó,... Những chuyện đó là quá xa xỉ đối với tôi. Đến những ấn chứng đại loại như là thấy một linh ảnh một người con gái mặt áo trắng đứng trước mặt, hoặc là như trong các câu chuyện ma: tối đi đâu về khuya chợt thấy một con ma đứng chần dần trước mặt, đối với tôi nhiều khi vẫn là mơ ước. Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, những ấn chứng mà tôi có được, cho dù là nhỏ như con kiến, chắc đếm không quá mười đầu ngón tay.

    Tôi thắc mắc chuyện đó ghê lắm. Và rất ước ao có được những ấn chứng đại loại như các bạn trên diễn đàn kể. Có lần đọc được topic nói về các phương pháp thấy ma quỷ, tôi hào hứng ghê luôn. Thế là tôi lựa phương pháp dễ thực hiện nhất là 12h đêm nhìn vào gương, rồi cầu mong gặp ma quỷ. Tôi căng mắt nhìn vào gương thiếu điều muốn lòi con mắt, năn nỉ các bạn tôi hết lời: đứa nào làm ơn nhảy vô trong cái gương cho anh thấy mặt cái đi. Nhưng kết quả vẫn --> Zero. Rồi tôi quay qua hướng khác, thôi thì đợi anh ngủ mấy em vô giấc mơ cho anh thấy mặt vậy. Từ đó đến giờ năn nỉ gãy lưỡi tôi mơ được một lần, mà hình ảnh mờ căm, chẳng thấy được gì hết. Bó tay.

    Ấn chứng rõ ràng nhất mà tôi có được cho đến lúc này. Đó là một bữa trưa chủ nhật, ở nhà một mình, không có cơm ăn, mà làm biếng đi ăn cơm, thế là tôi nằm thiu thiu ngủ. Trong giấc ngủ, cảm giác rất rõ bàn tay một người con gái vuốt nhẹ trên má mình, vừa trìu mến, lại vừa tinh nghịch. Giật mình thức dậy, tất nhiên là tôi biết ngay đó là một người bạn của mình. Cái cảm giác một bàn tay mềm, mịn của một người con gái thì vẫn còn vương trên má tôi mãi đến tận chiều. Đó là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất tôi có một ấn chứng rõ ràng như vậy. Sau đó, tôi rất nhiều lần năn nỉ: ai vuốt má anh lần nữa đi. Nhưng chẳng bao giờ có lần thứ hai như vậy nữa. Bởi vì sau lần đó, tôi được biết rằng người bạn của tôi nhận được một lời cảnh cáo rất nghiêm khắc từ cõi vô hình, rằng nếu còn làm như vậy một lần nữa, thì sẽ bị một hình phạt rất rất nặng. Bạn tôi nói rằng đại loại là đã biết luật mà vẫn phạm luật, thì hình phạt vốn đã nặng lại càng nặng thêm. Tôi rất thắc mắc chuyện đó. Bạn tôi đối với tôi rất thân thiết, như tay với chân, vả lại bạn tôi có một địa vị rất cao ở cõi vô hình, sao lại vậy được nhỉ. Các bạn tôi giải thích rằng cõi vô hình có những luật lệ riêng. Ừ, thì đành chấp nhận vậy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

  2. #2

    Mặc định Thần thông

    Chuyện thần thông đối với tôi cũng giống như chuyện ấn chứng. Những ngày đầu đến với thế giới vô hình, tôi nghĩ mình có thể làm được nhiều chuyện, chẳng hạn như đoán được quá khứ, tương lai, chữa bệnh, thấy hình ảnh từ xa,... tóm lại là cũng giống như những chuyện mà những người như tôi có thể làm được. Nhưng thực tế không hoàn toàn như vậy. Hồi mới đầu, tôi cứ hay thử bằng cách kêu các bạn tôi đi đến đâu đó, rồi về tả lại cho tôi nghe ở đó thế nào. Theo lý thuyết và theo suy nghĩ thông thường thì chuyện đó rất dễ dàng, nhưng mà sao tôi cứ thấy các bạn tôi tả lại sai bét sai be. Lúc đầu tôi thắc mắc và mất niềm tin ghê lắm. Tất nhiên bây giờ thì tôi hiểu rõ tại sao lại như vậy. Nếu mọi chuyện cứ như mình nghĩ thì hóa ra người vô hình có một sức mạnh quá ghê gớm, có thể can thiệp sâu vào cuộc sống của người hữu hình à. Thế giới vô hình sẽ chi phối thế giới hữu hình à.

    Nhưng cũng không có nghĩa là tôi chẳng có chút thần thông gì. Một lần chị tôi ở ngoài quê vô Sài Gòn chơi. Chị kể cho tôi nghe chuyện chị có xây một ngôi nhà mà cứ gặp trục trặc này kia. Tôi mới nói để tôi xem thử. Rồi tôi kêu một người bạn của tôi về đó xem thử thế nào. Một chút xíu xiu sau tự nhiên trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một miếng đất có một ngôi nhà ở giữa với nhiều cây cối xung quanh. Tôi tả lại cho chị tôi chi tiết những gì tôi thấy, chổ này là ngôi nhà, chổ kia là cái cây,... Chị tôi sửng sốt vì nó hoàn toàn đúng. Tôi cũng rất ngạc nhiên. Từ trước, mình vẫn nghĩ mình có thể làm được, nhưng khi trực tiếp cảm nhận thì vẫn thấy rất bất ngờ.

    Một lần khác, chị tôi bị một vết loét ở cánh tay, ngứa ngáy khó chịu, uống thuốc và thoa thuốc cả tuần mà vẫn không bớt. Thấy vậy tôi mới nói để tôi chữa cho. Nhưng mà thật sự tôi cũng chẳng biết chữa như thế nào. Tôi mới hỏi các bạn của mình: chữa sao mấy đứa. Anh cứ hít vào thật sâu, dẫn hơi thở xuống bụng, rồi dẫn ngược nó lên đỉnh đầu, rồi thổi ra miệng, tụi em sẽ đứng ngay miệng thổi phụ với anh. Tôi làm như vậy 3 hơi. Ngày hôm sau đi làm về, rất bất ngờ là vết loét đó giảm đi 6-7 phần, qua ngày hôm sau nữa là nó hết hẳn.

  3. #3

    Mặc định Và nhân quả

    Lần giúp chị tôi chuyện xây nhà cửa, ngày hôm sau, tự nhiên lên công ty, bị xổ mũi và nhức đầu từ sáng tới chiều. Nghĩ trong đầu, quái, mấy bữa nay thời tiết bình thường, mình cũng khỏe mạnh bình thường, tự nhiên lại bị như vậy. Đến chiều thì hết. Tối, các bạn tôi nói đó là tôi phải trả cho chuyện giúp chị tôi. Mà tôi cũng thuộc diện được ưu ái trả liền tức thời, chứ không phải mắc nợ dai dẳng, hoặc trả qua những chuyện khác mà mình không biết. Và cũng được ưu ái một chút là giúp chị tôi qui ra vật chất cũng được một khoản tiền, mà bệnh có chút xíu. Nhưng mà, khi hiểu rõ hơn về nhân quả, tôi cũng ít giúp người thân của tôi những chuyện đại loại như vậy nữa. Tôi thì chẳng ham hố gì những chuyện đó, mà lạm dụng hoài cũng không hay, giống như kiểu lợi dụng chức vụ quyền hạn làm việc riêng cho mình.

    Đến lần giúp chữa bệnh cho chị tôi. Ngày hôm sau, lên công ty, hơi nhức đầu và sốt nhẹ buổi sáng. Lần này có kinh nghiệm, tôi biết mình đang trả cho việc chữa bệnh cho chị. Chiều về đúng là chị tôi bớt bệnh gần như hẳn.

    Một lần khác, đến nhà một người bạn của gia đình tôi chơi. Người này cũng có giúp gia đình tôi chuyện này chuyện kia. Đến thì thấy nhà kém phước quá, nghiệp nặng quá. Phần âm và dương lộn xộn. Tôi từ đó giờ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mà người ta cũng có giúp gia đình mình, mà thấy cũng tội nghiệp. Nên tự nhiên trong đầu có ý niệm giúp người ta, cũng chỉ vậy thôi. Tôi cũng chả biết các bạn tôi có giúp gia đình đó hay không, chắc là cũng giúp một chút. Những chuyện nhỏ các bạn tôi từ đó đến giờ cũng tùy ý mà hành động sao thấy được thì thôi. Tự nhiên chiều về, cái lưng tôi đau, đến mức ngồi không được, đi thẳng cũng không được. Kéo dài đến 5-6 ngày. Lần này, kinh nghiệm nhiều rồi, tôi biết là mình có giúp cho gia đình đó. Cũng chẳng biết gia đình đó có tốt lên được chút nào không. Nhưng mà lần này thì tôi xin chừa, từ nay về sau phải cẩn thận hơn trong việc giúp đỡ ai đó theo những cách như vậy. Chứ mỗi lần giúp mà bệnh kiểu đó chắc tôi chết sớm.

  4. #4

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi
    Lần giúp chị tôi chuyện xây nhà cửa, ngày hôm sau, tự nhiên lên công ty, bị xổ mũi và nhức đầu từ sáng tới chiều. Nghĩ trong đầu, quái, mấy bữa nay thời tiết bình thường, mình cũng khỏe mạnh bình thường, tự nhiên lại bị như vậy. Đến chiều thì hết. Tối, các bạn tôi nói đó là tôi phải trả cho chuyện giúp chị tôi. Mà tôi cũng thuộc diện được ưu ái trả liền tức thời, chứ không phải mắc nợ dai dẳng, hoặc trả qua những chuyện khác mà mình không biết. Và cũng được ưu ái một chút là giúp chị tôi qui ra vật chất cũng được một khoản tiền, mà bệnh có chút xíu. Nhưng mà, khi hiểu rõ hơn về nhân quả, tôi cũng ít giúp người thân của tôi những chuyện đại loại như vậy nữa. Tôi thì chẳng ham hố gì những chuyện đó, mà lạm dụng hoài cũng không hay, giống như kiểu lợi dụng chức vụ quyền hạn làm việc riêng cho mình.

    Đến lần giúp chữa bệnh cho chị tôi. Ngày hôm sau, lên công ty, hơi nhức đầu và sốt nhẹ buổi sáng. Lần này có kinh nghiệm, tôi biết mình đang trả cho việc chữa bệnh cho chị. Chiều về đúng là chị tôi bớt bệnh gần như hẳn.

    Một lần khác, đến nhà một người bạn của gia đình tôi chơi. Người này cũng có giúp gia đình tôi chuyện này chuyện kia. Đến thì thấy nhà kém phước quá, nghiệp nặng quá. Phần âm và dương lộn xộn. Tôi từ đó giờ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mà người ta cũng có giúp gia đình mình, mà thấy cũng tội nghiệp. Nên tự nhiên trong đầu có ý niệm giúp người ta, cũng chỉ vậy thôi. Tôi cũng chả biết các bạn tôi có giúp gia đình đó hay không, chắc là cũng giúp một chút. Những chuyện nhỏ các bạn tôi từ đó đến giờ cũng tùy ý mà hành động sao thấy được thì thôi. Tự nhiên chiều về, cái lưng tôi đau, đến mức ngồi không được, đi thẳng cũng không được. Kéo dài đến 5-6 ngày. Lần này, kinh nghiệm nhiều rồi, tôi biết là mình có giúp cho gia đình đó. Cũng chẳng biết gia đình đó có tốt lên được chút nào không. Nhưng mà lần này thì tôi xin chừa, từ nay về sau phải cẩn thận hơn trong việc giúp đỡ ai đó theo những cách như vậy. Chứ mỗi lần giúp mà bệnh kiểu đó chắc tôi chết sớm.
    Nghe bạn nói thì mình hiểu rằng bạn rất sợ giúp người, vì giúp người sẽ bị trả cho người đó. Vậy là bạn chưa hiểu gì về nhân quả rồi, nên bạn mới bị hành cho bị đau. Vì bạn chỉ giúp người đó phần ngọn, còn phần gốc bạn chưa giả quyết, bạn nên suy nghĩ xem tại sao lại như vậy, bạn còn thiếu ở phần nào. Khi bạn ngộ ra thì sẽ hiệu quy luật nhân quả thôi.
    Chúc bạn luôn thăng tiến tâm linh nhé!

  5. #5

    Mặc định

    Chào TuTam,

    Vấn đề mà TuTam nói là vấn đề rất lớn. Cũng không phải ngẫu nhiên mà những năm gần đây có rất nhiều chuyện như bạn nói xảy ra. Cái gì tồn tại, tự thân nó có cái lý lẽ riêng, kể cả những chuyện không hay. Mình nhớ cách đây 3-4 năm thôi, mọi người nói nhiều về chuyện nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng, mình nhớ lúc đó tranh luận ghê lắm, người nói này người nói kia. Hoặc như cách đây chừng 2 năm thôi, lúc đó mình mới lang thang trên các diễn đàn, mình còn nhớ mọi người tranh luận rất nhiều chuyện có ma hay không, có tồn tại thế giới vô hình hay không, chuyện bói toán, bùa ngải là bịp bợm hay không,... Người thì đồng ý, người thì phản bác. Giờ thì không ai tranh luận những chuyện như thế nữa, bởi vì nó quá ấu trĩ. Đó thực sự là một bước tiến rất dài. Vài ba năm đối với một đời người còn chưa phải là dài, huống hồ chi đối với những chuyện lớn. Cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà nước mình lại có nhiều nhà ngoại cảm đến như vậy, chắc là cũng đứng thứ nhất chứ không.

  6. #6

    Mặc định vài lời chân tình

    [QUOTE=maiyen099;96637]Lần giúp chị tôi chuyện xây nhà cửa, ngày hôm sau, tự nhiên lên công ty, bị xổ mũi và nhức đầu từ sáng tới chiều. Nghĩ trong đầu, quái, mấy bữa nay thời tiết bình thường, mình cũng khỏe mạnh bình thường, tự nhiên lại bị như vậy. Đến chiều thì hết. Tối, các bạn tôi nói đó là tôi phải trả cho chuyện giúp chị tôi. Mà tôi cũng thuộc diện được ưu ái trả liền tức thời, chứ không phải mắc nợ dai dẳng, hoặc trả qua những chuyện khác mà mình không biết. Và cũng được ưu ái một chút là giúp chị tôi qui ra vật chất cũng được một khoản tiền, mà bệnh có chút xíu. Nhưng mà, khi hiểu rõ hơn về nhân quả, tôi cũng ít giúp người thân của tôi những chuyện đại loại như vậy nữa. Tôi thì chẳng ham hố gì những chuyện đó, mà lạm dụng hoài cũng không hay, giống như kiểu lợi dụng chức vụ quyền hạn làm việc riêng cho mình.

    Đến lần giúp chữa bệnh cho chị tôi. Ngày hôm sau, lên công ty, hơi nhức đầu và sốt nhẹ buổi sáng. Lần này có kinh nghiệm, tôi biết mình đang trả cho việc chữa bệnh cho chị. Chiều về đúng là chị tôi bớt bệnh gần như hẳn.

    Một lần khác, đến nhà một người bạn của gia đình tôi chơi. Người này cũng có giúp gia đình tôi chuyện này chuyện kia. Đến thì thấy nhà kém phước quá, nghiệp nặng quá. Phần âm và dương lộn xộn. Tôi từ đó giờ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng mà người ta cũng có giúp gia đình mình, mà thấy cũng tội nghiệp. Nên tự nhiên trong đầu có ý niệm giúp người ta, cũng chỉ vậy thôi. Tôi cũng chả biết các bạn tôi có giúp gia đình đó hay không, chắc là cũng giúp một chút. Những chuyện nhỏ các bạn tôi từ đó đến giờ cũng tùy ý mà hành động sao thấy được thì thôi. Tự nhiên chiều về, cái lưng tôi đau, đến mức ngồi không được, đi thẳng cũng không được. Kéo dài đến 5-6 ngày. Lần này, kinh nghiệm nhiều rồi, tôi biết là mình có giúp cho gia đình đó. Cũng chẳng biết gia đình đó có tốt lên được chút nào không. Nhưng mà lần này thì tôi xin chừa, từ nay về sau phải cẩn thận hơn trong việc giúp đỡ ai đó theo những cách như vậy. Chứ mỗi lần giúp mà bệnh kiểu đó chắc tôi chết sớm.[/QUO
    Xin chào,
    Hai bài viết đầu tiên của bạn rất tuyệt, tuy nhiên đến bài thứ 3 thì hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong cõi vô hình cúng cân đong đo đếm chính xác vậy sao, tại sao bạn không dũng cảm giúp đỡ những người thân của bạn mà lại lo ngại những gì quá xa vời vợi..., nếu có sai sót, xin lượng thứ, thanks

  7. #7

    Mặc định Thắc mắc, Bác maiyen099 làm phước trả lời giúp.

    Tôi có 2 câu hỏi:

    1) Tôi đang sống ở Mỹ còn mộ ông bà ở VN, làm cách nào đưa hồn các ông bà của tôi sang Mỹ?
    Do tôi xem trên các clip video thấy cô Phan Thị Bích Hằng nói hồn nhiều người chết ko biết đường về nhà.

    2) Vong hồn người Mỹ, mình nói tiếng Việt khi cúng cô hồn, ko biết họ có hiểu ko?

    Mong bác và các bạn của bác trả lời
    Tôi hiện đang sống ở USA. Mong liên lạc với đồng môn Vô cực Quyền, hoặc Vạn Thiên Giới Linh ở VN và nước ngoài. Ai biết tin về môn phái đó làm phước thư về tôi manvo2000@yahoo.com

  8. #8

    Mặc định

    Chào bạn Brotherdiary,

    Đôi khi ông bà bạn đã sang ở bên đó rồi cũng không chừng. Hoặc khi có dịp về Việt Nam bạn làm lễ cúng kiến gì đó xin ông bà qua bên đó với mình. Thủ tục thì tôi không rành lắm, chắc có nhiều người người ta rành. Còn việc cúng cô hồn bên Mỹ, họ vẫn có thể hiểu được ý bạn muốn nói gì. Có gì cần mình giúp, bạn cứ gởi tin nhắn trên diễn đàn hoặc đăng bài ở đây, mình giúp được sẽ cố gắng giúp bạn.

  9. #9

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi
    Đôi khi ông bà bạn đã sang ở bên đó rồi cũng không chừng. Hoặc khi có dịp về Việt Nam bạn làm lễ cúng kiến gì đó xin ông bà qua bên đó với mình. Thủ tục thì tôi không rành lắm, chắc có nhiều người người ta rành.
    Có lẽ khi về rủ đi theo cho chắc ăn, chứ bây giờ ko biết đã tới Mỹ chưa. Do chỉ cũng giỗ ở Mỹ chứ chưa rủ đi từ Việt Nam.

    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi

    Còn việc cúng cô hồn bên Mỹ, họ vẫn có thể hiểu được ý bạn muốn nói gì.
    Hehe. Vậy cũng tiện vì ko phải nói tiếng Mỹ rồi thêm tiếng VN nữa lắm dài dòng...


    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi
    Có gì cần mình giúp, bạn cứ gởi tin nhắn trên diễn đàn hoặc đăng bài ở đây, mình giúp được sẽ cố gắng giúp bạn
    Cảm ơn bác giàu lòng giúp đở.

    Này bác maiyen099, Hình như bác chưa kể thời điểm nào bác bắt đầu nhìn thấy người vô hình, chỉ nghe bác kể lúc đầu đối thoại như cầu cơ. Cô Phan Thị Bích Hằng thì bảo là do chó dại cắn mà ko chết rồi tự nhiên có khả năng nhìn đó.
    Tôi hiện đang sống ở USA. Mong liên lạc với đồng môn Vô cực Quyền, hoặc Vạn Thiên Giới Linh ở VN và nước ngoài. Ai biết tin về môn phái đó làm phước thư về tôi manvo2000@yahoo.com

  10. #10

    Mặc định

    Chào bạn Brotherdiary,

    Cô Bích Hằng trong truyện của cô cũng nói rõ là không phải thấy theo kiểu như mình bằng mắt thường mà là cảm nhận thôi, và giao tiếp cũng theo kiểu những suy nghĩ trong đầu. Lúc đầu cũng là lúc mình thấy được (theo kiểu đó) cho đến bây giờ.

  11. #11

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi
    Chào bạn Brotherdiary,

    ....giao tiếp cũng theo kiểu những suy nghĩ trong đầu. Lúc đầu cũng là lúc mình thấy được (theo kiểu đó) cho đến bây giờ.
    Như vậy, khi cúng ông bà, cô hồn, mọi người ko cần phải thốt bằng lời phải ko?

    Nhận thấy maiyen099 nhiều lòng nhân hậu nhưng vẫn còn nóng tính quá...
    Last edited by Brotherdiary; 12-09-2012 at 09:00 AM.
    Tôi hiện đang sống ở USA. Mong liên lạc với đồng môn Vô cực Quyền, hoặc Vạn Thiên Giới Linh ở VN và nước ngoài. Ai biết tin về môn phái đó làm phước thư về tôi manvo2000@yahoo.com

  12. #12

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi Brotherdiary Xem Bài Gởi
    Như vậy, khi cúng ông bà, cô hồn, mọi người ko cần phải thốt bằng lời phải ko?

    Nhận thấy maiyen099 nhiều lòng nhân hậu nhưng vẫn còn nóng tính quá...
    Thốt ra cũng được mà nói trong ý nghĩ cũng được. Các hương linh mình nghĩ họ nghe được hết.

  13. #13

    Mặc định

    Tôi mệt, nhưng căn bản là lười. Nhiều lúc tôi muốn làm một cái gì đó, đơn giản như viết vài bài chẳng hạn, nhưng cũng chẳng làm được. Như hồi xưa, chẳng biết gì về thế giới vô hình, giờ hơn 7 năm, thấy cũng y chang như ngày đầu. Lâu lâu vô lại thế giới vô hình hoặc vô tình có ai nhắc chuyện gì đó, mới phát hiện ra là à mình còn có một đống người xung quanh. Tui cũng chả hiểu là để làm gì, anh cũng chả hiểu là để làm gì, tui hỏi mọi người là để làm gì. Các bạn tui đôi lúc nói đi thu người, thu gom hay xúc hay cái gì mặc kệ. Nói vậy làm nhiều người buồn. Tui có quan tâm hay không, thiệt tui còn không biết chớ nói chi ai biết. Đơn giản là nản, mất niềm tin, 1 năm 2 năm 3 năm giờ 7 năm. Gần 8 năm rồi. Giờ muốn ăn món gì ngon tí hoặc mua thứ gì tùy thích, phải có cục tiền rơi xuống chớ. Khó quá mà. Chuyện đơn giản có thằng ngoài đường nó chửi tui. Người đời kêu là nhịn nhục đó. Mà đúng như vậy thiệt. Bữa nay đi có người nói tui: nhìn mặt anh hiền ghê, quá đúng luôn, ai nhìn cũng nói vậy. Bởi vì tui hiền quá sao. Thấy có vẻ như vậy. Làm một đội tàu chơi, mời anh lên, mời chị lên, thấy ông kia bơi bơi sắp chết tội nghiệp quăng sợi dây kéo lến. Qua đến bờ bên kia rồi sao, mà tui có cần cảm ơn đâu. Nhưng như vậy là sao. Dễ quá mà. 100 người 1000 người 1 triệu người rồi sao. Muốn 100k trên trời rớt xuống ko có. Muốn 1 thằng nằm xuống ẹt khó lắm sao. Tui cũng chả hiểu giờ nói năm sau tui ra, ra ra cái gì tui cũng chẳng biết, giờ có thằng buồn buồn đứng chặn tui giữa đường, né đừng để nó đâm vô tim à. Hay là mọi người biết tui cũng chả cần cuộc sống này. Haaiz, còn biết ngồi nhắc mạng sống thành cuộc sống. Hôm nay, tui nói em là người đầu tiên anh phá lệ, bỏ qua thói quen thường ngày. Giờ phá lệ nói chuyện với mọi người như thế này. Sau này còn lần nữa ko, mọi người ko biết tui ko biết. Căn bản là cũng đến những giọt nước cuối cùng. Nói thẳng bài ngửa hơi mất lòng, anh muốn sung sướng hạnh phúc hay gì đó kệ anh tự tưởng tượng ra, anh đi mà tìm lấy. Anh biết theo tui hạnh phúc, anh có biết được ko, đủ trình độ biết được ko, hay đơn giản đánh cược số phận, hay đơn giản ông bà kia vậy mà còn theo, mình đu xe lu bám xe lam chắc cú rồi. Giờ giả sử tui nói tui bỏ đó. Nghĩ tui bỏ được ko. Biết tui ko phải là dạng giang giang tay ra hay chìa tay ra. Đội quân trung thành đủ sức càn quét tất cả, càn quét cái gì, để làm gì. Mà có còn trung thành hay thật sự trung thành, hay quá thông minh để biết cuộc sống chăn ấm nệm êm đang đợi mình. Mốt tui đi xe lên đường cao tốc làm lại cú giống hôm rồi thì sau. Hay mọi người nghĩ trong đầu: mơ đi kưng. Mẹ viết từ kưng cũng bắt cách ra cách vô. Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng vui, mẹ lại an ủi. cũng đâu tháng 6 7 gì đó 2008, cũng trong khách sạn, sát bên 1 thằng đồng nghiệp, rồi kéo tui bước vô, nhắc lại tui ko thích gì đâu nhe, giờ biết ai đạo diễn chết liền, mà có ai đạo diễn không, ai đạo diễn được ko, thôi cứ nghĩ là có đạo diễn đi. Giờ cũng trong khách sạn, sát bên cũng thằng đồng nghiệp, cũng mệt mỏi như ngày đó. Trở lại đúng vòng tròn. Hôm nay kết thúc được ko? Giống ngày mở đầu, kiểu kiểu vậy cho nó kết thúc luôn đí. Ví dụ mai tui nói thằng đó nằm xuống, nó có nằm ko. Mốt có thằng đứng canh tui ai bước ra đỡ cho tui. 1 triệu ông vô hình đỡ được ko. Sao giồng uống rượu quá. Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.

  14. #14

    Mặc định

    Trích dẫn Nguyên văn bởi maiyen099 Xem Bài Gởi
    Tôi mệt, nhưng căn bản là lười. Nhiều lúc tôi muốn làm một cái gì đó, đơn giản như viết vài bài chẳng hạn, nhưng cũng chẳng làm được. Như hồi xưa, chẳng biết gì về thế giới vô hình, giờ hơn 7 năm, thấy cũng y chang như ngày đầu. Lâu lâu vô lại thế giới vô hình hoặc vô tình có ai nhắc chuyện gì đó, mới phát hiện ra là à mình còn có một đống người xung quanh. Tui cũng chả hiểu là để làm gì, anh cũng chả hiểu là để làm gì, tui hỏi mọi người là để làm gì. Các bạn tui đôi lúc nói đi thu người, thu gom hay xúc hay cái gì mặc kệ. Nói vậy làm nhiều người buồn. Tui có quan tâm hay không, thiệt tui còn không biết chớ nói chi ai biết. Đơn giản là nản, mất niềm tin, 1 năm 2 năm 3 năm giờ 7 năm. Gần 8 năm rồi. Giờ muốn ăn món gì ngon tí hoặc mua thứ gì tùy thích, phải có cục tiền rơi xuống chớ. Khó quá mà. Chuyện đơn giản có thằng ngoài đường nó chửi tui. Người đời kêu là nhịn nhục đó. Mà đúng như vậy thiệt. Bữa nay đi có người nói tui: nhìn mặt anh hiền ghê, quá đúng luôn, ai nhìn cũng nói vậy. Bởi vì tui hiền quá sao. Thấy có vẻ như vậy. Làm một đội tàu chơi, mời anh lên, mời chị lên, thấy ông kia bơi bơi sắp chết tội nghiệp quăng sợi dây kéo lến. Qua đến bờ bên kia rồi sao, mà tui có cần cảm ơn đâu. Nhưng như vậy là sao. Dễ quá mà. 100 người 1000 người 1 triệu người rồi sao. Muốn 100k trên trời rớt xuống ko có. Muốn 1 thằng nằm xuống ẹt khó lắm sao. Tui cũng chả hiểu giờ nói năm sau tui ra, ra ra cái gì tui cũng chẳng biết, giờ có thằng buồn buồn đứng chặn tui giữa đường, né đừng để nó đâm vô tim à. Hay là mọi người biết tui cũng chả cần cuộc sống này. Haaiz, còn biết ngồi nhắc mạng sống thành cuộc sống. Hôm nay, tui nói em là người đầu tiên anh phá lệ, bỏ qua thói quen thường ngày. Giờ phá lệ nói chuyện với mọi người như thế này. Sau này còn lần nữa ko, mọi người ko biết tui ko biết. Căn bản là cũng đến những giọt nước cuối cùng. Nói thẳng bài ngửa hơi mất lòng, anh muốn sung sướng hạnh phúc hay gì đó kệ anh tự tưởng tượng ra, anh đi mà tìm lấy. Anh biết theo tui hạnh phúc, anh có biết được ko, đủ trình độ biết được ko, hay đơn giản đánh cược số phận, hay đơn giản ông bà kia vậy mà còn theo, mình đu xe lu bám xe lam chắc cú rồi. Giờ giả sử tui nói tui bỏ đó. Nghĩ tui bỏ được ko. Biết tui ko phải là dạng giang giang tay ra hay chìa tay ra. Đội quân trung thành đủ sức càn quét tất cả, càn quét cái gì, để làm gì. Mà có còn trung thành hay thật sự trung thành, hay quá thông minh để biết cuộc sống chăn ấm nệm êm đang đợi mình. Mốt tui đi xe lên đường cao tốc làm lại cú giống hôm rồi thì sau. Hay mọi người nghĩ trong đầu: mơ đi kưng. Mẹ viết từ kưng cũng bắt cách ra cách vô. Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng vui, mẹ lại an ủi. cũng đâu tháng 6 7 gì đó 2008, cũng trong khách sạn, sát bên 1 thằng đồng nghiệp, rồi kéo tui bước vô, nhắc lại tui ko thích gì đâu nhe, giờ biết ai đạo diễn chết liền, mà có ai đạo diễn không, ai đạo diễn được ko, thôi cứ nghĩ là có đạo diễn đi. Giờ cũng trong khách sạn, sát bên cũng thằng đồng nghiệp, cũng mệt mỏi như ngày đó. Trở lại đúng vòng tròn. Hôm nay kết thúc được ko? Giống ngày mở đầu, kiểu kiểu vậy cho nó kết thúc luôn đí. Ví dụ mai tui nói thằng đó nằm xuống, nó có nằm ko. Mốt có thằng đứng canh tui ai bước ra đỡ cho tui. 1 triệu ông vô hình đỡ được ko. Sao giồng uống rượu quá. Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.
    Cố gắng đọc để hiểu bạn nói gì? Hình như bạn là người đa nhân cách, suy nghĩ tư duy luôn thay đổi, cảm xúc luôn thay đổi. A di đà Phật!

  15. #15

    Mặc định

    Tôi nhớ hồi mới bước chân vào thế giới vô hình năm 2008, một bữa nằm ngủ tự nhiên thấy nhiều người ghen tỵ với những thành tựu mình đạt được sau này, tôi mới nói rằng: 8 năm không một ngày ngơi nghỉ. Lúc đó nghĩ cũng lạ, sao lại là 8 năm. Nhưng nghĩ thôi còn xa xôi, nên cũng không để ý nhiều. Nhưng cũng biết đến năm 2016, chắc là có nhiều thay đổi, rồi mình cũng sẽ bước vào một giai đoạn mới. Hồi đó lu bu đủ thứ, mà thấy cũng còn xa xôi, nháy mắt qua lại giờ đã đến năm 2015, chỉ còn một năm nữa, thật là chờ đợi. Ngồi đếm thời gian, chờ đợi có làm cho con người ta lớn lên không nhỉ.

  16. #16

    Mặc định

    Tự nhiên đọc bài báo nói ca sĩ Phương Thanh sang Ấn Độ tu học. Tôi lại chợt nhớ đến những ngày đầu bước vào thế giới vô hình, cũng quen được một bạn ngoài đời, qua đó cũng biết được một chút về chuyện sang Ấn Độ hay Nepal tu học hoặc công đức xây này kia, hoặc đón tiếp những vị từ các nước ấy sang. Tôi nhớ có một lần, hồi đó mới bước vào thế giới vô hình, nói chung là nhỏ bé, kiến thức nông cạn. Các bạn tôi mới sắp xếp được thấy một vị rinpoche sang, nhìn nhìn gần thôi, chứ không tiếp xúc trực tiếp gì. Chủ yếu để tôi thấy được người theo độ người đó. Phải nói lúc đó cảm giác của tôi ngạc nhiên đến mức độ khủng khiếp, một phần vì lúc đó tôi còn ít kiến thức quá, ít trải nghiệm quá. Sao cái người đi theo độ lại nhỏ bé đến thế (nhỏ bé đây là so với tưởng tượng của tôi, chứ không phải nhỏ bé so với tất cả mọi người). Nói thật là chỉ ngang với các bạn nhỏ của tôi, ngang với những người trong các đình, miếu lớn lớn hoặc các chùa trung bình ở Việt Nam (chữ lớn lớn hay trung bình ở đây không phải là to hay nhỏ ở đời thật, chỉ nhắc các bạn ít kiến thức thôi, không lại hiểu lầm). Nói chung là ở Việt Nam ra là xúc được cả đống.

    Lần thứ 2 tiếp xúc theo dạng này là lúc Đức Pháp Vương gì đó sang Việt Nam lần đầu hay lần 2 gì đó, cũng không nhớ rõ năm 2010-2011 gì đó. Lúc đó tôi chỉ sắp xếp đi được lúc ghé chùa gì rộng rộng ở Biên Hòa. Thế là sáng xách xe chạy xuống, đông khủng khiếp. Đứng xa xa, cũng chủ yếu tiếp xúc, trao đổi với những người vô hình đi theo độ (hay không độ gì đó, tùy họ tôi không quan tâm), ngạc nhiên một chút. Nhưng từ đó cũng rút ra được nhiều chuyện. Mà sau này cũng là cơ sở để mình tin vào những gì mình nghĩ hơn. Mới hiểu được tại sao nhiều người lại nói Việt Nam mình sau này lại là cái nôi. Tôi thì không bao giờ tin vào cái gì mà mình không hiểu, không kiểm chứng hoặc xác định chính xác.

    Tôi không có số đi nước ngoài nhiều, cũng không bao giờ suy nghĩ đi Ấn Độ hay Nepal, có dịp đi cũng tốt, một phần cũng muốn xem lại lịch sử. Nhiều người mê sang đó lắm, học tiếng Ấn Độ hay Nepal gì đó, rồi vận động quyên ghóp tiền ì xèo, nói chung sùng bái cao độ. Vậy cũng tốt, không phải xấu lắm. Người thì phê phán kịch liệt, kiểu như Việt Nam cả đống chùa, hơn nữa là đằng khác, sao không ở Việt Nam, sao không đóng ghóp ở Việt Nam. Vân Vân. Đại loại là như vậy. Thật ra thì cái nào cũng đúng, cái nào cũng sai.

    Phải thấy rằng ở Việt Nam, cao hơn có cả đống, kiểu như tôi nói hồi nãy, ra là xúc được cả đống. Nhưng không phải lúc nào mình cũng gặp được và đúng. Phải thấy rằng ranh giới là vô nghĩa. Tôi chưa bao giờ có ý định chỉ suy nghĩ trong phạm vi nước Việt Nam, con người Việt Nam (nên những người tôi nói tiếp xúc ở trên đó rất thân với tôi). Quan trọng nhất là gì.

    Là bạn làm được gì. Làm cho mình, người thân và cho những người khác. Cái đó là nói rộng. Đi hay không đi, đi đâu quan trọng nhất là thu được gì. Đi mà kiếm được cả núi vàng, quá xuất xắc. Đi mà chẳng kiếm được gì, tệ hơn ở Việt Nam, thì dở rồi.

    Thật tình tôi cũng muốn đi, có lẽ là nhiều năm sau nữa.

  17. #17
    Nhất Đẳng Avatar của Ghost_Thai
    Gia nhập
    Apr 2009
    Nơi cư ngụ
    Về đâu khi nhà đã cháy =))
    Bài gởi
    1,360

    Mặc định

    thế huynh có thể kể cho mọi người nghe những người bạn vô hình ấy huynh quen biết đc = cách nào ko :)
    thanks huynh
    :rose:

  18. #18

    Mặc định

    Tôi đang bị nóng gang, khổ mới uống thuốt bắc, ông thổi giùm tôi cái cho nó hết bệnh.
    :laughing::laughing::laughing:

    Có phải ông là người mà bảo có đứa bạn MA đúng không nhỉ, bữa có đọc qua topic của ông, ông nên đi bệnh viện tâm thần khám đi, coi bị gì không? nếu bác sĩ bảo ông không bị gì, thì ra đây mới tin ông là....:laughing::laughing::laughing:
    Last edited by VôPháp; 03-04-2010 at 10:22 PM.

  19. #19

    Mặc định

    @VôPháp: Huynh cũng vui tính thiệt.
    @Ghost_Thai: Mình có kể về một người bạn của mình trong topic "Tôi và Nga". Còn những bạn khác, các bạn đó không thích mình viết về họ nên không kể lên đây được. Với lại, những điều mình viết lên đây là của nhiều người, chứ chẳng phải của riêng một mình mình.

  20. #20

    Mặc định

    Ông VôPháp này cũng vui thiệt. Tui đã không nói thì thôi. Ông cũng đọc qua topic "Thách đấu TGVH" đang hot rồi mà. Ông không sợ sao. Ông nghĩ tui không làm được những chuyện như vậy à?

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Quyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •