Nguyên văn bởi
maiyen099
Tôi mệt, nhưng căn bản là lười. Nhiều lúc tôi muốn làm một cái gì đó, đơn giản như viết vài bài chẳng hạn, nhưng cũng chẳng làm được. Như hồi xưa, chẳng biết gì về thế giới vô hình, giờ hơn 7 năm, thấy cũng y chang như ngày đầu. Lâu lâu vô lại thế giới vô hình hoặc vô tình có ai nhắc chuyện gì đó, mới phát hiện ra là à mình còn có một đống người xung quanh. Tui cũng chả hiểu là để làm gì, anh cũng chả hiểu là để làm gì, tui hỏi mọi người là để làm gì. Các bạn tui đôi lúc nói đi thu người, thu gom hay xúc hay cái gì mặc kệ. Nói vậy làm nhiều người buồn. Tui có quan tâm hay không, thiệt tui còn không biết chớ nói chi ai biết. Đơn giản là nản, mất niềm tin, 1 năm 2 năm 3 năm giờ 7 năm. Gần 8 năm rồi. Giờ muốn ăn món gì ngon tí hoặc mua thứ gì tùy thích, phải có cục tiền rơi xuống chớ. Khó quá mà. Chuyện đơn giản có thằng ngoài đường nó chửi tui. Người đời kêu là nhịn nhục đó. Mà đúng như vậy thiệt. Bữa nay đi có người nói tui: nhìn mặt anh hiền ghê, quá đúng luôn, ai nhìn cũng nói vậy. Bởi vì tui hiền quá sao. Thấy có vẻ như vậy. Làm một đội tàu chơi, mời anh lên, mời chị lên, thấy ông kia bơi bơi sắp chết tội nghiệp quăng sợi dây kéo lến. Qua đến bờ bên kia rồi sao, mà tui có cần cảm ơn đâu. Nhưng như vậy là sao. Dễ quá mà. 100 người 1000 người 1 triệu người rồi sao. Muốn 100k trên trời rớt xuống ko có. Muốn 1 thằng nằm xuống ẹt khó lắm sao. Tui cũng chả hiểu giờ nói năm sau tui ra, ra ra cái gì tui cũng chẳng biết, giờ có thằng buồn buồn đứng chặn tui giữa đường, né đừng để nó đâm vô tim à. Hay là mọi người biết tui cũng chả cần cuộc sống này. Haaiz, còn biết ngồi nhắc mạng sống thành cuộc sống. Hôm nay, tui nói em là người đầu tiên anh phá lệ, bỏ qua thói quen thường ngày. Giờ phá lệ nói chuyện với mọi người như thế này. Sau này còn lần nữa ko, mọi người ko biết tui ko biết. Căn bản là cũng đến những giọt nước cuối cùng. Nói thẳng bài ngửa hơi mất lòng, anh muốn sung sướng hạnh phúc hay gì đó kệ anh tự tưởng tượng ra, anh đi mà tìm lấy. Anh biết theo tui hạnh phúc, anh có biết được ko, đủ trình độ biết được ko, hay đơn giản đánh cược số phận, hay đơn giản ông bà kia vậy mà còn theo, mình đu xe lu bám xe lam chắc cú rồi. Giờ giả sử tui nói tui bỏ đó. Nghĩ tui bỏ được ko. Biết tui ko phải là dạng giang giang tay ra hay chìa tay ra. Đội quân trung thành đủ sức càn quét tất cả, càn quét cái gì, để làm gì. Mà có còn trung thành hay thật sự trung thành, hay quá thông minh để biết cuộc sống chăn ấm nệm êm đang đợi mình. Mốt tui đi xe lên đường cao tốc làm lại cú giống hôm rồi thì sau. Hay mọi người nghĩ trong đầu: mơ đi kưng. Mẹ viết từ kưng cũng bắt cách ra cách vô. Giờ ngồi nghĩ lại thấy cũng vui, mẹ lại an ủi. cũng đâu tháng 6 7 gì đó 2008, cũng trong khách sạn, sát bên 1 thằng đồng nghiệp, rồi kéo tui bước vô, nhắc lại tui ko thích gì đâu nhe, giờ biết ai đạo diễn chết liền, mà có ai đạo diễn không, ai đạo diễn được ko, thôi cứ nghĩ là có đạo diễn đi. Giờ cũng trong khách sạn, sát bên cũng thằng đồng nghiệp, cũng mệt mỏi như ngày đó. Trở lại đúng vòng tròn. Hôm nay kết thúc được ko? Giống ngày mở đầu, kiểu kiểu vậy cho nó kết thúc luôn đí. Ví dụ mai tui nói thằng đó nằm xuống, nó có nằm ko. Mốt có thằng đứng canh tui ai bước ra đỡ cho tui. 1 triệu ông vô hình đỡ được ko. Sao giồng uống rượu quá. Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.
Bookmarks