Sài g̣òn những ngày tháng 10 đầu mùa này, thời tiết thật không dễ chịu tí nào. Cái nóng thêu đốt cả hàng vạn người dân. Những cơn mưa gió lại bất chợt ùa về,khiến cuộc sống buôn bán của những người dân khốn khổ lại càng khổ hơn. Nắng mưa là vậy, dẫu biết đó là chuyện của trời, nhưng đôi khi ta cũng thầm trách trời đất v́ những nghịch cảnh ấy.

Tôi đă sống trên mảnh đất đô thị phồn hoa này cũng đă hơn 2 năm rồi. Ngẫm nghĩ lại, nh́u khi tôi cũng cảm thấy chạnh ḷng cho chính bản thân ḿnh....Tôi đang t́m ǵ và tôi đang làm điều ǵ cho mọi người xung quanh đây!

Nơi chôn nhau cắt rốn của tôi đó là 1 miền quê nghèo,c̣n lạc hậu.Cảnh vật nơi ấy cũng thật hồn nhiên và thơ mộng, là nguồn cảm xúc của biết bao nhiều nhà văn, nhà thơ mà họ đă từng ao ước được đến. Và cả đến hôm nay tôi luôn luôn vốn tự hào về nó. 1 miền quê yên ả, thanh b́nh.

Xung quanh là rừng núi xanh tươi, bao la bát ngát những rừng cây tươi mát, che chở quanh năm..những ngọn đồi sừng sừng mang những thức ăn, trái ngọt cho mọi người dân. Đất đai rộng lớn,bát ngát những cánh c̣....và những ḍng sông tươi mát để rửa gội những mơ ước và tâm hồn cho những đứa con nít như tôi thời ấy .

Quê hương tôi rất yên ả, thanh b́nh với những cánh đồng rộng lớn. Đây chính là nguồn sống của người dân quê tôi. Đến ngày mùa gặt lúa, nh́n xuống những cánh đồng, ta không thể bồi hồi trước những con người dân chân chất quê mùa sao mà đảm đang và yêu đời quá. Dẫu cuộc sống có khó khăn vất vả nhưng người dân quê tôi vẫn luôn yêu đời và đặt niềm tin vào tương lai mới tốt đẹp sẽ chờ đón họ.

Tôi đă cất tiếng khóc chào đời trong ṿng tay yêu thương của mẹ hiền và bà tôi.
Cuộc sống dẫu có bộn bề, mái nhà tranh đơn mơ mộc mạc, nơi có những đêm mất ngủ v́ trời mưa. Nhưng chính nó đă che chở và nuôi nấng tôi nên người.
Ngẫm nghĩ lại ngày xưa, tôi mỉm cười, nó như 1 dấu ấn kỉ niệm đă để lại trong tâm trí tôi không bao giờ phai mờ. Nơi ấy có những con người,có những trái tim ấm áp t́nh người mà tôi chưa bao giờ nghĩ ḿnh sẽ trả nổi cái món nợ t́nh thương ấy.....
Khi ta ở chỉ là nơi đât ở.
Khi ta đi đất đă hóa tâm hồn


Những câu thơ ấy bổng ngân nga như muôn nhắc nhớ tôi hăy ngẫm nghĩ về cuộc đời này, về 1 thời quá khứ..cái ngày ấy..măi măi trong cuộc đời này tôi măi ko bao giờ quên được.
Đến tân bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ những nụ cười những bàn tay ấm áp yêu thương của Ngoại tôi. Từng sự thương yêu tŕu mền mà bà đă truyền lại cho tôi......

Và hôm nay, những lời nói yêu thương này tôi xin viết lên đây để gởi về, người mà tôi mang ơn nhất trong cuộc đời này ...để hoài niệm về Bà, về t́nh thương và sự hy sinh cao cả của bà....

Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng trải qua sự khổ đau và niềm hạnh phúc, sung sướng và nghèo hèn. Đó là hai mặt của cuộc sống. Và cũng là nhu cầu sống của con người.

Có những con người xung quanh gặp những điều may mắn, sống trong sự sung sướng, sang giàu. Âu cũng là do duyên phước từ nhiều kiếp trước của họ mà thôi.
Riêng Bà, cả cuộc đời này, bà chỉ sống trong sự nghèo hèn và thiếu thốn.
Bà tên thật là Vơ Thị Nhờ , sinh năm 1927. Lúc sinh tiền, là 1 người con gái đảm đang và tháo vát. Với 1 vóc dáng gầy bé, nhưng bà chưa bao giờ đầu hàng với số phận.
Lúc c̣n nhỏ, tôi rất thương bà, v́ bà là người yêu thương và nuông chiều tôi nhất. Lúc ấy, với trái tim c̣n ngây thơ của tôi, tôi chưa hiểu thế nào là sự hy sinh của 1 người mẹ. Riêng tôi chỉ hiểu được rằng, tôi có 1 người bà, 1 người mẹ hiền lành và lúc nào cũng yêu thương tôi cả.
Nhớ khi ấy, gia đ́nh ngoại tôi chỉ làm nhà nông và nuôi ḅ là chính. Cuộc sống ruộng đồng cứ đeo bám trên đôi vai bé nhỏ của ngoại tôi. Ngày ngày, người ra đồng để làm mạ hoặc nhổ cỏ, đắp bờ, chăn ḅ ....đó là những công việc của những người nhà quê nhưng xem ra là 1 nhiệm vụ khá quan trọng...C̣n Ông tôi th́ cày bừa, đắp bờ ......
Mỗi sáng tinh mơ, bà thức dậy thật sớm, nấu nướng và lo bữa cơm sáng cho gia đ́nh, cho những đứa con thân thương của Ngoại..
Cuộc sống cứ lặng lẻ vốn trôi đi, như cánh lục b́nh êm ả trôi trên sống 1 cách lặng lẻ... Thời gian vô t́nh đă cướp đi mái tóc xanh của Ngoại....Và gia đ́nh của tôi cũng đă xăy ra nhiều sự đổ vở từ ngày ấy..
Tôi c̣n nhớ, ngày ấy bà và ông tôi xăy ra sự mâu thuẩn, tôi cũng chưa hiểu nó là ǵ. Nhưng nh́n cảnh ngoại phải chạy trốn khắp nơi, sống lây lất qua nhà người hàng xóm từng ngày, khiến ḷng tôi cũng cảm thấy thương xót. Con người có lắm nẻo cảnh đời ngang trái đau ḷng. Lúc sống, nếu chúng ta biết trân trọng cuộc sống, dù mọi hoàn cảnh có kéo đến như thế nào để rồi khi mất đi ta không phải ân hận !

( đọc rất chậm )
Ao nào không có ánh trăng.
Nhà nào không có quan âm hiện tiền !
Vâng, bà chính là 1 quan thế âm hiện tiền trong cuộc sống này.
Sinh ra 9 người con trong gia đ́nh, sự mất mát đau thương âu cũng chẳng phải ǵ là ngạc nhiên. Để rồi, cái hy sinh của bà phải lo cho những đứa con thân thương của ḿnh đến cả 1 cuộc đời... Mồ hôi, và tấm lưng gầy nhỏ bé cứ quặn có để t́m miếng cơm manh áo lo cho gia đ́nh và con cái của ḿnh. Rồi 1 ngày kia, mỗi người 1 chân trời, khi con cái đến tuổi trưởng thành, người đă không ngại gian lao, vất vả để lo cho từng đứa con của ḿnh, yên gia, yên thất....Những lúc nghe con ốm đau, bà tất tưởi quên cả thân ḿnh để thăm nuôi. Những lúc nghe gia đ́nh con ḿnh đổ vở, bà đau đớn trong ḷng mà t́m mọi cách để cứu những đứa con của ḿnh ra khỏi nghịch cảnh ấy.
Lương tâm bà không cho phép phân biệt là dâu hay rể. Đối với người, Bà luôn xem là những người thân ruột thịt của bà...Thân c̣ nhỏ bé, tất tả chiều hôm, nuôi con nên người....để rồi 1 ngày kia, mái nhà tranh leo lắt đơn sơ, không 1 bóng người ghé lại, những nụ cười của những đứa con thơ ḿnh không c̣n nữa. Người đứng tựa cửa, những lúc mơi ṃn trông con, thấy bóng con về, ḷng người vui tươi, hạnh phúc c̣n hơn t́m được vàng , được bạc....
Con về đây, con về bên lưng mẹ.
Để cuộc đời, có mẹ con thêm vui.
Hởi con yêu, dù đi bốn phương trời.
Hăy nhớ rằng mẹ già đang tựa cửa.
Mỗi lúc chiều về, người lại càng buồn bă,ḷng nhớ con heo hắt, bà lại lũi thủi đi thăm con.. Dù đường xá co xa xôi đi chăng nữa.. Dù trên đường đi có đá sỏi, cây cối ngăn lối chân bà, nhưng không sao ngăn nổi trái tim nhớ mong, thương con của bà....
Rồi những đứa cháu ra đời, bà lại càng khổ cực hơn để lo cho những người cháu thân yêu của ḿnh. CÓ những lúc cháu ốm đau, khóc lóc ḷng bà lại càng thương yêu hơn, Thay cho con của ḿnh để chăm sóc cho cháu...

Ầu ơ, mẹ già như chuối chín cây, gió lây mẹ rụng con phải mồ côi..
Câu ḥ sao đổi buồn quá, dẫu Mẹ là chuối chín cây, dẫu cho gió có ào ạc dồn dập, nhưng t́nh thương của mẹ măi măi là bất tử.....Riêng tôi, t́nh thương của bà luôn luôn dành cho tôi c̣n hơn 1 người mẹ hiền... Từng miếng cơm manh áo, cái sắn củ khoai, từng cái áo cái quần.. bà luôn yêu thương và lo lắng.

Tôi c̣n nhớ rỏ như in cái dàng h́nh nhỏ bé của bà, đi sớm về khuya...
Thời ấy, Ngoại rất nghèo, tôi c̣n là 1 học sinh phổ thông, chưa giúp ǵ được cho bà. Có những lúc tôi nghĩ ḿnh thật tội lỗi v́ đă cải lời bà và nhiều khi tôi ghé bà nữa..Nhưng ngẫm nghĩ lại, ngày ấy sao tôi khờ khạo quá.
Bà chắt chiu cho tôi tưng đồng tiền để lo cho tôi ăn học. Mỗi lần cầm trên tay số tiền nhỏ của Bà mà tôi cảm thấy nghẹn ngào và xúc động.
1 câu nói của bà mà măi măi trong cuộc đời tôi sẽ không bao giờ quên: “ Không có tiền cũng phải làm sao cho có mà mày học chứ”
Ôi ! 1 câu nói là 1 sự hy sinh vô cùng to lớn của người. Mà đúng vậy, dù nhà có khó khăn, thiếu thốn đến đâu chăng nữa. Nhưng mỗi khi tôi cần tiền đi học là ngoại lúc nào cũng t́m mọi cách để chắt chiu những đồng tiền dành dụm của ḿnh, hay đi mượn người khác rồi về đưa cho tôi.
Ngoại tôi vốn là người rất hiền lành và uy tín nên trong thôn xóm rất nhiều người thương yêu và giúp đở....
Không hiểu tôi có 1 điểm rất giống ở ngoại đó là rất yêu động vật. T́nh thương đó không chỉ là t́nh thương đối với 1 con vật mà là t́nh thương của 1 chúng sanh ...
Điều ấy thể hiện những khi thấy những con vật thân thương của ḿnh đói khát, bà có thể nhịn cả ăn để dành phần ăn cho nó..... Do thế, sống xóm Ngoại tôi được tiếng tăm là nuôi chó mèo rất nhiều và thương cũng rất nhiều. Nhớ khi con chó của Ngoại bị 1 kẻ gian nào đó bắt mất. Đó là con chó đă sống với ngoại rất lâu rồi, và cũng là 1 người bạn hiền của ngoại. V́ chuyện ra đi của nó mà ngoại đă khóc ngày, khóc đêm đi khắp nơi để t́m lại nó.. Nhưng bất lực, Ngoại chỉ tự trách trời, trách đất......Những con người ác độc ấy rồi có ngày cũng sẽ tự ḿnh lảnh cái quả báo ác nghiệt ấy mà thôi !!!
Rồi thơi gian qua mau,tôi đă trở thành 1 người thanh niên đàng hoàng và cứng cỏi, và tôi phải xa ngoại. Xa gia đ́nh và cả cái nôi thiêng liêng của ḿnh. Tôi đi t́m việc làm, một nơi xa Ngoại gần 30 KM. Khoảng cách không xa, cũng không quá gần để Ngoại phải sống thui thủi 1 ḿnh ....Ngày ngày chờ mong tôi trở về..
Bây giờ tôi cảm thấy hối hận lắm...v́ ngày xưa ..Cái ngày mà Ngoại tôi đă ôm tôi mà khóc lóc để mong tôi ở bên ngoại..
Ngoại nói với tôi rằng ..
Con à, con đừng đi nữa, hăy ở với ngoại đi, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo...con đừng đi bỏ ngoại, ngoại buồn lắm.
Những tiếng nấc nghẹn ngào, những ḍng nước mắt ít ỏi của tuổi già lăn tṛn trên má. Khiến tôi thêm đau ḷng ! Nhưng biết làm sao đây.....biết làm sao phải làm cho ngoại hạnh phúc..


Rồi tôi ra đi, ngoại lại khóc. 1 tháng tôi về thăm ngoại 1 lần, có khi là hai tháng hay 3 tháng. V́ công việc tất bật mà tôi lấy lí do ít về thăm ngoại....mỗi lần quay về nơi mái nhà tranh ấy, tôi lại thấy ngoại già hơn và yếu hơn nhiều. Tuổi già, mà trên đôi tay vẫn làm hết sức ḿnh , không bao giờ chịu nằm nghĩ ngơi...Tuổi già vẫn lặng lẻ nấu từng miếng cơm, bát canh, chén cá.....
T́nh mẹ già vẫn c̣n đó, T́nh thương bao la vẫn c̣n đó, sự hy sinh vẫn c̣n đó, Nhưng cái chữ Hiếu làm người đă ở đâu...
Ngoại chưa t́m thấy, hay cái t́m thấy cảu ngoại chỉ là 1 Chữ H nhỏ mà thôi và ngoại chưa than trách. Chỉ biết tự an ủi ḿnh mà thôi....
Rồi công việc học tập, tôi phải xa ngoại đến tận 1 phương trời. Và tôi thật sự khó khăn khi mỗi về thăm ngoại, Con người mỗi ngày 1 khác, hoàn cảnh mỗi ngày 1 khác, và lương tâm của mỗi người mỗi ngày 1 khác. Nhưng than ôi, ḷng thương của 1 người mẹ già kia, 1 người ngoại hiền kia măi măi là bất tử...Nằm trên chiếc vơng kia là 1 con người nhỏ bé, cái nhỏ bé dường như đă đến mức độ tối thiểu của những căn bệnh tuổi già...
Hởi người, đó là bệnh tuổi già hay là 1 thứ bệnh tinh thần vậy các bạn?
Đó là 1 dấu chẩm hỏi mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu.....

Sáng hôm nay, bầu trời đất sài g̣n sao buồn thế, trời không mưa, không nắng....mang 1 màu đen u ám thật khó chịu......Chẳng hay có chuyện ǵ rồi phải không, đúng như tôi dự đoán, tôi nhận được 1 tin nhắn. 1 tin nhắn mà trong cuộc đời tôi ghi nhớ măi của 1 người bạn gởi cho tôi.
Ngoại mày đă mất hồi sáng nay rồi đó !
Lúc ấy, tôi chỉ biết đứng im lặng và niệm phật.
Dẫu biết ngoại đă ra đi đó là Ngoại đă thoát khỏi nợ trần, đúng như những lời cầu nguyện của tôi với Các Chư Phật mà mỗi đêm tôi luôn cầu xin để cho Ngoại tôi mau mau sớm ra đi về với thế giới của ngài, để ngoại không c̣n chịu cảnh khổ bệnh trên trần gian này nữa. Là 1 người con phật tôi ắt biết phải làm ǵ bây giờ, nhưng trong tim tôi sao lại nhói đau không thể diễn tả được..
Thế là trong cuộc đời này, măi măi tôi không bao giờ t́m kiếm được h́nh bóng của 1 người bà thân thương nữa..
Những nụ cười, h́nh dáng, bàn tay thân thương bây giờ đă vụt tắt. Và trong cuộc sống này, có nhiều người đă mất đi 1 người mẹ hiền thân thương của ḿnh.
Bây giờ,muốn t́m lại những giây phút ấy cũng không thể nào được. Có ân hận, hối tiếc giờ cũng đă muộn màng.
Ngoại đă ra đi về 1 cảnh giới an lành, tôi không chắc rằng ngoại đă văng sanh lên miền cực lạc, nhưng tôi chắc chắn với nguyện lực và phước báu của người, và của chúng tôi dành cho Bà sẽ giúp bà nhẹ nhàng cởi bỏ bụi trần để lên cảnh giới an lành...

Các bạn thân mến ! hăy nhớ rằng, cuộc sống này, chết không phải là hết, Sống trong cuộc đời rất khó, nhưng chết rất dễ. Bạn có thể chết v́ 1 cái nhảy lầu tự tử, chết v́ 1 tai nạn, chết v́ căn bệnh th́ rất dễ ..nhưng khi bạn sống th́ hăy sống sao cho trọn vẹn là 1 con người, sống sao cho là 1 người con của đức phật th́ vô cùng khó khăn, hăy tu hành cái chữ hiếu trước. Rồi hăy nghĩ đến cuộc sống bạn nhé !
Hiếu không có th́ có khác ǵ là 1 loài vật vô giác. Sống mà không có chữ hiếu th́ cuộc sống này thật vô dụng. Cái xă hội này rất cần những con người hiếu đạo. Và măi măi trong cuộc đời này, T́nh Mẹ luôn luôn là 1 điều thiêng liêng mà ai cũng phải ca tụng ....

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật !