CHUYỆN TÍN NGUYỆN NIỆM PHẬT VÃNG SANH CỦA CƯ SĨ TRẦN QUANG BIỆT

Quý vị đều biết trong Phật pháp thì Từ Bi Vi Bổn, Phương Tiện Vi Môn [từ bi làm gốc, phương tiện làm cửa]. Không chỉ là Thích Ca Mâu Ni Phật năm xưa khi còn tại thế giảng kinh hơn 300 hội, thuyết pháp 49 năm đều là pháp phương tiện, mà thậm chí đến tám tướng thành đạo, vô số thị hiện vẫn là pháp phương tiện. Rời khỏi phương tiện thì không có Phật pháp. Phật pháp là thông qua phương tiện khiến cho chúng ta từ trong pháp phương tiện mà ngộ nhập, rồi khế nhập pháp chân thật. Pháp chân thật là đoạn dứt ngôn ngữ, diệt nơi tâm hạnh, chỉ có thể nói là cảnh giới không thể nghĩ bàn. Việc này chúng ta không thể không biết. Không chỉ là Thích Ca Mâu Ni Phật như thế, mà mười phương ba đời tất cả chư Phật, Bồ Tát cũng không hề ngoại lệ. Chúng ta đã hiểu rõ đây là pháp môn thẳng tắt và viên đốn nhất, lại nói với chúng ta biết đây là pháp môn đơn giản và ổn định. Để cho chúng ta tu tập tiện lợi thì phải đơn giản, phải dễ dàng, nếu rất phức tạp, rất khó khăn thì chúng ta học không dễ dàng như vậy, mà phải đơn giản dễ dàng, hơn nữa còn phải ổn định thì quyết định được thành tựu. Đây là pháp môn gì vậy? Đại sư Ngẫu Ích nói với chúng ta là Tín-Nguyện chuyên trì Phật hiệu. Chân thật là đơn giản.

Cho nên trong Vãng sanh truyện, Tịnh Độ Thánh Hiền Lục cho đến ngay chính chúng ta trong đời này thấy rất nhiều người niệm Phật có tướng lành vãng sanh. Vì sao họ được thành tựu? Vì họ có Tín Nguyện Chuyên Trì Phật Hiệu. Năm xưa tôi ở tại Singapore, lão Lâm trưởng của Cư Sĩ Lâm là cư sĩ Trần Quang Biệt, ông bị bệnh trong một thời gian dài, khi bị bệnh ông không thể làm việc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đầu óc rất minh mẫn và ông muốn nghe kinh. Vì ông cả đời hộ trì Phật pháp nên không có thời gian chuyên tâm nghe kinh, nhờ vào cơ duyên bị bệnh này mà mỗi ngày có thời gian để nghe kinh.

Ông đến Cư Sĩ Lâm lấy đĩa kinh mà tôi giảng, người nhà của ông nói với tôi, lão cư sĩ mỗi ngày nghe kinh 8 giờ đồng hồ, ngoài nghe kinh ra thì niệm Phật suốt hai năm không hề gián đoạn. Có một hôm, ông nói với Lý Mộc Nguyên, ông muốn vãng sanh. Cư sĩ Lý nói với ông, hiện tại ông không thể đi vì nhân sự của Cư Sĩ Lâm chưa ổn định, ông nhất định phải trụ thế thêm vài năm nữa. Ông cũng đã đồng ý. Trải qua thêm được hai năm, tức là ông đã mỗi ngày nghe kinh niệm Phật được bốn năm, thì ông xin từ chức lâm trưởng của Cư Sĩ Lâm, nhường cho Lý Mộc Nguyên. Lúc này đạo tràng Cư Sĩ Lâm cũng đã ổn định. Ông biết trước giờ vãng sanh, ông cũng không nói với mọi người, dường như là mùng 8 tháng 3, tôi không còn nhớ rõ ngày nào, ông viết ngày giờ ở trên miếng giấy, viết mười mấy lần như vậy, người trong nhà cũng không dám hỏi ông, cũng không biết đó là nói đến việc gì, vì sao ông lại viết nhiều lần như vậy?

Đến ngày hôm đó, quả nhiên ông đi vãng sanh thì người trong nhà mới biết được là ba tháng trước ông đã viết ra ngày tháng mà chính ngày hôm đó ông vãng sanh. Trong suốt thời gian bốn năm, ông mỗi ngày nghe kinh 8 giờ, ngoài thời gian nghe kinh ra thì ông tín nguyện niệm Phật, chuyên trì danh hiệu Phật nên vãng sanh được tự tại như vậy. Dường như trước mấy ngày ông vãng sanh, ông có đến tìm tôi và tôi đã quy y cho ông, điềm lạ rất tốt. sau khi vãng sanh rồi còn có một nhóm oan gia trái chủ đến Cư Sĩ Lâm xin nghe kinh và quy y, chúng tôi đều làm cho họ. Sự cảm ứng không thể nghĩ bàn. Đây là việc gần đây mà chúng tôi chính mắt thấy được. Cho nên đây là pháp môn đơn giản ổn định, đây là việc thật không phải là giả.