Kính thưa bạn đọc,

Trên đời này có biết bao nhiêu truyện ma mà chúng ta đã kể cho nhau nghe chưa chắc đã có một truyện thật, điểm lớn là do trí óc tưởng tượng, do cảm giắc sở hãi mà khiến chúng ta tưởng rằng mình đã gặp phải ma. Những người thường dễ gặp ma là những người có giắc quan thứ sáu, kính thưa quý vị câu truyện tôi sắp sửa kể đến quý vị nơi đây là do câu truyện có thật của người bạn của tôi mang tên là Đào Xuân Linh. Cách đây một tuần tôi có người bạn gọi điện thoại cho tôi từ bên thành phố Houston, Texas chúng tôi quen nhau trên mạng ở nơi website khác nhưng nàng chưa biết được là tôi viết truyện tôi nói nàng nhưng nàng không tin. Thậm trí lúc đầu nàng lại tưởng rằng tôi trộm những câu truyện ma tôi thường sáng tác là của ông nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, ngay sau ấy tôi mới xin nàng cái e-mail để gởi riêng câu truyện ma của tôi đã sáng tác một tháng rưỡi qua mang tên là "Xác Chết Trong Vách Tường". Sau đó khoảng một tuần nàng lại gọi cho tôi một lần nữa với những lời khen ngợi của nàng là truyện ma của tôi theo nàng nghĩ là tôi có tài năng viết truyện ma, chúng tôi nói chuyện với nhau được một tiếng rưỡi thì nàng mới kể cho tôi câu truyện có thật của nàng và yêu cầu tôi viết thử một câu truyện nưa. Thưa bạn đọc tôi cũng xin được cám ơn người bạn gái mang tên Đào Xuân Linh đã để lại cho tôi câu truyện này, tôi xin phép kể lại cho quý vị câu truyện ấy và đặt tên là "Bóng Người Trong Sương" xim mời các bạn cùng chúng tôi đón coi.

Năm xưa khi Linh còn bé thì rất thân thiện với ông và bà ngoại nhưng khi Linh vừa trực lên 12 tuổi đã phải rời quê hương và sang bên mỹ, hôm ấy là vào ngày mùng 6 tháng 6 năm 1995 khi Linh và gia đình dọn từ appartment đến nhà mới mà bố mẹ đã lựa chọn. Linh có một người anh là Thắng 16, và một người em là Xuân 14, Linh và gia đình dọn vào căn nhà ấy thì cả nhà đều thấy vui vẻ và hạnh phúc vì đã có cơ hội trốn thoát khỏi căn phòng appartment ấy. Đêm hôm ấy khi Linh và gia đình dọn vào căn nhà ấy được hoàn tuất thì trong khi Linh nằm ngủ trong đêm khuya thì nàng bỗng mở rằng trong một ngày nào đó trong tháng giêng năm tới là ông ngoại sẽ ra đi, sáng ngày hôm sau khi Linh thức giấc sớm hơn mọi thường (thì nhà lạ không ngủ được) thì xuống bếp nàng bỗng thấy mẹ mình đang dọn chén bát và bỏ vào tủ, Linh thấy mẹ mình làm việc cực kỳ Linh bước xuống chào và hỏi thăm mẹ vài lời rồi phụ mẹ dọn dẹp. Một tiếng sau Linh bỗng thấy cơn mơ đó trở lại trong đầu mình nàng hết hồn và định la lên thì bị lên cơn tróng mặt, buổi trưa buông xuông Linh và bà Thành dọn xong nhà cửa thì Linh thấy mệt quá và đi nằm nghỉ cho thảnh thơi. Trong lúc khi Linh vừa xìu xìu mắt và định nhắm lại để ngủ thì bỗng thấy con quạ đen bay ngang qua cửa sổ và kêu lên (qua qua qua qua), lúc ấy linh lại lên cơn nhức đầu lạ lùng và hét lên (ahhhhhhhhhhhhh) bà Thành, Thắng, và Xuân chạy vào phòng khách Xuân vội vàng hỏi chị rằng

Xuân: Chị, chị Linh à chị có sao không?

Thắng: Cái, cái gì vậy Linh?

Bà Thành: Con, con có sao không con?

Linh: Bớ người ta đau đầu quá à

Bà Thành: Thằng Thắng, Con Xuân đi tìm cho mẹ dầu xanh cho mẹ mau

Hai anh em: Vâng tụi con đi liền

Trong khi Thắng và Xuân đi tìm dầu xanh cho mẹ thì Linh càng lúc càng đau nhưng bà Thành không còn biết cách làm sao để dìu con mình cho khỏi đau, hai phut sau bà không còn nghĩ được nữa nên bà lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ có bức tượng phật và đeo lên trên cổ con mình và trụng kinh. Lúc ấy Linh thoát khỏi cơn đau đầu lạ lùng ấy bảy tháng trôi qua Linh tiếp tục mơ rằng ông ngoại của cô sẽ ra đi vào ngày nào đó trong tháng giêng, mùng 10 tháng giêng năm 1996 Bà Thành nghe tin buồn từ em trai bên việt nam gọi điện thoại sang và báo tin rằng ông Dũng (ông ngoại của Linh, Thắng, và Xuân) đã đột ngột ly chần vì lên cơn đau tim. Bà Thành khóc nức nở vì không có dịp trở về thăm bố, buổi chiều hôm đó ông Sáu (bố của lình, chồng bà Thành) về từ chỗ làm về nhà lịch sự hỏi thăm vợ mình cho ra lẽ tại sao bà khóc. Bà Thành kể lể rằng ông Dũng đã tạ thế buổi sáng hôm nay, trong khi ấy Linh đã lén lút và nghe được tin buồn rằng ông ngoại mình đã tạ thế, lúc ấy Linh nhớ lại cơn mơ mà đã khiến nàng sợ hãi rằng ông ngoại mình sẽ tạ thế vào mùng 10 tháng giêng năm 1996 Linh lật quấn lịch và nhìn thì bỗng nhận ra rằng hôm ấy là mùng 10 tháng giêng. Linh sợ quá và la lớn lên (ahhhhhhhhhh) lúc ấy bà Thành, ông Sáu, Thắng, và Xuân nghe tiếng Linh la lớn lên và vội vàng chạy tới Linh và hỏi rằng.

Bà Thành: Linh, Linh à con có sao không vậy?

Ông Sáu: Gì đó con, bình tĩnh lại đi con.

Xuân: Chị Linh, chị Linh à chi Linh

Thắng: Linh à, em bị sao vậy nói anh nghe coi nói đi.

Linh: ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Đầu của Linh càng lúc càng đau nhưng lần này tệ hơn kỳ trước khi Linh và gia đình dọn vào trong nhà mới ấy, một lúc sau Linh đổi giọng từ giọng người thường trở thành giọng ma quỷ đôi khi mắt trở thành màu đen đậm (không tròng trắng), đôi khi mắt Linh trở thành con mắt màu đỏ ***i rồi nghiến rằng và tức lên và nhìn người xung quanh bằng con mắt ma quỷ. Sau đó ông Sáu, bà Thành, Thắng và Xuân cảm thấy căn nhà mình rung lên, bóng đèn tự mở tự tắt, tivi tự mở lên và đổi đài này sang đài nọ một lúc sau ông Sáu cảm thấy có một cơn đấm mạnh vào bụng ông. Riêng bà Thành thì nhớ lại hồi hôm đó bà chữa cho Linh khỏi đau đầu bằng cách nào bà lanh trí và Tháo dây truyền trên cổ có bức tượng phật và nắm bàn tay linh, lúc ấy mọi điều sợ hãi đã trở về bình phục và mọi người đều tưởng rằng không còn chuyện lạ lùng sảy ra cho gia đình mình nữa. Buổi đêm hôm đó trởi bất chợt đổ cơn lạnh lùng và sương mờ mờ nhưng lần này thì lại tới Xuân bỗng thấy trong buồng ngủ của mình có mùi thuốc lá, nhưng Xuân nhớ rằng bố mình không hút thuốc, uống rượu mà sao lại có mùi thuốc lá ấy. Một lát sau Xuân tỉnh dậy trong lúc nửa đêm thì bỗng thấy có một người đàn ông đầu trọc, mặc kiếng cận, và thân người gầy gò.

Trong lúc Xuân thấy một người đàn ông ấy xuất hiện trong buồng ngủ của mình Xuân ngồi co chân và và đắp tấm chăn rồi ngồi ngay đầu giường, lúc ấy con mắt cua Xuân vẫn còn mờ mờ và không thấy rõ nên Xuân vội vàng dụi mắt đi và nhìn lại cho rõ thì bóng linh hồn ông ấy chính là linh hồn của ông Dũng ông ngoại mình hiện về báo tin. Một lát sau trong giấc nửa đêm về sáng thì Thắng bỗng cảm nhận rằng trời mùa hè mà sao lại có cơn gió lạnh lùng thổi buốt quá buồng ngủ của anh, trong khi ấy anh ngủ mà không mở cửa sổ như mọi đêm trong khi đó khoảng một vài phút sau anh bỗng nghe tiếng vang vang trên không trung gọi tên mình rằng (Thắng, Thắng ơi, Thắng) lúc ấy anh bật dậy và thấy bóng hình người đàn ông trọc đầu, mặc kiếng cận, thân người gần gò Thắng la lên (Ahhhhhhhhhh) và dụi mắt tỉnh dậy thì thấy mình nhin vào khoảng không. Buổi sáng hôm sau Thắng, và Xuân hỏi qua hỏi lại rằng có ai thấy bóng hồn ma hiện về hôm đêm tối hôm qua không, riêng Linh thì tánh rất hiền và ít nói nhưng nàng phải buộc miệng ra và nói rằng Linh đã nằm mơ rằng ông ngoại sẽ ly chần vào mùng 10 tháng giêng. Linh giải thích về cơn mơ ấy đã phá rầy Linh cho đến nay lúc ấy bà Thành, Thắng, Linh, và Xuân nhận ra rằng nhà mình có chuyện gì không ổn định nhưng đàng phải chờ ông Sáu về và bàn tính dọn ra đi buổi tối hôm ấy ông Sáu về và vào nhà bếp thì thấy vợ con ngồi ngay bàn ăn và chờ ông, ông bảo rằng

Ông Sáu: Ủa Linh, Thắng và Xuân sao không chịu đi ngủ đi con.

Linh: Bố, bố con... con.....

Xuân: Bố, ý chị Linh muốn nói là trong nhà mình không ổn định rồi bố ơi, mình phải mau mau thoát ra khỏi nhà này đi.

Thắng: Bố, con biết bố không tin lời tụi con nói đâu nhưng này không chính em Linh, và em Xuân bị nhưng cả con đâu nhưng này là chuyện thật.

Bà Thành: Ông à các con nó nói đúng đó tôi lúc đầu cũng đâu có tin tụi nó đâu, bà bây giờ tôi thấy tụi nó nói chuyện qua lại thì tôi mới hiểu được tụi nó là trong nhà mình đang có ma.

Ông Sáu: Tụi con đó nha nói bậy bạ coi chừng trời sẽ phạt đó bố không tin đâu, nhưng mà nếu nó có thật đi nữa mình cũng mặc kệ nó đi là nó không làm gì hại mình đâu, còn bà nữa kia bà lại tin bậy bạ nữa rồi ai nói gì cũng tin hết vậy đâu có được.

Bà Thành: Thôi đi ngủ đi tụi con, trời cũng đã khuya lắm rồi

Ba anh em: Dạ bố mẹ ngủ ngon

ông Sáu: Tụi con đi ngủ bình an nhe

Thắng, Linh, và Xuân đi vào buồng và sửa xoạn đi ngủ cho đêm hôm ấy nhưng rồi khoảng nửa tiếng sau khi ông Sáu, và bà Thành vừa ăn cơm tối xong thì ông Sáu vào buồng tắm và sửa xoạn đi tắm cho mát để đêm hôm đó ngủ cho dễ. Nhưng trong lúc đang định cởi đồ thì ông bỗng nhìn trong tấm gương và thấy người đàn ông mà Thắng, Xuân, và Linh đã kể lại cho ông quay lại đang sau và nhìn thì bỗng thấy mình nhìn vào khoảng không. Ông nhìn lại tấm gương thì lúc ấy bóng hồn ấy đã hiện lại trong tấm gương ông Sáu sợ quá và la lên (Ahhhhhhhh) lúc ấy linh hồn ông ma không còn hiện về với ông, nửa tiếng sau khi ông tắm ra và vô buồng ngủ và chờ vợ tắm xong và ngủ chung nhưng rồi trong giấc nửa đêm về sáng ngoài trời đổ sương mờ mờ thì cái tivi trong buồng ngủ của ông bỗng bật lên và đổi đài này sang đài nọ. Bà Thành, ông Sáu, Thắng, Linh, và Xuân không còn chịu nổi nữa nhưng vẫn ngủ để chờ đến sáng rồi vào chùa và mời các sư vào nhà trụng kinh rồi dán lá bùa ngay trước cửa để lài trừ ma quỷ. Buổi chiều hôm ấy khi các sư đến nhà thì không may có một ông sư vừa bước vào nhà thì cảm nhận được một người đàn ông trong đầu, nhưng trong lúc ấy ông ta đã bị cơn đấm mạnh lực vào bụng ông sư la lớn lên rằng.

Sư: ahhhhhhh

Bà Thành: Sư, sư à sư có sao không

Sư: A di đà phật mô tài

Ông Sáu: Con và gia đình hết lòng xin lỗi sư ạ.

Sư: Không phải lỗi của anh đâu, anh đừng lo

Sau đó các sư cùng nhau ngồi lại và trụng kinh để loài trừ ma quả rồi ban phép cho lá bùa và dán vào thanh cửa của nhà ông Sáu, nhưng rồi không may mắn cho gia đình ông rằng một tháng sau trời lại có một cơn bão lớn gió mưa ào ào và thổi lá bùa bay mất và trôi đi chỗ khác. Ngày hôm sau khi trận bão ông Sáu bắt đầu phải đi làm từ sáng sớm đến đêm mới được tan việc, thì buổi chiều hôm ấy khi Linh, Thắng, và Xuân đều đi chơi với bạn bè nhưng chỉ còn bà Thành ở nhà mà thôi thi buổi chiều vào khoảng lúc 7:00 thì bà nhận được cú điện thoại của chồng gọi từ trên hãng về bảo rằng ông phải ở lại đến qua đêm mơi về đến nhà. Bà Thành vừa nói chuyện với chồng và gác điện thoại lên bà vào nhà bếp và sửa xoạn nấu đồ ăn cho chồng và con về ăn tối cho ngon, nhưng trong lúc khi bà Thành cúi xuống lựa nồi xong thì bỗng nghe tiếng nước trong bồn chảy ra bà giật mình và ngẩng đầu lên và nhìn chung quanh coi có ai ở đó không nhưng lại không có ai chung quanh bà. Mười lăm phút sau trong khi bà đang nấu nồi canh cho chồng thì ba bỗng nghie tiếng cửa của buồng ngủ ngay chỗ buông của Linh đóng mạnh và khiến bà sợ hãi đến gần đứng tim, một lúc sau bà thấy rõ mắt là những món ăn của bà để trên bàn ăn tự động văng *** tùm lum và rơi xuống đất ngay sau đó có một con dao vừa dài vừa nhọn từ trong tủ phóng ra vào vách tường.

Bà Thành sợ quá và gọi điện thoại di động cho các con mau mau mà về tới nhà để bà hết sợ, trong lúc ấy Thắng, Linh, và Xuân vôi chạy về tới nhà thì thấy mấy món đồ ăn bà để trên bàn đã bị văng xuống ba anh em sợ quá và vội vàng bắt điện thoại lên gọi các sư về nhà. Linh bắt điện thoại lên và đinh gọi cho sư về nhà làm phép bùa thì lại nghe tiếng vang vang từ bên kia thế giới nói rằng (you will die hu hu hu hua hua ha ha ha ha ha ha), Linh sợ quá và gác điện thoại lên lại thì thấy chiếc ghế ngay bàn tự động xoay lại phía mình và tự động kéo tiến tới mình và dừng lại. Một lát sau Linh bắt điện thoại lên lại và gọi đến các sư và mời các ông về làm lễ cầu siều để trừ ma quỷ lại, nhưng rồi riêng Xuân thì cảm thấy có một bàn tay lành lạnh bóp chặt lấy cổ mình và khiến Xuân không thở nổi nhưng cũng may mắn cho bà Thành rằng Sư hẹn sẽ đến nhà bà vào buổi đêm hôm đó. Buổi đêm buông xuống các sư đã giữ lời hứa cùng bà và đã thành công lời hứa ấy và trở lại căn nhà bà để làm lễ cầu siêu, 45 phút sau các sư câm đồ đạc trừ ma quỷ tới nhà và làm lễ trụng kinh thì trong lúc cắm nhang hương để đốt lên thì bỗng Linh lại bị cơn đau đầu như hôm bữa đó nữa. Nhưng lần này linh hồn ấy đã khiên Linh dữ lên và nhìn mấy các sư bằng con mắt của ma quỷ và tiễn tới các sư và cào chúng mặt một ông sư và khiến ông đau đớn và chảy máu, trong một ông sư phụ đã dán lá bùa lên đầu Linh rồi trụng kinh và nói rằng.

Sư: A di đà phật, a di đà phật ta muốn ngươi ra khỏi người của Linh mau lên.

Bà Thành: A di đà phật, tổ tiên hãy giúp chúng con

Thắng: mô tài mô tài xin phật tổ cứu giúp

Xuân: Chị ơi chị cố gắng lên nha chị

Linh: Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

Năm phut sau linh hồn ma đã thoát khỏi người của lình và các sư lần này kỹ càng hơn nữa là vẽ bốn chữ bùa lên trên cánh cửa nhà ông Sáu, Nhưng không biết là có phải rằng lễ cầu siêu mà các sư đã làm lễ cho nhà ông Sáu hôm ấy không nhưng qua nhiên từ ấy ông ma không còn trở với căn nhà cũ của mình nữa và tất cả điều sợ hãi đã trở về bình phục. ba tháng sau khi trời trực hết hè thì Thắng, Linh, và Xuân trở về mãi trường và học cho thành tài, còn riêng ông Sáu thì đi làm lại bình thường với giờ khá tăng cho ông rằng ông đã làm 11 tiếng trong ngày 5 ngày trong tuần. Thứ năm tuần ấy khi Linh, Thắng, và Xuân xin ở lại trường và vào trong thư viện và kiển tra nhà mình coi có ai đã chết oan trong nhà ấy, Thắng kiếm được câu trả lời rằng ông Vũ Thành Dương chết oan vì tử vọng vì đã thiếu tiền bạn bè và không đủ trả nhưng ông không muốn cho ai ở trong nhà của ông. Chiều hôm đó 3 anh em về thì Thắng, và Linh ra ngoài vườn đành sau và nhìn lấy cây cao trong vườn và thấy một bộ xương người đàn ông, mặc quần nhắn màu kem, và chiếc áo thung màu trắng với mô, tấm bản đồ việt nam.

Tác Giả: Nguyễn Anh Khoa