-
Huấn Tử Thập Giới
HUẤN TỬ THẬP GIỚI
Nước có nguồn, cây có cội, chúng ta từ vô thỉ đến nay đã trải vô số kiếp, chỉ biết được sinh thân ta là cha mẹ mà quên mất người Mẹ Thiên nhiên, Phật Mẫu của ta, là Vô Cực Lão Mẫu, Đấng Chí Tôn, ở Tiên Thiên ngày đêm mong đợi những người con đang lạc loài ở cõi phàm sớm trở về đoàn tụ.
HUẤN TỬ THẬP GIỚI (Lời dạy các con trong thập giới) là huấn thư do Đấng Chí Tôn từ bi đích thân xuống phàm, qua trung gian đồng tử mà phê thành. Nội dung trong thư, đã tiết lộ những gì mà xưa nay mà Thánh Phật chưa từng nói đến. Chúng ta đều là Nguyên Phật Tử đều ở Tiên Thiên, vì khai Thiên lập Địa mới phụng mệnh xuống phàm, để tạo thành thế gian. Trải qua các hội Dần, Mẹo,Thìn, Tỵ, Ngọ đã hơn năm vạn năm, nay khí số tiến dần đến hội Mùi, và vạn vật dần dần sẽ từ hữu trở về vô. Nay đương thời phổ độ, là lúc phản bổn hoàn nguyên. Nhưng hoàng hôn đã đến mà vẫn chưa thấy những người con lạc lối trở về, Đấng Từ Mẫu mới phê sách Thập Huấn để dặn dò, đinh ninh. Mong rằng đọc xong huấn thư của Mẹ, chúng ta đều noi gương Thánh Phật, phát tâm phổ độ chúng sinh, cùng nhau rời khỏi bể khổ, như thế mới làm tròn được đạo hiếu đối với người Mẹ của ta.
-
GIỚI CÁO THỨ NHẤT
Thư giáng Đông thổ thuật căn nguyên
Phản bổn hoàn nguyên bái Thiên Nhiên
Nơi đường Chữ Thập điểm linh khiếu
Giới cáo nhi nữ đốc sức tiền
Một giới cáo, Nguyên Phật Tử lắng nghe nguồn cội
Động bút vàng, đem huyền cơ tiết lộ nơi đây
Hồi ức lại, Trời chưa phân, một khí hỗn độn
Yểu minh minh, vô nhân một khối hư linh
Chín sáu ức, Nguyên Phật Tử, Tiên Thiên cùng tụ
Không sầu muộn, không phiền não, an nhàn tự nhiên
Tiên huynh đệ, Tiên tỉ muội, vây quần bên Mẹ
Theo Mẹ đến, theo Mẹ đi, nữa bước không rời
Nước Cực Lạc, vui thỏa thích, tiêu dao mặc ý
Cưỡi Thanh Long, cưỡi Phụng Hoàng, vô lượng tôn nghiêm
Không sợ lạnh, không sợ nóng, vô quản vô thúc
Không âm dương, không đối đãi, chí lý thuần nhiên
Lúc nhàn hạ, tiêu dao du, ngoạn thưởng Tiên cảnh
Những lúc buồn, hoặc đánh cờ, hoặc khảy đàn Tiên
Đói thì ăn, quả Tiên đào, quỳnh tương làm rượu
Mặc áo Tiên, đi giầy vân, lộng lẫy vô cùng
Nơi Vô Cực, miền Thánh vực, cảnh đẹp chí thiện
Tĩnh mà ứng, thông vạn hóa, căn nguyên muôn loài
Từ lúc giao, hội Tý thời, khí số đã đến
Mẹ Hạ lệnh, sai thất Phật, trị lý càn khôn
Vạn tám năm, khí số định, Trời mới thành tựu
Cho đến thời, hội Sửu mãn, Địa mới hoàn thành
Khí thanh thăng, thành Thiên bàn, bố trí tinh đẩu
Khí trược giáng, tạo nên Địa, kết thành núi sông
Đến hội Dần, Trời đất giao, nhật nguyệt cùng chiếu
Hợp âm dương, hun đúc thành, vạn lọai chúng sinh
Lẽ huyền diệu, nơi Tiên Thiên, vạn vật sinh hóa
Vô cực tĩnh, Thái Cực động, Hoàng Cực càn khôn
Đạo là lý, lý tức Đạo, hư linh chí diệu
Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị, Nhị lại sinh Tam
Nhất bản chia, thành vạn thù, từ vô đến hữu
Lẽ ảo diệu, dẫn Thần Tiên, cũng khó nên lời
Trời đã thành, Địa cũng tựu, vạn vật toàn vẹn
Nơi Đông Thổ, không người ở, thiếu gái cùng trai
Vào thời đó, thực vô nài, Mẹ mới dùng kế
Chín sáu ức, nam và nữ, cùng xuống trần gian
Nhiều lần sai, Nguyên Phật Tử, giáng hạ Đông thổ
Một lần xuống, một lần về, không muốn trị phàm
Thật vô nài, Mẹ nghĩ cách, tạo thành huyết tửu
Tam San Ba, làm say hết, Bồ Tát Phật nam
Thiết một hồ, gọi Tiên Trì, cùng nhau tắm gội
Mẹ thu hồi,Tiên y hài, trở về Lý Thiên
Chúng Phật tử, khi tỉnh rượu, không thấy mặt Mẹ
Lại không thấy, Tiên y hài, lòng càng hoang mang
Mẹ đau lòng, thật chẳng nỡ lớn tiếng kêu gọi
Hỡi các con, hãy xuống phàm, tạm rời Tiên Thiên
Nếu Mẹ đem, Tiên y hài, giao cho Phật tử
Không một ai, muốn hạ phàm, trị vì thế gian
Bẻ lấy cành, cùng lá cây, che nắng chống lạnh
Gặp lúc đói, ăn tùng bách, khát uống nước tuyền
Chúng Phật Tử, nghe lời Mẹ, đau thương vô tả
Hỏi Mẹ rằng, đến lúc nào, mới đặng về nhà
Mẹ trả lời, đến tam kỳ, đại khai phổ độ
Mẹ viết thư, báo con hay, độ con về Trời
Chúng Phật tử, lòng còn nghi, lớn tiếng than khóc
Mẹ nói rằng, lấy hợp đồng, giao con làm bằng
Chúng Phật tử, từ lúc đó, bôn ba Đông thổ
Có nam nữ, có phu phụ, thành lập thế gian
Tình Mẫu tử, chia Đông Tây, lòng đau như cắt
Chúng Phật tử, nơi phàm trần, chịu khổ vô vàn
Tính đến nay, đã trải qua, sáu vạn năm tải
Nghĩ đến con, chịu cực khổ, lòng Mẹ giáng Chân Đạo
Sai tam Phật, bạn mạt hậu, phổ độ thu viên
Lời của Mẹ, đều chân thật, nói rõ tường tận
Mong Phật tử, mau cầu Đạo, Nhất Quán chân truyền
Con đường vàng, dẫn Phật tử, theo Mẹ về Trời
Không tỉnh ngộ, chìm bể khổ, vĩnh viễn trầm luân
Nói đến đây, Mẹ phải nhỏ, hai hàng huyết lệ
Ngưng bút vàng, nghỉ giây lát, Mẹ tiếp tục phê
-
GIỚI CÁO THỨ HAI
Thiên Đạo xiển phát Thánh mạch truyền
Sắc lệnh tam Phật bạn thu viên
Không bái Thiên Nhiên bái Chân Đạo
Ngàn đời vạn kiếp khó thoát thân
Tái khuyên răn, Nguyên Phật Tử, lắng nghe chân lý
Thời buổi này, tam kỳ kiếp, đau khổ bất kham
Trời sắp già, đất sắp tàn, khí số sắp tận
Mẹ không nỡ, nhìn tai kiếp, làm hại thân con
Mở văn vận, thả đường sáng, giáng hạ Kim Tuyến
Đem Thiên Đạo, là Nhất Quán, truyền khắp càn khôn
Sai Di Lạc, chưởng Thiên Bàn, vạn bàng quy chính
Mệnh Thiên Nhiên, chưởng Đạo Bàn, Linh Diệu hóa thân
Ban Di Lạc, chưởng sắc lệnh, vạn Thần trợ Đạo
Sai chư Phật, giáng cơ bút, Đại Đạo tuyên truyền
Nơi Tiên Thiên, Mẹ không giữ, Tiên Phật Thần Thánh
Chúng Bồ Tát, cùng Tiên Chân, đầu thai xuống phàm
Trời đất lớn, sao lớn bằng, Thiên Mệnh của Mẹ
Thuận lý sống, nghịch lý vong, trời vực chia phân
Kỳ Phổ độ, chưa từng có, không tiền khoáng hậu
Chân kỳ duyên, từ vạn cổ, nay gặp thời cơ
Trên độ Tiên, dưới độ quỷ, giữa độ thiện tín
Thu ngàn môn, lẫn vạn giáo, cùng về cội nguồn
Thuyền mạt hậu, là Nhất Quán, thiên cơ huyền diệu
Đắc nhất chỉ, mở khóa vàng, hiện ra kim thân
Truyền hợp đồng, về Linh Sơn, lấy làm bằng chứng
Kế điểm huyền, mở huệ nhãn, pháp môn Bạch Dương
Sau cùng truyền, vô tự kinh, thông thiên thần chú
Niệm chân kinh, Tiên Phật Thánh, đều đến hộ trì
Đắc Thiên Đạo, được ghi danh, ở nơi Thiên bảng
Sau Hộ khẩu, nơi Địa Phủ, tự nhiên xóa tên
Sáng nghe Đạo, chiều được chứng, nhờ nơi nhất chỉ
Điểm huyền quan, vật vô giá, trực phản Diêu Lâm
Thượng thượng thừa, một bước siêu, thật là giản dị
Thoát phàm thể, thành Thánh thể, cực lạc trường xuân
Đó chẳng phải, lời nói xuông, có bằng có chứng
Lấy sắc thân, chứng minh được, Đai Đạo chí tôn
Đông không cứng, Hạ không thối, dung nhan tươi tốt
Đó là, thoát phàm thể, đắc chứng Kim thân
Nếu không tin, gọi chân linh, lâm đàn nghiệm chứng
Mọi sự việc, điều chân thực, không có dối hư
Chân Thiên Đạo, chân Thiên Mệnh, tam giới như một
Có đạo thống, Tổ Tổ truyền, cho đến thời nay
Nhị cửu bàn, thời kỳ cuối, Cung Trường ứng vận
Tu tại gia, như xuất gia, tăng nhân trong nhà
Đến thời nay, chân cơ triển, truyền khắp thiên hạ
Chư Tiên Phật, chúng Thánh Thần, cùng giáng Đông Lâm
Hiển mầu nhiệm, ở khắp nơi, người mê thức tỉnh
Hoặc giáng cơ, hoặc mượn khiếu, cứu độ nguyên chân
Lái Pháp Thuyền, cứu cửu nhị, lên bờ thoát khổ
Việc tam thiên, do người hành, Trời nhờ đến người
Mọi người đều, phải ân cần, chuyên tâm tinh tiến
Thay thế trời, tuyên hóa Đạo, trợ giúp Sư Tôn
Đạo nhờ người, mới phát triển, người cần Trời giúp
Trời người hợp, thật hoạt bát, kiến lập công huân
Nay Đạo vụ, ở phương bắc, lâu nay khai hóa
Khó tuyển được, người đại hiền, lương đống nhân tài
Nay Thiên Đạo, đang trong lúc, nöûa mờ nöûa sáng
Chớ để lỡ, mất cơ hội, giờ tốt ngày lành
Mẹ vì thế, mới phê sách, "Huấn Tử Thập Giới"
Nay thúc giục, con của mẹ, cùng nhau hiểu lời
Tu Thiên Đạo, đều không ngoài, khai xiển độ hóa
Phát lòng từ, dùng lời nói, dạy người không nguôi
Lập chí hướng, không thối chuyển, lòng phát đại nguyện
Đã lập nguyện, phải thực hành, sửa mình hóa người
Chỉ mang danh, không thực tiễn, chẳng nên việc lớn
khó trở về, miền Cực Lạc, uổng tu một đời
Hoặc chỉ là, cầu thể diện, hời hợt phô diễn
Phút cuối cùng, cũng rơi vào, bể khổ trầm luân
Đi một bước, ngừng một bước, nữa đường hoang phế
Đánh tàn linh, áp am sơn, khó được chuyển thân
Mẹ mong con, chúng Phật tử, hãy sớm giác ngộ
Dũng mãnh tiến, có thủy chung, chân quả tất thaønh
Ngoại công đầy, nội công tròn, chúng sinh độ hóa
Qủa thượng thừa, ngàn đài sen, lập tại cõi phàm
Dù con là, Đại La Tiên, hay Phật giáng thế
Không công quả, không chân thiện, khó về Diêu Lâm
Nghe Mẹ khuyên, chớ buông lung, lòng thành chóng phát
Nếu do dự, chậm một bướt, khó lập công huân
Là lãnh tụ, là đàn chủ, trách nhiệm trọng đại
Một người ngu, vạn người trụy, hại mình hại người
Người minh triết, có trí tuệ, lớn như biển cả
Dẫn người hiền, hóa đại chúng, đều tu thành chân
Nay hiển dụ, bạn sự viên, đàn chủ lãnh tụ
Phát nguyện lớn, chí cương nghị, tịnh tiến siêng năng
Dùng pháp nào, độ chúng sinh, rời khỏi bể khổ
Dùng pháp nào, thúc dục người, cùng phát lòng thành
Tâm như mây, tùy biến hóa, ý như nước chảy
Tùy cao thấp, tùy vuông tròn, uốn nắn tự nhiên
Theo thói đời, là tội lỗi, lấy lý làm chuẩn
Quét tham sân, diệt si ái, thanh tĩnh pháp thân
Công càng cao, càng nguy hiểm, thời nên cẩn thận
Lên đỉnh cao, khi rơi xuống, vạn trượng vực sâu
Trèo càng cao, té càng nặng, đó là định lý
Kẻ thông minh, há có thể, làm việc ngu si
Sợ tam úy, nghĩ cửu tư, nói làm cùng bước
Tuân tam tỉnh, giữ tứ vật, mới là hiền chân
Tuân lời hành, đăng Thánh vực, hưởng trọn Cực lạc
Không tuân huấn, mặc ý hành, Địa ngục có phần
Lại phê thêm, một bài huấn, Phật tử ghi nhớ
Tam Tài nghỉ, tâm thanh tĩnh, đợi Mẹ tái phê
-
Mẹ ơi con mẹ sẽ về
Con đi khắp chốn u mê cõi trần
Mong ngày rời cõi mê tân
Có phước thánh thần,độ tận con đây
Mẹ ơi tinh khí đủ đầy
Mong ngày hiệp nhất thần đây tỏ tường
Thần minh vạn vật như gương
Nhân nghĩa,hòa ái,con thường nâng niu
Mẹ ơi con mẹ chắt chiu
Bòn công mót quả chịu nhiều thương đau
Dù về trước hay về sau
Con đây xin nguyện cùng nhau tu hành
Mẹ cho con học,con hành
Để luôn tiến hóa,con nhanh trở về
Cõi trần đâu phải là quê
Mong ngày gặp mẹ,ngày về không xa.
-
GIỚI CÁO THỨ BA
Duy Đạo độc tôn, Mẹ độc tôn
Sinh khắc chế hóa Mẹ phân thân
Tam giới thập phương Mẹ làm chủ
Dưỡng dục Thánh phàm một linh căn
Tam giơí cáo, Nguyên Phật Tử, sớm minh tâm tính
Ngộ chân lý, tham Thiên- Đạo, chân không bái không
Hữu tất vô, vô tức hữu, hữu vô một thể
Sắc là không, không là sắc, phi sắc phi không
Thời ban sơ, khí chưa phân, một thể hổn độn
Một khối lý, không thanh vị, yểu yểu minh minh
Vô Cực động, sinh Thái Cực, âm dương phân định
Chia tam tài, phân tứ tượng, lại sinh ngũ hành
Chia lục hầu, liệt thất chính, cửu cung bát quái
Chia thuận nghịch, hiện tròn thuyết, phát sinh muôn loài
Luận ảo diệu, bàn hư vô, mấy ai hiểu thấu
Cổ linh quang, là chân lý, chí thanh chí hư
Vô âm dương, vô đối đãi, không tăng không giaûm
Lại vô hình, lại vô tượng, cũng chẳng ngoạn không
Không màu sắc, không nóng lạnh, không động không tĩnh
Vạn hóa nguyên, chân huyền cơ, ẩn chứa nơi đây
Giữa ẩn phí, vô sắc tướng, chí huyền chí diệu
Nhìn không thấy, lóng không nghe, bao la sắc không
Không biến động, không hiểu rõ, vô vi sinh hóa
Chân Chúa Tể, là trung tâm, hóa độ muôn linh
Cao vô thượng, siêu cửu trùng, vượt ngoài không sắc
Sâu vô đáy, bao địa phủ, thập điện u minh
Quán càn khôn, thông tam giới, khắp nơi khắp chốn
Trời và đất, cùng vạn loại, rời lý thành không
Cưỡng nói Đạo, xưng Chân Nhất, hóa sinh vũ trụ
Vô Cực Lý, là căn nguyên, Trời đất muôn linh
Đạo ở Trời, Trời trong thanh, bàn cờ xoay chuyển
Bố tinh đẩu, vận nhật nguyệt, một khí lưu hành
Đạo tại Đất, Đất ngưng kết, thành sông thành núi
Sinh muôn loài, dưỡng vạn vật, nhờ Nhất mà thành
Đạo nơi người, người mới có, vận động tri giác
Người có Đạo, nhưng không hay, khó thoát luân hồi
Lý tam giáo, chỉ có một, đều do Mẹ giáng
Người truyền Đạo, tức là truyền chân lý hư tinh
Lão Kim Đan, Phật Xá Lợi, Nho là Thiên Tính
Đều chỉ là, một linh quang, cùng lý khác danh
Ngàn đời nay, pháp không hai, Đạo là duy nhất
Tiên Phật Thánh, truyền tâm ấn, đều cùng một tông
Hiểu một pháp, rõ vạn pháp, pháp pháp đều hiểu
Ngàn kinh Phật, vạn Thánh thư, một lý quán thông
Khi tam Thánh, trở về Trời, Niết Bàn chỉ độ
Đường dây đứt, Đạo thất truyền, chỉ có giáo tông
Cho đến nay, ba ngàn năm, không người minh hiểu
Vạn giáo xuất, kì dị hiển, chân lý chưa minh
Nay đương lúc, vận Trời đến, đại khai phổ độ
Hội Long Hoa, mở khoa thi, tuyển bạt anh hào
Trên thừa kế, Vô Cực lý, chân truyền Tam giáo
Dưới hướng Đạo, độ chúng sinh, cùng lên Pháp thuyền thừa,
Chân diệu quyết, thượng thượng thöøa mấy ai hiểu rõ
Muốn tìm chân, cầu cung Trường, Đại Đạo tất thành
Đắc Thiên Đạo, mau hành công, tu chân mượn giả
Đạo tuy trống, nhưng không rỗng, vạn loại thành không
Cuộc đời người, như hạt gạo, giữa lòng biển cả
Theo thủy triều, lên và xuống, không chia Đông Tây
Tửu sắc tài, làm mê hoặc, bản lai Phật tính
Tham thất tình, nhiễm nhục dục, che lấp bản linh
Làn sóng dục, khóa ái tình, không ngưng không dứt
Thâm vinh hoa, luyến phú quý, mắc vòng lợi danh
Như đá lửa, như điện chớp, không được vĩnh cữu
Như hoa đàm, thật ngắn ngủi, nghiệt quả hình thành
Người mê muội, há ngộ được, cõi trần là giả
Ngộ nhận khổ, cho là lạc, khác chi kiến ruồi
Khoảng thời gian, một trăm năm, là ba vạn sáu
Suy nghĩ kĩ, có mấy lúc, thân được an ninh
Thiếu rồi tráng, tráng lại già, không lâu rồi chết
Biết bao nhiêu, nỗi cay đắng, thật là thương tâm
Sinh lão bịnh tử, tử và khổ, mấy người thoát khỏi
Nghĩ thời gian, thật vô tình, trẻ biến thành già
Đến tay trắng, đi tay không, khó mang một điếu
Chỉ để lại, một naám mồ, hồn xuống suối vàng
Dù vương tôn, hay công hầu, lỗi phạt công thưởng
Trả nhân quả, súc chuyển người, người chuyển súc sinh
Từ hội Dần, tính đến nay, năm đã trên vạn
Vòng luân hồi, mãi xoay chuỷen, thê lương vô cùng
Rời xác này, vào xác nọ, thay tên đổi họ
Họ Trương nam, họ Lý nữ, như người diễn tuồng
Càng luân hồi, càng biến chuyển, tính càng mê muội
Đã quên mất, Mẹ Vô Sinh, nơi cõi Tiên Thiên
Tính của người, nơi Tiên Thiên, Linh Sơn một gốc
Thánh không tăng, phàm bất giảm, Thánh phàm cùng tông
Người giác ngộ, là Thánh hiền, về nước Cực Lạc
Kẻ mê muội, là phàm phu, vào cõi u minh
Tiên Phật Thánh, đều là người, tu hành đắc chứng
Nào thấy ai, khi sinh ra, đã là Phật Tiên
Mẹ mong con, chúng Nhi Nữ, hiểu rõ chân ngụy
Bỏ đường mê, bái Chân Sư, phản bổn hoàn nguyên
Phê đến đây, Tam Tài mệt, đình chỉ cơ bút
Để tam tài nghỉ lót dạ, Mẹ mới tái phê
-
GIỚI CÁO THỨ TƯ
Trong chân có giả, giả có chân
Ngộ thấu chân giả, định siêu trần
Phàm trần lập công, quảng tuyên hóa
Hóa thế quy căn, cùng cầu Chân
Bốn giới cáo, Nguyên Phật Tử, chân công tu luyên
Cảnh hồng trần, là bể khổ, sóng gió mông mênh
Cuộc đời người, như phù du, thật là ngắn ngủi
Có mấy ai, thoát khỏi được, Thập Điện Diêm Vương
Suốt ngày đêm, khổ lao lục, bôn ba Nam Bắc
Như trâu ngựa, chịu cực khổ, giữa chốn đồng hoang
Cuộc đời người, vài mươi năm, sinh lão bịnh tử
Muôn ngàn cảnh, như sương mai, gặp nắng sẽ tan
Tranh danh lợi, tham phú quý, lưu lãng sinh tử
Tham vợ đẹp, thương con cái, một giấc Hàm đan
Cảnh thê lương, nơi hồng tràn, thật là khó tả
Có thất tình, và lục dục, mê hoặc nhi lang
Mặc cho con, tích đủ của, gia tài vô số
Ngàn thửa ruộng, thu vạn đấu, ngày ăn vài thăng
Mặc cho con, có lầu cao, đại hạ rộng lớn
Cũng chẳng qua, ngủ tám thước, chỉ nằm một giường
Mặc cho con, có vàng bạc, chất cao như núi
Quy âm phủ, không mang được, một đồng đi theo
Dù cho con, mặc lụa là, y phục lộng lẫy
Cũng chẳng qua, ngừa nóng lạnh, chóng gió che thân
Mặc cho con, trên bàn tiệc, cao lương mỹ vị
Vì ngon miệng, sát sinh linh, tội ác khó đào
Mặc cho con, mãi ăn chơi, ngày đêm höôûng lạc
Một trăm năm, như giấc mộng, một kiếp phù du
Mặc cho con, thê thiếp đẹp, con cái hiếu thảo
Khi chia tay, nơi suối vàng, cảnh thật thê lương
Than một tiếng, đời ngủ trựợc, nước mắt tuôn chảy
Mong tất cả, con của Mẹ, chớ nên mê lòng
Nơi trần thế, thật ví như, Hý Trường một cảnh
Ai là tổ, ai là cháu, ai là mẹ con
Nếu ngộ được, cảnh đời giả, cả nhà tu Đạo
Cùng hành công, cùng lập đức, cùng về cõi Tiên
Nơi hậu Thiên, tu Chân Đạo, gia đạo hòa thịnh
Khi công thành, về Tiên Thiên, cùng tụ một nhà
Kỳ duyên này, thật ảo diệu, xưa chưa từng thấy
Chỉ tiếc than, lòng người còn, chưa tỉnh nồi kê
Người vì danh, đã nhất phẩm, lòng còn ham muốn
Kẻ vì lời, đã trăm vạn, vaãn còn tham lam
Chỉ biết tham, chỉ biết ham, không suy không nghĩ
Quên mất đi, đường sinh tử, xuống gặp Diêm Vương
Sớm tỉnh ngộ, sớm tu chân, siêu thoát tam giới
Mê tâm tính, nơi Địa ngục, ảm đạm thê lương
Trời và vực, chia hai đường, chỉ một tâm niệm
Tâm niệm sai, một khoảnh khắc, vĩnh viễn bi thương
Nỗi thống khổ, nơi Địa phủ, khó nói khó giảng
Đài nghiệt kính, soi một lần, tội lỗi rõ ràng
Nếu hành thiện, có cơ may, kiếp sau hưởng phúc
Khi phúc hết, vẫn phải trụy, chẳng dược lâu dài
Nếu tác nghiệt, chịu báo ứng, có miệng khó cãi
Đài nghiệt kính, hiển nhân quả, tự chuốt lấy hình
Có núi đao, có vạc dầu, hình phạt đủ loại
Nào cưa lớn, nào cối sắt, chó uống máu canh
Cầu Nại hà, rơi biết bao, già trẻ lớn bé
Mười tám tầng, đại Địa ngục, trông thật thảm thương
Thật rùng rợn, thật khủng khiếp, không dám mô tả
Phê đến đây, không nhịn được, nước mắt tuôn trào
Lỡ sa chân, thành mối sầu, thiên thu vạn cổ
Mất thân người, vĩnh trôi dạt, khó về cố hương
Nghe Mẹ khuyên, tu Thiên Đạo, tinh thần chấn phấn
Lập chí kiên, phát đại nguyện, tâm tựa Kim cang
Cửu tổ con, dưới âm phủ, ngày đêm mong đợi
Trông đợi con, hành công đức, thoát kiếp luân hồi
Ý niệm sai, chẳng những là, một mình mình chịu
Lại liên lụy, đến Cửu tổ, thương khóc suối vàng
Áp âm san, sáu vạn năm, đau thương vô tả
Đợi hạ nguyên, gặp phổ độ, mới gặp Từ Hàng (tên gọi khác Quan Âm Bồ Tát)
Nếu hạ nguyên, có cơ may, gặp kì phổ độ
Phải chăng được, kiếp thân người, cầu được chân truyền
Trong lúc này, nhân cơ hội, mau hành mau tiến
Tænh đường mê, đi theo Mẹ, trở về Diêu Bang
Phê đến đây, nghỉ một lúc, Mẹ tái lên đàn
Ngừng bút vàng, lời trong huấn, con hãy tường tham
-
Đây có phải là bài viết tiếp theo của Thư của Thượng Đế.
-
"...Lý tam giáo, chỉ có một, đều do Mẹ giáng
Người truyền Đạo, tức là truyền chân lý hư tinh
Lão Kim Đan, Phật Xá Lợi, Nho là Thiên Tính
Đều chỉ là, một linh quang, cùng lý khác danh
Ngàn đời nay, pháp không hai, Đạo là duy nhất
Tiên Phật Thánh, truyền tâm ấn, đều cùng một tông
Hiểu một pháp, rõ vạn pháp, pháp pháp đều hiểu
Ngàn kinh Phật, vạn Thánh thư, một lý quán thông
Khi tam Thánh, trở về Trời, Niết Bàn chỉ độ
Đường dây đứt, Đạo thất truyền, chỉ có giáo tông
Cho đến nay, ba ngàn năm, không người minh hiểu
Vạn giáo xuất, kì dị hiển, chân lý chưa minh
Nay đương lúc, vận Trời đến, đại khai phổ độ
Hội Long Hoa, mở khoa thi, tuyển bạt anh hào
Trên thừa kế, Vô Cực lý, chân truyền Tam giáo
Dưới hướng Đạo, độ chúng sinh, cùng lên Pháp thuyền thừa,
Chân diệu quyết, thượng thượng thöøa mấy ai hiểu rõ
Muốn tìm chân, cầu cung Trường, Đại Đạo tất thành
Đắc Thiên Đạo, mau hành công, tu chân mượn giả
Đạo tuy trống, nhưng không rỗng, vạn loại thành không
Cuộc đời người, như hạt gạo, giữa lòng biển cả
Theo thủy triều, lên và xuống, không chia Đông Tây
Tửu sắc tài, làm mê hoặc, bản lai Phật tính
Tham thất tình, nhiễm nhục dục, che lấp bản linh
Làn sóng dục, khóa ái tình, không ngưng không dứt
Thâm vinh hoa, luyến phú quý, mắc vòng lợi danh
Như đá lửa, như điện chớp, không được vĩnh cữu
Như hoa đàm, thật ngắn ngủi, nghiệt quả hình thành
Người mê muội, há ngộ được, cõi trần là giả
Ngộ nhận khổ, cho là lạc, khác chi kiến ruồi
Khoảng thời gian, một trăm năm, là ba vạn sáu"...
Cảm ơn Love_Tamlinh
Dày công tầm giáo tàng linh được nhờ
Thiên thơ chỉ rõ bến bờ
Cùng nhau tu luyện còn chờ đợi chi.
Khách trần đã học được gì
Tam giáo là một ,chỉ vì chúng sanh
Trung dung khổng giáo chỉ rành
Từ bi phật dạy lòng thành lòng nhơn
Tiên đạo lại dạy tu chơn
Tánh kia xin dưỡng thiệt hơn không màng
Lời mẹ quí báu hơn vàng
Chúng con nhớ mẹ tìm đàng về Thiên.
-
GIỚI CÁO THỨ NĂM
Thiên vận luân chuyển, thời tam thu
Tam tai bát nạn, khắp Diêm phù
Chín chín hạo kiếp, nào ai thoát
Cứu thế là nhờ, Nhất Quán châu
Năm giới cáo, Nguyên Phật Tử, thực tu thực tiễn
Thức thời vận, hiểu ý Trời, mới là người hiền
Nay đương là, thời mạt kiếp, hạo kiếp cùng giáng
Trời đất đổi, sơn hà thay, quái tượng biến thiên
Lòng của mẹ, nguyên là lấy, nhân từ làm gốc
Nhưng tại sao, đại hạo kiếp, lại giáng Đông Lâm
Con không nghĩ, từ xưa đến nay, nào có kiếp số
Thời thịnh trị, Nghiêu Thuấn vũ, an lạc du du
Lòng người ngay, lòng Trời thuận, không có kiếp giáng
Lòng người tà, cảm ác nghiệt, hạo kiếp hoành lưu
Nhìn phàm trần, phong tục nay, ngày càng ô hạ
Lễ kỷ cương, của Thánh hiền, không người noi theo
Học gian tham, học quỷ quyệt, lường gạt dối trá
Bại nhân luân, hoại cang thường, một lời khó tả
Quân không quân, thần không thần, triều cang bất chính
Phu bất phu, tử bất tử, thế phong suy đồi
Phu bất nghĩa, phụ bất quy, nhân đức bại hoại
Anh không thương, em không không nhường, kết thành oán thù
Tình bạn bè, không giữ tín, lời xuôi hành ngược
Ngũ luân suy, bát đức phế, không người tuân theo
Về kẻ sĩ, chỉ nói suông, không hành theo lý
Người làm nông, không hiểu lý, như dại như si
Kẻ làm công, không cần mẫn, mất đi thực chất
Là thương gia, bán hàng giả, lường gạt người ngu
Người tu Phật, đã không giữ, Tam Quy Ngũ Giới
Kẻ tu Tiên, bỏ chân pháp, đi vào đường tà
Về nho sĩ, chưa hiểu lý, tự xưng là Thánh
Nhìn cảnh này, Mẹ không khỏi, đau thương trong lòng
Thời buổi này, nếu không có, đại kiếp hạ giáng
Khắp thế gian, khó tìm được, một người hiền lương
Giáng tam tai, cùng bát nạn, đao binh thủy hỏa
Chín chín kiếp, tám mươi mốt, giáng khắp hoàn cầu
Lại sai xuống, ngũ đại ma, đại náo Đông Thổ
Dùng vạn pháp, liên hoàn kế, thu hết ác tà
Số Trời đến, số Đất mãn, khí số đã đến
Đó cũng là, người tạo nghiệt, kết thành oán thù
Sáu vạn năm, đại thanh toán, ứng nơi trần thế
Ngọc và đá, thiện và ác, phân chia rõ ràng
Dùng huệ nhãn, nhìn cõi trần, lệ nhòa đôi mắt
Thấy mây đen, giăng mịt mù, khắp cả trời xanh
Khắp bốn bể, nổi yêu phong, không nơi yên tĩnh
Nạn can qua, loạn trộm cướp , làm khổ lòng người
Nạn ôn dịch, nạn đói rét, hạn lụt đều có
Khắp thiên hạ, tuyệt ngũ cốc, mùa màng thất thu
Loại tai này, và kiếp nọ, chưa phải kì lạ
Sợ nhất là, nước lửa gió, quét sạch hoàn cầu
Bốn mươi chín, ngày tối đen, trời trăng không sáng
Mở Địa Phủ, thả quỷ hồn, đi tìm oán thù
Làn khí âm, tối như mực, hàn quang khắp tỏa
Đến đòi nợ, mệnh hoàn mệnh, thiếu nợ trả liền
Kiếp cang phong, quét càn khôn, phá hoại Vũ trụ
Quét khí tượng, rửa tam giới, biến đổi thế gian
Mặc cho con, Kim cang thể, mình đồng da sắt
Khó thóat được, chân kiếp hoả, tính mệnh khó tồn
Tuy hạo kiếp, nơi Đông Thổ, đều do Mẹ giáng
Nơi Tiên Thiên, Mẹ ngày đêm, rơi lệ khóc than
Không nỡ nhìn, đá và ngọc, cùng hủy một lúc
Giáng kim tuyến, hiện linh quang, chèo lái Pháp Thuyền
Ngàn vạn đường, không đường nào, dẫn tới sinh lộ
Đường sinh lộ, là Nhất Quán, Thiên Đạo mau cầu
Vì tưởng nhớ, con của Mẹ, bôn ba tứ phía
Viết ngàn thư, cùng vạn lời, gởi xuống trần gian
Chỉ lo sợ, hạo kiếp đến, con Mẹ bị hại
Mẹ vì thế, mới khổ công, viết sách phê thư
Gọi một tiếng, con của Mẹ, hiền lương hiếu thảo
Hãy nhanh bước, tiến lên bờ, gia công tu hành
Đắc Thiên Đạo, không nên có, ba lòng hai ý
Lấy huệ kiếm, chặt dây oan, dứt lòng lợi danh
Luyến cảnh phàm, nào hay được, thế giới là giả
Lấy huệ nhãn, nhìn cảnh đời, sầu khổ bất kham
Mặc cho con, có muôn nghìn, vạn loại diệu kế
Khi số đến, cũng phải chịu, tai kiếp lưu đầy
Trong mười phần, chết đi bẩy, ba phần chịu khổ
Nhìn thảm trạng, xương thành núi, máu chảy thành sông
Nếu còn tham, luyến cảnh phàm, bội lý quên Thánh
Chín chín kiếp, đánh tàn linh, địa ngục lao tù
Muốn thoát kiếp, muốn tránh tai, mau lập công quả
Mẹ ra lệnh, sai Tiên Phật, hộ con bình an
Người tỉnh ngộ, đi theo Mẹ, trở về Vô Cực
Không tỉnh ngộ, gặp hạo kiếp, đánh vào ngục lao
Chư Phật tử, cùng tống giá, theo Mẹ hồi phản
Về đến nơi, tiếp tục phê, lời vàng lưu đời
-
GIỚI CÁO THỨ SÁU
Trong sáng một minh châu
Thượng Đế tặng con giữ
Vô hoàng trùy giác lộ
Lão Mẫu chỉ đường mê
Tạo vật Chân Chúa, Vô Hoàng Lão Mẫu, suất thị giá,
Đến Đông Thổ, Phật tử đứng hai bên, nghe Mẹ phê thư
Chân Đạo, Chân Lý, Chân Thiên Mệnh
Người tu phải chân tâm thực hành
Ý niệm sai lầm, xa ngàn dặm
Như lưới băng mỏng, vào ngục sâu
Sáu giới cáo, nguyên Phật tử, chuông vàng mau gõ
Mẹ Vô Sinh, tưởng niệm con, lòng nóng như thiêu
Lo Phật tử, mê tâm tính, không nghe lời Mẹ
Đem sách Mẹ, để một bên, chẳng nhìn chẳng xem
Con ngang ngạnh, như sắt đá, khó lòng khuyên hóa
Vì độ thế, lao tâm lực, nhiều lần xuống phàm
Việc tam kì, cực trọng đại, khổ tâm phí sức
Sai nghìn Phật, mệnh vạn Tổ, cùng giáng Đông Giao
Dùng nghìn phương, lẫn vạn kế, không thấy hiệu quả
Nhiều lần gửi, huyết lệ thư, cũng uổng công lao
Khổ cho Mẹ, vô phương kế, lớn tiếng than khóc
Nghĩ đến đây, nước mắt Mẹ, như mưa tuôn trào
Muốn chỉ độ, không hóa thế, mặc con trôi dạt
Lòng Mẹ từ, lại không nỡ, để con gặp tai
Mẹ vì thế, mới giáng cơ, phê sách "Thập Giới"
Răn các con, mau giác ngộ, thoát cảnh Trần lao
Ở trên đời, trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu
Không tròn hiếu, sao xứng đáng, là bậc anh hào
Mẹ mong con, trước mặt Mẹ, chớ nên bất hiếu
Phải tuân hành, lời Mẹ dặn, mới là con ngoan
Là hiếu tử, không cần Mẹ, vừa dò vừa dặn
Thể lòng Mẹ, phát lòng thành, để Mẹ bớt lo
Kể từ nay, lập mục tiêu, tinh tiến tu Đạo
Thể lòng Mẹ, phải ra sức, cứu rỗi đồng bào
Trong bốn bể, là huynh đệ, ra tay cứu vớt
Chánh kỷ trước, thành người sau, độ hóa trần hiêu
Tự lập trước, lập người sau, là điều căn bản
Tự đạt trước, lại đạt người, cảnh tỉnh người mê
Người giác trước, giác người sau, cùng đăng giác lộ
Là Tiền Nhân, phaỉ yêu thương, nâng tiếng hậu sinh
Đã kéo người, cứu đến cùng, mới là anh hào
Độ một người, một người thành, mới hợp ý Mẹ
Chớ nên bỏ, người nữa đường, không hỏi không han
Đương thời hạ, Thiên thời cấp, thật là khẩn cấp
Mau lập công, mau bồi đức, Đại Đạo xiển dương
Cây trồng sớm, trổ bông nhanh, mau kết thành trái
Chậm một bước, trồng trễ mùa, hoa trái đều không
Tu Thiên Đạo, không phân biệt, giàu nghèo phú quý
Không phân biệt, nam hay nữ, đều phải siêng lao
Bần xả thân, phú xả tài, cùng là hành Đạo
Tài Pháp thí, phúc tuệ đầy, được hưởng hồng thanh
Mau khai Đạo, mau xiển Đạo, chớ nên trì hoãn
Còn trì hoãn, còn do dự, khó lập công lao
Khiếu về văn, dùng lời văn, thay Trời hành Đạo
Thiên về võ, ra sức lực, không ngại gian lao
Lấy nhân lực, lấy tài lực, giúp người thành Đạo
Ơn của Trời, là vô tư, độ lượng bao la
Người bạn Đạo, được thành công, đều nhờ Trời giúp
Chẳng phải là, người lãnh tụ, có sức tài ba
Người tu Đạo, đều nhờ vào, lời nguyền quảng đại
Nhờ Phật ăn, cậy Phật mặc, khó tránh Thiên lôi
Vì cứu thế, quên thân mình, bôn ba điên đảo
Tiên Phật Thánh, vì trợ Đạo, cũng chịu gian lao
Phụng mệnh Mẹ, xuống phàm trần, chúng sinh độ hóa
Chân Thiên Đạo, có ấn chứng, chẳng dối chẳng hư
Đạo của Mẹ, nếu không thực, là hư là giả
Lời nguyện con, Mẹ gánh chịu, con hãy yên lòng
Mẹ nào muốn, ra lời nặng, để con thêm tội.
Tuy như thế, kẻ mê muội, lòng vẫn còn nghi
Vào thời này, lập công quả, vạn tám thánh nghiệp
Hưởng Thanh Phúc, hưởng Hồng phúc, khoái lạc tiêu dao
Lòng hăng hái, sức phấn khởi, một mực tinh tiến
Dù thí mệnh, cũng phải tu, ý chí kiên lao
Lập Phật đường, độ chúng sinh, một việc đại thiện
Hoặc khai hoang, hoặc gieo giống, lập đại công lao
Nếu tuân theo, lời của Mẹ, khai hoang gieo giống
Mẹ ra lệnh, sai Tiên Phật, trợ con thành công
Nay Thiên Đạo, đang trong lúc, nửa minh nửa ám
Là thời cơ, lập kì công, rạng rỡ anh hào
Tuy thời thế, tùy cơ duyên, cẩn thận hành sự
Chân Thiên Đạo, đương ngầm tuyển, chọn người hiền lương
Nào ai hay, Trời đang mở, khoa thi chiêu tuyển
Hy Thánh Hiền, Hy Tiên Chân, do sức cần lao
Ba nghìn sáu, bốn vạn tám, mọi người có phận
Người chậm chạp, tất đến sau, sẽ khóc sẽ than
Hiễu rõ được, thời cơ vận, theo Mẹ hồi phản
Tâm si mê, không thức thời, tai kiếp đào
Mong Phật tử, phải tri hành, hỏa tốc tuyên hóa
Tâm thanh tĩnh, nghĩ vài phút, Mẹ tiếp tục phê
-
..."Người tu Phật, đã không giữ, Tam Quy Ngũ Giới
Kẻ tu Tiên, bỏ chân pháp, đi vào đường tà
Về nho sĩ, chưa hiểu lý, tự xưng là Thánh
Nhìn cảnh này, Mẹ không khỏi, đau thương trong lòng
Thời buổi này, nếu không có, đại kiếp hạ giáng
Khắp thế gian, khó tìm được, một người hiền lương
Giáng tam tai, cùng bát nạn, đao binh thủy hỏa
Chín chín kiếp, tám mươi mốt, giáng khắp hoàn cầu
Lại sai xuống, ngũ đại ma, đại náo Đông Thổ
Dùng vạn pháp, liên hoàn kế, thu hết ác tà
Số Trời đến, số Đất mãn, khí số đã đến
Đó cũng là, người tạo nghiệt, kết thành oán thù..."
Mẹ nào mẹ chẳng thương con
Mẹ thương không nổi mỏi mòn vì ai
Tam giáo đã dạy đâu sai
Chỉ do con dại rước tai vào mình
Tam qui ngũ giới làm thinh
Hiểu sai phật pháp tại mình không ai
Tu tâm dưỡng tánh không sài
Bày ra bùa chú mắc quai kêu trời
Trung dung tâm sẽ thảnh thơi
Bày ra tranh cạnh nên đời loạn ly
Tam giáo dạy cạn đến thì
Đem ra thi thố chấm thi tam tòa
Ai sai tất sẽ không tha
Mẹ thương,cha xót thật là ai bi
Mau mau còn lại chút gì
Lập công đi nhé cùng đi dự tòa
-
GIỚI CÁO THỨ BẢY
Vô phùng khóa, vàng vô phùng tháp
Vô phùng chìa, khóa mở tháp ra
Minh Sư nhất chỉ, ơn khó báo
Báu vật vô giá, phóng quang hào
Bẩy giới cáo, Nguyên Phật Tử, lệ rơi thấm áo
Vì nhớ thương, chúng nhi nữ, mê muội trần ai
Nơi Tiên Thiên, Mẹ ngày đêm, bi ai thương khóc
Vì nhớ con, khóc đâu lòng, đứt cả ruột gan
Không tỉnh ngộ, đối với Mẹ, nào có liên hệ
Chỉ lo sợ, tai kiếp đến, khó tránh khó đào
Nghe Mẹ khuyên, mau tỉnh ngộ, tu thân lập mệnh
Thể lòng Mẹ, nhớ ơn Thầy, mới là hiền tài
Chịu Minh Sư, điểm quan khiếu, ơn dày khó báo
Nặng như núi, sâu như biển, tạc dạ ghi lòng
Không có Sư, điểm Quan Khiếu, làm sao thoát khổ
Há có thể, rời sinh tử, khỏi kiếp tránh tai
Bạt Tổ Tiên, ấm con cháu, đều nhờ Sư đức
Các con nên, báo Sư ơn, nghe Thầy an bài
Người tu hành, nếu trái ý, vi phạm Sư mệnh
Trời trách phạt, Ngũ lôi khiển, Cửu Tổ khóc than
Tuân mệnh Thầy, trọng Thiên Đạo, đáng bậc hiền sĩ
Học quân tử, vui sắc mặt, hòa nhã khiêm cung
Trọn đạo người, hợp Đạo Trời, đôn luân tận tính
Hành lễ nghĩa, giữ cang thường, nghiêm nghị chính trung
Đạo ngũ luân, cùng bát đức, làm trai phải giữ
Đạo tam tòng, cùng tứ đức, phận gái nên tuân
Học trung tính, hành nhân nghĩa, mau lập công đức
Xem đạo hữu, như tay chân, cùng một Mẹ sinh
Không phân biệt, hoặc khen chê, kẻ hiền người ngốc
Nam hoặc Nữ, bần hay phú, phân trắng chia đen
Là lãnh tụ, độ lượng lớn, bao núi chứa biển
Thường chỉ đạo, bậc hậu học, khai đạo cùng nhau
Chí nam nhi, phải nhẫn nại, co duỗi như ý
Vượt sông núi, chịu gió sương, không núng không nao
Nghe công sợ, nghe lỗi mừng, có lỗi biết söûa
Thế mới là, hào kiệt sĩ, lương đống nhân tài
Là hậu học, kính Tiền Nhân, cùng lòng hòa khí
Là Tiền Nhân, thương hậu học, dìu dắt hướng tiền
Đương kim hạ, Thiên thời gấp, nỗ lực hướng thượng
Lơì vàng ngọc, Mẹ đã dặn, chớ nên phụ lòng
Đã là người, đều có lỗi, biết lỗi phải sửa
Đã có lỗi, không biết sửa, khó về Diêu Đài
Trước hành công, sau lầm lỗi, công trước không tính
Trước có lỗi, sau có công, công lỗi tiêu trừ
Nếu như biết, sửa lỗi trước, tái lập công quả
Tất nhiên là, công ghi công, không phụ hiền tài
Công đức nhiều, tội lỗi ít, Thiên Bàn ghi rõ
Lỗi lầm nhiều, công đức nhỏ, chịu họa mắc tai
Sổ trương mục, nơi Tiên Thiên, tường tận ghi rõ
Chưa hành công, sửa lỗi trước, mới là anh tài
Từ xưa nay, tu Thiên Đạo, là chuyện không dễ
Nay phổ độ, khác thời cổ, do Mẹ an bài
Mẹ từ bi, thí ơn lớn, càn khôn cùng độ
Nên Phật quy, đã rộng rãi, giảm khảo giảm ma
Thời buổi này, tu Thiên Đạo, thật là dể dãi
Không chịu nạn, không gặp tai, khác với cổ xưa
Tuy chịu cực, phí tâm sức, bôn ba Nam Bắc
Độ Phật Tử, về cố hương, Mẹ tặng đài sen
Tuy chịu cực, trải phong sương, dầm mưa giải nắng
Một phần khổ, một phần công, rực rỡ quang vinh
Tuy bị người, chế và nhạo, ra lời hủy báng
Khi đến thời, mới rõ được, ai hiền ai ngu
Tuy chịu oan, bị hiểu lầm, nuốt cay ngậm đắng
Trời không phụ, công và lao, ghi chép rõ ràng
Không tranh cường, so dài ngắn, cũng không háo thắng
Tồn tâm tính, dưỡng hạo nhiên, Bồ Đề nở hoa
Tuy gặp ma, khảo tâm tính, có nghịch có thuận
Không ma khảo, không thành Phật, là lẽ đương nhiên
Tuy cho rằng, kẻ ác mạnh, người hiền nhu nhöôïc
Ngày báo ứng, người hành ác, như sương ban mai
Từ xưa nay, tu Đại Đạo, đều có ma hại
Đạo một thước, ma một trượng, kim cổ như nhau
Cũng chẳng phải, vì ác nghiệt, mới gặp hủy báng
Người không căn, sao ngồi được, ngàn lá đài sen
Người bạc phước, căn không hậu, tâm tính không vững
Tuy đắc Đạo, vẫn thối chí, khó về Bồng Lai
Con chớ tưởng, người tu hành, là khờ là dại
Thực tu hành, lập kì công, cõi trần vẻ vang
Con không nghĩ, tam giáo Thánh, khai hóa lập giáo
Chịu vạn khổ, hưởng hồng thanh, vĩnh viễn không suy
Cho đến nay, ba nghìn năm, Thần người cúng bái
Chứng Đại Đạo, trở về Trời, muôn thuở lưu danh
Vào thời đó, nơi Đạo Bàn, chỉ là tra bổ
Sao sánh bằng, thời tam kì, phổ độ đại khai
Ba nghìn sáu, liệt Thánh vị, chùa chiền uy vũ
Bốn vạn tám, chứng Hiền vị, tề hưởng Hoàng thanh
Chứng Thánh Hiền, quý ở nơi, chân tâm thực tiễn
Rạng Tổ tông, ấm con cháu, thiện đức trường tồn
Năng phụng hành, chứng thượng phẩm, trái ngược sẽ trụy
Tam tài nghỉ, ngồi thiền định, đợi Mẹ phê bài
-
GIỚI CÁO THỨ TÁM
Vạn cổ kì duyên, nhiều ảo diệu
Tam kì mạt kiếp, Trời mở khoa
Tam nguyên vận hội, Long Hoa tuyển
Tuyển khảo Phật tử, chứng Đại La
Tam giới cáo, Nguyên Phật Tử, lòng buồn tê tái
Đưa mắt nhìn, chúng nhi nữ, còn mê trần sa
Nhận vui giả, chịu chân khổ, ngày đêm lao lực
Đối Chân Đạo, chẳng thiết tha, ứng phó qua loa
Biết bao người, tham cảnh phàm, bội Lý quên Thánh
Biết bao người, sợ ma khảo, lý này bất biến
Như luyện kim, như dũa ngọc, ngọc đẹp vàng ròng
Ngọc không giũa, không thành khí, lời nói không giả
Là vàng thật, trải trăm luyện, càng luyện càng tinh
Muốn lấy cây, làm cột trụ, phải trừ cành nhánh
Làm công trình, cất cao ốc, nền móng phải bền
Ở nơi người, nếu so sánh, cũng chung một lý
Chịu đả kích, chịu mài dũa, trí huệ mới khai
Nhà nghèo khó, mới rõ được, người con hiếu thảo
Trong nước loạn, mới xuất hiện, báo quốc tôi trung
Trải cuồng phong, mới biết được, cây cỏ vững chắc
Không khảo trừng, sao phân biệt, kẻ ngụy người chân
Nếu luận thảo, người tu hành, chẳng riêng một ai
Lấy ngón tay, đếm không hết, lược thuật vài truyện
Khương thái công, bán bột mì, không người hỏi han
Chịu ma khảo, luyện tâm tính, ý chí cương quyết
Châu Văn Vương, nơi Dữu lý, bảy năm tù đày
Tuy đoán được, số Trời định, không hờn không oán
Lại còn có, Khổng Trọng Ni, cũng bị nguy nan
Qua Tống Vệ, chịu tai ách, phạt đàn tiêu tích
Nơi Trần Thái, bị tuyệt lương, nhịn đói bảy ngày
Kẻ phàm phu, đều cho rằng, Thánh nhân ngu dại
Khưu Trường Xuân, lúc tu Đạo, trăm điều khổ cực
Gặp nạn đói, bảy tám lần, vẫn không sờn lòng
Diệu Thiện nữ, vì tu Đạo, bị trảm bị giảo
Tôn Bất Nhị, lấy vạc dầu, hủy hoại nhung nhan
Lấy cảnh khảo, thời hiện tại, sánh với thời cổ
Ma khảo ít, không đáng kể, nhẹ hơn trăm bề
Qua cơn khảo, mới rõ được, căn cơ cao thấp
Có ma luyện, tự tính Phật, mới tỏa hào quang
Ma và khảo, là bậc thang, thành Tiên Phật Thánh
Hiểu thấu được, cảnh giả tạo, sẽ đạt Niết Bàn
Mẹ sắp đặt, định diệu kế, huyền diệu vô kể
Dùng sóng gió, che ngoài cửa, tối ngoài sáng trong
Tu Thiên Đạo, nếu không có, ma khảo đoạn luyện
Kẻ ăn chơi, chốn lầu xanh, đều lên Thiên Đàng?
Không có khảo, làm sao rõ, ngu hiền chan giả
Làm sao tuyển, người chân tuy, lên ngồi đài sen
Chớ nói rằng, tu thiên tước, mới có khảo nghiệm
Cầu chân tước, cũng phải trải, mười năm sách đèn
Không rõ khảo, nên thối chí, làm khổ lòng Mẹ
Vì thương con, lòng bi thương, lệ rớt sa bàn
Mẹ vì con, đã nhiều lần, viết thư nhắn nhủ
Thư Mẹ gửi, không một người, hiểu rõ nguyên căn
Nay dặn dò, sao không thức tỉnh
Nếu chắp mê, trái lời Mẹ, sẽ áp âm sơn
Kêu một tiếng, con của Mẹ, sớm rõ tâm tính
Mặc ngàn ma, cùng vạn khảo, lòng vẫn không nao
Đạo tâm vững, ý chí bền, trước sau không đổi
Lòng chí thành, ma khảo dứt, tâm như thái hư
Từ ngàn xưa, người tu đạo, lội sông vượt núi
Rời vợ con, bỏ gia sản, đi khắp chân trời
Vượt ngàn núi, lội vạn sông, khó gặp chân pháp
Giầy sắt mòn, vẫn không gặp, Chân Đạo, Minh Sư
Chịu ma khảo, khổ trăm điều, không sao kể xiết
Lòng chí thành, mới cảm động, các bậc Chân tu
Lại thử nghiệm, tấm lòng thành, chân thật không giả
Mới truyền pháp, tìm hang động, tu luyện hoàng nha
Ba ngàn công, tám trăm quả, đắc thành chánh quả
Cũng chẳng qua, đạt khí Thiên, tạm hưởng vinh hoa
Hiện kim thời, tu Thiên Đạo, thật là dễ dãi
Thọ điểm trước, tu hành sau, độ hóa trần sa
Hợp thời thế, ứng thời vận, Thiên Cơ mới lộ
Mẹ khai ơn, người tu hành, nửa Tiên nửa phàm
Nay đương lúc, Thiên thời cấp, khinh phàm trọng Thánh
Phải ân cần, và thực tiễn, không nên vui nhàn
Muôn vạn lời, trong huyết thư, mong con tỉnh ngộ
Đây chẳng phải, văn khuyên đời, chớ nên xem thường
Mẹ vì con, phí tâm huyết, lòng như tơ rối
Chúng Phật tử, nhớ trong lòng, Phật pháp tuyên dương
Phê đến đây, Mẹ ngưng bút, tam tài tạm nghỉ
Mẹ lên Đàn, mượn cơ bút, tam tài tạm nghỉ
Mẹ lên Đàn, mượn cơ bút, tiếp tục phê thư
-
-
Mẫu ở đây là Phật Mẫu, Mẹ Thiên Nhiên truyền cho thập giới 10 bước huấn thư. Bạn hãy xem lại thập giới gồm có những giới nào. Người theo đạo nào cũng phải nghe mà tu học. Bạn không nên nghĩ là Mẫu chỉ dạy cho người theo Đạo Cao Đài.
-
Trích dẫn:
Nguyên văn bởi
soixam
đạo cao đài hả các anh?
Chúng ta đang đi về đích rồi bạn ơi, Chân Lý của các Chân Lý, thì sẽ không phân biệt đạo giáo nữa.
-
GIỚI CÁO THỨ CHÍN
Tâm không ví như mảnh trăng sáng
Tính chẳng là tuyết nở hoa mai
Tâm không nhiễm trần chân không hiện
Thanh khiết vô nhiễm tỏa hào quang
Chín giới cáo, Nguyên Phật Tử, lệ rơi ướt áo
Chỉ vì con, lòng Mẹ mới, buồn phiền lo âu
Đạo tuy có, trăm nghìn đường, nhưng đều không chính
Nếu không đi, con đường vàng, khó về Diêu Kinh
Đương thời hạ, bàng môn thịnh, vạn giáo tề phát
Mẹ lo sợ, chúng Phật tử, đi vào đường tà
Nghìn bàng môn, vạn giáo phái, đều do Mẹ giáng
Truyền sách trước, gửi thư sau, báo trước tam kì
Thời chưa đến, Mẹ không giáng, Thiên Đạo Nhất Quán
Lại nhìn thấy, chúng Phật tử, tâm tính đã mê
Mẹ mới giáng hạ, nghìn bàng môn, hành hương lạy núi
Khóa tâm viện, buộc ý mã, hành thiện tích công
Bái Chân Sư, cầu Chân Đạo, cùng về Cố Hương
Thời cơ đến, Mẹ tiết lộ, thiên cơ diệu lý
Thời thu viên, đã đến lúc, vạn giáo quy căn
Mẹ giáng Đạo, hóa Tam Thiên, lấy tên Nhất Quán
Độ tam tào, cứu bốn bể, cùng lên thang mây
Lời Mẹ nói, câu câu thực, không một lời giả
Có bằng cứ, có ứng nghiệm, khả dĩ chứng minh
Tam giáo quy, về Nhất lý, Nhất quy về Đạo
Từ Nhất bản, tán vạn thù, Nhất là căn nguyên
Muốn tu Đạo, cần phải hiểu, con đường nguồn cội
Đường nguồn cội, không hiểu rõ, làm sao về Trời
Thời thu viên, truyền phép báu, thượng thừa bí quyết
Đạo bí ẩn, từ vạn cổ, nay ở tam kỳ
Nếu không tin, Mẹ lại lấy, chân lý minh chứng
Đem cương lĩnh, của tam giáo, giảng nghĩa thuyết minh
Nhất là một, không đối đãi, Tiên Thiên Chân Lý
Nho Nhất Quán, Thích quy Nhất, thủ Nhất Đạo Tiên
Minh tâm tính, quan tự tại, nhà Phật đã giảng
Tồn tâm tính, khắc phục công, công phu Đạo Nho
Tu tâm tính, để phục mệnh, pháp của Đạo Lão
Tâm tính này, là thực thể, chí linh chí hư
Tu Đạo Tiên, thường thanh tĩnh, tam phẩm nhất lý
Nho sĩ luyện, tri định tĩnh, Thiên Lý không mê
Phật giáo nói, không và tĩnh, chỉ là một thể
Lý tam giáo, quy một lý, tính hợp Vô Cực
Nhà Phật giảng, giữ tam quy, thọ trì ngũ giới
Tụ tam hoa, triều ngủ khí, pháp của Đạo Tiên
Hành tam cương, giữ ngủ thường, lễ của Nho giáo
Đương thời hạ, truyền Nhất Quán, tam giáo một nhà
Không sát sanh, là nhân ái, khí mộc phản bản
Không trộm cắp, giữ trung nghĩa, khí kim tụ ngưng
Không tà dâm, giữ lễ tiết, chân hỏa luyện tính
Không uống rượu, có trí tuệ, chân thủy hợp hòa
Không vọng ngữ, giữ chữ tín, thổ khí quy bản
Ngủ khí triều, ngủ giới thanh, ngũ thường tụ tề
Luận tam giáo, tuy khác biệt, không ngoài một lý
Nếu hai lý, tức không chính, ngoại Đạo bàng môn
Từ Phục Hy, vẽ bát quái, chân dịch xuất hiện
Đó là lúc, Đại Đạo giáng, trong thời sơ khai
Hội Thanh Dương, mệnh Nhiên Đăng, hạ phàm giáng thế
Độ hai ức, Nguyên Phật Tử, trở về Thiên Đàng
Thời Hồng Dương, sai Thích Ca, xuống phàm cứu thế
Lại độ thêm, hai ức người, trở về Tây Phương
Thanh Hồng kỳ, cùng độ được, bốn ức Phật tử
Còn để lại, cửu nhị ức, bể khổ còn mê
Nay Bạch Dương, Đại Đạo triển, Di Lạc ứng vận
Mệnh Thiên Nhiên, chưởng Đạo Bàn, độ hóa Trung Tây
Nơi Tiên Thiên, Mẹ không giữ, Tiên Phật Thần Thánh
Đều đầu thai, cùng hóa thế, trợ giúp Thánh cơ
Độ bần trước, kế độ phú, sau độ khanh tướng
Độ vương hầu, độ vạn quốc, cùng lên Niết Bàn
Nay đương lúc, Thiên thời cấp, nỗ lực gắng sức
Chí cương nghị, với lòng thành, tuyên hóa kẻ mê
Luật Trời đất, tuy cao rộng, sao bằng Đại Đạo
Thiên mệnh lớn, Mẫu mệnh lớn, chí cực chí linh
Nếu tuân theo, lời trong huấn, thực tâm bàn đạo
Mẹ sẽ sai, chư Tiên Phật, giúp con bình an
Trong tương lai, còn nhiều việc, cực kì trọng đại
Chẳng bao lâu, Thiên thời đến, hiển hóa chân cơ
Ngàn bàng môn, cùng vạn giáo, đồng thời xuất hiện
Niệm phù chú, hô phong vũ, đá chạy cát bay
Chỉ Trời mở, chỉ đất lở, dời núi lật biển
Ngồi trên ghế, bay lên trời, yêu pháp lạ kì
Thuật âm dương, độn ngũ hành, cuỡi mây giá vụ
Đầy đủ loại, yêu ma thuật, không sao kể vơi
Đến thời đó, con của Mẹ, nên nhớ lời dặn
Chớ chạy theo, mất linh quang, chịu cảnh thê lương
Số Trời định, đến tam kì, vạn giáo xuất hiện
Mẹ lập kế, có dụng ý, chí diệu chí huyền
Việc Tam Thiên, cùng chủ quyền, do Mẹ chấp chưởng
Thời kì đến, Mẹ ra lệnh, pháp thuật đều tan
Vạn Tiên trận, đủ thứ pháp, náo nhiệt hoa mắt
Di Lạc ngốc, Tế điên khùng, hiển sức thần thông
Cờ hạnh hoàng, cầm nơi tay, không trung vùng vẫy
Hô một tiếng, chư Thần thối, tất cả quy ban
Pháp không còn, thuật cũng hết, Thần Thánh không giúp
Pháp thuật hết, chỉ còn lại, hai tay trắng không
Vạn bàng môn, bái Di Lạc, cùng quy chính lý
Giúp Tế Công, hiện Phật quang, Đạo quán thập phương
Người giàu có, quay ngược lại, lại người nghèo khổ
Đạo đức triển, khắp toàn cầu, Trung ngoại như nhau
Người thông minh, có trí tuệ, hãy sớm tu Đạo
Chớ đợi thuyền, đã thủng lỗ, chảy giữa lòng sông
Phê đến đây, tam tài mệt, Mẹ ngừng cơ bút
Hãy Thiền định, tâm thanh tĩnh, đợi Mẹ tái phê
-
GIỚI CÁO THỨ MƯỜI
Thời đến mở rộng cửa Vân Thành
Đáp trúng Tam bảo là Nguyên Hoàng
Bát Đại Kim Cang uy nghiêm hiện
Khẩu lệnh không đúng xuống suối vàng
Mười giới cáo, Nguyên Phật Tử, sách Mẹ viết xong
Việc thu viên, cực trọng đại, chớ nên xem thường
Đạo tam cực, truyền một lý, trở về bến ngộ
Khắp thiên hạ, khắp hoàn cầu, đều trổ Liên hoa
Luận Đại Đạo, chia tam thừa, chân lý vô thượng
Lý là thượng, Khí là Trung, Tượng là Hạ thừa
Ngoài nơi Trời, còn có Trời, lời nói không giả
Lý Vô Cực, Khí Thái Cực, Hoàng Cực càn khôn
Cảnh Vô Cực, Là Thánh vực, Cực lạc thanh tĩnh
Cảnh Thái Cực, là cõi phàm, gồm động thực vật
Từ tam Thừa, mới phân biệt, Thánh hiền phàm phu
Tu nguyên thần, luyện tính lý, thượng thừa chí diệu
Giáng Long Hổ, chuyển pháp luân, tham thiền trung thừa
Còn hạ thừa, thật khó nói, chấp hình chấp tướng
Kẻ gõ mõ, người tụng kinh, khó siêu thoát phàm
Thời mạt pháp, Mẹ giáng hạ, Mạt hậu Nhất trước
Người nghe thành, người đắc siêu, hy Thánh hy Hiền
Nhất thập bát, tiểu Nhi đồng, Trung Châu trấn giữ
Nổ phích lích, đánh thức tỉnh, đại địa càn khôn
Khắp vạn quốc, lẫn cửa châu, đều cùng tận độ
Ngàn Thần Thánh, vạn Tiên Phật, cùng tụ trung nguyên
Hội tam tào, sẽ tính toán, Bạch Dương định vị
Sẽ quét sạch, kẻ ác nghiệt, giữ người hiền lương
Đem bể khổ, của thế gian, hóa thành Liên Quốc
Cõi Đông Thổ, sẽ biến thành, tịnh Thổ Tây Thiên
Thế giới Phật, bốn mươi năm, khoái lạc vô tận
Dứt sát nghiệp, quy nẻo thiện, mệnh vật an toàn
Cảnh thái hòa, đến thế gian, Lân Phụng xuất hiện
Sóng gió yên, vui thanh bình, cùng nhau chúc mừng
Ta thương người, người kính ta, không còn tranh đấu
Năm ngày gió, mười ngày mưa, sống thời Trời Nghiêu
Chư Tiên Phật, hết lời nguyền, chúng sinh độ tận
Tổ Di Lạc, lên Bảo đài, điểm tướng phong Tiên
Con của Mẹ, rời bể khổ, cùng về bến giác
Phật Thiên Nhiên, dẫn nguyên nhân, cùng triều Mẫu nhan
Giây phút ấy, nỗi lòng Mẹ, mới hết gánh nặng
Các con đều, có công lớn, hớn hở trong lòng
Người nào đó, khai hoang trước, tài ba xuất chúng
Người nào đó, lập kì công, đoạt chức khôi nguyên
Người nào đó, tài pháp thí, chức thăng thượng phẩm
Người nào đó, xả thân mình, phẩm vị tôn nghiêm
Người nào đó, lập Phật Đường, Kim Tiên được chứng
Người nào đó, tuyên hóa Đạo, được ngồi tòa sen
Người nào đó, tận hết lòng, quả chứng Tiên vị
Người nào đó, vì ân cần, thăng thưởng vô biên
Đến thời đó, chia tam thừa, vị liệt cửu phẩm
Người Phật tử, có công lớn, không xiết vui mừng
Còn tại thế, chưa về Trời, ngoại vương nội Thánh
Hưởng vinh hoa, cùng phú quý, tự tại an nhiên
Chúng Phật tử, đã Niết bàn, trở về tịnh Thổ
Thoát phàm thai, thành Thánh thể, Đại La Kim Tiên
Vội mặc lên, bộ áo Tiên, kim quang rực rỡ
Cắm bông vàng, đội mũ Tiên, giầy mây trổ sen
Bái kiến Mẹ, Đấng Vô Sinh, lấy tay dìu dắt
Kêu một tiếng, con yêu quý, nay mới về nhà
Kể từ nay, Mẹ không sai, con xuống Đông Thổ
Không còn vì, đời ngũ truợc, chịu cảnh gian lao
Ăn Tiên đào, cùng Tiên quả, Quỳnh tương nước ngọc
Mừng vô hạn, vui khó tả, khoái lạc vô biên
Hiển thần thông, thật mầu nhiệm, quán thông trời đất
Dùng pháp bảo, của Tiên gia, xoay chuyển càn khôn
Chân pháp thân, nhật nguyệt soi, không ảnh không tích
Vào nước lửa, không cháy chìm, tuổi thọ vô cương
Không còn bị, trời và đất, âm dương chi phối
Không sợ nóng, không sợ lạnh, không sợ gió sương
Đi xuyên qua, kim và thạch, không gặp trở ngại
Đến vô hình, đi vô tích, du khắp tam thiên
Chín đời Tổ, và thất Huyền, cùng nhau thoát khổ
Về phẩm vị, Huyền lẫn Tổ, đều được sắc phong
Quần Phật tử, Cung Vô Cực, thiết lập yến tiệc
Hội Long Hoa, tụ quần chân, Phật Thánh Thần Tiên
Từng người một, đến trước mặt, yết kiến Hoàng Mẫu
Mẹ Vô Sinh, cực mừng rỡ, nói không nên lời
Rót một ly, rượu Bồ Đề, chúc mừng Phật tử
Chúng Phật tử, nơi bàn tiệc, khoái lạc vô biên
Vô Cực Thiên, đại Đoàn tụ, vui mừng vô tận
Cung Vô Cực, vỗ tay cười, trời đất cùng vui
Thế mới hay, tu Thiên Đạo, chí tôn chí quý
Con của Mẹ, không hổ danh, là đấng hiền lương
Phê đến đây, đã hoàn tất, thu hồi kim bút
Đem lời Mẹ, tạc vào lòng, ngày đêm chớ quên
Sách của Mẹ, lấy tên là, Huấn Tử Thập Giới
Tĩnh một lúc, Mẹ tiếp tục, viết thêm vài lời
-
Lời Dặn Dò của Vô Cực Lão Mẫu
Huấn Thư hoàn tất trấn Trung Hoa
Quảng bá tuyên hóa độ thiện gia
Hiền lương cùng lên Bồ đề ngạn
Nhi nữ công thành ngồi Liên Hoa
Cầm bút dặn dò chúng Nhi nữ
Tuân lời Mẹ dặn thiết thực hành
Mong con hết lòng và hết sức
Đánh thức người si khỏi cảnh mê
Cực Lạc cố hương nay vắng lạnh
Tiên Phật cứu thế giáng cõi Đông
Bốn ức cùng nhau hạ phàm giới
Nào ai hiểu rõ được căn nguyên
Minh tâm kiến tính thấy cố chủ
Lúc hối vỗ ngực lại giẫm chân
Thì giờ quý báu chớ bỏ lỡ
Gà vàng tam sướng Đại Đạo hoành
Thừa lúc nửa ẩn và nửa hiển
Tuân lời Mẹ dặn thiết thực hành
Nếu thư sao chép không đúng chữ
Hạ đàn hiệu đính cùng sửa sai
Chép xong kinh này mau ấn loát
Phổ biến lưu truyền Mẹ đẹp lòng
Khuyên hóa độ chúng lập công đức
Cứu rỗi chúng sinh rời vực sâu
Sách phê đến đây Mẹ ngừng bút
Xuất chúng Phật tử về Diêu Kinh
Giây phút ly biệt lòng như cắt
Hỏi con phải chăng thiết thực hành
Mẹ hỏi câu này rơi huyết lệ
Chớ xem lời Mẹ như gió bay
Thiên Đàng - Địa Ngục tùy con chọn
Biếng nhác chểnh mảng xuống vực sâu
Mẹ không phê tiếp biệt Nhi nữ
Rơi hàng huyết lệ phản Thiên Đình.
-------------------------------------------------------------
Nhi Nữ: là người nhận thông tin, chắp bút ghi chép.
-
Những lời tâm huyết như vầy mà ít ai đọc. Tiếc thật! Quang Minh Tu Đức Việt Nam cho chúng ta cách nhìn mới. Cảm ơn các tài liệu do LTL cung cấp.