Thật là ngạc nhiên xen lẫn khâm phục trước khả năng của một cô bé mới 9 tuổi. Mời các bạn cùng xem & nghe : http://www.youtube.com/watch?v=snUsX...eature=related
Printable View
Thật là ngạc nhiên xen lẫn khâm phục trước khả năng của một cô bé mới 9 tuổi. Mời các bạn cùng xem & nghe : http://www.youtube.com/watch?v=snUsX...eature=related
Thật là bất phàm ... cầu nguyện cho vị đạo hữu này là một khích lệ chấn hưng Phật Giáo. Nguyện cầu cho vị này có sự tu tập liên tục và thành tựu.
chắc đây có lẽ là đức Di lặc tái sinh quá nhỉ
Y chang Đức Bổn Sư lúc nhỏ ấy :D
Có ai biết lai lịch xuất thân cô bé này không ? Sao mà giỏi thế, đúng là không phải người phàm rồi
Bé này nhiều kiếp trước đã tu hành rồi,có nguyện nhiều kiếp mới được như vậy đó.Quan trọng là kiếp trước niệm A DI ĐÀ PHẬT đã thành tam muội rồi.Được trợ duyên từ phật chứ không phải là phật tái sinh.
Các huynh xem thêm trường hợp bé Thuỳ Trang (Búp Bê) theol link này :
http://www.phattuvietnam.net/7/11201.html
Thần thái của bé Như ý này thật đặc biệt, chắc chắn là một vị đã tu hành nhiều đời rồi.
Bé này đã tu nhiều kiếp nhưng là tu trong cuộc sống,dùng cuộc sống để cắt đoạn vô minh.Khi đoạn vô minh rồi lại tu trong chùa là tu thiền,cuối đời tham thiền trong rừng sâu + với tu khổ hạnh để đoạn tuyệt với chấp kiến cuối cùng về thân xác.Sinh ra kiếp này cũng do nguyện mà vậy thôi,cũng là để đoạn tuyệt với thân xác.
Mình không biết đây là kiểu tu gì,nhưng bé này không theo tịnh độ không cầu vãng sanh,nhưng được trợ lực rất lớn từ phật,từ ánh mắt đã toát lên ánh sáng của phật vị.Bé đang trao dồi tâm bồ đề phải qua nhiều nhiều kiếp nữa quả vị bồ tát sẽ đến.Đường tu gian nan lắm thay.Nếu ai kết duyên với bé này thì đúng là duyên lành.
Mỗi người chúng ta sinh ra trên thế gian âu cũng là 1 nhân duyên và do tâm ta mà sinh.Không phải có phúc thì sinh nơi giàu có,không phúc thì sinh nơi nghèo hèn.Mình nói vậy ai tin thì tin.
Đây là hình bé Thùy Trang
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpi...md1236054.jpeg
tôi đã xem băng cô bé Như ý này giảng. Tôi chỉ phục 1 điều là phong thái tự tin, giảng thuyết tốt và 1 trí nhớ khá là tốt cùng với 1 phong cách của 1 bậc giảng sư, 1 điều phi thường ở độ tuổi cô bé, còn kiến thức Phật giáo thì cũng bình thường, không đến mức mà mọi người thổi phồng cô bé như là 1 vị phật tái sinh
Hãy chú ý hơn vào nội dung bé nói.
Và hãy chú ý hơn nữa vào hành động của mình sau khi nghe.
Đạo không đâu xa, chỉ có ta tự cách xa đạo qua thân, khẩu, ý của chính mình.
Thế nào gọi là tu hành ?...
Gọi cho đầy đủ là Phật Giáo Hòa Hảo. Nếu có tìm hiểu thì sẽ biết căn bản của Đạo này cũng lấy từ Giáo Lý của Phật Giáo, cái khác hơn của tôn giáo này là hầu hết các Kinh Điển đều dựa trên lời dạy của Đức Huỳnh Giáo Chủ nhưng vị Giáo Chủ này cũng chỉ dựa trên Bát Chánh Đạo, Tứ Diệu Đế, Tam Quy, ... của Đức Phật Thích Ca mà thôi.
Còn như huynh đệ nào nói trí nhớ của bé Như Ý là "thường" thì có thể chủ quan của huynh đệ ấy, chắc là xung quanh huynh đệ ấy toàn là những em bé siêu nhân nên mới thấy bé Như Ý "thường thôi".
Như em nè, cũng cầm sách đọc, cầm Kinh xem, thiên hạ cũng nhiều người biết việc em đọc Kinh, nhưng khi ai hỏi chuyện gì Kinh Điển thì em chỉ đủ sức trả lời lờ mờ mà thôi, tên các cõi trời em cũng chịu thua thôi, còn bé Như Ý thì nhớ như đúc nhé, chẳng phải chỉ có như thế mà thôi đâu, bé Như Ý còn đọc vanh vách tên 33 vị Tổ. Khiếp thế đấy chứ.
Phân tích thêm 1 điểm nữa ạ, tại sao chúng ta cảm thấy bé Như Ý trân quý. Có thể trong chúng ta có người khởi điểm bước vào nghiên cứu Kinh Sách từ rất sớm, nhưng hầu hết đều rất muộn. Khi em chập chửng bước vào chùa nghe Kinh và tụng Kinh thì cũng khá trẻ nhưng quá già so với em Như Ý này, ấy thế mà mấy anh chị, cô chú bác trong chùa đều nói: Quý quá, còn trẻ mà biết tới chùa chiền như vậy là tốt lắm rồi, chú như cô chú bác đây tới mấy chục tuổi đầu rồi mới biết tới Kinh Kệ. Bé Như Ý, hôm nay, 9 tuổi đứng trên bục nói Pháp, thì xin tự nghĩ xem, bé Như Ý bắt đầu nghiên cứu Kinh Điển từ lúc mấy tuổi ??? Bé có thể phân tích ý tứ sâu sắc ắt có thâm nhập vào đó nên ó hiểu biết khá sắc bén. Một đứa bé 9 tuổi thật khó mà nói năng và phân tích sâu sắc như vậy. Nếu là em lúc 9 tuổi thì em cũng không đủ hiểu biết và không đủ sự đào sâu phân tích như bé. Hiểu biết Kinh Điển không phải 1 ngày hai bữa mà có thể hiểu một cách thông suốt, ngay cả chuyện nhớ từng chi tiết thôi cũng không phải dễ dàng.
Thử nhìn ra xã hội xem, cở tuổi bé Như Ý mà ham chơi các trò chơi trẻ con, bản tính 9 tuổi ham chơi nong cạn thì không có gì ngạc nhiên. Lớn hơn 9 tuổi thì cũng đầy kẻ ham chơi, lớn hơn nữa cũng đầy kẻ chạy theo dục lạc, chạy theo danh lợi, đến Kinh Điển còn không muốn sờ tới thì nó chi tới chuyện thuộc Kinh liễu Điển. Giới trẻ, ám ảnh bởi sắc đẹp, tiền bạc, hưởng thụ các thứ dục lạc thấp hèn, ... rất rất nhiều người cỡ bé Như Ý, lớn hơn bé Như Ý không biết đến Phật Pháp, nếu có một số ít biết đến Phật Pháp thì cũng chỉ biết lờ mờ, bao nhiêu người liễu tri như bé Như Ý, do hiểu rõ nên nói năng chửng chạc, không bị vấp váp, càng nễ phục hơn là không cần cầm giấy tờ gì nhưng các ý phân tích đều không bị bỏ quên, bé Như Ý nói rất chi tiết và đầy đủ.
Trước đây em chẳng biết gì về bé Như Ý, nhưng sau khi xem các Clip trên Youtube thì mới thấy 1 nhân tài, tuồi trẻ và hiếm có. Em chỉ phân tích một cách công bằng là như vậy. Ngay cả bàn thân em cũng tự thấy mình có nhiều điểm thua kém bé Như Ý. Nên em tự nghĩ nên có ít dòng để tán thán bé Như Ý.
Thất sơn huyền diệu !
Nam Mô A Di Đà Phật
Hôm qua em và mẹ xem bé Như ý thuyết giảng , mẹ em sững sờ luôn, bảo rằng bé là bồ tát Văn Thù tái sinh, Việt nam có cơ hội trở thành Nhật bản rồi đó mấy huynh tỷ, vì hồi trước em có nghe giảng rằng thủ tướng Nhật Kato là bồ tát Văn Thù Sư Lợi tái sinh, ông ấy đã đem lại sự thịnh vượng cho Nhật bản. Em cũng mừng lắm hi vọng là Việt Nam sẽ thoát được kiếp nghèo hèn lạc hậu.
Bởi vậy nên hoa Ưu Đàm mới nở tại Việt Nam mình.
SVCZ YouTube Player
PGHH: Giới Thiệu Chữ Tu - Em Như Ý (NamMoADiDaPhat.org)
Hoa ưu đàm là cái nắm móc nhỏ xíu đó hả ken ven
Qua Thân, Khẩu của bé (đạo hữu) Như ý ta thấy đây chính là một vị tăng có đạo quả quay lại để giúp đời. Tôi xem Như ý đến 2 lần hôm qua, thấy thần thái, giọng nói của cô bé rất tuyệt vời, cách dẫn dụ giảng giải rất khéo và lô gích, cách nói chuyện cho thấy em năm RẤT CHẮC các vấn đề đó, không phải là học thuộc lòng học vẹt.
Khi thuyết pháp đến được trình độ lấy Tâm mà thuyết pháp, nói thẳng từ Tâm ra thì lời nói sẽ có sức thu hút đặc biệt như vậy.
lành thay cho kẻ ca tụng danh Phật .
tuyệt vời !
Hiiiii chị nói thế cho vui chứ em nào có cái mộng tưởng đăng đàn thuyết Pháp đâu. Cái mớ Pháp Học cỏn con chưa áp dụng thực hành cho thông thì làm sao có cái mộng mơ của bậc Kinh Bang Tế Thế chứ! Em chỉ muốn cái gì mình học thì mình hành cho được. Cái gì mình nói được thì mình làm cho bằng được. Nên em cố gắng nói vừa vừa phải phải để không tự làm khó mình, để cái mình lỡ nói ra cũng vừa phải trong tầm sức của mình. Kẻo không cứ huênh hoang nói cho sướng miệng, lên lớp dạy đời này nọ rất là kinh thiên động địa nhưng khổ là những thứ rất đơn sơ mà làm trầy trật hoài chẳng xong thì thiên hạ cười vào mặt mình là phường chém gió thì rõ khổ. Thế nên, thôi, đi từ từ mà chắc. Đăng đàn thuyết Pháp để dành cho chí lớn mộng danh quyền, còn em xin làm dân cu đen hihihi. Đó là ý kiến của em, cảm ơn chị đã nhắc nhở việc em đăng đàn giảng Pháp nhưng em đính chính với chị là em không ham chuyện đó hiihihi
Nhiều kẻ đam mê cái chê bai.
Nào hay đã chuốc lắm đắng cay.
Nói năng lịch thiệp là đóng góp.
Búa nhát gừng cay ấy chê bai.
Người nghe nào phải dễ xiêu lòng.
Nói năng lộn xộn, nói chẳng xong.
Vô lý trong khi lời chua chát.
Vạn kiếp e rằng cũng chẳng thông.
Ấy thế nhưng sao cũng cứ chê.
Nghĩ rằng cả thế giới u mê.
Những tưởng chỉ ta là sáng suốt.
Tâm thật vô minh cũng ê hề.
Cuộc đấu chê bai cứ trải dài.
Dù đời trôi chảy cũng không hay.
Trên đầu tóc bạc còn chưa biết.
Tử thần đến gọi chẳng chờ mai.
Đường mình đã có trọn vẹn chưa.
Lo chuyện người ta cũng dư thừa.
Tử sanh đại sự thì coi rẽ.
Quan trọng làm chi chuyện mây mưa.
Thôi thôi, dừng lại, quán sát tâm.
Tự vén vô minh thoát mê lầm.
Còn hơn nghĩ chuyện người - đôi chối.
Ấy mới tu hành bậc cao thâm.
Cơn giận thành hồ sen
http://youtu.be/TNM9IqVxFqU
KHAI THỊ VỀ ĂN CHAY - Hòa Thượng Tuyên Hóa
Hỏi: Tại sao đạo Phật lại đề xướng ăn chay?
: Người ăn chay thì dục niệm nhẹ. Kẻ ăn mặn thì dục niệm nặng nề. Có tôn giáo cho rằng động vật được sanh ra là để cho loài người ăn, cho nên ăn mặn là một việc hợp lý trời đất. Song le, Phật Giáo đề xướng tinh thần "mọi vật đều cùng một thể, đó gọi là Ðại Bi," và xem mọi loài chúng sanh đều có Phật-tánh, đều sẽ thành Phật; cho nên chủ trương giới sát, phóng sanh.
ĂN THỊT TỨC LÀ ĂN NGƯỜI
(Vạn Phật Thành ngày 30 tháng 5 năm 1982)
"Thiên bách niên lai oản lý canh,
Oán thâm tự hải hận nan bình.
Dục tri thế thượng đao binh kiếp,
Thả thính đồ môn dạ bán thanh!
Dịch là:
"Ngàn năm oán hận ngập bát canh,
Oán sâu như biển hận khó tan.
Muốn biết vì sao có chiến tranh,
Hãy nghe lò thịt, lúc nửa đêm!"
Từ xưa đến nay có rất nhiều người hy sinh thân mạng kẻ khác để lợi ích cho chính mình, cam tâm giết hại kẻ khác để bồi dưỡng cho bản thân mình. Thế nên miếng thịt ở trong tô canh chứa chất lòng oán hận thâm sâu như biển cả. Ðời này qua đời khác sát hại lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau. Tất cả chúng sinh đều ham sống, sợ chết, song con người vẫn dùng thủ đoạn áp bức để tàn sát những kẻ yếu kém hơn mình.
Trong tâm thức của những con thú trước khi chết đã kết tinh lòng oán hận rất lớn, chúng chỉ muốn tìm cách báo thù, không có cách gì để thoa dịu ý tưởng cừu hận này được
Các bạn muốn biết trên thế giới, nguồn gốc của chiến tranh từ đâu ra? Thí dụ như chiến tranh Việt Nam hay là hiện tại chiến tranh giữa Á Căn Ðình và Anh Quốc? Ðều là do nghiệp sát quá nặng, quá sâu, cho nên mới dùng phi cơ, đại pháo, thiết hạm, thủy lôi để hủy diệt nhau! Nếu ban đêm mình lắng nghe nơi nhà người đồ tể tiếng kêu la rên xiết của con heo, con bò hay con dê xin cứu mạng, thì mình sẽ biết được nguyên nhân của chiến tranh ở đâu mà ra. Có bài thơ rằng:
"Nhục" tự lý biên lưỡng cá nhân,
Lý biên trác trước ngoại biên nhân.
Chúng sanh hoàn thực chúng sanh nhục,
Tử tế tư lượng nhân thực nhân!"
Dịch là:
"Trong chữ "nhục"gồm có hai người,
Người ở trong dòm người ở ngoài,
Chúng sanh lại ăn thịt chúng sanh,
Suy nghĩ kỹ là người ăn người."
Tiếng Trung Hoa, chữ "nhục" 肉, nghiã là thịt, gồm có chữ "khẩu" 口 tức là cái miệng mở ra, và hai chữ "nhân" 人tức là hai người: ở bên trong có một người và ở bên ngoài có một người. Người ở bên ngoài chờ người bên trong. Người ở ngoài muốn đi vô nhưng không vô được, người ở trong muốn chui ra ngoài nhưng ra không nổi là vì người bên ngoài đứng cản, không cho anh ta chạy thoát. Nên chữ "nhục" này chính là một kẻ ăn thịt và một kẻ bị ăn thịt. Kẻ ăn thịt thì ở bên ngoài, và là một con người. Kẻ bị ăn thịt thì ở bên trong và cũng là một con người, nhưng y đã biến thành súc sinh, lại còn bị chận không cho chạy ra, chạy lên cũng không được, chạy xuống cũng không xong, như là bị vây khốn, không chạy thoát được. Tuy là miệng mở khá rộng nhưng vì người bên ngoài đã chận, nên kẻ bên trong không thể chạy khỏi vòng vây.
Vòng vây này có thể là chuồng dê, chuồng heo, hay là chuồng bò, chuồng trâu. Người bị ăn thịt thì ở trong chuồng mà người ăn thịt thì ở bên ngoài chận không cho ra. Vì sao mà chận không cho anh ta ra? Là bởi vì muốn ăn thịt anh ta! Người bị ăn thịt và người ăn thịt có một mối quan hệ: đó chính là sự oán hận không thể nào hòa giải được!
Con người là chúng sinh, miếng thịt mình ăn cũng là chúng sinh. Hễ là động vật, là dê, là trâu, là gà, là ngựa, là chó, là heo v.v... đều là một loại chúng sinh cả. Nếu có kẻ nói rằng những thứ động vật này do trời sinh ra để người ăn, như vậy thì người sinh ra để ai ăn? Bởi vậy trời sinh động vật không nhất định là để cho người ăn, bất quá bởi vì con người ỷ mình trí óc cao minh nên mới ăn thịt động vật. Do đó, sự quan hệ ăn thịt này, nếu nghĩ cho kỹ thì chính là người ăn thịt người! Nếu nói rằng người ăn thịt người, thì thử hỏi xem kẻ bị ăn thịt, (tức là bây giờ đã biến thành dê, thành heo, thành ngựa v.v...) đối với mình có quan hệ như thế nào?
Trong Kinh Lăng Nghiêm có nói rằng: "Con dê trở lại biến làm người." Con dê mà có thể biến làm người thì tất cả động vật khác cũng có thể biến làm người, cũng như là mình cải đầu hoán diện, thay đổi bộ mặt thôi, mà mình không biết loài thú vật đó là ai. Các vị có biết chăng những thứ động vật dê, trâu, heo, gà,... đó không chừng đều là bà con quyến thuộc, là họ hàng thân thích của mình? Mối quan hệ đó, nói xa xôi như vậy, chớ nói gần hơn, thì chúng nó biết đâu chính là cha mẹ mình kiếp trước, hoặc là cha mẹ mình kiếp này, hay là cha mẹ không biết bao nhiêu kiếp về trước! Nghĩ như vậy, thì nếu ăn thịt cha mẹ, thì thật là bất hiếu. Cho nên nghĩ kỹ thì mới biết rằng ăn thịt động vật chính là người ăn thịt người vậy!
Người mà ăn thịt heo thì con heo có thể sẽ biến thành người. Khi heo thành người, nó lại ăn thịt heo do người kia biến thành. Nhân duyên cứ luân chuyển mãi, hỗ tương ăn thịt lẫn nhau: mình ăn nó, nó ăn mình. Do đó cừu hận càng ngày càng sâu; cừu hận càng sâu thì càng muốn ăn thịt; tánh thích ăn đồ ngon là do oan nghiệp dẫn dắt, làm mình cảm thấy hợp lý khi giết sinh mạng của kẻ khác để bổ trợ cho sinh mạng của chính mình!
Nếu các vị không tin thì tôi kể cho nghe một chuyện có thật như vầy: Vào thời vua Lương Võ Ðế thì Phật Giáo hết sức hưng thạnh. Lúc bấy giờ có một vị tên là Chí Công, là một người đã giác ngộ rồi (Minh Nhãn Thiện Tri Thức). Ngài có thể biết được tiền nhân hậu quả mọi sự. Thời bấy giờ Phật Giáo đi tới chỗ các Thầy chỉ đi tụng niệm cho người đời. Gia đình nào có chuyện vui chuyện buồn gì cũng mời các Thầy tới tụng kinh kiết tường, tụng chú kiết tường. Có lần, một nhà giàu nọ làm đám cưới cho con gái nên mới mời ngài Chí Công tới để tụng kinh cầu phước. Bởi vì Phật Pháp không ra ngoài pháp thế gian, nên Tổ Sư cũng tùy thuận theo phong tục của người đời mà đáp ứng. Vừa đặt chân tới nhà, Ngài liếc nhìn và nói rằng: "Cổ quái! Cổ quái! Cháu lấy bà ngoại, Con gái ăn thịt mẹ, Con trai đập da bố, Heo, dê ngồi nơi ghế, Họ hàng nấu trong nồi, Chúng sanh lại tưng bừng, Ta thấy thật là khổ!
Ngài Chí Công nói: "Thật là 'cổ quái'!" Chuyện gì mà cổ quái? Ðó là cháu lấy bà ngoại của mình! Bởi vì khi đứa cháu vừa mới sinh thì bà ngoại nó bịnh. Lúc gần chết bà cầm tay thằng cháu này, nói rằng bà sợ không có ai lo lắng cho thằng nhỏ, tương lai ai là người giúp nó để thành gia lập nghiệp? Do vậy, lúc bà ngoại thở hơi cuối cùng thì tay vẫn nắm thằng cháu, quyến luyến không đành. Bà ngoại xuống âm phủ gặp vua Diêm La, mới khóc lóc cầu xin: "Diêm La Vương ơi! Xin Ngài ban cho tôi một việc: ỞƯ thế gian tôi có một đứa cháu nhỏ dại không ai săn sóc, xin Ngài cho tôi về lo cho nó được không? Vua Diêm La từ bi vô cùng, mới đáp lời thỉnh cầu, nói rằng: "Ðược, tốt lắm! Bà về lại trần gian săn sóc thằng nhỏ đi. Bà là bà ngoại của nó, bây giờ bà trở về làm vợ của nó, được chăng?"
Bà đó không thể làm chủ được nghiệp báo của mình cho nên đầu thai lên dương thế làm con gái. Ðứa con gái này lớn lên rồi lấy thằng cháu đó. Thật là cải đầu hoán diện, đổi mặt đổi mày mà thôi, như thử mặc bộ y phục mới không ai nhận biết được cả. Chỉ có Ngài Chí Công biết được chuyện đó, nên nói: "Cổ quái! Cổ quái! Cháu lấy bà ngoại."
Ngài Chí Công lại thấy đứa con gái nhỏ đang ăn miếng thịt heo nên nói rằng: "Con gái ăn thịt mẹ." Là vì mẹ đứa con gái này vốn làm đủ thứ ác nghiệp nặng nề nên chết rồi thì hóa kiếp làm heo; nay bị đồ tể giết, bị nấu làm món ăn ngon và bây giờ đứa con gái này ăn thịt mẹ của mình.
Khi Ngài thấy ở nơi sau vườn có đứa con trai đang cao hứng đập cái trống bằng da lừa, Ngài mới nói rằng: "Con trai đập da bố." Nghĩa là bố của thằng nhỏ này vì tạo nghiệp báo cho nên mới đầu thai làm con lừa, chết rồi bị người ta lột da làm trống; bây giờ đứa nhỏ này chẳng biết cha nó là miếng da làm thành trống, nên chỉ biết vui mừng thì đánh trống mà thôi.
Ngài Chí Công lại đi xuống nơi dãy ghế ngồi, nhìn qua thì thấy những kẻ ngồi đó toàn là trâu, bò, dê,... hồi xưa bị người ta ăn thịt, bây giờ biến thành người, làm bà con thân thuộc với nhau. Những loại thịt ở trong nồi đều là những bà con quyến thuộc của họ, nên ngài Chí Công nói rằng: "Quý vị tới đây tiệc tùng hết sức vui vẻ, hân hoan để chúc mừng ông chủ nhà làm đám cưới cho con. Sự thật, ta thấy thật là khổ! Người nào cũng ở trong luân hồi hỗ tương vay trả quả báo, tàn sát lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau; đó là nỗi khổ khó nói cho hết được."
Sau khi ngài Chí Công nói xong, có rất nhiều người hiểu, rồi phát tâm ăn chay, niệm Phật, tu hành.
Từ xưa đến nay nếu các vị không ăn thịt kẻ khác thì kẻ khác cũng không ăn thịt các vị. Có người nói: "Thầy nói thế nào đi nữa tôi cũng không tin." Nếu các vị không tin thì tôi cũng không có cách gì khác, cứ thí nghiệm thử xem sao!
thấy tỉ vui vẻ....................là thấy mầu xanh màu đỏ....................
Nếu bạn chịu khó nghe bé Như Ý thuyết giảng thì sẽ biết đạo đó thờ ai
Bản đầy đủ thời lượng 1 giờ
SVCZ YouTube Player
Bạn có đi học bao giờ chưa ? khi lên bảng trả bài cho thầy cô bạn có ăn nói lưu loát, diễn cảm, cuốn hút người nghe như cô bé 9 tuổi này được không ?
Cứ cho là có kịch bản đi. Nếu vậy đây là một diễn viên tài năng nhất trên thế giới đó bạn
Ghen tức đố kỵ với cả đứa bé thì thật là hết biết, hỡi ôi tính cách người Việt :crying:1
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''' ''''''''''''
Thời gian sẽ trả lời tất cả
Em không nghĩ bé ấy trả bài đâu, nếu có gọi là trả bài thì bé ấy cũng là người thuộc bài đến mức kinh khủng. Bài nói liên tục hơn 1 tiếng đồng hồ mà thuộc lòng rành rọt như vậy thì bé này cũng thuộc cỡ siêu nhân đó chị! Nếu có để ý và quan sát thì thấy bé Như Ý có nói năng diễn cảm nữa, vậy cho thêm điểm kể chuyện nữa hihihi.
Trên Youtube có vài Video Clip của bé, mỗi lần nói chuyện mỗi khác, để thuộc lòng hết các thứ này thì bé đã dư tiêu chuẩn để chúng ta cảm phục bé. Công tâm mà nói thì nên trân trọng người giỏi dù nhỏ tuổi hơn mình. Ý kiến em là thế!
Phật Giáo Hòa Hảo do Đức Huỳnh Giáo Chủ lập ra vào năm 1939, ở làng Hòa Hảo, nay là huyện Phú Tân, Tỉnh An Giang. Do tình trạng dân chúng khu vực Miền Tây Nam Bộ thời xưa đó có học vấn thấp do hầu hết là nông dân, nên chủ trương của Đức Huỳnh Giáo Chủ là Việt Hóa, thi hóa Kinh Điển của Phật Thích Ca, Ngài noi theo chính xác tư tưởng của Phật Giáo trong Pháp Học, lối sống thì noi theo Khổng Thánh Nho Gia, phục hồi các phong tục tập quán tốt đẹp của dân tộc, bài bác những hủ tục không hợp thời. Về Pháp Hành thì Phật Giáo Hòa Hảo thực hành theo Tịnh Độ Tông. Có thể xếp Phật Giáo Hòa Hảo vào Bắc Tông cũng đúng. Các quyển sách do Đức Huỳnh Giáo Chủ viết ra dựa theo Kinh Điển của Đức Phật Thích Ca, ngay chính Ngài còn khẳng định trong nhiều bài viết của Ngài rằng Ngài chỉ là một đệ tử của Phật Thích Ca như đại đa số chúng ta mà thôi, hầu hết bằng thể thơ lục bát hoặc thất ngôn để dân chúng dễ đọc, dễ thuộc. Đáp ứng thị hiếu nghiên cứu Phật Pháp của dân chúng bình dân vì thời ấy hầu hết Kinh Điển vẫn còn lưu giữ bằng Hán Việt nên bình dân nông thôn khó lòng tiếp cận.
Đức Huỳnh Giáo Chủ còn khích lệ khuyến nông trong miền Nam khi Miền Bắc chết đói để có thể tiếp tế cho dân đang đói ngoài Bắc, Ngài khuyến khích dân chúng xóa bỏ các thói quen làm đám tang tốn kém và kéo dài, mất công mất của. Đám tang đơn giản, thanh tịnh, cúng chay và cùng nhau cầu nguyện cho người quá cố. Không đốt vàng mã không cúng cô hồn, không cúng bái thần thánh, mà đem tiền bố thí cho người nghèo, làm phúc lợi xã hội. ... nói chung đây là 1 cuộc cải cách lối sống và tôn giáo cho vùng quê Miền Tây hoang dã thời xưa.
CÓ người hỏi vì sao đã có Phật Giáo rồi mà còn lập ra Đạo mới làm gì, lý do là vì Miền Tây lúc xưa không có các bậc chân tu, là vùng hoang sơ và tao loạn, dân trí thì thấp, ... có nhiều điều kiện bất lợi để Phật Giáo tiếp cận vào Miền Tây và là nhiều lợi điểm để Phật Giáo Hòa Hảo phát xuất. Dù Đạo nào thì cũng tốt nếu Đạo đó làm lợi ích cho quần sanh. Phật Giáo Hòa Hảo chủ trương không thờ cúng rườm ra, chỉ thờ 1 tấm vải màu nâu, thể hiện Tam Bảo và thế giới đại đồng, lý do là khi pha tất cả các màu vào nhau thì sẽ ra màu nâu. Do vai trò to lớn của Đức Huỳnh Giáo Chủ và lòng tôn kính đến Ngài còn quá mạnh mẽ trong tín đồ nên thường chỉ thấy hình ảnh của Ngài, hình tượng để thờ thì chỉ có trần dà nên chỉ thấy có hình ảnh của Ngài mà thôi. Chút hiểu biết nong cạn của em xin cống hiến để chúng ta hiểu rõ và mở rộng tâm hồn, tu hành là rộng mở, tuy không theo tôn giáo hay dòng phái khác nhưng thể hiện sự tôn trọng người khác mới là người lịch sự và có học thức có văn hóa. Em chỉ muốn mọi người có hiểu biết và xử sự sao cho có hợp lý, để tự khẳng định nhân phẩm của mình.
Đó là những gì em biết về Phật Giáo Hòa Hảo và về Đức Huỳnh Giáo Chủ. Thật không thể ngẫu nhiên mà có nhiều người theo tôn giáo này và cho tới ngày nay vẫn có nhiều người noi theo. Cái gì cũng cần có thời gian, đúng như lời của 1 vị nào đó nói trước đây. Hãy để thời gian trả lời sự thật hay giả dối nhé! Đừng vội phán đoán mà làm tổn đức của mình, Thần Khẩu Hại Xác Phàm thì tội nghiệp cho mình. Em xin có chút ý kiến như vậy!
Kính chào các đão hửu và Các Bật trí giã tu hành!
- Xem video mà thấy cô bé thuyết pháp rất hay, có trí tuệ tốt, nội thuộc các đời kế thừa của Phật Thích Ca đọc vanh vách là thấy tuyệt vời rồi.
- Qua tướng mạo của cô bé: voluongtamphap xin mạo muội đánh giá như sau: Cô bé có khả năng thông tuệ rất cao khi xét về thượng đình, cũng là người rộng mở bao dung. Bước vào trung niên có một sự nghiệp vẽ vang là người nổi tiếng được mọi người biết đến, giọng nói chính là thanh, có sức thuyết phục cao, người này học về thôi miên nội 3 năm thành tựu, cũng là người rất nguy hiểm, nếu hướng bé về chính đạo thì nhiều người được phước, nếu đi sai hậu quả khó lường.
- Nam mô a di đà phật , thiện tai.Chúc bé tu tập tinh tấn là người rất hữu ích cho xã hội
Cô bé có kiến thức khá sâu , sự tự tin trước đám đông hiếm có .
Còn về quan niệm chay mặn .
Người ăn thịt không sát sinh . Chỉ có người giết thịt mới sát sinh .
Bác zelda thật công bằng, tán thán tinh thần "chơi đẹp" của bác. Lần đầu tiên cháu thấy cánh hữu của bác có đơn cử là bác là có tinh thần chơi đẹp. Hoan hô bác zelda lần nữa! Còn chuyện ăn thịt ăn chay thì thôi, bàn làm chi, chỉ có thêm chuyện rắc rối tranh cãi mà thôi.
Nam Tông tuy không ăn chay nhưng cũng có nhiều vị chứng đắc, tất nhiên cũng có vị chưa chứng đắc.
Bắc Tông tuy nói mình ăn chay nhưng cũng vẫn có người chưa chứng đắc, cũng có nhiều người chứng đắc.
Tu hành cốt ở đào luyện tâm chứ chuyện ăn uống, cháu nghĩ nó cũng chỉ là rìa rìa bên ngoài mà thôi.
Thôi thì cứ công bình mà nhìn nhận mọi chuyện nhe quý vị, cũng bỏ qua cho cháu có nói gì sai nhé!
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Kính thưa ông Út, bà Út, đại diện cho gia đình, cũng là chủ sự cho ngày lễ giỗ kỉ niệm hôm nay.
Và cùng kính đến….
Nhân hôm nay cũng là ngày lễ giỗ kỉ niệm cho người thân của ông Út mà con cũng được có cái duyên lành và diễm phúc được trở về mái ấm đạo tràng này để cùng trao đổi, tâm sự với quý cô bác một vài nét về đạo pháp.
Để mình ngồi lại bên nhau tìm hiểu nghĩa, thực hành đó rồi làm theo, để một ngày mai này mình có thể thành tựu đạo quả.
Như Đức Thầy tôn kính của chúng ta đã nhắc nhở:
“Ta yêu chúng viết ra giảng kệ
Khuyên tăng đồ cùng các tín đồ
Nghe cạn lời mà chớ có mờ hồ
Tìm hiểu nghĩa làm theo đắc đạo.”
Như quý cô bác cũng đã biết đó.
Quý cô bác mình hỏi ở ngoài đời thì thường thấy, nhà nông người ta gặp nhau thì bàn bạc việc lúa thóc, mùa màng.
- Canh tác như thế nào để cho các khoảng ruộng của mình đạt năng suất cao ?
Còn những người lập ra vườn cây ăn trái, hễ gặp nhau thì học hỏi kinh nghiệm, nâng cao kiến thức về việc gieo trồng lai giống.
- Mùa đông xuân làm như thế nào, rồi mùa hè thu làm như thế nào ?
Còn những nhà làm ăn kinh tế lớn hơn nữa, người ta còn thấy xa hiểu rộng.
Tìm đủ mọi cách khéo léo, mọi phương lược để phát huy và đẩy mạnh công việc của mình.
Thế nên, hàng năm đã thu nhập vào một số lợi nhuận lớn, vài trăm triệu hay vài tỷ gì đó.
Cũng như thế đối với người hiểu đạo, tu hành.
Mỗi lần mình gặp nhau đó quý cô bác, là một cơ hội tốt mình ngồi lại bên nhau để trao đổi Phật pháp, sách tấn tu hành, hầu sớm đạt được kết quả mình mong muốn là thành Phật độ sanh.
Như quý cô bác cũng đã biết.
Đạo Phật có vào thế kỉ thứ 6 (năm 624) trước Tây lịch, chính là do thái tử Sĩ Đạt Ta.
Ngài lìa bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp, con ngoan, xuất gia, vào rừng khổ lâm hạnh tu hành.
Trải qua 5 năm tầm học các đạo, 6 năm ngồi thiền định dưới cội cây bồ đề.
Sau 49 ngày nhập đại định, khi sao mai vừa mọc, chân trời ửng hồng, bức màn vô minh bị xé toạt, ánh sáng đại ngộ chiếu loà, khi ấy Ngài đã tự biết mình đã thành phật, hiệu là Thích Ca Mâu Ni.
Suốt 49 năm thuyết pháp độ đời, đến 80 tuổi Đức Phật vào Niết Bàn.
Sự truyền thừa phật pháp có 33 đời Tổ.
Từ vị Tổ thứ nhất là Tổ Ma-Ha-Ca-Diếp, đến Tổ A-Nan, Tổ Thương-Na-Hòa-Tu, Tổ Ưu-Ba-Cúc-Đa, Tổ Đề-Đa-Ca, Tổ Di-Dá-Ca, Tổ Bà-Tu-Mật, Tổ Phật-Đà-Nan-Đề, Tổ Phục-Đà-Mật-Đa, Tổ Hiếp-Tôn-Giả, Tổ Phú-Na-Dạ-Xa, Tổ Mã-Minh, Tổ Ca-Tỳ-Ma-La, Tổ Long-Thọ, Tổ Ca-Na-Đề-Bà, Tổ La-Hầu-La-Đa, Tổ Tăng-Già-Nan-Đề, Tổ Già-Da-Xá-Đa, Tổ Cưu-Ma-La-Đa, Tổ Xà-Dạ-Đa, Tổ Bà-Tu-Bàn-Đầu, Tổ Ma-Noa-La, Tổ Hạc-Lặc-Na, Tổ Sư-Tử, Tổ Bà-Xá-Tư-Đa, Tổ Bất-Như-Mật-Đa, Tổ Bát-Nhã-Đa-La, Tổ Bồ-Đề-Đạt-Ma.
Đến Tổ Bồ-Đề-Đạt-Ma là vị Tổ thứ 28, từ bên Ấn Độ, Ngài đã phi lao sang Trung Hoa, truyền thừa Phật pháp đến Tổ Huệ-Khả, Tổ Tăng-Xán, Tổ Đạo-Tín, Tổ Hoằng-Nhẫn, đến Đức Lục Tổ Huệ-Năng, là sau Tây lịch năm 638 đến năm 713, là vị Tổ cuối cùng trong 33 đời Tổ. Ngài đã bất truyền y bát.
Mãi đến năm Kỷ Dậu (1849), tại tỉnh An Giang, Phật Thầy Tây An ra đời, hướng dẫn chúng sanh tu hành, đến năm Bính Thìn ( 1856 ) Phật Thầy viên tịch.
Sự truyền thừa phật pháp, mãi đến năm Kỷ Mão (1939) Đức Thầy ra đời, nhằm thời kì mạt pháp, căn tánh của chúng sanh chậm lụt, không thể khai thị ngộ nhập, trực chỉ chơn tâm, kiến tánh thành Phật, như 33 vị Tổ trước được.
Nếu tính từ Đức Lục Tổ Huệ Năng bất truyền y bát (năm 713), đến khi Đức Thầy ra đời mở Đạo (1939) tổng cộng là 1.226 năm.
Trong khoảng thời gian trên một ngàn năm ấy, các bậc tiền đức đã than rằng
“ Xuất gia như ngưu mao, đắc đạo như thố giác.”
Nghĩa là:
Người xuất gia nhiều như lông trâu, còn tu hành đắc đạo hiếm như sừng thỏ.
Quý cô bác mình biết, thỏ đâu có sừng, phải không?
Mà cái này, thỏ có sừng, nghĩa là hiếm dữ lắm mới có.
Như Đức Thầy cũng đã xác nhận điều ấy:
“…Từ ngàn xưa Phật-pháp gài then,
Nên ít kẻ tu-hành đắc đạo…”
Hay là:
“…Cả ngàn năm nhơn tâm xao-xuyến,
Sao tu hoài chẳng thấy ai thành.
Bởi chữ tu liền với chữ hành,
Hành bất chánh người đời mới nói…”
Ngài cũng không ngớt kêu gọi mọi người:
“…Nhìn Phật-giáo mà tìm cái lý,
Coi tại sao ta phải tu-hành…”
Thế nên, hôm nay con xin được trình bày với quý ông bà cô bác, qua một chủ đề:
“Tìm hiểu hai chữ TU HÀNH trong giáo lý Phật Giáo Hòa Hảo.”
- Con xin thỉnh ý quý ông bà cô bác, có thống nhất cho con trao đổi với chủ đề trên không ạ ?
(tiếng vỗ tay)
- Dạ, con cám ơn quý cô bác!
Để thuận tiện, trong lúc trình bày con tạm phân ra một vài chi tiết sau đây:
Trước nhất, chúng ta tìm hiểu 2 chữ TU HÀNH nghĩa là gì?
Kế đến, NHỮNG ĐIỀU CẦN THỰC HIỆN trong việc TU HÀNH.
Sau cùng, LỢI ÍCH của việc TU HÀNH.
Giờ đây, xin kính mời quý Ông bà cô bác và chư đồng đạo cùng con để lần lượt tìm hiểu qua giáo lý siêu thượng của Đức Thầy.
Kính thưa quý cô bác!
TU-HÀNH NGHĨA LÀ GÌ?
Chữ Tu: nghĩa chính là Trau sửa.
Chữ Hành: nghĩa là Làm theo.
Vậy Tu Hành: là trau sửa thân tâm, phù hợp với đạo lý, chơn lý và làm đúng theo lời chỉ dạy chơn chánh của đấng Giáo Chủ trong một Tôn giáo.
Như các bậc cổ đức có giải thích rằng :
“ Tu giả tu tâm hướng đạo. Hành giả hành thiện quy chơn”
chữ Tu: nghĩa là trau-sửa cái tâm hướng về cái đạo.
Chữ Hành: Nghĩa là làm lành hướng về lý nhất chơn.
Như trong mục để tóc, Đức Thầy có dạy:
“….Nếu để tóc mà không trau tâm sửa tánh thì chẳng phải là kẻ tu-hành….”
từ trc tới h chưa có con bé nào có thể làm dc như vậy :)) đúng là thiên tài
NHỮNG ĐIỀU CẦN THỰC-HIỆN TRONG VIỆC TU-HÀNH.
Trước nhất, là phải có HẠNH GIỚI TRƯỜNG CHAY.
Hạnh giới trường chay là căn bản đầu tiên, để chứng minh rằng vị ấy đã phát tâm giác ngộ tu hành theo Đạo.
Vì phần đông, nghe nói đến ăn chay người ta rất sợ, mà thật vậy ăn chay cũng không phải là dễ.
Vì từ trước đến giờ chúng ta đã quen dùng thực phẩm là các sinh mạng của động vật, nên nay mà chuyển qua dùng rau quả hay là ngũ cốc, thì việc ấy vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu mình làm được thì người trên thế gian này nhìn chúng ta ở một góc độ đầy lòng khả kính, và các loài chim muông cũng không sanh lòng lo sợ khi ta đến gần chúng.
Thế nên đó quý cô bác, TU HÀNH, cái căn bản đầu tiên là mình phải dùng chay, không nên sát giết những loài vật kém trí tuệ hơn mình.
Nếu mà mình làm được như thế, thì khắp cả năm châu này sẽ được thái bình an lạc.
Đến đây, con nhớ lại 1 câu chuyện, mở ngoặc chút xíu nha quý cô bác.
Vào mùa thu Kỷ Mão (1939), khi Đức Thầy ra mở Đạo, Ngài dạy
“chay 4 bữa, ấy là quy tắc”.
Thế nên có 1 số đồng đạo đã quy y với Đức Thầy rồi nhưng mà trong những ngày chay lạt còn bắt cá linh theo dòng nước đổ. Người ta làm đáy đó quý cô bác.
Thì Đức Thầy, Ngài không hiểu tại sao tín đồ đã quy y rồi mà sao còn làm những hành động mà ác độc trong những ngày chay lạt như vậy. Nên Ngài muốn cải thiện cho các tín đồ là không làm những việc ấy nữa.
Nhân 1 hôm, các đồng đạo lại nghe Thầy thuyết pháp. Sau giờ thuyết giáo, Ngài mới hướng mặt về số người làm đáy hỏi:
- Hôm nay quý ông ăn chay hay ăn mặn?
Các vị ấy đều trả lời:
- Dạ thưa, hôm nay chúng con ăn chay.
Đức Thầy nói:
- Từ đây trở về sau tôi cho phép các ông được dùng mặn!
Khi đó, các vị này mới hững hờ, lo sợ nhìn Thầy. Lúc đó, Thầy mới ung dung giải thích. Thầy nói:
- Thà mấy ông dùng mặn đi, chỉ tốn vài cân cá thôi. Còn này đó, mấy ông làm đáy trong những ngày chay lạt tốn rất là nhiều sinh mạng. Thế nên, tôi cho phép các ông được dùng mặn đó. Nhưng không được phép sát hại sinh linh trong những ngày chay lạt nữa.
Khi đó, các vị này mới hiểu được, mới nói với Thầy:
- Dạ bạch Thầy, từ đây trở về sau chúng con không còn làm đáy nữa, và quyết chí tu hành theo Thầy.
Kính thưa quý cô bác, theo thông thường bây giờ đó, ăn chay, theo quan niệm của các tôn giáo.
Có tôn giáo người ta quan niệm ăn chay cử 12 con giáp.
Hay ăn chay chỉ được quyền ăn những sinh vật sống ở dưới nước, có máu lạnh, như con tôm, cua, ốc, lươn, trạch,…Không được quyền ăn những sinh vật sống trên đất, có máu nóng như là con heo, gà, vịt, v.v..
Người ta quan niệm vậy đó.
Nhưng mà, các vị ấy ăn chay sao, con không biết. Nhưng mà con ăn chay theo lời Thầy. Là ăn chay như vầy nè quý cô bác.
Thôi con mở ngoặc nữa nha. Tại trưa rồi, kể chuyện nhiều, ít buồn ngủ.
Có 1 vị này từ Ba Trúc, Tri Tôn đến viếng Đức Thầy và thưa Thầy:
- Thưa ông Tư, sao tôi thấy đức bổn sư ở Ba Trúc dạy đệ tử, ăn chay phải cử tới 12 con giáp. Còn sao Ngài dạy tín đồ là ăn chay, trong điều răn cấm thứ năm, chỉ không ăn thịt, cá và chỉ kiêng cử có 3 con thôi.
Điều thứ năm, ta chẳng nên sát sinh hại vật, là không sát sanh hại vật, nhưng mà cử 3 con.
Cử 3 con là biết con gì không thưa quý cô bác?
- Trâu, chó, bò.
Trâu, chó, bò là 3 con không được quyền ăn.
Lúc đó, Đức Thầy mới ung dung giải thích. Lúc đó Thầy nói:
- Tại người mới tu phải cử 3 đến 4 con. Còn người tu lâu cử có 2 con à.
Nghe Đức Thầy trả lời như vậy lại càng thắc mắc, liền hỏi:
- Thưa ông Tư, sao người tu lâu cử có 2 con thôi?
Đức Thầy mới trả lời:
- Người tu lâu cử có 2 con. Một, là con đẻ trứng không được ăn. Hai, là con đẻ con không được dùng.
Kính thưa quý cô bác, 1 hôm có ngồi nói chuyện với ông chú này.
Ông mới hỏi cháu ăn chay trường lâu chưa?
Con nói con không có ăn chay trường.
Rồi ổng mới hỏi vậy chứ con không ăn chay trường sao con quy y, sao con tu được.
Con nói tại vì Thầy dạy đó. Con quy y theo đạo Phật giáo Hòa Hảo. Đức Giáo chủ dạy ăn chay cử có 2 con à, con đẻ con với con đẻ trứng không có ăn.
Lúc đó, ông ngồi ngẫm nghĩ rồi nói: Vậy là mày ăn chay trường luôn rồi!
Nói hổng biết phải ăn chay trường hay không mà con cử có 2 con à, còn con còn lại ăn hết!
Quý cô bác mình thấy con nào mà nó hổng đẻ con hoặc đẻ trứng không?
Thế nên cái căn bản đầu tiên là mình phải dùng chay nha.
Như Đức Thầy đã dạy tín đồ:
“Phận tu-hành đạm-bạc rau tương,
Miễn cầu được an-khương bốn bể”