Các vị chân nhân có thể thành tâm cầu khấn bảo hộ tu luyện, tu luyện thăng tiến nhanh chóng, gồm: Đàm Xứ Đoan, Lưu Xứ Huyền, Vương Xứ Nhất, Hách Đại Thông, Tôn Bất Nhị.
Printable View
Các vị chân nhân có thể thành tâm cầu khấn bảo hộ tu luyện, tu luyện thăng tiến nhanh chóng, gồm: Đàm Xứ Đoan, Lưu Xứ Huyền, Vương Xứ Nhất, Hách Đại Thông, Tôn Bất Nhị.
Đạo gia tu luyện cố sự: Vương Xứ Nhất
Cao nhân Vương Trùng Dương của Đạo gia có một đệ tử tên là Vương Xứ Nhất. Vương Xứ Nhất, đạo hiệu Ngọc Dương Tử, là người Ninh Hải Đông Mâu. Mẹ ông, Chu Thị, khi sinh ông từng nằm mơ thấy có đám mây đỏ quấn lên thân mình. Vương Xứ Nhất mồ côi cha từ nhỏ, rất hiếu thảo với mẹ. Năm lên 7 tuổi, ông trải qua hiện tượng nguyên thần ly thể, đột nhiên chóng mặt ngã xuống, rất lâu sau mới tỉnh lại, từ đó hướng về tu luyện.
Đến tuổi trưởng thành, Vương Xứ Nhất được người ta đề nghị kết thông gia; Vương Xứ Nhất chỉ cười trừ không ưng thuận; mẹ của ông là Chu Thị cũng không ép ông. Năm Đại Định thứ 8 Kim Thế Tông (năm 1168 SCN), Vương Xứ Nhất gặp được Vương Trùng Dương, và bái ông làm sư phụ. Mẹ Vương Xứ Nhất là Chu Thị cũng có ý nguyện bái Vương Trùng Dương làm sư phụ để học Đạo. Vương Trùng Dương biết bà là người trinh khiết, ban cho bà tên Đức Thanh, hiệu Huyền Tĩnh Tản Nhân; từ đó cả hai mẹ con đều là đệ tử của Vương Trùng Dương.
Sau khi bái sư, Vương Xứ Nhất đứng vào hàng tả hữu của Vương Trùng Dương, được truyền thụ Đạo Pháp. Một ngày nọ, Vương Trùng Dương gọi ông đến và nói: “Động Vân Quang, núi Thiết Tra ở huyện Văn Đăng là nơi con trèo lên; con có thể đến đó ở, không được giải đãi”. Vương Xứ Nhất sau đó cáo từ, quy ẩn tu luyện trong động Vân Quang. Trong quá trình tu luyện, Vương Xứ Nhất khổ luyện trạm trang, thường đứng bất động mấy ngày liền trên sườn núi. Người ta đều gọi ông là “Thiết Cước Tiên Nhân”. Ông ở động Vân Quang tu luyện ròng rã suốt 9 năm, Khưu Xứ Cơ từng tặng ông bài thơ: “Cửu hạ nghênh dương lập, Tam đông bão tuyết miên”, nghĩa là “Chín mùa Hạ đứng đón Mặt trời, Ba mùa Đông ngủ trong bão tuyết”.
Vào năm Đại Định thứ 17 (năm 1187 SCN), Kim Thế Tông sau khi nghe được sự tích về Vương Xứ Nhất đã sai sứ mời ông vào cung, thiết đãi ông rất cung kính. Đến năm sau, Hoàng Đế lại triệu kiến Vương Xứ Nhất, thưởng vàng bạc lụa là còn nhiều hơn, nhưng Vương Xứ Nhất đều từ chối không nhận. Lúc ấy có ác nhân tật đố ông, bịa đặt trước mặt Hoàng Đế rằng: “Vương Xứ Nhất không phải là người đắc Đạo, có thể dùng cách nhử ông ta uống rượu độc để phân rõ thật giả”. Lúc ấy Vương Xứ Nhất dùng thần thông hiểu thấu âm mưu của ác nhân, vì thế trước khi dự triệu đã lệnh sẵn người đào ao đổ nước; đến khi dự triệu, Vương Xứ Nhất cầm chén uống cạn rượu độc; sau khi trở về mới xuống ao vận công bài độc, thậm chí khiến nước ao cũng sôi lên sùng sục. Kim Thế Tông sau khi biết được thần tích bài độc của ông, cứ cảm thán mãi không thôi.
Vào năm Thái Hòa thứ 3 Kim Chương Tông (năm 1203 SCN), mẫu thân Vương Xứ Nhất qua đời; trước khi qua đời bà nói: “Không tham sống, không sợ chết” rồi tạ thế. Lúc ấy người ta ngửi thấy mùi hương thơm ngát, kèm theo tiếng đàn sáo thần tiên thanh nhã du dương.
Năm Thái Hòa thứ 7 (năm 1207 SCN), Vương Xứ Nhất ở tại Thánh Thủy Ngọc Hư quán. Đương thời trước thủy động có một phiến đá lớn nghiêng đến mấy trượng, ai nhìn cũng thấy sợ hãi; người ta bàn bạc đập bỏ nó đi, dùng chùy để đập, nhưng mấy ngày cũng không suy suyển phân nào. Sau khi Vương Xứ Nhất đến, ông dùng chùy đập ba cái vào tảng đá, tiếng nổ như sấm, tảng đá rơi sập xuống. Đám khói tím che khắp động đá, ba ngày sau mới tản hết. Kể từ đó, Vương Xứ Nhất còn nhiều lần hiển hiện thần tích.
Ví dụ khi Vương Xứ Nhất đến huyện Phúc Sơn, thấy có người chết sắp mai táng, ông bèn ghé vào tai người chết, nói: “Địa phủ không được thu”; trong chốc lát người ấy cải tử hoàn sinh, ăn uống như thường. Đến khi con cái người ấy đem tài vật cảm tạ, Vương Xứ Nhất chỉ mỉm cười phẩy tay áo mà đi.
Ngày 23 tháng 4 năm 1217 SCN, Vương Xứ Nhất nói với môn đồ: “Quần tiên đã hẹn ta rồi”. Sau đó tắm rửa đội mũ, đốt hương lễ thập phương, rồi lấy bút viết mấy câu thơ:
Nhảy xuất càn khôn quyền tạo hóa,
Thần quang sáng chói khắp chư thiên.
Phiêu phiêu cưỡi hạc siêu Tam giới,
Mừng được kim thư Ngọc Đế tuyên.
Viết xong bình an ly thế, lúc ấy ánh sáng tràn vào sơn cốc, khí lành phủ khắp thung lũng. Về sau, vào năm Chí Nguyên thứ 6, Nguyên Thế Tổ truy phong Vương Xứ Nhất là “Ngọc Dương Thế Huyền Quảng Độ Chân Nhân”. Năm Chí Đại thứ 3, Nguyên Vũ Tông tiến thêm một bước nữa, phong Vương Xứ Nhất là “Ngọc Dương Thế Huyền Quảng Từ Phổ Độ Chân Quân”.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../24/60734.html
Đạo gia tu luyện cố sự: Đàm Xứ Đoan đứng giữa tuyết cầu kiến Vương Trùng Dương
Tương truyền một trong những đệ tử của Vương Trùng Dương là Đàm Xứ Đoan, khi còn ở tại người thường, có một lần uống rượu say ngã xuống mặt đất phủ đầy tuyết giữa cơn gió rét. Sau lần đó ông đi lại khó khăn, đến đâu thầy thuốc cũng nói rằng không có cách nào chữa trị. Cuối cùng, ông nghe nói Vương Trùng Dương Đạo Pháp cao thâm, nên mới đi tìm Vương Trùng Dương để bái kiến.
Chẳng ngờ Đàm Xứ Đoan khi đến nơi ở của Vương Trùng Dương thì gặp lúc bế môn, từ chối không cho khách vào nhà. Trước tình huống này, Đàm Xứ Đoan không hề quay đầu trở về, mà đứng ngoài cửa am một cách hết sức cung kính, mãi vẫn không đi, lấy đó để bày tỏ thành ý và thành tâm cung kính của mình. Hôm ấy đang là mùa Đông, trời dần dần tối, lại giữa lúc có trận tuyết lớn, Đàm Xứ Đoan vẫn cung kính y nguyên đứng đợi ngoài cửa. Ông đứng trong cơn bão tuyết như vậy cho tới tận giờ Tý (23 giờ đêm đến 1 giờ sáng); lúc ấy đột nhiên cuồng phong nổi lên mãnh liệt, cánh cửa am khép kín vậy mà bị gió đẩy mở toang.
Vương Trùng Dương lúc ấy đang ở trong am đợi thời cơ, khi thấy cửa am bị gió đẩy mở, biết cơ duyên của Đàm Xứ Đoan đã chín muồi rồi, mới ra đón đàm Xứ Đoan vào. Lúc ấy Đàm Xứ Đoan đã run lên cầm cập vì rét; Vương Trùng Dương bèn để ông ôm vào một bên chân mình. Khi ấy Đàm Xứ Đoan cảm thấy một luồng nhiệt đẩy vào cơ thể, một lúc sau mồ hôi đổ ra đầm đìa. Tiếp đó Vương Trùng Dương bảo Đàm Xứ Đoan hãy ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Xứ Đoan sau khi tỉnh dậy đã hoàn toàn quên mất bệnh tật của mình, chỉ một lòng muốn mau chóng đến bái tạ Vương Trùng Dương. Vừa bước mấy bước, ông mới phát hiện căn bệnh vốn quấy rầy và gây đau nhức cho mình nay đã hoàn toàn tiêu mất rồi. Ông lập tức đến trước mặt Vương Trùng Dương, phủ phục dưới đất khấu đầu lạy tạ, nguyện bái ông làm sư phụ. Vương Trùng Dương vui vẻ tiếp nhận ông, ban cho ông đạo hiệu “Trường Chân Tử”. Từ đó Đàm Xứ Đoan tinh tấn tu luyện, cuối cùng tu thành, được người đời gọi là một trong “Toàn Chân Thất Tử”.
Đọc xong đoạn cố sự này, điều khiến tôi thán phục không phải là cách Vương Trùng Dương trị bệnh cho Đàm Xứ Đoan, trong lịch sử rất nhiều Giác Giả độ nhân đều đã từng trị bệnh cho con người rồi; điều khiến tôi thực sự thán phục chính là sự thành tâm của Đàm Xứ Đoan khi bái kiến Vương Trùng Dương. Loại thành tâm này đã sớm siêu xuất khỏi thường nhân, là thành tâm đối với sư phụ; cuối cùng ông có thể tu thành cũng chẳng có gì là lạ. Tôi nghĩ rằng: Người tu luyện trong lịch sử mà còn làm được như vậy, thì người tu luyện chúng ta ngày hôm nay, nhất định phải lấy thái độ kính Sư kính Pháp cung kính nhất, kiền thành nhất, khiêm tốn nhất, toàn tâm toàn ý nhất để đối đãi với Sư phụ và Đại Pháp.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../11/60455.html
Đạo gia tu luyện cố sự: Vương Trùng Dương hóa độ Hác Đại Thông
Nghe nói cao nhân Đạo gia Vương Trùng Dương từng đến Đăng Châu, tỉnh Sơn Đông truyền Đạo, ở nơi đó có một cá nhân tên là Hác Đại Thông. Vương Trùng Dương dùng Pháp lực quan sát biết được Hác Đại Thông là người hữu duyên, nên mới quyết định hóa độ ông.
Thế là Vương Trùng Dương lựa cơ hội lúc Hác Đại Thông đang uống rượu trong tửu điếm, bèn đi đến trước mặt ông, ngồi quay lưng về phía ông. Hác Đại Thông thấy vị đạo trưởng này hành vi thật mười phần kỳ dị, không hiểu nổi nên mới hỏi: “Đạo trưởng cớ chi ngồi quay lưng về phía tôi? Xin ngài quay đầu lại cho.”
Vương Trùng Dương lập tức lên tiếng: “Tại sao ngươi không tự mình quay đầu lại đi?” Hác Đại Thông nghe đạo trưởng nói xong, mới thình lình ngộ ra: đạo trưởng là đến để độ ta, thế là lập tức chạy đến trước mặt Vương Trùng Dương quỳ bái. Vương Trùng Dương liền thu ông làm đồ đệ, ban cho đạo hiệu là “Điềm Nhiên Tử”.
Sau khi đọc xong đoạn cố sự này, tôi nghĩ: Hác Đại Thông ngộ tính quả thực rất tốt, chỉ một câu nói là đã được rồi. Chẳng qua đoạn cố sự trên thuyết minh rằng: trong quá khứ rất nhiều người tu Đạo khi thu đồ đệ thì thường không nói rõ ra, chỉ nói đôi câu vài lời để kiểm tra ngộ tính, tu luyện trong quá khứ quả thực rất khó khăn.
Đạo gia tu luyện cố sự: Lưu Xứ Huyền bị Vương Mẫu quở trách vì chưa bỏ hết sắc tâm
Cao nhân Vương Trùng Dương của Đạo gia có một vị đệ tử tên là Lưu Xứ Huyền. Lưu Xứ Huyền, tự là Thông Diệu, hiệu là Trường Sinh, là người huyện Dịch, tỉnh Sơn Đông, sinh vào năm Thiệu Hưng thứ 22 thời Tống Cao Tông của Nam Tống (tức năm 1152 SCN). Năm Càn Đạo thứ 4 nhà Nam Tống, Tống Hiếu Tông bái Vương Trùng Dương Chân nhân làm sư phụ để được truyền thụ Đạo Pháp.
Sau này Lưu Xứ Huyền vân du tới Lạc Dương, ở trong một ngôi miếu thờ Thổ Địa tại nội thành. Đương thời Lưu Xứ Huyền vì để tu khẩu nên suốt 3 năm không nói câu nào, khi có người hỏi ông chỉ dùng tay ra dấu để ứng phó, người ta cho gì thì ăn nấy, không có gì ăn thì cũng không ăn xin. Thỉnh thoảng có người thấy ông tu khẩu không nói năng gì, bèn bỡn cợt nhục mạ ông, sau khi nghe xong ông vẫn ôn hòa nhã nhặn, tuyệt không hề mảy may phẫn nộ.
Cùng với sự khổ tu, công lực của ông càng ngày càng cao thâm. Một ngày nọ khi đang ngủ, nguyên thần ông ly thể lên Thiên đình, bay đến Cung Diêu Trì bái kiến Vương Mẫu. Lúc ấy ông thấy sau lưng Vương Mẫu có khoảng mười tiên nữ dung nhan mỹ diệu, thế gian ít gặp, thế là bèn sinh tâm ái mộ, không kìm nổi mới liếc trộm một cái. Vương Mẫu hỏi ông: “Ngươi liếc trộm họ, định muốn gì đây?”
Lưu Xứ Huyền thấy Vương Mẫu hỏi, tự biết mình thất lễ, sợ quá vội quỳ sụp xuống tạ tội: “Thần đột nhiên thấy họ nhảy múa điệu nghê thường, dải áo phất phơ, vô ý nhìn ngắm tiên nữ, kỳ thực không có ý gì khác. Nương nương từ thiện, kính mong nương nương khoan dung tha thứ.” Vương Mẫu nghe xong trách ông: “Sắc tướng chưa hết, cho dù kim đan thành tựu cũng không thể siêu phàm nhập thánh. Lại phải hạ xuống phàm gian, khổ tu khổ luyện.”
Tiên quan phụng mệnh Vương Mẫu dắt nguyên thần của Lưu Xứ Huyền về Nam Thiên Môn. Ông đang định cưỡi mây bay xuống, đột nhiên bị Tiên quan đẩy cho một cái, ngã té trở xuống, sau đó nhục nhân Lưu Xứ Huyền choàng tỉnh. Kể từ đó, Lưu Xứ Huyền quả nhiên tu luyện gian khổ một phen để vứt bỏ tâm sắc dục, cuối cùng công thành viên mãn, trở thành một trong “Toàn Chân thất tử”.
Đọc xong mẩu cố sự trên, bản thân tôi nghĩ thế này: Bởi vì lúc nguyên thần ly thể, Lưu Xứ Huyền nhìn trộm tiên nữ, nên mới bị Vương Mẫu khiển trách, rồi bị Tiên quan đẩy xuống nhân gian, từ đó thấy rằng người tu luyện không chỉ tuyệt đối không được quan hệ bất chính, mà còn cần triệt để loại bỏ hết thảy tâm sắc dục thì cuối cùng mới có thể tu thành.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../18/60607.html
Đạo gia tu luyện cố sự: Một niệm sai lầm làm mất cơ duyên tu Đạo
Gián Nghị Đại Phu Lý Nguyên, từng ẩn cư tại ngôi nhà tranh trên núi Tung Sơn tu Đạo. Một ngày đông lạnh lẽo nọ, ông nổi lửa sưởi ẩm. Đột nhiên một vị lão nhân đội chiếc mũ lớn trên đầu đến sưởi ấm cùng. Một lúc lâu sau, lão nhân hỏi Lý Nguyên: “Muốn cùng ta rời khỏi đây không? Ta biết ông là kẻ sĩ có chí khí”.
Lão nhân nói tiếp: “Ta là hoạn quan thời Tần, vì để tránh họa mà đắc được Đạo”. Nói xong cởi chiếc mũ ra, bộ râu dài xõa xuống, đúng là một cụ già tuổi tác rất cao niên. Lão nhân lại nói: “Đây đều là do ở trên núi thời gian lâu mà có đấy”.
Lý Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chuyện nhà tôi còn chưa xong, hoãn cho tôi mấy ngày được chăng?” Lão nhân vội đứng dậy nói: “Đây đúng là lòng thành của ông rồi!” Sau đó vội vã đi mất.
Lý Nguyên đuổi theo sau, nắm y phục lão nhân xin lỗi mấy lần, nhưng không thể ngăn lão nhân lại. Ngày hôm sau, Lý Nguyên tìm kiếm lão nhân, thì đã không thấy tung tích đâu nữa.
(Theo «Thái Bình Quảng Ký»)
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../18/21530.html
Cảm ơn huynh NhapLy rất nhiều.
Đệ hiểu ý rùi .
hix , sai 1 ly đi 1 km .
Dạy về niềm tin bạn ạ...tu gì cũng thế, đã có niềm tin thì phải theo tới cùng, phải thoát khỏi những ràng buộc, phải tin tưởng tuyệt đối và tâm không bị chi phối...đó là bước căn bản nhất trong mọi phép tu...dù là muốn thành Phật hay thành thánh đều phải biết tin tưởng, bỏ chấp, tâm không bị chi phối
Cái lày nhiều người đang cần nắm đó Pác thiên địa ạ!!!
Quý Đạo Hữu yêu quý Dễ thương
Bạn là ngừoi thông minh, nên nói một ý hiểu nhiều ý..mà thông minh quá trở nên vô minh vậy...dạy cũng chỉ là khái niệm
Quý Đạo Hữu nêu hoàn toàn đúng nhe
Mời xem lại nhe Bài này Rất Quý
Nguyên văn bởi nhaply
Đạo gia tu luyện cố sự: Một niệm sai lầm làm mất cơ duyên tu Đạo
Gián Nghị Đại Phu Lý Nguyên, từng ẩn cư tại ngôi nhà tranh trên núi Tung Sơn tu Đạo. Một ngày đông lạnh lẽo nọ, ông nổi lửa sưởi ẩm. Đột nhiên một vị lão nhân đội chiếc mũ lớn trên đầu đến sưởi ấm cùng. Một lúc lâu sau, lão nhân hỏi Lý Nguyên: “Muốn cùng ta rời khỏi đây không? Ta biết ông là kẻ sĩ có chí khí”.
Lão nhân nói tiếp: “Ta là hoạn quan thời Tần, vì để tránh họa mà đắc được Đạo”. Nói xong cởi chiếc mũ ra, bộ râu dài xõa xuống, đúng là một cụ già tuổi tác rất cao niên. Lão nhân lại nói: “Đây đều là do ở trên núi thời gian lâu mà có đấy”.
Lý Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chuyện nhà tôi còn chưa xong, hoãn cho tôi mấy ngày được chăng?” Lão nhân vội đứng dậy nói: “Đây đúng là lòng thành của ông rồi!” Sau đó vội vã đi mất.
Lý Nguyên đuổi theo sau, nắm y phục lão nhân xin lỗi mấy lần, nhưng không thể ngăn lão nhân lại. Ngày hôm sau, Lý Nguyên tìm kiếm lão nhân, thì đã không thấy tung tích đâu nữa.
(Theo «Thái Bình Quảng Ký»)
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../18/21530.html
Thật thông minh và hay suy luận
@Vuive : bạn trả lời dễ thương quá :D
Mình thấy đoạn của lý nguyên , có 2 vấn đề :
-- Thành tâm cầu đạo , chăm chỉ chuyên cần , thì minh sư tự tới để độ .
-- Cơ hội đến mà không chớp lấy , thì sẽ không lấy lại được , tuy nhiên suy nghĩ thoáng ra thì cơ hội đó mất , nhưng thành tâm cầu đạo , buông bỏ được , phá chấp thì cơ hội khác sẽ lại tới !
Phàm ai tu đạo giải thoát mà chưa buông bỏ , phá chấp thì đời cũng dở mà đạo cũng dở .
Cốt yếu vẫn là phải có minh sư !
Chủ yếu là do mình !
Thật thông minh và hay suy luận
.................................................. .................................................. ....
@Vuive : bạn trả lời dễ thương quá
Mình thấy đoạn của lý nguyên , có 2 vấn đề :
-- Thành tâm cầu đạo , chăm chỉ chuyên cần , thì minh sư tự tới để độ .
-- Cơ hội đến mà không chớp lấy , thì sẽ không lấy lại được , tuy nhiên suy nghĩ thoáng ra thì cơ hội đó mất , nhưng thành tâm cầu đạo , buông bỏ được , phá chấp thì cơ hội khác sẽ lại tới !
Phàm ai tu đạo giải thoát mà chưa buông bỏ , phá chấp thì đời cũng dở mà đạo cũng dở .
Cốt yếu vẫn là phải có minh sư !
Chủ yếu là do mình !
Cơ hội đến mà không chớp lấy
Nghiệp .......vô minh........[B]không biết.....[/B]
Cơ hội đến mà không chớp lấy
Bài này Rất Quý
Nguyên văn bởi nhaply
Đạo gia tu luyện cố sự: Một niệm sai lầm làm mất cơ duyên tu Đạo
Gián Nghị Đại Phu Lý Nguyên, từng ẩn cư tại ngôi nhà tranh trên núi Tung Sơn tu Đạo. Một ngày đông lạnh lẽo nọ, ông nổi lửa sưởi ẩm. Đột nhiên một vị lão nhân đội chiếc mũ lớn trên đầu đến sưởi ấm cùng. Một lúc lâu sau, lão nhân hỏi Lý Nguyên: “Muốn cùng ta rời khỏi đây không? Ta biết ông là kẻ sĩ có chí khí”.
Lão nhân nói tiếp: “Ta là hoạn quan thời Tần, vì để tránh họa mà đắc được Đạo”. Nói xong cởi chiếc mũ ra, bộ râu dài xõa xuống, đúng là một cụ già tuổi tác rất cao niên. Lão nhân lại nói: “Đây đều là do ở trên núi thời gian lâu mà có đấy”.
Lý Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chuyện nhà tôi còn chưa xong, hoãn cho tôi mấy ngày được chăng?” Lão nhân vội đứng dậy nói: “Đây đúng là lòng thành của ông rồi!” Sau đó vội vã đi mất.
Lý Nguyên đuổi theo sau, nắm y phục lão nhân xin lỗi mấy lần, nhưng không thể ngăn lão nhân lại. Ngày hôm sau, Lý Nguyên tìm kiếm lão nhân, thì đã không thấy tung tích đâu nữa.
(Theo «Thái Bình Quảng Ký»)
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles.../18/21530.html