Đường về nhà "The Road Home"
Đường về nhà là bộ phim đầu tiên của Chương Tử Di đóng năm 1999 khi nữ tài tử Trung Quốc này mới 20 tuổi, do Trương Nghệ Mưu đạo diễn. Tựa đề tiếng Anh là "The Road Home". Nguyên tác phim là "Cha mẹ tôi (Ngã đích phụ mẹ thân; phồn thể: 我的父親母親; giản thể: 我的父亲母亲; bính âm: wo de fùqīn mǔqīn). Nhờ bộ phim khởi đầu này mà Chương Tử Di bắt đầu được thế giới điện ảnh khám phá tài năng và tên tuổi cô bắt đầu sáng chói trên màn bạc Trung Hoa.
Chương Tử Di (Zhang Ziyi)章子怡 đóng vai Zhao Di là thiếu nữ vai chính.
Tôn Hồng Lôi (Sun Honglei)孫紅雷 - đóng vai Luo Yusheng, làm ông giáo, chồng của Zhao Di.
Triệu Ngọc Liên (Zhao Yulian)趙玉蓮 đóng vai Zhao Di lúc già.
Zheng Hao đóng vai Luo Changyu con trai của Zhao Di và Luo Yusheng. người kể lại câu chuyện chôn cha mình.
Li Bin đóng vai mẹ của Zhao Di.
Tóm tắt Phim
Phim trình bày theo lối kể chuyện xen lồng giữa những cảnh hiện tại của một thanh niên do chính anh kể và quá khứ về câu chuyện tình của cha mẹ anh. Hiện tại hình trắng đen. Quá khứ hình màu.
:53:Phim mở đầu quay cảnh người thanh niên được tin cha mất trở về làng quê của mình. Đó là một vùng hẻo lánh giá lạnh bé nhỏ thưa dân. Viên xã trưởng báo tin cái chết của người cha và nói thêm là xác người quá cố chưa đưa về làng để mai táng được. Bởi lẽ bà mẹ không muốn người ta chở chồng mình về bằng xe vận tải. Bà muốn người ta khiên di thể của chồng từ huyện về làng.:53:
:53:Qua lời kể lại của mẹ, chàng trai kể lại câu chuyện của cha mẹ mình. Phim chuyển sang hình màu trở lại quá khứ của bà mẹ khi còn là một thiếu nữ (do Chương Tử Di thủ vai) nghe tin có một giáo viên trên tỉnh về dạy tại một ngôi trường sắp xây cất. Hôm gặp gỡ đầu tiên, cô phải lòng ngay thầy giáo đó. Ngày ngày cô đích thân nấu một món ăn, bỏ vào một cái bát úp kỹ, gói khăn, và cùng với những người làng khác, bày trên bàn làm bữa trưa cho những người xây trường học, trong đó có ông giáo trẻ kia, và hy vọng rằng ông sẽ ăn chính bát cơm ấy. Nhờ sự kiên trì, nhẫn nại, tận tụy, và miệt mài, cuối cùng cô gái đã gây được sự chú ý của ông giáo trẻ. Và tình cảm của cô đã được đáp trả.
:53:Mặc dù là một câu chuyện tình, tuyệt nhiên trong phim không có những màn ái ân, trai gái âu yếm vồn vã hôn hít như đa số những phim của Âu Mỹ. Thậm chí một vòng tay ôm, một cái nắm tay cũng không. Tuy nhiên không vì vậy mà phim thiếu đi chất lãng mạn và thiếu đi sự thu hút và truyền cảm. Tình cảm của người thiếu nữ thể hiện qua những bát cơm được sửa soạn và gói bọc một cách cẩn thận và trang trọng trong chiếc khăn và đạo diễn Trương Nghệ Mưu quay rất tỉ mỉ. Cảm động nhất là khi hay tin người yêu lên tỉnh, cô hộc tốc mang bát cơm đuổi theo hy vọng mang đến kịp lúc cho người yêu. Phim quay cảnh cỗ xe ngựa chở chàng trai đang phi nước đại. Cô gái mang bát cơm chạy hộc tốc theo những ngã tắt trên cánh đồng mọc đầy hoa dại. Trời đang tiết xuân, nhưng cô chạy tuôn mồ hôi. Nhưng không may cô bị vấp, bát cơm có bánh bao rơi ra, vỡ lăng lóc lóc trên cỏ, cỗ xe xa dần, và cô khóc nghẹn. Vì bị ngã nên cô đánh mất cái trâm của người yêu tặng. Thế là cô thẩn thờ tìm kiếm mỗi ngày trên con đường kia. Cảnh người thiếu nữ đội tuyết tìm người yêu, bị xỉu giữa đường. Được mang về sốt la liệt. Rồi khi hay tin người yêu trở về thì một sức mạnh kỳ diệu đã khiến nàng tỉnh táo đến lớp học để nghe tiếng giảng bài của người yêu mà nàng cho là một tiếng nói có âm hưởng hay nhất mà nàng từng được nghe. Nàng ngưỡng mộ nghề nghiệp của người yêu và của chồng sau này, nhưng chưa bao giờ tham dự lớp học.:53:
:53:Chính những cái biểu lộ tình cảm một cách chi li, tinh tế, theo một chiều sâu nội tâm kia đã khiến cho người xem phải rơi lệ (giới phê bình phim kể cả tại Mỹ đã đánh giá rất cao, cho điểm bốn, năm sao).
:53:Vì con đường mang quá nhiều ân tình, quá nhiều kỷ niệm của vợ chồng, cho nên bà mẹ (trở lại phim đen trắng hiện tại) không muốn chồng mình quên đi con đường ấy. Bà tin rằng được khiên về thì chồng của bà mới nhớ được con đường mà trở về.:53:
:53:Khi hiểu được mẹ mình thì chàng thanh niên kia đến gặp viên xã trưởng để xúc tiến việc di quan. Viên xã trưởng cho biết, giữa lúc giá tuyết phải cần ba mươi mấy thanh niên thay đổi. Phải cho họ ăn, phải đãi rượu để họ khỏi bị lạnh. Tổn phí một trăm nhân dân tệ mỗi đầu người. Vị chi tổng cộng ba ngàn rưởi ba ngàn sáu. Người thanh niên móc túi đưa chẵn năm ngàn không do dự.
:53:Kết quả người ta huy động đủ số người di quan. Bất ngờ những người này đều là học trò cũ của người quá cố. Và họ đã tình nguyện khiên quan tài cho thầy cũ mình và không nhận tiền thù lao. Nhưng cử chỉ cho và nhận rất đẹp và mỹ thuật. Viên xã trưởng trong việc tiền nong rất thành thật mà không có một chút lòng tham. Người cho thì rộng rãi không kèo nài. Thậm chí gần đoạn cuối của phim, người mẹ gom hết số tiền dành dụm kể cả tiền còn trong túi của con trai thành một chồng cao, tặng hết cho xã để góp vào việc xây trường mới. Cảnh chôn chất giữa màn giá tuyết, lạnh lẽo, nhưng cảm động. Bà mẹ ước nguyện được chôn bên cạnh chồng khi qua đời.:53::53:
:53:Phim kết thúc với cảnh chàng thanh niên dạy lớp học đầu tiên và cũng là cuối cùng ngay lớp học mà cha của chàng đã dạy trước kia, theo sự ước nguyện của người mẹ.
Bức tranh nghệ thuật trong "Đường về nhà"
Đường về nhà của đạo diễn Trương Nghệ Mưu gây cho người xem biết bao cảm xúc bởi cách thể hiện tình cảm nhân vật tinh tế cũng những khuôn hình đẹp mang đậm chất thơ, chất trữ tình.
Đường về nhà là một trong những bộ phim xuất sắc của đạo diễn Trương Nghệ Mưu. Phim đã làm nức lòng người xem bởi câu chuyện tình yêu mộc mạc, chân thành. Cốt truyện phim đơn giản, không có nhiều tình tiết ly kỳ, gay cấn nhưng lại rất hấp dẫn nhờ sự thể hiện độc đáo của phong cách làm phim hội hoạ. Đó là những thước phim đẹp, đầy chất thơ với cách “chơi màu” tạo sự ngạc nhiên và thích thú cho người xem.
Ngạc nhiên bởi tông màu đối lập
Tác giả đã có chủ đích rất rõ ràng trong việc xử lý màu sắc của phim. Xuyên suốt cả phim, đạo diễn đều sử dụng hai tông màu đối lập. Đó là màu ấm, sáng và tông màu lạnh được chuyển đổi một cách đa dạng. Ở phần mở đầu và phần cuối của bộ phim - thời gian hiện tại của câu chuyện, đạo diễn sử dụng gam màu đen- trắng để thể hiện sự đau buồn của các nhân vật.
Bộ phim mở đầu trong khung cảnh mùa đông ảm đạm khi Sinh- cậu con trai trở về chịu tang cha. Mẹ anh mong muốn được đưa xác chồng về bằng đường bộ trên con đường làng quen thuộc dưới tiết trời mùa đông lạnh giá. Khác với thông thường, khi kể về quá khứ hay những cảnh hồi tưởng của các nhân vật thì mới sử dụng tông màu đen-trắng nhưng ở đây, ngay trong thời gian hiện tại, đạo diễn Trương Nghệ Mưu đã sử dụng tông màu này để thể hiện không khí u ám, tang tóc của hiện tại.
Khung cảnh thời gian ở hiện tại cũng là những ngày mùa đông đầy tuyết trắng, cảnh vật tiêu điều xơ xác với ánh sáng mờ nhạt mang vẻ u ám tạo cảm giác buồn bã, tác động trực tiếp đến tình cảm của người xem, làm cho người xem đồng cảm với nỗi đau tang tóc của các nhân vật trong phim.
Khi các nhà làm phim chuyển câu chuyện về quá khứ, cách xử lý màu sắc và hình ảnh được thay đổi hẳn. Màu sắc đã rực rỡ, tươi sáng, đẹp như bức tranh. Những hình ảnh đầy màu sắc đã thể hiện sự tươi sáng của tình yêu. Câu chuyện tình yêu ấy chỉ thực sự được mở ra qua những hình ảnh Sinh kể lại về quá khứ khi cha mẹ anh còn trẻ. Từ đây, người xem dần dần được chiêm ngưỡng những bức tranh đầy màu sắc ngay từ hình ảnh hồi tưởng đầu tiên: con đường làng uốn lượn giữa đồng cỏ vàng rực, chiếc xe ngựa chở thầy giáo từ xa hiện rõ dần lên.
Ngày ấy, khi người thày giáo trẻ về làng dạy học, cô gái thôn quê Chiêu Đệ đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những biểu hiện tình yêu của cô gái thuần chất Phương Đông được tác giả thể hiện rất tinh tế qua từng khuôn hình, từng góc máy. Các tác giả đã dùng màu sắc để biểu hiện tình cảm trong sáng mà hết sức mãnh liệt của cô gái trẻ. Đó là các gam màu đỏ pha vàng rất rực rỡ trong rừng cây khi cô gái ngóng chờ và được gặp người trong mộng của mình đi qua. Màu sắc rực rỡ ấy xuất phát từ tình cảm rạo rực trong nội tâm của Chiêu Đệ.
Sự xử lý màu sắc cũng được biểu hiện rất rõ ràng vì ngay sau đó lại có sự đối lập khi tác giả thể hiện một rừng lau màu xám uốn lượn ngả theo chiều gió khi Chiêu Đệ đi về như muốn thể hiện dư âm lưu luyến của cô gái mỗi lần được nhìn thấy người yêu. Đây là một cách gây hiệu quả thị giác cho khán giả, khán giả bị cuốn hút vào cảnh phim. Nào là màu vàng đỏ của rừng cây và cánh đồng lúa đang độ chin, màu nâu đỏ của những con đường làng, tất cả hoà quyện với nhau...
Đạo diễn cũng chú ý đến quần áo của nhân vật, chúng cũng có gam màu mạnh như hồng hoặc đỏ nổi bật trên nền trời và đất. Các tác giả rất tài tình thể hiện sự chuyển biến tâm trạng đa dạng, đủ các sắc màu trong tâm tư của nhân vật chính. Màu sắc trong phim tương ứng với tâm trạng nhân vật. Cứ mỗi khi cô gái vui vì dược gặp người yêu thì màu sắc bao giờ cũng tươi và ngập tràn ánh sáng, còn đen trắng lạnh lẽo phù hợp với không khí u buồn.
Tâm trạng chờ đợi mòn mỏi người yêu của Đệ là người xem nhớ mãi hình ảnh cô gái mặc áo đỏ rực đứng trong bão tuyết trắng xoá chờ người thương, ngóng mãi ở cuối con đường. Tuyết trắng ngày một phủ dầy hơn, không gian thật ảm đạm và lạnh lẽo. Đối lập với không khí đó thì ngày hôm sau, khi vừa biết tin thày giáo đã trở về Chiêu Đệ vừa mới bị ốm vẫn vùng chạy đi tìm.
Khung cảnh lúc này lại chuyển ngay sang màu sắc ấm, nóng của tâm trạng nhân vật. Màu sắc phim đã tô điểm rõ nét cho tình cảm muôn màu của con người. Hiệu quả thị giác đã mang đến hiệu quả cảm xúc lớn cho người xem.
Bức tranh nghệ thuật đặc sắc
Không chỉ hấp dẫn người xem ở cách biểu hiện tình cảm nhân vật qua các gam màu sắc, Đường về nhà còn thật sự cuốn hút người xem bởi những cảnh quay đẹp như tranh vẽ, khuôn hình vô cùng gợi cảm. Đường về nhà chan hoà ánh nắng tươi đẹp.
Đạo diễn có lẽ đã dùng ngay ánh sang tự nhiên khi quay ngoại cảnh. Khán giả không thể quên được những đường nét của núi, của cây cối, con đường mòn quanh co uốn lượn, cảnh chiếc xe ngựa chạy qua con đường về nhà hay hình ảnh cô gái mặc áo đỏ chạy rất nổi bật trên gam màu vàng chủ đạo. Rồi cảnh chiếc khung cửi đỏ chót được dệt từng sợi, từng sợi một cách công phu choán cả khuôn hình, các cảnh mờ chồng nối tiếp nhau khi cô gái mặc áo đỏ đi tìm chiếc cặp tóc – kỉ vật của chàng trai- trên con đường quanh co, những cảnh trong rừng cây, rừng lau bạt ngàn, cô gái trẻ mặc áo hồng điểm xuyết trên bức tranh ấy gợi vẻ đẹp đến nao lòng….
Đạo diễn Trương Nghệ mưu bằng cách thể hiện màu sắc cùng khuôn hình đẹp như mơ đã tạo cho người xem rất nhiều cảm giác phong phú về tâm trạng đang yêu của nhân vật và ông đã thực sự điều khiển kéo dài được được cảm xúc của người xem theo ý mình qua từng chi tiết. Không có chi tiết thừa trong phim của ông và mỗi cho tiết đều có ý nghĩa nhất định.
Ta nhớ đến chi tiết cái bát sứ được đạo diễn tập trung khai thác thể hiện rất sâu. Cái bát được cô gái dùng để biểu hiện tình yêu nồng cháy của mình. Đó là không chỉ là một cái bát thông thường như một đồ vật vô tri mà chứa đựng tình cảm của Chiêu Đệ. Khi trường đang được xây dựng, cô dùng cái bát để đựng thức ăn với mong muốn người thày giáo sẽ chọn đúng nó. Những cảnh cô mang đồ ăn đến cho thầy giáo bao giờ bát cơm cũng được đặt ở ngay đầu bàn. Ánh sáng tập trung chiếu vào chiếc bát làm nó nổi bật hơn cả, không lẫn với những chiếc bát bên cạnh.
Tác giả không đi vào thể hiện người thày giáo có chọn đúng nó hay không mà ông tập trung đặc tả chiếc bát, lần lượt những chiếc bên cạnh được lấy đi, lần nào chiếc bát của Đệ cũng đững ở điểm gây chú ý nhất trong khuôn hình. Và ta nhớ trong cảnh cô gái dùng chiếc bát để đem đồ ăn cho anh thày giáo khi anh trở về thành phố, đạo diễn đã rất chú ý quay cận cảnh cô gái cẩn thận gói bát. Sự cẩn trọng trong cách quay này đã cho thấy cách sự dụng chi tiết của đạo diễn rất sâu sắc, không hề có bất cứ một sự cẩu thả nào dù là nhỏ nhất.
Rồi khi chiếc bát tình yêu ấy vỡ và sau này được gắn lại, cô gái mở tủ, chiếc bát ấy chiếm vị trí trang trọng trong khuôn hình. Nó đã được hàn gắn lại một cách công phu, cẩn thận và càng trở nên đẹp hơn nhờ ánh sáng chiếu vào, hoa văn chi tiết của chiếc bát được máy quay ghi lại một cách cẩn trọng. Lúc này, chiếc bát được truyền cảm xúc và mang trong mình cả hồn tình cảm của Chiêu Đệ. Chiếc bát đã được nâng lên thành một hình tượng đẹp đầy ý nghĩa.
Với những khung hình đẹp như tranh và để khán giả có khoảng lặng cảm nhận hết được hết vẻ đẹp của phim, Đường về nhà được các tác giả sử dụng nhiều cảnh quay tĩnh, kĩ thuật mờ chồng với tiết tấu chậm rãi, nhẹ nhàng. Thiên nhiên rực rỡ thường được thâu tóm trong toàn cảnh rộng và tĩnh làm khán giả có cảm giác đang ngắm nhìn một bức tranh nghệ thuật của chủ nghĩa ấn tượng. Cùng với đó, thủ pháp mờ chồng được sử dụng hợp lý trong những cảnh Chiêu Đệ ngóng chờ thày giáo, rồi đi tìm chiếc cặp tóc mà thầy giáo tặng trên con đường làng…
Những hình ảnh mờ chồng lên nhau được sử dụng để tạo cảm giác về sự trôi đi của thời gian trong phim, một cách chuyển thời gian đơn giản mà hiệu quả nhất để biểu hiện sự kiên trì, bền bỉ của cô gái khiến người xem xúc động, cảm phục trước tình yêu son sắt, thủy chung của cô.
Đường về nhà của đạo diễn Trương Nghệ Mưu gây cho người xem biết bao cảm xúc bởi cách thể hiện tình cảm nhân vật tinh tế cũng những khuôn hình đẹp mang đậm chất thơ, chất trữ tình khiến ai đã xem đều không thể quên được. Đó là sự độc đáo của phong cách điện ảnh hội họa mang đậm tình cảm của nhân vật và của cả người xem. Bộ phim chính là lời khẳng định tay nghề vững vàng đầy tài năng của đoạ diễn trong “cuộc chơi” với điện ảnh.
Jupiter Ascending (Người Thừa Kế Vũ Trụ)
Nếu phải dùng một từ để miêu tả phong cách đạo diễn của nhà Wachowski, đó sẽ là: “Lớn”. Kinh phí lớn, ý tưởng lớn, và nhất là, tham vọng lớn. Jupiter Ascending (Người Thừa Kế Vũ Trụ) không nằm ngoài công thức này.
176 triệu đôla là số tiền hãng Warner Bros chấp nhận bỏ ra cho họ để sáng tạo nên một cuộc phiêu lưu vũ trụ. Một số tiền không hề nhỏ, nhất là trong tình cảnh Hollywood phải thắt lưng buộc bụng sau vài năm bết bát liên tục (tổng doanh thu năm 2014 là 10,3 tỉ đôla, thấp thứ 2 trong 5 năm trở lại đây). Số tiền đó là sự tín nhiệm dành cho 2 đạo diễn có phong cách đặc trưng bậc nhất Hollywood, hơn là vì hồ sơ “đẹp” của họ (chỉ mới làm 7 phim trong sự nghiệp).
Jupiter Ascending, quả thật, chứa đựng tất cả những gì người ta có thể chờ đợi ở bộ đôi này. Một ý tưởng quái dị, nhưng độc nhất, về một vũ trụ bị thương mại hóa, nơi sự sống của các hành tinh được “cấy” bởi chủng loài tiến bộ hơn, nhằm “thu hoạch” họ khi đến lúc. Trái đất không khác một cái “chuồng heo”, và con người chỉ là một loài được gia tộc Abrasax, một đế chế hùng mạnh bậc nhất trong vũ trụ, nuôi để chờ ngày làm thịt. Vật ngang giá trong vũ trụ đó, không phải là tiền bạc, những kẻ thống trị vũ trụ cần gì đến tiền bạc? Mà là thời gian.
:8:Ý tưởng thuộc về khoa học viễn tưởng. Nhưng cốt truyện, lại là của truyện cổ tích
Jupiter (Mila Kunis), tên cô có nghĩa là “Mộc tinh”, “hành tinh to lớn nhất và đẹp nhất trong hệ mặt trời”, như lời cha cô kể lại. Cái tên đó là kết tinh tình yêu của một người thích ngắm nhìn vũ trụ, dành cho con gái mình, với kỳ vọng cô sẽ làm nên những điều vĩ đại. Nhưng từ khi ông bị sát hại trong một vụ cướp, Jupiter trở thành Lọ Lem. Hằng ngày, cô đều lẩm bẩm “tôi ghét cuộc đời mình”, cùng mẹ đi cọ rửa toa-let cho các ngôi nhà để kiếm sống. Thậm chí cô còn không có tiền để mua kính viễn vọng, và phải chấp nhận đi “bán trứng” (trứng phụ nữ, được dùng để thụ tinh nhân tạo cho các cặp vợ chồng hiếm muộn) để được nhìn ngắm bầu trời mà cha cô từng say mê.
Cho đến một ngày, Jupiter được một cận vệ người-lai-sói Cain Wise (Channing Tatum) cứu thoát khỏi vụ tấn công của đám người ngoài hành tinh, và nói rằng: cô chính là Nữ Vương của Abrasax. Hay là “truyền kiếp” của Nữ Vương sau khi bà mất đi. Và rồi, Jupiter bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền lực của ba anh em Hoàng gia, đứng đầu là Balem (Eddie Redmayner). Cô phải chiến đấu không chỉ vì chính mình hay gia đình, mà còn vì Trái Đất thân yêu.
Nhà Wachowski không dấu đi tham vọng của mình, trong việc tạo nên một bộ phim vượt lên mọi giới hạn. Và cố gắng làm hài lòng các fan bằng việc mang đến điều họ mong chờ, ở đẳng cấp cao nhất.
“Jupiter Ascending” giống như một sự kết hợp của những điều tinh túy ở nhiều bộ phim vũ trụ hay nhất trước đây. Một kết cấu vũ trụ với các Đế chế và hình thức thương mại của “Star Wars” (Chiến tranh giữa các vì sao), những phi thuyền đẹp mắt và được thiết kế công phu gợi đến “Guardian of the Galaxy” (Vệ binh dải ngân hà) năm ngoái. Một chàng người sói với bộ “đồ chơi” khá ngầu, khiên ánh sáng và giày trọng lực, với cách chiến đấu và lướt đi trong không trung như những siêu anh hùng Marvel. Nhà Wachowski làm tốt những gì họ giỏi nhất, đẩy người xem ngay lập tức vào một thế giới quái dị và cháy nổ, với những trường đoạn hành động công phu và kéo dài, đầy kích động. 8 phút truy đuổi ở đầu phim ngay giữa thành phố, là đỉnh cao: cắt cảnh nhanh gọn, âm thanh dữ dội, đầy hiệu ứng lóa mắt. Cùng với đại cảnh hoành tráng ở hồi thứ ba, “Jupiter” là một bữa tiệc thị giác thật sự, thỏa mãn đối với fan phim hành động nói riêng, và phim viễn tưởng nói chung.
Phim còn qui tụ được một dàn diễn viên phù hợp. Channing Tatum với thân hình cuồn cuộn trong các cảnh khoe thân, vẫn quyến rũ dù trong lốt hóa trang với tai và hàm giả. Anh thực hiện khá tốt các cảnh chiến đấu.
Mila Kunis có một vẻ đẹp mạnh mẽ và cương quyết, kiểu nữ chính được ưa chuộng gần đây (như Katniss trong “The Hunger Games” hay Tris của “Divergent”), một cô gái trẻ có cá tính, dám đứng lên và đấu tranh, và chấp nhận hy sinh nếu cần thiết vì những điều lớn lao hơn. Nhưng “thiên nga đen” cũng không gây thất vọng khi khoác lên mình bộ cánh lộng lẫy trong cảnh lễ cưới, cô vẫn xinh đẹp đầy nữ tính, hoàn toàn cân xứng khi đứng cạnh Tatum. Phim còn có sự góp mặt được “giấu” đi khá thú vị của Sean Bean, nam diễn viên chuyên đóng các vai “chết” trên màn ảnh (nổi nhất là vai Boromi trong loạt “Chúa Nhẫn”). Người xem sẽ phải tự hỏi liệu Bean có… chết tiếp trong phim này hay không? Sean Bean trong Jupiter Ascending Dù vậy, tham vọng càng lớn thì càng khó để trọn vẹn. “Jupiter Ascending” với một mở đầu hoành tráng và choáng ngợp, bắt đầu đuối dần khi khai thác các mối quan hệ và dẫn dắt cốt truyện một cách lô-gic, thuyết phục. Ý tưởng quá lớn và hấp dẫn, thậm chí còn có thể khởi động cho cả một loạt phim, trở thành điểm yếu trong giới hạn thời lượng 2 giờ đồng hồ. Các nhân vật, do không được xây dựng đủ chắc chắn, trở nên thiếu hụt động cơ trong các quyết định. Kunis, Tatum, đều là những diễn viên có nội lực, nhưng lại không có nhiều “đất” diễn bởi phải chia sẻ thời gian với các đại cảnh hành động, nên chưa thực sự ấn tượng. Trừ Eddie Redmayner, nam diễn viên vừa đạt giải Oscar là nhân vật phản diện ấn tượng nhất trong ba anh em, với giọng nói thều thào đáng sợ, đôi mắt vừa chứa hận thù, vừa chứa nỗi đau. Khi bí mật được lộ ra, người xem sẽ ít nhiều thấy thông cảm với anh hơn là ghét bỏ, bởi thù hận lớn nhất chỉ có thể đến từ tình yêu lớn nhất. Nếu phải chọn một lý do đáng giá khác để xem “Jupiter”, chắc chắn sẽ là thưởng thức tài nghệ của Eddie.
Câu chuyện tình yêu trong phim dừng lại ở mức vừa phải, dù không phải không có những cảnh lãng mạn.Tình yêu chưa bao giờ là thế mạnh của nhà Wachowski. Bù lại, họ đặt ra những câu hỏi và trả lời nó theo đúng cách, dù không phải ai cũng nhận ra. Liệu chúng ta có dám hi sinh khi phải lựa chọn giữa gia đình, sự sống của bản thân, với cả nhân loại? Lựa chọn giữa cuộc sống bất tử, giàu sang, với cuộc sống mỗi ngày phải thốt lên “tôi ghét cuộc đời” khi thức giấc? Điều gì khiến chúng ta hạnh phúc, những điều vĩ đại hay những điều bình dị? Và thời gian dài đằng đẵng để làm gì, nếu không có được một ai đó yêu thương? (Vì sao Nữ Vương lại chết?) Jupiter đã có câu trả lời cho riêng mình ở những cảnh cuối, rất nhẹ nhàng. Đôi khi Lọ Lem chỉ hạnh phúc khi được làm Lọ Lem. Và sở hữu Trái đất không thể hạnh phúc hơn được là một phần của nó.
“Jupiter Ascending” không phải là một phim mang tính cách mạng như “Ma trận”, càng không phải một phim tuyệt vời và sâu sắc đến mức kiệt tác như “Cloud Atlas”, nhưng cũng không phải một phim gây thất vọng của nhà Wachowski. Họ không cưỡi lên những con sóng đột phá, như họ từng làm được, nhưng họ vẫn chứng tỏ mình là một biểu tượng vững chắc, đủ sức làm hài lòng với những người đã yêu các thế giới quái dị nhưng độc đáo của mình.
Người ngoài hành tinh
https://pome-mag.com/wp-content/uplo...brandywine.jpg
Phim cho ta một giả thiết về những người ngoài hành tinh, phải chăng họ luôn can thiệp vào cuộc sống của chúng ta. Họ luôn hiện hữu mà chúng ta không nhận ra họ