Tho´ Nguyễn Thị Thanh Bình
Ðêm Tuyết
Ðêm dài trắng ra vì mất ngủ
Ngoài kia gió núi đang giao hoan
Có phải tuyết mềm da quyến rũ
Tủy xương lạnh toát giữa canh tàn.
Môi Tiền Kiếp
Chỉ một lần hôn anh như quỷ ám
Môi tà ma cứ mở mãi dương trần
Phút lâm chung môi có về đưa đám
Nhớ tẩm thêm chút hương độc ân cần.
Mừng Em
Bốn mươi tuổi vẫn chưa già
Tóc xanh vẫn mượt vào ra vẫn tình
Từ trăng sóng nước trở mình
Dòng khe cỏ mọc hiển linh bất ngờ.
Xé lịch
Mỗi ngày mỗi xé miếng thời gian
Tưởng tiếng lá buồn vỡ đáy đêm
Lá xa cành cây đời cũng cạn
Kỷ niệm rơi vàng úa bên thềm.
Không Tiếng
Ðêm chảy xuống như tóc mây vần vũ
Một dòng trôi trôi tuột tới hoang vu
Lắng nghe đi cả toàn thân vũ trụ
Vẫn rì rào lời im lặng thiên thu.
Chiêm Bao
Tình yêu có những mùa không nắng
Trái tim có những mùa giá băng
Người có khi mờ như sương trắng
Mờ như chưa đụng đã hương tan.
Bóng
Rồi tóc cũng bạt (*) chiều mây trắng
Dòng sông buồn thở lạnh hơi sương
Ðêm thức giấc nuốt vội trăng tàn
Còn sót lại chiếc bóng nghĩa trang.
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười
Trần Trung Đạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.