-
Mấy người dìu cô gái lên một chiếc xe ba gác, họ ngồi xung quanh để giữ cô ta, trong đó có một người hình như là mẹ cô ta thì phải…bà ta khóc thảm thiết, luôn miệng nói “cho mẹ xin…cho mẹ xin…”. ĐHC và Ba Già liền thuê xe ôm chạy theo tiện thể để biết thêm Cậu Tư và tình hình vùng này như thế nào. Cô gái lúc thì nói lảm nhảm, có lúc bỗng dưng lại dẫy dụa rồi gào lên mấy tiếng to như tiếng gào của mấy bà đau đẻ làm người đi đường nhiều phen hoảng vía, ĐHC cố gắng lắng nghe nhưng không xác định được cô ta gào lên cái gì. Chiếc ba gác chạy qua mấy con đường nhựa rồi quẹo vô một con đường đất đỏ, chạy tuốt vô sâu, quanh quẹo qua mấy con đường đất nữa, đến một cây cầu, đi xuống nữa thì tới một nơi giống như một khu vườn. Lúc đó chiếc ba gác mới dừng lại, mọi người dìu cô gái vào trong sân, ĐHC thấy bà sồn sồn cũng có mặt, té ra bà ta cũng tò mò nên chạy xe theo xem. Trong sân lúc này có khá đông người, họ trải chiếu, mắc võng nằm ngồi la liệt, chắc là đang chờ đến lượt vào gặp Cậu Tư. Cô gái do bị ma nhập nên được ưu tiên trước, được đưa vào một căn nhà lá bài trí giống như một cái điện thờ, trên điện thờ để đầy tượng Phật, to có, nhỏ có, phật ông có, phật bà có….chính giữa là một cái vòng đèn bảy màu chói sáng lấp lánh. Trên điện đốt khá nhiều đèn cầy, còn phía dưới bày la liệt đủ loại trái cây, lại có thêm tượng hai đồng tử quì gối dâng hương cho phật tổ. Hai bên tường treo đầy các loại phù chú vàng đỏ bằng chữ Tàu, chữ Phạn nhìn chóng cả mặt.
Cậu Tư té ra lại là một người đàn bà ăn mặc diêm dúa, ngồi vắt chân chữ ngũ, hút thuốc phì phèo phun ra những vòng tròn nom rất điệu nghệ. Bà ta nhuộm tóc màu hung hung đỏ, uốn xoăn tít, đôi môi tô son đỏ chót, cả mười ngón tay cũng vậy. Chắc trước đây bà ta cũng đi cắt lúa, vác lúa nên bàn tay to mập gân guốc, tút lại nhiều lần cũng không giấu nổi. Trên người đeo đầy những vòng, chuỗi vàng, đen, đỏ đủ kiểu. Khi mang cô gái vào, đang nói giọng đàn bà eo éo, Cậu Tư bỗng chuyển qua nói giọng ồm ồm, bỗng Cậu quát “con kia, mau quỳ xuống” – hai người thanh niên ráng ấn cho cô gái quỳ xuống, cô ta hình như muốn kháng cự. Cậu Tư thắp một bó nhang to nhảy lòng vòng xung quanh cô gái, vừa nhảy vừa đọc thần chú, sau đó lấy ly rượu trên điện thờ uống một hớp rồi phun vào mặt cô.…con ma tự nhiên nổi giận hất văng hai người thanh niên ra tận vách nhà, đồng thời nhảy lên phóng một cước ngay ngực Cậu Tư khiến cậu văng tuốt ra xa, con ma thừa thắng xông lên, nhảy tuốt lên cái bàn thờ, hai tay dang rộng ra như cánh chim, người quay tít như chong chóng. Cậu Tư bị ăn một đá ná thở nói giọng đàn ông hết nổi, chuyển qua nói giọng éo éo “…mau bắt nó…mau bắt nó….nó phá…phá…bàn thờ….”. Bốn năm thanh niên nhảy vào đều bị con ma đá văng ra cả, có người còn xịt cả máu mũi. Đèn cầy, trái cây trên điện thờ văng ra tứ tung, một cây nến bắt lửa vào vách nhà phực cháy làm Cậu Tư càng thêm hoảng vía la lớn “cháy….cháy….mau dập….mau dập….”. Từ trên bàn thờ, con ma lại nhảy phóc xuống đất, phóng luôn ra cửa, chạy tuốt ra ngoài sân làm mọi người bỏ chạy tán loạn, sau đó nó phi luôn lên con đường đất đỏ, chạy vùn vụt…..
-
Về đến SG, vừa tính ghé thăm Hòa Râu thì y đã tự tới, thần sắc xem ra hãy còn bạc nhược lắm. Không cần phải rào đón gì cả, Hòa Râu đi ngay vào việc chính “chú có còn ít “đạn dược” nào không, dạo này anh kẹt quá, chắc phải biến đi một thời gian chứ vụ này chắc trắng tay rồi” – “anh chọc vào ổ kiến lửa thì phen này chạy đâu cho thoát” – “ý chú nói gì anh không hiểu ?” – “Ông già “Đương liều” ra tận đảo để tìm y đó, anh chưa nghe vụ này hay sao” – nghe nói như vậy Hòa Râu buông phịch người xuống ghế, xem ra y cũng còn biết sợ, suy nghĩ một hồi y mới nói tiếp “hôm đó anh chạy gấp quá nên cũng không kịp nhìn thấy “Đương liều” ra sao, có điều nó bùa phép dữ lắm, chắc cũng không đến nỗi chết” – ĐHC bèn nhá thử y một đòn “hổm bửa gặp ông già trên núi, nghe nói “Đương liều” lấy cái gì đó nên ổng phải tìm theo…” – Hòa Râu hơi đổi sắc mặt một cái, nhưng y vẫn nói cứng “anh cũng khuyên “Đương liều” suốt, nói nó có gì thì cứ cố gắng theo anh mà làm ăn, đừng có táy máy của ông già này nọ mà nó vẫn không nghe lời, thôi để anh ra đảo lần nữa tìm nó dẫn về cho ông già” – Hòa Râu chắc vẫn chưa biết vụ trung úy Tâm tử nạn nên y mới nói đại như vậy – “thế sao anh không ghé Hải thọt” – Hòa Râu lắc đầu nói “xài béng hết tiền của y rồi mà vẫn chưa được việc gì cả nên thấy ghé cũng kỳ…’ – Vụ này Hòa Râu chắc cũng kiếm được rất khá, vậy mà y nhẵn túi như vậy thì không biết bị thủng chỗ nào, y không đánh bài thì chắc là một cô vợ “siêu sao” nào đó đã làm ra chuyện – “trung úy Tâm bị chết ở trên đảo Ma rồi anh chưa biết sao ?” – Nghe nói điều này Hòa Râu mới thật sự hoảng vía, y xanh cả mặt “bên buôn hàng trước giờ vẫn tránh đụng độ với biên phòng…” – “chính vì thế nên chưa chắc anh ta chết vì đụng độ với băng đánh hàng….” - ĐHC thử y thêm một chiêu nữa vì nhớ đến Thích Kỳ Lân có nói ban đầu bọn Hòa Râu lên đảo là ba chứ không phải hai người,….biết đâu kẻ thứ ba lại đang ở đảo Ma không chừng…”
Lời nói vu vơ nhiều khi không trúng chỗ này lại trúng chỗ khác, kẻ có tịch thì tất phải rục rịch…hơn nữa Hòa Râu đang đến để mượn tiền, y đã vào thế bí rồi, tiền của Hải thọt đâu phải là tiền chùa ? Hơn nữa cái “ổ kiến lửa” mà biết việc “Đương liều” mất tích tất sẽ tìm đến Hòa Râu cho bằng được ? muốn trốn thì cũng phải có chút đỉnh “đạn dược” chứ chẳng lẽ lại đi bằng cái mình không ? vì thế mà Hòa Râu cuối cùng cũng phải nói ra nhiều chuyện….
-
Trong lần về Miền Tây săn đồ “bờ”, y vô tình quen được “Đương liều”. Đúng ra là không phải vô tình, Hòa Râu nghe tiếng “Đương liều” lâu rồi nên tìm mọi cách để tiếp cận. Hòa Râu được trời phú cho cái nhân tướng hơn người, nên sau vài độ nhậu mát trời cộng với cái tài ăn nói và phong cách “dân chơi SG” chính hiệu nên “Đương liều” đâm ra phục đàn anh Hòa Râu sát đất. Hòa Râu biết “Đương liều” con nhà giàu có, lại là con một, được bà già ruột cưng như trứng mỏng nên tìm cách khai thác. Nhà đại gia vùng quê thường hay có nhiều món đồ cổ quý giá mà nhiều khi chính họ cũng không biết, huống hồ gia đình “Đương liều” có ông già là trưởng giáo của một xứ, suốt mấy chế độ, mấy thời kỳ ông ta vẫn vượt qua, gia sản vẫn giữ được mà không mất mát gì nhiều. Có điều do “Đương liều” quậy quá nên sau này ông già không còn tin tưởng mà giao cho bất cứ việc gì nữa, chỉ còn bà già lâu lâu bòn rút xin xỏ được chút đỉnh thì cũng chỉ đủ xài lặt vặt chứ đâu đủ để ăn chơi với thiên hạ. Vì thế trong một cuộc nhậu, vô tình y kể cho Hòa Râu nghe trong những đồ gia bảo của dòng họ có một cuốn gia phả trong đó có một cái bản đồ không biết là gì mà ông già giữ kỹ lắm….. Hòa Râu nghe “Đương liều” nói trong cuộc nhậu cũng đông người nên cứ vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng trong bụng đã thầm lên kế hoạch….
“Anh hùng nan quá mỹ nhân quan”, “Đương liều” chưa là anh hùng nên miếng mồi để câu y cũng không cần phải là mỹ nhân cho lắm, Hòa Râu bồ bịch cũng nhiều nên y kéo luôn cô bồ của mình vào cuộc. Cô ta tên Kiều My, cô Kiều này có bản lãnh quyến rũ đàn ông vào tầm siêu hạng, “Đương liều” tuy cũng ăn chơi nhiều đấy nhưng cũng chỉ là tay “giang hồ tỉnh lẻ”, làm sao thoát khỏi những tuyệt chiêu của con yêu nhền nhện lúc nào cũng ngước đôi mắt nai lên nhìn chàng tha thiết…..Trước “cô Tấm” Kiều My, “Đương liều” cảm thấy mình đúng là một anh hùng thực sự, vì thế “người anh hùng” mới lấy tấm bản đồ, tiện tay nẫng luôn viên ngọc gia bảo mà ông già vẫn gìn giữ để cùng Hòa Râu và nàng Kiều mưu đồ đại sự.
Có đồ trong tay, Hòa Râu nghĩ ngay đến Hải thọt…Còn Hải thọt trước giờ cũng nghe nói về loại ngọc quý này nhưng cũng chưa bao giờ được thấy tận mắt…Bây giờ vừa có ngọc, vừa có bản đồ, y múc ngay cho Hòa Râu “mấy cân thóc” liền…..Một đại gia ở SG đang cay cú vì mấy quả lừa của một nhóm nào đó bay hết mấy kông hàng, nghi là băng Sông Đông nên đang nhờ Hải thọt lo vụ này….Đúng là một công đôi việc, tiền thì đã có người chi, mối mua ngọc cũng đã có sẵn, Nghĩa Cổ bắt tay vào việc, bùa phép ra thêm một số ngọc nữa rồi tổ chức công việc đi tìm, nếu có thêm ngọc thật nữa thì càng tốt, còn không thì với kịch bản đã dàn dựng công phu như vậy thì phần thắng cũng là cầm chắc rồi….
Phải chi “Đương liều” đừng có nổi máu anh hùng, thà y ôm cục tiền dẫn quách người đẹp đi du hý ở đâu đó…đằng này y lại đi theo Hòa Râu để bây giờ mất tích…cái “ổ kiến lửa” đó mà tràn ra thì…, Người thứ ba đi chung với Hòa Râu chắc là Nghĩa Cổ rồi, có điều y đâu có điên mà bắn hạ trung úy Tâm, nếu anh ta không phải vì bị tai nạn, té ngã….mà là bị bắn thì có thể đã có một thế lực nữa xen vào vụ này….muốn xé vụ này ra thật to cho các phía triệt hạ nhau để đứng ngoài hưởng lợi rồi….
-
Hải thọt vẫn ngồi hút thuốc thật thong thả, y vẫn ung dung như ngày nào, có cảm tưởng như đất SG hay cả thế giới có nổ tung thì y vẫn ngồi nguyên như vậy. Y nói “không lẽ từ trước đến giờ chú chưa từng hút thuốc ?” – “hồi còn ở trên Đăknông tôi có hút bồ-đà, buổi tối trên đó rất lạnh, hút thứ đó có cảm giác lâng lâng ấm áp” – Hải thọt lấy ra một cái hộp với những điếu xì-gà viền vàng óng mời ĐHC, loại xì-gà này ngon thật, nghe nói giá nó cả trăm đô một điếu, so với bồ-đà tất nhiên nó phê hơn nhiều. Có điều nó đắt tiền quá, chỉ đại gia mới dám đốt loại này, hút nó giống như là đốt tiền vậy. Hải thọt nói tiếp “chú sắp xếp qua thăm ông già với anh…” – “ông ta hiện giờ ở đâu ?” – “biên phòng họ phong tỏa mấy hòn đảo rồi nên tạm thời ông ta đã trở về nhà…” – “vụ “Đương liều” ông ta biết chưa ?” – “Hòa Râu đã trốn mất nên hiện giờ cũng không rõ số phận nó như thế nào…ông ta cũng không tin “Đương liều” đã chết mà chỉ nghi nó trốn ra nước ngoài…”
Trong vụ này kẻ thiệt hại nặng nhất có lẽ là Trịnh Cao Nhân, y bắt buộc phải bỏ của chạy lấy người, mớ hàng giấu trên đảo bị phong tỏa không lấy được có nguy cơ mất trắng, công việc buôn bán bị ngưng trệ, cái chết của trung úy Tâm làm y lo sợ nên đã tẩu luôn qua Nga, không quên dẫn theo cả “Ngọc Ruby”. Kẻ giấu mặt ra tay thật thâm độc, quả là một viên đạn trúng hai con chim một lúc. Hải thọt chắc là định mang tấm bản đồ và viên ngọc trả về cho ông già, vừa tránh chuyện đụng chạm sẽ dẫn đến đổ bể dây chuyền, vừa được tiếng là nhân nghĩa, Y đâu có thiệt hại gì, tiền bạc là của người khác bỏ ra, màn kịch cũng đã gần xong, chỉ cần có thêm thời gian….
Thời gian…thời gian…. Người ta chỉ cảm thấy quý nó khi đã về cuối cuộc đời, cảm thấy tiếc từng giây, từng phút….vì thế mà người già lại chăm tập thể dục, tập dưỡng sinh để mong kéo dài tuổi thọ, còn người trẻ thì cảm thấy quỹ thời gian còn quá dư thừa nên tha hồ phung phí…..thậm chí nhiều người khi bị thất bại, bị thất tình còn có thể tự sát….Tuổi trẻ là tuổi dám hy sinh, tuổi già là tuổi dám chấp nhận bởi vì họ hiểu rằng chấp nhận là con đường duy nhất để tồn tại. Hải thọt và Ba Già là những kẻ như vậy, họ biết lúc nào sẽ phải chiến đấu, lúc nào thì phải chấp nhận, chấp nhận thương đau, chấp nhận mất mát, hơn nữa thời thế đã như vậy rồi nếu không chấp nhận thì cũng làm được gì ? Thà chấp nhận để rồi đến một lúc nào đó khi thời vận tới sẽ lấy lại tất cả - Vì thế nên lần đầu tiên ĐHC mới thấy Hải thọt nhếch môi lên cười nhạt “Trịnh Cao Nhân tưởng tiền bạc nhiều là có thể “ăn đằng sống, nói đằng gió” được à, nó còn phải học nhiều lắm…phen này e rằng nó một đi không trở lại…”
Chỉ cần biết kiên nhẫn chờ đợi…đó là đại kế để thành công, vậy mà không phải ai cũng làm được điều đó, nhiều người chỉ vì nóng vội một chút mà hư cả công việc hoặc chạy xe nôn nóng một chút mà nhiều khi trả giá bằng cả tính mạng. Hải thọt là kẻ có thể kiên nhẫn chờ đợi, y có cái phong thái của một con cáo già, rất chậm chạp, rất đa nghi và sâu hiểm khó lường. Hôm đó, ngồi ngay trong căn nhà cổ, Hải thọt mở ra tấm bản đồ và viên ngọc làm ông già nhìn sửng….Ông đâu có ngờ là báu vật gia truyền lại có thể trở về nhanh như vậy. Hải thọt đúng là có những cách hành xử đặc biệt, y đâu chịu nhận một sự đền trả vật chất nào từ phía ông già, y muốn ông ta phải nợ y một món, đó là nợ tình nghĩa…y đã có đủ tiền rồi, có thêm nữa thì cũng đâu là gì….
-
Kẻ đứng sau lưng Hải thọt nếu không có bản lãnh hơn người thì chắc phải có tiền bạc, thế lực hơn người…cái thế lực có thể làm biển xanh phải dậy sóng,…làm cho ĐHC, Ba Già phải khăn gói ra đảo tới lần thứ ba…lần này lại có thêm một cô gái, một cô gái quê mùa sống ở một ngôi làng ven bờ biển có cái tên nghe rất mộc mạc là Nguyễn thị Muồng. Cô ta là người có khả năng thông linh, dễ bị ma quỷ nhập, biết đâu sẽ có một linh hồn nào đó mượn xác của cô ta để nói ra một điều gì cần thiết…..hơn nữa Thích Kỳ Lân khoe rằng có thể chữa được tà nhập, thử nhờ ông ta cúng bái, đốt bùa đọc chú biết đâu cô gái may mắn trở lại cuộc sống của một người bình thường, có thể đi làm kiếm tiền nuôi mẹ và mấy đứa em nhỏ dại. Biển khơi thật là êm đềm phẳng lặng, phóng tầm mắt ra ngút ngát thấy đường chân trời xa vời vợi. Làn gió biển thổi lồng lộng làm mái tóc của cô gái bay phất phới…biển khơi bao la đã biến một cô gái xấu xí trở nên đẹp đẽ, có lẽ đó chính là điều huyền diệu của biển cả….Trong vòng tay của nữ thần biển, mọi người đàn bà đều trở nên lộng lẫy và duyên dáng. Từng đợt sóng biển lăn tăn, từng đàn cá trích đua nhau khoe vảy lấp la lấp lánh. Biển cả chất chứa biết bao bí mật, hôm nay nó thật là êm đềm, sau cái êm đềm đó như là muốn báo trước dông tố sắp nổi lên rồi… dường như chuyến đi này sẽ là chuyến đi cuối cùng, mọi việc sắp trở nên rõ ràng, chẳng phải nữ thần biển khơi đã muốn như thế sao ? Quyền lực vĩ đại của thần đã làm biển khơi trở nên tươi đẹp, trong xanh cho một sự khởi đầu thật là tốt đẹp.
Lên đến bờ thì Tư Gồng đã chờ sẵn, lại vào cái quán nhỏ để ngồi nghỉ…bà già lại mang chai rượu bào ngư, dĩa khô cá mối và tô cháo hào ra, bà ta nói “mấy chú đi tới đi lui suốt, có thu mua được gì chưa ?” – “tụi tôi bận quá, chắc lần này nhờ bà mua giùm vài chục ký khô mực, đỉa biển mang về làm quà…” – Không lẽ lại móc tiền ra cho bà cụ, e rằng bà ta không nhận, nhờ bà ta thu mua giùm thì bà cũng có được chút đỉnh. Thằng cháu nhỏ đang ngồi ngịch cát trước cửa, nó đen nhem nhẻm, toát lên vẻ mạnh khỏe của một đứa trẻ miền biển luôn được hít thở bầu không khí trong lành và tình người nồng hậu…đây là nơi mà con người chưa tuyệt vọng, tình người chưa suy đồi và sự xa cách giống như một bài ca….sự dỗi hờn giống như một bản nhạc.
Tư Gồng nói nhỏ “ Tìm được xác “Đương liều” rồi” – “y bị làm sao ?” – “Ông già “Đương liều” và hơn chục người nữa đang ở làng chài bên kia, ông ta đã xin được biên phòng cho thuê 5 dân chài lặn xuống mấy cái hang dưới biển tìm được xác “Đương liều” bị kẹt ở dưới đó, hiện giờ xác đang để ở bên biên phòng để họ khám nghiệm sau đó mới cho mang về” – “có dò được y vì sao mà chết không ?” – Tư Gồng thì thầm “nghe nói bị trúng một phát duy nhất ngay cổ, chết trước khi bị rớt xuống biển, kẻ bắn đúng là một thiện xạ, họ đang xét xem phát đạn bắn “Đương liều” và phát đạn bắn trung úy Tâm có phải là một….” - “trung úy Tâm cũng bị bắn à” – Tư Gồng gật đầu nói “ anh ta bị trúng một phát ngay thái dương, chết ngay lập tức, hang hốc trên đảo nhiều qua nên tìm chưa ra thủ phạm, có thể kẻ bắn mang theo đồ lặn, sau khi bắn xong lặn luôn ra biển có ghe nhỏ chờ sẵn đón đi…Kẻ đó không bắn Hòa Râu chết có lẽ là để y chạy về dẫn dụ trung úy Tâm ra…mưu kế thật là sâu độc.” – “biên phòng họ có mời anh qua lấy lời khai không” – “có chứ, nhưng tôi đúng là không biết gì nhiều, họ đang tìm Hòa Râu, thằng này phải gọi nó là Hòa điên mới đúng…phen này chắc nó tiêu rồi, nó là đầu mối mọi chuyện” – ĐHC nhớ lại hôm Hòa Râu đến mượn tiền, thần sắc hớt hãi, có được chút tiền là y vội biến ngay, khả năng duy nhất của y là qua TQ…hoặc Miên” – “anh biết nhiều quá rồi, lần này có lẽ cũng không nên ở lại” – Tư Gồng than thở “nơi này tuyệt quá, định ở lại lập nghiệp ai dè gặp vụ này, chắc là phải trở về đất liền một thời gian, vài năm sau mới quay trở lại…” - “có xác định được kẻ thứ ba đi với Hòa Râu là ai không ?” – Tư Gồng không nói gì, y nhìn Ba Già, Ba Già vẫn ngồi lạnh lùng, y móc xì-gà ra thong thả hút, nhả ra từng làn khói trắng, khi y đang hút thuốc thì không bao giờ nói gì cả….
-
Mấy hôm sau tình hình có vẻ tạm lắng, xác “Đương liều” đã được đưa về, ĐHC và Ba Già mới dẫn cô gái lên ngôi chùa của Thích Kỳ Lân. Cô ta mấy hôm nay phụ với bà chủ quán dọn dẹp, buôn bán rất vui vẻ. Ma quỷ xem ra khôn ngoan thật, chờ mãi mà chẳng thấy nhập vào cô gái gì cả…đúng là mong ngóng thì không bao giờ được, còn chẳng mong gì thì lại thấy cao nhân lù lù hiện tới. Cao nhân ở đây chính là thiếu tá Hà, phải thay một trung úy bằng một thiếu tá thì chứng tỏ nơi đây đã bắt đầu được quan tâm đặc biệt. Thiếu tá Hà đã trạc hàng băm rồi, mới tới chưa đầy tháng mà dân trên đảo đã gọi là “Hà bá” thì cũng đủ hiểu y khó chịu đến mức nào. Khác hẳn với trung úy Tâm hình vóc to lớn, tính tình hào sảng, thiếu tá Hà ốm tong ốm teo, mũi khoằm khoằm, môi mỏng quẹt, khi nói chuyện hai hàm răng khít rịt. Y lại nói giọng Nghệ Tĩnh thành ra cả ĐHC lẫn Ba Già dỏng cả bốn lỗ tai lên mà nghe cũng không rõ….Hầu như chiều nào y cũng ghé vào quán, ngồi ăn một tô cháo, uống vài ly rượu, nói chuyện thời tiết bâng quơ với ông già Hai Lẹ. Có lúc Tư Gồng rủ y đánh cờ tướng vài ván, về khoản này Thiếu tá Hà đúng là một cao thủ, y đánh cờ thật hay, đến Ba Già cũng phải chịu thua “xa gia đình suốt nên buồn, nhiều khi đánh cờ cả đêm thành ra nó khá thôi các bác ạ….”. Có lần Ba Già ghé tai ĐHC nói nhỏ “anh thấy chú còn sáng giá hơn Tư Gồng đó…” – “sáng cái gì chứ…” – “chú là người đưa Hòa Râu về, suốt dọc đường chắc nó thế nào cũng có nói gì đó…?” – “vậy thì sao….?” – “thế mà họ làm như không biết gì cả, cũng không mời chú lên…..” – “thì mồi câu đã mắc vào lưỡi rồi, còn thoát đi đâu được nữa, bây giờ chỉ là chờ con cá lớn….”
Con cá lớn chờ mãi cũng chưa thấy, thành ra hôm đó ngồi với Thích Kỳ Lân, ông ta có dịp nổ văng tới tới “….đm…lần gặp thằng đó tôi đã nói rồi, dáng đi thì xiên xiên, cái mặt lại hóc hóc, đúng là cái tướng chết yểu…đm…vậy mà nói để tôi cúng giải hạn cho mà nó đâu có nghe…thành ra chết cũng đáng kiếp…chỉ tội nghiệp cho ông già, con người đạo đức như thế…”. Hôm đó Thích Kỳ Lân có vẻ rất vui, mà không vui sao được khi Ba Già lại hào phóng cúng dường cả hàng mấy chai, lại mua thêm mấy thúng trái cây để cô Muồng mang lên làm lễ cúng. Chiều đã xuống rồi, mặt trời đã bắt đầu lặn, to như cái thúng và ánh sáng tràn ngập khắp nơi một màu vàng nhàn nhạt như mỡ gà, chắc ngày mai sẽ có mưa to….Đang ngồi với Thích Kỳ Lân và Ba Già, bỗng thấy cô Muồng từ trong chùa đi ra, cô ta và mấy người nữa chắc đã sắp trái cây và cúng xong….có điều sao thấy dáng đi của cô ta có phần hơi kỳ kỳ, nó lệnh khệnh lạng khạng, cô ta đi rảo rảo vòng vòng sau đó đến ngồi cạnh Thích Kỳ Lân, với tay lấy điếu thuốc Vinataba, đưa lên môi sau đó từ từ bật quẹt châm lửa hút… Thích Kỳ Lân chưa nhận ra điều đó, ông ta còn mải văng tục với mấy chú tiểu cái tội bẻ mấy nải chuối còn non, còn ĐHC thì đã sợ cứng cả người….dáng điệu của cô ta giống trung úy Tâm như hệt. Đến khi cô gái cất cái giọng…đàn ông khào khào nói “hũ rượu rít của ông hay thật, hôm đó mang về cho mấy anh em bị sưng trật do đốn cây làm nhà xoa bóp mấy bữa là hết liền..” thì Thích Kỳ Lân mới giật bắn người, từ trên ghế ông ta té lăn luôn xuống đất. Có vẻ như trung úy Tâm chưa biết mình đã chết thì phải, cử chỉ còn kín kẽ lắm, cặp mắt ngó tới ngó lui dò xét làm Ba Già đang hút điếu xì-gà phải ngưng cả thở sau đó y chuyển qua ho sặc sụa….Trung úy Tâm lại nói “sắp tới tụi tôi sẽ tổ chức mấy lớp dạy chữ xóa mù cho trẻ em, ông cho mấy chú tiểu qua đó học, tụi tôi sẽ cho toàn bộ giấy viết…”. Nói tới đó thì “anh ta” đứng lên, đi rảo một vòng nữa, lườm lườm nhìn mọi người rồi từ từ đi xuống núi….. ĐHC, Ba Già và Thích Kỳ Lân cũng lẽo đẽo theo sau. Xuống tới chân núi thì bỗng cô gái dừng lại, đứng một lúc rồi bất ngờ cô ta lại quay ngược trở lên…. Thích Kỳ Lân từng khoe là có tài trục ma trừ quỷ vậy mà thấy bộ dạng đi lên của cô gái thì ông ta bỗng dạt qua một bên, sau đó lủi đi đâu mất…..nhìn cách đi của cô ta thì hình như người này không còn là trung úy Tâm nữa….
-
Cô gái đi thật nhanh, từ dưới chân núi đi lên mà thoáng chốc đã gần tới, bình thường gương mặt cô ta xanh xanh nhợt nhợt, bây giờ nó lại đỏ phừng như người say rượu. Cô ta đi lướt qua nhẹ như gió thoảng, chân dường như không chạm đất, thoáng chốc đã gần đến đỉnh núi làm ĐHC và Ba Già chạy theo mệt nghỉ. Đến gần chùa đột nhiên cô ta dừng lại, đi men theo một con đường nhỏ vòng tuốt ra sau, con đường này là con đường mòn chạy ven theo sườn núi, hai bên cây cối um tùm rậm rạp. Cô ta đi nhanh quá, ĐHC và Ba Già lúc thì chạy, lúc thì bò, quần áo te tua hết cả. Đến một dòng suối nhỏ, hai bên là cả một rừng chuối mênh mông thì cô ta phóng luôn xuống, đi theo lòng suối ngược lên, đến một cái thác cao khoảng hơn hai mét thì đi xuyên luôn vào trong. Đi vào theo thì đâu thể ngờ được trong lòng thác lại có một cái hang động nở to ra như thế, nếu không có cô gái này dẫn đường thì chắc chắn không thể biết đến sự tồn tại của cái hang này….Hang này chắc chắn phải có nhiều khe hở vì gió thổi bên trong lồng lộng, du dương như tiếng sáo, lòng hang không ẩm thấp, hôi hám mà lại khô ráo, phảng phất mùi thơm…chẳng còn thấy bóng cô ta đâu, ĐHC và Ba Già cứ tiến sâu vào đại…nhũ đá hai bên vách hang chảy xuống tạo ra những hình thù kỳ dị, đủ màu đủ sắc, có những nhũ đá non hồng hồng, có mùi thơm phảng phất…đã từng nghe vài người nói về mùi thơm của nhũ đá bây giờ mới cảm thấy thật sự là điều này có thật. Lúc nãy ở bên ngoài trời đã sập tối rồi, vậy mà trong hang lại có ánh sáng mờ mờ lung linh kỳ lạ, chưa biết là từ đâu….khung cảnh thật là tuyệt đẹp. Những linh hồn thực ra rất ưa chuộng sự sạch sẽ, thơm tho như người sống vậy…ĐHC đã từng chứng kiến trong một ngày rằm tháng bảy, trên một con đường, lúc người ta đang cúng cô hồn thì bất ngờ có một chiếc xe rác từ đâu đi ngang trờ tới, cái mùi hôi nồng nặc của cái xe chở rác làm cho cô hồn, ngạ quỷ bỏ chạy tán loạn, có bóng quýnh quáng lao thẳng vào ĐHC lúc đó đang ngồi trong cái quán ven đường, làm lúc đó giật bắn mình, né qua một bên, té ngang làm cả quán cũng ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên lại ngã như vậy. Vì thế những hang hốc dơ dáy, tối tăm, hôi hám thực ra ít khi có hồn ma trú ngụ. Đâu phải ngẫu nhiên mà người sống phải năng dọn dẹp mồ mả ông bà cha mẹ, những nơi đó phải sạch sẽ thơm tho thì linh hồn mới yên nghỉ được, có trồng cây cỏ hoa lá thì phải chăm sóc cho nó tươi tốt, đừng để cỏ dại, rêu phong đeo bám thì con cháu mới có đường phát đạt.
Thích Kỳ Lân chắc là phải rất quen thân với linh hồn này nên ông ta thoáng thấy từ xa đã nhận ra được, sau đó lại trốn mất biệt thì chắc là phải có chuyện gì đó hồi lúc trước….Đi khắp hết cả hang mà cũng chẳng thấy cô gái đâu, cái hang này không hề ăn thông đi đâu cả, chỉ hơi có nhiều ngách, tìm mãi không được , đành phải quay trở ra ngoài…Bên ngoài trời đã tối hù mà không hiểu sao trong hang lại có ánh sáng mới lạ….Lần mò trở về chùa thì nghe nói Thích Kỳ Lân cũng chưa thấy về, đi xuống làng chài thì nhà nhà đều đã lên đèn, tiếng thuyền chài cập bến, tiếng va chạm của những sợi dây chão, tiếng nước vỗ ràn rạt, tiếng người gọi nhau í ới…không gian thanh bình như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả như chìm vào một biển khơi vô cùng vô tận….
-
Trong quán, cô gái đang phụ làm bếp cho bà cụ già, nom cô ta thản nhiên như chưa hề biết gì cả…cô ta đi về đây bằng con đường nào vậy cà ? Quán có thêm mấy người lạ nên cũng chưa tiện hỏi. Có hai người đang ngồi, một người to mập, tròn như quả bóng, dễ chừng nặng cả trăm ký…mặc cái áo hoa lòe lọet, nhìn ông ta giống y như hình mấy ông đầu bếp trong mấy gói bột cà-ry của Ấn, có bộ ria mép nom rất oách. Còn người bên cạnh thì lại còm nhom, hai mắt vàng khè, nhìn là biết ngay là bị bệnh đau bao tử kinh niên hành hạ. Theo như ông già Hai Lẹ thì chắc ông này chính là ông Hùng, còn gọi là “Hùng Mập”, ông ta mới chính là người thu mua vi cá, đỉa biển, bào ngư thực thụ….Bàn tay của ông ta to bè bè, những ngón tay hồng hào nần nẫn, núc thịt mà lại sát rịt…bàn tay của một người giàu có thực sự. Thấy ĐHC và Ba Già, ông ta gật đầu chào, nở nụ cười tươi roi rói, đúng là một con người dễ gần gũi thân thiện “nghe bà cụ nói mấy ông ở đây…hê hê hê….lần này tôi đi ghe riêng nên ở trển luôn. Buổi tối có rảnh mấy ông qua chơi, ông bạn tôi không nhậu được chứ tôi nhậu là khỏi nói….”
Bà chủ quán thấy ĐHC và Ba Già thì la lên “trời ơi sao hai ông đi đâu mà quần áo te tua thế…mau tắm giặt thay đồ rồi hãy đi đâu thì đi”. Cũng may là vừa thay đồ xong thì thiếu tá Hà tới, chứ không thì thấy mặc bộ đồ dính đầy sình đất như vậy chắc chắn y sẽ nghi ngờ. Lần này thiếu tá Hà không đi một mình mà đi cùng với hai người lính nữa, kéo ghế ngồi xong xuôi, y quay qua nói với Ba Già “sao hôm nay ông có ý định phục thù chứ…?” – Ba Già đáp “được thôi, hôm nay tôi với ông đánh 3 ván party, ai thua phải đãi một chầu nhé…” – Ba Già chủ yếu đánh cờ theo kinh nghiệm, quanh đi quẩn lại chỉ có vài chiêu, vài thế, khó có thể thắng được thiếu tá Hà, y chắc có đọc sách về cờ tướng nhiều nên ra quân rất bài bản, thiên biến vạn hóa, nước cờ chặt chẽ vô cùng. Hùng Mập cũng lại gần ngồi, ông ta phải xách riêng theo một cái ghế bằng thép to tổ chảng chứ không dám ngồi ghế của quán, với cái tấm thân trên trăm ký của ông ta thì ghế gỗ nào chịu cho nổi. Xem được một lúc thì ông ta nói “hay là mấy ông lên ghe tôi chơi tiếp đi, vừa uống lai rai vừa chơi…chắc mấy ông ăn đồ biển mãi cũng ngán, hôm nay tôi đãi mấy ông 2 món gà rô-ty mật ong và gà nấu đậu, tôi có mang theo cả chục con gà ướp trong hầm đá”. Chắc Hùng Mập tính chủ động làm quen sếp mới của đảo nên ông ta tỏ ra nhiệt tình vồn vã, còn thiếu tá Hà vì là người mới nên cũng muốn thị sát tình hình, ông ta đồng ý qua liền. Ghe của Hùng Mập neo cũng gần, đi khoảng trăm mét, sau đó qua cái cầu gỗ dài chừng ba chục mét là tới…so với ghe ở đảo thì ghe của ông ta to hơn nhiều, nom khang trang hơn hẳn. Cả bọn kéo ra mũi ghe ngồi cho mát, trong lúc chờ người làm món “gà rô-ty và gà nấu đậu”, Hùng Mập lấy ra một can rượu thơm phức, một đĩa mực ống thái mỏng với mù tạt để lai rai trước. Khi thiếu tá Hà và Ba Già đang căng thẳng trong cuộc đấu party ba ván thì Hùng Mập thao thao kể về đủ các món ăn đặc sản miền biển và các cách chế biến cầu kỳ phức tạp, chủ nhân xem ra có vẻ là người sành ăn có hạng. Hết món mực ống tái, Hùng Mập bắt ra mấy con cua lửa hấp rượu ngay tại chỗ, ông ta nói món “cua lửa hấp rượu” này là bổ dương bậc nhất “các chú lính trẻ ăn vào tối nay tha hồ mà bắn máy bay nhá…”
ĐHC giả bộ có việc quay lại quán, thấy cô gái đang dọn dẹp cũng không hỏi vì thật ra có hỏi thì chắc chắn cô ta cũng chẳng nhớ gì, trong hang phải có một con đường ra nữa thì cô mới có thể về quán nhanh như vậy, ngày mai chắc là phải trở lại dò cái hang kỹ hơn nữa. Lại đảo lên trên chùa, ban đêm đường đi hơi khó, phải dùng đèn pin soi kỹ vì ở đây có khá nhiều rít độc, có khi cón có cả trăn nữa. Đến nơi thì thấy Thích Kỳ Lân đã về, thấy ĐHC mặt ông ta sa sầm xuống “mấy ông mang theo con nhỏ đó làm gì vậy…?” – “thì nghe sư thầy nói có thể trừ ma được nên tụi tôi mang cô ta lên tính nhờ giúp” – “Sao không nói trước…” – “cũng tính nói nhưng không hiểu sao mấy ngày nay thấy cô ta cũng bình thường…thầy biết lúc nãy ai nhập vào cô ta không ?” – Thích Kỳ Lân nghe hỏi thì xua tay đáp “không biết, không biết…đm…lúc nãy tự dưng tôi đau bụng quá nên phải chạy đi thôi…con nhỏ đó bây giờ sao rồi ?” – “cô ta tỉnh lại rồi nhưng không còn nhớ gì hết” – “mai ông dắt nó lên đây, tôi sẽ làm phép để ma quỷ không còn dám nhập vào nó nữa”.
-
Quay lại ghe thì cuộc cờ đã xong, tất nhiên phần thắng phải thuộc về thiếu tá Hà rồi. Là người chiến thắng nên y tỏ ra rất vui vẻ, uống rượu thiệt tình, khi ngà ngà thì kể chuyện về những tháng ngày làm trên tàu cứu hộ của hải quân cũng vào sinh ra tử như cơm bữa. Có giao tiếp mới thấy y cũng tình cảm lắm, chỉ có cái vẻ bề ngoài đăm đăm khiến người khác cảm thấy sợ.
Ở miền biển ăn hải sản hoài nên cũng ngán, hôm nay ăn món “gà rô ty mật ong” của Hùng Mập đâm ra ngon tuyệt, còn món gà nấu đậu thì quá béo, hầu như không ai ăn, một mình Hùng Mập xơi hết nguyên con gà, thêm một tô đậu to đùng…thảo nào mà ông ta không có một thân hình phì nhiêu như vậy. Người bạn của Hùng Mập không tham gia, y đã đi ngủ từ lúc nào, đúng là căn bệnh đau bao tử làm con người ta muốn vui cũng không nổi. Trời bắt đầu chuyển gió mạnh, hơi nước nồng thêm vị mặn, thiếu tá Hà và hai người lính ra về trước. Nhớ lại đám mây màu mỡ gà hồi chiều, ĐHC và Ba Già cũng lật đật cáo từ, quả nhiên về đến quán thì mưa xuống ầm ầm, mưa miền biển bao giờ cũng kèm theo sét đánh sáng rực cả bầu trời, giờ này quán không còn ai, xung quanh là cả một màu đen như mực. Mưa là một điềm tốt, cầu trời cho ngày mai mưa lớn hơn nữa để dễ bề hành sự. Ba Già chưa chịu ngủ ngay, y trầm ngâm một hồi rồi nói “Thích Kỳ Lân tỏ ra rất sợ hãi thì người đó có thể là ông sư đã mất chôn ở sau chùa. Linh hồn ông ta chắc là đã siêu thoát từ lâu nhưng còn lại một ít thể phách ở quanh quẩn bên mộ, khi cô Muồng mang trái cây ra cúng thì vô tình đã gặp được cái thể phách còn sót đó…hồi tôi còn ở Côn Đảo cũng đã từng chứng kiến một việc tương tự. Nhưng trường hợp như cô gái này là cực kỳ hiếm, tinh thần bị khủng hoảng nghiêm trọng bỗng phát lộ khả năng thông linh, lại may mắn gặp được thể phách khi thăm mộ của sư thầy thì còn hiếm có hơn nữa. Khi trung úy Tâm nhập vào cô ta đi xuống đã dừng ở chân núi khá lâu, định đi tiếp để làm gì đó nên cái phách này mới đẩy vong y ra, sau đó khi quay lại thì thấy Thích Kỳ Lân thì nổi giận nên mặt cô gái mới đỏ phừng lên như vậy.” – “ông ta dẫn chúng ta đến cái hang làm gì ?” – “cũng không rõ, có điều đây là điềm may cho cô gái, cũng là phải thôi vì cô ta đã phải chịu biết bao đau khổ. Cái thể phách còn sót lại này ở trong người cô ta thì ma quỷ nào còn có thể nhập vào được nữa, cô ta chẳng những trở lại bình thường mà lại có thêm khả năng thông linh không chừng” – “nếu vậy thì không cần phải dẫn cô ta lên chùa cho Thích Kỳ Lân làm phép nữa” – “giao cô ta cho y thì chẳng khác nào giao trứng cho ác, nếu y chỉ nói dóc thì cũng còn là may. Còn nếu y có bản lãnh thực sự, cái khả năng đó sẽ gây thêm nhiều điều ác. Có điều cũng đừng nói cho cô ta biết gì hết vì nếu cô ta lại tận dụng cái khả năng phi thường của mình để làm những chuyện như lên đồng nhập cốt để thu lợi thì đến một lúc nào đó cái thể phách thần thông tan biến, lúc đó ma quỷ trở lại sẽ vô phương cứu chữa” - Ba Già suy luận hay thật, đâu phải ngẫu nhiên mà y với Hải thọt là tay mặt, tay trái…sở dĩ y thất bại trong cuộc đời chẳng qua là do số mệnh, số mệnh thì không thể biến cải được, cần phải học cách để chấp nhận nó.
-
Ba Già còn nói lảm nhảm thêm một lúc nữa thì mới chịu ngủ, lúc nãy y uống cũng khá nhiều. Thiếu tá Hà một ly thì y cũng một ly, Hùng Mập một ly thì y cũng một ly, uống đúp như vậy thì say cũng phải… Hình như y rất vui vẻ, y vui vì điều gì nhỉ ? ĐHC trở dậy đi xuống nhà dưới, mưa vẫn còn nặng hạt, gió biển thổi ào ào, mưa gió kiểu này sẽ làm cho những người mệt mỏi ngủ thật say…bà già và đứa nhỏ, cô gái cũng không nằm ngoài qui luật đó. Bà cụ ngủ ngồi bên chiếc võng nom thật tội, cái dáng co ro oằn xuống trước sức nặng của cô đơn và tuổi già, đứa nhỏ cũng ngủ say sưa, nó chưa hiểu thế nào là nỗi khổ của sự mồ côi không cha không mẹ, không biết mơ thấy cái gì mà trên môi như phảng phất nụ cười. Còn cô gái sau buổi chiều bị ma nhập chắc bây giờ bắt đầu thấm mệt nên đã ngủ say trên chiếc chõng dưới ánh đèn dầu leo lét, cô ta thậm chí còn không kịp mắc mùng. Cái ánh đèn mờ ảo chiếu lên thân thể nủa kín nửa hở, tuy mệt mỏi vì công việc nhưng vẫn tràn trề sức sống, vẫn toát lên vẻ quyến rũ đầy nữ tính, bờ vai tròn trịa và vòng eo gợi cảm toát lên vẻ đẹp thánh thiện như một nữ thần.
Mưa càng lúc càng to, trời tối đen như mực, ĐHC men theo con đường nhỏ lần mò trên những vũng lầy trơn trợt, phải lấy tấm ni lon vàng bọc cái đèn pin lại soi đường thì mới lò dò đi được. Nhờ có men rượu trong người nên chưa cảm thấy lạnh, đi được khoảng ba trăm mét thì tới cây cầu nhỏ, nơi ghe Tư Gồng và mấy người bạn của y vẫn đậu…trời mưa gió như thế mà chiếc ghe đã đi đâu mất. Đứng sát vào vách một cái phên nhà, bây giờ mới bắt đầu cảm thấy lạnh giá. Thỉnh thoảng lại có chớp làm cả không gian sáng rực, phải đứng thật lâu trong cơn mưa lạnh buốt như vậy mới làm cho đầu óc thật tỉnh táo, giờ phút này mà không tỉnh thì tất phải trả giá rất đắt…Ba Già nói hư hư thực thực, dương đông kích tây như vậy chắc là để làm nhiễu sự suy đoán của người khác. Mục đích của y đưa cô gái lên đảo là muốn cô ta bị ma nhập quậy tưng bừng, sẽ làm cả làng chài rối loạn, kéo theo một kẻ ranh ma quỷ quyệt như Thích Kỳ Lân đâm ra phải chùn bước. Mưu kế này xem ra tạm thành công một nửa vì con ma nhập lại có vẻ hiền, hơn nữa ma quỷ đâu có tuân theo ý chí của con người, mình muốn một đằng thì nó sẽ làm một nẻo.
-
Bàn cờ của Hải thọt đã dần dần hiện rõ….hai con chốt tả hữu đã làm xong việc. Con chốt “Đương liều” và con chốt “Hòa Râu” đã được thí với con mã là trung úy Tâm, con mã mà đã xanh cỏ thì con xe Trịnh Cao Nhân tất phải gãy đổ, họ Trịnh không chết nhưng phải cao bay xa chạy, bỏ hàng bỏ của. Hòa Râu may không tử nhưng cũng bại tẩu. Trong lúc đó thì cặp pháo mã đi đầu đã tung hoành xuất trận. Con pháo “Tư Gồng” thoắt ẩn thoắt hiện, bay qua bay lại, đã làm những việc có lẽ là quan trọng bậc nhất…con pháo này hay thật, đến ĐHC là kẻ thân cận mà cũng chủ quan không nhận ra, hiển nhiên đã qua mặt được tất cả mọi người. Còn con mã Ba Già đưa lên là để giữ con chốt giữa, con chốt giữa là ai vậy nhỉ…con chốt này nếu không được thí đầu tiên thì sẽ để dành thí cuối cùng, nó có nhiệm vụ che mặt tướng, nó chẳng là gì cả nhưng vì nó lại nằm ở trung tâm nên thiên hạ phải chú ý….nó làm một con xe mới xuất hiện trên bàn cờ là thiếu tá Hà bị nhiễu, con chốt đó không phải là ĐHC thì còn là ai nữa…? Còn một con xe “Nghĩa Cổ” thì đã được cài sâu vào trận địa từ lâu, đã xuống tận cuối bàn cờ mai phục và cũng như Tư Gồng, đã hoàn thành những việc vô cùng quan trọng. Hùng Mập và một người nữa mới xuất hiện sau, họ xuất hiện rất đúng lúc, họ đang là những quân gì trên bàn cờ của Hải thọt ?
Mưa đã hơi tạm ngừng, gió cũng đã bớt mạnh, cái lạnh cũng đã bớt thấm như để chuẩn bị cho một trận nữa lớn hơn. Hai ngày nữa là đến ngày 9/9, ngày trùng cửu, ngày này dân chài trên đảo sẽ làm một cái lễ rất long trọng theo phong tục hàng năm rước Đông Hải Long Vương để cầu bình an biển lặng. Một ngày duy nhất nhộn nhịp trên đảo, tiệc rượu tưng bừng, Thích Kỳ Lân và vài bô lão như ông già Hai Lẹ…sẽ chủ trì cúng tế, ghe thuyền sẽ chạy lòng vòng, mọi người sẽ vui như tết đến…Lúc đó thì chắc con xe cuối cùng cũng sẽ xuất trận….
Đến lúc này thì đã hiểu được “Ngọc Ruby” là quân gì trên bàn cờ. Thì ra cô ta cũng là một con chốt, một con chốt của các “đàn anh” bên Nga. Một con chốt giữa nguy hiểm và có thể nói là xinh đẹp bậc nhất trên thế giới này. Cô ta theo sát Trịnh Cao Nhân, lên giường cùng với y mặc dù hẳn là cô ta biết tỏng kẻ đã ra lệnh bắn hạ “Hoàng mọi” là người nào. Cô ta đã được huấn luyện để làm những việc đó, có thể chiến thắng trên mọi đấu trường, từ những nơi hung hiểm nhất như thương trường hay nơi ngọt ngào nhất là chiếc giường ngủ êm ái. Sau những cuộc ái ân ngọt ngào, đến một lúc nào đó tự tay cô ta sẽ bắn hạ họ Trịnh….cô ta có thể làm được việc đó, và nó chắc cũng gần tới rồi. Một mỹ nhân như “Ngọc Ruby” mà để mắt đến người đàn ông nào mà người đó không vì cô ta mà chết thì mới là chuyện lạ kỳ, Trịnh Cao Nhân cũng không thoát khỏi điều đó, y chấp nhận để kẻ thù ở bên cạnh chỉ để được mỗi ngày ngắm nhìn cái thân hình tuyệt mỹ, được ngửi mùi hương tóc ngất ngây và được nghe giọng nói khàn khàn quyến rũ, để được một người đẹp tuyệt vời mỗi ngày thán phục và tuân lệnh. Tiền bạc và của cải nhiều để làm gì nếu không có mỹ nữ ở bên cạnh ? ĐHC cũng không là ngoại lệ, có điều may mắn là chưa được cô ta chú ý đến nhiều, cô ta chỉ đang thăm dò xem ĐHC đã biết được những gì, nếu lần gặp trước mà sơ hở thì chắc là đã đi theo “Đương liều” xuống địa ngục rồi. Cô ta chắc cũng đã giẫm lên xác nhiều người đàn ông….trở thành một trong số họ thì cũng thê thảm quá.
-
Mưa bắt đầu to trở lại, gió thổi càng lúc càng mạnh, biển khơi trước mặt tối đen mù mịt, tiếng sóng ầm ào hòa lẫn trong tiếng mưa, tiếng gió, chiếc cầu trước mặt bỗng xuất hiện một cái bóng đen sì. Cái bóng này hẳn là đi từ dưới nước lên nên mới xuất hiện thình lình như vậy, kẻ này chắc là cũng đến tìm Tư Gồng, nhưng đi một cách im lìm theo đường nước như vậy thì chắc là có dã tâm hơn là đến để nói chuyện. Cái bóng cũng đã nhìn thấy ĐHC, nó hơi khựng lại, trong màn đêm như thế này thì cả hai chỉ nhìn thấy nhau mờ mờ. Bỗng một ánh chớp sáng rực cả bầu trời…thì ra kẻ trước mặt không hề xa lạ, cái mặt gầy gầy, đôi mắt vàng khè bệnh hoạn, bộ đồ da đen bóng, trên tay lấp loáng ánh của một con dao mỏng lét…cái cách cầm dao thật là chuyên nghiệp, nó lỏng lẻo và nhẹ nhàng, mũi và lưỡi dao hơi hướng lên, tay buông thõng. Cách cầm dao kiểu này phù hợp với những người chân ngắn mà tay dài, đối phương rất dễ ngộ nhận về khoảng cách dẫn đến bị trúng đòn. Dao này nếu đâm xốc từ dưới lên cái lưỡi mỏng sẽ xuyên qua sườn thấu đến tận tim, còn lệch qua bụng thì sẽ thủng gan hay bao tử, cách nào cũng chết là cái chắc. Nhưng nguy hiểm không phải là ở chỗ đó…cũng có người né qua được, khi đó cánh tay dài sẽ vắt qua vai hoặc hông đối thủ, mũi dao sẽ trở ngược lại đâm thốc từ bên lưng trổ ra trước ngực không cách nào đỡ được. Đã từng có một võ sư tài năng nhưng thiếu một chút kinh nghiệm trên đấu trường giang hồ đã bị chết vì chiêu này. Khi nằm gục chết vì bị đâm từ lưng trổ ra ngực làm thủng tim, mọi người đều nghĩ là bị đâm lén, đâu thể nghĩ là đó là một cú ra đòn trực diện. Đấu trường giang hồ đâu phải là cuộc chiến công bằng trên võ đài nhiều màn, nhiều hiệp, nó chỉ diễn ra trong một tích tắc, sai lầm là phải trả giá ngay lập tức. Kẻ này tiến lên thật chậm chạp, y hơi bị mất lợi thế vì từ ngoài nhìn vào không rõ bằng từ trong nhìn ra. Hơn nữa ĐHC lại đứng tựa lưng sát vào vách lá, nếu đâm không trúng để dao dính vào vách thì là đổ nợ. Nếu giết chết được ĐHC thì đúng là họa lớn đối với bọn Hải thọt, vì chỗ này ngay sát chỗ đậu thuyền của Tư Gồng, y sẽ phải giải thích với CA đêm nay cho thuyền đi đâu và làm gì…Kẻ này chắc cũng nghĩ đến điều đó nên y ngày càng tiến sát, càng sát thì nhìn càng rõ, đâm càng chính xác và càng khó đỡ. Một cú đâm ở khoảng cách bốn tấc thì cầm chắc là sẽ thắng.
Lại một ánh chớp nữa lóe sáng, kẻ đó đã nhận ra ĐHC, y hơi bất ngờ nên vụt nói “thì ra là mày…mày cũng hay lắm, đến rất đúng lúc…”, trong cái ánh lóe sáng, kẻ đó cũng đã nhìn thấy ánh dao lấp lánh trong tay ĐHC nên y cũng hơi thu mình lại, cuộc so cựa sắt này đâu phải là không công bằng….
-
Thời gian dường như ngừng lại, không khí thật là khó thở, tất cả tinh thần bây giờ đều tập trung vào kẻ trước mặt. Y vẫn nhích lên từ từ, khoảng cách ngày càng thu hẹp lại. Mưa ngày càng nặng hạt, gió thổi càng mạnh, từ bên trong nhìn ra mà chỉ còn thấy mờ mịt thì bên ngoài nhìn vào chắc là không còn thấy gì. Lợi thế đã nghiêng hẳn về phía ĐHC, lúc này mà co chân đạp mạnh thì tất phải trúng, nhưng đất dưới chân rất trơn trợt có thể té ngã hoặc vô tình tay dao lại đưa lên trúng ngay đùi thì cũng nguy hiểm, đưa cả hai vào thế “lưỡng bại câu thương” thì cũng không hay. Màn kịch sắp đến hồi kết mà về hưu sớm thì cũng uổng. Thế nên giải pháp tốt nhất là cứ đứng yên bất động, bóng đen mà nhích tới vừa tầm thì ra tay cũng còn kịp. Thêm một ánh chớp nữa thì không còn thấy bóng dáng áo đen đâu cả, đúng là “không chắc thắng thì không hành động”, người đến đã nhanh rồi mà đi còn nhanh hơn nữa. Chờ cho không khí tạm lắng xuống một lúc, ĐHC lại men theo con đường nhỏ trở về, trong cái bóng đêm mù mịt mới cảm thấy thấm thía sự cô đơn lẻ loi là như thế nào…cái chết đến chỉ cách trong gang tấc…thật là lặng lẽ, thật là đáng sợ. Về đến nơi thì người ướt sũng, cả quán vẫn chìm trong giấc ngủ, lên lầu thay bộ đồ xong thấy Ba Già vẫn còn say ngủ, hơi thở vẫn điều hòa…chắc là y giả vờ, có điều bàn cờ đã vào tàn cuộc rồi, thế cờ đã có phần rõ ràng, có đầu tư suy nghĩ thì cũng không còn thời gian nữa. Cảm thấy rất mệt mỏi nhưng nằm mãi mà vẫn không ngủ được, cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, nghe mưa đến gần sáng thì mới tạnh. Sau cơn mưa trời ửng lên thật là đẹp, một cái cầu vồng bảy màu rực rỡ vắt ngang bầu trời, cầu vồng xuất hiện chắc là ngày hôm nay sẽ rất may mắn. Làng chài đã thức dậy sau giấc ngủ thanh bình trong một đêm mưa gió ồn ào, không khí bắt đầu tấp nập, những chiếc lưới cá bắt đầu được mang ra phơi, đội thuyền thúng cũng được kéo ra trên những bãi cát. Khi cầu vồng mờ đi thì cũng là lúc mặt trời ló rạng chiếu cái ánh sáng tinh khôi của nó khắp mọi nhà, cả làng chài bừng lên rực rỡ. Hai người lính trẻ đã đứng trước cửa quán từ hồi nào, một người nói “thiếu tá mời anh Ba qua bển có chút chuyện cần bàn” - anh Ba đây hẳn là Ba Già, không hiểu có việc quan trọng gì mà bên biên phòng mời y sớm như vậy. Ba Già đi rồi thì đây quả là dịp tốt nhất để lên thăm dò cái hang một lần nữa. ĐHC lại men theo con đường hôm qua, đi lên đến lưng chừng núi thì đã thấy Thích Kỳ Lân đứng chờ sẵn, đúng là con cáo tinh ranh thật. Y thật to lớn dị thường, sừng sững như quả núi, đường lầy lội cát sỏi như vậy mà y đi đất, hai bàn chân trùi trụi to bè bè đạp muốn bẹp cả mấy tảng đá. Trên người khoác cái áo màu nâu sậm, vai đeo một cái túi vải, y chẳng úp mở gì cả, vào đề ngay “hôm qua ông theo con nhỏ đó đi những đâu ?” – “cô ta đi vòng ra sau xuống suối, đến một cái thác thì đi xuyên vào bên trong có một cái hang ở đó” – Thích Kỳ Lân hơi tái mặt – “thế ông có đi vào theo cô ta không ?” – “có nhưng hang trống rỗng, không thấy gì lạ nên hôm nay tôi tính lên xem lại một lần nữa” – “con nhỏ bây giờ sao rồi ?” – “cũng bình thường, đang phụ bà già bán quán..” – “để tôi đi với ông, đi một mình nguy hiểm lắm”.
Thích Kỳ Lân nói rất đúng, thám hiểm hang động mà đi một mình thì rất dễ bị tai nạn, chỉ cần trợt chân té hay bước hụt xuống một chỗ trũng nào đó là có thể bị thương ngay. Chưa kể còn gặp những con thú như trăn, rắn hay các loài kịch độc như rít, bò cạp, nhện…..tốt nhất là đi từ hai người trở lên để có thể hỗ trợ nhau được – “bộ tối hôm qua mất ngủ hay sao mà nom ông phờ phạc thế ?” – “thức cả đêm, sáng nay còn bò dậy nổi là may rồi…”. Đi một hồi thì tới con suối, trận mưa lớn hôm qua làm nước hôm nay cao thêm hàng nửa thước, lội theo lòng suối đến cái thác thì thấy đó chỉ là một cái thác bình thường, bên trong không hề có cái hang động nào cả. Lòng vòng tìm kiếm một hồi cũng không thấy, Thích Kỳ Lân leo lên một vỉa đá, y nói “đm….tôi ở đây tính ra trên nữa thế kỷ, phải nói là hòn đảo này tôi thuộc còn hơn lòng bàn tay nữa, nhưng chưa hề biết đến cái hang này…..bởi vì chắc chắn là nó không có” – “không lẽ tôi và Ba Già cùng bị ảo giác…mới hôm qua đây thôi ?” – Thích Kỳ Lân không nói gì, y móc trong túi ra một cái bản đồ nhỏ xíu, giống hệt cái bản đồ của Hòa Râu “hòn đảo này có mười một cái hang cả thảy, theo như ông tả thì cái hang mà mấy ông đi vào có thể chính là cái hang này…nó ở sát biển nên gió thổi trong lòng hang rất mạnh và du dương như tiếng nhạc, dân trên đảo còn gọi nó là hang gió”. – “không lẽ tôi và Ba Già đi đến đây thì lại quay xuống đi ra biển ?” – “đúng….đm….tôi có thể nói chưa chắc đã là người tốt…nhưng cả đời tôi chưa hề giết người, trộm cắp hay lừa đảo gì cả….từ khi có mấy ông, cái hòn đảo thanh bình này trở nên lộn xộn, có mấy người đã chết. Tôi cũng chẳng cần biết mấy ông đi tìm cái gì, có điều cái hòn đảo này nó linh thiêng lắm, e rằng mấy ông sẽ còn phải trả giá vì dám khuấy động đến những linh hồn đang yên nghỉ trên đảo”. Y lấy trong túi ra một cái gói nhỏ, rắc ra xung quanh rồi nói tiếp “ đây là muối và gạo tôi cúng trên bàn thờ, nó là những phẩm vật trời phật ban cho con người, những linh hồn lương thiện cũng cần đến nó, còn ma quỷ luôn luôn tránh xa những thứ này”. Y lại lấy ra một thanh kiếm nhỏ sơn đỏ, tay bắt ấn chỉ bốn phương tám hướng và niệm chú “….nam mô lục ta xá bút tha…….”. Các nhà sư tu theo phái Cổ Sơn Môn hầu như đều biết bùa chú và phép thuật, các cách thức trì tụng, cách lập đàn lễ bái v.v….họ coi đó là một nghề nghiệp trong đời hơn là một sứ mệnh mà trời phật ban cho để cứu nhân độ thế, trong số đó có những người rất giàu có và cưới nhiều vợ, Thích Kỳ Lân là một ví dụ. Y có vẻ đã lấy lại tự tin như mọi ngày nên bắt đầu lại nói huyên thuyên đủ thứ trong lúc đi ra hang Gió. Cái hang đúng là hệt như lần đi theo sau cô gái, không thể hiểu nổi tại sao lúc đó ĐHC và Ba Già lại bị nhầm lẫn về không gian như vậy ? khi ánh trăng chiếu xuống biển thì phản quang của nó hắt vào trong hang nên mới có cái ánh sáng mờ mờ ảo ảo, lung linh tuyệt đẹp, có điều không ngửi thấy mùi thơm như lúc trước. Tìm mãi cũng không thấy gì lạ trong hang, đành phải trở về, từ hang có một con đường nhỏ đi trở về quán rất gần, cô gái đã đi theo con đường này nên về trước, còn ĐHC và Ba Già thì lại trở ngược lên trên suối sau đó mới xuống núi nên về sau cả giờ, đúng là đã bị ma quỷ dẫn dắt thật. “trên chùa sao tôi thấy đông đúc thế ?” – “mấy người họ đang phụ tôi làm một cái hoa đăng hình Long vương thật lớn…ngày mốt là tới lễ cúng Thần rồi ông không biết sao?”. Dân tứ xứ đổ về hòn đảo này, nên tục thờ Đông hải Long vương hẳn cũng du nhập từ đất liền, đó là dịp để Thích Kỳ Lân thể hiện mình nên y tỏ ra rất tích cực, đêm ngày cùng mấy đệ tử chuẩn bị đủ thứ nên cũng chẳng nhắc gì đến chuyện cô gái nữa.
Trở lại quán thì Ba Già vẫn chưa về, gặp Tư Gồng đang ở đó, nom y cũng rất phờ phạc chắc cả đêm qua cũng không ngủ, y nói nhỏ “trong đất liền mới nhắn tin anh Hai sẽ đưa một vị khách rất đặc biệt ra đảo để dự lễ cúng thần ngày trùng cửu” - y hạ giọng thì thầm “dịp này cũng là để thỉnh ngọc luôn đó…chú chuẩn bị tinh thần hôm đó canh chừng cẩn thận…”
-
Suy cho cùng thì ở cái nơi đèo heo hút gió này đến cỏ còn không đủ cho bò nó gặm thì Giáo hội đâu có rỗi hơi mà ngó ngàng đến làm gì, vì thế nên Thích Kỳ Lân tha hồ tự tung tự tác, muốn xưng danh gì cũng được. Có điều nơi này có chưa đến hai trăm nóc nhà, mà lại toàn là nhà nghèo cả nên ông ta có làm gì đi nữa thì cũng là “gà què ăn quẩn cối xay” lượm lặt được chút đỉnh cũng không đáng là bao nên bao lâu nay cũng chẳng có ai tranh giành với ông ta làm gì. Hôm đó Thích Kỳ Lân mặc cái áo đạo màu đỏ có viền kim tuyến lấp lánh, đầu đội cái mão giống y như Đường Tam Tạng, phải nói là thật oai phong lẫm liệt…nhất là cái giọng rổn rảng như tiếng trống chầu giữa đám đông nghe vẫn rõ mồn một làm ông ta nổi bật lên hết thảy. Mấy bô lão cũng lên đồ lễ áo dài đen, chít khăn vàng, ông già Hai Lẹ còn ráng để kịp bộ râu bay phấp phới nom rất là “tiên phong đạo cốt”. Tới đúng ngọ mới cử hành đại lễ mà mới sáu giờ sáng bờ biển đã ồn ào náo nhiệt. Con rồng bằng gỗ bọc vải đã được khiêng xuống, to sừng sững, sơn vàng sơn đỏ nom cũng hoành tráng lắm. Thiếu tá Hà cũng đã có mặt, ông ta còn bày ra cuộc cờ có giải thưởng để cho không khí thêm phần sôi động. Cái lối đánh cờ này chắc là ở quê ông ta, gọi là “cờ bơi”, thay vì dùng quân cờ thì sẽ dùng một tấm bảng gắn trên một cái cọc, cắm xuống lỗ, khi chơi có người xê dịch và lĩnh xướng rất trang trọng. Ông ta còn tổ chức cả thi đi cà kheo và nhảy bao bố cho sắp nhỏ, xem ra thiếu tá Hà cũng cố gắng “hòa đồng với nhân dân” thật.
Khoảng tám giờ thì tàu chở Hải thọt đến, dùng tàu cứu hộ để đi thì hẳn trên tàu phải có một nhân vật tầm cỡ và chắc là phải đi từ hồi khuya thì mới đến sớm được như vậy. Nhưng Hải thọt không phải là chủ xị, y đã biến thành kẻ tháp tùng, vị khách đặc biệt như Ba Già nói mới là nhân vật chính…..kẻ đó đâu phải ai xa lạ, chính là Thiếu gia X, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên mọi chiến trường, từ thương trường cho đến những chốn ăn chơi vào tầm bậc nhất. Bản thân Hải thọt đã là một đại gia, một quả núi rồi, thế mà y còn dựa vào Thiếu gia X, thế lực và tiền bạc còn to hơn núi nữa, tạo thành cái thế “núi dựa vào núi” thì có ai còn là đối thủ nữa, bố bảo thằng nào còn dám vuốt râu hùm, Trịnh Cao Nhân cao bay xa chạy là phải rồi, không chạy mà ở lại cho phơi xác à ? chạy nhanh như thế mà còn chưa chắc đã thoát ấy chứ…
Thiếu gia X từ trên tàu bước xuống là đã thấy khác người rồi, phần hậu thiếu gia mặc quần soọc tây, mang giày tây đàng hoàng….nhưng phần mặt tiền phía trên lại chơi cái áo xá-sẩu bằng gấm Thượng Hải màu xanh sẫm dài gần tới gối nom rất đểu. Đã thế lại có mấy em người mẫu thơm nưng nức đẹp còn hơn cả “tiên giáng thế” đi theo nữa, trong đó có hai em ca sĩ mắt xanh mỏ đỏ hẳn hòi, oách như thế thì còn ai mà bì được…vì thế nên đại ca Hải thọt chân thấp chân cao bước theo thiếu gia nhìn cứ như là con khỉ mắc phong vậy. Hải thọt ở đây thì chắc Nghĩa Cổ ở nhà rồi, con xe cuối cùng là ai vậy nhỉ ? Thích Kỳ Lân to cao là thế nhưng khi đứng bên Thiếu gia thì cố gắng cúi cúi cho thấp xuống bớt sợ che khuất mất nhân vật quan trọng, nom ông ta bây giờ giống y như là con sâu đo vậy. Còn thiếu tá Hà thì hẳn cũng đã biết đến cái quyền lực kinh người đằng sau và cái núi tiền đằng trước có thể khuynh đảo cả thiên hạ hôm nay hạ cố ghé thăm nên tỏ ra sum sum lạ, nở toét nụ cười nom rất là hiền hậu….Thảo nào mà Hải thọt không đầu tư đánh lớn, đánh dữ, sẵn sàng thí chốt thí xe. Cái thế lực mà Hải thọt bước một chân vào được đâu phải là chuyện dễ…nó vĩ đại còn hơn những gì vĩ đại, nó hùng mạnh còn hơn những gì hùng mạnh, nó tàn bạo còn hơn những gì tàn bạo. Cả một dân tộc có một lịch sử dài dằng dặc còn phải quỵ lụy trước nó huống hồ một đại ca Hải thọt, một Ba Già hết thời, một Tư Gồng nghèo kiết xác….Hùng mập cũng đã xuất hiện, y cũng cố gắng thu mình nhỏ lại, nhưng cái tấm thân bồ tượng trăm ký của y dường như phản lại, nó cứ phô phang lồ lộ, được cái Thiếu gia cũng chẳng thèm để mắt đến, y chẳng thèm để mắt đến ai cả…có ai đáng được Thiếu gia nhìn tới cơ chứ…? Dân đảo quanh năm lao động quần quật, có được một ngày để xả hơi, nhất là Thiếu gia lại cho chở xuống mấy thùng rượu vang, vài chục két bia, bánh kẹo, đồ khô phát thoải mái nên đã vui lại càng vui hơn nữa. Ba Già từ lúc đi gặp thiếu tá Hà đến giờ thần sắc có phần hơi trầm trọng, ngoài cái việc thiếu tá mời y qua để bàn cái việc tổ chức đánh cờ bơi chắc là còn nhiều việc nữa cũng chưa tiện hỏi. Ở cái nơi đầu sóng ngọn gió này kín miệng là điều tốt nhất, bép xép chỉ tổ thiệt thân. Tuy là tay mặt tay trái nhưng tầm quan hệ của Ba Già so với đại ca Hải thọt thua xa lắc, âu cũng là số mệnh, ai cũng làm được như Hải thọt thì còn có ai làm lính, làm hầu nữa…?
-
Thiếu gia X đi đứng cứ như chỗ không người, oai phong lẫm lẫm, tiền hô hậu ủng…y nhìn loanh quanh thấy ĐHC thì đưa tay ngoắc lại “..đm…chú cũng có mặt ở đây à….lát nữa có việc này hay lắm…đi theo anh cho chú mở rộng tầm mắt….”. Trình độ văn hóa tuy ở tầm cao….tận cái lai quần nhưng ở cái đất SG ăn chơi trụy lạc dân có máu mặt một chút có ai còn lạ gì Thiếu gia nữa. Sang trọng là thế, lịch sự là thế nhưng đến chốn ăn chơi thì ai cũng như ai, ai cũng là một thằng đực rựa trần trụi…chỉ có cái khác là do lắm tiền nhiều của nên y nghĩ ra lắm trò quái đản, thế thôi. Nơi nhầy nhụa là nơi đã nhất, có lần y bắt tất cả các tiếp viên không mảnh vải lần lượt đứng xếp hàng làm bia bắn đạn, đạn ở đây là những tờ “xanh” được vo lại, lấy dây thun bắn, em nào chịu được một viên thì lấy một viên, chịu được hai viên thì lấy hai viên…em nào mê tiền lắm thì cũng chỉ chịu nổi hai mươi mấy viên là năn nỉ xin tha, cả cái làn da trắng nõn mịn màng lúc đó đỏ còn hơn con tôm luộc. Tiền thì xài cả cọc, không bao giờ đếm, các em cứ đến trước mặt cúi chào là y phát cho một tờ lớn, em nào coi đã mắt thì vỗ mông hay vuốt tóc một cái là cho thêm một tờ nữa, chỉ là động tác mào đầu thôi đó, vì thế nên y đến quán nào là cả quán đứng dậy chào, các em tíu ta tíu tít, má mì, chủ quán thì ra lệnh đóng cửa không cần tiếp thêm khách nữa. Xài bạt mạng như thế mà vẫn không hết tiền mới lạ chứ….Còn cái chuyện cầm vài trăm chai đi đánh bạc với các đàn anh đàn chị rồi giả bộ thua là chuyện bình thường….Lần mới đây y còn xách cả va-li tiền đến để mua một cô hoa hậu có tiếng miền K, nhưng vì cô ta hơi bị thiếu thước tấc nên đành xách tiền về “thà đốt bỏ còn hơn chơi hàng kém chất lượng…”. Thảo nào mà mấy cô người mẫu bên cạnh y cô nào cũng cao vời vợi, vóc ngọc da ngà, chân dài tới nách…
Không cần phải đợi đến lúc cử hành lễ rước thần, cả bọn cùng lên tàu kéo ra đảo “ma”, ghe của Tư Gồng đã chờ sẵn. Đích thân Thiếu gia mặc đồ lặn cùng vài dân chài nữa nhảy xuống nước…trong vài tiếng đồng hồ căng thẳng vớt lên được mấy chục con ốc to như cái chảo, đó là loại ốc tai tượng nổi tiếng, nghe nói nó đã tuyệt chủng rồi không dè vẫn còn ở chốn này. Trong vài chục con như thế có được hơn năm con có ngọc, những viên ngọc vàng lung linh ánh lửa…thực ra đối với Thiếu gia thì nó cũng chẳng đáng gì, nhưng nó được chính Thiếu gia “liều mình” lặn xuống biển mới có được, đó không phải là báu vật vô giá ư ? không phải là minh chứng cho cái bản lĩnh dám đi đến tận chân trời góc bể để tìm kiếm báu vật, cái sức mạnh đàn ông của thời sơ khai ? nó có cái thú còn hơn lên rừng săn hổ, săn voi ấy chứ….phen này các em cứ thế mà thán phục, mà ngưỡng mộ nhé…Nhìn Hải thọt và Thiếu gia bên nhau thân thiết bất giác nhớ đến cái thế cờ “pháo lồng xe lệch”, thì ra con xe cuối cùng lại chính là đại ca Hải thọt, một con xe lệch bánh nhưng một khi đã ra trận thì luôn luôn nắm chắc phần thắng. Trong khi tất cả mọi người cùng xúm lại chiêm ngưỡng những viên “ngọc mắt rồng” vàng lộng lẫy thì ĐHC kéo Tư Gồng ra nói nhỏ “không dè anh cũng tài năng thật đấy…” - Tư Gồng đảo cặp mắt nhìn ra xung quanh, hạ giọng “thì đã lỡ ăn cơm của thiên rồi thì cũng phải kéo cày trả cho địa chứ…”
-
Cuối cùng thì ván cờ cũng đã kết thúc, phiên chợ rồi cũng tan hàng….cô gái nói với ĐHC “từ khi đến đây, hình như có cái gì đó ở bên trong cháu…nó kỳ lạ lắm..” – “cái đó nó giúp chống lại quỷ dữ, hãy cố gắng tập cho quen với điều đó, nó còn cho nhiều khả năng kỳ lạ khác, sẽ giúp mở ra một trang đời mới, từ từ rồi cháu sẽ cảm nhận thấy” – “đôi khi nhìn thấy những hình ảnh kỳ lạ, những vùng đất xa lạ trong giấc mơ. Nhiều khi còn gặp cả những người không hề quen biết, họ muốn nói rất nhiều điều mà không thể nghe hết được, không thể hiểu hết được” – “cứ bình tĩnh, đừng có cố chống lại họ…họ cũng sẽ không làm hại đến, họ chỉ là một quá khứ, bản thân họ cũng không hiểu là họ đang ở đâu và muốn gì…”.
Hàng trăm năm trước đã từng có những đội thuyền của Vương triều nhà Nguyễn đến nơi đây để tìm kiếm những viên “ngọc mắt rồng” tuyệt đẹp, biển khơi đầy nguy hiểm và bất trắc, một số người mang ngọc về được, nhưng cũng có một số khác phải bỏ mình trên hoang đảo hay giữa biển, linh hồn của họ không siêu thoát được mà cứ lẩn khuất từ năm này qua năm khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác…cái tên đảo “Vương” chắc là ra đời vào lúc này. Quay lại “Hang Gió” tìm hiểu xem ở đó có điều gì đặc biệt mà cái linh hồn đó dẫn dắt đến. ĐHC ngồi yên lặng hàng giờ…cảm nhận cái không gian tĩnh lặng, lắng nghe điệu nhạc du dương của gió…ngồi mãi như thế cho đến khi tinh thần hoàn toàn rơi vào hư ảo, lúc đó lại ngửi thấy cái mùi thơm thoang thoảng của nhũ đá, cảm giác như có bóng hình ẩn hiện, một bóng hình thong thả mà trầm mặc. Chắc phải có điều gì đó nên người chí sĩ phải từ bỏ tất cả, phải ra ngoài hoang đảo mà ẩn dật. Lúc đó trên đảo còn hoang sơ lắm, vắng vẻ chỉ vài ba con người . Có lẽ mỗi buổi chiều vắng lặng ông ta lại đến nơi này, ngồi tại đây, mắt nhìn ra biển rộng mênh mông giữa trời và nước, thả hồn theo điệu nhạc vi vu của gió, lòng luôn hướng về đất liền, nơi có người yêu dấu, nơi quê cha đất tổ. Người Ẩn sĩ đi rồi, chỉ còn nắm xương tàn để lại và một bài thơ về nỗi nhớ nhà da diết…..pho tượng đã được con người mang tới thì cũng con người lại mang đi, có gì đâu là quan trọng ? Việc thay một pho tượng nhỏ bé đen sì bằng nhiều pho tượng to lớn sơn vàng sơn đỏ hào nhoáng cũng là do con người…Báu vật chẳng là cái gì cả, khi anh chết đi anh có thể mang theo được cái gì ngoài mảnh linh hồn rách nát và niềm hối hận muộn màng…
Nhiều năm sau đó, ĐHC có gặp lại “Ngọc Ruby”, cô vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn đằm thắm hơn nhiều. Cô ta hẳn đã hiểu được sắc đẹp có thể là một lợi thế để dọn ra một đại lộ thênh thang đi thẳng đến tương lai…nhưng nhiều khi nó không dẫn đến thiên đường mà lại là cánh cửa đi xuống địa ngục. Cô ta cũng có cái huông, hai lần trở về lần nào cũng mang theo một hũ tro, lần này là của Trịnh Cao Nhân, trong một lần đi Berlin để thu tô sòng bạc và nhà hàng, bốn khẩu tiểu liên đã kê vào con “Alfa Romeo” mới cáu của y mà nổ giòn giã còn hơn cả tiếng pháo giao thừa. Đời là thế, có vay thì có trả, Mafia VN về mặt tài năng thì không biết có bằng các đàn anh Nga không chứ về mặt tàn bạo thì không hề thua kém. Họ Trịnh đã làm các bố già thất vọng, họ phải cử một người thay vào chỗ của y để về lại VN làm tiếp những phi vụ còn đang dang dở, mảnh đất này còn béo bở lắm đâu thể dễ dàng từ bỏ được. Lần này bên cạnh “Ngọc Ruby” còn có thêm một đứa trẻ khoảng hơn ba tuổi, nó không giống họ Trịnh mà lại có vẻ giống “Hoàng mọi”, âu cũng là cái số trời.…hy vọng nó còn giống cả cái tính cách can đảm và phóng khoáng, dám làm dám chịu của người bác, đối với một đứa trẻ thì tương lai còn rộng mở ở phía trước…/.
-
Đọc truyện của bác mà như đọc truyện kiếm hiệp ấy. Thiếu mỗi khinh công thôi. Rât hay . Nếu có duyên em muốn đếm vết dọc ngang trên tay bác thế nào. Bác phải truyền cho ai đó chứ kô kiến thức như vậy bỏ đi thì tiếc quá.
-
bác ĐHC viết truyện hay qua, anh em mình gặp nhau uống ca fe đi, cuộc đời bác trôi nổi mà nhiều truyện làm thằng em này nể thiêt, em cũng biết chút ít về giang hồ , nhưng vẫn nghĩ mình chỉ là kẻ tập sự
-
những ngón tay bay
trên bàn phím máy tính
diển tả những câu thơ chử
những tình yêu anh dành cho em
anh muốn vuốt ve em
những ngón tay anh không chạm được đến em
cho em niềm yêu thương thật sự
nhưng
những ngón tay bay
trên bàn phím
đã từ xa hiện lên màn hình
và lưu lại tình cảm diển đạt mà anh muốn đưa đến cho em niềm vui
em muốn sờ mó anh
vuốt ve anh
yêu thương anh
cũng bằng những ngón tay bay trên bàn phim
thật là đau khổ
khi không vuốt ve yêu thương được anh
hẹn ngày gặp anh
hẹn ngày gặp em
những ngón tay sẻ vuốt ve thân thương và có cảm xúc
những ngón tay bay
hảy chờ đấy
-
chán đời quá
sao cuộc đời quá đẹp
mà mình lại chán đời
đời đáng chán hay không đáng chán
hay mình chán chính mình
số phận không vượt qua
nên mình đành chán đời
có ai giúp tôi không
cho tôi yêu cuộc đời
không còn chán đời nữa